[ONESHOT][Trans] One Heart, Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: saijhe

Orginal link: One Heart

Translator: Lim

Editor: nhoxdn

Couples: JeTi

Permission :

Note: Theme song Yu Jian

One Heart

“Cuối cùng chúng tôi đã tìm được một người hiến tim hoàn hảo cho cô Hwang thưa ông bà” bác sĩ phẫu thuật nói với cha mẹ cô gái tại văn phòng.

“Thật vậy ư? Cám ơn bác sĩ” người phụ nữ đã luống tuổi cúi chào bác sĩ, và nắm chặt lấy bàn tay chồng mình.

Tiffany chỉ nhìn chằm chằm vào ba con người lớn tuổi đang nói chuyện trước mặt mình, trái tim của cô đã không được khỏe từ khi cô còn nhỏ và cô đã phải chịu đựng rất nhiều suốt thời niên thiếu vì bệnh tật của mình, nhưng giờ đây thì các bác sĩ phẫu thuật nói rằng họ đã tìm thấy một trái tim mới để thay thế cho cô.

“Nhưng chúng tôi không thể tiến hành ca phẫu thuật sớm được vì người có-thể hiến tặng vẫn còn sống, mặc dù cha mẹ cô ấy đã ký thỏa thuận hiến tim”

Cha mẹ Tiffany nhìn nhau bối rối, “‘vẫn còn sống’ nghĩa là sao thưa bác sĩ?”

Bác sĩ thở dài, “Người hiến tặng mắc bệnh ung thư não, nhưng cô bé đã ngừng hóa trị một năm trước khi họ phát hiện ra rằng khối u không hề co lại ngay cả sau khi thực hiện các đợt điều trị hóa chất. Giải phẫu thần kinh cho biết cuộc sống của cô ấy chỉ còn kéo dài được ba tháng nữa kể từ bây giờ, vì thế, chúng tôi chỉ có thể thực hiện ghép tim cho Tiffany trong vòng ba tháng nữa.”

Tiffany nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, “Vậy là họ cần phải đợi người ấy chết, trước khi mình có được trái tim đó” cô nghĩ.

“Nếu con muốn gặp cô ấy, hãy đi theo ta” người bác sĩ rời khỏi bàn làm việc và đi sang phòng khác.

Các bác sĩ mở cửa và thấy một cô gái trẻ ngồi trong bệnh viện với một gương mặt vô hồn.

“Jessica, ta mừng vì con đang làm rất tốt. Ta muốn con gặp một vài người” ông ra hiệu cho họ bước vào.

“Đây là ông bà Hwang và con gái họ Tiffany”

Cha mẹ cô đều mỉm cười với cô gái tóc vàng nhưng Tiffany cảm thấy thật khó khăn dù là chỉ nhìn cô gái đó, vẻ mặt cô ấy không có vẻ gì là chào đón họ cho lắm.

“Ừm, tôi nghĩ chúng ta nên để hai cô bé ở lại đây. Ông Hwang, tôi cần ông kí một số giấy tờ cho ca phẫu thuật, hãy vào văn phòng tôi một lúc” bác sĩ dẫn cha mẹ cô đi ra và đóng cửa lại.

Tiffany nhìn xuống đôi chân của mình khi cánh cửa đóng lại và cảm thấy sự căng thẳng giữa hai người lúc này.

“Vậy cậu là người sẽ nhận được trái tim của tôi, tôi cá là cậu đang rất nôn nóng” Jessica nói sau một hồi im lặng; Tiffany rùng mình khi nghe giọng nói của của con người đối diện, nó thật vô cảm và lạnh lùng.

“Cuộc sống thật không công bằng” Jessica mỉa mai nói, “Tôi thì sắp chết và rồi người khác sẽ hưởng lợi từ việc đó”

Tiffany không thể tìm được từ ngữ nào để đáp lại ý kiến của Jessica.

“Hãy nhìn cậu kìa, cậu không xứng đáng với trái tim của tôi, trông cậu thật yếu ớt. Tôi ghét những kẻ yếu đuối”

Tiffany khẽ mím môi và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

“Cậu không thể nói được ư? Cậu gặp vấn đề về tim và cũng không thể nói chuyện à? Wow, quả là một cô gái rất không may mắn, họ vẫn chưa phát minh ra cách ghép giọng nói được”

“Tôi có thể nói chuyện ...” Tiffany nhẹ nhàng nói,

Jessica lờ đi, cô gái tóc vàng trượt chân vào đôi dép của mình và bước về phía Tiffany.

“Tôi không thích cậu, phiền cậu ra ngoài ngay bây giờ được không? Các bác sĩ nói với tôi hãy chăm sóc trái tim thật tốt để hiến tặng; cậu thật may mắn vì tôi tôn trọng ý kiến của bác sĩ ”, cô ấy khó chịu nói.

Tiffany lặng lẽ đi ra ngoài và đóng cánh cửa lại sau lưng, sau đó thở dài và dựa vào nó.

Một trong những bác sĩ đi ngang qua thấy cô và dừng lại hỏi, “Cháu đến thăm Jessica à?”

Tiffany lắc đầu và âm thầm đi bộ dọc hành lang, cô thấy cha mẹ mình đang ở tiền sảnh nói chuyện với một đôi vợ chồng lớn tuổi khác.

Mẹ đã trông thấy cô, “Ồ, lại đây Tiffany; gặp cha mẹ của Jessica này”

Tiffany cúi đầu chào họ.

Đôi vợ chồng trông buồn nhưng nhẹ nhõm, họ mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau đó nói lời tạm biệt khi một trong những y tá gọi họ.

“Ông bà Jung muốn con đến ở nhà họ một tuần” cha cô nói trong khi họ bước về phía chiếc xe đang đỗ.

“Để làm gì cha?”, cô tò mò hỏi.

“Họ muốn biết con và cũng để con có thể hiểu hơn về Jessica” mẹ cô trả lời, rồi vào trong xe.

“Mom, Jessica có vẻ không thích con”, cô thú nhận.

Mẹ cô thở dài buồn bã, “Không thể trách con bé được, một trong những điều khó chấp nhận nhất trên thế gian này là cái chết của chính mình, đặc biệt là khi con biết rõ ngày đó sắp đến”

Tiffany nhắm mắt lại, “Con biết ...”, cô thì thầm.

_ _ _ _ _

“Tiffany, vào đây đi; cứ tự nhiên như nhà cháu nhé” Mẹ Jessica mở cửa và mời cô vào nhà.

Tiffany đưa cho bà một hộp đồ ăn, “Mẹ cháu đã làm chút bánh quy này thưa bác”

“Cám ơn cháu, Jessica đang ở trong phòng nó đấy, lên lầu đi cháu”, bà chỉ vào cầu thang dẫn lên tầng hai.

Tiffany đi lên và thấy một cánh cửa có tên Jessica trên đó, cô dè dặt gõ cửa.

“Mời vào” một giọng nói vọng ra từ bên trong.

Tiffany đẩy cửa và bước vào,

Jessica quay lại và trông thấy cô, “Ồ, là cậu à” cô gái đó không buồn che giấu đi sự thất vọng hiện rõ trên mặt mình đối với vị khách được chờ đợi ấy.

“Mẹ cậu đề nghị mình lên đây-”

“Tôi biết, tôi biết, đừng nói nữa đi” Jessica ngay lập tức cắt lời cô.

Tiffany nhìn xuống, cô gái này rõ ràng rất ghét cô.

Jessica vắt chéo chân và chăm chú nhìn cô, “Vậy là cậu sẽ ở đây một tuần?”

Tiffany gật đầu.

“Cậu có thể nói lớn hơn khi tôi nói chuyện với cậu không? Cứ như thể tôi đang nói chuyện với người câm vậy”

“Được” Tiffany ngoan ngoãn trả lời.

Jessica nhướn mày, “Tốt, bây giờ, dọn dẹp căn phòng này đi”

Tiffany liếc nhìn cô ấy, “Sao cơ?”

Jessica đứng lên, “Cậu muốn trái tim của tôi phải không? Cậu cần phải làm việc chăm chỉ để nhận được nó”

“Nhưng-”

"Tôi không quan tâm dù là lý do gì chăng nữa, chỉ cần làm theo những gì tôi nói” Jessica đi ra khỏi cửa.

Tiffany nhìn xung quanh, bừa bộn sẽ là một từ còn nhẹ nếu như cô phải dùng nó để miêu tả căn phòng của Jessica. Cô đến bên cạnh giường, bắt đầu cuộn chăn và xếp những chiếc gối lại, sau đó thu gom rác và treo quần áo của Jessica gọn gàng trong tủ.

“Đã xong chưa?” Jessica quay lại sau đó,

Tiffany gật đầu, “Rồi”

“Được rồi, bây giờ tôi cần cậu mua giúp tôi một số thứ” Jessica đưa ra một danh sách và tiền cho Tiffany, “Hãy quay về càng sớm càng tốt”, cô ấy tiếp tục.

Tiffany nhìn xuống danh sách và thở dài

_ _ _ _ _

Tiffany đi vào phòng khách ...

Cô hoàn toàn kiệt sức, sau khi mua đồ cho Jessica, cô gái kia lại sai khiến cô đến một nhà hàng để mua đồ ăn tối, sau bữa tối Jessica nói cô dọn dẹp phòng cô ấy một lần nữa.

Chân tay Tiffany đau ê ẩm, cô ngả người từ từ xuống giường. Cô không bao giờ phải làm nhiều việc bởi cha mẹ luôn ngăn cản, cũng vì lý do bệnh tim của cô.

Cô cảm thấy tim mình đập nhanh bất thường và những âm thanh như tiếng trống đang lùng bùng trong tai, cô đi tìm chiếc ví của mình để lấy thuốc nhưng không thấy nó ở đâu cả. Cô bắt đầu thấy hoảng sợ và lồng ngực như đang thắt lại. Sau đó, cô nhớ ra rằng đã để nó trong phòng của Jessica.

Tiffany bước thật chậm đến căn phòng đó và gõ cửa yếu ớt. “Jessica, làm ơn, mình cần cái ví của mình.”

Không có câu trả lời.

“Jessica ...” Tiffany khó nhọc thốt ra, hơi thở gấp gáp và mắt cô dường như đang mờ đi.

Vẫn không có câu trả lời.

“Jessica làm ơn ... mình ...”, cô ôm chặt lấy ngực và bóng tối bao phủ lấy tầm nhìn, sau đó cô ngã bất tỉnh xuống sàn.

Khi Jessica mở cửa, Tiffany vừa ngừng thở ...

_ _ _ _ _

Oxy tràn đầy phổi của cô một lần nữa. Cô nghe giọng ngẹn ngào từ một nơi nào đó; không còn cảm thấy đau. Tiffany đang nằm yên bình trên giường bệnh.

“Tạ ơn Chúa là Jessica tìm thấy con bé đúng lúc”, cô nghe tiếng mẹ cô nói nhỏ.

“Jessica? Con người xấu xa đó ư? Mẹ không cần phải biết ơn cô ta!” Tiffany muốn la lớn lên nhưng cô vẫn còn qúa yếu ngay cả thì thầm cũng không đủ sức.

“Tôi nghĩ chúng ta nên để cô bé có thời gian nghỉ ngơi thưa bà, chúng tôi sẽ thông báo cho gia đình ngay khi cô ấy thức dậy” chắc đó là y tá.

Cô nghe tiếng cửa mở ra và ánh sáng tràn ngập bên ngoài, sau đó cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.

Tiffany mở mắt ra sau khi chắc chắn rằng không còn ai ở lại trong phòng. Màu trắng quen thuộc của trần và tường nhà làm bầu không khí trông có vẻ ảm đạm.

Cô hướng về phía cửa khi nó được mở ra lặng lẽ và một cô gái tóc vàng chầm chậm bước vào.

Jessica nhìn cô với ánh mất tràn đầy sự ăn năn, “Tôi xin lỗi”

Tiffany thậm chí không thèm nhìn cô ấy.

“Làm ơn hãy ra ngoài...”, cô nói yếu ớt.

Jessica lại gần chiếc giường, “Tôi không biết trái tim cậu lại yếu như vậy, cậu nhẽ ra phải nói với tôi trước”

Tiffany căm ghét nhìn cô ấy, “Tôi đã cố gắng nói nhưng cậu không hề lắng nghe”

Jessica thở dài, “Xin lỗi về chuyện đó, dù sao, cha mẹ tôi cũng đã quyết định để cậu trở về nhà. Vì vậy, tôi đoán đây là lần cuối cùng tôi được gặp cậu, cậu sẽ có trái tim của tôi sớm thôi, đừng lo lắng”, sau đó cô ấy lặng lẽ đi ra.

Tiffany nhắm mắt lại, ba tháng là một quãng thời gian chờ đợi khá dài ...

_ _ _ _ _

“Con không nên tự hành hạ bản thân như vậy, nhìn xem chuyện gì xảy ra với con kìa”, người mẹ nhẹ nhàng mắng cô.

Tiffany không nói với họ những gì Jessica đã làm với cô vì Jessica đã xin lỗi.

“Con hứa sẽ không làm vậy nữa” Tiffany nói, nhấm nháp ly sữa.

Cha cô đã mang áo của cô để lên bàn, “Con chắc là không muốn ai đi cùng chứ?”

Tiffany cầm lấy áo khoác, “Dad, con chỉ dạo quanh công viên thôi, đừng lo lắng, nó không rộng lắm đâu”

Cha cô nhún vai: “Được rồi, nhớ gọi cho ba mẹ nếu con cảm thấy khó chịu nhé?”

Tiffany gật đầu, “Con biết rồi ạ! Con đi đây”

_ _ _ _ _

Tiffany đá một chiếc lá vừa rơi xuống mặt đất; đang là mùa thu, lá vàng rơi ngổn ngang rải rác khắp xung quanh.

Cô đi vòng quanh cái cây và cầm chiếc máy ảnh của mình lên khi một trong những chiếc lá sắp lìa cành và đã chụp được khoảnh khắc chiếc lá ấy rơi nhẹ nhàng trong không trung.

“Hi” có tiếng ai đó nói sau lưng, cô quay lại và thấy Jessica đang dựa vào thân cây, hai tay đút túi áo. “Một mình à?”

Tiffany gật đầu, “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

Jessica nhún vai và bước về phía cô, “Mình chỉ nghĩ nên đi bộ xung quanh, vì đây sẽ là mùa thu cuối cùng của mình trên thế gian này”, cô ấy mỉm cười buồn bã và quay mặt đi.

Tiffany nâng máy ảnh của mình và hướng về Jessica, sau đó click.

Jessica chớp mắt, “Này, cái gì vậy?”

Tiffany mỉm cười, “Mình chỉ muốn lưu giữ lại mùa thu cuối cùng của cậu”

Jessica mỉm cười lại và mơ màng, “Cậu biết không? Mình đang thầm ước sẽ được chạm vào những bông tuyết đầu tiên của mùa đông trước khi chết, nhưng có lẽ điều đó là không thể.”

Tiffany im lặng, cảm thấy rất khó xử.

Jessica cười khúc khích và liếc nhìn cô, “Cảm thấy tội lỗi? Đừng như vậy, dù không hiến tim thì mình vẫn sẽ chết, ít ra mình còn biết ai đó sẽ được cứu sống nhờ nó.”

Tiffany nhìn xuống, “Cậu nói đúng, cuộc sống thật không công bằng”

Jessica cười, “Này, không được đau khổ ở đây, hãy tận hưởng những giây phút này được không? Hãy vờ như chúng ta sẽ sống mãi mãi, quên những thứ chết chóc đó đi.”

Tiffany nhún vai và bước thật chậm trong khi Jessica theo sau.

“Nếu được sống thật lâu, cậu muốn làm gì?” Tiffany phá vỡ sự im lặng giữa họ.

Jessica nghĩ một lúc, “Rất nhiều, mình muốn khám phá thế giới, mình muốn nhìn thấy tất cả những điều kì thú, muốn nếm thử tất cả các món ngon trên khắp hành tinh này. Và muốn có gia đình hạnh phúc cho riêng mình.”

Tiffany mỉm cười và gật đầu,

“Còn cậu thì sao?”

Tiffany dừng lại và đối mặt với cô gái kia, “Thật lòng mà nói, trong tâm trí mình không có nhiều ước muốn như vậy bởi vì mình thật sự không mong đợi có thể sống lâu vì mình biết rõ giới hạn của trái tim mình. Vì vậy, để không phải thất vọng và tan vỡ ước mơ, mình không mơ mộng nhiều.”

Jessica cũng gật đầu, “Mình luôn mơ mộng, bởi vì trong mơ là nơi duy nhất mà những hoạch định và ước vọng của mình trở thành sự thật, nhưng yeah, thật đau đớn khi tỉnh dậy và nhận ra sự thật phũ phàng rằng, mình vẫn sẽ chết.”

Tiffany tinh nghịch đánh vào tay Jessica, “Này, mình tưởng cậu bảo không nói về những thứ chết chóc đó mà?”

Jessica mỉm cười, “Được rồi, này, cậu có muốn uống trà hay gì đó không?”

Tiffany gật đầu “caramel coffee nóng nhé "

_ _ _ _ _

Chỉ mất một tuần để hai người trở nên thân thiết và nhận ra rằng họ là không thể tách rời. Họ phát hiện ra rất nhiều thói quen và sở thích chung, từ những tác giả của các cuốn sách ưa thích, các bộ phim và chương trình truyền hình đến các ca sĩ và diễn viên. Và sau đó, họ bắt đầu có những chuyến viếng thăm thường xuyên và ngủ lại qua đêm tại nhà nhau. Hai con người dường như quên mất thời hạn ba tháng đang đến từ từ ...

“Jessica, cậu nghĩ cái này sao?” Tiffany hỏi khi đang nằm trong lòng cô gái kia và lật cuốn tạp chí thời trang trên giường.

Họ đang giết thời gian trong phòng của Tiffany chiều hôm đó, cảm thấy lười biếng để đi ra ngoài.

Jessica liếc qua trang tạp chí và nói. “Phong cách thì được nhưng màu sắc quá tẻ nhạt”

Tiffany gật đầu, “Mình cũng nghĩ thế, họ nên làm cho màu sắc tươi sáng hơn, như là màu hồng hay gì đó”

“Lại màu hồng saoTiffany?” Jessica cười khúc khích,

“Mình thích màu hồng, cậu không thích sao?”

“Không nhiều, nó quá nữ tính với mình” Jessica nhún vai,

“Cậu là một cô gái”

“Là con gái không có nghĩa là phải quá nữ tính”

Một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu Tiffany, “Này, mình biết một nơi rất tuyệt! Hãy đi theo mình”, cô kéo Jessica ra khỏi giường.

“Tới đâu?”

“Cậu sẽ biết nhanh thôi”

Họ ra khỏi nhà và đi bộ qua hai khu phố. Đến một salon làm đẹp với cửa tiệm quần áo ở bên ngoài.

“Đây là nơi chúng ta tới sao? Salon?” Jessica nhìn chằm chằm vào tòa nhà trước mặt.

“Chính xác”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì ở đây?”

“Mình sẽ cải cách cho cậu”

“Cái gì? Không-”

“Không nhưng nhị gì hết”, cô kéo Jessica vào và ra hiệu cho nhân viên gần đó.

“Giúp cô ấy đẹp hơn, nhưng làm ơn đừng trang điểm đậm quá, chỉ cần làm sáng lên thôi, và vui lòng làm tóc cho cô ấy nữa; Mình sẽ quay lại ngay, để mình đi tìm váy cho cậu đã” Tiffany ra ngoài lần nữa .

“Tiffany-”

Nhưng cô gái kia đã chạy đi mất.

Nửa giờ sau, Tiffany quay trở lại với một chiếc váy hồng và một chiếc màu xanh dương trên tay.

“Đây, sau khi trang điểm và tạo kiểu tóc xong, hãy mặc nó nhé”, cô đặt váy xuống đi chiếc ghế dài.

Jessica chỉ có thể gật đầu.

Sau khi trang điểm, cô đến phòng thay đồ cùng với Tiffany.

Cô thử chiếc váy màu hồng trước và làm mẫu cho Tiffany.

“Wow nó thật sự nổi bật. Cậu mặc sẽ đẹp hơn đó, thử cái khác đi!”

Jessica quay lại và thử chiếc màu xanh dương kia.

Tiffany ngây người ra nhìn; sự kết hợp giữa chiếc váy với mái tóc và màu da của Jessica thật là tuyệt vời, kiểu dáng của nó cũng rất hợp với cô ấy.

“Cậu đẹp quá” Tiffany ngạc nhiên nói.

“Thật không?” Jessica quay sang nhìn vào gương và thấy một cô gái rất xinh đẹp với đôi má hồng rạng rỡ, cô ấy dường như không tin được vào mắt mình. “Có phải là mình không vậy?”

Tiffany liếc trộm chiếc gương phía trên vai của Jessica, “Chúng ta nên chụp một tấm hình, sẽ rất thú vị đấy”

“Cậu mặc chiếc váy màu hồng đi” Jessica nói và Tiffany gật đầu đồng ý.

Tiffany cũng trang điểm nhẹ và mặc váy màu hồng, sau đó các nhân viên salon chụp hình cho hai người, họ đã có một thời gian vui vẻ khi tạo dáng ở các góc độ khác nhau với vẻ mặt dorky thì bất ngờ những cơn đau ập đến trong đầu Jessica .

Cô gục xuống sàn la lên trong đau đớn, Tiffany cố gắng đỡ cô ấy và mọi người vội vàng gọi đến bệnh viện.

Khi tiếng còi của xe cứu thương vang lên giữa buổi chiều vắng lặng, thế giới xung quanh Jessica đã bị bóng tối bao trùm.

_ _ _ _ _

Tiffany không rời mắt khỏi cô gái tóc vàng đang nằm trên giường bệnh và trông thật xanh xao, cô cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp khi Jessica từ từ mở mắt.

“Làm ơn đừng nói gì cả, hãy cứ nghỉ ngơi đi” Tiffany nói.

Jessica nhìn cô và nói một cách yếu ớt, “Đừng rời xa mình.”

Tiffany nhẹ nhàng vuốt ve gò má nhợt nhạt của Jessica, “Mình ở đây rồi, mình sẽ không xa cậu đâu, mình hứa” cô nghẹn ngào khi thấy từng dòng nước mắt mỏng manh khẽ rơi từ khóe mắt Jessica.

Jessica hít thật sâu, “Mình sẽ chết sớm hơn phải không? Không phải là ba tháng nữa, đúng không?”

Tiffany cố gắng nuốt nước mắt, “Không, xin cậu, đừng nói vậy, cậu sẽ không chết đâu, mình đã thay đổi suy nghĩ về việc nhận tim của cậu rồi, chúng ta sẽ tìm người hiến tặng khác, chỉ cần cậu đừng chết ...”

Jessica mỉm cười với cô ấy mặc dù những cơn đau không ngừng hoành hành trong đầu, cô chạm vào má Tiffany, “Hãy nhận lấy trái tim của mình, mình chỉ dành nó cho cậu; chăm sóc nó cẩn thận được chứ?”

“Không Jessica ...”

“Tiffany, nghe mình này, mình không còn hi vọng được cứu chữa nữa, nhưng cậu có cả cuộc đời cần phải sống ở phía trước, đừng lãng phí nó”

Tiffany lắc đầu và từng dòng lệ tuôn rơi, “Mình không thể sống thiếu cậu ...”

Jessica cắn chặt môi dưới kiềm chế không hét lên khi cơn đau ngày một tăng; cô vùi đầu vào gối và khóc nức nở.

Tiffany chạy đi tìm giúp đỡ và các bác sĩ vào trong nhưng nói cô ấy phải đợi ở bên ngoài.

Cha mẹ cô ấy cùng với cha mẹ Jessica an ủi và giúp cô bình tĩnh lại.

Hai ngày sau, Jessica ra viện bất chấp yêu cầu của bác sĩ, cô muốn được về nhà thay vì ở lại trong bệnh viện.

Tiffany quyết định gọi cho cô ấy đêm đó.

“Hello” Giọng nói nhẹ nhàng của Jessica vang lên từ đầu dây bên kia.

“Jess, là mình Tiffany ...”

“Ồ ...”

“Mình chỉ muốn nói với cậu một điều”

“Mình nghe đây”

“Còn nhớ mình đã từng nói với cậu là mình không mơ mộng chứ? Mình lại đang làm vậy đây”

“...”

Tiffany cười gượng “Và thật là buồn cười, điều mà mình mong ước nhất lại là điều khó có thể xảy ra ...”

“...”

“Cuộc sống của mình ... mình quyết định sẽ gắn nó với cậu mãi mãi”

“Tiffany-”

“Mình yêu cậu”

Jessica lặng đi trước ba từ được trực tiếp nói ra từ Tiffany ... trước khi cô kịp nhận ra rằng những gì còn lại ở đầu dây bên kia là tiếng tút tút, không nhận ra rằng Tiffany vừa cúp máy.

Cô nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, “Mình cũng yêu cậu...”

_ _ _ _ _

Tiffany lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má, cô nhìn chằm chằm vào khung hình trái tim mà cô giữ chặt trong tay, bức hình họ mặc chiếc váy màu xanh và hồng, đang cười thật rạng rỡ với camera mà không hề có dấu hiệu của sự đau đớn hay dằn vặt của bệnh tật.

“Cậu ấy không trả lời mình”, cô thì thầm với con gấu nhồi bông mà cô đang ôm.

“Mình đã nói rằng mình yêu cậu ấy”, cô tiếp tục, vẫn nhìn vào bức hình, “Nhưng cậu đã không trả lời”

Một giọt nước mắt khẽ rơi chạm vào bức hình bên dưới.

“Liệu bây giờ cậu ấy có ghét mình không hả gấu?"

“Cuộc sống quả là không công bằng ... khi tôi vừa tìm thấy lí do để bản thân tiếp tục sống, thì cũng là lúc tôi đánh mất điều đó một lần nữa”

_ _ _ _ _

“Tiffany, mẹ Jessica đang ở đây, con xuống đi” Mẹ Tiffany gọi vọng lên từ tầng dưới,

Tiffany chạy vội ra, chỉ kịp chỉnh lại chiếc áo của mình.

Bà Jung mỉm cười với cô, “Hai bác sẽ đến bệnh viện để kiểm tra một số thứ, nhưng Jessica muốn ở nhà vì vậy chúng ta muốn nhờ cháu để mắt đến nó trong khi hai bác ra ngoài”

Tiffany gật đầu, “Để cháu đi thay đồ”

_ _ _ _ _

Tiffany do dự bước vào phòng của Jessica và thấy cô gái tóc vàng đang nhìn ra cửa sổ. Cô hắng giọng.

Jessica quay lại và nhìn cô mỉm cười, cô ấy giang rộng vòng tay và Tiffany chạy tới.

“Mình nhớ cậu” Jessica thì thầm trong khi ôm cô thật chặt.

Tiffany nhắm mắt lại và tận hưởng mùi hương quen thuộc của Jessica, cô không biết phải nói gì sau khi đã tỏ tình đêm qua, cô cảm thấy thật ngại ngùng.

Jessica rời ra và chăm chú nhìn cô, “Tại sao cậu không đến thăm mình hai ngày cuối trong bệnh viện?”

Tiffany nhìn xuống sàn nhà, cô quá mắc cỡ để nhìn mặt Jessica.

“Này, mình yêu cầu một câu trả lời” Jessica nói,

“Mình đã làm cái này” Tiffany đưa cho cô ấy hình của hai người được lồng trong khung.

Jessica nhìn nó thích thú, “Nó rất đẹp, cảm ơn cậu”

Tiffany nhún vai,

“Tại sao chúng ta không ngồi xuống nhỉ? Hôm nay cậu có vẻ ít nói quá”

Họ ngồi xuống giường, Jessica nhịp tay trên một chiếc gối.

“Cậu cúp máy với mình tối qua ...”

“... Cậu đã không trả lời mình”

“Cậu không nghe thấy bởi vì cậu đã cúp máy rồi ...”

“Mình có cần phải biết câu trả lời không?”

Jessica cười bí hiểm, “Cậu chắc sẽ quan tâm đấy”

Tiffany không đáp lại.

Jessica trượt chân lên giường, “Cậu biết đấy, gần đây chúng ta đang mơ đến cùng một điều ...”

Tiffany không trả lời ...

Jessica ôm cô từ phía sau và thì thầm, “Khi mình nói trái tim này chỉ thuộc về cậu, thì nó được hiểu theo cả hai nghĩa đó”

_ _ _ _ _

Tiffany nhìn lên bầu trời đầy những vì sao, cha mẹ Jessica vừa về nhưng cô quyết định ngủ lại, hai người nằm trong túi ngủ đặt bên ngoài sân thượng và đang ngắm những vì sao lấp lánh trên cao.

“Đêm nay có rất nhiều sao” Jessica thu mình vào Tiffany vì cái lạnh thấm qua tấm chăn của cô ấy.

Tiffany gật đầu, “Nếu lựa chọn thì cậu muốn sẽ trở thành vì sao nào?”

Jessica chỉ lên bầu trời, “Mình muốn ngôi sao đó, cái sáng nhất ấy, để cậu có thể nhận ra mình hàng đêm, biết rằng mình đang dõi theo cậu”

“... Mình sẽ luôn nhớ cậu”

Jessica hôn lên má cô, “Mình biết”

Tiffany ôm cô ấy thật chặt và dụi tai mình vào lồng ngực Jessica.

Jessica âu yếm cô nhẹ nhàng, “Cậu có nghe thấy nhịp tim mình không? Nó đang nói Tif-fany, Tif-fany, Tif-fany…”

Tiffany cười khúc khích, “Của mình là Jes-sica, Jes-sica, Jes-sica…”

Jessica đột nhiên cảm thấy đau nhói trong đầu nhưng cố gắng lờ nó đi, cô không muốn làm hỏng khoảnh khắc này với Tiffany. Cô dùng ngón tay vẽ thành hình trái tim trên lưng Tiffany.

“Thật thoải mái khi biết rằng trái tim này sẽ sớm giúp cho người mà mình yêu thực sự, cậu nên chăm sóc nó cẩn thận nhé”

“Mình hứa sẽ chăm sóc trái tim của cả hai chúng ta” Tiffany nói, giọng cô nghẹn lại bên dưới tấm chăn dày, sau đó cô nhìn Jessica đắm đuối và nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô gái kia, “Mình yêu cậu ...” và sau đó cô lại dựa đầu vào ngực của Jessica, lắng nghe nhịp đập yên bình của trái tim cô ấy.

Sau một lúc ...

“Jess, hát cho mình nghe được không?” Tiffany nói, mắt vẫn nhắm.

Jessica nghĩ một chút, và sau đó nhẹ nhàng cất tiếng hát...

“Baby you’re all that I want, when you’re lying here in my arms; I’m findin’ it hard to believe we’re in heaven…”

Tiffany ngân nga theo Jessica,

“And love is all that I need, and I found it there in your heart, it isn’t too hard to see we’re in heaven…”

Tiffany bắt đầu mơ màng ... nhưng Jessica vẫn tiếp tục hát, như thể cô biết rằng đó là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng cô có thể hát cho Tiffany.

“Now our dreams are comin’ true, through the good times and the bad; yeah I’ll be standin’ there by you…”

Jessica hát xong và nhận ra rằng Tiffany đã ngủ, cô mỉm cười và ngước nhìn lên bầu trời.

Những phút giây giữa hai người trôi qua êm đềm, bình yên dưới ánh sáng mờ ảo của những vì sao trên cao, những ngôi sao ấy dường như cũng ngưỡng mộ câu chuyện tình của họ, hai giây sau khi Jessica nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ ... một ngôi sao băng bay vụt qua bầu trời rộng lớn phía trên.

_ _ _ _ _

Tiffany giật mình thức giấc và đôi mắt bắt gặp bóng tối vẫn bao trùm quanh họ; cô nhận ra hai người đã ngủ thiếp đi trên sân thượng. Kiểm tra lại đồng hồ đeo tay dạ quang, đã 3 giờ sáng.

“Jessica này, trời bắt đầu lạnh rồi đấy, cậu có nghĩ là chúng ta nên xuống bây giờ-” cô hốt hoảng khi

cảm thấy bàn tay lạnh cóng của Jessica

“Jessica? Jessica, làm ơn tỉnh dậy đi, thôi nào Jess, đừng làm mình sợ mà, tỉnh dậy đi ...”, cô chà xát hai bàn tay Jessica và lay cô ấy,

“Jessica, đừng làm thế với mình, không phải bây giờ; Jessica dậy đi!” Những giọt nước mắt của Tiffany lăn dài và khẽ chạm vào gương mặt nhợt nhạt của Jessica.

“Jessica! Thôi nào Jess, cậu chỉ ngủ thôi đúng không? Cậu vẫn ổn mà phải không? Đừng nói với mình-” cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm nghiền của Jessica, đôi môi của cô ấy đã lạnh và bắt đầu thâm lại.

“Jessica! Mình cần cậu, mình yêu cậu, xin cậu đừng chết! Jessica, nghe mình nói không vậy!? Cô lay lay cơ thể lạnh giá của Jessica

Đèn trong phòng Jessica được bật lên khi cha mẹ cô ấy chạy vào; người mẹ đau đớn ngay khi nhận ra rằng con gái họ đã ra đi trong khi người cha run rẩy gọi cấp cứu.

“Jessica! Dậy đi! Jessi ... đừng làm vậy mà ...” Tiffany không thể kiểm soát được bản thân được nữa, cô khóc nức nở trên người Jessica trong khi mẹ cô ấy nước mắt lưng tròng ôm lấy cô và cố gắng an ủi.

Vài phút sau, tiếng còi xe cứu thương vang khắp khu phố.

_ _ _ _ _

Tang lễ của Jessica là một trong những đám tang trọng thể nhất mà Tiffany được tham dự. Tất cả đều mặc áo trắng và nét mặt u buồn . Tiffany nhìn quanh và thấy khuôn mặt của mọi người, cô có thể nhìn thấy sự mất mát trong đôi mắt và nỗi buồn trong lòng họ.

Mẹ Jessica thỉnh thoảng chậm lên mắt bằng chiếc khăn tay khi Cha cố nói những lời cuối cùng của mình và cầu nguyện cho linh hồn của Jessica được an nghỉ.

Đột nhiên, Tiffany cảm giác lồng ngực như bị bóp nghẹt lại và cô loạng choạng ngã xuống đất, bà mẹ vội vã đỡ lấy cô.

_ _ _ _ _

“Tiffany ...” giọng nói ấm áp quen thuộc vang vọng trong không gian.

Tiffany mở mắt ra và xung quanh tràn ngập ánh sáng, chào đón cô là một màu trắng và tinh khiết ...

Cô nhìn thấy một người ở đằng xa, mặc chiếc váy trắng và dường như khẽ đung đưa khi gió thổi qua chiếc váy mỏng manh mà cô ấy đang mặc.

“Jessica ...?” Tiffany lại gần khung cảnh đó.

Người đó quay lại và mỉm cười hạnh phúc, Jessica đang cầm một bó hoa trắng và nhẹ nhàng đến gần Tiffany.

“Hi!”

Tiffany mỉm cười lại, Jessica có vẻ mạnh khỏe và rất đẹp, từng làn gió nhẹ vờn qua mái tóc vàng và đôi mắt cô ấy tràn ngập sự vui sướng.

“Đây là đâu?” Cô hỏi,

Jessica không trả lời, cô chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng chạm vào má cô gái kia.

“Mình rất vui là cậu vẫn còn sống” Tiffany thổ lộ, nắm lấy bàn tay Jessica đang đặt vào má cô.

“Cậu cần phải quay trở lại Tiffany ...” Jessica nói với đôi mắt chứa đầy yêu thương nhưng giọng nói thoáng buồn.

“Quay về đâu?” Tiffany bối rối.

“Đây không phải lúc của cậu, họ vẫn cần cậu ở dưới kia” Jessica ôm cô nhẹ nhàng

“Mình muốn được ở đây với cậu Jess ...”

“Cậu không thể ở đây với mình được, một ngày nào đó ... một nơi nào đó, chúng ta sẽ lại ở bên nhau ... mãi mãi”, cô khẽ thì thầm.

“Nhưng mình không thể sống thiếu cậu” nước mắt Tiffany lăn dài...

“Tiffany, mình đã trao cậu trái tim của mình, cậu đã gắn với mình, mình luôn luôn ở bên cậu”

“Jessica ...?” Tiffany mở rộng đôi mắt khi Jessica dường như lơ lửng trong không trung và dần biến mất.

Jessica mỉm cười với cô và vẫy tay, “Mình yêu cậu Tiffany, mình xin lỗi đã không có nhiều thời gian bên cậu, nhưng mình luôn dõi theo cậu ... bất cứ khi nào ...”

“Jessica!” Tiffany đuổi theo sau cô ấy khi Jessica hoà vào trong gió, không gian ngào ngạt hương hoa và thân hình Jessica biến mất trong không khí ...

“Jessica ...” Tiffany quỳ xuống khóc nức nở.

Một làn gió tràn đầy hương thơm bao quanh Tiffany và giọng nói của Jessica vang lên lần nữa.

“Mình yêu cậu…mãi mãi”

_ _ _ _ _

Một tháng rưỡi sau đó ...

Tiffany đi bộ quanh công viên vắng vẻ lạnh lẽo và dựa vào thân cây nơi mà cô từng gặp Jessica, cô ngước lên bầu trời khi nhìn thấy một bông tuyết khẽ khàng đáp xuống mặt đất. Và không lâu sau, khắp nơi đầy những bông tuyết trắng xóa ...

“Nhìn kìa Jessica ... đó là những bông tuyết đầu tiên, và chúng ta đang ở bên nhau”, cô đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên ngực nơi mà trái tim Jessica tự hào đập vì chủ nhân mới của nó.

Cô nhắm mắt lại và hít thật sâu, cô mỉm cười khi ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong không khí về đêm

“Mình cũng yêu cậu…mãi mãi”

_ _ _ _ _

> END <

Lời trans

Lim : Tôi đọc xong fic này vào một buổi tối trời cũng đầy sao, tôi tự hỏi lòng mình, hạnh phúc có phải đã được tìm thấy chăng!?. Chắc hẳn nhiều người cho rằng fic này có kết thúc thật buồn, với tôi không hẳn như vậy, dù cho đi đâu và làm gì hai trái tim đã thành một và họ vẫn luôn bên nhau đó sao...

Cre:ssvn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro