Chương 9.4 - end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tìm đến phòng trẻ sơ sinh, Vân Nhu Y đang cho con bú sữa, vú em ngồi ở một bên nhìn, không khí hoà nhã lại ấm áp như vậy, giống như trên thế giới chỉ có những điều tốt đẹp bình yên, không có gì đáng ghê tởm……

Tề Ngạo Vũ lẳng lặng mở cửa, thâm sâu nhìn cảnh tượng đẹp đẽ động lòng người này, tựa như có dòng nước ấm chảy qua cơ thể.

Một năm trước, nếu có người nói với hắn, có một ngày hắn sẽ kết hôn sinh con, sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc ngọt ngào. Hắn sẽ cười lạnh ba tiếng, lập tức bảo người đó là kẻ điên, xoay người rời đi.

Nhưng…… Hiện tại nếu có người dám can đảm gây thương tổn đến vợ hiền con yêu của hắn, hắn tuyệt đối sẽ khiến người đó sống không bằng chết, chỉ có thể cầu mong bản thân mình chưa hề chui ra khỏi bụng mẹ.

Tựa như nhận thấy được ánh nhìn chăm chú khác thường, Vân Nhu Y ngẩng đầu, sửng sốt, lập tức lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, “Ngạo Vũ, sao lại đến đây?”

Vỗ nhẹ nhẹ lưng cục cưng, chờ nó ngủ ngon, mới giao cho vú em.

“Lại đây!” Hắn gọi lại, tiếng nói có chút khàn khàn.

Vân Nhu Y tựa hồ cũng phát hiện ra hắn khác thường, vẻ mặt có chút hoang mang nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến vào vòng ôm của chồng.

“Khi em mới đi, anh còn đang ngủ ngon, sao giờ lại đi đến đây?”

Dưới cái nhìn chăm chú hâm mộ của vú em, Tề Ngạo Vũ thoải mái ôm lấy Vân Nhu Y, đi tới phòng ngủ của hai người.

“Ngủ đến nửa đêm phát hiện không thấy vợ yêu, em nói anh sao lại không cần rời giường xem xét một chút!”

Nhẹ thả nàng lại trên giường, hắn cũng lập tức nằm vào ổ chăn, kéo thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, dùng giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một chút chuyện của Thành Tiệp.

Vân Nhu Y à một tiếng, thật sự không nghĩ tới Thành Tiệp lại hận nàng như thế!

“Là em hại cô ấy, nếu không có em, hôm nay vợ của anh rất có khả năng chính là cô ấy. Cô ấy cũng sẽ không do yêu sinh hận thù, đi đến con đường phản bội……”

“Không có nếu như!” Tề Ngạo Vũ nói: “Đã xảy ra chính là sự thật, sẽ không thay đổi, loại vấn đề này không đáng thảo luận”

“Vậy…… Anh muốn xử lý chuyện của cô ấy như thế nào?”

“Nếu cô ta biết điều chạy ra nước ngoài, nể mặt ba anh, chỉ cần cô ta không bước đến Đài Loan một bước, anh sẽ quên tội của cô ta, cho rằng không có người này”

Nếu không phải xác định Thành Tiệp có một đoạn thời gian dài thống khổ bán thân nuôi miệng, hắn không dễ dàng “quên” như vậy. Nhưng…… Nhìn bộ dáng tự trách của vợ ngốc, hắn vẫn là đừng nói cho nàng thì tốt hơn.

Tề Ngạo Vũ tuy rằng đã nói nhiều lời nhẹ nhàng, nhưng Vân Nhu Y vẫn bị giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc của hắn dọa cho hoảng sợ.

Mục Hồng Nguyệt diễm lệ, Thành Tiệp có tài, trong mắt những người đàn ông đều là người phụ nữ có điều kiện tốt, vì sao ở trong mắt Tề Ngạo Vũ, tựa hồ trở nên không đáng giá nhất? Mà nàng ở trong mắt người khác không xứng đáng, lại thành vợ hắn. Việc này cũng khó trách Thành Tiệp oán hận như thế.

“Vì sao chứ, Ngạo Vũ, anh vì sao cưới em lại đối xử tốt với em như vậy?” Nàng nghĩ như nào cũng nghĩ không thông.

“Anh…… yêu em sao?” Nàng nhịn không được muốn hỏi vấn đề chính mình cũng khó có thể tin.

Tề Ngạo Vũ nghe được biến sắc, con ngươi đen phun hỏa trừng nàng không ngẩng đầu lên.

“Em là đứa ngu ngốc……”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ ngu ngốc không đầu óc…… Rốt cục nhịn không được chửi ầm lên: “Hỏi cái này làm gì? Em rốt cuộc có đầu óc hay không? Em đến bây giờ còn không biết anh vì sao lại cưới em sao?”

“Em biết nha, bởi vì……” Nàng rụt cổ, đương nhiên miệng phát ra những âm thanh rất vô tội. “Bởi vì trong bụng em có cục cưng”

“Sai. Anh vốn là không có dự định kết hôn, nhưng thân là con một, anh có nghĩa vụ nối dõi tông đường, cho nên kế hoạch ban đầu là tìm người đẻ thuê, cứ như vậy, vốn không có cái gọi là cưới vợ sinh con. Sở dĩ lại phá tan kế hoạch ban đầu cưới em, không phải bởi vì có con trong bụng em, nguyên nhân chân chính chính là – anh yêu em”

“Anh…… Anh thật sự…… Thật sự……” Đầu óc Vân Nhu Y giống như bay lên tận trời xanh, cũng giống như chân đang giẫm lên đám mây trên không.

“Cái gì mà thật hay giả? Yêu chính là yêu, anh đã sớm không chấp nhận sự từ chối của em, vậy em còn nghi ngờ cái gì?”

“Em……” Mắt sáng lên, nàng đột nhiên dùng tay nhỏ bé nhéo hắn, hưng phấn nói: “Ngạo Vũ, anh yêu em đúng hay không? Vậy anh nhất định không hy vọng em không vui, anh cũng có thể……”

“Không thể!” Tề Ngạo Vũ tựa như con sâu trong bụng nàng, nàng nói còn chưa xong, hắn cũng đã từ chối trước một bước.

“Anh không cho phép em cầu xin thay cho người cha vô ý thức không có trách nhiệm kia!”

“Ngạo Vũ, anh vốn rất nhân từ mà, van xin anh mà……” Đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy sự cầu xin.

“Y Y……” Trừng mắt nhìn đôi mắt to khát vọng của nàng, hắn tức giận lại khó hiểu. “Vân Sùng Huy tuy rằng là cha em, nhưng em lớn như vậy, hắn trừ chuyện bỏ tiền ra, ngay cả một chút quan tâm cơ bản cũng chưa từng làm qua. Loại cha vô tình như này, em chẳng những không giận hắn, oán hắn, còn làm kẻ chết thay cho hắn, thay hắn trả nợ chịu tra tấn, thậm chí tùy thời không quên tìm cơ hội thay hắn cầu xin? Vân Nhu Y, em cũng không thể ích kỷ một chút sao?”

“Em……” Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, nàng thở dài, ảm đạm nói: “Anh không hiểu. Thật ra ba đối xử với em rất tốt”

“Tốt ở chỗ nào, anh không thấy như vậy?” Hắn hừ lạnh, tuy rằng là hắn bắt buộc Vân Nhu Y làm kẻ chết thay cho Vân Sùng Huy, nhưng chỉ có hắn có thể bắt nạt nàng, người khác dám bạc đãi Vân Nhu Y, cho dù là cha ruột của nàng, hắn vẫn sẽ không để cho người đó sống tốt như cũ. (BB: bá đạo những đáng yêu chết đi được, em tình nguyện để anh cứ bá đạo như thế)

“Ông ấy đối xử tốt với em, cũng may ông ấy bằng lòng cưới mẹ em, nếu không phải như vậy, hôm nay căn bản là không có sự tồn tại của em” Nàng sửa sang lại một chút suy nghĩ, mới chậm rãi mở miệng nói chuyện năm đó.

“Ba mẹ em chính là kiểu thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối mọi người hay nói, người lớn cả hai bên cũng có hẹn ước, chờ bọn họ lớn lên sẽ kết thân. Mẹ em lớn lên dưới hoàn cảnh đó, hơn nữa ba em lại có thể nói là người đàn ông tài hoa dào dạt, bởi vậy bà đã sớm coi ba em là vị hôn phu, toàn tâm toàn ý chờ làm vợ của ba. Nhưng ba em lại coi mẹ như em gái, anh có thể tưởng tượng khi mẹ biết ba em muốn kết hôn với người trong lòng, trong lòng kinh hoảng, phẫn nộ cùng không cam lòng lớn biết bao nhiêu, vì thế bà lợi dụng ba em say rượu…… tự động hiến thân. Nghe nói sau khi ba em tỉnh lại, chỉ có hai chữ tức giận mới có thể hình dung được thái độ của ông. Ông nói nếu mẹ không trân trọng trinh tiết của mình, ông cũng không cần coi trọng, cho nên mặc kệ bất cứ ai khuyên bảo cũng vô dụng, ông vẫn cố ý lấy người phụ nữ ông thương yêu. Ngay khi đang cãi nhau, mẹ em phát hiện chính mình mang thai. Cho nên…… ba em là phụng tử thành hôn (kết hôn vì lỡ có con), ông là bởi vì em mới không thể sống cả đời với người mình yêu thương. Mẹ em là người phụ nữ ác độc hủy đi cả đời hạnh phúc của ông, cho nên sau khi ông cưới mẹ, liền yên tâm thoải mái ném bà ra sau đầu, dồn hết mọi tâm sức vào công việc và nghiên cứu học hỏi. Mà em…”

Nàng chua xót nhếch khóe miệng, “Ba em dù sao cũng là người, một người đàn ông yêu hận mãnh liệt, ông bằng lòng để cho em lớn lên dưới thân phận con hợp pháp cũng đã là đối tốt với em, suy nghĩ vì em”

Nàng có chút nghẹn nào nói: “Càng trùng hợp là, tình nhân của ba anh, chính là người trong lòng ba em năm đó bất đắc dĩ vứt bỏ. Sau khi ba mẹ em kết hôn, bà mới phát hiện chính mình cũng mang thai, đành phải vội vàng tìm người để lấy. Nhưng sau khi chồng phát hiện lại không lượng thứ, bức bà bỏ đứa bé đi. Bà không chịu, vì thế càng ngày càng chịu nhiều khổ sở, cuối cùng bất đắc dĩ, bà đành phải mang theo người em trai em chưa gặp mặt kia trốn đi, vì cuộc sống của mẹ con bọn họ, bà ấy đã chịu rất nhiều khổ đau, cuối cùng, còn thành tình nhân của ba anh. Em vỗn đã thấy kỳ quái vì sao ba em lại bắt cóc tình nhân của người khác, sau khi đã biết nguyên nhân này, cũng thấy cũng không kỳ quái, thậm chí, em cũng vui mừng vì ba em làm như vậy là có tình có nghĩa. Ngạo Vũ, anh nhất định cũng nghĩ như vậy, đúng hay không?”

Hừ lạnh một tiếng, hắn không cho là đúng bĩu môi, đột nhiên, dường như nghĩ đến cái gì, đôi mắt đen như màn đêm nhìn thẳng ,“Việc này em chừng nào thì biết? Là ai nói cho em?”

Mấy ngày nay, nàng vẫn bị cấm chỉ với thông tin bên ngoài. Một khi đã như vậy, người một bước về nhà đã bị áp giải đến Hoài Viên, sao lại biết được những việc này?

“Ưm……” Nàng thật cẩn thận nhìn hắn, “Là…… Là khi chúng ta đi nông trường nghỉ phép, em thừa cơ vụng trộm gọi điện thoại cho vú Trương. Anh đừng tức giận, em không có ý này, em chỉ là muốn báo cho bà ấy biết em vẫn tốt, bảo bà đừng lo lắng. Sau đó…… Bà nói cho em biết” Thấy hắn tuy rằng không vui, nhưng cũng không tức giận, nàng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng nói: “Nghe xong thì cảm động, nhưng ai biết là thật là giả? Nói không chừng chuyện xưa này là cố ý biên kịch ra để che giấu cha em gặp sắc quên nghĩa, thuận tiện lừa gạt em đồ ngu ngốc nhiều lòng tình này”

“Anh đừng nói lung tung! Vú Trương thương em, bà ấy sẽ không lừa em. Hơn nữa, nó không phải chuyện xưa, mà là chuyện thật người thật việc thật” Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Bằng không anh nghĩ rằng em vì sao lại ngoan ngoãn chịu để anh ức hiếp cũng không dám phản kháng? Đó là bởi vì em nợ ba em, dì và em trai chưa gặp mặt nhiều lắm, cho nên……”

“Cái gì ức hiếp? Anh thương em như vậy, em dám nói là ức hiếp?” Hắn trợn mắt trừng nàng, ngọn lửa trong hai tròng mắt thiếu chút nữa không đốt trụi nàng. (BB: xong đời chị =”=)

“Ưm……” Nàng kịp lúc gọi về một chút lý trí, vội sửa miệng mềm giọng nói: “Rất xin lỗi, người ta nhất thời mau miệng, nói sai mà. Anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho em lần này, được không? Đừng nóng giận mà” Thật vất vả lắm mới thấy sắc mặt hắn buông lỏng, nàng mới vụng trộm thở ra, lại chưa từ bỏ ý định nói: “Ngạo Vũ, anh ngẫm lại, nếu nhân vật chính chuyện xưa đổi thành chúng ta, anh làm sao bây giờ? Chẳng may ngày nào đó em mang theo tiểu bảo bối của chúng ta lưu lạc tha hương, thậm chí vì cuộc sống bị bắt trở thành tình nhân của người khác……”

“Im ngay, không có nếu như!” Hắn giống như một con gấu bị xâm phạm lĩnh vực, xù lông rít gào. “Em là người phụ nữ của anh, vợ danh chính ngôn thuận của anh, gã đàn ông nào nếu dám động một sợi tóc gáy của em, anh sẽ băm hắn cho lợn ăn!” (Yu: anh, anh No1!)

“Được được, không có nếu như, là em nói lỡ lời, anh đừng tức giận” Đề tài vừa chuyển, nàng lại ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc, “Ngạo Vũ, ba em lấy trộm cơ mật của công ty, nhất định là vì kéo dài sự truy tìm, đây cũng có thể tha thứ. Huống chi, anh Tiêu nói bởi vì sự anh minh cơ trí của anh, biện pháp xử lý lại thoả đáng, kỳ thật tổn thất không lớn. Anh nể mặt mũi của em và cục cưng, giơ cao đánh khẽ, cho ba em một con đường sống, được không? Van xin anh đó!”

“Em……” Hắn ảo não trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng vẫn là không đành lòng thấy nàng khổ sở mà mềm lòng. Nhưng, hắn khuất phục là có điều kiện.

“Anh có thể đình chỉ hành động đuổi bắt, nhưng, trừ phi ông ta bằng lòng tự động về Đài Loan nhận sai, nếu không anh sẽ không chủ động tha thứ cho việc phản đồ kia”

Cái đó gọi là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Hắn không nói cho Vân Nhu Y, thật ra hắn sớm phát hiện hành tung của Vân Sùng Huy ở Mỹ, chỉ vì tức giận Vân Sùng Huy thất trách và lạnh lùng với con gái, cho nên muốn người của hắn cứ cách một đoạn thời gian liền cố ý lộ hành tung ra ngoài, làm cho Vân Sùng Huy như chim sợ cành cong, chạy thoát từng trạm lại từng trạm, để cho ông ta nếm thử mùi vị, ngủ không an ổn, thần hồn nát thần tính, cũng coi như thay nàng giáo huấn người cha không có trách nhiệm. (BB: trả thù thế mới là trả thù nha, anh số 1)

Vân Nhu Y vui mừng ôm lấy hắn, cảm kích nói: “Ngạo Vũ, anh thật tốt”

Nàng muốn chạy nhanh gọi điện thoại báo tin tức tốt cho vú Trương, ba và dì rốt cục có thể chấm dứt những ngày lưu lạc, nàng rất muốn nhìn người em trai chưa gặp mặt xem nó có bộ dáng gì!

“Tốt cỡ nào?”

“Tốt lắm tốt lắm”

“Miệng ồn ào có ích lợi gì, em là không phải nên dùng hành động chứng minh một chút sao?”

“A……” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhu lệ đỏ lên.

...

...

...

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro