[ONESHOT] Don't Wake Me Up - Yulsic by the2nd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ONESHOT] Don't Wake Me Up, Yulsic

LINK GỐC: http://www.soshivn.com/forums/index.php?showtopic=26315

Au: the2nd

Couple: Yulsic

Rating: PG-13

Disclaimer: Họ thuộc về nhau, tất nhiên rồi ^^

Note: cảm ơn ss soul vì đoạn cuối ~~ dù cảm giác nó vẫn chưa đến mức cần đến ...

Don't Wake Me Up

Đến muộn rồi ~ ~ ~

Cởi giày ra rồi mới bước vô chứ, cậu không thấy là chúng dính đầy bùn đất sao? Dù có nhớ tớ đến mấy thì cũng từ từ chứ. Rồi, được rồi, phải, đặt vào trong tủ. Yah ~ ôm tớ đi chứ. Ôm thật lâu vào, có được không? Tớ nhớ những cái ôm siết của cậu!

...

...

...

Đừng có ăn vội vàng như thế! Cậu không ngạc nhiên về khả năng nấu nướng đầy tiến bộ của tớ sao? Nghe này, tớ đã phải nài nỉ Hyoyeon rất nhiều để cậu ấy dạy tớ cách nấu canh rong biển mà không bị cháy khét. Còn nữa, Sunny đã dạy tớ cách nướng bánh quy mà không làm chúng nát vụn đấy. Ăn nhiều vào. Cậu luôn thích những món này mà, phải không?

...

...

...

Để tớ rửa chén, đừng có giành. Chẳng phải cậu luôn than phiền vì tớ ít khi giúp cậu làm việc nhà sao? Hì hì, tớ sẽ không làm bể chén đĩa của cậu nữa đâu mà lo. Cậu nhớ chứ, lần cuối cùng tớ làm chiếc cốc thủy tinh của cậu vỡ tan là khi mãi rượt theo bé Yoong chạy lòng vòng quanh nhà để ép nó mặc cho bằng được chiếc váy đầm tớ vừa mua. Khi ấy, cậu cứ nhìn tớ mà tủm tỉm hoài.

Xoảng ... tớ lại làm bể rồi ...

Chảy máu nữa, đứt tay ...

Khoan đã, cậu quên bôi cồn lên vết thương trước khi băng lại sao? Cậu luôn dặn tớ làm thế mỗi khi bị thương mà.

Ngốc à, lo cho tớ đến cuốn lên vậy ư? Đừng có lo lắng nhiều cho tớ như vậy chứ. Không có cậu, tớ vẫn ổn...

Đùa thôi...

Vắng cậu... tớ nhớ đến phát điên lên được. Tại sao cậu không dọn về sống chung với tớ?

...

...

...

Đừng có vội bước vào bồn tắm như thế chứ. Cậu không thấy nước lạnh sao? Dù là mùa hè hay mùa đông, cậu vẫn luôn muốn ngâm mình trong bồn nước ấm. Chờ một lát nữa là nước sôi, tớ sẽ pha nước tắm cho cậu. Được không? Yên tâm, tớ sẽ không luộc chín cậu đâu.

À, mà cậu tập thói quen uống café từ khi nào vậy? Chẳng phải cậu luôn bảo rằng uống café sẽ làm xấu da và có hại cho sức khỏe sao? Đây, nước ma đây. Một cốc bự luôn, tớ làm vì cậu đấy. Uống nào ~ ~ ~ đừng có nhăn mặt như thế chứ, tớ pha theo cách cậu dạy tớ mà. Dở lắm hay sao mà lè lưỡi vậy?

Chẳng biết quý trọng công sức của người ta gì cả! Giận!

Này ~ đừng có ôm tớ. Nghĩ rằng chỉ cần ôm tớ là tớ nguôi giận sao... mà có lẽ thế ... chắc tớ yêu cậu quá rồi. Thôi nào, buông tớ ra, nước sôi rồi đấy.

...

...

...

Cậu... đỏ mặt sao? Đừng có giả vờ ngây thơ như thế chứ.

Chẳng phải cậu đã mua nó cho tớ nhân dịp sinh nhật năm ngoái sao? Mà cậu mua phải đồ dỏm hay sao ấy. Xem này, mới một năm mà nó chuyển từ màu trắng thành màu cháo lòng rồi.

Nhìn gì hả? Tớ nói thật đấy. Tớ giữ kĩ lắm, mà sao nó nhanh cũ quá à.

Khoan đã... trên người cậu có mùi lạ... uhm... thơm thơm... dùng kem dưỡng da phải không? Đừng có lắc đầu nguầy nguậy như thế. Rõ ràng là da cậu trắng hơn trước nhiều lắm luôn. Còn đâu ông chồng đen thui ngày nào? Bây giờ thì cậu trắng hơn cả tớ! Đừng dùng kem nữa nhé, tớ thích làn da ngăm của cậu hơn. Nhìn manly lắm, seobang à...

...

...

...

Buồn cười quá! Tớ cười đến đau bụng mất thôi! Cậu nhìn xem, Mr Bean thật hài hước phải không? Ôi trời, tớ không nhìn cười được...

Mà nè, bỏ cái laptop qua một bên được không? Đừng có ôm khư khư nó như thế chứ. Dù bận đến mấy, cậu luôn tách biệt giữ tớ và công việc mà. Xem phim với tớ đi ~ ~ ~ vui lắm...

Đáng ghét! Nhìn cậu cười là biết ngay cậu đang giả vờ rồi. Mà này, sao cậu cười càng lúc càng giống Yoong vậy, cái miệng cậu móm giống nó lắm đấy nhé. À, mà tớ kể cho cậu nghe điều này chưa? Yoong có người yêu rồi đấy nhé.

Suỵt! Tớ đã hứa với con bé là giữ bí mật nhưng... hì hì, cậu cũng sẽ giữ bí mật mà phải không?

Yoong thích Hyunnie, đứa nhóc có cặp má phúng phính với hai bím tóc cột cao đấy. Chúng cute quá, phải không nào? Nhìn hai đứa nó tớ lại nghĩ đến tụi mình. Khi mình tổ chức lễ cưới, hai nhóc ấy làm phụ dâu nha? Ôi ~ tớ sẽ là vợ cậu...

...

...

...

Từ khi nào cậu bắt đầu nằm quay lưng lại với tớ vậy? Xoay lưng lại nhìn tớ đi mà. Cậu luôn bảo nhìn tớ ngủ là lúc cậu thấy hạnh phúc nhất mà. Vậy để tớ nhắm mắt ngủ cho cậu ngắm nhé...

Khò... khò... khò....

Tại sao cậu lại ngủ khì luôn vậy? Không lãng mạn một tí nào cả! Lẽ ra cậu sẽ phải chọc cho tớ thức để tớ đánh vào vai cậu vài cái chứ. Chẳng phải chúng ta luôn làm thế trước khi đi ngủ sao?

Đừng nhìn tớ như thế, sao lại thở dài? Nói tớ nghe xem nào, có phải công việc của cậu không thuận lợi không?

Lắc đầu hả?

Hay... có ai làm cậu không vui?

Không luôn à?

Hay... do tớ?

...

...

...

Yuri à, tớ biết cậu vì tớ mà vất vả nhiều lắm, phải không?

Tớ có đủ thứ tật xấu, nào là lười biếng, mê ngủ, ghét làm việc nhà, tiếng thét như cá heo, lơ ngơ, vô tích sự, đã vậy mông còn lép nữa... Nhưng mà, tớ vì cậu mà cố gắng từng ngày, từng ngày để có thể không dựa dẫm vào cậu nhiều. Đừng hiểu lầm, ý tớ là không trở thành gánh nặng cho cậu.

Tớ tập nấu ăn, những món cậu thích nhất để cậu luôn được ngon miệng.

Tớ tập làm việc nhà. Mỗi khi về đến tổ ấm của chúng mình, cậu sẽ không phải xăng tay áo lên mà lao vào dọn dẹp đống bề bộn do tớ bày ra.

Tớ cũng tập ngủ ít hơn. Việc này thì hơi khó, nhưng mà đâu có ai tự hào khi có người yêu mê ngủ, phải không? Thay vì ngủ, tớ dành thời gian ấy để chơi với Yoona. Nó giống cậu lắm đấy, rất đáng yêu.

Tớ cũng không thét lên như cá heo mỗi lần bị cậu vỗ vào bụng. Vì sao à? Vì Taeyeon và Tiffany ở nhà bên cạnh than phiền là tụi mình lớn tiếng quá, làm họ mất ngủ. Mà này, sao lâu rồi cậu không vỗ bụng tớ như hồi trước?

Còn nữa, tớ đang tập thể dục ở chỗ của huấn luyện viên Sooyoung. Cô ấy nói là nếu tớ chăm chỉ, vòng ba của tớ có thể cải thiện một cách đáng kể. Nên tin hay không nhỉ? Mà sao tớ đi ngang qua con đường ấy hoài, chẳng tìm thấy cái trung tâm ở đâu cả? Ngày mai tớ sẽ đi tìm lại.

Yuri à, tớ làm tất cả cũng vì cậu...

...

...

...

Đừng nhìn tớ như thế chứ, tớ ghét nhìn ánh mắt buồn bã của cậu lắm.

Mà này, ngày mai để tớ đi bên trái của cậu nhé. Cậu lúc nào cũng giành đi bên trái cả. Đi bên trái thì có gì thú vị hả? Hay... bên trái có cô em nào xinh hơn tớ? Chắc không đâu, chúng mình sắp cưới rồi mà.

Yuri à, đừng hoãn lễ cưới lại nha, tớ chờ ngày tụi mình nắm tay nhau bước vào giáo đường lâu lắm rồi...

...

...

...

Sáng rồi...

Hôm nay cậu đưa tớ đi đâu vậy?

Đừng im lặng như thế chứ...

...

...

...

Nhà của ai đây? Cô ta là ai? Sao mình đến đây? Đây đâu phải là cửa hàng áo cưới. Về đi mà, tớ muốn đi mua sắm cho lễ cưới của chúng mình!

Khoan đã, ai đang đứng bên cậu vậy?

Trong tấm gương ấy, cô ta là ai? Là ai...

***

- Unnie!

Sica nhìn sang bên cạnh, cô nheo mắt lại. Đây không phải là Yuri.

- Cô là ai? Yuri của tôi đâu?

- Là em, là Yoong ...

- Tôi không tin ! Yoong chỉ 8 tuổi, nó chỉ cao đến ngang thắt lưng của tôi thôi! Cô là ai ? Tại sao tôi lại ở đây ? Yuri của tôi đâu ?

Yoona nắm lấy bàn tay của Seohyun, siết nhẹ trong nỗi xót xa.

- 13 năm đã trôi qua rồi, unne ạ. Chính unnie cũng đã không thể nhận ra người trong gương là unnie mà. Đây là nhà của em và Hyunnie, chúng em muốn đưa unnie về đây, chăm sóc cho unnie.

- Không ! Tôi muốn về với Yuri ! Để tôi đi !

- Nhìn thẳng vào gương đi, đây chính là unnie ! Unnie đừng trốn tránh như thế nữa ! Unnie sống như thế này thì làm sao Yuri unnie có thể yên tâm được ?

- Không !

Sica thét lên đau đớn. Cô đập vỡ chiếc gương đối diện, những mảnh kính sắt nhọn khiến đôi tay mỏng manh rỉ máu.

Cô chưa bao giờ muốn nhìn thẳng.

Cô chưa bao giờ muốn tỉnh giấc.

Tại sao cứ phải lôi cô ra khỏi giấc mơ hạnh phúc ấy ? Cô không thích như thế...

Cô muốn Yuri vẫn ở bên cô. Cô muốn cô vẫn là Sica của 13 năm trước, đầy hạnh phúc bên cạnh Yuri...

Tại sao cứ phải như thế ? Tại sao Yuri cứ phải là người đi bên trái ? Sao Yuri cứ phải nghĩ cho cô trước khi nghĩ cho chính mình ?

Yoona nhớ hồi còn bé, cô vẫn luôn thắc mắc tại sao Yuri luôn đi bên trái mình...

- Để unnie đi bên trái. Lỡ có chuyện gì xảy ra, thì unnie sẽ là người gánh chịu, chứ không phải em. Với Sica cũng vậy, unnie cần che chở cho cô ấy.

- Vậy nếu Sica unnie đi một mình thì sao ạ?

- Uhm... vậy em có thay thế unnie bảo vệ Sica được không?

- Tất nhiên rồi ạ ! Sau này em lớn, em sẽ cùng unnie bảo vệ Sica unnie!

...

...

...

- Unnie ơi, đừng sống như thế này nữa...

- Để unnie về, unnie xin em mà, Yoong... Tại sao cứ phải đánh thức unnie chứ? Để unnie ngủ yên trong giấc mơ của riêng mình không được sao?

Sica dùng tay đập nát những mảnh kính vụn khiến máu chảy càng nhiều. Seohyun vội ngăn lại nhưng Sica gần như không còn nhận thức xung quanh mình có những ai và cô đang làm gì.

Cô chỉ biết rằng cô không muốn nhìn thấy hình ảnh của con người trong gương.

Cô cũng không muốn thấy rằng mình đứng một mình mà chẳng còn có Yuri bên cạnh.

Có đôi khi Yoona tự hỏi, tại sao có những kẻ bạc tình lại sống giữa những người quá chung tình trên cùng một thế gian này. Giá như Sica vô tình hơn, biết đâu Yoona lại cảm thấy nhẹ lòng.

...

...

...

***

Đến muộn rồi ~ ~ ~

Lần này nhớ cất giày vào tủ rồi sao?

Tớ đã nấu canh rong biển và bánh quy cho cậu rồi đấy, Yuri à...

Yuri...

End

Lặng Yên, Yulsic

Link Gốc : http://www.soshivn.com/forums/index.php?showtopic=12750

LẶNG YÊN

Author: the2nd

Rating: K+

Status: Oneshot

Category: AU

Note: Tất cả chỉ là sự hư cấu và tưởng tượng. Các nhân vật không thuộc về au, họ thuộc về nhau

***

Jessica Jung và Kwon Yuri... sinh vào cùng một năm nhưng Jessica lớn hơn Yuri 8 tháng...

Năm 1992...

-Jessica...

-Không!

-...

-Gọi tớ là Sica! Tớ thích cậu gọi tớ là Sica!

-Nhưng chẳng ai gọi cậu như thế cả...- Yuri trả lời một cách yếu ớt. Thật sự, cô bé rất sợ việc Jessica giận mình. Từ khi bắt đầu ý thức được mọi thứ xung quanh mình, Yuri biết rằng Sica là một phần quan trọng trong cô...

-Ngốc! Chỉ có cậu mới được gọi tớ là Sica!

-Uh... Sica...

Yuri gật đầu đồng ý và cô bé gọi người bạn thân của mình là Sica. Cô thấy Sica cười vui vẻ và tiếp tục đùa nghịch với những bông hoa trong vườn.

Sica cười nhưng Yuri lặng yên trong những suy nghĩ riêng của mình...

Năm 1995...

-Yuri à...

Yuri thấy Sica nắm lấy vạt áo mình với đôi mắt đỏ hoe. Cô bé mếu máo kéo Yuri ra phía sau một cái cây lớn...

-Sao lại khóc?

-Tớ... tớ... Cô giáo sẽ phạt tớ mất!

Sica mếu máo chỉ vào chiếc quần mình đang mặt với khuôn mặt đỏ bừng lên. Dù Sica lớn hơn Yuri 8 tháng, nhưng cô bé vẫn còn "..." trong quần trong khi Yuri thì không. Đối với Sica, đây thật sự là một điều đáng xấu hổ.

-Thôi, tụi mình vào nhà vệ sinh đi!- Yuri đề nghị

-Để làm gì?

-Tớ sẽ mặc quần của cậu, còn cậu mặc quần của tớ! Như vậy cô giáo sẽ không phạt cậu đâu!

-Nhưng còn cậu?

Yuri im lặng, cô nắm tay Sica kéo thật nhanh vào nhà vệ sinh.

Ngày hôm ấy, cả lớp đã cười Yuri và cô bé đã bị cô giáo phạt nhưng tuyệt nhiên cô bé chẳng nói gì.

Khi Sica lén nhìn Yuri, Yuri chỉ lặng yên đáp trả ánh mắt của Sica. Không một lời nói nhưng ấm áp, dịu dàng...

Năm 2004...

-Vậy ư...

Yuri buông ra lời nói của mình một cách hững hờ. Cô tránh nhìn vào mắt Sica bằng cách tập trung vào nhưng phím đàn piano trước mặt mình...

-Uh... thật là... ôi... mình biết nói sao đây nhỉ? Cậu biết không... tớ không thể ngờ là anh ấy lại lén hôn lên má tớ như vậy. Khi ấy... khi ấy tớ thật sự thấy cả người mình nóng rang lên.

-Cậu thích anh ấy lắm sao?

-Ai lại không thích Dong Hae chứ? Anh ấy là chủ tịch hội học sinh cơ mà. Tất cả mọi cô gái đều ao ước được hẹn hò với anh ấy!

-Cũng giống như việc cậu là giấc mộng của tất cả các nam sinh trong trường vậy!

-Yuri à, cậu là người đầu tiên tớ kể cho nghe về việc bọn tớ chính thức quen nhau đấy!

Yuri khẽ nhếch môi cười, cô lặng yên chẳng nói thêm điều gì, chỉ để cho tiếng đàn piano buồn bã tràn ngập khắp căn phòng...

Năm 2007...

-Chia tay rồi... hết rồi...

Sica nấc lên từng hồi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Dong hae lại có thể phản bội mình như vậy, chạy theo một cô gái mà anh ta mới quen và quên đi tình yêu của hai người. Thât là tệ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mối tình đầu của mình sẽ kết thúc như thế này.

-Sẽ ổn thôi...

Yuri ngồi xuống bên Sica, ôm Sica vào lòng và vỗ nhẹ lên lưng cô ấy. Chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến Sica lúc 5 tuổi, khi cô ấy níu lấy vạt áo của cô với cái quần ướt và khuôn mặt mếu máo.

-Cậu không hiểu cảm giác này đâu! Rất đau...

-Sao tớ lại không hiểu?

-Vì cậu chưa yêu bao giờ...

Yuri chợt thấy trái tim mình nhức nhối đến vô cùng. Yêu ư? Sao cô lại không hiểu nhỉ...

Cô lặng yên không nói, để mặc cho những giọt nước mắt của Sica thấm ướt vai áo mình.

Năm 2010...

-Tớ biết là mọi việc hơi đột ngột nhưng thật sự Daniel là người rất tốt. Anh ấy khác với Dong Hae, anh ấy rất chung thuỷ và biết cách chăm sóc người khác. Tớ rất muốn giới thiệu cậu với anh ấy nhưng hiện giờ một vài việc của công ty ở Mỹ khiến anh ấy không thể quay về Hàn Quốc với tớ bây giờ được.

-Không sao, gặp anh ấy hay không chẳng phải là điều quan trọng. Quan trọng nhất là cậu được hạnh phúc!

Yuri mỉm cười rồi nhấp một ngụm nhỏ chocolate nóng, đôi mắt vẫn không rời khỏi chiếc nhẫn đính hôn trên tay Sica.

Yuri thích chocolate nóng, vì đó là thức uống đầu tiên và duy nhất mà Sica có thể tự tay pha cho cô sau một khoá học nấu ăn kéo dài cả tháng trời.

Nhưng ngày hôm nay, chocolate nóng chẳng ngon như mọi khi. Cô thấy nó đắng chát và mặn mặn? Khoan đã, sao lại là vị mặn nhỉ? Không, cô không được phép rơi nước mắt vào lúc này, chỉ là một hạt bụi vô tình rơi vào mắt khiến cô chảy nước mắt thôi.

-Giới thiệu với cậu, đây là Tiffany, cậu ấy là em họ của Daniel!

Yuri ngẩng đầu lên, cô không biết cô ấy đã ngồi cạnh Sica từ khi nào. Cô chào Yuri bằng đôi mắt hình trăng lưỡi liềm, nó gợi Yuri nhớ đến một miền kí ức xa xăm, nhớ đến nụ cười ngày xưa mà Sica cười với cô khi cô gọi người bạn thân của mình là Sica thay vì Jessica.

-Cậu biết pha chocolate nóng không?- Yuri chỉ tay vào cốc chocolate nóng trước mặt mình.

-Tất nhiên rồi!

Tiffany lại mỉm cười một cách ngượng ngùng. Yuri có thể thấy cô ấy thật sự đang rất bối rối khi nói chuyện với cô. Một cảm giác gì đó mơ hồ, nhưng Yuri có thể cảm nhận được Tiffany thích mình.

-Vậy tớ sẽ gọi cậu là Fany!

Rồi Yuri chìm vào sự lặng yên của riêng mình, bỏ ngoài tai những lời bàn bạc sôi nổi của Sica và Fany về đám cưới của Daniel và Sica. Mùa thu năm nay, Sica sẽ tổ chức lễ cưới...

***

Chiếc xe chạy trên con đường mòn quen thuộc, con đường mà ngày xưa Yuri và Sica vẫn thường đi chung với nhau. Sica muốn tổ chức lễ cưới tại chính nơi mà cô đã được sinh ra. Nơi ấy có những kỉ niệm về tuổi thơ, về cô, về Yuri...

Sica quay sang bên phải, thấy Yuri vẫn lặng yên như cái vẻ vốn có của mình. Ánh mắt của Yuri xa xăm trải dài theo những cánh đồng xa tít tắp về phía chân trời. Ánh mắt ấy vẫn dịu dàng, ấm áp nhưng vô hồn.

Chiếc xe chỉ có 3 người, Yuri, Sica và người tài xế. Yuri nhận nhiệm vụ đưa cô đến nhà thờ, cả gia đình của cô và Daniel đều đang đợi ở đó. Cô và Yuri ngồi cạnh nhau ở hàng ghế phía sau nhưng Sica lại cảm thấy hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, hệt như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người vậy.

Chạm khẽ, rồi siết nhẹ lấy bàn tay của Yuri, Sica kéo Yuri về với thế giới của thực tại, về với thế giới có Sica...

-Bàn tay cậu cũng đã đeo nhẫn rồi này!

Sica ngắm chiếc nhẫn trên tay Yuri. Fany cũng đeo một chiếc hệt như Yuri vậy.

-Uh, tớ và Fany dự định sẽ kết hôn vào mùa xuân năm sau!

-Tớ biết chứ! Tiffany đã nói rất nhiều về điều này. Cậu ấy gần như phát điên lên vì cậu. Có lẽ... điều hạnh phúc nhất với Tiffany là được kết hôn với cậu!

-Uh... cũng như cậu và Daniel thôi. Daniel cho tớ ấn tượng tốt, anh ấy là người đàn ông của gia đình!

-Tiffany cũng vậy, cậu ấy rất biết cách chăm sóc người khác. Có lẽ một người như cô ấy sẽ hợp với cậu.

-Uh...

-Nhưng... tại sao ngay từ lần gặp nhau đầu tiên, cậu lại gọi cậu ấy là Fany?

-Vì cô ấy gợi nhớ cho tớ về những kỉ niệm quá khứ...

-Quá khứ?

-Đúng, quá khứ mà cậu có lẽ đã lãng quên nhưng... tớ thì vẫn nhớ.

Yuri nói, cô siết chặt lấy bàn tay của Sica...

Ánh mắt của họ như tan vào nhau, bức tường ngăn cách cũng đã bị phá vỡ, thế giới như chỉ còn là của hai người...

-Yuri...

-Lúc cậu bảo chỉ có cậu gọi tớ mới được gọi cậu là Sica, tớ đã rất hạnh phúc. Khi ấy, tớ nghĩ rằng tớ thật sự rất thích cậu nhưng... tớ không biết nên nói như thế nào... nên... chỉ biết lặng yên...

-Cậu...

-Khi tớ bị cô giáo phạt, tớ đã không khóc. Nhưng nếu cô giáo phạt cậu, có lẽ tớ sẽ khóc vì.. chưa bao giờ tớ muốn cậu bị tổn thương cả...

-...

-Khi cậu thú nhận với tớ về nụ hôn đầu, tớ chỉ biết lặng yên trong sự ghen tị vì... tớ nghĩ tớ nên là người được cậu tặng cho nụ hôn đầu nhưng... cậu biết không, tớ đã chẳng thế nói ra vì tớ sợ sẽ mất cậu. Vậy mà khi cậu chia tay với Dong hae, tớ lại không thể nói rằng tớ yêu cậu. Tớ không hiểu... có lẽ vì tớ đã quen với sự lặng yên mà nhìn ngắm cậu từ xa và không bao giờ dám nói lên suy nghĩ của mình...

-...

-Tớ gọi Tiffany là Fany vì cô ấy biết pha chocolate nóng giống cậu và vì... khi tớ gọi cô ấy là Fany, cô ấy cười hệt như khi tớ gọi cậu là Sica...

Yuri nói hết những lời mà cô muốn nói khi chỉ một vài khúc cua nữa thôi là đến nhà thờ. Cô thấy những giọt lệ của Sica đong đầy trên khoé mắt, một khoảng lặng giữa hai người...

Nhưng sao Sica chẳng nói gì vậy?

Yuri đã nói gì không đúng ư? Hay... cô đã phá vỡ sự lặng yên và những bí mật mà bao lâu này cô chôn giấu?

Lặng yên... tốt hơn chăng?

Yuri đã lặng yên lâu lắm rồi, chỉ ngày hôm nay nữa thôi, sao cô không lặng yên được nữa? Sao cô phải nói những điều này vào ngày cưới của Sica cơ chứ?

-Tại sao đến bây giờ cậu mới nói những điều này?

Sica hét lên và cô đấm lên vai Yuri, đây là cái cách mà Sica vẫn thường biếu hiện sự giận dữ của mình. Nhưng Yuri chỉ biết ngơ ngác đón nhận chúng và cả cái ôm mà Sica dành cho cô...

-Còn một điều tớ chưa nói...

-Điều gì?

-Tớ... yêu...

Giọng nói của Yuri đột ngột đứt quãng, đôi mắt của cô mở to sợ hãi và ngay lập tức cô xoay người lại và ôm chặt lấy Sica, dùng cả tấm thân của mình che chắn cho cô ấy...

Rồi tất cả đột ngột biến thành một màn trắng xoá...

***

Trên những con đường mòn quen thuộc, thiếu đi hình bóng của một người...

Trong những cơn gió thoảng qua, thiếu đi giọng nói của một người...

Trên những vạt nắng của mùa xuân, thiếu đi nụ cười của một người...

Trong trái tim của một người, thiếu đi nửa mảnh trái tim của một người...

Từ khi người ấy ra đi, tất cả đều không còn nguyên vẹn.

Giữa những cánh đồng xanh lại là một ngôi mộ nhỏ...

Thu qua, đông đến, xuân sang, ngày nào người qua lại cũng thấy có một người con gái ngồi dưới gốc cây phong, bên cạnh ngôi mộ nhỏ...

Luôn là như thế, cô ngồi bên ngôi mộ này, lặng yên không nói. Đôi mắt của cô luôn tràn đầy bóng tối và nụ cười dường như là điều không thể đối với cô...

Có lẽ... vì cô là người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn kinh hoàng ấy, vì những ám ảnh trong quá khứ khiến cô day dứt khôn nguôi...

Cô nhớ khi chiếc xe lao thẳng xuống vách núi, người ấy đã dùng cả tấm thân của mình che chờ cô. Cô cảm nhận vòng tay của người ấy mạnh mẽ mà dịu dàng, chắc chắn mà ấm áp...

Vang lên bên tai cô là lời thì thầm dịu nhẹ như gió thoảng qua...

-Phải sống... sống thật hạnh phúc... sống thay cả phần của tớ...

Khi cô tỉnh lại thì người ấy đã mãi mãi rời xa cô nhưng vòng tay vẫn cứ nguyên vẹn như chính tình yêu mà người ấy dành cho cô...

Ừ... thì cứ lặng yên mãi mãi, không bao giờ có thể nói ra...

Tình yêu...

Lặng yên, lặng yên mãi mãi...

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro