Because I Love You P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BECAUSE I LOVE YOU

Mình chưa một lần nào xem cậu là một người lạ thậm chí ngay cả lần đầu tiên gặp cậu. Giống như là cảm giác quen thuộc khi lần đầu cậu bước chân vào tiệm cafe. Có thể là do đôi mắt và cả nụ cười chân thật của cậu khi mình bước đến chỗ cậu để lấy thực đơn. Mình không biết có cái gì đó khác lạ trong con người mình nữa, mình đã hỏi xin số điện thoại của cậu. Thật chẳng ra sao mà. Hành động đó như là những cách tán tỉnh chán phèo để xin số của một cô gái. Nhưng thật ngạc nhiên. Cậu đã đưa cho mình. Chẳng lẽ, cậu cũng để ý mình sao?

Lần đầu tiên mình bắt gặp ánh mắt của cậu, mình đã hoàn toàn chìm đắm trong nó. Mình hiểu những cảm giác đó là gì, mình thật sự đã chìm đắm vào cậu. Trái tim mình đập tăng tốc vào khoảnh khắc mình bước vào tiệm café. Mình như bị tiệm cafe này lôi cuốn vào vậy đó. Nhưng mình mặc kệ. Vì nơi này có cậu, cậu đang trông có vẻ buồn chán khi đứng cạnh quầy. Khi đó, mình muốn tìm hiểu và kết bạn với cậu…hoặc là hơn thế nữa….

Mình không nhớ chính xác là mọi chuyện đã bắt đầu như thế nào. Nhưng mình nhớ việc tiếp theo là tụi mình ở công viên. Mình đã gọi điện cho cậu. Không hẳn vì mình thích cậu mà vì mình cần một ai đó. Trước đây mình không có ai là bạn nhưng cậu là người đầu tiên bước vào tâm trí mình nên mình đã gọi cho cậu. Tụi mình đã nói chuyện với nhau. Cậu giúp mình thoải mái bằng những câu nói. Nhưng mình lại không để ý về nó. Thứ mà mình thích là cái ôm ấm áp khi cậu trao cho mình. Mình thích cảm giác đó- cậu ôm mình và mình thì thả lỏng dụi đầu lên vai cậu. Mọi thứ phiền muộn như tan biến mất. Cậu không hỏi mình có chuyện gì, chỉ đơn giản là bên cạnh mình. Mình từng nghĩ cậu sẽ không làm thế. Ai có thể hành độnh như thế khi đây chỉ là lần thứ hai gặp mặt với một người lạ? Nhưng ngày hôm đó cũng đã giúp mình xác định một chuyện – Mình yêu cậu.

Cậu đã gọi cho mình sau lần gặp gỡ tại tiệm cafe. Giọng cậu nghe rất buồn và nó làm mình lo lắng. Cậu đã hẹn gặp mình ở công viên. Mình không biết tại sao nhưng ngay lập tức, mình đã chạy ra khỏi văn phòng và tới công viên gặp cậu. Cậu đã ở đó, đầu cúi xuống và những giọt nước mắt chảy không ngừng từ đôi mắt của cậu. Mình không hiểu sao nhưng mình muốn giúp cậu quên đi nỗi đau đó. Mình muốn là bờ vai cho cậu tựa vào. Nhưng trên hết mình muốn bảo về cậu. Vì mình biết, mình yêu cậu.

Từ sau ngày hôm đó, ngày nào mình cũng gọi cho cậu để tâm sự, chúng ta đã trở nên thân hơn. Cậu thường xuyên đến tiệm cafe và nó làm mình rất vui. Đôi khi cậu mời mình dùng bữa tối nhưng tụi mình lúc nào cũng kết thúc phần ăn tại quán cafe này hết. Mình không biết cậu làm nghề gì và mình đã hỏi cậu, cậu chỉ nói cậu là CEO. Mình đã rất bất ngờ. Ai lại không thể chứ? Cậu trông có vẻ thoải mái và bất cần với mọi thứ trên đời. Nhưng mình thấy cậu lại rất vui tính. Mình muốn hiểu cậu hơn nữa.

Tụi mình đã từ từ trở nên thân thiết với nhau hơn qua mỗi ngày. Nơi làm việc của mình gần tiệm cafe vậy nên mình luôn ghé qua đó khi có thời gian. Mình muốn thấy cậu trước khi đi làm hoặc là trước khi về nhà. Mình luôn mời cậu dùng bữa tối cùng nhưng tụi mình luôn ăn ở tại tiệm cafe. Well, cậu rất bận rộn. Mình hỏi lý do sao cậu lại làm việc tại nơi này và mình phát hiện rằng cậu đã trốn khỏi nhà. Mình cũng biết rằng cậu đã bị bố mẹ ngược đãi. Mình không hề thấy tiếc cho cậu mà mình thấy tiếc cho họ. Vì cậu là người đáng để yêu và đấu tranh – thậm chí kể cả bố mẹ của mình.

Một hôm cậu dẫn mình đến công ty của cậu. Cậu nói là có chuyện cần phải nói với mình. Mình thật sự không thể nói nên lời vào ngày hôm đó, nhưng mình vẫn xem nó là một ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời mình – từ lần đầu tiên gặp cậu. Hôm đó mình được nghỉ nên rất rảnh. Mình chưa bao giờ biết tại sao, mình cảm thấy rất sợ hãi. Có vẻ như mọi người ở đây đang bàn tán về mình – một người ăn mặc tả tơi với quần vải ngắn và áo khoác sọc ca rô vừa với áo sơ mi trắng hợp với giới văn phòng hay dùng. Ai lại không chứ? Mọi người ở đây đứng lên cúi chào cậu khi cậu bước ngang qua. Mình từng nghĩ cậu sẽ dắt mình đi xem nơi làm việc của cậu nhưng tụi mình lại đi lên đến sân thượng. Chuyện đó không làm mình bất ngờ. Chuyện này đã được sắp xếp trước rồi. Nơi này thật đẹp và tuyệt vời. Một cái bàn cho hai người được đặt ở giữa. Đó là người chơi đàn violin mà – Mình đã không để ý thấy đến khi anh ta bắt đầu chơi nhạc. Chúng ta đã cùng khiêu vũ dưới bản nhạc đó. Mình rất xúc động. Vì mình chưa bao giờ biết rằng.

Khi nghe cậu nói về ngày nghỉ, mình đã đề nghị cậu cùng mình đến công ty. Mình đã có kế hoạch cho mọi thứ. Mình muốn cùng cậu ăn tối tại nhà hàng sang trọng nhất nhưng mình biết là cậu sẽ không thích. Cậu luôn nhắc mình không nên phí phạm nhiều tiền cho chuyện của cậu. Nhưng mình không thể ngăn được. Nếu vì cậu mà mình bị phá sản, thì mình sẽ không có bất kì ý kiến nào hết. Mình không phải chi trả nhiều cho kế hoạch này. Mình đã tự tay làm mọi thứ - well, với sự trợ giúp của thư kí mình nữa. Người chơi đàn violin là bạn mình, anh ấy là người đã dạy mình chơi đàn khi mình còn bé. Anh ấy rất vui khi có thế giúp đỡ cho học sinh yêu quý. Mình biết anh ấy trông hơi già nhưng mình có thể tin tưởng vào anh ấy. Mình muốn mọi thứ thật hoàn hảo. Tụi mình chưa hẳn là một căp nhưng hành động của tụi mình thì giống như thế, chỉ là mình muốn chúng trở nên một cách chính thức thôi. Bởi vì mình yêu cậu.

Bản nhạc kết thúc và cậu nhìn thẳng vào mình với đôi mắt tràn đầy tình yêu thương. Hành động của hai đứa mình như là chúng ta đã trở thành một cặp và mình rất vui, nhưng mình sẽ hạnh phúc hơn nữa khi tụi mình chính thức đến với nhau. Và đó là điều mà cậu muốn dành cho mình vào tối đó. Cậu quỳ xuống trước mình, đưa tay trái lên và nắm lấy bàn tay phải mình. Cậu hôn lên tay mình và nhìn lên. Mình chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ ở trong hoàn cảnh này trước đây, vì nó chỉ có trong những câu chuyện cổ tích. Mình không thể quên được những lời cậu đã nói với mình. Từng lời nói thấm vào tâm trí mình, vào trái tim và tâm hồn của mình. Những từ ngữ đó đã làm mình yêu cậu nhiều hơn nữa “Ngày đầu tiên khi mình gặp cậu, mình biết mình đã tìm thấy được tình yêu. Khoảnh khắc mà cậu bước đến bên mình, thậm chí là hỏi mình gọi món gì, giọng nói đó chính là thứ mà mình muốn nghe mỗi ngày. Lần đầu tiên cậu gọi mình khi cậu suy sụp, mình đã rất hạnh phúc khi cậu chọn mình để tâm sự. Và lúc đó mình đã biết rằng cậu là người duy nhất với mình. Chúng ta sẽ có những khó khăn hơn nữa trong tương lại nhưng mình muốn lúc nào cũng bên cạnh câu. Mình muốn là người duy nhất ôm lấy cậu khi cậu khóc. Mình muốn là người mà cậu sẽ tìm đến mỗi khi vui hay buồn. Và trên hết, mình muốn mình là người cậu yêu. Mình yêu cậu và mình muốn cậu chính thức trở thành của mình. Liệu cậu có chấp nhận tình yêu của mình và giữ lấy nó không?” Những câu nói đó là sự bắt đầu của tình yêu của hai chúng mình. Những lời đó sẽ mãi mãi in sâu vào trái tim của mình. Và mình biết, mình rất hạnh phúc vì mình đã tìm thấy cậu.

Ngày hôm đó, ngày mà mình không bao giờ quên được khi cậu chấp nhận tình yêu của mình. Mình không thể ngừng cười được khi cậu nói rằng sẽ giữ gìn thận trọng và bảo về trái tim của mình. Mình biết tình yêu của tụi mình sẽ luôn luôn bên vững và sẽ hơn thế nữa. Vì mình đã tìm thấy cậu.

TBC~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi