C2: Tâm trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Tâm trí



Mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm.

Trên bàn cạnh trong phòng khách cũng có một bức ảnh của chủ nhân trước và Phó Thư Trác, dù khuôn mặt trong ảnh giống hệt anh, nhưng Bùi Dương không thể tìm thấy cảm giác quen thuộc.

Bên cạnh bức ảnh có một ngôi nhà Lego, hai tầng, đơn giản, có giường có sofa, còn có một cái sân nhỏ.

Hai hình nộm nam ngồi trên xích đu trong sân, đung đưa theo gió.

Bên cạnh ngôi nhà còn treo một tấm bảng gỗ, trên đó viết: "Tặng ngôi nhà này cho anh Phó Thư Trác."

Trong lòng tràn ngập cảm giác chua xót khó tả, Bùi Dương ngây người một lúc, rồi do dự cầm lấy bát đũa.

Hôm nay thời tiết không tồi, mặt trời rực rỡ, Bùi Dương lại bị thu hút bởi những bông hoa hướng dương trong bình.

Hoa rất tươi mới, bên cạnh cắm xen vài bông hoa cát cánh màu xanh.

“Những thứ này em cũng không nhớ à?”

Phó Thư Trác không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nhìn hoa và mô hình ngôi nhà.

Bùi Dương không thoải mái quay vai đi: “Không có ấn tượng gì cả…”

Tay của Phó Thư Trác dừng lại giữa không trung: “Hôm qua là sinh nhật anh.”

Bùi Dương ngẩn người, cậu nhìn ngôi nhà và hoa, lập tức hiểu ra điều gì đó – đây là món quà sinh nhật mà chủ nhân trước tặng Phó Thư Trác.

“Lego là em đặt trước hai tháng, mỗi ngày đều lén lút lắp ráp khi anh đang làm việc.” Phó Thư Trác rót cho Bùi Dương một cốc nước, “Hoa là em mua hôm qua, nhưng trên đường về xảy ra tai nạn xe.”

Thực ra không thể gọi là tai nạn xe.

Kể từ khi chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, Phó Thư Trác rất ít khi để Bùi Dương ra ngoài một mình.

Hôm qua không trông coi cẩn thận, Bùi Dương cảm thấy đã lâu không tặng hoa cho anh, nên đã chạy ra ngoài, kết quả là trên đường về đã va chạm vào xe người khác.

Nhưng kiểm tra hôm qua cho thấy, Bùi Dương không bị thương, không bị va đập... sao lại ngủ một giấc dậy trở nên như thế này?

Ngoài việc bệnh tình trở nặng, Phó Thư Trác không tìm được lời giải thích thứ hai.

Ngay cả khi tâm trạng nặng nề, vẻ mặt anh vẫn bình thản như nước: "Tôi đi thay quần áo."

Bùi Dương không dám quay đầu lại, vô thức cắn đũa.

Họ dường như thật sự rất ân ái.

Bản thân đã chiếm lấy cơ thể của chủ nhân ban đầu, thay thế linh hồn của cậu ấy... điều này thật không công bằng đối với hai người họ.

Nhưng nếu nói ra, Phó Thư Trác sẽ phát điên lên mất.

Không, có lẽ anh sẽ không tin, chỉ nghĩ rằng mình đã điên rồi.

Bùi Dương chưa bao giờ cảm thấy mơ hồ như lúc này, không biết nên đi đâu, bước tiếp theo làm gì.

Làm sao mà cậu lại đến thế giới trong sách này?

Liệu cậu có thể trở về được không?

·

Đến bệnh viện, Bùi Dương trải qua một loạt kiểm tra phức tạp, mãi đến trưa mới xong.

Trong văn phòng chỉ có hai người, Thang Trí Minh đẩy gọng kính lên: “Kết quả kiểm tra tương tự như trước, vẫn cần uống thuốc đúng giờ, giữ tâm trạng tốt, có khả năng chữa khỏi nhất định.”

Phó Thư Trác một tay chống lên bàn, bóp bóp chân mày: “Sao em ấy lại quên hết vậy?”

“Không rõ lắm, đây là lần đầu tiên tôi gặp chứng mất trí nhớ hoàn toàn như thế này.” Thang Trí Minh nhíu mày, “Vừa rồi tôi nói chuyện với Bùi Dương, tinh thần cậu ấy bình thường, khả năng tư duy cũng ổn. Nếu không nói cậu ấy bị mất trí nhớ, hoàn toàn không thể nhận ra cậu ấy là bệnh nhân giai đoạn đầu của chứng sa sút trí tuệ.”

Phó Thư Trác thở dài một hơi: “Không lẽ thật sự là tối qua va đập ở đâu...”

“Kiểm tra không có vấn đề gì, não bộ không có bất kỳ bệnh lý nào. Nếu cậu thực sự không yên tâm, hãy đưa cậu ấy đi kiểm tra ở bệnh viện uy tín khác.”

Thang Trí Minh đã đủ uy tín rồi.

Phó Thư Trác biết điều này nên mới vô cớ cảm thấy lo lắng.

Bệnh này thật sự có thể khỏi sao?

Không có phương án phẫu thuật, chỉ có thể dựa vào uống thuốc, mà hiệu quả của thuốc thì tùy thuộc vào từng người, việc chữa khỏi hay không đều là chuyện không chắc chắn.

Anh bước ra cửa, nhìn thấy Bùi Dương đang ngồi trên ghế công cộng đối diện, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Thang Trí Minh nhìn theo bóng lưng anh, không nhịn được nói: “Thư Trác, chăm sóc bệnh nhân như vậy là một cuộc chiến trường kỳ, cậu phải kiên trì.”

……

Bên cạnh Bùi Dương là một người đàn ông cầm tập hồ sơ, anh ta là thư kí của Phó Thư Trác, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười hỏi cậu có muốn uống nước không.

Bùi Dương cúi đầu: “Không, cảm ơn anh.”

Môi trường xa lạ khiến cậu cảm thấy khó chịu, phần lớn đầu óc đều trống rỗng, chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ để thắc mắc Phó Thư Trác đang nói gì với bác sĩ trong phòng làm việc.

Với công nghệ y tế hiện tại, chắc chắn sẽ không phát hiện ra cậu là giả…

Một lúc sau, Bùi Dương nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bước ra. Phó Thư Trác đưa tay về phía cậu, trấn an: “Không sao đâu, chúng ta về nhà thôi.”

Thư kí bước tới: “Sếp Phó, đây là văn kiện cần ký ngày hôm nay, ngài muốn đọc luôn bây giờ hay…”

“Không phải tôi đã nói cậu để vào trong xe rồi sao?”

“Vâng… Ngài có cần lái xe không ạ?”

Bùi Dương mím môi nắm lấy tay Phó Thư Trác.

“Không cần đâu, cậu cứ về công ty đi.” Phó Thư Trác dẫn Bùi Dương đến bãi đỗ xe, “Trưa nay em muốn ăn gì?”

Bùi Dương hơi sửng sốt, đáp: “Gì cũng được ạ.”

Khi chỉ còn, Bùi Dương khó chịu thoát khỏi cái nắm tay của Phó Thư Trác.

Cậu ngồi ở ghế phụ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Sao em lại xin lỗi?” Phó Thư Trác xoay người thắt dây an toàn, sau một lúc lại nói tiếp: “Cho dù em có quên thì chúng ta cũng đã bên nhau mười năm rồi, anh xa lạ quá sao?”

Hốc mắt Bùi Dương đột nhiên đau nhức ẩm nước.

Phó Thư Trác: “Hơn nữa người sai là anh, là anh không chăm sóc em tốt.”

“...” Cổ họng ngưa ngứa, như có thứ gì đó muốn trào ra. Bùi Dương chỉ có thể cứng nhắc đổi chủ đề: “Bác sĩ, bác sĩ nói cái gì?”

“Nói là có thể do hôm qua em mới bị và chạm nên vẫn chưa phát hiện ra được bất thường.”

Tay Phó Thư Trác cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước: “Bác sĩ đã kê cho em hai lọ Vitamin, em nhớ phải uống đúng giờ, anh sẽ đưa em đến mấy nơi quen thuộc, có lẽ em sẽ nhớ ra thôi.”

Bùi Dương vô thức đưa tay sờ sau gáy, không có một cục sưng nào, cũng không có đau.

Cậu cảm thấy có chút áy náy: “Vậy… Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Chẳng phải hai ngày trước em còn nhắc đến món thịt chân giò của nhà Đông Cư sao?” Phó Thư Trác rẽ ở chỗ đèn đỏ, “Ăn xong biết đâu lại nhớ ra.”

Có lẽ là bởi vì giọng nói của Phó Thư Trác rất điềm đạm nên Bùi Dương cảm thấy hơi hoảng hốt.

Chồng chồng cậu cũng đã kết hôn được bảy năm nhưng đối phương luôn bận rộn với công việc và tìm hiểu thị trường kinh doanh của công ty, cứ như đã lâu lắm rồi anh mới kiên nhẫn nói chuyện với cậu như vậy.

Tốc độ xe chậm lại, Phó Thư Trác đánh thức Bùi Dương đang xuất thần: “Chúng ta tới rồi.”

Đông Cư là một quán ăn gia đình, ẩn mình trong con hẻm nhỏ giữa khu phố sầm uất đất chật người đông.

Hai người tìm chỗ đỗ xe mất khá lâu, Phó Thư Trác vừa tắt máy vừa nói: “Ở đây khó tìm chỗ đỗ xe, anh Bùi ki bo của chúng ta trước đây không nỡ trả tiền đỗ xe, lúc nào cũng kéo anh đi tàu điện ngầm, rồi đi bộ vài trăm mét để ăn.”

Mặt Bùi Dương đỏ bừng.

Nguyên chủ giống cậu ở điểm này, hai người đều thích ăn cơm thịt heo, cũng đều ki bo.

Từ bãi đậu xe đi vào con hẻm vài chục mét sẽ thấy một tấm bảng có khắc dòng chữ “Bùi Dương”.

Phó Thư Trác đột nhiên cảm thấy căng thẳng: “Em nhớ ra gì sao?”

Bùi Dương: “Trông hơi quen…”

Trong tiểu thuyết “Trương Dương”, nơi này xuất hiện thường xuyên, chủ quán này từng mở cửa hàng trước cổng trường cấp ba của nguyên chủ, sau này được đầu tư nên mở quán ăn gia đình này.

Nguyên chủ và Phó Thư Trác thường đến ủng hộ, mối quan hệ cũng khá tốt.

Bùi Dương nắm chặt góc áo, có chút bối rối nhìn Phó Thư Trác.

Nếu lát nữa chủ quán chào hỏi mà mình không nhận ra thì phải làm sao?

Phó Thư Trác dường như biết anh đang nghĩ gì, ân cần nhắc nhở: “Chủ quán ở đây em cũng quen, tên là Trình Diệu, lông mày có hai vết sẹo, nhìn hơi dữ, rất dễ nhận ra.”

“Cảm ơn…”

Bùi Dương đối diện ánh mắt của Phó Thư Trác, đột nhiên cảm thấy anh có chút tổn thương, chỉ có thể nuốt lại câu “cảm ơn” xa lạ ấy.

Vừa bước vào cửa của quán Thạch Cư, liền nghe thấy một giọng nói ấm áp: “Khách quý đây mà, nghe Trình Diệu nói hai người lâu rồi không đến.”

Người nói chuyện ngồi bên cửa sổ gỗ, đang bóc đậu tằm bên dòng suối nhỏ.

Người như giọng, nhìn cũng rất nhã nhặn, nhưng trông đã hơn bốn mươi tuổi.

Bùi Dương lập tức nhìn Phó Thư Trác với ánh mắt hoảng loạn.

Người này không có sẹo lông mày, trông cũng không dữ, cậu không nhận ra.

Phó Thư Trác lập tức cảm thấy đau đầu, không ngờ Tề Hợp Nguyệt cũng ở đây, chỉ có thể ám chỉ với Bùi Dương: “Dạo này bận quá, vừa rảnh là đến ngay. Thầy Tề hôm nay không có lớp sao?”

“Đổi tiết với giáo viên Ngữ văn, đúng lúc chiều nay không có việc gì nên đến xem sao.”

Bùi Dương lén lùi một bước về phía sau Phó Thư Trác.

Phó Thư Trác: “...”

Anh vừa cảm thấy đau lòng vừa buồn cười, có vẻ nỗi sợ đối với giáo viên chủ nhiệm cấp ba đã ăn sâu vào máu, dù bệnh rồi vẫn không quên được.

Bùi Dương ngoan ngoãn chào: “Chào thầy Tề.”

Cậu nhớ trong tiểu thuyết có nhắc đến Tề Hợp Nguyệt, là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của nguyên chủ, dạy Toán.

Tề Hợp Nguyệt ngừng tay bóc đậu tằm, nhìn cậu một cách kỳ lạ: “Hôm nay ngoan vậy sao?”

Bùi Dương suýt khóc.

Cậu đâu biết nguyên chủ có tính cách gì, người bình thường gặp thầy giáo chẳng phải đều phải ngoan ngoãn chào hỏi sao?

Mãi đến khi được Phó Thư Trác giải vây và kéo đến bàn ăn ở góc, cậu mới hiểu ra chuyện.

Phó Thư Trác cười nhạt: “Bình thường em đều gọi thầy ấy là lão thầy một cách kiêu ngạo.”

“...”

Bùi Dương nghi ngờ Phó Thư Trác nói dối.

Trong tiểu thuyết rõ ràng miêu tả nguyên chủ có tính cách rất tốt, từ “kiêu ngạo” không hề liên quan gì đến nguyên chủ.

Tiểu thuyết còn nói Phó Thư Trác nhìn thì an toàn đáng tin, nhưng thực chất là người nham hiểm, đầy mưu mô.

Hồi cấp ba, Phó Thư Trác đã giả vờ đáng thương để lừa nguyên chủ, nói rằng mùa đông dễ bị lạnh cóng tay, trong giờ học lạnh, muốn nguyên chủ ủ ấm tay cho anh.

Lúc đầu là ủ trong túi, sau đó ủ bằng tay, rồi sau nữa... ủ bằng chân.

Cậu phải cẩn thận, người này rất nhiều mưu mô, không thể đùa được.

Đang nghĩ lung tung thì Phó Thư Trác đã gọi món xong.

Thực đơn ở đây khá cổ điển, khi nhiều nơi đã dùng cách gọi món qua mã quét hoặc iPad, Thạch Cư vẫn dùng thực đơn giấy đơn giản nhất.

Hai người không ăn được nhiều, một phần cánh gà rang muối, một phần canh, hai phần cơm chân giò là đủ.

Bùi Dương theo phản xạ hỏi: “Sao anh không gọi cơm bò hầm?”

Động tác đưa thực đơn cho nhân viên của Phó Thư Trác dừng lại giữa không trung.

Giọng anh hơi khàn, một lúc sau mới nói: “Hôm nay anh muốn thử món em thích.”

Bùi Dương khô khan không biết nói gì: “Vậy... anh thử đi.”

Anh thích nguyên chủ đến vậy sao?

Trong sách có nói, Phó Thư Trác không thích chân giò, thấy ngấy, rất ít khi chủ động ăn.

Bùi Dương thì thầm: “Rõ ràng bò hầm cũng ngấy mà.”

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ