Chương 428 +429

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 428: Về Lục gia



Đảo Palau là một quốc đảo nằm ở ranh giới giữa châu Âu và châu Á, nằm ở phía đông Địa Trung Hải, diện tích khoảng 9.251 ki-lô-mét vuông.
Đảo Palau cũng từng là thuộc địa của quần đảo Anh, mười mấy năm trước có Lục gia di cư đến đảo Palau, giúp người dân Palau xây dựng lại quốc gia, sau đó lại lợi dựng tài lực và quan hệ lớn mạnh của Lục gia, phát triển đảo Palau trở thành một quốc gia kinh tế cực kỳ phát triển.
Người nhà Lục gia không làm vua, nhưng bọn họ lại khống chế được toàn bộ quân đội trong tay.
Cho nên Lục gia mới là người thống trị đảo Palau, vào dịp năm mới, nhà vua đều phải đích thân đến Lục gia chúc tết Lục lão thái gia.
Đương nhiên, Lục gia có thể phất lên, cũng không chỉ vì bọn họ nắm giữ quân đội, bọn họ đã khiến cho nền kinh tế của quốc đảo Palau lạc hậu trở mình hết lần này đến lần khác, khiến tất cả người dân trên đảo được sống cuộc sống giàu sang, dân chúng cũng kiên định đứng về phía Lục gia.
Từ cổ chí kim đều như vậy, được lòng dân là được thiên hạ, ai giúp dân chúng sống cuộc sống no đủ, người đó chính là chân mệnh thiên tử.
Chức vị gia chủ Lục gia, quyền lực còn lớn hơn nhiều so với nhà vua, mỗi lần khi Lục gia tranh nhau vị trí gia chủ, đều thu hút sự chú ý của toàn bộ đảo Palau.
Bởi vì gia chủ Lục gia mới nhậm chức, có thể quyết định phần lớn phương hướng của đảo Palau trong tương lai.
Đến cả nhà vua cũng rất quan tâm.
Đến nay tiền gia chủ của Lục gia đang lâm bệnh nặng, đã rút khỏi vị trí gia chủ, người tiếp quản lại Lục gia là con trưởng của gia chủ trước Lục Thiên Hành.
Hai năm nay nền kinh tế toàn cầu không khởi sắc, đảo Palau cũng chịu đả kích không nhỏ, tất cả mọi người đều trông chờ vào Lục Thiên Hành, hi vọng ông ấy có thể dẫn dắt Lục gia, dẫn dắt đảo Palau thời kỳ lũng đoạn này.
Buổi chiều ngày tết Nguyên Tiêu, Lục Trần dẫn theo Lâm Di Quân và Kỳ Kỳ hạ cánh xuống sân bay đảo Palau, đi cùng có mấy người Đỗ Phi, Tiêu Chiến, Từ Kinh, Thủy Hử Tam Kiệt mà đã uống thuốc tiến hóa gen.
Người của Lục gia nghe nói Lục Trần đến, đều thi nhau đến xem.
Bởi vì Công nghệ Di Kỳ gây chấn động thế giới, người của Lục gia mới biết hóa ra Lục Trần là con trai của Lục Thiên Hành, là đứa con mà Lục Thiên Hành sinh ra sau khi rời khỏi gia tộc.
Lục Thiên Hành mặc dù đã lên làm gia chủ, nhưng vì ông ấy có một thời gian dài không ở trong gia tộc, có rất nhiều người trong gia tộc không có thiện cảm với ông.
Có thể nói, mặc dù ông đã là gia chủ, nhưng có rất nhiều người đối với ông bằng mặt không bằng lòng.
Đây cũng là lí do vì sao năm ngoái Lục Tri Hành dẫn theo cháu trai đến Du Châu, định bảo Lục Trần mang Công nghệ Di Kỳ ra làm sản nghiệp của gia tộc.
"Đó là con trai của gia chủ sao?"
"Còn mang theo nhiều vệ sĩ thế kia, là có ý gì, còn sợ Lục gia chúng ta đối phó với cậu ta sao?"
"Phải đấy, Lục gia chúng ta mà muốn đối phó cậu ta, thì cho dù có đem theo 100 tên vệ sĩ cũng vô dụng."
"Nhưng mà vợ cậu ta đẹp thật đấy."
"Bình thường, tên này cũng có tiền mà, kiếm vợ đẹp có gì khó đâu."
Mọi người thấy đoàn người Lục Trần đi từ trong sân bay ra, đều thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đám người Lục Trần dưới sự chỉ dẫn của Lục Trung, đến bên hai chiếc xe Roll Royce, sau đó lên xe rời khỏi sân bay.
Trang viên Lục gia là một khu biệt thự cực kỳ lớn, là khu nhà ở xa hoa nhất ở đảo Palau.
Lúc mọi người đến trang viên của Lục gia, người đến xem nhiều như khỉ vậy, khiến Lâm Di Quân thấy hơi khó chịu.
Lục Trung đưa mọi người đến biệt thự nơi Lục Thiên Hành ở, đã 12 năm rồi, Lục Trần mới lại được gặp mặt bố anh.
Hai bố con bọn họ nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng trong lòng mỗi người đều có cảm xúc cuồn cuộn như sóng.
Mười hai năm không gặp, Lục Trần trưởng thành rồi, cũng trở thành tiêu điểm của toàn thế giới.
Còn Lục Thiên Hành hai bên tóc mai đã bắt đầu bạc dần, trông cũng có tuổi rồi.
"Bố." Kỳ Kỳ kéo tay áo của Lục Trần, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiên Hành.
"Kỳ Kỳ, gọi ông nội đi." Lục Trần định thần lại, nắm lấy vai của Kỳ Kỳ nói.
"Ông nội." Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gọi Lục Thiên Hành, giờ con bé đã năm tuổi rưỡi rồi, hiểu hơn trước nhiều rồi.
"Cháu gái ngoan." Lục Thiên Hành cúi xuống xoa đầu Kỳ Kỳ, gương mặt hiền từ.
Sau đó lấy từ trong lòng ra một cái hộp rất tinh tế, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay nhỏ rất đẹp, là ông ấy dùng đá ngọc bích đích thân mài giũa nên, có công hiệu bồi dưỡng khí huyết.
"Nào, Kỳ Kỳ, ông nội đeo cho cháu nhé." Lục Thiên Thành kéo tay Kỳ Kỳ, rồi đeo chiếc vòng ngọc bích vào tay cho Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn chiếc vòng tinh xảo trên tay, bộ dạng rất thích thú.
Cả nhà đi vào trong biệt thự của Lục Thiên Hành, không ôn lại chuyện cũ, vì tất cả đều biết đối phương sống như thế nào.
"Bữa tiệc tối nay, sẽ tổ chức nghi lễ nhận tổ quy tông cho con, bọn họ có thể sẽ làm khó con, bố không thể nhúng tay vào được, có thể giải quyết được những khó khăn đó không, phải xem bản thân con rồi." Vào trong phòng, Lục Thiên Hành nói với Lục Trần.
Lục Trần gật đầu, không nói gì, những việc này hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, không có gì đáng kinh ngạc.
"Bọn họ làm khó, chủ yếu là sẽ nhắm vào Công nghệ Di Kỳ của con, bố có hai phương án xử lý, con có muốn nghe không?" Lục Thiên Hành lại nói.
"Không cần đâu, con tự có cách giải quyết." Lục Trần lắc đầu, nếu là trước khi giải mã được thuốc tiến hóa gen, mà biết được Lục gia có nhiều cường giả như thế, anh thật không biết giải quyết thế nào.
Nhưng bây giờ, anh hoàn toàn có tự tin để khiến người của Lục gia phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lục Thiên Hành gật đầu, không nói gì thêm nữa.
"Lục Trung, ông đưa thiếu gia đi xung quanh thăm thú đi." Lục Thiên Hành nói với Lục Trung.
Lục Trung trước giờ luôn là trợ thủ đắc lực bên cạnh Lục Thiên Hành, đến cả kinh doanh cũng là học từ Lục Thiên Hành, ông ấy đối với Lục Thiên Hành một lòng trung thành.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư, hay là để tôi dẫn mọi người đi tham quan nhé?" Lục Trung nói với ba người nhà Lục Trần.
"Cũng được ạ." Lục Trần gật đầu, sau đó mọi người đi theo Lục Trung, tham quan trang viên của Lục gia.
Lúc này trong một căn biệt thự khác của Lục gia.
"Chú ba, mấy ông nói sao ạ? Lục Trần đã đến rồi, không thể cứ để nó nhận tổ quy tông như thế được." Lục Minh nói.
Vốn dĩ Lục Minh muốn tiếp nối bố hắn đảm nhận vị trí gia chủ, đương nhiên, Lục Tri Hành cũng muốn ngồi lên vị trí gia chủ.
Không ngờ Lục Thiên Hành đột nhiên trở về, các vị trưởng lão của Lục gia lại bác bỏ ý kiến số đông, muốn đưa Lục Thiên Hành lên làm gia chủ, bọn họ đều không cam lòng.
"Yên tâm đi, ông tư và ông năm của cháu đã đồng ý rồi, bữa tiệc tối nay, sẽ khiến cho Lục Trần phải giao nộp Công nghệ Di Kỳ cho gia tộc, đến lúc đó chúng ta đều sẽ có một phần cổ phần." Lục Tri Hành đầy tự tin nói.
"Vậy thì tốt, chỉ cần Công nghệ Di Kỳ thuộc về gia tộc, sau này Lục Trần sẽ không có phần nữa." Lục Minh gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Phải rồi, tối nay nó nhận tổ quy tông xong, các trưởng lão định sẽ đồng thời tiến hành tuyển chọn thế hệ gia chủ sau, Lục Thiên Hành vội vàng muốn con trai ông ta trở về nhận tổ quy tông như vậy, chắc là cũng muốn con trai ông ta gia nhập đội ngũ kế thừa gia chủ." Con trai Lục Tri Hành là Lục Hạo nói.



Chương 429: Đánh Golf



"Nó là cái thá gì chứ, chỉ dựa vào nó mà cũng xứng gia nhập đội ngũ người thừa kế gia tộc sao? Nghe nói giờ nhà nó đi sân golf chơi rồi, đi, Tiểu Hạo, chúng ta đi gặp thứ nghiệp chủng đó." Lục Minh nói vẻ khinh thường.
Lục gia trước giờ dựa vào võ công để kế thừa, con cháu trong gia tộc cũng là ai võ công càng cao thì địa vị cũng càng cao.
Còn địa vị gia chủ, không chỉ cần võ công cao, mà còn phải là người toàn năng mới có tư cách.
Lục gia kế thừa hàng nghìn năm, gia tộc lớn sản nghiệp lớn, con cháu trong gia tộc cũng đông vô kể, từ bé đã phải học võ, cho nên chỉ cần không bị ngớ ngẩn, hơn hai mươi tuổi chắc chắn sẽ không kém cỏi.
Đặc biệt là sự tiến triển về mặt võ thuật càng nổi bật.
Vì Lục Trần tử nhỏ không lớn lên trong Lục gia, nên Lục Minh căn bản không tin là Lục Trần có võ lực gì.
"Được, vậy chúng ta đi gặp thứ cỏ dại đó." Lục Hạo cười.
"Các con đừng có làm quá đáng quá, dù gì giờ bố nó cũng là gia chủ." Trước khi hai người đi, Lục Tri Hành dặn dò.
Bọn họ còn muốn Công nghệ Di Kỳ của Lục Trần mà, cũng đâu thể đi quá giới hạn được.
Mặc dù Lục Thiên Hành đã nói, ông ấy sẽ không thiên vị con trai, nhưng bọn họ cũng không thể làm quá, nếu không chọc giận Lục Thiên Hành, vậy thì sẽ hoàn toàn ngược lại.
"Con biết rồi." Lục Hạo gật đầu, sau đó đi cùng Lục Minh.
......
Sau khi đi một vòng quanh trang viên của Lục gia, Lục Trần thấy chán, liền bảo Lục Trung đưa bọn họ đi chơi.
Lục Trung hỏi Lục Trần có muốn đi đánh golf không, Lục Trần gật đầu, rồi bảo Lục Trung dẫn đường.
Dù sao cũng chỉ là để giết thời gian, chơi cái gì mà chẳng được.
Câu lạc bộ Tử Vận chủ yếu kinh doanh sân golf, ngoài sân thi đấu ra, còn có sân luyện tập, phần lớn đều là các ông lớn đến chơi, ông nào cũng là mời một đám bạn đến, rồi đến sân luyện tập để chơi, chơi chán rồi thì vào phòng riêng uống rượu ca hát.
Câu lạc bộ Tử Vận cũng là sản nghiệp của Lục gia để lại, hiện đang được một nhánh bên của Lục gia phụ trách kinh doanh.
Lúc này mặt trời vẫn đang lên cao, đúng là lúc thích hợp để những người có tiền đến luyện đánh golf.
Đám người Lục Trần đến, rất nhiều sân luyện tập đã có người chiếm rồi.
Có điều trước khi đến Lục Trung đã đặt sân trước rồi, sau khi vào, nhân viên ở đó lái xe công của câu lạc bộ đưa họ vào chỗ sân đã đặt trước.
Chỗ sân tập này ở giữa có một cái ao, trên mặt ao có lưới, phải đánh bóng qua cái ao đó thì mới được tính điểm.
Sau khi nhân viên mang tới mấy trăm quả bóng golf và mười mấy cây gậy, mọi người bắt đầu vui vẻ đánh bóng, có người còn cá cược, xem ai đánh được xa hơn.
Những người như Đỗ Phi, Thủy Hử Tam Kiệt, Từ Kinh đều chưa từng đánh golf bao giờ, lần đầu tiên thử, cũng thấy có hứng thú.
Hơn nữa ở Hoa Hạ, golf cũng không được thịnh hành cho lắm, nên cho dù là Lục Trần cũng mới chơi lần đầu.
Lâm Di Quân cũng dạy Kỳ Kỳ đánh golf, hai mẹ con chơi rất vui vẻ.
Đúng lúc đó, có mấy thanh niên đi tới, là mấy anh em ở nhánh bên của Lục gia.
"Ơ, đây chẳng phải là con trai của gia chủ sao? Nghe nói đây là lần đầu tiên cậu về tộc, đến nhận tổ quy tông, hay là đến để tuyển chọn thế hệ gia chủ mới vậy?" Lục Hải nhìn Lục Trần vẻ khinh thường.
Người của Lục gia đều biết Lục Trần rất nhiều tiền, là ông chủ của công nghệ Di Kỳ, nhưng vẫn không một ai tôn trọng anh.
Ngay đến cả mấy nhánh bên này cũng xem thường anh.
Chỉ là vì bọn họ nghĩ Lục Trần không biết võ.
Lục gia dựa vào võ mà an cư lập nghiệp, võ đạo là số một, đây cũng là một trong những nguyên nhân mười mấy năm trước bọn họ đội trời đạp đất ở đảo Palau.
"Anh là?" Lục Trần nhìn Lục Hải, cau mày, không ngờ đang vui như vậy lại có người của Lục gia đến quấy rối anh.
Chỉ là thủ đoạn này cũng quá là thấp kém.
"Tôi là Lục Hải, câu lạc bộ Tử Vận này là nhà tôi kinh doanh, mặc dù không giàu có như Công nghệ Di Kỳ của cậu, nhưng trong mắt gia tộc, võ đạo mới là thứ quan trọng nhất, kinh doanh chẳng qua cũng chỉ là một kế sinh nhai mà thôi." Lục Hải nói với vẻ rất tự hào.
"Ờ." Lục Trần ờ một tiếng, sau đó quay sang bên cạnh hỏi Lục Trung: "Ông chưa trả tiền à?"
"Thiếu gia, những người ở nhánh chính sử dụng dịch vụ của bất cứ địa điểm kinh doanh nào của gia tộc cũng không cần phải trả tiền, đó là đặc quyền của nhánh chính." Lục Trung cung kính đáp.
Lục Trần gật đầu, sau đó nhìn sang Lục Hải: "Nói như vậy, anh thấy tôi không phải là người của nhánh chính à?"
Sắc mặt của Lục Hải trở nên rất khó coi, câu này của Lục Trần rõ ràng là vả vào mặt hắn.
Mặc dù hắn ta có cơ sở để xem thường Lục Trần, nhưng Lục Trần thuộc nhánh chính là sự thật, cho dù anh có là phế nhân, thì cũng không đến lượt một người nhánh bên như hắn nói này nói kia.
Mấy tên thanh biên đứng bên cạnh Lục Hải mặt cũng cau có, bọn chúng cũng không ngờ Lục Trần lại khó chơi như vậy.
Đương nhiên, bọn chúng dám đến ra oai với Lục Trần là vì sau lưng bọn chúng có hai người thiên kiêu của nhánh chính là Lục Hạo và Lục Minh, nếu không có cho chúng mấy cái gan nữa thì bọn chúng cũng không dám đắc tội với Lục Trần.
"Tôi thấy cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn xem xem các cậu chơi golf như thế nào thôi, phải rồi, có muốn so tài không, xem ai đánh xa nhất?" Sắc mặt Lục Hải rất nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, nhìn Lục Trần vẻ khiêu khích.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn của Lục Trần, bất luận thế nào hắn cũng không tin là Lục Trần có gì lợi hại.
"Anh có tư cách gì đấu với tôi?" Lục Trần nghe thế thì nhìn Lục Hải một cái, sau đó cầm gậy đánh một quả bóng bay ra xa.
Quả bóng bay vút một cái, tốc độ cực nhanh, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó nhanh chóng bay sang bên kia núi, cũng không biết là đã rơi ở đâu rồi.
"Việc này..." Lục Hải tròn xoe mắt, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Lục Trần, việc này cần nhiều sức lực lắm đấy.
Không phải nói thứ nghiệp chủng đó từ nhỏ đã sống xa bố sao, rồi không có ai dạy cho cậu ta võ thuật mà, sức mạnh lớn như thế, là người chưa từng luyện võ thuật sao?
"Bốp bốp bốp!"
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, mọi người đều quay lại nhìn, thấy có hai thanh niên nam nữ tầm 30 tuổi đi tới.
Người nam to lớn đẹp trai, người nữ thì ưu tú xinh đẹp, hai người trông rất xứng đôi.
"Kỹ thuật đánh bóng của người anh em rất tốt, sức lại càng khỏe đến xuất , cú đánh này đã phá được kỷ lục của câu lạc bộ Tử Vận chúng tôi, hôm nay chi phí của mọi người tôi sẽ bao." Cô gái xinh đẹp nhìn Lục Trần nói.
Cô gái này tên là Lục Lôi Lôi, là chị gái của Lục Hải, người thanh niên đi bên cạnh là chồng cô, là con trai của một vương gia trong hoàng thất đảo Palau, tên là Asgon, trong nhánh bên của Lục gia, cũng là một người rất có quyền thế.
Hai người bọn họ đều không biết Lục Trần.
"Ừ, không cần, dù sao tôi cũng đâu phải trả tiền." Lục Trần bình thản cười, đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro