Chap 1,2,3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chap1*

"Thầy...em..em có thai rồi... "

Cô rầu rĩ, gương mặt như mất hết sức sống, chỉ cúi gằm mặt xuống, ngồi đối diện bàn làm việc của hắn - thầy giáo thể dục - Hoắc Tư Vĩ

Không cảm xúc, hắn vẫn chăm chăm vào tập tài liệu, giọng trầm trầm

"Vậy hả? Phá đi!"

Câu nói lạnh tanh đến đáng sợ

Gì chứ? 'Phá đi?' nghe thật êm tai mà... Cô không ngờ cái tên khốn kiếp ấy lại có thể nói ra câu đó một cách dễ dàng như vậy. Hắn đã làm như thế với bao nhiêu người khác rồi???

Chu Tiểu Hà nhìn hắn, đôi mắt căm phẫn, tay nắm chặt lại, chưa bao giờ cô thấy tức giận đến vậy, nghiến răng chịu đựng, ảm đạm nói:

"Phá? Thầy coi đứa bé trong bụng em là gì? "

Hoắc Tư Vĩ vẫn không thay đổi sắc mặt, gương mặt lạnh lùng, tàn nhẫn ấy nhếch lên nụ cười đầy khiêu khích

"Do em bất cẩn thôi. Phá đi! Không còn chuyện gì thì về lớp tôi còn làm việc"

Chẳng chút mảy may đến sắc mặt đang vô cùng khó coi của Tiểu Hà, Hoắc Tư Vĩ thả tập tài liệt xuống, đường hoàng bước về hướng cửa phòng.

Cô thật muốn bóp chết tên khốn này mà, thấy Hoắc Tư Vĩ đi, cô càng tức giận, bước đến cạnh hắn, thẳng tay, một cái tát giòn rã, đôi mắt đỏ hoe ngấng lệ,cố giữ nước mắt không rơi, kiên quyết:

"Hoắc Tư Vĩ, lần đầu của tôi là do anh lấy, anh không dám nhận, TÔI TÌM NGƯỜI KHÁC! "

Chẳng để hắn kịp phản ứng, cô bước ra khỏi phòng, đóng Rầm cửa như cơn phẫn nỗ bây giờ của cô

Hắn nhìn bóng dáng cô gái nhỏ, kiên quyết, mạnh mẽ, độc miệng nhưng tâm hồn rất vô tư. Sự cố hôm đó, mà không phải, do hắn sắp đặt...

~ Hắn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô gái nhỏ nhắn đầy cá tính ấy đang đỡ người phụ nữ quý phái - mẹ anh dậy, không ngớt lời hỏi han bà. Từ hôm đó, hắn luôn tìm hiểu và dõi theo cô mỗi lúc rảnh. Sau hai tuần không thể chịu đựng hắn quyết định vào trường Thiên Phong làm giáo viên thể dục để gần cô hơn. Cứ thế càng ngày hắn càng yêu cô, rồi đến ngày sinh nhật thứ 18 của cô cũng là sinh nhật cuối cùng thời cấp ba hắn đã cho người lên kế hoạch, và ngay tối hôm đó sinh nhật 18 cũng là đêm cô mất đi giọt máu trong trắng gìn giữ 18 năm... Kết quả là 1 tháng sau Tiểu Hà phát hiện mình đã chậm mất 1 tuần, lại hay buồn ngủ, buồn nôn và cực thèm đồ chua...~

(Quay lại hiện thực)

Gương mặt lạnh lùng bỗng hiện lên nụ cười ràng rỡ mà từ trước đến giờ chưa một lần xuất hiện, anh quay lại bàn làm việc, cứ tủm tỉm mãi

"Không ngờ sức công phá của mình lại lớn đến vậy"

Hoắc Tư Vĩ ơi là Hoắc Tư Vĩ, mất hết hình tượng... Cứ tủm tỉm một mình...lại còn Tự Luyến....

Hiện tại hắn rất vui, vui vì được làm bố, và vui vì ...sức mạnh của mình!

Nhưng Tiểu Hà mới bước qua tuổi 18 thôi, còn cả một tương lai phía trước, sao có thể vì hắn mà bỏ lỡ được. Hắn biết Hà còn muốn chơi đùa nên hắn không muốn vì đứa nhỏ mà ảnh hưởng đến tương lai của Tiểu Hà.

......

Sau buổi gặp mặt hôm ở phòng làm việc của hắn, cô không còn đến trường nữa, không nhắn tin hỏi bài hay nhõng nhẹo với hắn nữa.
Hắn lo cho cô lắm nhưng chẳng biết nói như nào liền nhấc máy gọi cho Lâm thư ký

"Tiểu Hà dạo này sao rồi?"

Đầu dây bên kia liền ngập ngừng, nhưng rồi vẫn nói ra

"Chủ tịch, tiểu thư...tiểu thư đã bay từ tuần trước rồi!"

"Hả! " - Hắn đập bàn, giọng gắt lên. Nhanh chóng vưt hết đống tài liệu trên tay sải những bước chân dài xuống bãi xe. Phi thẳng về công ty

"Tiểu Hà đi đâu?" - Vừa về công ty hắn đã đi thẳng vào phòng, trong phòng Lâm thư ký đang đợi sẵn

Nhanh chóng giải đáp câu hỏi của Hoắc Tư Vĩ: "Tiểu thư sang Mỹ, mới sang nay tôi mới biết tin, tiểu thư giấu tất cả mọi người chỉ có ba mẹ cô ấy biết. "

"Mé! Chu Tiểu Hà em dám!?"

Hoắc Tư Vĩ bốc hỏa, quanh người tỏa làn sát khi nóng rực, thư ký Lâm dù gì cũng đã trung thành với hắn từ khi 5 tuổi nhìn cảnh tượng này cũng đã quen những vẫn thấy rợn tóc gáy

Giảm bớt hỏa khí xung quanh hắn, Lâm thư ký nhanh đề nghị: " Hay tôi cho người tìm cô ấy?"

Hoắc Tư Vĩ hạ hỏa, hai tay để túi quần, nụ cười nửa miệng, hắn ung dung bước về bàn làm việc ngả mình xuống chiếc ghế êm ái, hai mắt nhắm lại thư giãn, giọng đều đều không cảm xúc

"Kệ cô ấy. Đi được, tự vác xác về được! Dám mang con tôi đi, em về tôi phải dạy lại rồi!"

----------------

*Chap2*

5 năm năm trời ròng rã trôi qua Hoắc Tư Vĩ chỉ vùi đầu vào công việc

"Chủ tịch hôm nay tiểu thư về nước, hạ cánh lúc 9 giờ, anh có ra sân bay đón cô ấy? "

Thư ký lâm mang vào cho anh một cốc cafe, nhân tiện vừa nhận thông báo là Tiểu Hà hôm nay về liền nói luôn cho hắn

"Hôm nay?.... "

Hoắc Tư Vĩ đưa cốc cafe lên, nghe thấy thư ký Lâm nói liền dừng lại, suy nghĩ điều gì đó rồi lại ung dung đưa lên uống

"Anh đem cái này gửi cho cô ấy, ẩn danh!" - Hoắc Tư Vĩ lấy trong ngăn tủ một chiếc hộp đen tuyền đầy bí ẩn.

Thư ký lâm nhận lấy chiếc hộp, nhẹ lắm!

Không nói gì, thư ký Lâm chỉ gật đầu rồi mang chiếc hộp đó đi làm nhiệm vụ
.....

*Tại sân bay*

Một thằng nhóc đầu nấm, gương mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn. Toàn thân một màu đen huyền bí.

"Chu Tiểu Hà em có nhanh lên không?"

Nhóc quay người lại, hai tay chống hông bĩu môi lắc đầu

(Không biết cái dáng ở đâu -_-)

"Này, Chu Tiếu Minh nhà ngươi học đâu cái câu đó vậy hả?"

Chu Tiểu Hà nhẹ nhàng kéo chiếc vali đằng sau đi đến gõ vào đầu thằng quỷ sứ ấy một cái, nhau mày hỏi

Chu Tiếu Minh xoa xoa đầu, nhìn chằm chằm, 23 rồi nhưng bả vẫn đẹp mê hồn. Diện chiếc váy đen ôm sát người, đôi giày cao gót mũi nhọn tôn lên đôi chân dài. Nó lắc đầu chán nản, chống tay lên vuốt cằm

"Không được rồi em ăn mặc thế này ra đường hả? Váy, dài quá! Cắt bớt đi. Kính đâu? Đeo vào cho ngầu. Giày, thấp quá cho cao thêm 3 phân nữa thì ổn! "

"Cái thằng con mất dạy này, dám ăn nói với ta vậy hả? Về nhà cởi quần, nằm sấp cho ta!"

Chu Tiểu Hà mặt đỏ ửng vì đứa con láu cá thu hút biết bao ánh nhìn trầm trồ, cô xếch tai thằng nhỏ lên quát

Bị đưa vào thế bị động, thằng nhóc không những không dãy dụa kêu la mà còn ung dung, vênh mặt để mẹ nó kéo đi

Đúng là hết thuốc chữa với thằng quỷ này mà!!!

Vừa gọi được taxi thắng bé đã leo ngay lên ghế trước ngồi phán ngay câu:

" Ông chú may mắn lắm mới được ngồi gần cháu đấy. Bà mẹ cháu dị ứng với đàn ông, ngại quá. Phiền chú trở bà của nợ này và Tiếu Minh đẹp trai về đường X phố Y số nhà 68. Tiền để bà đó trả, con chưa đi làm. "

Ông tài xế được một trào, há hốc. Ghế sau Tiểu Hà ngại không biết chui lỗ nào chỉ gượng cười gật gật đầu cho qua.

Đoạn đường khá dài nên hai mẹ con ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến nơi tài xế gọi mới dậy xuống xe. Còn xuýt nữa thì không trả tiền cho người ta, để người ta gọi lại mới nhớ... Quê thấy mồ!!!

Xuống xe, trước mắt hai mẹ con là một căn nhà nhỏ xung quanh đều là các loài hoa Tiểu Hà thích.

Hai mẹ con ung dung bước vào thì thấy hòm thư có chiếc hộp, tiện tay Tiểu Hà cầm vào.

*Cạch*

Chiếc cửa được mở ra, bên trong thật đẹp. Mọi thứ được sắp xếp theo đúng ý hai mẹ con, tiện nghi, tối giản và trang nhã.

Đặc biệt là phòng riêng của nhóc Tiếu Minh là một màu xám vật dụng sang trọng, nhìn chất lừ. Bên cạnh bàn học còn có một máy chiếu hướng lên trần nhà, bật lên là toàn cảnh vũ trụ về đên rất đẹp...

Hai mẹ con dù đã làm một giấc no nê trên taxi nhưng vẫn còn uể oải, cơn ngái ngủ vẫn còn nên cả hai tìm ngay đến chiếc giường êm ái...

Đã là 18 giờ , Chu Tiếu Minh không còn ngủ nướng được nữa, bên Mỹ nó luôn là người dậy sớm đặt đồ ăn cho hai mẹ con. Như thói quen nó cầm chiếc điện thoại lên, dõng dạc:

"Xin chào, tôi là Chu Tiếu Minh, phiền anh mang cho tôi một phần gà rán, một phần cơm rang Dương Châu, hai nước. Địa chỉ: đường X phố Y số nhà 68. Cảm ơn!"

Thằng nhóc nói một liên một hồi, rồi chỉ chờ câu trả lời của nhân viên là nó cụp máy luôn. Tính nết ý như thằng bố nó, mà được cái nó lắm mồm như mẹ nó.

Tự hào ghê~

Gọi đồ xong nó loanh quanh chẳng biết làm gì, hết xem phim, lại vào phòng xem mấy quyển sách thiên văn.

Chưa đầy 2 phút nó chán quá lại mò mẫn ra phòng khách ngồi, chợt thấy cái hộp vuông nhỏ nhỏ trên bàn, nhớ ra lúc chiều Tiểu Hà lấy từ hòm thư, liền nhấc lên mở ra xem...

"Ôi trời...! Thằng ranh nào biến thái vậy?"

Nó giơ lên trước mặt, tấm hình nhỏ, bên trong là "thằng bé" của tên đồi bại nào đó

Tiếu Minh nhăn mặt, ngắm ngía, rồi vạch quần nó ra so

"Uầy thằng cu tên biến thái này to phết, chắc cũng 20 nhỉ, đường kính...ừm...tầm... Không được không được. Không thể để Tiểu Hà thấy mấy hình ảnh biến thái này được. Cất đi"

Nó lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, nó loay hoay kéo từng ngăn tủ để tìm nơi giấu.

Cuối cùng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nó để tấm hình dưới đất rồi chặn cái thùng rác lên trên.

Sau khi giấu xong tấm ảnh, nó lấy trong tủ lạnh ra 2 cây kẹo mút vị chuối và dâu tây thả vào chiếc hộp để lại bàn.

Xong xuôi nó vỗ vỗ tay thán phục

"Không hổ danh là Chu Tiếu Minh đẹp trai, thông minh, và không yếu sinh lý như ông bố họ Hoắc! Haaaaa... "

----------------
*Chap3*

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ 'Giấu thằng cu của tên biến thái', Chu Tiếu Minh ngồi trên ghế sofa ung dung, ngả lưng, tay để lên thành ghế, hai chân bắt chéo, gương mặt lạnh lùng. Giống ai không biết...

*Tinh...tinh...*

Tiếng chuông kêu inh ỏi, Chu Tiếu Minh đang "thư giãn" (Nó xem Tom & Jerry) trên ghế nghe thấy tiếng chuông liên đứng dậy, hai tay đúng túi quần, khoan thai bước ra cửa

*Cạch*

"Xin chào, tôi là Du Mộng, tôi đến giao hàng, đây là đồ của quý khách."

Một cô gái tầm 18 - 19 tuổi, chắc vừa đi học vừa đi làm giơ túi hàng lên, nụ cười rạng rỡ chết người

"Ủa mẹ bé đâu? Sao lại để em bé ra nhận hàng thế này?"

Chị nhân viên thấy cậu nhóc 4 tuổi, mặc bộ đồ pikachu siu cute, liền cúi xuống xoa xoa đầu cậu, tít mắt cười, tay nhân tiện véo cái má phúng trắng hồng

Chu Tiếu Minh thấy hành động kỳ quặc của chị nhân viên, thì tỏ vẻ khó chịu, gạt tay chị ra khỏi gương mặt đẹp trai của mình, khoanh tay trước ngực

"Chị xinh đẹp đừng làm như thế, mất hình tượng em lăm. Chị giao hàng thì nhân tiện cho em số điện thoại lần sau em gọi chị đến luôn đỡ phải thông qua giống đực nào đó."

Nói rồi, Tiếu Minh đưa cho chị nhân viên điện thoại, xách lấy túi đề rồi ra hiệu cho chị viết số vào.

Thấy cậu nhóc nói chuyện như cụ non, chị nhân viên càng thích cậu hơn. Đặt chiếc điện thoại trở lại tay Tiếu Minh, rồi giơ tay lên nựng cái má phính

"Em con ai mà đáng yêu vậy hả? Chắc ba mẹ em hạnh phúc lắm đây"

Chu Tiếu Minh nhăn mặt , lắc đầu chán nản

"Ùi chồi, hạnh phúc gì hai ông bà ấy. Một ông thì bỏ vợ bỏ con theo gái, một bà thì lười chảy thây chảy tĩ... Tất cả mọi chuyện đều là Tiếu Minh đây gánh vác. Khổ lắm chứ lị."

Chị nhân viên nghe xong mà đơ người, cứng họng. Trời ơi sao cái gia đình này rắc rối vậy? Vốn là người nhiều chuyện định ngồi xuống hóng tiếp thì một người phụ nữ từ trong phòng bước ra, bộ váy ngủ còn hơi nhăn có lẽ vừa ngủ dậy

"Tiếu Minh, con nói chuyện với ai vậy? "

Chu Tiểu Hà bước ra, từng bước nhẹ nhàng đến gần hai chị em đang đứng với nhau

Chị nhân viên thấy Tiểu Hà liền hớt hải:

" Chào chị, chị là mẹ của bé ạ? Ban nãy có người đặt đồ ăn, em ship đến đây ạ. Cảm phiền chị thanh toán giúp em!"

Chị nhân viên đưa cho Tiểu Hà tờ hóa đơn rồi nhìn một lượt. Trông người phụ nữ này thật quý phải, mà sao cuộc đời lại bi đát như vậy... Không khỏi tò mò chị nhân viên hỏi:

"Chị, cuộc sống của chị bây giờ tốt không? Nếu chị có cần sự giúp đỡ thì liên lạc với em, em có quen vài trung tâm cứu trợ người nghèo, người gặp hoàn cảnh khó khắn, trẻ em mồ côi... Em sẽ giúp chị!"

Thấy cô bé nhân viên hỏi toàn mấy câu kỳ quặc khiến Tiểu Hà không mấy ấn tượng. Đẹp mà vô duyên!

"Cảm ơn lòng tốt của em, nhưng nhà chị rất đầy đủ chắc chưa cần đến sự giúp đỡ của em. Tiền thừa em cứ cầm lấy, bây giờ thì mời em về mẹ con chị cần không gian riêng. "

Chu Tiểu Hà làm cho một tràng khiến chị nhân viên đứng hình, đúng là gia đình kì quái mà. Đã khó khăn lại còn sĩ...!!

Tiểu Hà đóng sầm cửa lại, tự nhủ ' Sao lại có người vô duyên như thế chứ. May cho cô là bà đây vừa ngủ dậy không thì...'

Nói rồi Tiểu Hà sực nhớ ra thằng con trai mất nết đã chạy vào nhà từ bao giờ đang ngồi ung dung trên ghế sofa miệng nhồm nhoàm vài quả nho

Tiểu Hà đi lại gần phía thằng bé, ánh mắt đầy nghi vấn: "Ban nãy con nói gì với chị nhân viên hả? "

Tiếu Minh bắt chéo chân, ngả người ra sau, nhắm mắt, cái miệng nhỏ chúm chím:

"Con có nói gì đâu. Chỉ kể cuộc đời bi đát của Tiếu Minh đây. Bị ông bố biến thái bỏ rơi, có bà mẹ thì lười như.... "

Chưa hết câu Tiểu Hà đã xếch tai thằng bé lên: "Cái thằng con mất nết này. Đi lên phòng nằm sấp cho bà"

Bị xếch tai như xếch cục thịt bò Tiếu Minh mếu mặt : "Ối dồi ôi, đã lười rồi còn vũ trẻ" (Sự kết hợp hoàn hảo giữa 'Vũ phu' và 'Trẻ con')

"Mày lên đây bà đánh cho tét mông" - Tiểu Hà đen mặt lôi thằng con mất nết lên phòng

Cả buổi hôm đó vài tiếng khóc oai oái vang lên...

•••••••

"Tiểu Hà, hôm nay chúng ta đi đâu vậy? " - Tiểu Minh nắm tay mẹ lay lay

"Chúng ta đi mua sắm, về nước được một hôm rồi phải đi qua đi lại cho quen đường quen phố" - Tiểu Hà nhìn thằng bé cười duyên

"Mama hay chúng ta đến tìm ông bố họ Hoắc đi.!" - Tiểu Minh liếc mắt thấy cái ghế trèo lên khoang tay trước ngược nghiêm túc

"Xuống đi không ngã. Thằng cha biến thái đó yếu sinh lí tìm làm gì. Để mama tìm cho con baba khác khỏe hơn." - Tiểu Hà ngượng chín mặt, bế thằng bé xuống xoa đầu dỗ dành

"Mama hứa nhé. Nhớ phải cho con một đứa em gái. Con không thích em trai, sau này nó sẽ tranh tài sản với con." - Tiêu Minh chống hông ngây thơ nói

"Mama hứa. Bây giờ mama cho con đi ăn."

"Ô tô kê em yêu! " - Thằng bé hí hửng vung văng tay

Hai mẹ con cứ tung tăng, vui vẻ đi chơi mà không ngờ một chiếc xe từ nãy tới giờ luôn đi theo họ.

Người trong xe đen mặt

"Chu Tiểu Hà! Em lấy vài con nòng nọc của tôi, bây giờ còn dám nhét mấy suy nghĩ đồi trụy vào đầu con trai tôi. Để xem tôi trừng phạt em như thế nào! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro