Chương 503: Kỳ nghỉ
"Hả? Thứ bảy và chủ nhật? Không phải vẫn tiến hành như bình thường sao?"
Khi Lục Trần đang ký văn bản về việc thay đổi vũ khí và
trang bị cho quân đội quốc phòng, đột nhiên nghe thấy lời nói của một số đại diện kỹ
sư và ủy viên hội đồng, cũng như một số chuyên gia lịch pháp, anh lập tức ngẩng đầu
lên nhìn mọi người một cách kỳ lạ.
Một trong những chuyên gia lịch pháp bất lực nói: "Trước
kia nó được tiến hành trên phi thuyền Hi Vọng".
"Nhưng mấu chốt là lịch của Proxima Centauri b vẫn chưa
được thi hành một cách triệt để."
"Trước hết, đó là một mốc thời gian gần 27 giờ một ngày,
và có hơn 410 ngày thay đổi trong bốn mùa trong năm."
"Đúng rồi, ở đây có năm mùa thay đổi, có một mùa khác ở
giữa, đó là mùa khô mà thậm chí nước biển sẽ rút đi hoàn toàn, quan hệ thời gian phức
tạp này khiến thứ bảy và chủ nhật hiện tại trở nên vô ích."
"Hơn nữa bây giờ anh đang bận rộn với công việc xây
dựng, nhân dân lao động, xây dựng và phân phối các lô biệt thự đơn lập đầu tiên. Tất
cả mọi người đều mong muốn được tham gia, không thể nghỉ ngơi, cho nên mọi
người đều không nhận thấy sự thay đổi của dòng thời gian này. Thực ra, họ thực sự rất
mệt mỏi. Chỉ là mọi người vẫn chưa nhận ra mà thôi. "
Lục Trần đỡ lấy đầu suy nghĩ cẩn thận, dường như thật sự
là như vậy.
Bởi vì hiện tại việc xây dựng đế đô vẫn chưa cố định, tốc
độ xây dựng của robot kỹ thuật rất nhanh, không thể phân biệt được từ công trường
này đến công trường khác. Do đó, tất cả công nhân tộc người lùn và nhân viên của con
người đều được trả lương theo ngày. Nơi nào cần nhân sự thì có thể điền vào biểu mẫu
tại trục chính trị.
Sau đó chờ phía trên tiến hành điều động.
Có thể nói, ngoại trừ quân đội và các nhà khoa học về kiến
trúc, tất cả con người đều đã tham gia xây dựng đế đô này.
Do đó, một ngày nghỉ được coi là bớt đi một ngày lương,
hiện tại lương ban đầu đều cao gấp ba lần.
Ngoài ra, những lô biệt thự đơn lập đầu tiên sắp được hoàn
thành, để có thể đổi được một chỗ tại thời điểm đó, ước tính tất cả mọi người đều phải
nỗ lực làm việc.
Hơn nữa, Proxima Centauri b có thời gian quá dài, dẫn đến
thời gian làm việc ban ngày lên đến gần chục tiếng đồng hồ, nên mọi người đều rất
mệt mỏi. Đây thực sự không phải là lời nói nhảm.
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì bắt đầu từ
ngày mai sẽ tổ chức kỳ nghỉ dài năm ngày liên tiếp. Từ nay về sau, năm ngày này sẽ
được lấy làm ngày nghỉ hàng năm, gọi là Tết Giáng Lâm."
"Mọi công việc mà con người tham gia sẽ được tạm dừng,
ngoại trừ quân đội, những người còn lại có thể chơi đùa và nghỉ ngơi trong khu vực an
toàn, cũng có thể nói chuyện với tộc người lùn."
"Tuy nhiên không được phép rời khỏi đế đô, đồng thời cứ
sau năm ngày làm việc, thứ bảy và chủ nhật hàng tuần cũng sẽ được nghỉ như bình
thường. À, ngày nghỉ vẫn được nhận một nửa số lương, đó là mức lương bình thường.
"
Thư ký Trần Sơ Nhiên bên cạnh lập tức ghi lại tất cả, sau
đó nhanh chóng mang ra bên ngoài phòng hạm trưởng in thành văn bản.
Lục Trần ngay lập tức ký tên và giao lại cho Trần Sơ
Nhiên, sau đó chỉ cần giao lại cho đài truyền hình của phi thuyền Hi Vọng, tin tức sẽ
được công bố vào lúc 7 giờ tối và được ghi lại trên trang web chính thức của phi
thuyền Hi Vọng. Những việc này đã được tiêu chuẩn hóa hoàn toàn.
Những người đến đây đều rất hài lòng, thật ra họ cũng là
nhóm người mệt mỏi, tốt nhất nên có thời gian nghỉ ngơi.
Bây giờ mọi người đã tìm thấy một trái đất mới, một ngôi
nhà mới, cũng nên đến lúc nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Ngay sau khi nhóm người đó rời đi, Lục Trần liền vươn
vai.
Anh nhìn lướt qua vài tài liệu để trên bàn, rồi qua cửa sổ
phòng hạm trưởng nhìn ra bên ngoài, ở đây có thể nhìn thấy một bãi biển xanh.
"Có lẽ ... nghỉ ngơi một thời gian là lựa chọn không tồi,
không phải Kỳ Kỳ muốn nhìn thấy biển sao? Lời hứa này nên được thực hiện rồi."
Lục Trần cũng mỉm cười, gánh nặng bấy lâu nay luôn
khiến anh như kim đồng hồ lên dây cót. Nếu nói về người chăm chỉ làm việc nhất trên
phi thuyền Hi Vọng thì đó chính là anh.
Không dễ có kỳ nghỉ dài năm ngày, trừ một số việc liên
quan đến quân đội, cũng như sắp xếp an ninh dân sự và sắp xếp kỳ nghỉ, thì năm ngày
này chắc hẳn là khoảng thời gian mà công việc ít nhất. Trong đầu anh hiện lên hình
ảnh mấy năm qua con gái thường phàn nàn với anh rằng anh không có thời gian bên
cạnh cô bé.
Khi Lục Trần vừa kí xong tập văn kiện cuối cùng chuẩn bị
vê nhà thì Trần Sơ Nhiên đột nhiên gọi anh lại.
"Lục Trần, năm ngày này anh có kế hoạch gì không?"
Trần Sơ Nhiên nhìn vào mắt Lục Trần.
Nhìn ánh mắt sáng ngời mang theo nỗi hận của Trần Sơ
Nhiên, ánh mắt Lục Trần có chút né tránh.
Mấy năm nay, mặc dù tuổi thọ của con người đã được kéo
dài đến hơn một trăm năm mươi tuổi, nhưng cảm giác thời gian mười năm cũng thật
dài.
Trần Sơ Nhiên vẫn giống như mọi khi từ chối sự theo đuổi
của những người đàn ông khác.
Cô ấy đang đợi.
Chờ đợi người đàn ông có vị trí vững chắc trong tâm trí
cô, liệu có thoát khỏi những quan niệm thế tục trần gian mà nắm tay cô không.
"Tôi... vẫn chưa quyết định." Lục Trần thở dài trong lòng
nói.
"Tuy nhiên, trước đó Kỳ Kỳ đã nói rằng con bé muốn nhìn
thấy biển. Nên chắc là tôi sẽ đưa con bé đi đến bãi biển". Lục Trần nói thêm.
Kỳ Kỳ lớn lên ở Du Châu, là một thành phố nội địa có
sông Dương Tử và sông Gia Lăng nhưng không có biển.
Những năm gần đây trên phi thuyền Hi Vọng, cô bé đã
trưởng thành và trở thành một nhà khoa học xuất sắc.
Nhưng điều đáng tiếc nhất trong lòng cô bé là cô bé chưa
từng được nhìn thấy biển.
Vào ngày phi thuyền Hi Vọng đến Proxima Centauri b,
Lục Trần thấy Kỳ Kỳ nhìn xuống bãi biển bên dưới với vẻ mặt si mê.
"Ồ, vậy thì không có việc gì nữa đâu." Trần Sơ Nhiên gật
đầu, xoay người rời đi.
"Nếu cô không có kế hoạch gì thì cũng có thể đi biển cùng
chúng tôi."
Nhìn bóng lưng Trần Sơ Nhiên có chút lạc lõng, Lục Trần
nhất thời hét lên.
Thân hình Trần Sơ Nhiên run lên, cũng không phủ nhận
mà chỉ bước nhanh chân ra khỏi phòng hạm trưởng.
Chương 504: Kỳ nghỉ trên bãi biển
"Phu nhân, tôi xin lỗi, nội mạc tử cung của cô bị tổn thương nghiêm trọng do không được
điều trị kịp thời khi sinh con đầu lòng. Khả năng cô muốn sinh con thứ 2 là cực kỳ thấp, có
thể chưa tới 1%." Nữ bác sĩ đưa cho Lâm Di Quân một hồ sơ bệnh án, trên mặt có chút tiếc
nuối.
Lâm Di Quân gật đầu, thật ra cô đã biết kết quả từ lâu, nhưng mẹ
cô Vương Tuyết liên tục thúc giục cô, nên cô mới đến kiểm tra cẩn thận lại một lần.
"Nếu cô và hạm trưởng thực sự muốn có con, cô có thể làm thụ
tinh ống nghiệm. Với công nghệ hiện tại của chúng tôi, tỷ lệ thành công lên tới hơn 95%" Nữ
bác sĩ lại nói.
"Không cần đâu, làm phiền bác sĩ Bạch rồi." Lâm Di Quân cười
nhẹ rồi cầm bệnh án rồi đi.
"Phu nhân khách sáo rồi." Bác sĩ Bạch đứng dậy đích thân tiễn
Lâm Di Quân ra khỏi bệnh viện.
Khi trở về nhà, Vương Tuyết đang nấu ăn, thấy Lâm Di Quân trở
về liền nóng lòng hỏi: "Di Quân, thế nào rồi, có thể chữa khỏi không?"
Lâm Di Quân lắc đầu, sau đó đưa bệnh án cho Vương Tuyết xem,
nói: "Bác sĩ nói là khả năng dưới 1%, cho nên con không thể mang thai."
Tâm trạng của cô rất thoải mái và không quá quan tâm.
Dù sao cô cũng có một đứa con gái, điều đó không còn quan trọng
nữa.
"Vậy thì phải làm sao, hay là đi thụ tinh ống nghiệm?" Vương Tuyết
cau mày.
"Không được." Lâm Di Quân lắc đầu, cô luôn cảm thấy đứa bé
trong ống nghiệm sẽ không giống với đứa bé cô tự mình sinh ra, cô cảm thấy sẽ thiếu đi
cảm giác thân thiết.
"Con đúng là đứa trẻ mà, hiện nay loài người chúng ta sắp xây
dựng quốc gia mới, Lục Trần là lãnh đạo cao nhất, nếu là ở thời cổ đại, thì chính là hoàng đế.
Không có hoàng tử kế vị hoàng đế thì giang sơn còn tồn tại lâu được không?"
"Mẹ, bây giờ là lịch sử vũ trụ, lịch sử mới còn vẫn chưa được
quyết định, mẹ nghĩ nhiều rồi." Lâm Di Quân mỉm cười, nhưng trong lòng cũng có chút xao
động.
Trong suy nghĩ của người Hoa Hạ, vẫn cần có con trai để nối
nghiệp từ đời này sang đời khác.
Nhưng cô thực sự không muốn làm thụ tinh ống nghiệm.
"Mẹ nghĩ nhiều quá sao?" Vương Tuyết trợn mắt.
"Lục Trần và Trần Sơ Nhiên ở bên nhau mỗi ngày, họ đã làm việc
cùng nhau bảy tám năm. Con thực sự nghĩ họ trong sáng sao? Nếu lúc đó con sinh cho Lục
Trần một đứa con trai, thì địa vị của con sẽ không giống cô ta. Mẹ chỉ đang lo lắng thay cho
con." Vương Tuyết khịt mũi nói.
"Mẹ, mẹ đừng nói bừa. Bọn họ chỉ là quan hệ công việc. Nếu hai
người họ có gì thì cũng sớm xảy ra từ lâu rồi." Lâm Di Quân lắc đầu, nhưng trong lòng có
chút bận tâm.
Vương Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy Lục
Trần và Lục Kỳ Kỳ cùng nhau đi vào, bà liền lập tức ngậm miệng lại.
Kỳ Kỳ năm nay 17 tuổi, trông rất xinh đẹp nhờ thừa hưởng gen của
bố mẹ một cách hoàn hảo và được mệnh danh là cô gái xinh đẹp nhất trên phi thuyền Hi
Vọng.
Tuy nhiên, điều khiến Lục Trần vui vẻ và yên tâm chính là mặc dù
Kỳ Kỳ mới 17 tuổi nhưng cô bé đã trở thành nhà khoa học trẻ nhất trong Viện Hàn lâm Khoa
học.
Trong hai năm qua, cô bé đã phát biểu hơn mười học thuyết biện
luận quan trọng với những thành tựu nổi bật.
"Về rồi à." Lâm Di Quân nhìn Lục Trần nói.
"Mẹ, bố nói rằng ngày mai sẽ đưa chúng ta đi tắm biển, điều ước
lớn nhất của con chính là được nhìn thấy biển." Kỳ Kỳ nói.
"Ừm, hai bố con đi đi, ngày mai mẹ còn việc phải làm." Lâm Di
quân gật đầu, cô cùng Trần Quang Hưng và những người khác hiện đang chuẩn bị những
công việc cho phòng thương mại, họ có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.
"Ngày mai là kỳ nghỉ mà, đây là mệnh lệnh của bố, tất cả nhân viên
sẽ có một kỳ nghỉ dài năm ngày, mẹ không biết sao?" Kỳ Kỳ nói.
Lâm Di Quân nhìn Lục Trần, Lục Trần gật đầu nói: "Đúng vậy, bảy
tám năm qua con người chúng ta đã không được nghỉ ngơi. Bây giờ đã đến lúc được nghỉ
ngơi. Tối nay truyền hình sẽ phát thông báo."
"Được rồi, vậy thì nghỉ ngơi." Lâm Di Quân cười nhẹ.
"Kỳ Kỳ, gọi điện cho ông nội và ông Tăng, mời họ đến dùng bữa
cùng chúng ta." Lục Trần ngồi trên ghế sofa nói với Kỳ Kỳ.
Mấy năm nay mọi người đều rất bận, ngoại trừ Tết Nguyên Đán,
anh rất ít khi về nhà đoàn tụ với gia đình.
Sắp tới sẽ có kỳ nghỉ, vừa hay có thể cùng nhau tụ tập.
"Vâng ạ." Kỳ Kỳ nói như một người liên lạc.
Trong khi Lâm Di Quân và Vương Tuyết nấu ăn, Lục Trần nghĩ
rằng nên liên lạc với Đỗ Phi và những người khác.
Anh dự định mời một số lãnh đạo cấp cao cùng đi biển và cùng
nhau tham gia các hoạt động.
Không nhớ nổi đã bao lâu rồi cả nhà không cùng nhau ăn cơm.
Vừa hay có một bàn mọi người cùng đông đủ, tụ tập sôi nổi thế này.
Buổi tối khi đi ngủ, Lâm Di Quân vô tình hỏi: "Tại sao Trần Sơ
Nhiên nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa kết hôn? Cô ấy không tìm được người thích hợp
sao?"
Lục Trần hơi giật mình, trong mắt lóe lên.
Nhiều năm như vậy tại sao Trần Sơ Nhiên không kết hôn?
Thực tế, những người có đôi mắt sáng suốt đã nhìn ra, nhưng Lục
Trần chọn lựa không hiểu điều đó.
"Cô ấy... có thể có suy nghĩ riêng." Lục Trần suy nghĩ một chút rồi
nói, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì đã mời Đỗ Phi và những người khác cùng đi biển.
Bằng không, nếu chỉ có Trần Sơ Nhiên đi cùng bọn họ, vậy thì anh
có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch tội.
"Em cảm thấy tính cách của cô ấy quá cố chấp. Quên đi, không
quan tâm cô ấy nữa, ngủ thôi." Lâm Di Quân liếc nhìn Lục Trần rồi vươn tay tắt đèn.
Cả đêm không nói gì, sáng sớm hôm sau Lục Trần vẫn quen với
thói quen xuống giường như mọi ngày.
Sau đó anh mặc quân phục.
Từ khi anh trở thành hạm trưởng, anh chủ yếu quản lý quân đội và
Viện Hàn lâm Khoa học, ngày ngày đã quen với việc mặc quân phục đầu tiên.
Nhưng anh lập tức nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, tự cười nhạo
chính mình rồi đặt bộ quân phục xuống sô pha, tìm thấy quần đùi đi biển và áo phông trong
tủ.
Mặc quần bơi bên trong, anh lại tìm được chiếc kính râm cũ của
mình, anh mặc một bộ quần áo cực kỳ bình thường, giống như một người khác hẳn so với
khi mặc bộ quân phục nghiêm túc trước đây.
"Có lẽ trong tương lai phải mặc bộ đồ này thường xuyên hơn. Một
trái đất mới đã được tìm thấy và con người đã định cư ở đây. Ít nhất trong hai mươi năm tới,
sẽ không có chiến tranh hay điều gì đó xảy ra."
Công nghệ của con người dẫn đầu tộc Dwaft ở một đẳng cấp cao
hơn, và trong tương lai khoảng cách đó có thể sẽ càng tăng lên.
Nếu công nghệ của họ làm tốt công tác bảo mật, Lục trần có đủ tự
tin để nhân loại trở thành chủ nhân của Proxima Centauri b trong 100 năm tới.
Lục Trần tùy ý vuốt tóc, sau đó đi ra khỏi phòng.
Kỳ Kỳ và Lâm Di Quân đã chuẩn bị xong.
Gia đình ba người đi ra ngoài, ngoài cửa còn có hai thành viên của
đội vệ binh đang đứng gác.
Khi họ nhìn thấy gia đình ba người nhà Lục Trần, trong khoảnh
khắc họ đều không phản ứng kịp.
Bởi vì đã bảy tám năm rồi Lục Trần không mặc quần áo bình
thường.
Vài giây sau, một người trong số họ muốn nhấc khẩu súng trường
Gauss lên, mà người kia phản ứng nhanh hơn một chút liền ngăn anh ta và nói: "Là hạm
trưởng, đừng căng thẳng như vậy!"
Kỳ Kỳ cười và nói: "Bố, bao lâu rồi bố không mặc trang phục bình
thường, họ không nhận ra bố nữa rồi kìa."
Lục Trần cũng cười với hai người họ và nói: "Kỳ nghỉ đã bắt đầu
vào sáng sớm hôm qua. Sao các anh vẫn còn đứng gác ở đây?"
Anh vỗ vai hai người họ và nói: "Mọi người đi nghỉ đi. Mấy ngày nay
các anh hãy nghỉ ngơi thật tốt. Không cần bảo vệ gia đình tôi."
Người lính da đen có phần hấp tấp cười ngượng ngùng và lẩm
bẩm nói: "Tổng tư lệnh yêu cầu chúng tôi canh gác cho đến khi ngài thức dậy vào sáng nay.
Kỳ nghỉ của chúng tôi sẽ bắt đầu vào ngày mai."
Lục Trần gật đầu, không dùng kiểu chào quân nhân thường ngày
mà đưa tay ra bắt tay hai người, sau đó nói: "Các anh đã vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Ngày
mai đưa gia đình, con cái đi tắm biển, ăn hải sản, nằm phơi nắng ngủ một ngày, ha ha, hôm
nay tôi sẽ bắt đầu hưởng thụ trước."
Binh lính hấp tấp kia lập tức nói rất thận trọng: "Ngài, ngài đã rất
bận, lẽ ra nên nghỉ ngơi từ lâu, nên vậy, nên vậy....."
Lục Trần lại mỉm cười, sau đó đưa Lâm Di Quân và Kỳ Kỳ lên xe.
Những chiếc xe hạng sang Proxima này được sản xuất bởi các
thiên tài, chỉ có mười bộ phần, mười mấy nhà lãnh đạo cấp cao mới có chiếc xe này.
Lâm Thông vẫn là người lái xe.
Vợ con cậu ta cũng đến.
"Đi đến bãi biển." Lục Trần nói.
"Được thôi." Lâm Thông đáp ứng rồi khởi động xe.
Mặc dù phương tiện của tộc Dwaft hơi nhỏ, nhưng đường đi của
họ lại rất rộng rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro