[Oneshot|YoonPyeong] Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Pumpkin_pie

Người dịch: Mint_joco


Couples: Choi Yoon x Yoon Hwa Pyeong (Kim Jae Wook x Kim Dong Wook)


Warning: NC-17


Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/24421399?view_adult=true


Fic dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không re-up, cảm ơn ☺️


Đây là một chiếc fic vô cùng đáng eo và ngọt ngào về hai anh chú Choi Yoon và Hwa Pyeong ~~~~


-------------

"Cậu lúc nào cũng để thương tích đầy mình, cậu thích bản thân mình tơi tả vậy sao?"

"Này, không phải tôi còn có một mục sư là cậu ở bên cạnh sao?" Yoon Hwa Pyeong không để ý thấy sự âm u trong mắt Choi Yoon, cậu vui vẻ khoác vai anh.

-------------

"Ư ha ... ưm.. a.. a.. Dừng, dừng tay, tôi biết sai rồi, Yoon... tha, tha cho tôi đi."

"Cậu sai ở đâu?" Động tác của Choi Yoon vẫn không hề dừng lại.

"Tôi, tôi không nên đi ăn cùng Kil Young... ưn a a, mau thả tôi ra!"

"Còn gì nữa?"

"Tôi... không nên cùng cô ấy uống rượu đến nửa đêm." đột nhiên Hwa Pyeong cảm thấy mặt mình ươn ướt, cậu mở mắt ra thì thấy Choi Yoon đang lặng lẽ rơi nước mắt.

"Này, cậu đừng có khóc, sao cậu lại khóc chứ? Tôi mới là người phải chịu đựng cái thứ đồ chơi này a." Lần đầu tiên nhìn thấy Choi Yoon khóc thương tâm đến vậy, Yoon Hwa Pyeong có chút luống cuống, cậu mặc kệ món đồ chơi đang trơn tuột trong cơ thể mình, đưa tay vỗ về anh.

"Yoon Hwa Pyeong, cậu thật là... cậu thật là khốn kiếp mà, cậu ngốc thật hay giả vờ không biết là tôi đang ghen với Kil Young chứ? Hơn nữa, lúc đi bắt quỷ cũng không biết tự bảo vệ mình, lúc nào cũng để cả người toàn là vết thương, tôi sẽ đau lòng."

Mặc dù là biểu tình không có biến hóa mấy, nhưng Hwa Pyeong có thể cảm giác được trong lòng Choi Yoon đang vô cùng đau đớn, còn cậu lại cảm nhận được sự ấm áp tận sâu trong tim, có một người như vậy yêu thương mình, bên cạnh mình. Cậu vươn tay ôm lấy anh "Ừm, tâm ý của cậu tôi đều hiểu, lần sau tôi nhất định sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, không phải bây giờ tôi vẫn đang ở trước mặt cậu đây sao?"

Chờ nửa ngày vẫn không thấy Choi Yoon lên tiếng, Hwa Pyeong có chút xấu hổ, liền buông lỏng cái ôm, chuyển sang nắm lấy tay Choi Yoon, nhẹ đẩy món đồ chơi vừa tuột ra, nhỏ giọng hỏi "Chúng ta tiếp tục chứ?"

Choi Yoon lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cậu như có ngọn lửa đang bùng cháy, trầm giọng nói "Được"

"Khoan, khoan đã, từ từ, để tôi..."

Choi Yoon không để Hwa Pyeong nói hết câu đã nắm lấy cơ hội, lập tức phủ xuống người cậu "Đây là cậu yêu cầu." Nói xong liền bắt đầu chuyển động.

-------------

Sáng hôm sau, Hwa Pyeong vừa tỉnh dậy đã thấy ê ẩm cả người, toàn thân đều là dấu hôn, cậu khẽ mắng một câu khốn kiếp, xoa xoa thắt lưng lầm bầm "Làm chuyện này so với đi bắt quỷ còn khó chịu hơn gấp mấy lần, có khi nào cái tên Choi Yoon kia cố ý không nhỉ?"

Lúc này, vị mục sư đang giảng đạo trong giáo đường đột nhiên hắt xì một cái, dọa cả đám giáo đồ đang cầu nguyện một phen hết hồn "Cha à, người không sao chứ?"

"Không có gì." Vị mục sư nghĩ nghĩ đến chuyện gì đó, miệng khẽ nở nụ cười.

_The end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro