[ONESHOT] [TRANS] A Sign [JeTi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cre:JPVN

Author: Anjel

Translator: ntjna

Editor: domaichi90, Hecarte

Couple: JeTi

Rating: PG13

A Sign

Jessica đứng ngoài hàng rào nhìn vào sân, nó được cắt tỉa gọn gàng và đẹp đẽ như xưa, lại gần, vài giọt sương ban mai vẫn đọng lại trên nhành cây. Từ hàng rào ấy, một con đường sỏi đá ở phía bên trái căn nhà dẫn sang góc vườn có ao cá và bể phun nước. Ở phía bên phải căn nhà, cây sồi già vẫn đứng đó, trên cành cây vẫn còn treo một chiếc đu quay. Cô và Tiffany đã có thời gian thật hạnh phúc bên nhau với chiếc đu quay đó, bởi vậy mà Jessica không thể tin rằng những ngày ấy đã quá xa rồi,chỉ còn lại nơi đây những kỉ niệm cũ kỹ của ngày xưa ấy.

Cô đặt tay lên cánh cửa trên hàng rào và xoay nó ra, đi theo con đường sỏi đá để tới căn nhà xinh đẹp ở phía xa xa. Cô đã đến đây không ít lần nên đáng ra không thấy lạ lẫm với nơi này như lần đầu nữa. Vậy mà cô vẫn luôn có cảm giác đó. Cũng bởi lần đầu ấy, cô đến nhà họ Hwang với mục đích “cao cả” là kéo cô con út của ông Hwang ra ngoài.

Cô bước tới cánh cửa, một bàn tay giờ đang đẫm mồ hôi do đút vào túi quần jean trong khi bàn tay còn lại thì đang giơ cao trên không trung, chuẫn bị chạm vào khung cửa gỗ. Ngập ngừng một chút, liếm môi, cô gõ cửa thêm vài lần nữa. Cô gõ thêm lần nữa thì cánh cửa mở ra.

“Jessica! Bất ngờ quá! Vào đi cháu,” ông Hwang nói rồi bước sang một bên để Jessica bước vào trong.

“Cảm ơn bác, bác Hwang,” cô gái tóc vàng đáp lại, nhẹ nhàng ôm bác Hwang rồi bước vào phòng khách.

“Bác không nghĩ cháu tới, nhưng đợi bác một lát, bác sẽ làm ít cacao nóng cho cháu ngay đây,” người đàn ông lớn tuổi với giọng khàn khàn, căn bệnh làm ông ấy già đi nhiều so với 2 năm trước.

“Bác Hwang, không sao đâu, cháu cũng không muốn uống gì đâu ạ,” Jessica giúp bác ngồi xuống cái ghế tựa, rồi cô ngồi xuống cái ghế bành bên cạnh đó.

“Cảm ơn cháu, Jessica,” ông Hwang ngừng một lát, đi từ đó tới cánh cửa và đi ngược lại cũng đủ làm ông ấy thấy hơi mệt với cơ thể yếu đuối. “Bác nhớ là hôm nay Tiffany có buổi thuyết trình ở đại học nên không về sớm được,” ông Hwang vừa nói vừa ho khù khụ.

“Thực ra thì, hôm nay cháu đến để nói chuyện với bác ạ.”

“Oh? Có chuyện gì à, Jessica?”

“Um, cháu…”

“Bố, chúng con về rồi!” Anh trai của Tiffany – Leo gọi, đi vào cùng em gái Michelle.

“Bố ở ngoài phòng khách,” ông Hwang nói to hơn chút cho con trai nghe tiếng rồi đưa tay lên che miệng, nói lớn hơn bình thường làm ông ho vài tiếng.

“Sao bố lại – oh Jessica, anh không biết em đến chơi. Em dạo này thế nào?” Leo nói rồi cúi xuống ôm cô bạn gái của em út. 

“Dongsaeng!” Michelle chào và thắm thiết ôm lấy cô gái tóc vàng. “Chị cũng không biết hôm nay em đến. Chị nghĩ là hôm nay Tiffany không có nhà đâu.”

“Thực ra thì, em đến để nói chuyện với bác trai. Tất nhiên là với cả anh chị nữa.”

“Có chuyện gì sao?” Michelle hỏi khi ngồi xuống cạnh chiếc ghế bành của Jessica, Leo ngồi sau bố.

“Mọi người biết rồi đấy, cháu và Tiffany quen nhau từ hồi còn bé xíu,” Jessica nói, hai tay cô cứ đan vào rồi lại rời ra một cách bồn chồn.

“Sica, dù có là chuyện gì, cháu cứ nói ra,” ông Hwang đã có một dự cảm về cuộc viếng thăm này nhưng vì là một người đang mang bệnh, nên ông luôn chờ đợi cô nói ra những lời muốn nói. .

Cô cười nhẹ, thấy thoải mái hơn chút sau lời động viên.

“Tiffany với cháu đã hẹn hò được bốn năm rồi, cháu nghĩ giờ là lúc tốt nhất để cháu…cháu…” giọng cô nhỏ dần, làm cuộc trò chuyện ngừng lại.

Một bàn tay mềm mại và nữ tính đặt lên tay Jessica, nhẹ nhàng vuốt tay cô. Jessica nhìn vào mắt Michelle không tự tin lắm, nhưng không hiểu sao cô lại thấy như có sự khích lệ trong đôi mắt biết cười ấy, đôi mắt mà người con gái cô yêu cũng có.

“Cháu muốn h…hỏi…c…cưới em ấy…” Jessica ngừng lại, chờ đợi câu trả lời, cô ngập ngừng, cảm thấy vài giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán.

Hai đứa con ông Hwang mím môi lại, cùng ngoảnh đầu nhìn bố mình – Bác ấy lộ vẻ cau có và nghiêm nghị. Ông thở dài, đứng dậy rồi bước vào bếp. Leo đứng dậy rồi theo sau bố, Michelle nhìn theo rồi quay sang Jessica.

“Anh chị sẽ nói chuyện với bác, được không? Đợi anh chị chút nhé,” cô nói nhỏ với Jessica và vỗ nhẹ bàn tay cô gái tóc vàng, rồi vào bếp cùng với bố và anh trai. 

Jessica thở dài rồi dựa lưng vào ghế, đặt tay lên sống mũi, cố tập trung vào cái gì khác ngoài nỗi đau trong lòng cô. Tiffany và Jessica đã luôn nghĩ rằng, nói theo một cách nào đó thì là tin rằng không có gì có thể cản đường đi tới hạnh phúc của họ cả. Ít nhất là không phải người đàn ông lớn tuổi luôn coi cô như con gái của mình ấy. Nhưng cách mà ông phản ứng lại với lời đề nghị của cô khiến cô nghĩ mọi dự tính của cô và Tiffany trong tương lai đã xuống sông xuống bể cả rồi.

Ba mươi phút.

Ba mươi phút đã trôi qua, ông Hwang, Leo và Michelle quay lại phòng khách, ngồi về chỗ của mình, làm Jessica như ngồi trong bầu không khí căng thẳng và nặng nề khiến cô không dám cử động mạnh. Không nhiều thứ có thể dọa được Jessica Jung mạnh mẽ này nhưng ý nghĩ rằng sẽ không bao giờ được ở bên cạnh “cây nấm” của cô lại là một trong số ít đó…một vấn đề RẤT LỚN trong số ít đó.

Jessica thở dài không biết bao nhiêu lần và chán nản nhìn Michelle, vẫn giữ tia hi vọng nhỏ nhoi khi thấy có gì đó trong đôi mắt người phụ nữ ấy đang xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Michelle quay sang nhìn anh trai, để lộ sự lo lắng trong tình hình này với anh ấy, rồi lại rụt rè nhìn bố. Leo quay sang ông Hwang, người đang giương ánh mắt nghiêm nghị về phía Jessica đang ngồi im lặng bất động. 

“Cháu nghĩ gì khi vào nhà bác và hỏi cưới con gái bác?”Ông Hwang hỏi với quay hàm siết chặt, hai bàn tay nắm chặt cánh tay

“Cháu…”

“Bác chưa nói xong,” ông Hwang ngắt, “Hơn nữa, cháu có thể mang lại cái gì cho con gái bác mà không một người đàn ông nào mang lại được?”

Jessica định trả lời nhưng lại thôi, cô lắc đầu.

“Như bác vừa…”

“Cháu thực sự nghĩ rằng bác sẽ hiểu, bác Hwang” Jessica ngắt ngang lời ông Hwang nói. “Ít nhất, bác là người ngoại lệ….” 

“Sao cháu có thể nói như vậy? Cháu thậm chí còn không…” ông Hwang nói, bực mình khi Jessica nói như vậy với ông.

“Với tất cả lòng kính trọng, bác Hwang, cháu nghĩ bác là người biết rõ cảm giác khi mất đi một người mình yêu” 

Không khí căng thẳng tràn ngập khắp nơi – ngay cả Leo và Michelle cũng không biết giải thích như thế nào. Nhưng cô ấy đã nói quá nhiều thứ mà không bao giờ có thể rút lại được nữa. Không một chút nào.

“Sao cháu dám!?” ông Hwang cố gắng hét lên, đứng dậy và chỉ thẳng vào Jessica. Cô giơ tay ra, không muốn để ông ấy nói nữa.

“Hôm nay cháu sắp mất một người mà cháu vô cùng yêu thương bởi cái suy nghĩ thiển cận của bác. Nhưng bác nên biết rằng, cháu có thể gạt mọi sự khắc nghiệt mà bác đổ xuống nhưng điều đó không làm cháu ngừng yêu Tiffany đâu, bác sẽ sớm nhận ra chuyện đó thôi, bác Hwang.”

“Chuyện đó sẽ xảy ra cơ à?” người đàn ông lớn tuổi nheo mắt cười khẩy.

“Tiffany cũng yêu cháu,” Jessica nói. “Nếu bác vẫn tiếp tục cản đường bọn cháu, bác sẽ là điểm quan sát tuyệt vời nhất trước cảnh con gái của bác chết vì em ấy cũng như cháu thôi, em ấy cũng mất đi người mà em ấy thương yêu,” Jessica nhìn ông Hwang, tay nắm vào, run run khi những giọt nước mắt trào ra và lăn trên gò má cô. “Nếu bác có thể sống khi vẫn biết là con gái bác đau khổ cùng cực vì cái định mệnh khủng khiếp ấy thì tùy bác thôi. Nhưng với cháu, là một người thực sự yêu em ấy…cháu không thể ngồi yên nhìn em ấy tìm đến cái chết mà nó chẳng mang lại điều gì cả, chỉ có nỗi đau và sự day dứt thôi. Cháu cũng sẽ chết khi phải nhìn em ấy đau khổ.”

Jessica quay đi và cầu trời rằng mình vẫn còn đi được với đôi chân kia. Ít nhất cô cũng phải ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.

“Chúng ta chưa xong đâu,” ông Hwang nói.

“Còn gì để nói giữa bác và cháu à?” Jessica liếc nhìn.

Ông từ từ bước tới đứng trước cô, nhìn sâu vào đôi mắt đang đỏ hoe vì khóc kia.

“Cháu quên cái này,” ông nhẹ nhàng nói khi mở bàn tay đang nắm chặt ra. Ông nhìn cô thật hiền từ, đợi cô ấy mở tay ra rồi đặt vào đó một chiếc nhẫn kim cương thật đẹp. “Đây là của vợ bác, mẹ của Tiffany, là chiếc nhẫn hẹn thề khi bác hỏi cưới bà ấy. Cháu hãy làm nó hạnh phúc vì bác…”

“Nhưng…nhưng…”

Ông cười nhẹ, đôi mắt cười đặc trưng mở to ra, rồi ông đi ra khu vườn phía sau nhà, đôi chân bước đi lặng lẽ.

“Nhưng cháu không…” Jessica thì thầm rồi nhìn sang Leo, đang đứng trước mặt cô lúc này.

“Em hi vọng rằng bác sẽ chỉ đồng ý mà không thử quyết tâm của em sao?” Leo cười nhẹ và giải thích.

“Bác ấy chỉ thử em sao?” Jessica nói rồi quay sang Michelle, chỉ gật đầu thôi.

“Hãy tha lỗi cho bác,” Leo nói, đặt tay lên vai Jessica để an ủi cô. “Mặc dù bố yêu thương các con của mình, nhưng ông luôn mềm lòng với Tiffany. Hơn nữa thì, nó là con gái rượu của bố mà.”

Jessica không biết làm thế nào nhưng cô nở nụ cười khi nghe thấy tiếng ông Hwang huýt sáo ở ngoài.

Hai ngày sau khi Jessica đến nhà Hwang để gạt rào cản đầu tiên, Jessica sẵn sàng đi xử lý rào cản tiếp theo – xin phép mẹ Tiffany. Jessica đỗ xe vào rồi buông tay ra khỏi vô lăng. Cô thở dài rồi dựa lưng vào chiếc ghế, nhắm chặt mắt để dòng suy nghĩ trôi đi. Khi đã thấy thoải mái, hoặc gần như là thoải mái rồi, cô đứng dậy và ôm bó hoa cô mang đến, bước ra khỏi xe rồi đóng sập cửa lại. Cô đeo chiếc kính râm vào nhằm đỡ chói mắt bởi nắng chiều rồi lấy bản đồ ở trong túi ra, xoay đi xoay lại mới tìm ra được đúng cách đọc nó.

“Theo bản đồ này thì…” cô lơ đãng lầm bầm rồi nhìn tờ giấy nói và mỉm cười khi tìm ra đường như trong bản đồ hướng dẫn. Cô gập bản đồ lại, cho nó vào trong túi, nhẩm đi nhẩm lại chỗ cô cần tới để không bị quên. “Hàng thứ mười, cột thứ bảy, ô số bảy…Hàng thứ mười, cột thứ bảy, ô số bảy…”

Khi cô đến điểm mà cô cần, trời bỗng đen kịt– không phải bởi những suy nghĩ trong đầu, nhưng vì thời tiết ảm đạm đang tới. Có vẻ dự báo thời tiết lại sai nữa khi nói là hôm nay sẽ nắng cả ngày rồi. “Xin cảm ơn, ngài vô dụng,” Jessica lầm rầm quỳ chân xuống bãi cỏ, đặt hoa lên bia mộ bằng đá cẩm thạch.

Cô chắp tay lại rồi cúi đầu xuống, thì thầm cầu nguyện khi đám mây đen kéo tới – dấu hiệu cho thấy là sẽ có một cơn mưa rào ập đến. Đây không phải là khởi đầu tốt cho kế hoạch của Jessica. Được vài phút, Jessica ngồi xuống bãi cỏ, nhìn ảnh mẹ Tiffany được chạm nổi lên bia mộ, đôi mắt cười của cô vẫn rực sáng.

“Cháu biết bác đang tự hỏi cháu tới đây làm gì hay cháu bị mất trí rồi…” Jessica nói, các ngón tay của cô bẽn lẽn đan vào nhau. “Đúng đấy bác ạ, cháu mất trí rồi…nhiều người sẽ bảo là cháu bị điên rồi. Nhưng trong lòng cháu thì thực sự cháu đang điên – điên lên vì yêu con gái cô, cô Hwang à.”

Jessica lặng lẽ nhìn dòng chữ viết trên bia mộ, nhìn theo từng đường nét, từng vết hằn, vết nứt mà thời gian để lại. Chẳng hiểu sao mà điều đó làm cô bình tĩnh hơn để nói tiếp điều cô muốn nói.

“Cháu nghĩ lý do chính mà cháu tới đây là để…”

Cô bỗng dừng lại khi thấy cái gì đó chạm vào tay mình, rồi lại thêm một cái nữa chạm vào vai cô. Cô nhìn lên trời và cơn mưa đổ xuống trán. “Tuyệt. tuyệt thật,” Jessica thở dài và lắc đầu, rồi lại quay nhìn bức ảnh của mẹ Tiffany.

“Cô Hwang, cháu xin phép được cưới con gái cô…” Jessica thở dài sau khi nói xong, cảm thấy như trút được gánh nặng đi vậy. “Xin cô…”

Linh tính như mách bảo Jessica, làm cô ngừng lại một chút để nghĩ xem mình nên làm gì khi trời mưa nhẹ hạt hơn. Nhưng cho dù cơn mưa này có như thế nào, cô biết mình phải làm xong chuyện này nếu không sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai nữa. Hoặc tệ hơn, là cô không bao giờ có đủ can đảm để làm thế nữa. Cô thu hết can đảm và quỳ xuống, cung kính dập đầu xuống đám cỏ ướt.

“Cháu xin cô, hãy cho cháu một dấu hiệu thôi nếu cô đồng ý,” cô thì thầm, vẫn cúi đầu như thế khoảng hơn một phút rồi ngồi trở lại trên đám cỏ.

Cơn mưa vẫn không chịu nhẹ hạt mà vẫn tiếp tục trút xuống Jessica, cô gái đang làu bàu nó, rên rỉ vì cái lạnh cứ chạy khắp người. Cô bó gối chặt hơn, úp mặt xuống đó để tránh từng giọt mưa đang rơi xuống. Cô không cần biết mình phải đợi bao lâu nhưng cô biết rằng bất kì dấu hiệu nào cũng rất quan trọng với cô – một chút thôi cũng RẤT quan trọng nếu để nó trôi qua.

Cô liếc nhìn, rồi nhìn chằm chằm, choáng với chiếc đồng hồ khi cô nhận ra là đã một giờ trôi qua mà chưa có dấu hiệu nào cả. Cô thở dài, tiếp tục ngồi ở đó. Cô hoàn toàn không nhận ra có người đang đứng đằng sau cô, cầm chiếc ô đang căng ra để che mưa cho cô gái tóc vàng. Vài giây sau, Jessica nhìn lên và thấy một chiếc ô màu hồng đằng sau khuôn mặt chủ của nó, bạn gái của cô, trông cô ấy như không được vui.

“Chị làm gì ở đây Jessi? Trú mưa ngay, không nán lại chút nào nữa,” cô gái hỏi, lộ rõ vẻ lo lắng.

“Chị muốn hỏi mẹ em vài điều,” Jessica nói nhỏ và nhìn xuống những ngón tay thâm tím và run rẩy, các đầu ngón tay không còn cảm thấy gì nữa vì lạnh.

“Nhưng sao chị lại chọn ngày mưa thế này?” Tiffany dịu dàng hỏi và vuốt mái tóc ướt sũng của Jessica, thói quen mà cô vẫn thường làm.

“Hôm nay là mùng bảy tháng tư đúng không?” Jessica nhìn Tiffany chờ câu trả lời, cô gái nhỏ tuổi hơn gật đầu trả lời. “Chị chưa quay lại từ ngày em đưa chị tới đây…chị muốn bày tỏ thành ý của mình,” Jessica nói và nhìn vào bức hình chạm nổi của mẹ Tiffany.

“Chị vẫn nhớ ngày giỗ mẹ em à,” Tiffany nói nhỏ và cười.

“Sao chị không nhớ chứ? Em bị suy sụp và không ai an ủi nổi em khi cô ấy mất mà…” Jessica nói, cố không nhớ lại lúc mà cô nghĩ rằng mình đã mất Tiffany khi Nấm không còn niềm tin vào cuộc sống nữa.

“Nhưng sao chị không mang theo ô?” Tiffany hỏi, chuyển chủ đề khi cô thấy đôi mắt Jessica bỗng trở nên xa xăm.

“Chị không nghĩ là mình cần ô bởi chị tới đây trước khi có mưa!” Jessica hờn dỗi và khó chịu bĩu môi. “Nhân viên dự báo thời tiết nói là trời sẽ nắng cả ngày với 78 độ F và có chút gió, không thể có mưa! Thế cái quái gì đây? Tên dự báo thời tiết dốt nát sai bét! Chị không hiểu sao hắn vẫn có việc làm.” Jessica nói oang lên, vẫn bĩu môi hờn dỗi.

Đôi mắt cười của Tiffany lại đến cùng với tràng cười, làm Jessica chú ý tới cô em.

“Yah! Đừng có cười!” Jessica mắng.

“Tại chị dễ thương quá~” Tiffany nói rồi đặt tay lên gò má lạnh ngắt của Jessica, rồi đặt lên đó một nụ hôn của đôi môi mọng nước.

“Mmhmm mfmph mmph!” Jessica lầm bầm khi cố nói vì bị hôn bất ngờ.

Tiffany rời ra và vẻ tinh ranh cứ chạy trong đôi mắt em ấy.

“Gì thế? Em không hiểu chị nói gì,” Tiffany cười bẽn lẽn, ghẹo Jessica.

“Chị nói là…mmph!” Jessica lầm bầm nhưng lại bị cắt ngang bởi đôi môi ngọt ngào mà cô không thể cưỡng lại kia. Cô chợt nhắm mắt và đôi môi đáp lại nụ hôn đang làm cô nghẹt thở ấy. Tiffany vừa hôn vừa cười, dấu hiệu cho thấy cô đã thắng lượt này . 

“Tiffany 1, Jessica 0.”

Nụ hôn thật ấm áp, tuyệt vời trên đôi môi lạnh giá của Jessica và cô muốn khoảnh khắc ấy sẽ không bao giờ chấm dứt nhưng khi cô vừa nghĩ xong, nụ hôn kết thúc kèm theo tiếng hét inh ỏi của Tiffany đang chạy đi. Jessica chớp chớp mắt rồi lại rùng mình vì cơn mưa dữ dội và lạnh giá lại trút xuống cô. Cô nhìn lên trời, ánh chớp lóe lên trên bầu trời đen kịt cùng tiếng sấm ngay sau đó.

Khi ánh chớp nữa lóe lên cùng với tiếng sấm, Jessica chỉ biết lắc đầu và mỉm cười như kẻ ngốc; một kẻ ngốc yêu cô gái tên Tiffany Hwang.

Tiffany đứng cách chiếc xe của Jesssica 20 feet nhưng rồi Nấm chạy chậm lại và nhận ra là Jessica không chạy theo mình. Cô ngừng chạy và quay lại mộ mẹ cô để tìm Jessica và cảnh tượng trước mắt cô làm hàm dưới của cô dần tuột xuống, chiếc ô thành vật bị bỏ rơi giữa trời mưa, làm cô ướt sũng chỉ trong chốc lát.

Ngay đây, trước mặt cô, Jessica quỳ gối xuống với một chiếc nhẫn trong tay cô ấy, và vẻ lo lắng dần lộ trên khuôn mặt cô.

“Jessi, chị làm gì thế này…?” Tiffany hỏi nhưng giọng run run làm lộ tẩy mất tâm trạng cô, giống như người đang quỳ gối xuống kia.

“Tiffany, chị biết mình không phải là người tuyệt nhất trên thế gian này, chị cũng không phải là người lãng mạn nhất và chắc chắn chị không phải là người nói to nhất khi để em nhận ra và khi chị nói ra những gì chị nghĩ về em. Chị cũng biết mình không phải là một ngọn hải đăng sáng ngời để em có thể làm chỗ dựa nhưng chị chỉ muốn nói rằng chị yêu em. Chị cũng hiểu rằng tình yêu đôi khi là không đủ nhưng chị tin chắc rằng chỉ cần hai ta chung thủy bên nhau và giải quyết tất cả những chuyện nhỏ nhặt nhất, chúng mình sẽ có nền móng thật vững chắc.”

Jessica dừng chút để trấn tĩnh, cố gắng để mình không xúc động quá. Cô hít thật sâu và từ từ thở ra, tự nhủ phải thật mạnh mẽ lên. Cô tự bảo với lòng mình rằng cô phải vượt qua điều đó cho lợi ích của cả cô và Tiffany.

“Chị muốn mình là điều đầu tiên mà em thấy mỗi khi thức giấc và là điều cuối cùng em nhìn mỗi khi chìm vào giấc ngủ. Chị muốn được ôm em thật chặt cả khi em hạnh phúc, buồn, tức giận hay tương tự thế. Chị muốn trở thành người được bảo vệ em trước bất kì điều gì mà em cần. Chị…chị thực sự muốn được ở bên em trọn đời, chị không nghĩ rằng mình có thể sống thiếu em bởi cuộc sống là khi chị được thấy em cười, được nắm lấy tay em và được chìm trong trái tim em…”

Jessica thấy mình như chìm xuồng và chết ngạt với những gì cô muốn nói với Tiffany. Jessica thấy dù cô có nói gì cũng không đủ để diễn đạt được Nấm quan trọng thế nào với cuộc sống cô. Nhưng Jessica cũng biết là không hề nguy hiểm nếu thử thế này bởi điều tệ nhất mà Tiffany có thể làm là nói “không”.

“Tiffany, chị sẽ trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế gian này khi em trao cho chị vinh dự trở thành người vợ của chị,” Jessica nói, nuốt khan một tiếng.

Tiffany gục xuống rồi lao vào vòng tay của Jessica, bỏ quên chiếc nhẫn. Cô ôm lấy chị ấy như thể cuộc sống của cô là ở đó, áp mặt vào chiếc cổ lạnh ngắt của Jesscia. Cô không cần biết Jessica có thể không lãng mạn. Cô không cần biết Jessica không nói thật rõ được những cảm xúc của chị ấy. Cô không cần biết cái nhẫn kia. Tất cả những gì mà cô cần là người con gái mà cô đang ôm, bởi không có Jessica, Tiffany chỉ là một tâm hồn lạc lõng trong thế giới tàn bạo này. Tiffany cần Jessica như cô gái ấy cần có cô.

“Vâng,” Tiffany thì thầm.

Jessica rời Tiffany ra, đủ để hai người bình tĩnh lại. Jessica mở lòng bàn tay ra, nhặt lấy chiếc nhẫn và nhìn lại vào mắt Tiffany một lần nữa. Cô dừng lại và chờ đợi, chờ đợi một dấu hiệu nào đó của sự lo lắng, nhưng rồi Tiffany lại cười và gật đầu một lần nữa.

Jessica thì thầm “chị yêu em” khi cô run run đeo nhẫn vào tay Tiffany, tay Nấm cũng run không kém. Hai cô gái trẻ nhìn thật sâu vào đôi mắt nhau và trao nhau một nụ hôn như một sự xác nhận cho lời cầu hôn này.

“Mình về thôi,” Jessica nói khi nắm lấy tay Tiffany, truyền sang hơi ấm ở cô gái đang run ấy.

“Yeah và chúng mình có thể bỏ bộ đồ ướt sũng này ra,” Tiffany đáp và mỉm cười khi rút vào cánh tay Jessica, tựa đầu lên vai của hôn phu. Cô kéo chị ấy lại gần và cùng đi về chiếc xe của từng người. “Jessi, em hỏi chị được không?”

“Được chứ, sao vậy?”

“Sao chị lại đến nghĩa trang này…?”

Jessica ngừng lại và nghĩ một lúc. Cô ậm ừ rồi nhìn vào mắt Tiffany.

“Chị muốn xin phép mẹ em được hỏi cưới em,” Jessica nói, “Chị xin cô ấy cho chị một dấu hiệu nếu cô ấy đồng ý.”

Hai người lại thong thả đi tiếp, không muốn phá hỏng khoảnh khắc này vội. 

“Vậy chị có gặp được không?”

“Gặp gì?”

“Dấu hiệu ấy,” Tiffany nói rồi cười khúc khích khi nhìn niềm hạnh phúc trên khuôn mặt người vợ chưa cưới.

“Oh! Có chứ.”

Họ tiếp tục đi trong im lặng, nàng Nấm vẫn đang đợi. Họ đến xe của mình và Jessica mở cửa xe cho Tiffany, đợi em ấy ngồi vào ghế lái.

“Dấu hiệu là gì thế chị?” Tiffany hỏi.

“Cô ấy đã cho chị dấu hiệu tốt nhất có thể,” Jessica úp mở, cười cô vợ mới cưới tò mò, cố ý trêu chọc em ấy.

“Là gì?” Tiffany bồn chồn hỏi.

Jessica nhẹ nhàng nhìn Tiffany và cười. Cô lấy ngón tay nâng cằm em ấy lên và đặt xuống một nụ hôn. Tiffany run run và đôi má cô ửng hồng khi đôi môi Jessica dần thành nụ cười.

“Em,” Jessica thì thầm rồi vuốt ngón tay cái trên đôi môi Tiffany.

“Huh…?” Tiffany lơ đãng nói, nhắm mắt lại và đợi nụ hôn nữa.

“Cô ấy mang em đến,” Jessica nói lại rồi đặt thêm nụ hôn nữa trên môi Tiffany.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro