Ông lão đêm giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông lão đêm giáng sinh  

April 1, 2007 - jiori  

"Khi thôi không nghĩ về mình và những dự tính cho bản thân nữa thì chúng ta đã trải nghiệm qua một sự chuyển tiếp đầy quả cảm của ý thức" (Joseph Campbell)

Giáng sinh trước là một thời gian khó khăn đối với tôi. Gia đình và tất cả bạn bè của tôi đều trở về nhà ở Florida, còn tôi phải ở lại một mình ở California lạnh lẽo. Tôi phải làm việc trong nhiều giờ và rất mệt.  

Tôi đang làm việc tại một quầy vé của hảng hàng không Southwest với lượng thời gian gấp đôi, lúc đó khỏang 9 giờ tối Giáng Sinh. Thật khốn khổ. Chỉ có một vài người làm việc và một vài hành khách đang chờ được giúp đỡ. Khi đến lượt tôi gọi hành khách tiếp theo vào quầy, tôi chú ý tới một ông lão với khuôn mặt dễ nhìn cùng với một chiếc gậy trên tay. Ông tiến từng bước chậm về phía quầy và bằng một giọng nói yếu ớt cho tôi biết rằng ông cần phải đến New Orleans. Tôi cố giải thích cho ông lão hiểu rằn không còn chuyến bay nào đêm nay và ông đành phải chờ đến sáng hôm sau. Trông ông thật lo lắng và lúng túng. Tôi cố dò để biết được ông lão có đặt vé trước chưa, hay ông có nhớ khi nào sẽ dự định đi. Nhưng dường như ông càng trở nên bối rối hơn sau mỗi câu hỏi của tôi. Ông chỉ luôn miệng nói : "Cô ấy nói tôi phải đi New Orleans".  

Sau một hồi lâu tôi mới biết được ông bị cô em dâu bỏ rơi tại một vỉa hè vào ngày Giáng Sinh và được dặn phải đến New Orleans nơi gia đình ông đang sống. Cô ta đưa cho ông một ít tiền mặt và bảo vào mua một cái vé. Khi tôi hỏi liệu ông có thể quay lại vào sáng mai, ông lão nói cô ấy đã đi và ông không có nơi nào để ở. Rồi ông đề nghị hãy để ông chờ ở sân bay tới sáng mai. Bất chợt, tôi bỗng thấy xấu hổ. Tôi cảm thấy thật ân hận vì đã nghĩ mình thật khốn khổ trong cảnh cô đơn vào lễ Giáng Sinh; trong khi một thiên thần Clarence MacDonald đã được gửi tới để nhắc tôi như thế nào là cô đơn thật sự. Điều này khiến tim tôi thổn thức.  

Ngay lập tức, tôi nói với ông rắng mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa. Dịch vụ giúp đỡ khách hàng của chúng tôi đã đặt giúp ông một vé cho chuyến bay sớm nhất vào sáng mai. Chúng tôi đưa ông phí ưu đãi cho công dân cao tuổi, giúp ông một số tiền cho chuyến bay. Lúc này trông ông thật mệt mỏi, tôi bước ra để xem liệu ông lão có ổn không; và tôi nhìn thấy một chân ông lão bó lại. Ông đã đứng từ lúc nãy với đôi chân bị thương và tay nắm chặt chiếc túi đầy quần áo.

Tôi gọi một chiếc xe lăn. Trong lúc giúp ông ngồi lên xe, tôi chú ý đến một vệt máu trên miếng băng. Khi được hỏi, ông nói vừa bị một tai nạn khi băng qua đường. Bạn có thể hình dung được không? Người đàn ông này vừa trải qua một cuộc phẩu thuật tim và chỉ một lát sau đó, bị bỏ rơi tại vỉa hè và phải mua vé bay đến New Orleans, một mình không ai giúp đỡ. Tôi chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như vậy và không chắc là có thể làm được gì. Tôi bèn quay trở vào để hỏi cấp trên liệu chúng tôi có thể tìm thấy một nơi cho ông ở. Câu trả lời khiến cho tôi thấy nhẹ nhõm và chỉ vài phút sau, chúng tôi đã tìm thấy một khách sạn đảm bảo cho ông McDonald một chỗ ngủ củng như một vé ăn tối và bửa điển tâm. Lúc trở ra ngoài, tôi giúp ông ấy lấy chiếc túi và cây gậy rồi dặn dò người mang vác hành lí giúp ông xuống cầu thang. Tôi cuối xuống để giải thích thêm lần nữa cho ông McDonald về chổ ở , thức ăn cũng như lịch trình của chuyến bay, rồi vỗ nhẹ vào tay ông bảo rằng mọi việc sẽ ổn.

Khi ra đi, ông lão cảm ơn chung tôi và ôm mặt khóc. Tôi cũng khóc theo ông . Khi tôi uqay vào trong để cảm ơn cấp trên của mình , cô chỉ cười và nói : "Câu chuỵện thật thú vị. Ông bố là ông già Noel của bạn đó".

Nấc thang lên thiên đường  

April 1, 2007 - jiori  

"Không ai có thể làm dịu những nỗi đau của người đàn ông trừ phi anh ta nhận được sự cảm thông mang đến từ tình yêu" ( Henry Ward Beecher )

Trong suốt những năm bán hàng của mình, tôi thường hay thắc mắc về những khách hàng khó tính. Điều gì khiến họ bủn xỉn đến như vậy ? làm sao họ có thể thiếu tử tế đến thế ? Làm sao một người điềm đạm có thể bổng trở nên bất nhã như vậy.  

Một ngày nọ, tôi đã hiểu được suy nghĩ của họ. Việc đó xảy ra khi tôi tới cửa hàng bán băng đĩa của chồng mình. Lúc đó khá đông khách và tất nhiên tôi giúp một tay. Vì thế tôi biết điều mà một người vợ tốt sẽ làm là cố gắng đợi chờ khách hàng.  

"Tôi đang tìm một bài hát", một người đàn ông nói giọng cáu kỉnh, một chiếc nón lưỡi trai vấy bản hiệu John Deere ôm sát mái đầu bạc lưa thưa tóc. "Tên của bài hát là ..." vừa nói ông vừa mở một miếng giấy nhàu nát, từ chiếc túi quần jean. "Nấc thang lên thiên đường. Cô có bài đó không ?".  

Tôi bước đến kệ đĩa và nhìn lướt qua những cái tên. Nếu là một ngày đẹp trời, các đĩa hát sẽ được xếp ngay ngắn theo trình tự chữ cái. Nhưng ngày hôm đó, các đĩa hát để lung tung cả lên. Tôi tìm kiếm trong vài phút, cảm nhận rõ sự bồn chồn của người khách.  

"Tôi rất lấy làm tiếc, có lẽ chúng tôi không có bài hát đó".  

Ông ta hơi ngả người ra sau và đôi mắt xanh biếc nhíu lại. Hầu như rất khó nhận thấy, người vợ chạm vào tay áo ông như thể để kéo ông lại. Miệng ông méo mó đi vì giận dữ.  

"À điều này mới hay làm sao! Cô gọi đây là cửa hàng bán đĩa nhạc hả? Cửa hàng bán kiểu gì mà một bài nhạc như vậy cũng không có? Đứa trẻ nào chả biết bài này!". Ông ấy kích động.  

"Vâng, nhưng chúng tôi không thể có tất cả các bài hát được..."  

"Ồ, thật dễ làm sao! Thật dễ để giải thíck!". Lúc đó người vợ níu lấy tay áo ông, thì thầm, cố làm dịu ông đi.  

Người khách nghiêng người về phía tôi, chỉ tay vào mặt tôi.  

"Tôi đóan là cô không hiểu, phải không? Cô không thèm quan tâm đến cái chết của con tôi, đến việc nó đã đâm chiếc Camaro vào cái cây già cỗi đó. Về việc họ chơi bài hát mà nó thích nhất tại lễ tang, và nó chết rồi! Nó chết thật rồi! Mới 18 và nó đã chết rồi!"  

Tôi chợt đọc được tờ giấy ông huơ trước mặt tôi. Đó là chương trình cho buổi tang lễ.  

"Tôi đóan là cô không hiểu đâu", ông ta lầm bầm. Ông lặng lẽ cuối mặt xuống, người vợ đứng im lặng bên cạnh, đưa tay ôm lấy ông.  

"Tôi không thể hiểu được sự mất mát của ông", tôi nói lặng lẽ, "nhưng chúng tôi vừa chôn cất đứa cháu trai bốn tuổi tháng trước, và tôi hiểu điều đó đau đớn thế nào".  

Ông ngước lên nhìn tôi. Sự tức giận biến mất trên khuôn mặt, và ông thở dài. "Thật xấu hổ quá!" Chúng tôi đứng yên lặng một lúc lâu. Rồi ông lục trong túi sau và rút ra một tờ giấy gấp từ đã sờn. "Cô muốn xem hình con trai tôi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro