[Oneshot] Vì yêu - ChanMi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-          Em sẽ cho Monggu đi chích ngừa, anh cứ đến công ty đi.

-          Hay để anh về chở hai mẹ con đi.

-          Em chỉ sợ chỗ bác sĩ thú y không mở cửa sau 6 giờ chiều thôi cưng à.

-          Ugh…

Chanyeol đóng cửa nhà tắm sau khi không tìm ra cách giải quyết tốt hơn những gì người yêu anh vừa đề nghị, ừ thì đành phải để cô ấy ẵm Monggu đi bác sĩ một mình vậy. Những ngày sau là bắt đầu tập luyện cho conert rồi, cả anh và Bomi đều sẽ không có thời gian để chăm sóc sức khỏe cho chính mình nữa chứ đừng nói đến bé Monggu, đang là mùa rụng lông nên cần phải để Monggu đi bác sĩ càng sớm càng tốt.

Ấy là cũng một phần do Bomi của anh lo xa.

-          Vậy nhé cưng, lo cho Monggu xong em sẽ đến công ty với cưng.

-          Mình đi ăn tối nhé?

-          Bất cứ điều gì cưng muốn.

Bomi kéo anh vào nụ hôn nhanh và đẩy cô vào phòng thay đồ, đã sắp sẵn áo thun và quần tập trên giường.

-          Nhanh lên kẻo cưng muộn đấy, em đi nhé.

-          Bomi à..

Chanyeol lắc lắc tóc và  vắt cái khăn lên vai, anh mím môi nhìn Bomi đang chớp chớp mắt nhìn mình, anh luồn năm ngón tay mình vào sau cổ cô ấy, kéo cô ấy sát vào hơi thở mình. Anh thấy Bomi mấp máy môi như ra lệnh.

-          Hôn em.

Và Monggu phải chờ đến gần một tiếng mới được cô chủ của mình đưa lên xe để đi bác sĩ.

Không phải là anh với Bomi đang cãi nhau, ừ thì cũng có một chút, những chuyện vặt như trong lúc anh mải chơi game Starcaft mà lờ đi khi cô ấy gọi cô nếm thử món canh.

Đại loại như thế này.

-          Cưng ơi..!

-          …hm…

-          Chanyeol ahh..! Em nhờ chút..

-          …

-          Park Jongin!

Đến khi Chanyeol có ý định save lại ván đang chơi thì cô ấy đã xuất hiện ngay cửa. Cảm thấy một luồn điện lạnh sau lưng mình, như mọi lần, Chanyeol quay lại và chưng ra bản mặt cực kì ngố tàu của mình.

-          Đừng có cười như vậy với em, sao em gọi anh đến 3 lần mà anh không ừ hử gì hết?

-          Anh không nghe, đến khi nghe thì em vào đây rồi.

Bomi từng nhớ rất rõ cô luôn tha thứ cho tên ngốc này mỗi khi hắn ta đang chơi game hay vẽ vời mà quên hết trời đất, nhưng hôm nay cô nấu ăn, không phải là gọi để hỏi về bất kì chuyện con kiến nào, mà là vấn đề bữa tối do cô nấu. Hắn ta dư biết nó quan trọng như thế nào mà.

-          Em nấu ăn, anh không thèm quan tâm gì sao..?

-          Anh luôn sẵn sàng giúp đỡ em mà…

-          Em đã nghĩ anh sẽ không để em một mình ở trong bếp đâu… em nấu xong canh rồi, anh ra nếm giúp em..

-          ….

-          ….

-          Bomi ah~…

Chanyeol rất muốn nói là Chanyeol biết cô ấy nấu ăn, Chanyeol sẽ vui lòng loanh quanh, nhưng làm vậy thì chẳng khác nào lúc nào Chanyeol cũng chỉ biết quanh quẩn quanh Bomi, Chanyeol hay có những ý nghĩ đó, anh muốn bình thường hóa mọi thứ giữa cô và Bomi, nhưng hình như mọi thứ có vẻ không cần thiết, anh chỉ định chơi game một chút để giết thời gian, ừ thì một chút thôi, nhưng game giếc là thứ đã sa thì phải ngã.

Giờ thì cô ấy giận rồi đó.

-          Vừa lắm em.

-          …

-          Em uống nước ép nhé, anh lấy nhé?

-          …

-          Thôi nào, lần sau anh sẽ làm phiền em khi em nấu ăn nhé.

Bomi nhận ra vòng tay Chanyeol ôm lấy mình từ phía sau, giọng cậu ấy phả vào tai cô không giúp ích được gì cho những khoanh cà rốt đang được thái.

Cô biết mình đã hết muốn bếp núc mà đẩy tên ngố sau lưng vào tường thôi.

Rõ ràng cô chưa bao giờ giận nổi Chanyeol đến một phút, Chanyeol biết cách biến mọi thứ hư hỏng của cậu ấy thành thứ có giá trị trong cuộc đời cô.

Bomi thở hắt khi Chanyeol trượt cánh tay ra khỏi vòng eo cô, tiếng chuông điện thoại đổ bất ngờ khiến cô gần như nhìn nhầm ngón tay thành màu của trái cà rốt.

-          Tao đây, sao? MFY ăn tối chưa? Nay Bomi nấu…

-          …

-          Huh? Ở đâu? Yeh.. it’s my fav DJ!

-          …

-          Okay!!!! Miễn là an toàn và khu riêng là được, vậy 11 giờ tao đón mày nhé?

-          …

-          Tất nhiên rồi, tao và Bomi sẽ đến.

-          …

-          Tuyệt, gặp mày và Luhan ở đó nhé. Bye bye.

Chanyeol thích đi bar, không phải vì ở bar có rượu, có gái hay có bất kì cái gì làm Chanyeol thích thú. Ở bar có âm nhạc, thứ âm nhạc mà người ta không bao giờ tin rằng nó sẽ vận vào người Chanyeol nổi.

Và Chanyeol thích bar một phần vì cô ấy, cô gái với mái tóc búi cao, với váy dài chấm gối, đang mím mím môi xắt thịt thái rau cho bữa tối. Có ai hiểu cảm giác có cô gái quyến rũ nhất đất nước Hàn Quốc ngồi trong lòng mình và lắc lư theo nhạc vào lúc 12 giờ đêm ở bar chưa? Chắc chắn rằng đó là cảm giác dễ gây trụy tim nhất.

-          Em không đi đâu, đừng nhìn em nữa.

-          …

-          Em đã hứa với Naeun là tối nay sẽ coi bài SA cho em ấy rồi.

-          Chúng ta có thể đến trễ mà…

-          11 giờ em ấy mới đến, hôm nay em ấy có lịch luyện thanh đến 10 giờ.

Chanyeol gãi gãi sau gáy, rõ ràng là Bomi không vui, Chanyeol đã nghe nói tối nay Bomi sẽ giúp Naeun, nhưng anh quên béng đi, anh quên rõ ràng là vì bàn game lúc nãy ám mà.

Cô hiểu Chanyeol đang nghĩ gì, cô thậm chí dư biết Chanyeol sẽ nói gì tiếp theo, nhưng cô chờ, cô biết mình sẽ phải rộng lượng, nhưng cô chờ xem,ai biết được Park Chanyeol lần này sẽ không ham vui.

-          Hay là…

-          …

-          Uhm..hay là chúng ta..em…

-          Anh định nói hay là em hay anh gọi cho Naeun và xem em ấy có thể chuyển thời gian hẹn hò với em qua sáng mai, hoặc em có thể để anh đi nửa tiếng rồi Anh về đúng không?

Opps!

Cô ấy đúng là… gần như là trượt băng nghệ thuật trong lòng Chanyeol. Chẳng sai chi tiết nào, chẳng thiếu chẳng dư từ nào.

-          Anh cứ đi đi, em ở nhà giúp Seohyun, một phần hôm nay em không có hứng đi bar.

-          …

-          Em không giận anh đâu.

Vấn đề ở đây là, không có Bomi, Chanyeol thà ở nhà mở nhạc Remix và đeo tai nghe Beat Mixr vào còn hơn.

-          Ừ..Anh biết mà.

-          Dọn chén muỗng ra giúp em đi, Anh không được uống đâu đấy, hôm nay Anh lái xe phải không?

Chanyeol đã gần như sống với Bomi suốt một năm qua, khi những thành viên của EXO và Apink kết hôn lần lượt rời dorm về với gia đình, trong căn hộ chỉ còn hai người. Hai người đang yêu nhau, cho nên nó nghiễm nhiên có vẻ như là một gia đình, với một chú cún be bé nữa thì nó quả thật là tổ ấm đáng ao ước.

Tuy nhiên dù cho là idol đi nữa thì với cặp vợ chồng mới cưới nào cũng vậy thôi.

Chanyeol thích xem bóng đá, tennis, starscaft, lego, vẽ vời, đi chơi với đám bạn, lên mạng coi tin tức xe cộ, lái xe vào lúc 12 giờ đêm, bar club,… thậm chí đôi khi việc tháo hết linh kiện của chiếc S4 và ráp lại nó vẫn chạy tốt là một trò chơi thường xuyên của Chanyeol.

Bomi thích màu hồng, sửa soạn nhà cửa, làm đồ handmade, shopping, thích ở nhà với Chanyeol và mấy con chó, thích uống chocolate nóng với Chanyeol, thích ăn kem với Chanyeol, thích được Chanyeol chở đi chơi,…  cô ấy thật – sự – thích một cuộc sống có tên Park Chanyeol.

Vì thế khi cô nói “Anh cứ đi đi” thì đó là cách mà cô đang giữ hình tượng một người phụ nữ “vị tha hết lòng vì chồng con” mà cô hay đọc ở những quyển sách về gia đình mà cô hay len lén gối đầu, đó là cách cô biết rằng sẽ chẳng còn cách nào tốt hơn, đó là cách mà cô tin chắc rằng Chanyeol sẽ về sớm với cô.

Bomi, sau tất cả những hào nhoáng, cũng chỉ là một người phụ nữ của Park Chanyeol. Điều đó quan trọng và cần gìn giữ hơn tất cả mọi thứ, cô có thể đã từng nghe Sunny nói rằng mình quá ngây ngô, còn tin vào sách vở giáo điều những điều đó, nhưng cô biết, cô và Chanyeol đã qua giai đoạn dựa tất cả vào tình yêu rồi, cô đã yêu tất cả những gì tốt đẹp và chưa tốt đẹp của con người đó, và bây giờ cô muốn gìn giữ tương lai.

10:45 PM.

-          Áo đó em chưa ủi đâu, Anh mặc áo khác đi.

Bomi lấy ra chiếc áo thun màu trắng ra khỏi tay Chanyeol, dúi vào chiếc áo hoodie màu đen. Hmm, chiếc áo màu đen này cộc tay, nó có hơi quá… cool so với mong đợi của Chanyeol chăng.

-                        Vì chiếc áo yêu thích của anh em chưa ủi thôi, chứ anh đừng tưởng bở.

-                         

Bomi thấy Chanyeol cười xòa và tròng vào chiếc áo ba lỗ, dù quay lưng lại nhưng cô vẫn cảm thấy ánh nhìn của Chanyeol đang xuyên qua vai mình, cô hơn lúc nào hết muốn con người đó đừng đi đâu đêm nay hết, cô lo chứ, ngoài đồ diễn ra, bất kì bộ quần áo nào ở nhà cũng cool quá mức cần thiết hết.

-          Anh sẽ về sớm, sẽ không ai nhận ra anh đâu.

- Còn 3 ngày nữa là concert rồi, Anh nhớ cẩn thận đó, nếu có uống thì để xe lại và nhớ gọi anh Lee trước đó.

Bomi vừa nói vừa sửa lại cổ áo, để cái nón lên tóc Chanyeol rồi lại lấy xuống. Đó là thứ cảm giác mà không bao giờ Chanyeol có thể mở miệng nói rằng anh hối hận với cuộc sống, anh phải cảm ơn, phải rất biết ơn khi anh có cuộc sống, khi anh có thể nhìn, có thể nghe, vì khi đó anh có thể có những khoảnh khắc như thế này, với cô ấy.

-          Nếu buồn ngủ, em cứ ngủ trước nhé…ý anh là anh sợ em lo lắng nên thức.. thật sự thì anh biết phải…

-                        Em sẽ không thèm chờ đâu.

Đó là cô ấy nói vậy thôi, Chanyeol biết cô ấy vẫn còn ngậm kẹo dâu từ nãy giờ, cô ấy thậm chí đã đưa hẳn viên kẹo qua cho Chanyeol. Siết chặt vòng eo của Bomi, Chanyeol dự định phải để Kai chờ một chút thì cô ấy đã đẩy ra.

-          Đi nhanh rồi về với em.

-          O.O

-          Đừng có nhìn em như thế, sau concert mới được.

-          Oh…

-          Nah, em mà biết có cô nào đụng vào đây, đây hay đây là em cấm luôn.

Cô ấy chạm vào bất kì chỗ nào cô ấy muốn, Chanyeol chỉ biết cười, một nụ cười rất ngốc ngếch nhưng chất đầy tình yêu dành cho người con gái này, chắc chắn anh phải lái xe thật nhanh và hét lên rằng “Park Chanyeol yêu Yoon Bomi phát điên lên được”.

Rõ ràng là nên làm thế nếu không cô sẽ rất hype tối nay ở bar và thể nào cũng túy lúy vài ly mocktail cho vui mà xem.

Sau khi Naeun ra về, Bomi bắt đầu có những triệu chứng không có Park Chanyeol bên cạnh.

30’ đầu.

Monggu được mang ra mặc hết đồ này đến đồ khác, bất chấp có phải đồ của con trai hay màu hồng của con gái.

-                        Chụp hình cho Monggu nào, chụp để appa Chan về xem nha.

30’ sau.

Monggu bị bỏ xó sau khi giúp vui xong, đáng lẽ ra sẽ còn bị vật ra nữa nếu Bomi không buông nó ra để đọc tin nhắn của Chanyeol.

Sau đó UFO được dịp chứng kiến sự có mặt của Yoon Bomi của Apink sau vài năm chưa quay lại, và bởi vì trong đầu lúc nào cũng có 3 chữ mà ai cũng biết là ai đó nên cô ấy trả lời UFO có hơi lộ liễu, ví dụ như ăn kem buổi sáng cùng CY.

Ugh thì Bomi đang chờ Chanyeol về mà.

1 tiếng sau.

Bomi biết bàn tay hư hỏng của ai đang tự cho mình quyền đặt lên ngực cô, cái mùi cồn đáng ghét này nữa, cô không giận khi Chanyeol uống, cô chỉ lo, cái lo chính đáng nhất mà đến khi yêu Chanyeol cô biết được tại sao ngày xưa mẹ cô luôn càu nhàu mỗi khi bố cô say rượu về đến nhà.

Cô lấy làm lạ khi bàn tay không di chuyển nữa, nó ở im một chỗ, hơi thở cũng vậy, nó bắt đầu phả đều đều phía sau cô.

Đôi khi cô nghĩ mình đã quá cưng chiều con người này, khi cô nhận tin nhắn Chanyeol nói đang về, cô nằm chờ và quyết định giả vờ ngủ để Chanyeol không phải áy náy vì cô đã thức chờ. Cô cũng đã có ý định giận dỗi nếu Chanyeol về với mùi rượu, đã định hỏi ngay ai đưa Chanyeol về hay tự về, rồi sẽ trách cứ, rồi sẽ… và rồi bây giờ cô mềm nhũn như một miếng sương sáo khi nhìn thấy Chanyeol ngủ vùi trong vòng tay của mình.

Thôi thì một lần nữa cô sẽ bỏ qua hết những sai sót mà Chanyeol đã lỡ vận vào người, chỉ cần con người đó nằm đây, ngoan ngoãn để cô lau sạch cơ thể bằng khăn ấm và ngủ một giấc yên bình, chỉ vậy là cô đã có đủ dũng khí để đi theo Park Chanyeol suốt cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro