1. Gia tộc đau đít

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái đang đi ỉa dưới lùm cây trong rừng. Bầu trời tối đen lấp lánh ánh sao, soi sáng từng ngọn cỏ, cọng cây và khuôn mặt đau khổ của cô gái khi phải nặn ra cục shit to quá khổ. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt cô, thể hiện cho nỗi khổ của niềm đau đít.

Làn gió khẽ thổi nhẹ nhàng, làm phất lên mái tóc đã 1 tuần chưa gội của cô. Mang theo mùi thum thủm của shit. Còn gì sánh bằng việc vừa đi ỉa vừa ngắm sao như này không chứ?

Cô vừa ị, vừa cảm khái nhân sinh. Ông trời quả nhiên công bằng, đã sinh ra người, còn sinh ra ỉa. Một công việc vừa đau khổ, lại vừa thoải mái. Người xưa nói cấm có sai: "Ăn lắm, ỉa nhiều."
"Có làm thì có ăn, mà có ăn thì có ỉa."

Ngẫm lại sao mà đúng ghê gớm, các cụ nói cấm có sai mà. Đời người có ba cái gấp, đang đi đánh nhau mà buồn ỉa thì chắc chắn vẫn phải ỉa thôi.

Cô mỉm cười nhẹ nhõm, tức thì mặt căng lại, khí dồn đan điền, hấp thu nhật nguyệt, gồng cơ đít, thít cơ mông chuẩn bị làm phát cuối. Tống cục shit ra khỏi đít thì...

"Mở cửa, mở cửa mau!"

Cô hoảng hốt tới nỗi suýt nhét lại cục shit vào đít, cục shit cũng hoảng hốt tới nỗi chui tọt ra khỏi đít. Nhưng nó không thể ra đi một mình như thế, nó còn có anh em. Đó là nhị cục shit. Nó thấy đại cục shit đã thành công ra ngoài khám phá thế giới, cũng nhịn không nổi mà đạp lỗ đít muốn ra. Bụng cô gái đau dữ dội, nhưng tiếng đập cửa vang lên ầm ầm, kèm theo tiếng gọi chói tai muốn cô ra mở cửa.

Nhưng đéo.

Đang ỉa mà gọi thì mở thế nào được. Chả lẽ bảo cô phái cục shit vừa ỉa ra mở? Đó là chuyện không thể nào, vì thế cô làm lơ tiếng gọi và tiếp tục ỉa. Nhưng có vẻ, cục shit này còn to hơn cục shit trước, lỗ đít thì lại quá bé, nó không thể ra nhanh được, mà tiếng đập cửa lại càng dồn dập, kèm theo tiếng mắng chửi khó nghe.

Đó chính là lão già cao kều và mụ thị béo ở ngõ trong. Chuyên môn đi về quá giờ đóng cửa, mà hôm nay đúng phiên cô trực mới xui. Đã thế còn đang ỉa.

Tiếng chửi ầm ĩ khinh động đến cả hàng xóm, không ít người đã chửi cô. May mắn sao cô lại thấy được thị hoa đang lởn vởn quanh đó. Vì thế cô liền gọi thị hoa lại, nhờ mụ ra cổng bảo chờ chút.

Đéo biết là cố ý hay cố tình, con mụ đó lại kiểu tao nói gà mày nói vịt rồi đi mất. Để lại cô tức điếng người kèm cục cứt chưa ra khỏi đít.

Cuối cùng, cô chịu không nổi, liền xé đại mảnh lá, lau qua đít rồi ra mở cổng. Lúc trở về lại tiếp tục trận chiến đi ỉa. Nhưng nào có dễ thế, lỗ đít đã khép lại như chưa từng được ỉa, cục shit lại to khiến cô đau bụng đến thở không ra hơi. Mất cả tiếng đồng hồ, vất vả chật vật mãi, cuối cùng cũng tống được cục shit ra khỏi đít. Nhưng cũng vì thế, mà từ ấy cô bị đau đít.

Mỗi lần đi ỉa, cơn đau đít lại lũ lượt kéo tới hành hạ cô, giống như đang nhắc nhở cô về một mối thù truyền kiếp đau đít không quên. Cô căm hận, thề nhất định phải khiến bọn chúng phải trả giá!

/_\——————————————

50 năm sau, cô gái đau đít ngày nào, giờ đã già yếu. Cô không còn đủ sức khoẻ để đánh vật với nỗi đau đít như hồi còn trẻ. Nằm trên giường hấp hối với cục shit trong đít không còn sức để mà luyện công nữa. Cô hận đến ứa shit, để lại một lời nguyền truyền đời lên gia tộc lão cao kều và mụ thị béo rằng: "Đời sau, đời sau, hay bất kể đời sau nữa, chỉ cần là hậu duệ của hai kẻ đó. Khi đến 25 tuổi, nhất định sẽ bị bệnh đau đít không thể chữa khỏi, suốt đời cho đến khi chết."

/_\———————————————

Trải qua hàng trăm năm, gia tộc đó đã từ hai hợp 1. Dù ăn lên làm ra, có tiền có của nhưng vẫn không thể chữa nổi quái bệnh. Gia tộc đó cuối cùng giấy không gói được lửa, bị truyền ra ngoài khiến ai ai cũng biết rằng, gia tộc họ đời đời con cháu bị đau đít. Lời đồn đó khiến nhiều người vốn muốn gả trai đón gái về nhà với ước mong sở hữu khối tài sản kia cũng chùn bước. Họ không muốn dính phải lời nguyền đó, vì vậy dù hợp tác làm ăn, cũng không muốn kết thông gia. Họ sợ mang quái bệnh đau đít về nhà mình. Gia tộc đó, chỉ có thể cưới, gả với những người cực nghèo, chấp nhận bị đau đít vì lợi ích.

Cuối cùng, gia tộc nọ không chịu được nữa, bèn dùng phần lớn của cải, tìm đến một vị pháp sư tài giỏi cực kỳ nổi danh. Mong ông chữa được quái bệnh này, đuổi lời nguyền đi, giúp họ thoát được mối thù đau đít truyền kiếp này.

Pháp sư sau khi biết hết mọi chuyện, cũng vô cùng giận dữ. Ông phán rằng: "Tổ tiên nhà các ngươi đã làm ra một chuyện sai trái, đi ngược với ý trời. Xúc phạm đến một linh hồn khiến nó bị đau đít mãi không thể siêu thoát. Tội của các ngươi, lớn lắm!"

Gia tộc nọ nghe xong liền hốt hoảng, cúi lạy quỳ xin pháp sư hãy cứu bọn họ. Pháp sư cũng không còn cách nào, đã nhận tiền rồi, làm sao có thể từ chối. Vì vậy ông đưa cho họ một gói thuốc bột, trịnh trọng nói rằng:
"Trong tháng này nhà các ngươi sẽ có một sinh mạng mới. Ta cho các ngươi gói thuốc phép này, hãy treo nó lên trước cửa nhà các ngươi. Nó sẽ khiến cho sinh mệnh mới kia, gánh hết tất cả nỗi đau đít của mọi người, và đời sau của các ngươi cũng sẽ không bị lời nguyền ám lấy nữa."

Gia tộc nọ vội vàng cẩn thận làm y như lời pháp sư nói. Họ đành hy sinh một người, để đổi lấy sự bình yên cho cả gia tộc này. Vì vậy, đối với sinh mệnh mới kia, vô cùng cẩn thận mà cưng chiều. Đó là một đứa bé trai, sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, lớn lên lại càng diễm lệ thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Do gia tộc cưng chiều, luôn luôn sủng ái đối với cậu bé, vì thế cậu lớn lên cũng không bị xã hội tàn ác vấy bẩn dù chỉ một chút. Đến nỗi, là ngây thơ không hiểu sự đời.

/_\———————————————

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng cái đã tới sinh nhật 25 tuổi của cậu. Cả gia tộc đều lo lắng, cũng như mong chờ vào ngày này. Đó là cả hy vọng của gia tộc, nhưng cũng xót thương cho cậu khi mang lên lời nguyền mạnh mẽ nhất trong suốt các đời của gia tộc.

Vì vậy, họ quyết định để cậu tự do, tuỳ ý làm gì cậu thích mà không quản. Coi như cho cậu rong chơi thoả thích trước khi bị mang lên lời nguyền đau đít quái ác. Cậu thanh niên mới bước chân ra ngoài đời, không hiểu chuyện gì liền bị bịt mũi bịt mắt, hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh lại, liền phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cực kỳ xa hoa lộng lẫy, điểm vàng dát bạc nạm cmn kim cương. Căn bản để xa căn phòng ở nhà của cậu đến 18 con phố. Quan trọng là lúc này, cậu đang bị trói lại và hai chân cũng đang mở rộng hết cỡ. Cậu hốt hoảng muốn ngồi dậy liền bị đè lại, trước mặt xuất hiện 5 nam nhân xa lạ đang nhìn cậu. Người đứng, người ngồi, người cười, người im lặng. Nhưng tất cả bọn họ đều có điểm giống nhau là cực kỳ đẹp trai, và không mặc quần áo giống như cậu, hơn nữa mỗi người còn có một cây gậy lớn giữa hai chân. Trông nó to hơn gậy của cậu rất nhiều, nhìn vô cùng hung dữ.

Cậu muốn nói gì đó, nhưng không thể, cậu bị nhét trong miệng một quả cầu tròn tròn. Chính nó khiến cậu không thể nói lên lời, chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm vô nghĩa. Ngay sau đó, một trong 5 người kia tiến đến, cầm lụa đen bịt mắt cậu lại, khiến cậu không còn nhìn thấy gì nữa. Chỉ có thể cảm nhận.

Lỗ đít đang bị nhét một cái gì đó, liên tục ra ra vào vào. Sau đó chính là hai cây gậy cực nóng, đồng thời chen vào khiến đít cậu đau đớn tê tái, co giật cả người.

Khoảnh khắc cậu đau đít, lời nguyền trong nhà cuối cùng cũng được giải. Ai ai cũng vui vẻ đi ỉa, hưởng thụ niềm vui khi ỉa. Nhiều đến nỗi như muốn mở lễ hội đi ỉa. Họ hân hoan chào đón tương lai mới, một tương lai không bị đau đít.

Còn cậu, suốt cả đêm đó, lỗ đít luôn bị đau. Hết hai cây gậy rồi đến ba cây gậy cùng đâm vào lỗ đít cậu. Khiến cậu đau vô cùng.
Nhưng mà đau sướng.

/_\———————————————

Không biết sau đó chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy hai năm sau. Cậu mặc váy cưới, bước vào lễ đường, gả cho 5 chú rể của 5 đại gia tộc lừng lẫy. Và sau đó, họ chịch nhau, sống hạnh phúc suốt đời.

- The End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro