Chương 437+ 438

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 437: Từ Kinh đánh bại Tứ trưởng lão"


Đồ ngạo mạn, hôm nay lão gia đây sẽ dạy cho ngươi một bài học!" Tứ trưởng lão tức giận muốn ói ra máu, vội vàng bước lên, vươn tay túm lấy Lục Trần.

Khi Lục Lăng Tiêu và những người khác nhìn thấy việc này, họ không nói hay ngăn cản, họ chỉ nhân cơ hội này để xem liệu Lục Trần có thực sự mạnh mẽ hay không?

Nhưng ngay lúc Tứ trưởng lão định nắm lấy vai Lục Trần, một bàn tay bên cạnh đã kịp thời vỗ vai, một tay chặn lấy tay của Tứ trưởng lão.

"Đối thủ của ông là ta." Chính là Từ Kinh lên tiếng.

Từ Kinh nhìn thấy Tứ trưởng lão cố ý kiểm tra thực lực của Lục Trần. Lúc trước Lục Gia đã đồng ý điều kiện của Lục Trần, anh đương nhiên hiểu rõ Lục Trần nhất định sẽ không địch lại bọn họ.

Sau đó, đã đến lúc anh ta phải hành động.

"Thiếu niên này, ngươi muốn tìm cái chết?"

Đệ tứ trưởng lão rất tức giận, Từ Kinh ra tay làm trái mục đích của lão khiến lão tức giận muốn ói ra máu, nội lực được đẩy đến cực điểm, sau đó xuất chưởng, vỗ vào phía trán của Từ Kinh.

Từ Kinh khịt mũi, nghiêng đầu, tránh khỏi lòng bàn tay của Tứ trưởng lão, đồng thời đánh trả vào cổ tay của Tứ trưởng lão.

Tứ trưởng lão xứng danh là người mạnh thứ tư trong nhà họ Lục, cho dù Từ Kinh đã được uống viên thuốc tiến hóa gen, sức mạnh của anh tăng lên gấp bội, anh vẫn không thể dễ dàng đánh bại Tứ trưởng lão.

Tuy nhiên, Tứ trưởng lão cũng không thể đả thương được anh, thực lực của hai người không chênh lệch bao nhiêu, nhất thời bất phân thắng bại.

Khi mọi người trong nhà họ Lục nhìn thấy cảnh này, họ đều trợn tròn mắt.

Tứ trưởng lão không chỉ mạnh thứ tư trong Lục gia, mà còn mạnh hơn Ngũ trưởng lão rất nhiều.

Mà nhìn lại vệ sĩ của Lục Trần, hình như chỉ có hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thậm chí có thể đấu ngang ngửa với Tứ trưởng lão.

Làm thế nào mà thanh niên này có thể mạnh mẽ đến như vậy?

Giờ phút này, mọi người đều nhìn vế phía Lục Trần. Bất kể thực lực của anh hay thực lực của đám vệ sĩ mà anh mang đến hôm nay cũng đủ để Lục Gia coi trọng.

Lục Lăng Tiêu và ba trưởng lão khác đồng thời nheo mắt.

Đây là thiếu niên tài năng nhất bọn họ từng thấy, nếu nhà họ Lục cũng có thiên tài vô song như vậy, thì mấy chục năm hoặc một trăm năm nữa, nhà họ Lục sẽ có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới gia tộc ẩn thân.

Thật đáng tiếc khi một người xuất chúng như vậy lại không xuất thân từ nhà họ Lục.

Ba vị trưởng lão lại nhìn trận chiến trên sân, trong mắt hiện lên vẻ không tin.

Từ Kinh và Tứ trưởng lão chiến đấu càng lúc càng nhanh, hai người đập vỡ tan kính đại sảnh, lao hẳn ra ngoài sân.

Đại sảnh chỉ sáu mươi mét vuông, quả thực không đủ để bọn họ phô diễn tài năng.

Hai người đều gặp phải đối thủ hiếm thấy, lúc này khí lực được đẩy lên càng ngày càng mạnh, bọn họ căn bản đã quên sự việc ngày hôm nay.

Vô số tên đàn em đứng trong sân nhà họ Lục nhìn thấy Tứ trưởng lão bị một thanh niên trạc tuổi hơn hai mươi đánh ngang ngửa, bọn họ suýt chút nữa cũng hò re vì phấn khích.

"Người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể mạnh như vậy? Đó chính là Tứ trưởng lão, người mạnh thứ tư của Lục Gia chúng ta!"

"Đó là một trong những vệ sĩ Lục Trần. Nhìn hắn chỉ cỡ hơn hai mươi tuổi. Nhưng làm sao hắn có được sức mạnh như vậy?" Lục Hàn đứng ở đám đông bị sốc hoàn toàn, thầm nghĩ.

"Xem ra trước đây người trong hội trường không hề nói dối. Vệ sĩ của Lục Trần đã đánh bại Đệ ngũ trưởng lão, nhưng cậu ta lại tuyển ở đâu ra nhiều vệ sĩ biến thái như vậy?" Lục Minh kinh ngạc đến cực điểm.

"Nếu đám vệ sĩ xung quanh anh ta đều năng lực như người thanh niên này, thì e rằng ngày nay không ai trong họ Lục của anh có thể xử phạt tên con hoang đó" Asgon, chồng của Lục Lôi Lôi nói.
Hắn lúc trước đó đã bị Lục Trần làm nhục, thật là quá mất mặt.

Sau đó, khi nghe tin nhà họ Lục muốn xử phạt Lục Trần, hắn cũng cao hứng tới xem.

Nhưng nhìn thấy vệ sĩ của Lục Trần lúc này dũng mãnh như vậy, muốn xem khả năng Lục Trần bị nhà họ Lục xử phạt càng ngày càng nhỏ. Thậm chí, trong lòng hắn còn có dự cảm không lành.

Hôm nay trước mặt Lục Trần, nhà họ Lục có thể không áp dụng gia quy được.

"Ra ngoài xem một chút." Đại trưởng lão Lục Lăng Tiêu nói, và bước ra bên ngoài.

Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão gật đầu đi theo. Đệ ngũ trưởng lão cũng đi theo sau.

Sau khi bốn trưởng lão đi ra ngoài, những người khác nhìn Lục Trần rồi lần lượt đi ra ngoài.

Hôm nay, bất ngờ mà Lục Trần mang đến cho bọn họ quá lớn, một vệ sĩ nhỏ con như vậy mà lại là cường giả vô song. Võ công cao cường như vậy, làm sao có thể làm vệ sĩ của người khác chỉ vì một ít tiền?

Vì vậy, đây là điều khiến gia đình họ Lục bị sốc.

Lục Trần có sức hút gì mà có thể khiến một võ giả vô song lại phục tùng quy thuận như vậy?

"Chúng ta cũng đi ra ngoài xem một chút." Lục Trần liếc nhìn Đỗ Phi rồi bước ra ngoài.

Đỗ Phi và những người khác gật đầu, sau khi uống viên thuốc tiến hóa gen, bọn họ biết thực lực của mình đã đạt tới một cảnh giới khác, nhưng vẫn không biết mình mạnh đến mức nào.

Hôm nay tình cờ có mặt ở nhà họ Lục nên mới chứng kiến được.

Lúc này, Từ Kinh và Tứ trưởng lão đã giao đấu hơn một trăm chiêu.

Hai người hành động như gió, tốc độ nhanh đến cực điểm, đã biến những hiểu biết về võ học của mình đến cực hạn.

Tuy nhiên, Tứ trưởng lão xứng danh là người mạnh thứ 4 trong dòng họ Lục. Dòng họ Lục đã truyền qua hàng nghìn năm, và vẫn còn rất nhiều võ công được lưu truyền.

Nội lực của Tứ trưởng lão hiển nhiên không mạnh bằng Từ Kinh, nhưng ông chỉ dựa vào sự biến hóa của các chiêu thức tinh tế khác nhau của Lục Gia mà thôi.



Tuy nhiên, Tứ trưởng lão vẫn đã lớn tuổi, mọi người có thể thấy được. Còn Từ Kinh thì ra chiêu mạnh hơn, dù sao hắn còn trẻ, nội lực lại thâm hậu, không bao lâu nữa có thể đánh bại Tứ trưởng lão.

Chỉ cần Tứ trưởng lão thực sự tức giận mà không kìm chế được bản thân, mất đi tự tỉnh táo, Tứ trưởng lão nhất định sẽ thua.

Đúng vậy, khi cả hai giao đấu thêm 30 chiêu nữa. Tứ trưởng lão đã mồ hôi nhễ nhại. Từ Kinh nắm lấy cơ hội và dùng lòng bàn tay đập mạnh vào bụng của Tứ trưởng lão, ông lập tức bị đánh bay ra xa.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thậm chí có người cảm thán, không ngờ Tứ trưởng lão thực sự thua. Mà lại thua trong tay một chàng trai tuổi đôi mươi.

Khi đó, có mấy tên đàn em muốn đỡ lấy Tứ trưởng lão, Tứ trưởng lão đã đột ngột lật người từ trên không trung, sau đó vững vàng đáp xuống đất.

Tất cả mọi người đều hoan hô, nhưng trên mặt Tứ trưởng lão không có một tia vui mừng.

Bởi vì ông đã thua, ông hoàn toàn thua.

"Thế hệ trẻ thật sự tài cao, lão tử thua rồi." Tứ trưởng lão ôm quyền nói với Từ Kinh, không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.

"Đa tạ Tứ trưởng lão nương tay." Từ Kinh cũng đáp lễ Tứ trưởng lão, sau đó lui về phía sau Lục Trần.

Nhìn thấy sự tôn kính của Từ Kinh đối với Lục Trần không phải giả, Lục Lăng Tiêu và những trưởng lão khác đều giật mình.

Người thanh niên này vừa đánh bại người mạnh thứ tư của Lục Gia, tại sao anh ta lại coi trọng Lục Trần đến vậy?

"Ông nội, ông còn nhớ lời hứa với con không?" Lục Trần hỏi lại Lục Lăng Tiêu.










Chương 438: Nội kình ngoại phóng"Được, lão phu đồng ý với cậu."












Bị Lục Trần ba lần ra chiến thư, Lục Lăng Tiêu nếu như còn không đưa ra phản ứng gì thì đại trưởng lão lão đây cũng quá mất mặt rồi.



Mọi người thấy đại trưởng lão đồng ý lời thách chiến của Lục Trần thì đều cười nhạt.



Ban nãy mặc dù vệ sĩ của Lục Trần đã đánh bại tứ trưởng lão, nhưng bọn họ không tin tên vệ sĩ đó là đối thủ của ba vị trưởng lão còn lại.



Ba vị trưởng lão còn lại đều mạnh hơn tứ trưởng lão.



Hơn nữa lần này người xuất thủ lại là Lục Trần.



Lục Trần từ nhỏ không trưởng thành từ trong gia tộc võ đạo, cho dù Lục Thiên Hành có đích thân dạy võ cho anh thì anh có thể mạnh đến đâu chứ?



"Đại trưởng lão đồng ý với điều kiện gì của Lục Trần vậy?" Đám Lục Hải hỏi người trong nhánh chính vừa vào hội trường của Lục Thiên Hành.



Bọn họ đều là nhánh bên, không có tư cách để vào nơi ở của Lục Thiên Hành, trừ khi được Lục Thiên Hành cho phép



"Tên này quá điên cuồng rồi, cậu ta dám đánh cược với đại trưởng lão, nói cậu ta có thể tiếp nhận thách chiến với bất cứ vị trưởng lão nào, nếu như thất bại thì sẽ giao cả Công nghệ Di Kỳ ra, cũng sẽ chịu sự trừng phạt của Lục gia, nhưng nếu như cậu ta thắng thì cả Lục gia sẽ do cậu ta quản lý." Một người thành viên nhánh chính nói.



"Sao nó có thể ngạo mạn như vậy? Ai cho nó cái gan lớn thế, dám khiêu chiến mấy vị trưởng lão?" Lục Hải mở to mắt không dám tin.



"Đúng thế, cho dù vệ sĩ của cậu ta rất mạnh nhưng cũng không thể nào là đối thủ của đại trưởng lão." Lục Lôi Lôi kinh ngạc nói.



"Không phải là vệ sĩ của cậu ta, mà đích thân cậu ta sẽ tỉ thí." Thành viên nhánh chính nhấn mạnh nói.



"Đích thân cậu ta sẽ đấu sao?" Lục Lôi Lôi vẫn không dám tin, cô ta nhìn chằm chằm Lục Trần, Lục Trần dù sao cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, thậm chí còn không lớn hơn cô ta, hơn nữa từ nhỏ cũng không trải qua quá trình huấn luyện của gia tộc, cậu ta lấy đâu ra tự tin vậy?



Đúng thế, lúc này toàn bộ người của Lục gia đều nhìn Lục Trần, bọn họ rất muốn biết Lục Trần lấy đâu ra sự tự tin này.



Chỉ trừ Lục Thiên Hành và Lục Hải Anh.



Lúc trước khi Từ Kinh còn chưa đánh bại tứ trưởng lão, mặc dù Lục Trần nói anh có cách bồi dưỡng cường giả tuyệt thế, nhưng trong lòng họ vẫn còn sự nghi ngờ.



Nhưng sau khi Từ Kinh đánh bại tứ trưởng lão thì bọn họ đã không còn bất cứ sự nghi ngờ nào với lời nói của Lục Trần rồi.



Có lẽ Lục Trần thật sự có năng lực để chiến thắng đại trưởng lão.



Nhưng bọn họ càng tin tưởng thì trong lòng càng chấn động.



Bởi vì điều này thật sự quá sức và có tính lịch sử.



"Ông nội, ông quả nhiên không hổ là ông nội của cháu." Lục Trần giơ ngón tay cái về phía Lục Lăng Tiêu, ý là Lục Lăng Tiêu quả nhiên không sợ.



Điều này khiến Lục Lăng Tiêu tức muốn thổ huyết.



Đây là cháu trai ruột của ông ta, lại dám vô lễ với bề trên như vậy, ông ta tức giận đến mức muốn ra tay dạy dỗ Lục Trần luôn bây giờ.



"Ông nội, ông với ông hai so bì thì ông mạnh hơn hay ông hai mạnh hơn?" Lục Trần lại hỏi.



Sắc mặt Lục Lăng Tiêu xanh đen lại không muốn trả lời câu hỏi này của Lục Trần nữa.



"Đương nhiên là ông nội cậu mạnh hơn, có điều cậu yên tâm, trận này đương nhiên không cần đến ông nội cậu ra tay, nếu như cậu có thể đánh bại được tôi, thì cả Lục gia sẽ do cậu quyết." Nhị trưởng lão lạnh giọng nói.



"Không hổ là ông hai của tôi." Lục Trần lại giơ ngón tay cái về phía nhị trưởng lão, chỉ có nước chưa nói "có khí phách", nhị trưởng lão tức giận hừ một tiếng.



"Nhị trưởng lão, ông nội tôi trong vòng ba mươi chiêu có thể đánh bại ông không?" Lục Trần lại hỏi.



"Cậu hỏi cái này làm gì?" Lục Lăng Tiêu tức giận quát.



"Ông nội, ông nói đi trong vòng ba mươi chiêu ông có thể đánh bại được ông hai không." Lục Trần dửng dưng cười nói.



"Đương nhiên không thể, tu vi của ông hai cháu và ta cũng sàn sàn như nhau." Lục Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời.



"Vậy thì tốt, ông hai, cháu trai cũng không dám ức hiếp ông đã nhiều tuổi rồi, nếu như trong vòng hai mươi chiêu tôi không thắng được ông vậy thì coi như tôi thua, tôi sẽ chấp nhận sự trừng phạt của gia tộc." Lục Trần tự tin nói.



Anh vừa nói xong thì toàn bộ Lục gia đều bùng nổ, đây đích thị là coi thường nhị trưởng lão.



"Tên điên cuồng, sức mạnh của cậu có phải đều là chém gió?"



"Cậu chém gió ít một chút được không, chém lên đến tận trời xanh rồi."



"Tên nhãi vô tri, loại nghiệp chủng không có gia giáo, nhị trưởng lão là ông hai của mày đó, là người thân đó, ngay đến một chút tôn ti trật tự cũng không có, mày dám sỉ nhục nhị trưởng lão mày sẽ bị sét đánh đấy có biết không!"



"Một chút hổ thẹn cũng không có, ông đây hôm nay sẽ thay nhị trưởng lão dạy dỗ mày."



Những người có mặt đều vô cùng tức giận, Lục Trần chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, rồi cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ.



Anh chỉ dửng dưng nhìn nhị trưởng lão.



"Đương nhiên ông hai, nếu như ông thấy tôi thật sự không lịch sự vậy thì cứ dùng sức mạnh để đánh vào mặt tôi đi. Đến đi, chỉ cần ông đánh bại tôi hoặc chịu đựng được hai mươi chiêu trong tay tôi là ông thắng rồi." Lục Trần tiếp tục nói.



"Ha ha ha, nhóc, cậu không hổ là cháu của tôi, không hổ là người của Lục gia, hôm nay cho dù cậu có thua cũng không mất mặt Lục gia ta. Đến đi, để ông hai lĩnh giáo cao chiêu của cậu." Nhị trưởng lão rất tức giận, nhưng sau đó thấy Lục Trần không có chút gì giả dối nên ngược lại thật sự có chút xem trọng Lục Trần.



Khí chất này của Lục Trần không phải bất cứ người trẻ tuổi nào của Lục gia cũng có thể học được, cũng không phải là thứ bọn họ có được.



Lục Minh không được, Lục Hạo càng không được.



Nếu như Lục Trần hôm nay thật sự có thể đánh bại được ông ta, vậy thì giao cả gia tộc này cho Lục Trần thì có sao?



Lục Trần có năng lực này là đã đủ khiến Lục gia càng ngày càng lớn mạnh rồi.



"Nhị gia, ông là bề trên ông ra chiêu trước đi." Lục Trần cởi áo khoác bên ngoài ra đưa cho Lâm Di Quân.



Sau đó anh bước về phía trước vài bước, bước chân hình chữ bát, hai tay tạo quyền, bắt chéo từ từ mở ra chiêu thức.



"Được vậy tôi ra tay đây." Nhị trưởng lão không khách sáo, bước ra một bước, cả người giống như không có gió mà như tạo nên gió, quần áo bị một cỗ lực vô hình thổi bay về sau.



Có thể thấy nội kình vô cùng thâm hậu, đã bước vào cảnh giới xuất thần nhập hóa.



Nhị trưởng lão hai tay cũng tạo thành quyền, trong khoảnh khắc ông chập rãi giơ lên, giữa hai tay có một cỗ lực đạo vô hình làm chấn động không trung tạo ra những tiếng răng rắc.



"Nội kình của nhị trưởng lão đã đột phá bước vào cảnh giới nhập thần rồi, tu vi e là không dưới đại trưởng lão!"



Mọi người chứng kiến cảnh này không ngừng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, tu vi của nhị trưởng lão mang lại cho họ sự cổ vũ và kinh sợ cực lớn.



Đúng vậy, vẫn luôn tưởng rằng chỉ có nội kình của đại trưởng lão mới đạt đến cảnh giới nhập thần, cũng chính là nội công ngoại phóng khiến cho đối phương bị thương trong vòng trăm bước.



Không ngờ Nhị trưởng lão cũng đã đột phá lên được cảnh giới này rồi.



Vậy thì Lục Trần có thể đỡ được một chiêu của nhị trưởng lão không?



Mọi người đều rất mong đợi, mong đợi nhị trưởng lão có thể cường thế đánh bại Lục Trần, khiến Lục Trần không thể tiếp tục kiêu căng ngạo mạn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro