Chính Văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối hè gió đêm thổi có chút lạnh, mặt nước lấp lánh trên sông phản chiếu các ngọn đèn đủ màu lên những tòa nhà bên kia. Hạ Tuấn Lâm kéo khóa áo khoác lại, trên màn hình điện thoại di động vẫn sáng.

Trên màn ảnh tin tức là hệ thống đẩy lên, giống với mọi người, Hạ Tuấn Lâm, 24 tuổi, đã được phát một vị hôn phu. Hạ Tuấn Lâm ngỡ ngàng một lúc, cậu còn không biết một chút gì về vị chồng tương lai kia, chính phủ nói phát liền phát?

Gió lại thổi một trận lớn, Hạ Tuấn Lâm rùng mình một cái, cậu quyết định về nhà.

Một năm sau khi tốt nghiệp, cậu tìm được việc làm trong một công ty có tiếng trong thành phố, cấp trên của cậu là Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc. Có rất nhiều Omega xung quanh ca thán hắn là một Alpha ưu tú ra sao, tuổi trẻ tài cao thế nào, nghe nói rằng hắn vẫn còn độc thân vì không có đối tượng ưng ý.

Hạ Tuấn Lâm nghe lén được thông tin này ở phòng trà cách đây không lâu từ mồm các bà chị hay buôn chuyện, cậu cũng cảm thấy kỳ quái. Để bảo vệ tỷ lệ sinh, chính phủ đã đưa ra một chính sách trong những năm gần đây, tất cả những đối tượng trong độ tuổi thành niên sẽ được chỉ định một người phối ngẫu tốt nhất để duy trì nòi giống.

Việc phân bổ đối tượng kết hôn tốt nhất bao gồm pheromone, nền tảng gia đình, v.v ... Tóm lại rằng người chồng được chính phủ cấp cho bạn phải là một người hoàn toàn phù hợp với bản thân về mọi mặt.

Hạ Tuấn Lâm không đồng ý với điều này, thành thật mà nói, cậu không thích kiểu chính sách này lắm, nhưng cậu cũng đã solo suốt 24 năm trời, đành phải thuận theo chỉ định của nhà nước. Vì vậy, trên "Mẫu ý kiến ​​đối tượng", Hạ Tuấn Lâm chỉ đánh dấu "chấp nhận phối ngẫu", nhưng không đưa ra yêu cầu đối với đối tượng tương lai của mình.

Loại hành vi tùy tiện phân phối này của chính phủ khiến Hạ Tuấn Lâm có chút sợ hãi, nhưng đáng tiếc là "Mẫu ý kiến ​​đối tượng" đã sớm mang đi nộp. Hạ Tuấn Lâm ôm đầu ngơ ngác nghĩ về nửa kia của mình.

Suy đi nghĩ lại rồi chợt nhớ đến vị lãnh đạo kia, Hạ Tuấn Lâm dụi dụi mắt thầm bổ não rằng sẽ rất khó để một Alpha ưu tú như Nghiêm Hạo Tường tìm được một Omega phù hợp với mình.

Loại Omega nào mới xứng với anh ta? Hạ Tuấn Lâm giật mình vì suy nghĩ không thể giải thích được của bản thân, nhanh chóng vỗ nhẹ lên mặt hai cái, nỗ lực để cho mình tỉnh lại khỏi cơn mơ.

Tại thời điểm này, hệ thống thông báo lần thứ hai. Nội dung tin nhắn nói rằng vào lúc này đối tượng của Hạ Tuấn Lâm đang ở trước cửa nhà của cậu, yêu cầu cậu nhanh chóng về nhà càng sớm càng tốt để hoàn thành buổi hẹn hò đầu tiên với đối tượng của mình.

Hạ Tuấn Lâm sợ tới mức trợn to hai mắt, tiến độ này có phải là quá nhanh rồi không, cậu vò đầu bứt tóc, trong lòng dâng lên một sự khó chịu.

Nếu mấy người muốn hỏi mẫu người lý tưởng trong lòng Hạ Tuấn Lâm ai, Hạ Tuấn Lâm sẽ suy nghĩ hai giây, sau đó nói ra tên của Nghiêm Hạo Tường

Nhưng điều này không có nghĩa là Hạ Tuấn Lâm vui khi thấy Nghiêm Hạo Tường ở cửa nhà cậu vào lúc này. Tầm mắt trong bóng tối không rõ ràng, Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông quay đầu lại liếc nhìn cậu một cái.

Pheromone của Nghiêm Hạo Tường là mùi tuyết tùng, rất rõ ràng, chỉ cần đứng ở đó là có thể cảm nhận được sự áp chế của hắn. Hạ Tuấn Lâm tan sở chưa đầy hai tiếng, đầu óc cậu tự động chuyển sang hình thức giao tiếp với cấp trên.

"Nghiêm...Nghiêm tổng"

Bầu không khí khó xử đột nhiên lan tràn, Hạ Tuấn Lâm căng thẳng siết chặt tay, Pheromone hương đào mềm mại tiếp tục tỏa ra và hòa quyện với mùi hương tuyết tùng. Sự pha trộn giữa tuyết tùng và đào rất đặc biệt, Hạ Tuấn Lâm nhẹ hít một hơi sau đó hoảng hốt ngây người.

Cậu nghe thấy tiếng cười của Nghiêm Hạo Tường, trầm thấp, không rõ cảm xúc trong tiếng cười kia.

"Tôi đã đứng trước cửa nhà của em —"

"Em vẫn gọi Nghiêm tổng?"

Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt, cố gắng tìm ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Nghiêm Hạo Tường. Chung quy vẫn thất bại trước sự áp chế vô hình của vị Alpha bên cạnh, Hạ Tuấn Lâm lẩm bẩm, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Ánh sáng trong căn hộ là một màu cam dịu dàng, làm sắc mặt của Nghiêm Hạo Tường cũng dịu đi không ít. Hạ Tuấn Lâm vẫn rất thận trọng, thậm chí còn hoảng loạn hơn lúc đầu.

Như thể đây không phải là nhà của mình, tay cầm cốc nước của Hạ Tuấn Lâm khẽ run. Mặt sứ của cốc lạnh áp vào đầu ngón tay ấm áp của cậu, nghĩ đến cảnh Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trong phòng khách, Hạ Tuấn Lâm không khỏi đỏ mặt

Cuối cùng, cậu kề cái cốc lên khuôn mặt nóng bừng của mình, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì. Nghiêm Hạo Tường đã đợi Hạ Tuấn Lâm trong phòng khách đã lâu, không khỏi lo lắng đi tìm, khi hắn đi vào bếp liền thấy người nào đó đang cầm một cốc nước áp lên mặt để "tự hạ nhiệt"

Vị Alpha nọ khẽ cười một cái, nhẹ nhàng bước tới, đặt tay lên khuôn mặt nóng rực của Hạ Tuấn Lâm.

"Mặt em đỏ quá — —"

Không khí ám muội mơ hồ dâng lên trong không gian nhỏ hẹp, pheromone hương đào dần trở nên nồng nặc. Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, im lặng tránh đi.

Nghiêm Hạo Tường biết rằng mình đã đi quá giới hạn nên hắn chỉ vén tóc bên tai Hạ Tuấn Lâm. Sau đó nhận lấy ly nước từ tay Omega, đưa mắt nhìn cậu.

"Em nhận được thông báo chưa?"

Alpha dùng ngón tay gõ nhẹ vào cốc hai lần, âm thanh nhỏ đã kéo lại suy nghĩ muốn chạy của Hạ Tuấn Lâm.

"R...rồi"

"Nghiêm tổng...là hôn phu hợp pháp của tôi"

Hạ Tuấn Lâm nắm chặt góc áo, đầu ngón tay trắng bệch. Nhìn thấy bộ dạng không thoải mái của cậu, Nghiêm Hạo Tường ý thức lùi lại một chút, để tâm lý bài xích của Omega không bộc phát quá mãnh liệt.

Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng, Hạ Tuấn Lâm cũng nhận ra rằng mình có vẻ lo lắng thái quá. Đã vài giờ trôi qua kể từ khi cậu tan sở, lúc này Nghiêm Hạo Tường đang đứng ở chỗ này, không phải với tư cách là Nghiêm tổng cao cao tại thượng, mà tư cách là hôn phu hợp pháp của cậu.

Hôn phu, Hạ Tuấn Lâm đã nhẩm danh từ này hai lần trong tâm trí, nhưng cậu vẫn không thể thay thế từ này bằng một từ khác thân mật hơn được nữa.

"Bình tĩnh nào — —"

"Hôn phu của em có ăn thịt em đâu"

Nghiêm Hạo Tường cười cười nói đùa với cậu, làm cho Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn tìm một cái bậc thang mà bước xuống. Hạ Tuấn Lâm cười với hắn, chủ động kéo Nghiêm Hạo Tường trở lại phòng khách, mặc dù cậu chỉ dám kéo tay áo của Alpha nhưng đã là tiến bộ lắm rồi.

"Thông báo nói rằng em có thể hủy việc kết hôn sau một tháng, em biết không?" Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trên sô pha, hắn cố gắng áp chế pheromone của mình, không khí xung quanh bị nhiễm mùi tuyết tùng, có vẻ hơi lạnh.

"Tôi biết." Mặc dù Hạ Tuấn Lâm không thích việc kết hôn như vậy, nhưng từ lúc đại học cậu đã hiểu chế độ hôn nhân hiện tại của chính phủ.

Trong vòng một tháng thử nghiệm là giai đoạn phát triển tình cảm, các cặp đôi mới kết đôi sẽ được thông báo để tìm hiểu những điều cần thiết trong hôn nhân, bao gồm cả việc hôn và sự kết hợp thân mật của cả hai.

Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt khi nghĩ về việc mình cần làm trong thời gian thử nghiệm tận nửa ngày. Khi Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy bộ dạng của Hạ Tuấn Lâm, hắn hiểu đứa trẻ nhỏ lúc này đang nghĩ gì, hắn không thể nén nổi nụ cười của mình mà cười rộ lên.

Bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Hạ Tuấn Lâm lén lén liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái, thầm thở dài đánh giá về tướng mạo của hắn. Nghiêm Hạo Tường có ngoại hình chuẩn, sống mũi cao và đôi mắt một mí hút hồn không biết bao Omega trong thành phố.

"Thời điểm lớp học kết hợp vẫn chưa được thông báo — —"

Ngay khi Nghiêm Hạo Tường mở miệng, khí tức tuyết tùng ngay lập tức trở nên dày hơn mấy phần. Hắn che mặt khụ hai tiếng, cố gắng kiềm chế pheromone. Hạ Tuấn Lâm tưởng rằng hắn bị sặc, vội vàng bước tới vỗ nhẹ vào lưng Nghiêm Hạo Tường.

Khoảng cách đột nhiên bị kéo vào trong ranh giới nguy hiểm, khoảnh khắc Hạ Tuấn Lâm bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, báo động trong lòng cậu vang lên. Ý vị xâm lược của Alpha quá rõ ràng, hắn từ tư thế này từ từ ngả người về phía trước —

Được người nọ phát cho một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

"Thời điểm lớp học kết hợp vẫn chưa được thông báo — —"

"Dạy em hôn trước"

Hạ Tuấn Lâm bị áp phải dựa vào lưng vào ghế sô pha, hai tròng mắt bị kích thích mở lớn. Mùi đào tuôn ra không kiểm soát được, Nghiêm Hạo Tường nhíu mày kéo giãn khoảng cách của cả hai.

"Bạn học tiểu Hạ, em còn rất thẹn thùng"

Hắn dùng tay sờ nhẹ lên môi Hạ Tuấn Lâm, rất mềm, còn có một chút đỏ.

"Tôi có thể đưa ra yêu cầu không?"

Hạ Tuấn Lâm không dám nhìn thẳng hắn nên cắn môi gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy.

"Lần sau gặp nhau —-"

"Em phải học cách hôn môi với tôi."

Nghiêm Hạo Tường rời đi không lâu sau đó, để lại Hạ Tuấn Lâm ngồi trên sô pha một mình, tay chân co quắp vì xấu hổ. Có một tiểu ác ma trong lòng không ngừng kêu gào, còn Hạ Tuấn Lâm có chút buồn bực lấy gối che đầu.

Làm sao có thể là Nghiêm Hạo Tường cơ chứ? Hạ Tuấn Lâm mở to mắt nghĩ ngợi hồi lâu nhưng không nghĩ ra được lý do, về gia thế thì không thể so với Nghiêm Hạo Tường, còn về pheromone thì cậu và Nghiêm Hạo Tường cũng không được tính là xứng đôi.

Hạ Tuấn Lâm hoảng loạn vò đầu bứt tóc, sau đó chợt nghĩ ra

Có một cột khác trong bảng đối tượng, nếu cậu có đối tượng yêu thích, cậu có thể điền tên và số ID của người đó, đối tượng đó sẽ được ưu tiên.

Làm sao có thể ??? Cậu xoa xoa mặt mình để ngăn bản thân có những suy nghĩ kỳ quái không thể giải thích được kia.

Cậu vật vã trôi qua một đêm, sáng ngày hôm sau, Hạ Tuấn Lâm vì tiếng của đồng hồ báo thức mà bừng tỉnh. Bây giờ cậu vẫn là một công dân ba tốt, cày cuốc ngày đêm, bán linh hồn cho tư bản, ngay cả hôn phu của cậu cũng là cấp trên của cậu.

Tuyệt, Hạ Tuấn Lâm ngay lập tức tỉnh táo, vung tay vung chân, nằm lại trên giường một lần nữa. Tất cả những trải nghiệm đêm qua dường như không hề chân thực, khiến Hạ Tuấn Lâm trằn trọc cả đêm, nhắm mắt lại cậu cũng có thể nhớ đến cảnh Nghiêm Hạo Tường hôn mình.

Khi đồng hồ báo thức lần thứ hai vang lên, Hạ Tuấn Lâm phải từ giã chiếc giường đang phát ra sức hút mãnh liệt, đứng dậy đi vào phòng tắm để vệ sinh, chuẩn bị đến công ty.

Sau khi ổn định lại tâm tình mà lết đến công ty, Hạ Tuấn Lâm lại hoảng loạn khi nhìn thấy bữa sáng trên bàn, cậu cầm tờ giấy note dính ở trên bữa sáng lên.

Nét chữ của Nghiêm Hạo Tường rất dễ nhận ra, bề ngoài hắn lạnh lùng gai góc là thế nhưng nét chữ lại có chút trẻ con. Hạ Tuấn Lâm nhìn lời nhắn trên tờ giấy nhỏ màu hồng phấn, bên góc lại vẽ một chú thỏ con, cậu không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.

Thời gian của lớp học kết hợp nhanh chóng được thông báo, 6 giờ chiều thứ Năm. Hạ Tuấn Lâm giơ đầu ngón tay ra đếm, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Những người đã học lớp kết hợp nói rằng mối quan hệ của bọn họ quả thực đã thăng tiến rất nhiều, Hạ Tuấn Lâm xấu hổ, lẽ nào người ta không biết lớp kết hợp đang dạy cái gì sao?

Không thăng tiến mối quan hệ mới là lạ, cậu bĩu môi, nghĩ về việc mình sẽ phải trải qua lớp học kết hợp như thế nào.

Mãi cũng đến thời gian nhập học, thế nhưng Nghiêm Hạo Tường không làm gì đặc biệt kỳ quái trong khoảng thời gian này, hắn chỉ hỏi Hạ Tuấn Lâm xem cậu có chịu ăn đủ ba bữa mỗi ngày hay không thôi.

Điều này khiến Hạ Tuấn Lâm cảm thấy bối rối không thể giải thích được. Cậu luôn cảm thấy rằng Nghiêm Hạo Tường sẽ làm chuyện gì đặc biệt cho cậu, và cậu không có cách nào biết được sự kiện "đặc biệt" này là gì.

Nghiêm Hạo Tường đợi cậu ở cửa như đúng giờ đã hẹn, nhưng Hạ Tuấn Lâm đến hơi muộn. Trong lần hẹn hò thứ hai, Hạ Tuấn Lâm đã thả lỏng hơn lần trước một chút, ít nhất thì cậu không lo lắng đến mức nắm chặt góc quần áo của mình.

"Vào đi thôi, bắt đầu rồi."

Alpha mỉm cười với cậu và đưa tay ra theo thói quen. Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra của Nghiêm Hạo Tường một lúc, sau đó do dự nắm lấy tay hắn. Hai bàn tay đan vào nhau, bên trong ẩn chứa ý vị ngọt ngào không rõ.

Nhìn khuôn mặt nóng bỏng của hai người mẫu đang phối hợp trong clip, Hạ Tuấn Lâm xấu hổ đến mức trốn sau Nghiêm Hạo Tường, không dám nhìn thẳng vào bài giảng. Nghiêm Hạo Tường cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn phải giả vờ bình tĩnh, vỗ nhẹ vào lưng Hạ Tuấn Lâm trấn an cậu.

Sau lớp học kết hợp, cả hai được sắp xếp ở trong một căn phòng có camera, mỗi cặp mới kết đôi sẽ được sắp xếp sống chung trong 12 giờ để quan sát trạng thái cảm xúc của từng cặp.

Sự bối rối lại xuất hiện, Hạ Tuấn Lâm ngồi bên giường không biết phải làm sao. Nghiêm Hạo Tường ngồi trên ghế sofa, hắn lấy cho cậu một cốc nước ấm.

Lúc cốc nước đưa đến tay, Hạ Tuấn Lâm cầm lấy cốc nước, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Đâu chỉ có chút quen thuộc, người đưa nước lần trước chính là cậu, nhưng mà lần này người ngại ngùng trước cũng là cậu. Hạ Tuấn Lâm trong lòng phỉ nhổ mình không có tiền đồ.

Hạ Tuấn Lâm nhấp một ngụm nước, thủy quang đọng lại lấp lánh trên môi. Nghiêm Hạo Tường dùng tay cúi xuống lau sạch vết nước trên miệng cậu, đột nhiên thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

"Bạn nhỏ tiểu Hạ,"

"Em có nhớ em đã hứa với anh những gì không?"

Mặt cậu bị hắn nâng lên, não đình trệ vài giây. Cậu nhớ lại những gì Nghiêm Hạo Tường đã từng nói trong lần hẹn hò trước, Hạ Tuấn Lâm do dự một lát, sau đó chủ động rướn người về phía trước.

Giống như Nghiêm Hạo Tường đã làm, cậu để lại một nụ hôn hương đào trên môi Alpha.

Mùi tuyết tùng của Nghiêm Hạo Tường đột nhiên mất kiểm soát, khí lạnh bao quanh Hạ Tuấn Lâm, khiến cậu rùng mình.

Hạ Tuấn Lâm bị dọa một trận, liền đưa tay vuốt ve lưng Nghiêm Hạo Tường như lần trước, nhéo nhéo gáy hắn để trấn an. Sau gáy có các tuyến Alpha, sau khi bị Hạ Tuấn Lâm vuốt qua mấy lần, các pheromone hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa.

Nghiêm Hạo Tường hít một hơi dài, nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm, siết chặt trong lòng bàn tay. Sắc mặt hắn không tốt lắm, cơ thể bị pheromone chi phối dường như dần mất kiểm soát.

Trước khi mất kiểm soát, hắn kiềm chế hơi thở thiêu đốt của mình và hỏi Hạ Tuấn Lâm—

"Em không thể hủy hôn nếu như em bị đánh dấu—"

"Em nguyện ý không?"

Vẻ mặt của Nghiêm Hạo Tường vào lúc đó khiến Hạ Tuấn Lâm cảm thấy có chút xa lạ, cậu hơi mong đợi, thậm chí có chút khẩn cầu, trái tim của Hạ Tuấn Lâm đập nhanh bất ngờ, lúc này cậu chợt hiểu ra - Nghiêm Hạo Tường yêu cậu.

Đêm đó, quả đào mọng nước thơm lừng đã chín trên cành cây tuyết tùng vĩ đại kia.

Khi cả hai thức dậy, thời hạn 12 giờ đã trôi qua, Nghiêm Hạo Tường nhìn đồng hồ, hắn thực sự đi làm muộn - điều trước đây chưa bao giờ hắn phạm phải, lập gia đình đúng là bận rộn hơn rất nhiều ~

Nghiêm Hạo Tường sắp xếp người đăng thông tin hôn sự của hắn lên trang web chính thức của công ty, cả tên người kết hôn cùng hắn, hôn phu - Hạ Tuấn Lâm

Lần này làm công ty một phen dậy sóng, mọi người xem thông báo cũng biết chuyện kết hôn của hai người. Hạ Tuấn Lâm trở lại đi làm vào ngày hôm sau, không thèm che giấu mà thoải mái bước vào với một thân pheromone hương đào trộn lẫn với mùi tuyết tùng của Nghiêm Hạo Tường.

"Cậu và Nghiêm tổng ... kết hôn là thật?"

Lưu Diệu Văn len lén đi tới, do dự hồi lâu chỉ dám hỏi câu này với Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt một lúc vì câu hỏi của y, cuối cùng cũng cầm lấy một cốc Matcha Frappuccino dúi vào tay người nọ đem y đuổi đi.

Nghiêm Hạo Tường ngoài mặt nói rằng hắn đang kiểm tra công việc của cấp dưới, nhưng trên thực tế hắn luôn đến để lén đưa cho Hạ Tuấn Lâm một ít đồ ăn vặt.

Đồng nghiệp cùng khu văn phòng xem như bản thân bị mù khi thấy Nghiêm tổng ở đó lượn tới lượn lui, sau khi sếp rời đi, họ lập tức chạy đến chỗ của Hạ Tuấn Lâm, mọi người lần lượt đoán xem hắn đưa cho cậu món gì, nếu trúng thì họ lấy món đó đi

Trò cược nho nhỏ đã được một nhóm người ở khu văn phòng chơi đến nghiện, đúng giờ là háo hức đợi sếp đến. Hạ Tuấn Lâm cũng chơi với đồng nghiệp đến quên trời quên đất, đã chơi thì không dứt ra được, lúc nào cũng thua.

Sau khi Nghiêm Hạo Tường tình cờ biết được sự việc này, liền cho người mỗi ngày đúng giờ đến phát đồ ăn vặt cho cả khu. Có người còn kể, Nghiêm Hạo Tường đã chặn hắn lại rồi nói "Đừng tranh đồ ăn vặt của bạn nhỏ nhà tôi nữa, em ấy không đủ ăn"

Bạn nhỏ nào đó:...Tôi không đủ ăn lúc nào?

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro