Chương 14: Thì ra nàng chỉ là một cái yêu tinh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sư đệ? Chiếc ghế gỗ này nằm còn thoải mái sao?" Phong Thanh khoanh tay lại trước ngực, mắt tràn đầy ý cười đứng phía sau béo nha đầu trong tay Lưu Vân.

"Sư huynh thưởng thức là không thể nghi ngờ. Chẳng qua, là vật sư huynh tặng đương nhiên cũng không tệ. Như thế nào..." Lưu ý đến Phong Thanh tầm mắt, Lưu Vân nhấc mi lên.

Phong Thanh bĩu môi: "Cái gì a, nhìn thật phiền, liền ném." Hắn cắt ngang lời nói Lưu Vân xong liền đem ong mật kéo ra khỏi người hắn, nâng gương mặt của nàng lên quan sát thật kỹ, "Tiểu ong mật của ta làm sao lại thương tâm a? Đọc đến câu chuyện bi kịch nào sao? Ân?"

"Là do mấy câu chuyện xưa tình yêu kia, sư huynh không nên cho nàng xem." Lưu Vân đứng dậy, nhìn thẳng vẻ mặt đau lòng của sư huynh, thản nhiên trần thuật.

Phong Thanh cười một tiếng rồi đáp lại: "Ý của sư đệ là còn chưa đến lúc đó phải không?" Ta thấy tâm tình của ngươi cũng không tệ lắm a!

Quả thật không sai. Lưu Vân miễn cưỡng nhìn thoáng qua đồ nhi ngốc, rõ ràng nàng vì hắn cho nên cảm thấy không được tự nhiên, tâm tình vừa tốt lên liền ủ rũ trở lại. Hắn ngáp một cái rồi chậm rãi trở về thảo đường của mình ngủ bù.

Phong Thanh biết sư đệ mình quả thật đã muốn thần tốc bước vào trong mộng, hắn thu hồi tươi cười lại, nhìn ong mật vẫn đang buồn bực hỏi: "Biết cảm tình của mình rồi?"

Nàng ngẩng đầu, có chút không hiểu: "Phong sư phụ..."

"Thích tên sư phụ lười biếng kia của ngươi sao?" Phong Thanh nhìn cái mũi đỏ ửng của nàng.

"..." Ong mật cúi đầu, không biết có nên thừa nhận hay không.

"Ngốc như vậy cũng không nghĩ ra sao? Đọc sách không hiểu liền hỏi ta a!" Phong Thanh nâng mặt của nàng lên, "Còn tìm xú tiểu tử đến..."

Ong mật cảm giác đầu óc mê muội, nuốt nuốt nước miếng, nhìn lén về phía thảo đường, thấp giọng trông mong hỏi: "Phong sư phụ đều đều đều đều... Thấy được?"

Hừ 1 tiếng, Phong Thanh hướng về cái cây phía trước chỉ chỉ: "Ta đang ngồi ở trên đó nhìn ngươi vì sao lại ở chung quanh bay loạn, kết quả xú tiểu tử kia tới... Thời điểm làm việc đó thật vui vẻ nga? Một chút cũng không ngờ rằng ta nhìn thấy phải không?" Hắn tiến đến sát mặt nàng, cùng nàng mũi kề mũi, "Ngươi không phải đã ngẩng đầu nhìn sao? Không nhìn thấy ta? Ân?"

Không dám mở miệng... Chỉ cần miệng hơi động, sẽ đụng tới môi Phong sư phụ... Ong mật thân thể cứng ngắc, lui về phía sau lại tránh không khỏi vòng vây của hắn, vội vàng nói: "Phong sư phụ..." A... Chạm đến hai cánh môi ướt át... Là cái gì? Là chính nàng thật sự hôn Phong sư phụ ...

Phong Thanh buông nàng ra, nhẹ vuốt cánh môi mình, trầm ngâm rồi cười nhẹ nói: "Tiểu mật của ta thật đúng là cái tiểu yêu nữ!" Tối hôm qua làm cho hắn suốt một đêm nhìn xuân cung sống, hôm nay lại cố ý chạm vào hắn sao?

Yêu? Ong mật nhanh chóng quay đầu, lớn tiếng kêu: "Con không phải!" Yêu tinh là tượng trưng cho người xấu! Ong mật gia tộc các nàng đều hướng đến sự chuyên cần và thật thà, cho dù không có công lao cũng có khổ lao! Nàng làm sao có thể là yêu?

Nhìn ong mật không hiểu ý nghĩa lời nói của hắn mà tức giận, Phong Thanh nhìn nàng trong chốc lát rồi bật cười đem nàng kéo chiếc ghế đá bên kia: "Tiểu Mật a... Nói nói xem, nếu không phải yêu, ngươi thuộc loại gì?"

"A..." Ong mật ngồi xuống, nghĩ nghĩ, "... Tinh?" Ong mật tinh? Giống như thụ tinh thúc thúc?

Hắn nhìn ấm trà, tay nhẹ điều khiển nó, một bên làm cho nước hồ tựa như có người rót rót vào bình, Phong Thanh cười lắc đầu: "Tinh đều là trải qua ngàn năm dốc lòng tu luyện mới có thể huyễn hóa thành hình người. Còn ngươi thì sao?"

Nàng không có. Nàng là trong lúc "Dốc lòng" công tác, căn bản không nghĩ qua muốn biến thành hình người. "Con là vì sư phụ mới biến thành người."

"Trải qua thần tiên làm phép, theo lý thuyết, hẳn là 'Tiên' ." Phong Thanh tao nhã đun nước trà nói, trên mặt mang theo tươi cười hứng thú.

Ong mật mở to mắt kinh hỉ thốt lên: "Con cũng là tiên?" Tựa Hồ Tiên sao? Ong mật tiên? Nghe qua thật không được tự nhiên ... Nhưng việc này không sao! Lúc trước Ong nữ vương để cho nàng đi theo sư phụ học tiên pháp, vì muốn cho nàng thành tiên! Không ngờ rằng nàng ngay từ đầu chính là...

"Khi đó sư đệ còn không phải thần tiên." Phong Thanh có điểm mê muội nhìn biểu tình đa dạng của ong mật trong chốc lát, mới đánh gãy tư tưởng của nàng, yên tĩnh tiếp tục nói, "Hơn nữa, hắn không có chủ động làm phép cho ngươi."

Giống như bị một gáo nước lạnh xối vào người, ong mật thu hồi ánh mắt đang nhìn về một phương xa mà chuyển sang nhìn Phong Thanh: "..."

"Ngươi uống máu sư đệ mới biến thành người. Không phải là yêu thì còn là cái gì?" Phong Thanh vì hai người rót trà ra, bưng lên một ly, đặt ở bên môi thản nhiên phẩm vị, yên tĩnh xem ong mật biểu tình thất vọng. Hắn cười lên tiếng, "Như thế nào có biểu tình như vậy?"

"Phong... Phong sư phụ, yêu... Yêu cùng tiên, là không phải kém rất xa sao?" Ong mật sửng sốt nửa ngày mới hỏi xong một câu.

Phong Thanh buông chén trà ra giải thích: "Có thể nói như vậy. Thế gian vạn vật vì có thể biến hình thành người một là chăm chỉ tu luyện hoặc ăn tươi nuốt sống người khác có thể nói là dùng hết mọi biện pháp để đạt được. Vì trở thành người, bọn họ không tiếc đi ngàn năm tu luyện. Thế gian bởi vì thành tiên, hoặc tìm kiếm thần tiên làm phép, hoặc ngày đêm đọc kinh tu thân dưỡng tính, hoặc trảm yêu trừ ma gia tăng công đức mới có thể xếp vào hàng tiên ban..." Hắn dừng lại nhìn nàng hỏi, "Tiểu Mật, làm sao vậy? Ha ha, không cần khổ sở a? Bọn họ đều là sau khi trở thành tiên thì trải qua cuộc sống nhàn nhã chốn tiên cảnh, mà ngươi đang chốn ở tiên cảnh à!"

Yêu, tu luyện ngàn năm mới có thể thành tiên. Người, tu luyện cả đời, mới có thể thành tiên. Nàng thân là một yêu lại còn mỗi ngày ở đây nhàn nhã cùng sư phụ uống trà, một chút cũng không biết cầu tiến! Như vậy chẳng phải phụ lòng mong đợi Ong nữ vương đối với nàng?

Trong những câu truyện nàng đọc, yêu hoặc quỷ nếu muốn cùng người ở cùng một chỗ, phải dùng vật trân quý nhất đến trao đổi? Bởi vì nàng cùng với tiên ở cùng một chỗ như vậy phải trả giá lớn cỡ nào? Nếu nàng, một thứ yêu chỉ biết biến thành hình người pha trà, muốn cùng thần tiên sư phụ ở cùng một chỗ...

Phong Thanh vươn tay trước mặt ong mật lắc tới lắc lui nàng cũng không có biểu hiện gì, hắn dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ mũi nàng lại không ngờ ong mật đang đắm chìm trong suy nghĩ liền thẳng tắp ngã về phía sau. Phong Thanh lập tức phi thân qua, đem nửa người nàng ôm vào trong ngực.

"Tiểu Mật?" Phong Thanh nhìn ôn hương mềm mại trong ngực, "Tỉnh lại!" Hắn đem chung trà để trước mũi nàng. Hắn vừa rồi nói gì? Như thế nào làm cho nàng ngây người như vậy? Nếu Lưu Vân tỉnh lại phát hiện hắn đem đồ nhi hắn âu yếm đùa đến choáng váng, hắn ta không đem hắn thiêu mới là lạ!

Hơi nóng phả ra từ chung trà làm ong mật tỉnh lại. Nàng nhìn về phía Phong sư phụ, đầu có có chút choáng váng nhưng nàng mặc kệ. Nàng kiễng mũi chân nắm lấy cổ áo Phong Thanh nói: "Phong sư phụ, con muốn tu tiên!"

Động tác này rất quen thuộc a, tựa như bộ dạng hắn mỗi lần đều tóm lấy cổ áo sư đệ. Hành động này mặc dù có chút thô bạo, nhưng Phong Thanh vui vẻ chịu đựng, hắn cười yếu ớt nắm lấy tay nàng sau đó đem nàng ôm vào lòng, sủng nịch hỏi: "TIểu Mật, ngươi rốt cục muốn vứt bỏ tên sư phụ lười biếng mà trở thành đồ nhi của ta sao?" Hai chữ "Đồ nhi" này nói ra làm lòng hắn thật ngứa a... Trong đầu hắn đã muốn hiện ra hình ảnh ong mật pha trà cho hắn, ong mật để cho hắn ôm đi ngủ. Đợi cho ong mật không cẩn thận lại phát tình, người sư phụ là hắn có thể dùng thân thể của mình hảo hảo yêu, không, "Giải cứu" nàng...

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro