Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ 9 ]

Tử Lan vuốt nhẹ lên khuôn mặt đầy vẻ đẹp trai và ngạo mạn của hắn mà lòng đầy lo lắng, đã qua ngày thứ ba phẫu thuật nhưng hắn vẫn chưa chịu tỉnh dậy, bác sĩ nói là do hắn quá mệt nhọc nên nhất thời chưa thể tỉnh lại.

Nhìn vết thương dài đang bị băng bó ở trên tay của hắn mà trái tim cô như ngừng đập, cô run rẩy gục đầu lên vai của hắn rồi khóc lớn như đứa con nít.

" Trình Lăng Phong, mày tỉnh lại cho tao.... mày mau tỉnh lại, nếu như mày không mở mắt ra thì tao... tao sẽ đi lấy chồng khác, kiếm ba khác cho con tao mà xem... "

Chiếc áo bệnh nhân của hắn đã thấm hết nước mắt của cô, mặc cho cô gào thét hay dọa dẫm như thế nào thì hắn vẫn không chịu mở mắt? Cô sợ, đúng vậy, cô vô cùng sợ mất hắn... lúc nhìn hắn ngất xỉu ở trước giường bệnh thì cô liền quáng lên, bao nhiêu suy nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu cô.

Tuy rằng lúc hắn ngủ cũng là lúc yên tĩnh nhất, nhưng cô lại không thích cô chỉ muốn hắn ầm ỹ với cô. Làm nũng với cô và cưng chiều cô, chỉ cần nhớ đến khuôn mắt lúc ghen lên thì trái tim cô liền đập nhanh liên tục.

Cô mím môi nhướng người cắn mạnh lên cái mũi của hắn, thậm chí còn hằn cả dấu răng trên da thịt. Cô tức giận :

"Nếu mày không tỉnh, tao đi kiếm trai cho mày xem... "

" Khụ... Khụ... bà xã, em dám "

Ngay lúc cô muốn quay đầu đi thì âm thanh yếu ớt của hắn vang lên, bàn tay cô bị hắn nắm chặt rồi kéo mạnh xuống làm cô thuận thế ngã lên bụng của hắn.

Trình Lăng Phong nhếch môi rồi cúi đầu kéo cô lên miệng của hắn, hắn bá đạo chui đầu vào cổ của cô thở nhẹ :

" Trên cơ thể em đều là mùi của anh, tên nào to gan dám động vào thì sẽ bị trúng độc mà chết "

Bá đạo, cô đập tay lên ngực hắn cười lớn, tên này chính là như thế. Vô sĩ đến mức ngốc nghếch, chỉ cần thấy cái cách hắn đánh dấu chủ quyền thì cô liền muốn yêu hắn nhiều hơn. Tại sao ư? Tại vì hắn là ba của con cô, là lão công cấp cao của cuộc đời cô.

Nhưng nụ cười tôi còn chưa kịp tắt thì một bàn tay đã biến thái bóp nhẹ lên ngực của cô, hắn đưa ánh mắt ngây thơ nhìn tôi chu môi :

" Vợ ơi, anh muốn uống sữa "

"....". Chết đi, tên chuyên gia phá hỏng không khí, lúc nào cũng làm cô giận tới phát điên, lớn rồi mà cứ như trẻ con... chẳng lẽ sau này, cô phải nuôi 2 đứa trẻ hay sao?

Sau một tuần tịnh dưỡng thì cuối cùng hắn cũng được xuất viện, sáng sớm cô theo bác sĩ làm giấy thủ tục rồi mới về chăm sóc cho hắn.

Mặc dù đã hết bệnh nhưng hắn vẫn cứ giả vờ, ngốc nghêch bệnh tật để hại tôi sủng hắn. Nhiều lần tôi đã muốn nổi giận nhưng cứ nhìn vào đôi mắt của hắn thì tôi không phát tác được.

" Trình Lăng Phong, lần cuối tôi muốn cậu phải cút xa con gái của tôi ra... "

Bước chân của cô chợt ngừng lại trong phòng bệnh của hắn truyền ra tiếng nói của ba mẹ cô. Tử Lan bất giác lùi người về phía sau bụng đau nhói, bọn họ muốn hại con của cô... bọn họ ép buộc cô phá thai....

Chỉ cần nghĩ đến đây thì cơ thể cô liền run rẩy, cô đưa mắt nhìn qua khe cửa sau đó đi vào.

Đúng lúc này, đầu Trình Lăng Phong bỗng nhiên ngẩng lên, đôi mắt tỏa ra sự lạnh lùng chưa bao giờ có. :

" Vợ của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm "

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro