Chương 45+Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Đường tiểu thư, có thể mời cô ăn cơm tối không?

An Mộc nhíu mày lại.

Phong Tử Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt cực nóng......

Đột nhiên liền nghĩ đến bữa cơm hôm trước, Phong Kiêu nói thích mình.

Đến, xem ra, hiện tại chính mình thay đổi khiến đối phương hứng thú, cũng không biết cái loại hứng thú này, có thể tiếp tục được bao lâu.

Bất quá, nếu như vậy......

Ánh mắt của An Mộc vừa đảo một vòng, hơi nghiêng đầu, mang gương mặt bị tát của mình xoay qua, rõ ràng là dấu vết của bàn tay, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt của Phong Tử Khiêm.

Sắc mặt của Phong Tử Khiêm tối sầm lại, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Ngọc Khiết, "Cô đánh An Mộc?"

Bạch Ngọc Khiết bị thái độ của Phong Tử Khiêm làm cho mơ hồ, thấy mình có thể nói chuyện được với Phong Tử Khiêm, nhất thời làm bộ mặt đáng thương mở miệng, "Ô ô, anh Tử Khiêm, ta cũng là bị tức điên, cực khổ tới đóng phim, lại phát hiện nhân vật của mình bị cô ta cướp, ta......"

"Vậy có thể tùy tiện đánh người sao!"

Bạch Ngọc Khiết trơ mặt ra không hiểu.

Phong Tử Khiêm...... đang quở mắng mình sao.

"Bạch Ngọc Khiết, thân là một người diễn viên, phải chú ý hình tượng chính mình trước công chúng chứ, cô như thế nào có thể lỗ mãng như vậy?" Phong Tử Khiêm quở mắng.

Nhân viên công tác chung quanh, toàn bộ giễu cợt nhìn về phía Bạch Ngọc Khiết, vừa rồi không phải còn kiêu ngạo sao.

Bạch Ngọc Khiết cảm thấy khó chịu cực kỳ, "Anh Tử Khiêm, ta......"

"Tôi không phải là anh của cô." Phong Tử Khiêm lại mở miệng, giống như vứt đi một con ruồi bọ, "Được rồi, nơi này không có nhân vật nào cho cô, vậy cô có phải nên cút rồi hay không?"

Mặt của Bạch Ngọc Khiết có một chút tái nhợt.

Hoàng Đạo cùng Dương Kịch Vụ liếc nhau, Dương Kịch Vụ lập tức tiến lên một bước, "Bạch tiểu thư, mời cô rời đi, nếu cô không rời đi, chúng tôi liền phải kêu nhân viên công tác."

Bạch Ngọc Khiết như cũ không thể tin tưởng, rốt cuộc...... Đã xảy ra chuyện gì.

Đây là cái tình huống gì, tình huống đột nhiên liền xoay chuyển.

Trong đầu đột nhiên dần hiện ra cuộc gọi điện thoại hôm nay của An Mộc, "Anh Tử khiêm thích người khác......"

Chẳng lẽ người khác này, chính là cô ta.Ánh mắt của cô, hung tợn nhìn về phía Đường Hạ.

Bạch Ngọc Khiết bị đuổi ra, trong sân lại lần nữa khôi phục cảnh tượng bận rộn.

Vừa rồi cốt truyện đều đã chụp xong, nhưng yêu cầu bổ sung chụp mấy cái hình ảnh.

Chờ đến An Mộc cùng Tạ Nghi chụp xong, liền nhìn tới Phong Tử Khiêm còn ở bên ngoài đi bộ.

An Mộc thay đổi quần áo, từ phòng thử đồ đi ra, Phong Tử Khiêm liền lập tức đi tới, "Đường tiểu thư, không biết tôi có may mắn mời cô đi ăn một bữa cơm?"

Ăn cơm?

An Mộc nhìn đối phương, trong ánh mắt hiện ra một tia sáng.

Cơm tối miễn phí, ăn chùa ngu sao không ăn.

Thành phố C bên trong khách sạn xa hoa nhất.

Phong Kiêu từ bên trong xe bước xuống, cầm điện thoại, đang nghe người phụ trách là Tôn giám đốc nói.

Tôn giám đốc thật cẩn thận hỏi, "Phong tổng, nữ nhân vật số 2, có hai người tương đối thích hợp, một người là Đường Hạ, một người khác là......"

Phong Kiêu trực tiếp mở miệng, "Tuyển ai cũng không chọn Đường Hạ."

Vật nhỏ muốn đóng phim.

A!

Giới giải trí tốt xấu lẫn lộn, căn bản không thích hợp với cô.

Cúp điện thoại, anh hướng phòng VIP xa hoa đi tới.

Anh đi tới, bước chân của anh, đột nhiên dừng lại, tầm mắt ngừng ở cách đó không xa có hai người đang ngồi.

An Mộc đang ở vùi đầu ăn bò bít tết.

Đối diện, Phong Tử Khiêm cẩn thận dò hỏi, "Đường tiểu thư, cô thích cái dạng đàn ông gì?"

Ánh mắt ranh mãnh của An Mộc chợt lóe lên, ngẩng đầu, cười tủm tỉm mở miệng, "Tôi thích —— xử nam."

Nhưng lời này vừa nói xuống, trong nháy mắt cô rùng mình một cái, bởi vì có một đôi mắt hung ác nham hiểm, đang nhìn cô chằm chằm.

Chương 46: Tôi thích.......trai tân

Trong đại sảnh chỉ có hai người, An Mộc cúi đầu thưởng thức mỹ vị.

Đồ Tây ở đây đã 8 năm cô không ăn rồi.

Hương vị vẫn ngon lành như trước.

Nhà họ An rất có gia giáo, nhiều năm như vậy rồi cô vẫn có thể làm được những cử chỉ tao nhã.

An Mộc là cố ý.

Nếu để Phong Tử Khiêm cho rằng mình cũng chẳng khác gì đám tiểu minh tinh dễ dãi kia, anh ta còn quý trọng mình hay sao?

Quả nhiên, thái độ của Phong Tử Khiêm khá thận trọng:"Nhìn tác phong của Đường tiểu thư, có vẻ như xuất thân từ một gia đình nổi tiếng?"

An Mộc dừng lại một chút, trả lời nước đôi:"Nhà tôi gia giáo rất nghiêm."

Phong Tử Khiêm hiểu ra, người con gái xinh đẹp như vậy, sao có thể là con nhà trung lưu. Bước chân vào làng giải trí hẳn đã sớm nổi tiếng rồi, sao có thể đến tận bây giờ chỉ một quản cáo?"

Phong Tử Khiêm cẩn thận giải thích cho cô về lai lịch nhà hàng này, lời nói thú vị, làm người ta cảm thấy anh vừa khen ngợi vừa thổi phồng.

An Mộc vừa ăn vừa nhìn Phong Tử Khiêm.

Ai!

Con người từ trước đến nay không hề khách khí đối với mình, cứ gặp lại nói cô là đồ quái dị, giờ phút này như đang quỳ xuống phục tùng dưới váy cô.

Thật buồn cười!

Nếu đối phương biết mình chính là vị hôn thê xấu xí kia của anh ta, không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào?

An Mộc nghĩ vậy, đột nhiên mở miệng:"Nghe nói anh Phong vừa mới đính hôn?"

Phong Tử Khiêm nghe thấy lời này, nhất thời trở nên nóng nảy:"Đường tiểu thư, tôi tuyệt đối không hề có tình cảm với vị hôn thê của tôi, cô ta là một người quái dị! So ra không bằng được một ngón tay của cô!"

An Mộc cười lạnh, "Vị hôn thê của anh thì có liên quan gì đến tôi?"

Phong Tử Khiêm ậm ừ, đột nhiên mở miệng:"Đường tiểu thư đã có bạn trai chưa?"

An Mộc nhíu mày.

Chậc chậc!

Không ngờ con người thay người tình như thay áo như Phong Tử Khiễm lại có lúc ngượng ngùng như thế này!
Đùa cợt với anh ta thật là vui!

An Mộc im lặng tầm 10 giây, nhận ra đối phương càng lúc càng căng thẳng, mới mở miệng:"Không có."

Phong Tử Khiêm thở phào một cái, thần sắc cũng bình tĩnh trở lại, nhìn An Mộc thận trọng hỏi:"Vậy Đường tiểu thư, cô thích một người đàn ông như thế nào?"

An Mộc hai tay đỡ cằm, đôi mắt phượng trong trẻo thấu triệt, giảo hoạt bức người.

Thích kiểu đàn ông gì?

Cô sống ở nhà họ Phong từ nhỏ, mỗi ngày đều nung nấu tư tưởng đoạt lại An thị, hơi đầu mà nghĩ đến cái đó?

Nhưng mà...không hiểu sao, cô lại nhớ đến đôi mắt hoa đào xinh đẹp của ai đó.

Yêu nghiệt!

An Mộc lắc lắc đầu, muốn vứt con người kia ra sau đầu.

Nhớ tới anh ta làm cái gì chứ?

Người nhà họ Phong, chẳng có ai tốt đẹp!

An Mộc bĩu môi, lại nhìn Phong Tử Khiêm đang chờ mong nhìn cô.

Đột nhiên muốn trêu chọc anh ta một chút.

An Mộc nghĩ nghĩ, hai mắt sáng lên, "Tôi thích....."

Cô cố tình kéo dài âm ra, làm Phong Tử Khiêm càng căng thẳng hơn, rồi mới phun ra:"Trai tân."

Một câu này thôi làm Phong Tử Khiêm sầm mặt lại.

C thị này có ai không biết, Phong thiếu gia của nhà họ Phong có thói quen phong lưu?

Trong nháy mắt Phong Tử Khiêm đột nhiên cảm thấy hối hận vì mình quá mức tự tin.

Anh ho khan một tiếng:"Trai tân thì có gì tốt chứ, không trải qua tình yêu, nhất định sẽ không biết cách yêu thương phụ nữ."

An Mộc nghe vậy, gật gật đâu:"Cũng đúng!"

Nhìn thấy ánh mắt Phong Tử Khiêm lại sáng lên, cô híp mắt mở miệng:"Nhưng làm sao bây giờ, tôi chỉ thích sự thuần khiết trong sạch, hàng đã qua sử dụng làm tôi thấy buồn nôn."

Phong Tử Khiếm sắc mặt càng đen.

An Mộc cảm thấy thật khoan khoái, tao nhã cầm lấy khăn tay, chấm chấm môi, đứng lên nói:"Cảm ơn bữa tối của anh, tôi đã ăn rất ngon." Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro