Chương 1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : Ngẫu nhiên thị phi có lợi cho sức khỏe.

Trên diễn đàn mới nổi lên một bài post Hot, tên gọi là "Nói chuyện về ưu khuyết điểm của vấn đề song trao quyền", từ ngoài nhìn thì cũng thật trung lập, click vào nhìn mới biết hoàn toàn không phải như vậy rồi. Bạn học LZ ở chủ lầu nêu lên quan điểm là trước tiên ngoài mặt biểu dương sự khích lệ các loại về vấn đề song trao quyền đối với hai tổ kịch, nhưng vừa chuyển lời lập tức trở thành phê phán vấn đề song trao quyền làm lãng phí tài nguyên CV, trang trí, hậu kì, hơn nữa so về mặt chất lượng cũng làm cho quần chúng không nói được gì, còn thực dễ dàng làm cho fan của hai tổ kịch ở sau lưng đấu đá lẫn nhau.

Cái gọi là song trao quyền, đơn giản mà nói chính là một tác phẩm bị tác giả đồng thời trao quyền cho hai kịch tổ làm thành kịch truyền thanh, chuyện này trong giới cũng không phải là hiếm thấy. Thảo luận về song trao quyền thì bài post này cũng không phải là cái đầu tiên, bất quá nguyên nhân hấp dẫn sự chú ý không ngừng của Tuấn Tú lại là ví dụ mà bài post này đưa ra, bộ kịch cổ phong đam mỹ một bộ ba kỳ vừa mới kết thúc lúc trước của cậu.

Truyện "Thần Quang Hi Vi" này xem như là tác phẩm khai bút mừng năm mới của một tác giả tiểu phấn hồng, câu chữ cũng khá non nớt, được cái tính cách nhân vật công thụ rất là được ưa thích, hơn nữa tình tiết thoải mái, có cao trào rõ ràng, đích thực là rất thích hợp, có thanh hóa(1). Cậu liếc mắt về bài post song trao quyền đang hứng trí bừng bừng đàm luận về hai bản kịch truyền thanh đối lập của bộ tiểu thuyết. Bộ kịch này bị xách ra trước đứng mũi chịu đòn kỳ thật cũng không phải là ngoài ý muốn, tiểu thuyết song trao quyền mặc dù không ít, nhưng là hai bản song trao quyền đều đã ra kịch, hơn nữa song song kết thúc, tựa hồ thật đúng là cùng từ một nhà mà ra.

Tuấn Tú mới vừa thi xong môn chuyên ngành cuối cùng của học kỳ này, buổi chiều bốn giờ lúng ta lúng túng ra khỏi phòng thi, nghĩ giờ này căn tin còn chưa mở cửa, ăn cơm không được liền trực tiếp trở về ký túc xá, vừa lên mạng chơi thì bụng cũng phát ra tiếng biểu tình. Giờ phút này bắt gặp đươc bài post tranh luận cũng coi như kịch liệt, khiến cho Du Thần vô cùng lo lắng, đến nói tạm thời quên béng luôn cái bụng kêu gào đói khát kia.

Các ý kiến lên tiếng nhằm vào hai bộ kịch trong bài post cơ hồ có một sự thống nhất.

Chủ dịch công của bản kịch một đủ biếng nhác, đủ thanh nhàn nhưng không đủ tà mị ngoan độc, chủ dịch thụ đủ chính khí, nghiêm nghị nhưng không đủ sinh động; chủ dịch công của bản kịch hai âm ngoan độc lạt có thừa nhưng mà thản nhiên tự nhiên không đủ, chủ dịch thụ cũng sinh khí linh động có thừa mà cảm giác tuổi tác không hợp.

Tổng hợp lại mà nói, hậu kỳ bản kịch một toàn thắng, trang trí, ED bản kịch hai lại hay hơn, công quân bản một ưu tú, thụ quân bản hai lại xuất sắc. Tuấn Tú vuốt cằm có điểm bất giác mà đắc ý, chính mình tiếp kịch khi đó không biết là song trao quyền, bất quá cảm thấy bài diễn này rất thú vị, cũng sảng khoái tiếp nhận. Nói đến cảm giác tuổi tác ....... Lúc chính mình ghi âm kì một là nghỉ hè cấp ba, thanh tuyến tuổi mười tám lại đi suy diễn thành chính nghĩa đại hiệp hai mươi sáu tuổi, xem ra vẫn là có điểm miễn cưỡng.

Tuấn Tú tiếp tục xem bài post phía dưới, liền thấy tâm tất cả mọi người đều quy về một hướng : hai bản kịch mỗi người một vẻ, nếu tinh lực này phân ra một nửa, giới võng phối liền có hai bộ kịch được hoàn thành rồi, mà không phải là như hiện tại một văn hai kịch. Tương đối mà nói vẫn là càng hi vọng có hai truyện khác nhau ra kịch a.

Tuấn Tú hơi hồi tưởng chút thời gian ra kịch, quả thật còn vì song trao quyền mà lúc phát kịch hỗn loạn không ít. Bởi vì hai tổ kịch đồng thời có ý thức tranh chấp, giai đoạn chuẩn bị lúc trước cơ hồ là cướp giật lẫn nhau, tỷ như tìm CV, tỷ như thúc giục trang trí poster, lại tỷ như vì đẩy nhanh tốc độ mà ở việc xây dựng hiện trường và kịch bản có rất nhiều khiếm khuyết, càng miễn bàn đến hậu kỳ qua loa. Có thể thấy được đẩy nhanh tốc độ mặc dù nhanh hơn một chút, nhưng là tàn phá chất lượng, dù sao cũng phải nói vẫn là mất nhiều hơn được nhiều lắm.

Lại nói tiếp mặc kệ thái độ người nghe thế nào, đối với tổ kịch mà nói, song trao quyền chung quy lại cũng không phải là chuyện hưởng thụ gì.

Tuấn Tú lại F5 một cái, liền thấy được một cái phản hồi rất thú vị : Nói như thế, công quân một thêm hậu kỳ, thụ quân phối bản hai thêm trang trí, hẳn là hoàn mỹ đi?

Phía dưới liền có cô nàng theo luôn : Công bản một x Thụ bản hai ...... Vì thế Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ x Cá Chiến Đấu? CP này chưa từng thấy phối hợp qua nha, tưởng tượng một chút liền có chút chờ mong rồi.

Xoát đến đây đã là mười sáu giờ năm mươi hai phút chiều, ID Cá Chiến Đấu của bạn học Tuấn Tú tâm tình không tồi, chờ cơ hội liền để máy tính về chế độ chờ rồi chạy tót đi căn tin. Nói đùa, đã là cuối kỳ, đầu bếp căn tin kêu một cái liền giảm chất giảm lượng, đi chậm chỉ sợ ngay cả mẩu vụn đồ ăn cũng chẳng có mà ăn.

Một bát mì xì dầu xào cũng đủ bón no cái dạ dày, Tuấn Tú nhàn nhã lắc lư quay về ký túc xá. Phòng ở của Tuấn Tú là phòng sáu người, mấy người là ở hệ khác, hôm trước thi xong đều đã về nhà. Bạn học Tuấn Tú cũng vì thế nên mới dám đáp ứng ở ký túc xá mở ca hội. Thời gian mở màn là tối bảy giờ rưỡi, Tuấn Tú không vội vàng, ung dung xem xét, thu nhỏ từng trang cửa sổ rồi mới nhấp mở một trang mạng mới.

Ăn cơm mất chút ít thời gian, bài post kia cư nhiên đã đứng đầu bảng. Hơn nữa không phải dìm kịch tổ, càng không phải là dìm tác giả, mà là tập trung tinh lực dìm CV. Đương nhiên không phải là dìm Cá Chiến Đấu. Vị trúng chiêu kia chính là CV quân vừa mới thăng lên làm CP giả tưởng của bạn nhỏ Cá Chiến Đấu ------- Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ.

"Nhìn đến cái ID kia, tâm lí lại sinh ra thương cảm, xui xẻo xui xẻođi đi."

"LS dừng bước, đây không phải là đồng bệnh tương liên sao? Bị kéo âm đến hơi thở mong manh, lệ tuôn rơi."

"Lên giọng vây xem, cầu chân tướng!"

"Đừng đợi nữa, sớm thay đổi CV mới là chính đạo, người từng trải lên đi."

"Liệt kê từng CV xuất hiện trong bài post này, Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ, Lô Cốt Huynh, Cá Chiến Đấu, Bách Chiến Bất Suy, Viên Cổn Cổn, Đông Pha Hồng Thiêu Nhục, vậy là vị nào?"

"Có nghi vấn nha, Xì Dầu sama không phải chỉ kéo âm(2) có tiếng thôi đâu ﹁_﹁".

"Bên ngoài nghe qua, nghe nói không chỉ kéo âm, còn thường xuyên giả chết = =".

"Này, LS cô nghĩ muốn dìm ai đây, dám đứng ra không? Ỷ dùng cái mã giáp lại lên nói lung tung, ai chẳng làm được a, không giữ lấy nhân phẩm cẩn thận tỉnh lại không có xương quai xanh!"

"Fan Xì Dầu bưu hãn, nguyền rủa thật mạnh ......"

Tuấn Tú thật ra không biết Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ là đại vương kéo âm, cậu dù sao cũng không làm nhân viên kì trước sau, bất quá bài post này vốn chỉ là mấy tiếng kêu gào sầu não của mấy chuẩn bị không đợi được âm thô, không biết làm thế nào đến đấy chung sức, không phân biệt là anti hay fan não tàn của người ta, cứ thế mà cùng nhau dìm. Còn dìm đến vô cùng khí thế, đại khái giờ đã là cuối kỳ, học sinh đều đã nghỉ, quả nhiên người trẻ tuổi thừa tinh lực cần phát tiết.

Tuấn Tú sau khi hồi tưởng lại ấn tượng đầu tiên Xì Dầu quân lưu lại cho cậu, chính là một việc ngoài ý muốn từ cách đây rất lâu rồi.

Bảy giờ đúng, Tuấn Tú thử thử micro, sau đó mới không nhanh không chậm bò lên YY, quả nhiên trong phòng đã có không ít cô nàng ngồi chồm hỗm chờ. Tuấn Tú vừa vào liền nghe được bên trong đang phát một bộ kịch chính mình chủ dịch ngày trước. Từ weibo lấy lại list nhạc đã chuẩn bị sẵn, quay đầu lại đã thấy trong phòng YY xoát bình ầm ầm rồi.

Hoàn chương 1.

------------------------

1. Thanh hóa : biến hóa thanh âm.

2. Kéo âm: chỉ hành động kéo dài hạn nộp âm thô.

、Chương 2 : Trước chủ đề cần phải quá độ một chút.

Ca hội đêm đó cực kỳ thuận lợi, Tuấn Tú khồng hề có ý tìm mấy vị khách quý đến góp vui, nhưng mấy cô nàng quen khá thân với cậu đã kéo đến mấy CV bình thường hay hợp tác, muốn bày trò khách quý thần bí, thực là làm cho cả ca hội náo loạn ầm ĩ một phen. Thời điểm ca hội chấm dứt, Tuấn Tú lại muốn đi xoát cái bài post ngoài là thảo luận mà trong là thị phi kia một lần nữa, không ngờ phát hiện bài post bị xóa mất rồi.

Quản lý viên động tác thật mau. Tuấn Tú đóng máy tính, một bên cầm lấy cái bình thủy tinh, đi phòng rửa mặt.

Ngày hôm sau, khi có người trên QQ gõ qua tìm cậu vừa lúc Tuấn Tú đang ghé vào bàn máy vi tính ăn cơm trưa, con chim cánh cụt béo ở góc màn hình nhảy lên nhảy xuống hồi lâu mới nhận được ánh mắt tranh thủ liếc đến của chủ nhân.

Candy: Cá sama có nhà không?

Candy: Không ở sao, không ở sao? (┬_┬)

Cá Chiến Đấu: Làm sao vậy?

Candy: A! Muốn cầu một cái thử âm cho thanh niên cảnh sát âm trong bộ kịch niên linh hiện đại huyền nghi, không biết Cá sama có tiện hay không.

Cá Chiến Đấu: Cả kỳ nghỉ đông đều không được, sau nghỉ đông mà các người vẫn không chọn được người thích hợp, liền đem kịch đến gửi cho tôi xem nhé.

Tuấn Tú đóng cửa sổ chat, mở to trang mạng trường xem lại rồi ngồi ngẩn người. Trường học còn hai ngày thanh lọc ký túc xá, sẽ đem tất cả các học sinh lưu lại trường tập trung ở sảnh ký túc xá. Ở lại trường đón tết cũng không phải là không được, chỉ có điều hơi phiền toái.

Xem ra năm nay chỉ sợ là vẫn phải qua chỗ mẹ. Quên đi quên đi, mấy chuyện phiền lòng đó để sau hãy nói, trước tiên làm cho xong mấy việc này đã. Tuấn Tú đang phiên dịch dở dang, vì gặp phải hai từ khó mà dừng lại. Đến một từ cũng không biết, ghép vào lại thành một từ ngữ chuyên ngành thì càng chẳng hiểu nổi, Tuấn Tú thử tra đủ thứ, thậm chí đến tận thư viện mượn hẳn bộ sách chuyên ngành về mà cũng không thu hoạch được gì.

Tiến độ bị khựng lại, đương nhiên Tuấn Tú cũng có thể lựa chọn bỏ qua hai từ đó mà dịch tiếp, nhưng cái khái niệm không hiểu chút nào lại làm phiền cậu. Tuấn Tú hơi hơi ảo não xoát lại trang mạng, tùy tay nhập hai từ mình không biết kia vào weibo: "Không biết dịch như nào cho thích hợp, thống khổ quá."

Kỳ hạn phiên dịch cho bản sách tra cứu địa chất trên tay là hai tháng sau, bởi vì đoạn cuối kỳ trước thi cử tấp nập, tiến độ có bị thụt lùi, Tuấn Tú cào cào loạn tóc, đành phải bắt buộc chính mình đẩy nhanh tốc độ lên.

Dịch xong một chương mới, Tuấn Tú ngẩng đầu thoát khỏi mớ chữ lằng nhằng, mở trình duyệt lên email. Cái weibo phát lúc trước đã bị luân một lần, các loại "cầu người tài ba, cầu đại thần, cầu cường công", lượng comment đích xác cũng không ít, thế nhưng lại không có người đáp đúng. Tuấn Tú cũng không hi vọng gì, nhàn nhạt liếc mắt xem com, nào ngờ giữa một đống văn tự tiếng trung an ủi kèm cầu mong cộng thêm đùa giỡn lại ngoài ý muốn có một cái com dựa theo ý cậu mà trả lời.

Tuấn Tú có ý lưu lại cái ID kia, chỉ độc nhất một chữ "Hữu". Chính vì bốn chữ chuẩn xác được nhắn lại, nửa câu vô nghĩa cũng không có, không chút nào giống với phong cách "người đẹp vuốt một cái", "mỹ nhân sờ một phen"(1) của mấy vị khách "gà mẹ"(2) quen Tuấn Tú. Cho nên Tuấn Tú mới tò mò điểm một chút vào cái vị "Hữu" kia. Follow 0, fan 2, weibo 0. Tốt lắm, đại khái là ID mới đi, Tuấn Tú đóng trang mạng, tiếp tục ngồi dịch. Có hai từ thần thánh kia phù hộ, phần nội dung tiếp theo cần dịch tựa hồ cũng thuận buồm xuôi gió hơn.

Sau hai ngày, ký túc xá đóng cửa. Tuấn Tú kéo hành lý, vai mang túi sách bước về phía cổng trường, chưa kịp qua đường đến chỗ trạm xe bus đã nhìn thấy bóng dáng một chiếc xe quen thuộc đõ trái phép trước cổng trường. Cửa kính xe được hạ xuống, một khuôn mặt cười hì hì thò ra: "Tiểu Tú, bên này."

"Hôm nay không cần đi làm?" Tuấn Tú nhét hành lý vào cốp, chui vào ghế sau xe.

"Nghỉ." Tống Trường Nho đơn giản giải thích, "Vốn muốn dẫn em đi ăn một bữa rồi mới trở về, bất quá dì đã nấu rất nhiều món ngon chờ tiểu thiếu gia em giá lâm, vậy nên chúng ta vẫn là trực tiếp trở về nhà đi."

Quan hệ của Tuấn Tú cùng với vị anh kế này vẫn luôn không tồi, chỉ có điều Tống Trường Nho cũng không ở tại Tống gia, sau khi đi làm liền thuê nhà bên ngoài, khi Tuấn Tú tới Tống gia chính là ở trong căn phòng cũ của Tống Trường Nho.

Mẹ Tuấn Tú đã sớm chuẩn bị tốt một bữa trưa phong phú, dượng buổi trưa không có nhà, Tuấn Tú liền thở dài một hơi. Đợi cho đến khi đồ ăn được dọn xong, Tống Trường Nho mới đi lôi đứa em đang ngồi trong phòng đánh điện tử ra. Em trai Tống tên là Tống Trường Văn, nhưng trong nhà già trẻ lớn bé đều gọi thẳng là em trai Tống. Tống Trường Văn trải qua một thời gian dài kháng nghị không có kết quả, hiện giờ đã mười hai năm trôi qua, cũng phải thích ứng rồi.

Bầu không khí bữa cơm vốn cũng không đến nỗi nào, nhưng khi mẹ Tuấn Tú gắp cái cánh gà nướng cuối cùng vào bát cậu, em trai Tiếu liền khóc rống lên, nháo loạn như kiểu Tuấn Tú đã ăn mất tiêu bát cá kho tàu ngon nhất mà mẹ Tuấn Tú để dành riêng cho nhóc. Mẹ Tuấn Tú nhăn mi, chỉ trích đứa con út một câu làm cậu nhóc mất hứng, mặt bí xị.

Em trai Tống không hợp là do ân oán nhiều năm. Năm đó lúc ba mẹ Tuấn Tú ly hôn, Tuấn Tú bất quá cũng chỉ là một bé con hơn bốn tuổi, mẹ Tuấn Tú chịu không nội việc chồng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cắn răng quyết tâm ly hôn, lại nề hà ông bà Dư gia bên kia quỳ gối trước mặt con dâu cầu lưu lại cháu nội. Cứ như vậy, Tuấn Tú liền theo ông nội, bà nội mà lớn lên, từ nhỏ đã là những tháng ngày không có mẹ. Sau mẹ Tuấn Tú lại tái hôn, chuyển sang thành phố mới, rồi lại sinh thêm đứa con nữa, số lần chiếu cố Tuấn Tú gần như là hư vô, hằng năm cơ hội được gặp mặt đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thẳng đến khi Tuấn Tú thi đỗ trường đại học bây giờ, vừa lúc là chỗ gia đình mới ở, liền ngẫu nhiên hội ngộ.

Em trai Tống đối với Tống Trường Nho thì rất yêu quý, từ nhỏ đã tranh làm người hầu của anh cả, nhưng đối với Tuấn Tú, anh hai đột nhiên xuất hiện, không dẫn nhóc đi chơi công viên, cũng không mua quà cho nhóc mâu thuẫn vô cùng căng thẳng. Huống chi bởi vì mẹ Tuấn Tú đối với Tuấn Tú luôn có sự bứt dứt muốn bồi thường, càng làm cho em trai Tống cảm thấy mẹ bất công, đối tốt với người lạ, càng sinh ra phản cảm với Tuấn Tú.

Tuấn Tú có chút xấu hổ mà đem cái cánh gà trong bát đưa lại cho em trai: "Em ăn đi."

Em trai Tống quật cường vươn đũa gẩy đi, đạp vào đôi đũa đang vươn ra của Tuấn Tú khiến cái cánh gà rơi cuống đất, lăn trên sàn nhà vẽ một vòng, cút thẳng đến chỗ trống đối diện, để lại một đường dầu mỡ bóng loáng trên sàn.

Tống Trường Nho dùng đũa đập vào đầu em trai: "Đối với anh Tiểu Tú là cái thái độ gì đó? Thực kỳ cục!"

Em trai Tống xoa xoa đầu, mếu: "Anh ta mới không phải anh trai em!"

"Có muốn quà năm mới nữa không?" Vẻ mặt Tống Trường Nho nghiêm túc dọa người nên em trai Tống lúc này mới chịu yên phận. Tuấn Tú thở dài, đứng dậy cầm giấy ăn chuẩn bị đi lau vét dầu mỡ trên sàn, mẹ Tuấn Tú liền vội bắt lấy tay cậu: "Để mẹ, để mẹ, Tiểu Tú ăn cơm trước đi."

Ăn cơm xong, Tuấn Tú liền lôi hành lý lên phòng, không hề động đến bài trí trong căn phòng, đồ tùy thân của cậu bất quá cũng chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi cùng với một cái túi sách. Nếu ông nội, bà nội còn tại thế, cậu thiết nghĩ thà trở về nhà ông bà còn hơn phải sống ở nơi mà mình không được hoan nghênh đón tết.

Hoàn chương 2.

---------------------------

1. Kiểu mấy câu của sắc lang ý.

2. Nguyên văn là : 伪御姐真母爱, nghĩa nó cũng na ná như kiểu "gà mẹ", ai thắc mắc thì tự sớt baidu nhé.

、Chương 3 : Nhóm diễn viên đào kép lăn ra đây đi.

Buổi tối cha Tống trở về, cảm giác tồn tại của Tuấn Tú lại càng them khó chịu. Tống Trường Nho ăn xong cơm trưa không lâu liền đi mất, này vốn là một nhà ba người, có thêm Tuấn Tú thành ra thừa thãi. Thật vất vả mới qua được bữa tối, Tuấn Tú nói một tiếng liền chui tọt vào phòng ngủ.

Tuấn Tú ở trường dùng PC, phòng của Tống Trường Nho để trống đã lâu nên cũng không có máy tính. Cũng may cậu đã giao bản phiên dịch kia cho người ta trước khi rời trường, lĩnh hai nghìn tệ, hơn nữa học đại học hai năm nay cũng đã làm thêm mấy công việc lẻ tẻ để kiếm thêm thu nhập, hiện giờ trên tay cũng coi như có chút tài sản. Tuấn Tú nằm chống tay, vịn lên đầu giường, nghĩ thầm phải trải qua những ngày nghỉ đông này như thế nào mới tốt.

Ngày hôm sau, Tuấn Tú chạy ra bên ngoài tìm mấy việc gia sư, chiều nào cũng đi từ trưa đến tối muộn chín giờ, bữa tối tự gánh vác. Cậu đối với nội dung công việc cũng phi thường vừa lòng, cơ bản chính là ngồi ôm máy tính, lên QQ công cộng, đợi đến lúc người cần gia sư bên kia có vấn đề gì, cậu sẽ phụ trách đánh đáp án và giải thích gửi đi. Thời gian trống có thể tùy tiện lên mạng hoặc là chơi game, dù sao hiện giờ internet phát triển như vậy, hơn nữa ngành học của Tuấn Tú cũng không tồi, ứng phó với mấy đứa nhóc trung học cơ sở này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hơn nữa nhờ vậy còn giải quyết được vấn đề nghỉ đông không được sờ tới máy tính, thêm nữa lại có thể giảm bớt thời gian ở nhà mẹ, Tuấn Tú quả thực không thể vừa lòng hơn.

Thanh âm QQ vang lên, Tuấn Tú nhanh chóng thu nhỏ cửa sổ trình duyệt đang xem, tập trung làm việc. Bên kia là một nữ sinh trung học, cực kỳ lễ phép hỏi hai vấn đề về lịch sử. Nhắc đến văn hóa phục hưng Châu Âu, Tuấn Tú chính là dân khoa học tự nhiên, vội vàng mở mạng tìm trợ giúp, quả nhiên không đến hai phút đã cho nữ sinh kia một đáp án vừa lòng.

Tuấn Tú cọ cọ mấy sợi tóc mái dài buông nhẹ trước trán, nghĩ nghĩ không biết vấn đề vừa rồi mình trả lời có gì không đúng không, vừa vặn mở weibo, vì thế liền thuận tau copy đoạn vừa rồi phát lên: "Phổ cập khoa học, hắc hắc." Vừa mới F5 weibo, QQ của Tuấn Tú đã kêu lên ầm ĩ.

Ba Tường Quân: Cậu không phải là nghỉ đông không onl sao?

Cá Chiến Đấu: Vốn là không onl a, có điều tôi tìm được một cái công tác ngắn hạn cần đến mạng (Nháy mắt)

Ba Tường Quân: Cũng không tồi.

Cá Chiến Đấu: Cậu còn ở trường học?

Ba Tường Quân: Ừa, nghiên cứu sinh gần như không có nghỉ đông.

Cá Chiến Đấu: Hắc hắc, nói vậy cậu tết cũng không về nhà sao?

Ba Tường Quân: Xem tình hình, kịp thì mới về.

Cá Chiến Đấu: (Khinh bỉ) Trở về có cơ hội thì liên hoan, lần trước là cậu mời, lần này là tôi mời.

Ba Tường Quân: Được.

Tuấn Tú liếc mắt đã thấy trên weibo có gần chục cái comment mới, tiện tay điểm mở. Giữa một đống biểu tình và ký hiệu, có một cái com vô cùng ngắn gọn, sửa lại cách biểu đạt chính xác hơn cho cái weibo ban đầu của Tuấn Tú. Cậu cân nhắc một chút, thật đúng là sửa chữa lúc đầu so với lúc sau càng chuẩn hơn. Lại nhìn chủ nhân của comment, thực quen mắt, vẫn là vị chỉ có độc nhất một chữ "Hữu" kia.

Lần này Tuấn Tú trực tiếp follow thêm đối phương, một bên lại bất ngờ khi nhìn đến lượng follow của người nọ. Bởi vì chỉ mới hơn một tuần, vị bạn học "Hữu" kia đã có lượng fan từ hai lên đến hơn hai nghìn. Trang chủ của "Hữu" chỉ có duy nhất một cái weibo, vào hai mươi mốt giờ một ngày nọ tuyên bố: "Ngủ."

Hai mươi mốt giờ đã có thể ngủ, hoặc là nhìn sai giờ hoặc là giả vờ nhìn sai giờ, thanh niên nghiêm túc ngày nay cũng không vào thời gian hoa lệ như vậy mà tiến vào ổ chăn. Tuấn Tú xem xét xong, nhấp vào comment bên dưới cái weibo duy nhất của người kia. Nhờ thế cậu lại phát hiện thêm một điều: nguyên lại vị bạn "Hữu" này cũng là CV, còn là CV cậu đã từng nghe nói qua nhưng chưa bao giờ hợp tác, mà cũng chính là vị chính chủ mấy ngày trước bị vây xem khắp nơi kia ------ Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ, còn gọi là Xì Dầu sama.

Cá Chiến Đấu: Ha ha, tôi phát hiện weibo của Xì Dầu quân.

Ba Tường Quân: Ách, cậu không biết diễn đàn có bài post chuyên môn tập hợp weibo của các CV sao?

Cá Chiến Đấu: = 口 = Được rồi, tôi out đây.

Ba Tường Quân: Đi viết văn đây, đi đây.

Thừa dịp không có học sinh tìm đến cửa, Tuấn Tú bèn lên diễn đàn tìm thử bài post địa chỉ weibo của các CV, quả nhiên thấy bên dưới mới update thêm weibo của Xì Dầu quân. Đảng bát quái trong giới luôn là một đoàn nhân vật manh nhất. Tuấn Tú cảm khái.

Đêm trừ tịch – đêm trước đêm 30, Tuấn Tú trốn trong ổ chăn với tay lên mạng, rõ ràng không khí tân niên tốt đẹp, vậy mà vẫn có người thị phi đến thiên hôn địa ám, lần này đề cập đến RP cực kỳ khó đánh giá của một vị nam CV thâm niên cấp chú bác, cũng liên lụy tới một vài vị CV cả cũ cả mới trong giới, nội dung cụ thể đại khái là: Trong lòng tự hiểu bạn trên mạng đồng hướng gặp mặt hai bên ngoài đời rốt cuộc có phải là gặp mặt đơn thuần hay không?

Mặc kệ nội dung liên lụy đến ai hay không cũng không khỏi làm cho người ta thổn thức, Tuấn Tú vừa cảm thấy hứng khỏi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, mẹ cậu bưng bát bánh trôi tiến vào, ngồi bên mép giường của đứa con: "Ăn bữa khuya." Mẹ Tuấn Tú không hẳn là không nhìn ra sự gượng ép của con mình khi ở nhà, nhưng là trong lòng người mẹ vẫn luôn muốn được nhìn đứa con của mình nhiều một chút, có gì khó xử cũng chỉ đành coi như không thấy mà thôi.

Tuấn Tú chui ra khỏi ổ chăn, áo lông dày cộp trên người cũng không cởi ra nên nhất thời cũng không thấy lạnh, cắn mấy miếng bánh trôi, phút chốc đều thấy ấm cả lòng. Tuấn Tú nhìn những điểm trắng trắng dính trên thái dương mẹ, cũng không nói rõ được là tư vị gì: "Con vẫn luôn thích ăn đồ ngọt."

Mẹ Tuấn Tú nhẹ nhàng thở dài: "Tuấn Tú, chuyện đó........"

Tuấn Tú cười khổ lắc đầu: "Mẹ, có thể sửa con cũng không cùng mẹ ngả bài, con mẹ không sửa được."

Mẹ Tuấn Tú đứng lên cầm lấy chiếc bát không, trước khi đi lại vén chăn cho Tuấn Tú: "........Vậy cũng phải tìm người đáng tin mà dựa dẫm, không cần biết là nam hay nữ, con cũng không thể xằng bậy, hiểu không?"

"Con không phải bố con," Tuấn Tú nói xong mới phát giác không ổn, nhưng lời đã nói ra làm sao thu hồi lại được, "Mẹ, con sẽ đúng mực."

Đợi cho thanh âm đóng cửa vang lên, Tuấn Tú lại F5 bài post kia một lần, ID bị nhắc đến lại nhiều thêm hai cái, xem ra trận này lên án công khai, trước không cần biết thật giả thế nào, liên lụy cũng thật nhiều. Tuấn Tú hơi hơi nhíu mày, chính mình cũng gặp qua ba, bốn người bạn trên mạng trong giới võng phối, có hai lần đều chỉ có hai người gặp mặt, một là Ba Tường Quân, một là Ly Đồ, đều là đối phương đến thành phố của mình, bởi vì vừa lúc thuận tiện hay là cần chính mình giúp đỡ, liền thuận tiện gặp nhau. Làm sao nói gặp mặt ngoài đời là nhất định phải có mục đích xấu? Chẳng lẽ là chính mình rất đơn thuần? Tuấn Tú tự giễu một phen, cũng lười xoát tiếp.

Hoàn chương 3.

、Chương 4 : Thần ngủ luôn ngủ đông.

Ngày mười lăm tháng giêng, việc gia sư của Tuấn Tú đã xong được hai ngày, ký túc xá cách ngày là sẽ mở cửa nhận học sinh, Tuấn Tú bắt đầu thu dọn hành lý đơn giản. Trừ bỏ hai bộ quần áo mới Tống Trường Nho tặng, còn lại vẫn y như lúc đến. Di động đặt trên giường bắt đầu rung liên hồi, Tuấn Tú xoa xoa hai bàn tay dính tro bụi tiếp điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm tung tăng ríu rít: "Cá nhỏ, cá nhỏ, phát kịch nga, cậu có lên hay không?"

Tuấn Tú đưa tay kéo điện thoại xa ra một chút: "Bây giờ?"

"Cô nàng tuyên truyền đang post bài nha," cô nàng chuẩn bị hiển nhiên có điểm kích động, "Đại khái là nửa giờ nữa ok, cậu có thể lên hay không? Tôi thông tri cho vài vị CV khác nha, cơ bản là tất cả mọi người đều có thể lên."

"Ừa, được, tôi dùng điện thoại lên, các người phát post rồi nhắn tin cho tôi là được."

"Di động a," Thanh âm bên kia rõ ràng lộ lên tia tiếc nuối, "Lần này cô nàng trang trí thức tài giỏi a, poster rất đẹp, sau còn có hai bức tranh cực đẹp về Tiểu Tứ của cô nàng fan nguyên tác nhiệt tình, không nghĩ thưởng thức một chút sao?"

Tuấn Tú treo máy rồi thong thả bước đến bên ngoài phòng ngủ của em trai, quả nhiên từ sau cánh cửa truyền ra tiếng ra sức gõ bàn phím. Có đôi khi cậu cũng không thể lý giải nổi, cha Tống tái hôn cùng mẹ cậu, nuông chiều con cái là chuyện đương nhiên nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy, cả ngày chỉ ôm máy tính chơi game, ngay cả ăn cơm uống nước đều phải gọi ba, bốn lần, thật sự không có vấn đề gì sao?

"Tiểu Tú tìm em con sao?" Mẹ Tuấn Tú bưng nguyên tiêu lên mời mọi người ăn bữa khuya, bắt gặp con trai cả của mình đứng trước cửa phòng do dự, không khỏi có điểm tò mò. Hai đứa con này cho tới bây giờ đều là đứa này chán ghét đứa kia, đứa này trốn tránh đứa kia.

Tuấn Tú lắc đầu: "Mẹ, con giúp mẹ bưng chén."

Em trai Tống đại khái là đã chơi game đến mệt mỏi, bị cha nó xách ra khỏi phòng ăn bữa khuya thật là ăn như chết đói. Điện thoại Tuấn Tú có tin nhắn mới, là cô nàng chuẩn bị nói đã phát kịch rồi. Xem xét em trai đang lang thôn hổ yết mà ăn, Tuấn Tú theo bản năng nhích lại gần hướng phòng ngủ của nó, cũng chưa tiếp cận đến cánh cửa phòng mà đã nhận được ánh mắt hung tợn giống như tên bay đạn lạc của em trai Tống ném qua. Tuấn Tú nguyên bản là có thể không thèm để ý, chính là em trai Tống trước khi quay về tiếp tục ăn bánh trôi đã nói thầm một câu: "Đừng nghĩ sờ đến máy tính của tôi."

Ngày hôm sau Tuấn Tú liền kéo hành lý trở về trường học. Phòng ngủ sau một tháng trống vắng không còn chút hương vị nhân khí nào, nhưng cũng coi là tự do tự tại. Tuấn Tú đã ngồi trên xe bus xuyên qua nửa thành phố, bát thịt kho tàu mà mẹ cậu chuẩn bị cho cậu trước khi đi đã sớm nguội, đem cà men inox đặt vào chậu rửa mặt, đổ nước ấm vào, rồi Tuấn Tú mới nhanh đi mở máy tính.

Candy: Nga, Cá sama, anh rốt cuộc đã lên rồi, đợi cả kỳ nghỉ đông \(^o^)/~

Tuấn Tú toát mồ hôi, vị chuẩn bị này thực sự là thần thông, ngay khi mình vừa login trong nháy mắt đã xao đến tận cửa. Đương nhiên Tuấn Tú cũng không đoán được đối phương đã cài đặt nhắc nhở login đối với cậu. Cả kỳ nghỉ đông cậu làm thêm tuy là cũng dùng QQ cá nhân, nhưng dù sao cũng không tốt lắm cho nên ẩn thân vẫn hơn. Lúc này avar độc một chữ "Ngư" sáng ngời, cô nàng bên kia lập tức kích động lao đến cửa nhà.

Cá Chiến Đấu: Hãn, các người vẫn chưa tìm được CV thích hợp?

Candy: Không a T.T Không đi tìm đâu, một mực chờ Cá sama trở về nha.

Cá Chiến Đấu: Ặc, gửi kịch bản cho tôi.

Candy: Tiếp lấy ~ Đây là một bộ đam mỹ văn bốn kỳ đề tài cảnh sát, bên ngoài âm tình bất định nhưng thực tế lại ôn nhu cường đại pháp y công cùng cơ trí cố chấp ngẫu nhiên manh động thanh niên cảnh sát thụ ><

Cá Chiến Đấu: Không phải là hướng ám muội sao?

Candy: Ặc, chính là như vừa mới nói, kỳ thật có thể nói là Cp hỗn loạn, bởi vì bên trong còn có một đống cảnh sát tính cách khác nhau mà đất diễn cũng không ít, còn có hai tên nghi phạm cũng thực tà ác.

Cá Chiến Đấu: Ừa, đợi xem kịch bản rồi sẽ cho cô câu trả lời thuyết phục.

Một tuần sau mới chính thức khai giảng, đại bộ phận học sinh còn chưa có quay về trường, ba cái căn tin cũng chỉ mở có một, Tuấn Tú dùng một cái hộp nhựa mua bốn lạng cơm mang về, nhấc hộp thịt kho tàu đã ấm nóng hơn nhờ ngâm một lúc lâu trong nước sôi, một bên lại mở kịch bản ra xem thử.

Kịch bản kỳ một cũng không dài, nhưng diễn biến câu chuyện có đầu đuôi rõ ràng, đem mỗi điểm đáng ngờ đều dừng lại ở cao trào, nhín không ra đáp án ẩn sâu bên trong, mạch trinh thám cũng xen kẽ mạch lạc, nắm bắt người xem. Nhưng mà đả động đến Tuấn Tú nhất chính là đoạn đối thoại trong kịch bản thực thoải mái, ngắn gọn, rõ rang, thực dụng, tùng câu chữ đều mang theo khí phách mạnh yếu khác nhau.

Tuấn Tú nguyên bản nghĩ đến tổ kịch này đã kiên nhẫn chờ mình hẳn một tháng, tất nhiên là những người khác cũng chưa bắt tay vào làm, nhưng cậu cũng không lường trước được, khi đi vào diễn đàn tổ kịch kia, thanh hiển thị đều đã đầy đủ các staff có mặt. Nhìn nhìn lại CV, mấy nhân vật chủ yếu có trong kịch bản đều cũng đã ổn định. Bấy có mấy CV dùng tên QQ, Tuấn Tú không nhận ra là ai.

Candy: Cá sama, tối ngày mốt có bận không? Nếu rảnh thì đến hiện trường thử xem XD

Cá Chiến Đấu: Có thể.

Đây đại khái là tổ kịch mạnh mẽ vang dội nhất mà mình từng tham dự đi? Tuấn Tú cắn đũa nghi hoặc, còn may thời gian hiện trường cũng gần, mấy anh em khác trong phòng ngủ luôn là ngày đó mới đến trường, thế cho nên vài ngày này ở ký túc xá mở mạch cũng hoàn toàn không phải lo lắng ảnh hưởng đến ai.

Ngày hiện trường đó, Tuấn Tú đến sớm hơn giờ hẹn một chút, khi đó trên SK đã có vài người rồi. Cậu hô "Hello" một tiếng, hồi lâu mới có một thanh âm lười biếng vang lên: "Bọn họ đều chạy mất rồi."

Chạy? Bọn họ? Tuấn Tú mạc danh kỳ diệu ngơ ngác: "Ai chạy? Chạy đi làm gì?"

"Ai biết," Người bên kia càng ngày càng lười hơn, quả thực hình như có điểm buồn ngủ, "Buổi chiều mở kênh nháo đến tận bây gờ, quá high nên đều quên mất thời gian."

"Vậy hiện tại thì sao?" Tuấn Tú phẫn uất, "Rất high nên đến giờ ngược lại đều không onl?

"Ăn cơm thì ăn cơm, tắm rửa thì tắm rửa," Người bên kia giải thích từng bước như thể đã sắp đánh đổ toàn bộ kiên nhẫn rồi, "152xxxxxxxxx, số của tôi, chờ mấy người đó trở lại thì gọi cho tôi, tôi đi ngủ một giấc đã."

Vì thế một kênh mười người đều là biểu hiện đang onl, lại mạc danh kỳ diệu chỉ có một mình Tuấn Tú ở lại. Người anh em vừa mới lên lên tiếng mới thật sự là hình mẫu mạnh mẽ vang dội, thậm chí còn không có hỏi Tuấn Tú có nhớ chuẩn số điện thoại của anh ta không mà cũng quay lưng đi luôn. Tuấn Tú yên lặng ngẫm nghĩ, có lẽ đối phương càng chờ mong cậu không nhớ được số mới tốt. Đáng tiếc năng lực tốc ký của Tuấn Tú không tồi, đã nhanh chóng đem số điện thoại vừa rồi ghi vào di động. Cậu đành đeo tai nghe lên BBS, sinh kế học kỳ này của cậu a, gia sư a, buôn bán a, tất cả đều là dựa vào BBS của trường.

Không đầy vài phút, cô nàng chuẩn bị đã lên rồi: "Ai u, tôi sai rồi, bị mẹ gọi đi ăn cơm, Cá sama có đây không?"

"Có." Tuấn Tú lên tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi, "Vị kia, ặc, tên SK là qwer, để lại số di động rồi đi ngủ, tôi hiện tại nên gọi cho anh ta sao?"

"Phốc, không phải chứ?! Thần ngủ ngủ cũng quá giỏi đi," Chuẩn bị không còn bình tĩnh được nữa, "Giữa trưa tất cả mọi người onl, anh ta chỉ lên nói một câu đi ngủ trưa, sau đó liền không thấy bóng dáng đâu nữa cho đến tận bữa tối, kết quả hiện tại mới có mấy giờ a? Mới bảy giờ đã lại đi ngủ? Tôi sao lại cảm thấy anh ta giống y như gấu ngủ đông a."

"Ách........ Vậy cứ cho anh ta ngủ?" Tuấn Tú cũng bó tay rồi.

"Ngượng ngùng a sama, cô nàng đạo diễn của chúng ta phải đi lấy hàng, lập tức sẽ quay lại, trở về liền gọi cho Thần ngủ dậy đi."

"Thần ngủ....... Thật đúng không phải là hư danh a." Tuấn Tú nói thầm một câu, tiếp tục lướt BBS.

Lại vài phút trôi qua, cô nàng đạo diễn đã trở lại, mặt khác các vị CV diễn viên đào kép phối hợp diễn cũng đều tới rồi, Tuấn Tú lấy máy di động trên bàn ấn vào cái dãy số vừa mới lưu, gọi qua: "Thần ngủ, dậy đi."

Bên kia trực tiếp ngắt điện thoại. Có điểm..... không lễ phép đi? Tuấn Tú lại vô thố, tuy rằng điện thoại cũng có công năng làm đồng hồ báo thức, nhưng là sau khi người nọ tiếp điện thoại, lúc sau cái gì cũng không nói mà ngắt luôn, hơi kiêu ngạo rồi đấy? Tuấn Tú lại mở SK, nhưng mà sau năm phút đồng hồ, bạn học Thần ngủ kia vẫn chưa xuất hiện.

"Cái kia, Cá sama, cậu xác định..... Thần ngủ nhận được điện thoại sao?" Cô nàng chuẩn bị kéo dài âm điệu, một bộ không tín nhiệm.

"Tôi đương nhiên xác định," Tuấn Tú thở dài, "Anh ta đều tiếp rồi lại ngắt."

"......... Cá sama," Chuẩn bị lo lắng lựa chọn từ ngữ, hy vọng có để giảm bớt độ đả kích dù chỉ là nhỏ nhất, "Cái kia, tôi muốn nói là, nếu anh ta không lên tiếng liền ngắt điện thoại, thì thực có thể..... là lại ngủ rồi..... Cái kia, anh ta mấy hôm trước đi công tác bị trộm mất điện thoại, vừa mới đổi số, tôi không lưu số mới của anh ta, nếu như Cá sama ngại phiền toái thì nói số cho tôi cũng được."

Tuấn Tú đã muốn loạn hết cả óc, nói câu không phiền rồi lại tiếp tục gọi điện, lần này chuông vang lên hồi lâu, đầu dây bên kia mới có người tiếp, thanh âm mơ mơ màng màng: "Số lạ? Bạn là......"

"Tôi là.... Tôi là ai không quan hệ," Tuấn Tú tức giận thiếu chút nữa đã đem đại danh nhà mình ra, vội vàng kéo đề tài trở về, "Có quan hệ chính là, hiện tại mọi người đều đã đến đông đủ, đang đợi cậu, Thần ngủ Qwer đại nhân!"

"Nga, Cậu là Binh Hoang Mã Loạn Cầu Thắng Ngư, đúng không, cảm ơn." Nói xong liền cúp máy.

Binh Hoang Mã Loạn Cầu Thắng Ngư là ID trên SK của Tuấn Tú, xem sự tiếp xúc vừa rồi của hai người, tuy rằng đối phương thủy chung rất lười biếng nhưng ít ra người này có trí nhớ không tồi, ít nhất trong điều kiện nửa tỉnh nửa mơ còn kịp nhớ rõ ID dài ngoằng của cậu.

Hoàn chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro