[ONESHOT] [TRANS] Servo [JeTi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Aznxravah296

Translator: ntjna

Editor: domaichi90, Hecarte

Link fic gốc: Here

Couple: JeTi

Rating: PG

Permission:

“Sure, go ahead. ^^”

Servo

Gió lướt nhẹ trên thảm cỏ trong công viên gần như bị bỏ hoang. Dòng người đông nghịt tấp nập chuyển động xung quanh, tiếng còi xe inh ỏi. Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây lững lờ rọi ánh ban mai xuống khắp mọi nơi.

Đây là nơi cô đã gặp người ấy lần đầu tiên.

Hai đứa bé chạy trên đồng cỏ, cười khúc khích khi cùng đuổi theo quả bóng lăn. Cả hai đều xinh xắn, còn chưa đầy 9 tuổi. Đứa nhỏ với mái tóc dài sáng màu chạy nhanh hơn nhỏ tóc ngắn. Cô bé chạy trước dẫm chân lên quả bóng nhựa để nó dừng lại. Thấy bạn đã ngăn được quả bóng, cô bé tóc ngắn bắt đầu chạy về hướng ngược lại.

“Bắt lấy, Taeyeon!” Cô bé tóc sáng màu hô, sút bóng đi.

Taeyeon thấy bạn mình đã thấm mệt vì phải chạy nhiều, nhìn quả bóng cứ lăn xa dần. Cô nhóc chặn quả bóng lại với đôi giày đầy đất thật dễ dàng. Cô bé mỉm cười, lo lắng vì thấy bạn mình bị mệt.

“Tiffany, chạy xa ra!”

Cô bé 8 tuổi cố hết sức sút quả bóng bay lên trời. Tiffany nhìn theo cái bóng của nó lướt ngang qua mình. Thấy sức lực như trào lên, cô bé chạy theo nó. Cô bé không biết mình đang chạy gần ra đường, chỉ chăm chăm đuổi theo quả bóng đang bay tới. Quả bóng bay xa dần. Tuy vậy, cô bé không chịu bỏ cuộc, Tiffany chạy nhanh hơn nữa, không biết rằng mình đã chạy ra khỏi bãi cỏ. Thấy quả bóng đang hạ dần xuống, chiến thắng đã rất gần cô bé rồi.

Đột nhiên, Tiffany bị kéo lại. Một cánh tay ôm chặt lấy eo cô bé, không cho chạy thêm chút nào nữa. Chạy cả một đoạn dài như thế, cô nhóc chỉ chú tâm tới mỗi quả bóng. Khi nhìn lại xung quanh, Tiffany nhận ra mình đã ở vỉa hè rồi, chân trái đang hạ xuống ở mép đường. Cô bé nhìn quả bóng rơi xuống giữa lòng đường. Trước khi nó kịp nảy lên, một chiếc xe lao tới; mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.

Đôi mắt mở thật to, cô bé nhìn đống nhựa trên đường, vừa nãy nó còn là quả bóng của cô. Tuy chỉ là trẻ con, nhưng cô cũng biết lúc đó thật nguy hiểm và suýt chút nữa là mình chết rồi. Tiffany ngượng ngập nhớ lại vòng tay đã cản mình lại. Quay người lại, nhìn bàn tay mảnh dẻ đang nắm lấy tay mình. Ngước mắt lên, cô bé quan sát dáng vẻ của cô gái ấy. Mái tóc dài, đen óng buông qua vai. Mải nhìn khuôn mặt cô gái, đôi mắt màu chocolate ấy bỗng nhìn lại cô. Tiffany thấy đôi môi cô gái ấy dần hé nụ cười, nhẹ thôi, nhưng chị ấy đang cười.

“Em không sao chứ?” Cô gái hỏi.

Tiffany khẽ gật đầu. Thật kì; bình thường khi gặp người lạ, cô bé hay ngại ngùng và không muốn đến gần, nhưng sau đó sẽ thân thiện hơn. Thế mà với cô gái này, cô bé lại có cảm giác an tâm và thoải mái.

Cô gái nghe cô bé trả lời rồi đứng thẳng dậy.

“Vậy được rồi. Lần sau em nhớ cẩn thận hơn nhé.”

Cô gái quay lưng đi. Bỗng nhiên Tiffany kêu lên, nắm lấy vạt áo cô gái.

“Kh…khoan đã!”

Cô gái ngừng lại, nghiêng đầu ra bởi câu hỏi bất chợt.

“Chị… có thể cho em biết tên được không?” Tiffany ngây thơ hỏi.

Cô gái cười khúc khích, “Jessica Jung.”

“Jessica…” cô bé lẩm bẩm. Một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt cô bé, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết. “Tên em là Tiffany Hwang. Jessi, cảm ơn chị!”

Jessica nhướn lông mày lên, nhưng cô không thể nhịn cười trước cô bé dễ thương ấy. Cô cúi xuống, ngang mắt với cô nhóc. Đưa tay lên xoa đầu Tiffany, mỉm cười.

Tiffany thấy hơi sợ trước cử chỉ ấy. Mẹ là người duy nhất vỗ về cô như thế, thật lạ là cô lại thấy thích bàn tay ấm áp của cô gái không hề quen biết này. Cô bé đưa cả hai tay lên nắm lấy tay Jessica. Mặc dù bàn tay cô ấy lớn hơn nhiều, nhưng nó thật mềm mại, mịn màng và ấm áp; chẳng có gì để phải chờ đợi ở một ai đó mà cô không hề quen biết.

“Tiffany!”

Nghe tiếng gọi cô bé quay lại nhìn thấy bạn của mình đang chạy tới. Vừa đến nơi, cô nhóc thở hồng hộc, tay chống gối, cố trấn tĩnh lại. Vừa lấy lại nhịp thở, Taeyeon càu nhàu, “Tiffany! Làm gì lâu thế, mà cậu vừa nói chuyện với ai đấy?” 

“Tớ vừa…”

Tiffany quay lại, định giới thiệu cô gái ấy với bạn mình, nhưng chẳng có ai đứng đằng sau cô cả. Thật khó hiểu, cô bé nhìn khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy cô ấy đâu nữa. Chỗ mà Jessica vừa đứng xuất hiện 1 chiếc lông trắng muốt. Cô bé nhặt nó lên, nhìn thật kĩ. Nó quá to, không thể là rơi ra từ thân một con chim nào đó được. Tâm hồn trẻ thơ của cô nhóc nghĩ rằng đó là món quà của cô gái ấy, làm cô bật cười khúc khích. Giơ cái lông lên trước mặt Taeyeon, Tiffany khoe, “Tớ vừa nói chuyện với chị Jessi!”

Taeyeon nhìn chiếc lông kìa lạ trên tay bạn.

“Nói chuyện với cái lông này á?”

“Yaa~~ …không phải!” Tiffany dỗi.

Chạy theo cô bạn về bãi cỏ, cô bé nắm chặt chiếc lông vào lòng bàn tay. Ánh nắng rọi lên chiếc lông vũ, làm nó phát ra thứ ánh sáng rực rỡ.

Em tự hỏi liệu chúng ta có còn gặp lại nhau, Jessi ah?

Tiếng chuông kỳ quái vang vọng bầu trời xám xịt u ám. Âm thanh ấy vọng tới từ một nghĩa trang lạnh lẽo. Dòng người đi xen giữa những bia mộ. Những lời cầu nguyện, việc an táng đều đã hoàn tất, song nỗi buồn đau vẫn còn đọng lại trong mỗi người. 

Ở giữa khu nghĩa trang, Tiffany ngồi trên một băng ghế khóc nức nở. Cô đã bất động cả lễ tang, nhưng cô bỏ chạy ngay giữa buổi lễ, cô không thể chứng kiến cảnh an táng mẹ mình. Mẹ đã yêu thương cô rất nhiều, luôn ủng hộ cô, làm cô cười, nhưng giờ thì mẹ đã đi rồi. Cô đưa tay lên trái tim, nắm lấy miếng vải của chiếc áo đen. Nỗi đau đang giằng xé cô, nỗi đau của sự cô đơn. Cô khóc rất nhiều, không biết làm thế nào để có thể chịu đựng được sự đau đớn trong lồng ngực.

Tiếng bước chân trên thảm cỏ cuốn lấy sự chú ý của Tiffany. Cô ngước lên, nhìn kĩ cô gái đang bước tới. Đầu óc bỗng trở nên mơ hồ khi cô nhìn thấy người lạ đó, trước khi chợt nhớ lại gương mặt quen thuộc, đôi mắt cô mở to. 

“J…Jessi?”

Đã bao lâu rồi? Cô nghĩ khi vẫn nhìn chằm chằm cô gái ấy. Bốn năm rồi sao? Sao chị ấy lại ở đây? Sao chị ấy không có chút thay đổi nào vậy?

Sau vài giây yên lặng, cô gái cười. Nụ cười ấy, vẫn thế, vẫn nụ cười mà cô đã thấy, làm nước mắt Tiffany trào lên, cô đứng bật dậy, chạy tới ôm lấy Jessica.

Jessica lặng lẽ an ủi, đưa tay lên ôm lấy vai cô bé, đặt tay lên đầu cô.

“Tại sao?” Tiffany khóc trên áo Jessica.

Cô gái không nói gì, chỉ thì thầm thật nhỏ, “Vì Chúa nghĩ đã đến lúc của mẹ em…”

Tiffany lắc đầu, hét lên, “Nhưng thật không công bằng!” Cô bé vẫn khóc. “Sao mẹ lại bỏ em? Sao mẹ lại bỏ em ở lại một mình chứ…?”

Jessica lặng lẽ lắng nghe cô bé tâm sự. Cô đưa tay vuốt tóc, nhẹ nhàng chạm đầu với Tiffany.

“Nhưng em không cô đơn. Em sẽ không bao giờ phải cô đơn.”

Cô bé khẽ sụt sịt, Jessica nói tiếp, “Một phần linh hồn của mẹ vẫn ở trong trái tim em, bởi em là người mà mẹ em yêu thương nhất. Khi mẹ em ở trên Thiên đường, mẹ vẫn sẽ dõi bước theo em. Em vẫn còn bạn bè ở bên cạnh mình mà.”

“Còn chị thì sao?” Tiffany hỏi.

Jessica cười nhẹ, trả lời. “Chị à? Theo ý nghĩa nào đó, chị cũng sẽ dõi theo em.”

Tiffany thôi không khóc nữa. Trấn tĩnh lại, cô chợt nhận ra Jessica thật ấm áp. Cô bé thấy đó không chỉ như một cái ôm; như thể là một cái kén ấm áp đang bao bọc cho cô vậy. Cô gục đầu vào áo Jessica, cảm nhận mùi hương của cô gái. Chẳng biết tại sao mà Tiffany không xác định được cái mùi hương ấy. Thật khó để có thể diễn tả, có lẽ nếu ánh sáng có mùi hương, thì nó cũng giống như thế; thật cuốn hút.

Cô buông Jessica nhưng vẫn giữ khoảng cách khá gần với cô gái ấy, để nhìn thấy bông hoa màu vàng trên tay cô gái.

“Đây là hoa bồ công anh. Người ta vẫn thường nói bồ công anh tượng trưng cho sự thủy chung và hạnh phúc.” Jessica nắm lấy tay Tiffany, đặt bông hoa vào lòng bàn tay, khẽ đặt môi lên tai cô bé. “Chỉ cần em tin ở chính bản thân mình và mọi người, em sẽ tìm thấy hạnh phúc trong cuộc đời mình.”

Cô gái cười và lùi lại. Tiffany nhìn kĩ cánh bồ công anh trong tay mình, rồi nhìn lại Jessica. Đây là lần đầu tiên trong ngày, cô bé mỉm cười; cô không còn thấy cô đơn hay buồn đau nữa. Tiffany nhắm mắt lại, đưa cánh hoa lên, cảm nhận mùi hương của nó. Thật nhẹ nhàng và tinh khiết, như là Jessica vậy.

“Tiffany!”

Tiffany mở mắt ra, thấy mình vẫn ngồi ở băng ghế, đang nhìn vào khoảng không vô định. Cô sợ hãi nhìn khắp nơi, nhưng vô ích, Jessica đã biến mất thật rồi. Ở phía xa xa, Taeyeon đang chạy tới. Cô đưa tay lên dụi mắt, thở dài.

Là mơ sao? Cô nghĩ.

“Tiffany!”

Taeyeon chạy tới, nắm lấy bạn, thở hồng hộc.

“Ơn chúa, cậu không sao! Tớ tìm cậu khắp nơi! Nghe bảo cậu chạy đi giữa lễ an táng. Tớ rất tiếc về mẹ cậu, nhưng Fany à, hãy nhớ rằng tớ luôn ở bên cậu, nhớ đó?”

Rồi cô bé rời ra, để Tiffany có chút khoảng riêng. Tiffany cười nhẹ, gật đầu. Cô đặt tay lên chiếc ghế, thấy tay mình như chạm phải cái gì đó. Cô bé quay ra nhìn, há hốc miệng khi nhận ra đó là một bông bồ công anh. Cô vội nhặt nó lên, vậy đó là sự thực chứ không phải là ảo giác.

“Thôi nào, tốt hơn là mình nên về nhà.”

Taeyeon nắm lấy tay bạn mình, dẫn cô đi qua bãi cỏ. Tiffany nhìn kĩ cánh hoa vàng óng, đưa lên mũi, nhận ra mùi hương vừa lúc trước.

Không phải là giấc mơ sao?

Cô ngước mắt lên trời, nhìn đám mây đang tách nhỏ dần.

Chị ở đâu, Jessi?

Jessica thở dài khi lướt tay lên trên làn nước trong đài phun. Đôi mắt cô bỗng đanh lại khi nhìn hình ảnh phản chiếu lại trên mặt nước. Cô quay lại, nhìn cô bạn đứng trước mặt mình.

“Yuri…” Cô đứng dậy. Cô biết cô gái có mái tóc đen nhánh ấy đang không vui.

“Cậu lại hiện lên trước mắt cô bé đó à?”

Cô chỉ im lặng, đôi cánh vỗ nhẹ vài lần.

“Sica, đây là lần thứ hai cậu làm thế rồi đấy; cậu biết là mình không bao giờ được hiện ra trước mắt cô bé mà.”

“Tớ chỉ làm việc của mình thôi.”

Yuri bực mình xếp cánh lại. “Sica, nếu Hội đồng mà biết cậu hiện thân trước người cậu được chỉ định, cậu không chỉ bị trừng phạt đâu, họ sẽ cắt cánh cậu đấy!”

Cô gái tóc đen đợi câu trả lời, nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Bực mình, cô bước tới cánh cửa sắt thật lớn được mây bao phủ. Cô quay lại, cảnh cáo. “Tớ chỉ cố bảo vệ cậu thôi, Sica. Đừng gặp cô bé ấy nữa.”

Jessica nhìn bạn mình biến mất trong sương mù. Cô quay lại với cái đài phun nước.Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.

“Nhưng cô bé cần mình.”

-*-*-*-

Trung tâm mua sắm luôn là một nơi nhộn nhịp, hàng trăm người đi lại khắp các tầng, trong và ngoài các cửa hàng. Tiffany đang ở trong một hiệu sách, lười nhác nhìn một lượt các kệ sách, chọn lấy một cuốn bất kì, đọc lướt qua, rồi lại đặt về chỗ cũ. Cô làm thế không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lần này cô chọn quyển danh ngôn. Cho ngón tay vào giữa những trang giấy, cô lật nó ra. Chẳng có gì nổi bật, nội dung cũng như hình thức, đơn điệu và tẻ nhạt. Tuy nhiên, 1 trích dẫn trong nội dung bài viết lại thu hút sự chú ý của cô.

“Mỗi ngọn cỏ đều một thiên thần nhỏ đang ẩn náu và cầu chúc, “Lớn lên! Hãy lớn lên”…” – Talmud

Tiffany chợt cười một cách vô thức. Cũng khá hay, như là có mỗi thiên thần luôn bên cạnh và phù hộ cho một người vậy. Nụ cười cô cũng vụt tắt khi gập quyển sách lại, cô nhìn lên bìa cuốn sách.

Đã ba năm rồi thì phải?

Chẳng biết tại sao, sau ngày Jessica rời khỏi cô trong lễ tang của mẹ, cô mong sẽ có ngày gặp lại cô ấy. Cô nhìn khắp đám đông cũng như nhìn ra ngoài cửa sổ phòng mình mỗi đêm, nhưng đã hơn một năm như vậy rồi, cô không muốn chờ đợi nữa mà phó mặc cho sự sắp đặt của số phận.

Ra khỏi hiệu sách, Tiffany tìm xung quanh xem có đường nào xuống tầng nhanh nhất. Trông thấy một chiếc thang máy, cô bước đến và bấm nút đi xuống. Sau 1 lúc chờ đợi, 1 tiếng chuông vang lên, cánh cửa chiếc thang máy mở ra. Ngay trước khi cô bước vào, đột nhiên cô cảm thấy 1 bàn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo ra ngoài. *Bực bội* Tiffany xoay người tránh, hi vọng không phải một gã nào đó muốn bắt cóc cô. Cô như ngừng thở khi đối mặt với dáng vẻ quen thuộc ấy.

“Jessi…”

“Đi cầu thang bộ không làm em đau chân chứ?” cô gái tóc đen cười, kéo cô ra khỏi chiếc thang máy mà ko cần đợi câu trả lời.

Tiffany quay lại nhìn chiếc thang máy, rồi nhìn Jessica.

“Chiếc thang máy sẽ giết em à?”

“Cũng gần như thế.”

Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang tới tai Tiffany, cùng với nó là tiếng ken két rít sau lưng cô. Cô nhìn chiếc thang máy lao xuống, những người gần đó chứng kiến cảnh ấy cũng choáng váng như cô vậy. Lúc đó, chiếc thang máy không xuống chỗ dừng nữa, một tiếng BÙM! thật lớn vang lên trong siêu thị.

Jessica vẫn ôm cô suốt từ nãy tới giờ, nhưng rồi cô ấy cũng buông tay ra; chẳng hiểu sao, Tiffany lại không muốn rời khỏi vòng tay ấy. Cả hai cùng xuống tầng dưới. Tiffany bỗng thấy buồn khi Jessica buông tay cô ra. Cô biết Jess sẽ làm thế, và cô thấy thật bối rối khi mà cô gái cô vẫn hằng mong gặp được lại sắp đi, chỉ ở bên cô được vài phút.

Thấy Jessica chuẩn bị quay lưng đi, cô bèn nói.

“Chị lại bỏ đi à?”

Cô gái dừng lại, để Tiffany biết cô đã nghe.

“Làm ơn đừng đi…lúc này. Nếu định rời khỏi em lần nữa …chị có thể cho em đi cùng nốt ngày hôm nay được không?” cô cầu xin.

Jessica vẫn đứng nhìn cô gái với gương mặt nài nỉ. Cô vuốt tóc, suy nghĩ về lời đề nghị. Thở dài, mỉm cười.

“Được thôi. Sao lại không nhỉ?”

Tiffany cười khúc khích khi nghe câu trả lời, đôi mắt lộ rõ niềm hân hoan. Cô nắm lấy tay Jessica dẫn đi khắp trung tâm.

Ban đầu, Tiffany tấn công dồn dập Jessica bằng hàng loạt câu hỏi. Tuy đã gặp nhau ba lần, nhưng cô chẳng biết gì về Jess cả.

“Chị sống ở đâu?”

“Một nơi xa chỗ này lắm.”

“ Không rắc rối để tới đây chứ?”

“Hiểu theo cách nào đó thì có, nhưng chị không thấy phiền đâu.”

“Làm thế nào mà chị tìm được em vậy? Sao chị luôn tìm thấy em? Chị là ai?”

Jessica cười lớn khi nghe thấy câu hỏi, cô bĩu môi trước Tiffany.

“Lúc nào đó em sẽ tìm thấy câu trả lời”

Sau đó, hai người tiếp tục đi mua sắm; đi qua hàng loạt cửa hàng, lang thang ở khu ăn uống, vừa đi khắp cả siêu thị vừa nói chuyện với nhau; Tiffany cố ở bên cạnh Jessica lâu nhất có thể. Còn Jessica, chẳng mấy khi cô thấy vui như thế.

Trời buông màn đêm xuống khi Jessica đi theo Tiffany về nhà. Ngay cả khi về tới nhà Fany, Sica vẫn muốn bước vào trong thay vì đi về chỗ khác.

“Em sống một mình,” Tiffany giải thích. “Bố em sống ở một căn hộ khác gần đây, trả tiền cho căn hộ này nữa. Bố em nói là em sẽ tốt hơn khi thử sống một mình.”

“Em mới chỉ 15 thôi mà, không thấy cô đơn sao?”

“Em nghĩ là…có, luôn như thế.”

Jessica chậm rãi gật đầu, nhìn Fany đang im lặng. Lúc sau, cô đứng dậy.

“Uhm, chị phải đi rồi…” Cô đi ra cửa, tay xoay nắm đấm cửa. Cô không dám quay lại nhìn Fany; cô biết mình sẽ đau lắm.

“Chị đi sao…? Em có được gặp lại chị nữa không?”

Jessica cười, nửa người đã ở bên kia cánh cửa. “Biết rằng mình có điều gì để mong đợi trong không tốt sao em?”

Sau đó, cánh cửa đóng lại, để lại Tiffany một mình trong bóng tối. Có một điều mà cô không hề biết, Jessica đã nằm bên cạnh cô đêm hôm ấy, một chiếc cánh đắp lên người cô, nhưng cô không hề cảm nhận được nó.

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Tiffany chợt nhận ra mình đang nhìn thơ thẩn ra ngoài cửa sổ lớp học, vô thức gõ lạch cạch cái bút chì lên bàn. Cô nghe thấy tiếng chuông reo, học sinh ùa ra khỏi lớp học. 

“Fany!!!!”

Fany giật mình quay sang nhìn Taeyeon đang ngồi cạnh, hai bàn tay đập vào nhau

“Làm cái quỷ gì thế, Tae?”

“Cho tớ xem bài tập tối qua của cậu đi!”

Tiffany chỉ xoay mắt sang cái cặp, đưa tay vào và rút ra quyển vở đưa cho Taeyeon, cô nàng hồ hởi chộp lấy nó. Cô gái tóc ngắn ngồi xuống cái bàn trước mặt, còn Tiffany nhìn theo khi cô bạn mình đang chép vội bài tập hôm qua.

“Mà…” Taeyeon nói. “…hôm qua cậu rủ tớ đến làm bài tập cùng cơ mà . Có chuyện gì à?”

“Uhm…Tớ đã gặp lại Jessica…”

Tiếng bút chì chợt ngừng lại khi Taeyeon nghe thấy tin đó, rồi cô cười và tiếp tục viết.

“Ý cậu là chiếc lông ấy hả?”

Taeyeon có thể thấy biểu hiện cáu kỉnh của Tiffany. Cô cười rồi nói tiếp, “Tớ đùa đấy! Aish, cậu có bao giờ ngừng nói về cô ấy đâu.”

“Chẳng biết nữa, chỉ là có cái gì đó về Jessi làm tớ cứ nghĩ mãi…” Tiffany căn vặn. Chuyện ngày hôm qua lại tái hiện, kết thúc với khuôn mặt Jessica khắc sâu vào tâm trí cô. “Nhưng cậu cũng thấy thật kì lạ phải không?”

“Hm?”

“Từ cái lần đầu tiên tớ gặp chị ấy, và từ hôm đám tang cho tới ngày hôm qua …Chị ấy vẫn không thay đổi gì cả.”

“Ý cậu là tuổi và tất cả mọi thứ vẫn thế à?”

Tiffany gật đầu, Taeyeon đăm chiêu một lúc lâu, rồi cô há hốc mồm, đặt cả hai tay lên chiếc bàn mà cô đang ngồi.

“Ôi chúa ơi, Fany ah.”

“Sao?”

“Cậu yêu một ma cà rồng rồi.”

Tiffany ngây người chằm chằm nhìn Taeyeon trước khi bật ra một tràng cười 

“Yah! Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy.”

Chiều muộn, tiếng chuông reo vang, học sinh ùa ra khỏi trường. Đi giữa đám đông, Tiffany đi ngay trước cô bạn, đang càu nhàu như mọi khi. Khi Tiffany quay lưng lại bạn mình, cô nhìn thẳng về phía trước. Bỗng cô dừng lại vì những gì ở trước mắt mình, đứng im, làm Taeyeon va phải cô ấy.

“Yah! Tự nhiên đứng lại thế hả?”

“Ôi chúa ơi, chị ấy làm gì ở đây thế này?”

Ở một góc trường, Jessica đang dựa lưng vào bức tường gạch, nhìn đám đông đi qua. Ở một góc, cô thấy Tiffany đang đứng cùng một cô gái bên cạnh. Người đến gặp cô trước lại là Taeyeon, vội bắt tay Jessica.

“Hi! Nghe nói chị thân với bạn em lắm, Tiffany, kia kìa. Tên em là Taeyeon.”

“Jessica.” Cô gái tóc đen nói, ngượng ngùng cười.

“Ah! Vậy ra chị là Jessica mà cô bạn em đây đang chết mê chết mệt rồi!”

Vừa lúc, Tiffany vội xô Taeyeon sang 1 bên, hét “Yah! Tae, lượn ngay.”

Taeyeon cười tinh quái, “Mai lại gặp cậu nhé Fany,” trước khi quay đầu chạy về nhà

Thấy cô bạn đi hẳn, Tiffany quay sang Jessica, nhưng cô không dám đối mắt với Jess vì sợ cô ấy thấy gò má đỏ bừng của mình.

“Xin lỗi chị nha.”

“Không sao đâu, em có cô bạn thú vị đấy.”

Jessica đi theo cô bé, đang đi theo hướng ngược lại để về nhà.

“Mà chị làm gì ở đây thế? Chị không biến mất nữa chứ?” Tiffany hỏi, đi chậm lại để cùng nhịp bước với Sica.

“Nếu giờ tớ để mặc cậu…rất có thể tớ không bao giờ gặp lại cậu nữa.” Lời của Yuri vẫn vang lên trong tâm trí cô ấy.

Tiffany không hiểu tình trạng của Sica lúc này, nên cô chỉ biết lắc đầu. “Chị biết là chị rất lạ không? Bao năm qua chị vẫn vậy. Có chuyện gì không nói được với em sao?’’

Jessica bối rối vì câu hỏi, nhưng cô giả vờ không nghe, chỉ im lặng. Điều đó khiến cô gái đi bên cạnh thở dài.

“Hmm…sao cũng được. Như chị từng nói, sẽ có lúc em có câu trả lời, đúng không?” Tiffany cười khúc khích. Nghe thấy tiếng Jessica cười theo, cô nói tiếp. “Vậy chị định ở đâu nếu chị không về nơi mà chỉ có Chúa mới biết?”

“Um...well, chị đang tự hỏi…liệu chị có thể ở với em?”

Tiffany khựng lại, không tin nổi câu trả lời cô vừa nghe.

“Chị nói thật sao?”

Nhìn Jessica gật đầu, Tiffany thấy thật khó quyết định. Đắn đo một chút, cô bỗng thấy mình đang cười. Chạy lên trước Sica, cô bẽn lẽn.

“Được thôi, em sẽ để chị ở với em, nhưng em có một điều kiện.”

“Là gì?”

Cô bé bật ra một ngón tay, “Chị phải hứa là chị không được bỏ lại em như trước đâu đấy.”

Nhìn ngón tay ấy, Jessica chỉ còn biết cười trừ, rồi cô cũng đưa ra một ngón tay, ngoắc lấy ngón của Tiffany.

“Chị hứa.”

Khởi đầu này không giống như việc cô đã từng rời bỏ cô bé.

“FANY - Ah!~” Taeyeon mếu máo, ôm chặt quanh eo Tiffany. Hai đứa đang đứng trước cửa sân bay. Chiếc thang được thả lên, mọi người bắt đầu lên máy bay. Trước hành động của cô bạn, cô cười, cố gỡ tay của bạn ra.

“Tae, mọi người nhìn kìa.”

“Tớ không thể tin được là cậu sẽ học đại học ở Mỹ.”

Tiffany đặt tay lên đầu cô bạn lùn, cười khúc khích. “Nhớ giữ gìn sức khỏe trong khi tớ đi đấy nhé.”

Taeyeon gật đầu, “Liên lạc với tớ bất cứ lúc nào rảnh đấy nhé?”, trước khi buông bạn mình ra.

Cô bé có đôi mắt cười ôm lấy cô bạn một lần nữa, quay ra cánh cửa, bước tới nắm tay Jessica đi lên máy bay. Tiffany quay đầu lại nhìn Taeyeon lần cuối, cô bạn đang vẫy tay chào. Jessica thấy buồn, nắm chặt tay lại, để cô gái ấy nhận ra là cô đến đây vì em ấy.

Ngồi vào chiếc ghế, Tiffany thở dài, ngả đầu sang vai Jessica, ngước lên nhìn khuôn mặt Sica, nhưng chỉ nhìn thấy cằm cô.

“Không tin được là chị lại cùng em sang Mỹ.” Tiffany thì thầm.

“Chị chỉ làm những gì đã hứa thôi,” Jessica nắm lấy tay cô, đưa lên áp vào má mình. “Hãy tin vào lời hứa của chị.”

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Nằm lăn ra giường, Jessica nhác trông Tiffany đang quay mòng mòng trên cái ghế, cứ lầm rầm lầm rầm. Kì kiểm tra giữa học kì làm Tiffany căng thẳng, cô chán ngán nhìn đống giấy trên bàn. Cô gái có đôi mắt cười cứ lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn: xoay vòng và lầm rầm, dừng lại khi thuộc một đoạn, rồi lại lầm rầm và xoay vòng.

Hết bình tĩnh, Jessica ngồi dậy, giữ cái ghế lại, không cho nó xoay nữa.

“Em làm chị chóng mặt quá.”

Tiffany đứng dậy, ngả mình xuống giường, rên rỉ.

“Em xin lỗi nhưng em đang rối tung đây.” Tiffany lầm bầm. “Ugh, nói thật, em không nghĩ mình có thể cố đến thế nếu không có chị.”

Sica tò mò, “Ý em là sao?”

Tiffany bật dậy, ngồi cạnh Jessica.

“Em cũng không biết…nhưng có lẽ chị là động lực khiến em luôn cố gắng. Nếu không có chị bên cạnh, em đã bỏ cuộc lâu rồi.”

“Fany-ah, em phải hiểu là cuối cùng thì em vẫn phải tự lập thôi. Như là…như chim mẹ sẽ để những con chim non ra khỏi tổ. Những chú chim non ấy phải học cách sống tự lập để có thể tự bay đi và sống cuộc sống của riêng mình.”

Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Tuy vậy, khi Tiffany nói, Jessica có thể cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói của cô gái ấy.

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu chú chim non không thể bay? Nếu nó chưa sẵn sàng?”

Im lặng. “Nếu thế… chú chim non ấy sẽ chết…”

Jessica cảm thấy chiếc giường hơi võng xuống, nhưng khẽ giật mình khi nhận thấy những ngón tay trên cằm mình, nghiêng đầu sang cô thấy mình đối mặt Tiffany 

“Đừng đẩy em ra, Jessi…”

“Sa…—“

Đôi môi mềm mại quấn chặt lấy môi cô, Tiffany đặt tay lên vai Jessica. Không hiểu sao, mùi hương mà Tiffany đã từng cảm nhận khi cô mới 12 tuổi đã quay trở lại, nhưng lần này là qua đôi môi. Như thể là cô đang hôn lấy ánh sáng vậy. Tâm trí cô như chìm trong cảm giác ngây ngất. Cô biết đó là điều mà người thường không có được.

“Jessi…em yêu chị.”

Jessica mím chặt môi khi nghe những từ đó. Trước khi cô có thể nói gì thì Tiffany đã đẩy cô lên giường, ngay lập tức ép chặt lấy cô khi cả 2 vừa ngã xuống.

“Yah, không phải em đang dùng chị để hoãn việc đó chứ?”

“Đừng phá hỏng giây phút này.” Tiffany thì thầm, đặt xuống một nụ hôn nữa.

Đêm hôm ấy, Jessica nhìn Tiffany ngủ say bên cạnh mình. Nhẹ nhàng đưa tay gạt những sợi tóc ra khỏi khuôn mặt cô gái ấy. Ánh trăng rọi qua cửa sổ, trải lên khuôn mặt ấy vẻ nhẹ nhàng thuần khiết. Đưa tay vuốt cằm Fany, Jessica cười khúc khích.

Cô bỗng thấy một cơn gió mạnh sau lưng cô, rồi lại im bặt. Nhẹ nhàng ngồi dậy, Jessica đứng tim khi trông thấy người đứng ngoài cửa sổ.

“Yuri…cậu…cậu làm gì ở đây thế này?”

Cô gái khoanh tay đứng đó. Cô nhìn Jessica trước, rồi quay sang người đang nằm trên giường. Cô nheo mắt, quay người lại và nhìn ra ngoài trời. Jessica chỉ có thể trông thấy sau lưng cô ấy cùng đôi cánh.

“Hội đồng…yêu cầu cậu giải thích…”

Yuri hơi ngoảnh đầu lại, ở khóe mắt vẫn hiện 1 nỗi đau buồn.

“Cậu bị lộ rồi.”

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Jessica khóc vì đau đớn không biết bao nhiêu lần rồi, cô ngã xuống nền đá lạnh ngắt. Cô thở gấp, cảm nhận được sâu sắc những vết đỏ trên đôi cánh, sau lưng và đôi tay đang run rẩy vì đau. Qua ánh mắt mờ đục, cô thấy rất nhiều binh lính đang đứng ở bức tường, Yuri ở bên cạnh, nhưng suốt từ nãy tới giờ cô ấy không nhìn cô một lần nào.

Những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt, cô quay về phía bục cao. Vài người ngồi cạnh nhau, khuôn mặt họ bị khuất bởi mây mù. Giọng của một người trong hội đồng vang vọng cả quảng trường.

“Jessica, ngươi đã phạm phải tội lỗi nghiêm trọng của một thiên thần. Ngươi đã hiện thân trước người phàm rất nhiều lần, không chỉ đôi cánh của ngươi sẽ bị cắt khiến ngươi đau đớn ngàn năm, cả con người phàm tục kia cũng phải bị tiêu diệt vì đã biết đến sự tồn tại của ngươi.”

“Xin đừng!” Jessica khóc. Nước mắt tràn qua bờ mi, rơi xuống nền đá, cô từ từ dập đầu. “Cô ấy không biết gì hết. Cô ấy không biết. Làm ơn! Người có thể đưa con xuống Địa ngục! Chỉ xin tha cho cô ấy…cầu xin người.”

Hội đồng im lặng một lát; cô chỉ nghe thấy tiếng ù ù trong tai mình, hơi thở nặng nhọc, và trái tim đang đập thình thịch. Jessica gần như thì thầm ở cuối câu nói. Cuối cùng, họ nói.

“Hội đồng đã mở lòng khoan dung cho ngươi…Chúng ta sẽ tha cho con người kia, ngươi vẫn được làm thiên thần. Tuy nhiên, từ giờ trở đi, ngươi không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt cô ta. Nếu hội đồng phát hiện ngươi tiếp tục hiện thân, ta sẽ cắt đôi cánh ngươi và giết chết con người đó.”

Nụ cười của Tiffany chợt lóe lên trong tâm trí Jessica. Nghĩ đến việc không thể cảm nhận được cô gái ấy làm trái tim cô đau nhói.

“Tôi…tôi có thể từ biệt em ấy không?”

Jessica đứng chết lặng trong phòng Tiffany, cô gái đang say giấc trên chiếc giường êm ái. Cô xếp đôi cánh lại, tiếng nói thúc giục vẫn vang lên trong đầu cô; cô không cần phải giấu đôi cánh nữa bởi đây là lần cuối cùng cô hiện mình.

Cô lặng lẽ đến bên chiếc giường, nhìn ngắm thật kỹ từ thân hình cho đến gương mặt cô gái kia. Cô gái ấy không có chút buồn bã hay vui tươi trên khuôn mặt; thật tuyệt khi thấy em ấy ngủ yên bình như vậy. Jessica đưa tay ra vuốt má Tiffany.

Jessica chợt ngại ngùng khi Fany lẩm nhẩm, xoay người lại. Cô nuốt khan một tiếng khi thấy Fany đã tỉnh dậy.

Ngơ ngác, bối rối, Tiffany ngồi dậy, dụi mắt. “Jessi? Chị đấy à? Cả ngày nay chị đi đâu thế…?”

Jessica quay người lại, đợi Tiffany tỉnh táo hơn. Dưới ánh trăng, Tiffany mở to mắt khi trông thấy đôi cánh sau lưng Sica. Cô lắc đầu, chớp mắt lia lịa; chắc chắn không phải là giấc mơ hay là ảo giác được.

“Ôi chúa ơi…” Tiffany thì thầm, từ từ đứng dậy. “Em đã biết chị thật khác lạ…nhưng là một thiên thần thì…”

Jessica đau đớn bay ra khỏi cửa sổ, nhưng cô chợt dừng lại khi Tiffany hét. “Đợi đã!”

Để chắc chắn rằng Sica sẽ không đi mất, Tiffany rón rén lại gần. Chỉ còn cách vài inch nữa, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt đôi cánh sau lưng Jessica. Cô thấy Sica như cảm nhận thấy mình, và hình như cô đang run. Đôi cánh lông thật mượt mà và ấm áp.

“Chị đẹp quá…” Tiffany thì thầm.

Jessica quay lại khi nghe thấy lời ấy, trông thấy Tiffant đang cười toe toét. Tiffany thu hẹp khoảng cách của họ lại và đưa tay lên cổ cô, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi thiên thần. Jessica cũng đưa tay ra ôm lấy Fany, đôi cánh bao lấy hai người. Cử chỉ ấy khiến Tiffany nhớ lại lễ tang năm ấy. Cảm giác an toàn lại quay về bên cô, khi khoảng cách này như khiến không gian xung quanh như tăng thêm nhiệt. 

Jessica rời ra, chạm đầu với Tiffany. Cô phải thật cố gắng khi nói về chuyện này.

“Fany…em lớn quá rồi. Chị vẫn nhớ khi em còn nhỏ, chị đã phải cúi xuống để thấy mặt em…Nhưng hôm nay em đã là người lớn rồi, nghĩa là…em không cần có chị ở bên cạnh nữa.”

Jessica biết Tiffany bị shock, đau đớn và không hiểu.

“Ý…ý chị là sao?”

“Chị xin lỗi Fany, nhưng chị phải rời xa em rồi…”

“Cái gì? Không! Tại sao chứ?” Giọng Tiffany run rẩy, nước mắt giàn giụa.

“Th…thật khó khăn để trả lời em. Làm ơn, Fany, đừng làm mọi chuyện đã xảy ra càng thêm khó xử.”

“Nhưng chị không thể rời xa em được! Làm ơn Jessi!” Nước mắt tràn xuống gò má cô, nỗi tuyệt vọng đang cuốn lấy Tiffany.

Jessica ôm chặt lấy Fany, cố hết sức ngăn nước mắt lại. Cô đặt tay lên vai Fany hôn nhẹ lên trán.

“Chị xin lỗi Fany…hãy nhớ…chị yêu em rất nhiều...”

Quay người lại, Jessica nhìn Fany lần cuối, trước khi hướng về phía ánh trăng đang rực sáng trên bầu trời đêm. Cô dần tan biến. Chỉ vài giây thôi, cô ấy đã biến mất, những gì còn lại bay vào cửa sổ và bay theo gió.

“Không! Jessi!”

Tiffany đứng ở chỗ mà Jessica vừa ở đó, đưa tay lên chạm vào khung cửa sổ lạnh ngắt.

“Quay lại đi! Làm ơn, Jessi!”

Không một lời đáp, cô gục và ngã xuống nền nhà. Cô khóc trong nỗi đau đớn bất tận, nước mắt như không chịu ngừng rơi.

“Sao chị lại không giữ lời hứa?”

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Chỉ còn được nhìn thấy mà không bao giờ giáp mặt với Tiffany nữa với Jessica thật đau đớn. Nhìn Tiffany chìm dần trong vòng xoáy tuyệt vọng với cô chẳng khác nào Địa ngục. Cô vẫn luôn ở bên, nhưng Tiffany không thể nhìn thấy hay chạm vào cô được nữa.

Khi Tiffany khóc và hét tên cô, trái tim cô như bị cào xé mặc dù cô vẫn luôn đứng trước cô gái đang khóc ấy. Khi Tiffany hỏi, “Chị đâu rồi?”, cô rất muốn hét lên thật to rằng, “Chị ở ngay đây!”, nhưng Jessica biết rằng em ấy sẽ không bao giờ nghe thấy được nữa, cô chỉ có thể nhìn theo em ấy mà thôi.

Cô chỉ có thể dõi theo em ấy mà không bao giờ được phép chạm vào Fany nữa.

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Nhiều năm trôi qua và Tiffany đang đứng dưới sân khấu, nơi mà ba vị giám khảo đang ngồi, và 1 cô gái đang đứng trên sân khấu biểu diễn bài hát của cô ấy. Trong lúc tuyệt vọng nhất, âm nhạc đã cứu vớt linh hồn cô và giúp cô bước tiếp. Như một vị cứu tinh, Tiffany quyết định trở thành một ca sĩ.

Thỉnh thoảng cô vẫn nhớ về Jessica. Không phải là cô cố ý, bởi cô đã cố quên đi, nhưng tâm trí cô vẫn luôn tìm câu trả lời về Sica, như hồi còn nhỏ vậy. Chị ấy có còn nghĩ đến mình không? Chị ấy có còn quan tâm tới mình không? Chị ấy giờ ở đâu?

Jessica đứng sau Tiffany trong khi ba vị giám khảo nhận xét cô gái trên sàn diễn. Cô biết Tiffany đang căng thẳng, tay cầm mic của Fany đang run.

“Tiffany Hwang.” Một giám khảo gọi tên.

Cô thấy hơi thở gấp gáp của Tiffany, khi nhìn theo cô gái ấy bước lên sàn diễn. Cô nhận ra là Tiffany đang mất tự tin. Bước tới sau lưng Fany, chỉ còn cách vài inch nữa, cô đặt tay lên vai, thì thầm vào tai cô gái ấy. Giá như em ấy cảm nhận được sự hiện diện của cô lúc này.

“Đừng bỏ cuộc. Tự tin lên; chị biết em sẽ làm được.”

Jessica giật nảy mình khi thấy Tiffany tự đặt tay lên vai mình, mặc dù bàn tay ấy xuyên qua tay cô. Hít thật sâu, cô gái bước lên sàn diễn. Nhìn bàn tay Tiffany không chạm trực tiếp vào tay mình, đôi mắt cô nhìn theo màn tự giới thiệu của Fany trên sân khấu.

“Fany ah…”

Vài tuần lễ trôi qua và kết quả đã được công bố. Khi Tiffany thấy tên mình trong danh sách được chọn, cô sung sướng nhảy cẫng lên với nụ cười thật tươi và đôi mắt cũng cười theo.

Jessica cũng mỉm cười khi nhìn thấy cảnh đó, cô đi xuyên qua bức tường và rời khỏi. Rất lâu rồi cô mới thấy lại nụ cười rực rỡ ấy.

Tiffany mở cửa phòng, ném cái túi lên chiếc ghế sofa và vào bếp. Vừa định mở cửa tủ lạnh, cô chợt nhìn thấy điều gì đó. Trên bàn bếp là một bó hoa. Tò mò, cô cầm nó lên, nhận ra ở giữa bó hoa có một bông bồ công anh. Trên bông bồ công anh ấy có gắn một tấm thiệp:

Chúc mừng.

-Servo

“Servo…?” Tiffany tự hỏi.

Một thứ gì đó tận sâu trong tim nói với cô rằng từ đó có ý nghĩa gì đó hay là tiếng nước nào đấy. Đến bên chiếc laptop, cô gõ “servo” và tìm kiếm, nhìn kết quả.

Servo = Latin

- Dõi theo, lưu giữ, quan sát, bảo vệ, cứu trợ, âm thầm.

Đọc đi đọc lại, Tiffany thấy ý nghĩa ấy rất quen thuộc. Đột nhiên, giọng nói của Jessica vang lên trong tâm trí cô.

“Nhưng em không cô đơn. Em sẽ không bao giờ cô đơn… Chị à? Theo ý nghĩa nào đó, chị cũng sẽ dõi theo em.”

Bó hoa rơi xuống nền nhà khi tất cả mọi thứ tái hiện lại thật rõ ràng.

“Jessi…” Cô thì thầm.

Tiffany nhìn khắp nơi, chạy ra ban công. Một ngọn gió lướt qua cô khi cô bám vào lan can, nhìn lên ánh trăng tròn trên trời cao.

“Jessi.” Tiffany gọi. “Em không biết chị ở đâu, nhưng nếu chị ở đây, chị có thể nghe thấy em nói, đúng không?”

Jessica giật mình khi Tiffany nhìn thẳng vào cô, mặc dù có thể đang nhìn lên ánh trăng phía sau cô, nhưng thiên thần ấy đang ngồi trên một cành cây gần đó.

Tiffany thấy thật ngớ ngẩn khi tự nói chuyện một mình, nhưng chẳng sao hết, bởi ở đâu đó, bằng cách nào đó, Jessica đang ở đây.

“Jessi…Em đã nghĩ rằng chị là người phản bội, chị không yêu em, chị đã không giữ lời hứa…nhưng chị chưa bao giờ phá vỡ lời hứa ấy đúng không? Chị vẫn ở bên em suốt từ ngày đó tới giờ phải không? Ngay cả khi em không thể nhìn thấy chị, chị vẫn luôn ở bên em…”

Jessica cảm nhận được cô đang cười. Fany hiểu cho cô rồi sao?

“Jessi… cảm ơn chị. Mặc dù chị đã đi xa, mặc dù em đã rất lo lắng và sợ hãi…chị đã dạy em phải bước tiếp mà không có chị, phải tự lập. Chị đã giúp em tự bay với đôi cánh của mình.”

Tiffany đưa ngón tay ra giữa không trung. Chẳng để làm gì cả, nhưng cô nghĩ mình cần làm thế.

“Jessi, chị có thể hứa với em một điều nữa không? Hãy hứa với em rằng kể cả chúng ta không thể nhìn thấy nhau và không bao giờ gặp nhau nữa…hãy hứa luôn ở bên em, mãi mãi.”

Jessica rời khỏi cành cây và bay tới lan can, nơi Tiffany đang đưa ngón tay ra. Nhìn khuôn mặt chờ đợi của Tiffany, cô chỉ biết mỉm cười, và đưa ngón tay ra. Mặc dù ngón tay của cô vô hình xuyên qua ngón tay Tiffany, cô vẫn ngoắc vào nó.

“Chị hứa sẽ ở bên cạnh em. Khi em chìm vào giấc ngủ mãi mãi, chị sẽ đón em sau cánh cửa thiên đường. Sau tất cả mọi chuyện…”Jessica nhướn mình, đặt một nụ hôn lên đôi môi cô gái ấy.

“Chị là thiên thần hộ mệnh của em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro