Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi khi chúng ta phải đi thật xa và thật lâu để nói những điều muốn nói với một người rất quen...


 "Nếu một ngày chúng ta gặp nhau thì...". Đó là tin nhắn tôi nhận được nhiều nhất từ Zoro qua Facebook. Lần nào bật máy tính lên cũng vậy, chỉ cần tôi click chuột, đợi đến khi danh sách bạn bè hiện lên, sẽ thấy Zoro online và nhấn buzz!!!. Giờ nghĩ lại, nhiều khi cũng buồn biết bao. Buồn vì cái dòng tin nhắn mà Zoro luôn trăn trở ấy. Tại sao Zoro chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi có thể quen nhau để tôi thừa nhận rằng mình chính là cô bạn đã thương thầm trộm nhớ cậu bấy lâu nay. Tại sao cậu cứ tìm kiếm một ai đó ở một nơi rất xa mà không biết cô gái ấy vẫn đang ở bên mình mỗi ngày? Tại sao, và rất nhiều dấu chấm hỏi.

"Robin, cậu có đọc Facebook của Kuina không?".

Tôi giật mình, rời mắt khỏi trang sách đang đọc dở, bắt gặp ánh mắt đầy hiếu kì của Zoro, đột nhiên tôi nghe rõ tim mình đang đập nhanh lên một nhịp. Mỗi lần Zoro nhìn, tôi đều thấy bối rối, mà cũng không hẳn, tôi bắt đầu bối rối kể từ khi tôi nhận ra mình thích Zoro. Vào một buổi sáng trời mưa, chúng tôi đi chung ô đến lớp, và tôi phát hiện ra khác với vẻ mặt lạnh lùng của một chàng trai ít để lộ cảm xúc, Zoro dễ gần và tốt bụng biết bao nhiêu, nhất là lúc cậu ấy liều mạng đã cứu tôi khi tôi suýt bị xe tông.

"Cậu có đọc Facebook của Kuina không?".

Zoro lặp lại câu hỏi lần thứ hai, khi thấy tôi cứ nhìn cậu chăm chú mà không trả lời. Cậu không biết tôi đang chơi trốn tìm với kí ức.

"Ờ..." - tôi do dự rồi dứt khoát - "Không! Sao thế?".

Zoro gãi đầu:

"Tôi hỏi vậy thôi".

Cậu ấy bỏ đi, không cười. Điều đó khiến tôi khá hụt hẫng, tôi đã chờ Zoro trả lời bằng một câu khác, kiểu: "Hôm qua tớ nhắn tin kết bạn với Kuina, thấy cậu ấy nói chuyện khá vui", hoặc: "Cậu đọc thử đi, Kuina viết hay lắm". Tôi muốn biết Zoro đang nghĩ gì về Kuina, hay chính xác, là tôi của mạng xã hội. Nhưng cậu ấy không nói gì cả và quay lưng bước đi thôi. Tôi không đọc, tôi chỉ viết thôi. Tôi lầm bầm trong miệng.

 Tôi không để cho Zoro biết mình chính là Kuina vì nhiều lí do, nhưng lí do quan trọng nhất là tôi muốn dò hỏi thêm nhiều thứ cá nhân về Zoro vì tôi cũng là một cô gái nên dù có dũng cảm đến mức nào thì việc thổ lộ với người mình yêu thật sự rất khó khăn. Và lỡ như Zoro đủ nhạy cảm để nhận ra tôi đang thích cậu ấy, mà nếu cậu ấy không thích tôi, thì có thể Zoro sẽ không chơi với tôi nữa. Vì vậy tôi đã dùng Kuina như một cái mặt nạ, đầu tiên là vào comment dưới note hay status của Zoro, rồi viết những bài có nội dung tương tự (thường là về điều gì đó liên quan đến kiếm đạo mà Zoro thích, tôi đã tìm đọc và viết về chúng), tôi biết Zoro sẽ chú ý. Sau đó thì mọi chuyện diễn ra đúng như dự định, cậu ấy nhắn tin riêng trên Facebook của Kuina. Càng hiểu Zoro, tôi càng thích cậu ấy. Khi đó tôi mới là một cô bé học lớp 8, nếu thích một người, sẽ thấy lo sợ nhiều hơn là vui vẻ. Ở cái thị trấn nhỏ của tôi, vào thời điểm ấy, tình yêu học trò vẫn là một thứ gì đó sai trái. Có lẽ vì chúng tôi còn quá nhỏ để biết yêu thương đúng lối...

Sang lớp 9, tôi vẫn thích Zoro. Tụi con gái trong đám tôi lớn lên, không còn "sỏi đá" như trước nữa, ai cũng có người để thích. Đám con trai cũng trưởng thành hơn, không còn tụ tập đùa đánh nhau trong giờ ra chơi, biết nhường nhịn các bạn gái một chút. Đặc biệt là Sanji và Nami cả lớp khá bất ngờ vì họ đã trở thành một đôi, nhưng với tôi thì việc này sớm muộn gì cũng xảy ra. Vì chỉ thấy cái cách họ nhìn nhau là tôi đã biết Sanji và Nami đối với nhau không chỉ là tình bạn thông thường. Nhưng tại sao tôi không nhìn ra được tôi là gì trong trái tim của Zoro chứ?

Nhưng tôi nhận ra mình và Zoro đang xa nhau dần, xa nhau bởi khi Kuina nhắn tin Zoro đã trả lời bằng những câu cụt ngủn như không muốn kéo dài câu chuyện ra nữa. Xa nhau khi Zoro bắt đầu chơi thân với một bạn gái cùng lớp, bạn ấy cao, xinh và có cá tính riêng. Xa nhau khi tôi ngồi bàn đầu dãy một, bạn ấy ngồi bàn cuối tổ ba.

"Nếu chúng ta  gặp nhau thì tôi sẽ mua sách cho cậu 100 quyển, hứa!".

"Nếu Chúng ta gặp nhau thì có thể cùng luyệ kiếm".

"Nếu chúng ta gặp nhau thì tôi sẽ hát cho cậu nghe".

"Nếu chúng ta gặp nhau tôi sẽ cho cậu xem những thanh kiếm của tôi".

Nếu Zoro biết tôi là Kuina, Zoro có thực hiện những lời cậu ấy đã hứa?

Chia tay cấp hai là vào một ngày thật buồn, buồn như thể hôm đó gió đã ngừng trôi. Tôi không gặp Zoro nữa, cấp ba tôi đậu vào một trường chuyên , sau đó ba mẹ cũng chuyển nhà lên thành phố lập nghiệp. Zoro trở thành một giấc mơ đẹp, với nụ cười đẹp hiếm thấy, với bài hát cũ nhắc nhớ tôi về cậu, với đôi mắt xanh trong, với những dòng tin nhắn đầy hứa hẹn và những cử chỉ ân cần chỉ trong thoáng chốc nhưng làm xao xuyến một thời...

--------------------Còn tiếp--------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro