Chương 4. Tôi làm trong đoàn làm phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Mộc liếc mắt nhìn trời, biết cái trò này.

Từ nhỏ đến lớn, nghe tới lỗ tai thành kén.

Nhưng... bọn họ coi cô là kẻ ngu.

Bọn họ thu dưỡng cô, nhưng đồng thời tiếp nhận, còn có công ty ba cô.

"Cháu nghe bác nói không? Đến chỗ nào rồi?"

An Mộc vội vàng nói vào điện thoại: "Bác gái, cháu đã ở tiệc rượu rồi"

"Vậy sao cháu không nới sớm"

"..." Bác đã cho cháu cơ hội mở miệng đâu?

Cúp điện thoại, An Mộc giả bộ làm mặt quỷ.

Chẳng phải chỉ là đính hôn thôi sao? Cần phải đòi mạng thế không?

Chiều nay có một buổi thử giọng, cô ra khỏi buổi thử giọng, trực tiếp bắt xe, thời gian gấp gáp, chỉ có thể trang điểm ở trên xe taxi.

Lại cộng thêm cuộc điện thoại, cô nhanh chóng xuống xe, đi vào bữa tiệc, vậy mà quên mất đi chuyện quan trọng nhất--------- buộc ngực!

Đừng tưởng điều này chỉ có thể xảy ra trong thời ngày xưa, phải biết cô đã buộc N năm.

Trước mặt mọi người, giờ cô phải làm sao?

Cô nhìn bốn phía, cô nhìn thấy có chiếc xe hơi cách đó không xa.

Không ý kiến khác, giống như là nhìn thấy cứu tinh. Liền tiến lên.

Nhìn thấy trên ghế lái có người, cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng nói, tôi là người của đoàn làm phim, cần thay quần áo gấp.

Nghĩ đến việc này, An Mộc có chút quýnh lên, lần đầu tiên trong đời thay quần áo trước mặt đàn ông.

Hơn nữa lúc ấy trong xe dù có hơi tối, nhưng cô có thể qua kính chiếu hậu thấy một đôi mắt sắc bén.

Người tài xế kia chỉ ngồi yên ở đó, để An Mộc cảm thấy không khí xung quanh mình bị đè nén.

Nhưng trong lúc gấp gáp cô không nghĩ nhiều, cô chỉ có thể tốc áo lên, sau đó quấn ngực. Dáng người vừa mới để người khác phun máu, trong nháy mắt thành cái sân bay.

Tiếp theo, cô không nói một lời mà đỏ mặt xuống xe.

Cầu nguyện đời này không phải gặp lại người tài xế này.

Nhưng sau đó_____

An Mộc sững sờ .

Cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông trên ban công kia.

Nghĩ đến cảnh anh ta nói "Đặc biệt thích thay quần áo ở trước mặt tôi"".....

An Mộc đập trán mình, vừa rồi người đàn ông kia là tên tài xế.

An Mộc kinh ngạc tận một phút.

Về sau, cô chỉ có thể tự an ủi mình, nếu như là nhân vật nhỏ, chính mình vừa uy hiếp, hẳn là có ích.

Vứt phiền não đi, An Mộc ngẩng đầu, nhìn chung quanh.

Nơi này là sân nhà Phong gia, làm sao không có nhìn thấy người của Phong gia.

Không thích hợp, rất không thích hợp.

"An Mộc"

Đột nhiên, một giọng nữ truyền đến.

An Mộc nghe được tiếng liền nhếch miệng.

Quay đầu, liền thấy, một phụ nữ mặc lễ phục dạ hội trắng, ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn, cử chỉ ưu nhã đi tới.

Trong tay cô ta bưng hai ly rượu đỏ, đi tới, nhỏ giọng hỏi thăm: "An Mộc, cô mới đến? Cô biết Tử Khiêm ở đâu không?"

Còn có thể ở chỗ nào?

Khẳng định ở một nơi nào phong lưu khoái lạc!

Phong Tử Khiêm được Phong gia nâng đỡ, tính khí thối, háo sắc.

Mà lại chai mặt không kị, ai đến cũng không có cự tuyệt, đối với –phụ nữ - anh ta thay như thay quần áo.

Nếu không phải An Mộc chỉ có biến thành bộ dạng này, dáng người cũng buộc chặt, sớm đã bị anh ta chà đạp rồi.

Mà người trước mặt này, chính là một người bạn của Phong Tử Khiêm, minh tinh hạng hai ở làng giải trí, Bạch Ngọc Khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro