Lỡ yêu rồi, sao đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Yêu đi đừng ngại ngùng

Tác giả: Chiryu (Chiryu Vũ)

Thể loại: truyện teen, ngắn, HE

Độ dài: gần 5000 từ

Trạng thái: Hoàn thành

Main: Thiên Duy x Thiên Phương

Đôi lời giới thiệu: Chỉ là một truyện ngắn, biết đâu có thể xảy ra giữa đời thực.

________________

Hy vọng các bạn có thể cho mình vài comment về văn phong viết. Lỗi chính tả thì khi nào rảnh mình sẽ sửa.

Thân ái

Chiryu

-o0o-

Thất tình thì sao chứ? Chẳng phải trời mưa xong thì cũng sẽ nắng sao? Đến tự nhiên còn có lúc ảm đạm, sao phải sợ thất tình?

Bởi vì chưa từng yêu chân thành, nên không có tình yêu thực chẳng đau đớn mấy.

Chỉ là không quá nhiều, ai nói không đau?

Trừ khi là chơi bời, chứ một khi có tình cảm, không đau mới là lạ!

Yêu người ta suốt 4 năm Đại học, lấy hết dũng khí ra tỏ tình, cuối cùng tự mình hại mình, lâm vào bi thảm. Cái này cũng chẳng thể trách ai được. Chỉ có thể nói bản thân quá thất bại, không thể khiến người ta yêu!

Dạo bước trên các con phố đông người qua lại, tiếng chèo kéo mời hàng, tiếng xe cộ bí bo bí bo, tiếng xì xào của người đi đường.... phố phường thật là nhộn nhịp.

Bốn năm Đại học yêu người ta, tôi dường như chỉ chú ý tới người ta đang làm gì, thích cái gì, mình có thể làm gì,... chú nào có để ý tới cái phố phường náo nhiệt ấy. Giờ mới cảm thấy uổng phí, nhưng không có cách nào cứu vãn nổi tuổi thanh xuân ấy được nữa. Chỉ mong nó có thể qua chậm lại một chút, để có thể cảm nhận thêm cái sức sống dào dạt của tuổi trẻ, cái thích thú khi ngắm nhìn mọi thứ dưới con mắt ngây dại.

Lách tách!

Trời lại mưa rồi!

Đúng là mùa hè, mưa tới thật nhanh!

Rảo bước về phía trước, tôi nhớ rõ ở đây có một cửa hàng bánh ngọt. Trước đây từng làm thêm ở đó, tôi có thể dễ dàng định vị nơi này.

Quả thực không sai!

Đó là một cửa hàng bánh nhỏ, nhỏ nhưng ngọt ngào. Có lẽ bắt đầu từ cái tên ''Sweet'' của nó, mà cũng có thể bởi vì những miếng bánh nhìn ngon mắt cùng với cái tên thật ấn tượng. Cửa hàng này rất đặc biệt. Y như cocktail vậy, mỗi loại bánh lại có một cái tên thật khác lạ. Nếu bartender phải vất vả pha chế, trộn các loại rượu thì người thợ bánh của ''Sweet'' phải dày công trang trí cho từng chiếc bánh, lại phải vắt óc ra nghĩ xem nên cho thứ gì vào bánh để có hương vị thật khác lạ.

Reng!

Tôi đẩy cửa bước vào. Vẫn là khung cảnh quen thuộc cùng với những đồng nghiệp xưa, thật hoài niệm.

Người bồi bàn vừa đặt xong phần bánh của một vị khách xuống, liếc thấy có người vào, liền quay sang chào. Có điều vừa thấy tôi, chị ấy dường như có chút ngạc nhiên.

Cũng phải, kể từ khi tôi nghỉ việc ở đây vào hai tháng trước, tôi cũng không tới nơi này lần nào nữa. Bởi vì nơi này là lần đầu tiên tôi gặp người đó. Bị từ chối, tôi sợ hãi gặp người, liền nghỉ việc ở đây.

''Thiên Phương! Thật lâu mới gặp em. Tới làm khách hay tới xin việc vậy?'' Chị ấy cười cười hỏi. Dù công việc có chút bận rộn, nhưng nếu vì thế mà mất cơ hội trò chuyện với cô gái mà chị đã coi như em gái là tôi thì thật không thể xảy ra!

Tôi rất quý những người ở nơi này, cho nên cũng tươi cười đáp lại chị: ''Em tới làm khách. Còn nếu chị cần, em cũng không ngại làm nhân viên không lương một ngày''.

Chị ấy là chủ cửa hàng, tên gọi Thanh Thy. Chị nghe tôi nói vậy, như bắt được vàng, liền kéo tôi lại: ''Vậy em mau vào trong đi. Mất em, rất nhiều khách bỏ đi đấy. Hôm nay không cần em làm bánh, pha cà phê thôi.''.

Pha cà phê là sở trường của tôi. Là do người đó thích cà phê, cho nên tôi liền học pha cà phê. Không ngờ tôi thực sự có thiên phú ở cái mảng này, rất buồn cười nhỉ?

Tôi cũng không có ý kiến gì, theo lối đã quen thuộc đi về phía sau. Giữa đường mấy chị còn nháy mắt với tôi. Tôi có cảm giác, mình bỏ việc ở đây là một sai lầm!

Chỉ là, nơi sau này, lại là một gương mặt xa lạ.

Vốn là chị Thanh Thy ở nơi này. Trước đây có tôi thì có hai người, tôi thỉnh thoảng sẽ thêm món cà phê dành tặng cho khách quen. Hôm nay chị ấy ở ngoài, tôi tuy thấy lạ, nhưng cũng chỉ nghĩ là nhiều bánh rồi nên không cần làm thêm nữa. Hóa ra là người mới.

Người ấy đang chăm chú trang trí chiếc cupcake. Khuôn mặ nhìn nghiêng trông vô cùng quyến rũ. Anh có một nước da khá trắng, so với những chàng trai thành phố thì không bằng nhưng cũng không quá đen. Sống mũi dọc dừa, môi mỏng khêu gợi, mày kiếm tinh xảo, ánh mắt luôn tập trung vào chiếc bánh, nhưng quyến rũ nhất, thu hút nhất là phải nói tới hàng lông mi dài cong cong.... Trời ạ! Con trai mà tại sao lại có lông mi đẹp như vậy chứ?!

Mải ngơ ngẩn, tôi không để ý người ấy đã ngước lên từ khi nào. Anh bình thản nhìn tôi, hỏi: ''Em là ai?''

Tôi thoát khỏi ảo mộng, xấu hổ cười cười: ''Chị Thy nhờ em giúp. Em từng làm bánh. Cà phê trước đây là em pha.''.

Anh gật gù một chút rồi hướng tôi. Có lẽ là đang đánh giá tôi.

Tôi có một gương mặt tương đối ưa nhìn, nếu không nói là quá đẹp. Điểm đặc biệt của tôi là đôi mắt. Ai cũng nói tôi có một đôi mắt sâu thăm thẳm, dường như có thể dung chứa cả một vùng trời rộng lớn.

''Em là Thiên Phương?'' Anh nghi hoặc hỏi.

Tôi hơi kinh ngạc. Anh biết tôi sao?

Hình như anh nhìn thấu ý nghĩ của tôi: ''Không phải ngạc nhiên. Các chị nói rất nhiều về em. 'Tay pha cà phê số 1', nhỉ?''

''Anh là....?'' Tôi tò mò về anh. Đoán cũng ra 9, 10 phần, chỉ hỏi cho có lệ vậy thôi.

Thế nhưng ngoài dự đoán, câu trả lời của anh lại làm tôi bất ngờ: ''Cũng giống như em. Anh là khách, bị đem tới đây làm nhân viên.''.

Tôi biết lời nói của anh có chút ý đùa đùa, bèn nhẹ giọng hùa theo: ''Vậy vị khách này, anh đảm nhận việc gì đây?''

''Anh trang trí bánh. Loại 'Ngàn năm chờ đợi' cupcake'' Anh đáp lời rồi chìa tay: ''Chào em, anh tên Thiên Duy.''

Tôi bắt lấy tay anh: ''Chúng ta đồng bệnh tương lân. Em là Thiên Phương.''.

Xong một cái, hai chúng tôi cùng phì cười. Tôi cũng khá bất ngờ. Hai tháng nay, tôi hình như chưa cười thoải mái như vậy lần nào thì phải.

''Hai đứa làm quen rồi thì mau làm bánh cho chị. Tới giờ đông khách rồi'' Chị Thanh Thy thò đầu vào, phá cảnh tượng vui vẻ của chúng tôi.

''Dạ''

.

.

.

Một buổi chiều vất vả. Nhóm 7 người trong cửa hàng sau khi đóng cửa liền ngồi quây vào một cái bàn. Cả bản chỉ có duy nhất Thiên Duy là nam. Anh cũng chẳng ngại, thản nhiên ngồi đó.

''Hai đứa làm quen rồi nhỉ?'' Chị Thu Ngân làm ở quầy thu ngân cười gian ác nhìn chúng tôi.

Anh cười mỉm đáp lại chị ấy: ''Chị thất vọng hả?'' rồi thở dài: ''Đồng bệnh tương lân, cùng chung cảnh ngộ, các chị nói thế nào cũng được. Dù sao thì bị áp bức suốt một tháng nay, em cũng tới lúc phải đòi tiền công rồi nhỉ?''

Tôi nghe anh nói, anh vào làm, bởi vì anh thất tình. Cuối cùng suốt hai tháng trời lại bị bọn họ nô dịch, trở thành nhân viên không lương. Chỉ là không ngờ cuối cùng lại gặp một cô gái cũng y như anh là tôi đây.

''Thiên Phương, em thất tình à?'' Chị Thanh Thy kinh ngạc: ''Kẻ nào mắt mù bỏ một cô gái tốt như em vậy?''

''À...'' Tôi cười trừ

''Hai đứa mà hẹn hò, chị lập tức xì tiền trả cho 2 đứa'' Chị Thu Ngân hứng thú: ''Chẳng phải đồng bệnh tương lân sao, rổ rá cạp lại đê....''

''Thiên Phương, anh không ngại. Em nghĩ thế nào?'' Anh lập tức trả lời, không một chút do dự.

Cô nhíu mày. Trả lời nhanh như vậy, anh thực sự cần tiền sao?

Dường như anh nhận ra sự thất thố của mình, gãi đầu cười xòa: ''Này bị nô dịch hai tháng, anh cần được đền bù. Thiên Phương, nể tình chúng ta cùng một chữ 'Thiên', cùng bị thất tình, quen nhau hắn là một ý kiến không tệ đi?''

Tôi suy nghĩ một chút. Cách quên đi nỗi đau về tình yêu nhanh nhất chính là yêu người khác. Nghĩ lại quả thực không sai, cho nên, thử một lần cũng chẳng mất gì!

Thế nhưng, tôi còn chưa kịp đưa ra đáp án, chị Thanh Thy đã lên tiếng ''Cứ như vậy đi. Thu Ngân, cậu lấy tiền đưa chúng nó đi!''

Thu Ngân bất mãn ra mặt ''Cậu về phe chúng nó! Tiền này là tiền của cậu nha!''

''Thu nhập ít thì lương tháng ít. Cậu không được kêu với mình. Ai bảo cậu đem tiền ra đùa'' Thanh Thy chẳng cố kị, choảng cô nàng.

Tôi thực ra không có ý phản đối, nhưng mà làm thế này lại hơi có cảm giác cưỡng ép.....

''Thôi mà! Yêu đi, ngại gì nữa? Có phải lần đầu yêu đâu mà. Thích thì hợp, không thích thì tan. Chúng mày cứ làm quan trọng hóa vấn đề'' Chị Nem rửa chén cũng ủng hộ.

Tôi cảm thấy có cái gì đó hơi là lạ, nhưng nghĩ kĩ thì mình chẳng thiệt cái gì, cũng gật đầu ''Vậy nghe lời các chị''.

Thế là từ ngày đó, tôi và Thiên Duy quen biết nhau.

.

.

.

Một tháng trôi qua.

Thiên Duy quả thật chính là điển hình bạn trai mẫu mực. Anh hằng ngày tới khu kí túc chở tôi tới trường bằng một chiếc xe đạp thể thao thời thượng. Buổi trưa tới tìm tôi cùng tôi ăn trưa.Chiều nếu trống tiết anh lại rủ tôi tới Sweet làm. Hóa ra, anh là học sinh trường tôi, cùng khoa với người đó. Nhưng tại sao một chàng trai như anh mà tôi không biết nhỉ? Có lẽ vì tôi quá để ý tới người đó, cho nên những người khác đều hết thảy không để ý tới.

Có lẽ Thiên Duy là một lựa chọn không tệ. Nhưng giữa chúng tôi chắc bởi không xuất phát từ tình yêu nên có chút gì đó hơi gượng gạo. Tôi đôi khi cũng phải tự ép bản thân mình cười để anh vui, nhưng tôi nghĩ anh chắc là biết rồi.

Đó là một buổi chiều chủ nhật, có mây bay nắng nhẹ, một buổi chiều râm mát, rất thích hợp cho những cặp đôi yêu nhau hẹn hò. Ừ, là yêu nhau. Mà bởi chúng tôi không yêu nhau, liền tới Sweet.

Chị Nem rửa bát, chị Kathy dọn dẹp, chị Thu Ngân tính tiền, chị Thanh Thy bồi bàn, chị Khanh Khanh đóng gói bánh, tôi cùng Thiên Duy làm bánh. Việc ai người nấy lo. Không ai xen vào việc của ai. Vốn là thế nhưng tôi cùng anh là cùng một công việc, cho nên ở gần với nhau, cùng nhau nói chuyện.

Món bánh vừa mới ra lò. Theo như yêu cầu của khách hàng, làm theo kiểu ''Tạm biệt nhé'', 2 phần. Việc này giao cho anh. Tôi đứng một bên xem, cảm thấy khi động tay vào bánh, anh sẽ biến thành một con người khác.

Anh thường ngày dịu dàng, có đôi khi hài hước. Nhưng đối với những chiếc bánh, anh dường như dùng hết thảy mọi sự tỉ mỉ, mọi sự nghiêm túc để trang trí lên nó. Dù tôi đã từng làm bánh, hiểu nó phải chăm chú tới nhường nào, nhưng hình như sự chú tâm ấy của tôi còn chẳng bằng một nửa anh. Tôi còn cảm thấy, tình yêu dành cho bánh của anh, còn ngang với cả tình yêu tôi dành cho người đó.

Hai phần bánh hoàn thành. ''Tạm biệt nhé'' đầy hương vị buồn cuối cùng cũng được đem ra cho khách. Giờ này đã gần 7h, quán cũng đã vắng người, lượng bánh không còn nhiều, chúng tôi có thời gian rảnh nghỉ ngơi.

''Anh mệt lắm hả?'' Nhìn từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt anh, tôi liền đưa cho anh chiếc khăn tay của mình.

''Ừ. Cũng lâu rồi chưa làm ''Tạm biệt nhé'', có chút không quen'' Bởi vì món bánh này khá cầu kì, chi tiết cũng rất đặc biệt cho nên luôn tốn thời gian hơn các loại bánh khác. Đây cũng là một trong ba loại bánh mà chỉ có Sweet mới có.

Liếc thấy đồng hồ kim ngắn đã chỉ tới số 7, anh và tôi cùng tháo tạp dề, thu dọn đồ, chuẩn bị đi về. Đúng lúc này, chị Thanh Thy ngó đầu vào, ban cho chúng tôi một 'đặc ân' ''Thiên Phương nè, nhóm bọn chị có tiết học ngoại khóa, tới sáng mai 8h mới về tới đây được. Mà ngày mai có một vị khách đặt bánh lúc 7h, em đêm nay ở lại đây trông quán giùm chị nhé? Sáng mai em cũng không có tiết mà. ''

''Việc này....'' Tôi bỗng ngửi thấy mùi mờ ám.

5 vị nhân viên của Sweet thực ra đều mới chỉ là sinh viên, hơn tôi 4 tuổi, hơn Thiên Duy 2 tuổi, đang học một khóa Quản lí cao cấp. Bởi vì thời gian rảnh rỗi, lại muốn có kinh nghiệm, liền mở Sweet. Trước đây không phải chưa từng ngủ lại quán, nhưng lần này tôi cảm thấy nhất định có điều gì đó ở đây. Nhất định là có âm mưu! Thực ra thì hiện tại đi về kí túc rồi sáng mai tới cũng được, nhưng để đảm bảo chất lượng bánh ở mức cao nhất, thường thì chúng tôi làm bánh trước khi giao cho khách khoảng 3 tiếng. Cho nên, nếu không ở lại, sợ là không kịp.

''Yên tâm đi em gái à! Phần bánh còn thừa của ngày hôm nay tặng hết cho em. Những ngày sau cũng thế. Cho em hẳn một tuần'' Chị Thanh Thy đưa ra lí do dụ dỗ.

''..... Được'' Chị Thanh Thy vốn hơi bị keo kiệt, nhưng mà dạo gần đây rất hào phóng tôi thấy chắc chắn có vấn đề.

''Vậy bọn chị đi nhé. Thiên Duy, hôm nay xuống tầng hầm ngủ, nhường phòng cho Thiên Phương đi'' Chị Thanh Thy cười gian một cái rồi lỉnh mất.

Tôi lờ mờ nhận ra vấn đề. Thiên Duy ở lại cửa hàng? Vậy sao còn nhờ đến tôi? Khả năng làm bánh cũng như trang trí bánh của anh so với tôi chỉ có hơn chứ không có kém!

''Ách.... chị ấy nhất định muốn chúng ta có cơ hội trò chuyện thêm. Em đừng lo quá. Anh không phải loại đói bụng ăn quàng, càng không phải cầm thú'' Anh an ủi tôi.

Tôi thấy câu cuối của anh nhất định là muốn đả kích tôi đây mà. Đói bụng ăn quàng sao? Mị lực của tôi thấp đến vậy hả?

''Ra dọn dẹp ngoài kia thôi'' Anh vươn vai một cái rồi đi ra ngoài.

.

.

.

Đêm.

Tôi cảm thấy sao mà bất hạnh quá! Rõ ràng sáng nay trời nắng đẹp, vậy mà tại sao tới tối trời lại nổi mưa gió đùng đùng thế này? Đáng sợ nhất chính là... tôi sợ sấm.... lại sợ sấm lúc đêm khuya.... cảm thấy nó dị dị thế nào ý! Cho nên, dù không phải là loại con gái dễ dãi gì, nhưng tôi lại nằng nặc lôi cái người kia đang thu dọn đồ để xuống tầng hầm ở lại. Dù sao phòng có giường tầng, cũng không sợ phải nằm chung một giường.

Lần đầu tiên ở cùng một người con trai ngoại trừ ba, anh em trai họ hàng, tôi không ngủ được.

Hình như anh cũng vậy.

''Em ngủ chưa?'' Anh nằm giường bên trên, hỏi.

Bất kể thế nào cũng phải phòng nửa đêm anh nổi cơn thú tính, trèo lên giường tôi. Nếu như có chuyện đó xảy ra, tôi nhất định sẽ cho anh một đạp, nằm giường dưới sẽ dễ chạy hơn. Người ta chẳng phải có câu: ''không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất''(không lo chuyện lớn, chỉ lo chuyện bất ngờ) đấy còn gì!

''Em ngủ rồi'' Tôi đáp vẩn vơ. Tôi mà ngủ rồi thì ai đáp lại anh?

Anh cũng vui vẻ đáp lại ''Ai đang đáp lại tôi vậy?''

''Một cô gái tên là Hoàng Thiên Phương'' Tôi nhếch nhẹ môi.

''Này, cô gái tên Hoàng Thiên Phương, có muốn nghe anh kể chuyện không?'' Anh bật cười.

Tôi háo hức. Tôi rất thích nghe kể chuyện ''Vậy anh kể đi''

''Muốn nghe cái gì?'' Anh hỏi.

Tôi nghĩ một chút rồi rất rụt rè trả lời ''Chuyện tình của anh''

Hình như anh hơi bất ngờ. Tôi đang định nói anh kể hay không đều được thì anh lại hỏi tôi ''Em thật sự muốn sao?''

Tôi cảm thấy kì lạ. Sao lại hỏi tôi kiểu đó chứ? Nhưng điều này tôi không hỏi, chỉ nhẹ nhàng đáp ''Muốn''

''Vậy anh kể cho em. Tuyệt đối không được ngắt lời anh, rõ chưa?''

''Dạ!''

.

.

.

Năm Thiên Duy học Đại học năm thứ hai, anh từng một lần tới Cửa hàng bánh ngọt của chị gái. Gia đình anh rất khá giả nhưng cả hai chị em anh từ sớm đã muốn tự lập, ba mẹ đều không phản đối. Ba cho chị vay một số tiền mở cửa hàng, trong vòng 1 năm phải hoàn lại cho ba. Chị rất có tay nghề làm bánh, liền mở ra Sweet.

Bạn của chị là Thu Ngân, Katherine, Khanh Khanh vốn là một nhóm bạn thân, thấy chị mở cửa hàng, xung phong làm không công cho tới khi chị hoàn lại vốn. Chị Nem là con gái người giúp việc nhà bọn họ, sau này cũng được nhận vào. 5 người chèo chống cửa hàng, không tới 10 tháng, đã bắt đầu có lãi.

Lúc chị gái bắt đầu đi làm mới là sinh viên năm nhất, anh cũng chỉ là một học sinh mới vào cao trung, không có khả năng giúp đỡ. Nhưng anh cũng âm thầm ủng hộ chị, giới thiệu khách cho chị. Chị biết được điều này rất cảm động, sau đó hứa sẽ giúp đỡ anh chuyện sau này.

Năm nhất Đại học, anh bắt đầu làm thêm. Đơn giản chỉ là dịch thuật, sửa lỗi chính tả nhưng tiền kiếm được không ít. Anh ở kí túc trường, bắt đầu một cuộc sống tự lập.

Lần đầu tiên anh tới Cửa hàng bánh là vào dịp Giáng Sinh, chị lại mời anh uống cà phê. Anh bất ngờ, nhưng bản tính lạnh nhạt, anh liền không hỏi lí do. Chỉ khi thử hương vị cà phê ấy, đăng đắng mà ngọt ngào, thoang thoảng mà say nồng, anh mới tò mò hỏi ai đã pha cà phê. Chị nói đó là một cô gái rất đặc biệt. Giây phút ấy, anh trúng tiếng sét ái tình của một cô gái chưa từng gặp mặt.

Rồi như một thói quen, cứ mỗi buổi chiều muộn màng, anh lại tới quán tìm hương vị ngây ngất ấy. Anh như trồng cây si, cắm rễ ở Cửa hàng, các chị cũng trêu anh, nhưng anh không ngại. Anh vui là được rồi!

Dần dà, anh tò mò về cô gái ấy, bắt đầu tìm hiểu về cô nhiều hơn. Chị hay chụp ảnh cho anh xem, nói cô thua anh 2 tuổi, tên là Thiên Phương, nói cô chưa có người yêu. Anh vui lắm. Hai người cùng có chữ ''Thiên'', phải chăng hai người là duyên trời định?

Nhưng anh là một kẻ tham lam, những điều đó chưa đủ để thỏa mãn anh. Rồi anh lén nhìn cô. Nhìn cô không chỉ khi cô ở Cửa hàng, cả khi cô ở trường nữa. Cuộc sống của cô hình như anh còn nắm rõ hơn cả chính cô.

Đại học năm thứ ba, anh khá rảnh, theo bước chị học làm bánh. Anh mong một ngày nào đó có thể cùng cô đứng một chỗ, cùng cô cười nói, cùng cô làm bánh....

Gần hai năm cùng với sự quan sát tỉ mỉ và tài năng của mình, anh đã quen với việc làm bánh, thậm chí cũng không thua kém chị là bao. Anh rất vui.

Ngày hôm đó, anh định tới Sweet để chính thức xin vào làm, ai ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng: Cô đang tỏ tình cùng với một người bạn cùng khoa với anh.

Anh cảm thấy thế giới của mình hình như đang sụp đổ. Anh thấy người kia cười ôm lấy cô, hôn cô một cái trên trán, thật dịu dàng, có vẻ như người kia cũng thích cô.

Anh không vui nổi nữa, lơ đãng bước đi. Anh không định tới bất cứ đâu, cứ vô định, cứ đi vậy thôi. Có điều, thật bất ngờ khi anh ngẩng đầu nhìn nơi mình dừng bước, anh lại thấy chữ ''Sweet'' màu hồng thật lớn.

Anh bật cười chua chát. Anh tới đây là một thói quen khó bỏ. Dường như nơi này đối với anh có một sức hút mãnh liệt.

Anh bước vào. Cửa hàng lúc đó không có khách, các chị tra hỏi, anh liền kể hết mọi chuyện cho các chị. Rồi chị gái đề nghị anh tới đó làm, một cách giết thời gian, để nhanh chóng quên đi. Hơn nữa, chung một chỗ với cô, có lẽ thấy cô hạnh phúc anh cũng sẽ vui. Biết đâu đó, anh lại lay động được trái tim cô?

Nghe lợi chị gái, anh làm. Chỉ là trăm tính vạn tính cũng không ngờ, cô lại nghỉ việc. Có lẽ làm việc tại Cửa hàng sẽ tốn mất thời gian hẹn hò của bọn họ.

Khoảng thời gian đó, anh vô thần, anh không có tinh thần làm bất cứ việc gì cả. Cái cảm giác thất tình thì ra là như vậy. Nói không đau, chính là nói dối. Nói rất đau, dường như lại không đủ để biểu thị cảm giác ấy.

Nếu yêu chính là Thiên đàng thì thất tình chính là Địa ngục!

Anh cứ như vậy trong 2 tháng. Cho tới một ngày mưa, khi anh ở bên trong nghe thấy chị gái nói có người sẽ cùng anh làm việc, nhưng chỉ pha cà phê.

Anh vui sướng tới nhường nào. Dù chỉ một chốc lát nhưng anh cũng có thể đàng hoàng cùng cô nói chuyện. Thì ra, anh vẫn chưa từ bỏ được cô, cho nên mới kích động đến thế. Liệu anh có thể tranh thủ cơ hội này mà chiếm được lòng của cô không?

Rồi, anh biết mình không nên sung sướng nhưng anh không thể nén nổi sự kích động trong lòng mình, cô bị người ta từ chối. Các chị người ngày một câu người kia một câu, cuối cùng cũng có thể lừa cô tới bên cạnh anh. Cô có chút do dự, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý.

Một tháng quen nhau, anh làm thật tốt vai trò bạn trai của mình. Đôi khi cô cười thật lòng, đôi khi cô cười giả dối. Anh không ngại. Anh tin một ngày nào đó mình có thể lay động trái tim cô...

.

.

.

Tôi nếu lúc này còn không nhận ra nữ chính trong câu chuyện của anh là tôi thì tôi chính là một kẻ thiểu năng, ngu si, đần độn. Nước mắt tôi cứ chảy dài hai bên má. Thì ra luôn có một người dõi theo mình, chờ đợi mình phía sau. Một tháng, anh quả thực lay động tría tim tôi, nhưng tôi biết nó chưa thể đạt tới mức ''yêu''. Nhưng tôi rất rõ, trái tim tôi có một khoảng mang tên anh.

Thiên Duy, anh là một nửa của tôi sao?

''Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm'' Biết tôi khó xử, anh chỉ nhẹ giọng thúc giục.

Cả đêm hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nên chấp nhận tình cảm của anh, không phải xuất phát từ lòng thương hại, mà bởi trong tim tôi thực sự có anh.

Có người nói rằng: Để biết thích một ai đó, bạn sẽ cần cả một thời gian rất dài; nhưng để yêu một ai đó, bạn chỉ cần một tích tắc.

Giây phút anh nói anh có thể lay động trái tim tôi, tôi biết tôi đã yêu anh rồi.

Thiên Duy, em yêu anh

Đêm đó, cô chìm vào giấc ngủ thật an lành. Tiếng sấm ngoài kia hình như không thể làm cô sợ được nữa rồi.

.

.

.

Sáng.

Rời giường đã là lúc 6h, tôi thực sự vô cùng lo lắng. Sắp tới giờ giao bánh mà tôi còn chưa động tới tí gì. Bởi vì quá vội vàng nên tôi không để ý tới người nằm giường tấng trên của tôi đã dậy từ bao giờ.

Vội vã vệ sinh cá nhân, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, tôi đep tạp dề, phóng tới phòng làm bánh.

Thế nhưng tới nơi, tôi lại thấy anh đang cất hộp bánh vào tủ lạnh. May quá, thì ra anh đã dậy sớm làm.

''Đừng lo, anh làm xong rồi. Em mau thay quần áo rồi chuẩn bị bữa sáng cho anh đi. Anh đói sắp chết rồi. Ngoại trừ làm bánh, anh không biết nấu ăn đâu'' Anh nửa đùa nửa thật.

Tôi phì cười nhưng đáy lòng chợt nảy một tia hụt hẫng. Anh không có cảm giác gì sao? Nhưng tôi cũng không tỏ ý gì, chỉ gật đầu ''Vâng''

Bởi vì nhanh chóng quay đi nên tôi không nhìn thấy một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt anh.

.

.

.

7h kém 15.

Anh đột nhiên biến mất. Tôi tìm anh khắp nơi nhưng cũng không có thấy. Chán nản, tôi ngồi một chỗ lướt web.

7h.

Chuông cửa vang lên, tôi đoán là vị khách kia đã tới. Đi vào trong lấy hộp bánh đã được đóng gói cẩn thận để trong ngăn tủ đem ra, tôi chợt nhớ ra mình quên không hỏi đây là bánh gì để cón tính tiền. Nhưng rồi tôi lại nghĩ có thể lấy bánh sớm như vậy nhất định là khách quen. Mà nếu là khách quen thì không lo, chị Thanh Thy sẽ biết để mà lấy lại tiền.

Chỉ là trăm tính vạn tính cũng không ngờ người khách đó lại là Thiên Duy!

Anh mặc một chiếc áo phông đơn giản màu trắng, quàn jean đen cùng giảy Adidas trắng, trên tay cầm một bó Hoa hồng Sâm-panh. Anh cười dịu dàng, ấm áp như nắng xuân, bước tới gần tôi.

''Anh tới nhận bánh''

Tôi giật mình, ''a'' một tiếng rồi đưa hộp bánh cho anh. Anh vẫn giữ nụ cười ấy trên môi, tim tôi bỗng đập nhanh không tưởng.

Thế nhưng mà, cầm hộp bánh, anh lại mở ra, rồi chìa cả bánh lẫn hoa trước mặt tôi ''Thiên Phương, đồng ý làm bạn gái chính thức của anh. Anh đã yêu em... từ rất lâu....''

Chiếc bánh ấy.... là ''Yêu đi đừng ngại ngùng''. Cùng với ''Ngàn năm chờ đợi'' và ''Tạm biệt nhé'' là nên ba món bánh tuyệt hảo nhất Sweet. Cũng là ba thứ bánh sweet nhất Sweet!

Tôi sững sờ, tôi ngỡ ngàng. Người con trai này một chốc xuất hiện trong cuộc đời tôi, rất nhanh nắm giữ một vị trí quan trọng trong trái tim tôi, tôi còn có thể từ chối sao? ''Thiên Duy, em từ chối được không?''

Anh nghĩ một chút rồi cười, nụ cười này có phần xảo quyệt ''Em tránh anh một lần, anh tìm em một lần. Trừ khi em ghét anh, nếu không anh sẽ không buông tay'' Nghe được câu trả lời của tôi, anh biết tôi sẽ đồng ý.

''Vậy em đống ý thôi'' tôi cười hạnh phúc.

Các bạn đã tìm được một nửa của mình chưa? Nếu chưa thì hãy tìm tới Sweet của chúng tôi, biết đâu bạn có thể tìm được thì sao?

-=-=-=-=-Toàn văn hoàn-=-=-=-=-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro