chương 2: chú của Tần Thiên là Tần Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa ngày càng nặng hạt, những đám mây
dày đặc treo lơ lửng trên thành phố , đen kịt và nặng trĩu.

Trên đường cái, một chiếc Maybach đang chạy.

Trợ lý Lâm Hán ngồi ở ghế phụ lái, báo cáo: "Tần thiếu gia, đây đều là tin tức hiện tại."

"Bảy năm trước, trong vụ án bắt cóc lớn ở Nam Thành, tất cả các cậu bé đều bị gửi đến Vịnh Quỷ ở nước ngoài, và hầu hết bọn họ đều được quân đội giải cứu t hành công.

"Các cô gái bị phân tán và gửi đến c ác vùng núi xa xôi. Chỉ có 9 nạn nhân được tìm thấy trong nhiều năm."

"Tiểu thư Ninh Diệu trong vụ án bắt cóc này đã biến mất, đến nay vẫn chưa tìm được dấu vết. Cách đây không lâu, Ninh Thiên Đức đã ủy thác quan hệ của mình để hủy bỏ hộ khẩu của Ninh Diệu tiểu thư, chuyển thành thân phận đã chết."

Những năm gần đây, hoạt động truy xét tội phạm buôn người ở trong nước ngày càng nghiêm ngặt, số vụ buôn người ngày càng ít đi, tuy nhiên, bất kể thời điểm nào, khả năng tìm thấy trẻ em bị bắt cóc là rất nhỏ.

Ở ghế sau chiếc Maybach, một người đàn ông có khí chất điềm đạm giơ tay ra hiệu cho trợ lý Lâm Hán đừng nói nữa.

Tần Bắc nhìn cơn mưa đêm như trút nước ngoài cửa sổ xe, nhớ lại giấc mơ ,trong giấc mơ của anh, anh sẽ yêu cô gái tên Ninh Diệu này trong tương lai, nhưng anh không giữ cô lại, để cô ra đi không lời từ biệt, và không bao giờ nghe tin tức gì nữa. Khi anh qua đời, cô gái lại xuất hiện trước mộ anh và đặt một bó hoa.

Không thể tin được.

Làm sao anh có thể yêu một cô gái kém anh tám tuổi?

Cô gái nhỏ này cũng đã đính hôn với người họ hàng của anh, một thế hệ sau.

Anh tự an ủi mình, nằm mơ chẳng qua là sự sắp xếp lại những mảnh vụn thông tin trong hiện thực, và nó là một hoạt động sinh lý bình thường.

Huống chi, biển người mênh mông, nàng lại mất tích nhiều năm, cho nên gặp được nàng khả năng cực kỳ mong manh.

“Ngưng điều tra đi, đừng để ý đến Ninh Diệu nữa.” Tần Bắc  nhẹ giọng ra lệnh, không quay đầu lại.

"Vâng."

Lâm Hán vừa dứt lời, Tần Bắc đột nhiên ngẩn người.

Trên con đường phía trước, một người con gái cô đơn bước đi trong cơn mưa nặng hạt với đôi lông mày cụp xuống, hai tay đút túi quần, chiếc áo khoác mùa hè mỏng tang không chống nổi cơn mưa xối xả , đôi chân dài miên man chảy dài.

Cái dáng người vốn đã mảnh khảnh,dường như lại càng mong manh hơn trong mưa.

Phản ứng của Tần Bắc còn nhanh hơn não, trầm giọng ra lệnh không cần s uy nghĩ: "Dừng xe."

Sau khi anh ra lệnh cho trợ lý , anh ấy liền nhận ra hành vi thất thường của mình . Mà Lâm Hán ngồi ở phụ lái cũng nhìn theo ánh mắt của hắn : "..."

Thật không ngờ.

Bọn họ vừa nhắc tới Ninh Diệu, cô gái nhỏ mất tích nhiều năm này liền xuất hiên bên lề đường.

Ninh Diệu cúi đầu, cẩn thận lắng nghe giọng nói báo cáo trong tai nghe .

"...Chà, gửi cho tôi lý lịch chi tiết của cô ta."

Trong bóng râm của vành mũ, đôi môi hồng của cô gái nhếch lên một nụ cười ấm áp và quỷ quyệt, có chút khát máu và lạnh lùng.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng xe chạy, tùy ý đưa mắt nhìn chiếc Maybach đã giảm tốc độ đậu bên đường, nhưng khi  thoáng nhìn biển số, cô hơi sửng sốt.

Ánh mắt sát khí lạnh lùng trong nháy mắt tiêu tan như chỉ là ảo giác, ngược lại có chút kinh ngạc, cô vẫn bộ dáng ngoan hiền dịu dàng như vậy, thậm chí còn tháo tai nghe ra, chỉnh lại mũ.

Lại ngẩng đầu lên, bóng dáng Tần Bắc lọt vào trong tầm mắt.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen sang trọng và đắt tiền, anh ta cao và thẳng, với đôi chân thon thả được bao bọc bởi chiếc quần tây, anh ta còn rất trẻ, nhưng đã tích lũy được một số kinh nghiệm trưởng thành, giống như một quý tộc cao ngạo  bước ra từ một bức tranh cổ
Trên mu bàn tay  đang cầm ô có những đường gân xanh mờ, cổ tay đeo một chuỗi hạt trầm hương đơn giản.

Trong gió mưa, xương mày sắc bén, đôi mắt dài sâu thẳm.

Ninh Diệu bỗng nhếch đôi môi hồng,cười ngọt ngào, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro