Chương 111: An Nhiên ngửa bài với Phó Quân Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



An Nhiên bị câu hỏi của Triệu Tưởng làm cho ngây ngẩn cả người.

Lúc đó cô đã sớm chán nản cuộc sống như thế, cô chỉ muốn thoát khỏi nó, chỉ là muốn bắt đầu lại lần nữa, chỉ là cô không muốn quấy nhiễu cuộc sống của bọn họ nữa, không hơn.

Nhưng cô có từng nghĩ đến vấn đề mà Triệu Tưởng hỏi sao?

Không có.

Lúc đó cô đã hoàn toàn không tin tưởng người của Tần Môn nữa. Cô không có cách nào xác định được bọn họ có bị người của Diêm Tử Diệp theo dõi hay không, lúc ấy cô còn quá nhỏ, căn bản cô không có năng lực tự vệ gì, cô dựa vào nhà họ Phó để sinh tồn, được Lão Soái ca bảo vệ, cô.......... Những ngày sau khi sống lại trôi qua rất tốt.

Dần dần, cô quên mất ý nghĩ đi tìm bọn họ.

Cô suy nghĩ: Cứ như vậy đi.

Buông bỏ tất cả mọi thứ khi bản thân còn là Tần Lam, cô vẫn là cô, cô hoàn toàn có thể có được những thứ Tần Lam năm đó có, có được một lần nữa.

Huống hồ, cô là người nhà họ Phó, nếu như người nhà họ Phó có dính líu quan hệ với người của Tần Môn, nếu bị người có ý đồ lợi dụng điều này, vậy đối với nhà họ Phó mà nói, khẳng định nó sẽ là một đòn trí mạng.

Vì nhà họ Phó, cô sẽ không đi tìm bọn họ nữa.

Thực lòng cô chỉ nghĩ: chỉ cần mỗi ngày đám nhóc này trôi qua tự do, thoải mái là được rồi. Trên cái thế giới này, mấy ai mà sống không giống nhau? Mấy ai cũng từng sống giống nhau? Dù gì, mấy người này cũng không làm cô mất thể diện, vượt qua cũng không tệ.

Tình cảnh lập tức liền rơi vào im lặng.

Không người nào ngờ tới, trước tiên xông ra lại là Tống Hâm - người từ trước đến giờ làm sao cũng không nói chuyện.

Dáng người Tống Hâm rất cao nhưng cũng không cường tráng, cao cao gầy gầy, dùng từ năm đó Tần gia miêu tả chính là: dinh dưỡng không đầy đủ.

Anh gần như nhếch nhác vọt tới trước mặt An Nhiên, ngừng lại chỗ cách cô hai thước, vành mắt đã hoàn toàn ửng đỏ, anh cứ như vậy nhìn An Nhiên không chớp mắt, gần như trách móc:

"Gia, tại sao người cứ luôn thích tự mình ra quyết định vậy? Người có nghĩ đến khi người biến mất mười bốn năm nay, chúng con đều chịu đựng được như thế nào hay không?"

An Nhiên thở dài, cô không giải thích, cũng không nói câu nào.

Hiển nhiên, đám nhóc này đều có cảm giác mình bị uất ức, vậy để bọn họ nói ra một hơi hết tất cả uất ức đi.

Cả người Tần Vô Song ngồi xổm xuống dựa sát tường, hai tay cô che miệng mình thật chặt, liều mạng khóc, nước mắt giống như vòi nước không khóa, rơi xuống ồ ạt.

Tần Vũ Triết cũng tựa vào tường, chẳng qua lúc này anh không rơi nước mắt, anh chỉ tựa đầu khẽ nâng lên, vành mắt ửng đỏ, lỗ mũi có chút tắc mà thôi.

Đã trở về.

Thật tốt, rốt cuộc đã trở về.

Sau khi Tống Hâm xông ra, Điền Huy, Bạch Bân, bọn họ cũng đều xông ra ngoài, Điền Huy không nói gì, trực tiếp đẩy Tống Hâm ra, một tay ôm lấy An Nhiên, ôm thật chặt vào trong ngực, vừa nghẹn ngào vừa kêu:

"Gia ơi, sao người lại biến thành cô nhóc con thế này, hu hu.. sao người cứ độc ác như vậy, hu hu.... tại sao người đã biến thành nhỏ như vậy mà lòng dạ vẫn ác độc như thế........"

An Nhiên không đẩy anh ra, mà cô còn mỉm cười vỗ phía sau lưng anh: "Rất xin lỗi."

Ba từ đơn giản khiến cho Điền Huy liền thu hồi nước mắt trong nháy mắt, anh lập tức buông An Nhiên ra, gương mặt kinh ngạc: "Người.... Mới vừa rồi người....."

An nhiên thản nhiên nhìn bọn họ: "Tiểu Song, không cần trốn ra sau khóc, tôi biết rõ bây giờ mấy người đều oán hận tôi, suy nghĩ tại sao tôi không tìm mọi người, suy nghĩ tại sao tôi ích kỷ như vậy. Nhưng mấy người nghĩ mà xem, nếu ban đầu tôi trong thân xác đứa bé bốn tuổi đi tìm mấy người, nói cho mấy người biết tôi là Tần Lam, ai trong mấy người sẽ tin tưởng? Hử? Cho dù là mấy người tin, ai trong mấy người có thể đảm bảo tôi sẽ không bị đuổi giết đây? Được, nếu nói mấy người có thể bảo vệ tôi nhưng tôi lại không muốn quay về cuộc sống như trước." An Nhiên biết khi cô nói ra câu sau cùng, đáy lòng của bọn họ sẽ đều bị tổn thương, nhưng cô nhất định phải nói tiếp.

Quả nhiên sắc mặt mỗi người đều thay đổi.

"Mấy người đi theo bên cạnh tôi cũng biết, từ nhỏ tôi đã học được cách giết người. Mẹ tôi chính là chết dưới súng của tôi." Lúc nói ra những lời này, An Nhiên tự giễu: "Nét mặt không cần phải tỏ vẻ kinh ngạc như vậy, lúc mấy người theo bên cạnh tôi, dĩ nhiên là không biết. Tôi cần một tuổi thơ bình thường, tôi muốn một tuổi thơ có người nhà yêu thương, quan tâm mà không phải là người cha chỉ biết ra lệnh cho tôi đi giết người. Không tưởng tượng nổi sao? Tôi... thật ra không có lớn mạnh như trong tưởng tượng của mấy người như vậy."

Chỉ là ý nghĩ chân thật nhất của An Nhiên...

Khi người thiếu niên máu me khắp người đó ôm cô vào lòng, anh ôm cô trờ về nhà họ Phó, khi cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên ấy rơi lệ thì cô nghĩ: Đại khái đây chính là cuộc sống mà cô muốn.

Có người che chở, có người yêu và quan tâm là tốt rồi.

Khi người thiếu niên ôm cô nói sẽ bảo vệ cô cả đời, đáy lòng đề phòng của cô hoàn toàn bị tan rã.da.nlze.qu;ydo/nn Cũng vào lúc ấy, đáy lòng lạnh lùng ba mươi mấy năm có độ ấm, lần đầu tiên cô khát vọng có cuộc sống như thế.

"Không, không phải vậy!" Tần Vô Song không chạy đến, cô vẫn ngồi ở góc tường như cũ, cô co mình lại, nước mắt vẫn rơi: "Gia, người vẫn luôn lớn mạnh, chỉ là người cần một chỗ dựa mà thôi, chỉ là người mệt mỏi, chúng con quá yếu, chúng con quá ngu ngốc, chúng con chỉ là...... Chỉ là không có biện pháp trở thành chỗ dựa của gia, chúng con chỉ là quá yếu mà thôi........"

Đúng vậy, nếu như năm đó bọn họ đủ lớn mạnh, nếu lúc ấy bọn họ không thỏa hiệp giống như Diêm Tử Diệp, vậy thì, vậy thì khi gia nhận được tin tức, có phải cô sẽ tìm đến bọn họ hay không?

Cuối cùng rốt cuộc cũng là tại bọn họ quá yếu.

Rất may, rất may là gia đã gặp được nhà họ Phó, bây giờ gia có nhà họ Phó che chở.

Mấy người Bạch Bân nghe thấy tiếng thét của Tần Vô Song thì cơ thể bọn họ đột nhiên cứng đờ, đúng vậy, đúng là bởi vì bọn họ còn quá yếu.

Bọn họ quá yếu!

"Gia, xin người cho tôi được tiếp tục ở bên cạnh người." Đầu tiên Triệu Tưởng quỳ một chân bên cạnh An Nhiên, tất cả động tác của anh đều mang theo sự thành kính trước nay chưa từng có: "Tôi sẽ hết sức cẩn thận, tôi sẽ không để cho người khác biết thân phận của người. Chỉ cầu gia đừng không cần tôi."

Gia là chấp niệm duy nhất của anh.

Nếu gặp được, sao anh có thể buông bỏ được?

"Không được." An Nhiên từ chối không chút nể nang, sau đó tầm mắt nhìn đến mấy người cũng quỳ theo dưới người mình, trầm giọng nói: "Tôi nói thật cho mấy người biết, tôi vốn không có ý định tìm mấy người, nếu không phải lần này Bàn Đôn tự ý quyết định, đại khái cho đến chết tôi cũng sẽ không cho mấy người biết sự thật."

"Không sao cả." Bạch Bân lặng lẽ nói, anh ngẩng đầu, nhìn An Nhiên bình tĩnh cười: "Người không có ý định nói cho bọn tôi biết nhưng chẳng phải bây giờ bọn tôi đều đã biết rồi, không đúng sao? Gia, coi như người để bọn tôi bù đắp sai lầm năm đó đi, nếu không cả đời bọn tôi cũng sẽ không yên tâm."

Mấy người yên tâm, vậy thì cô nên làm cái gì? Tần Vô Song lảo đảo lắc lư bò người lên, cô vọt ra, sợi tóc chỉnh tề cũng đã hơi rối loạn, cô cởi bỏ đôi giày cao gót trên chân, cô chạy tới quỳ hai đầu gối xuống đất trước mặt An Nhiên, cô tiện tay lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt cô sáng quắc nhìn An Nhiên, cô gằn từng tiếng một:

"Gia, chúng con biết người đang lo lắng điều gì. Con phát hiện ra con còn chưa kết hôn, con không có nhà cửa, con không có thứ để lo lắng cũng không có người để lo lắng, con có thể ở bên cạnh người."

Mọi người đều sửng sốt, gia là đang lo lắng cái này?

Vậy thì chẳng phải bọn họ càng không có vấn đề gì rồi sao?

"Gia, nếu như người đang lo lắng vấn đề này thì con có thể...."

"Nếu ai trong mấy người dám trở về ly hôn vì tôi, tôi lập tức cắt đứt chân của mấy người!" Trước khi bọn họ chưa nói ra, An Nhiên đã lên tiếng quát làm bọn họ ngừng lại.

Quả nhiên cô không có biện pháp đối với đám người này mà.

Xem ra, cô muốn tránh thoát đám người này là hoàn toàn không thể nào.

"Gần đây tôi có rất nhiều phiền phức, mấy người cũng đã nghe nói." An Nhiên thở dài.

Mọi người nghe nói như thế, tinh thần lập tức liền tỉnh táo.

Đây là gia đang có ý thỏa hiệp đây mà.

Dĩ nhiên bọn họ có nghe nói, hơn nữa bọn họ còn nghe nói cô không chỉ bị bắt cóc một lần đâu, nghe nói trong đó có một lần gia đã suýt chết trên tay Diêm Tử Diệp!

Diêm Tử Diệp! Món nợ này bọn họ nhất định sẽ thanh toán thật tốt!

"Chẳng lẽ gia muốn chúng con tìm người lúc không có phiền phức sao?" Tần Vô Song bật cười: "Gia, người nghĩ những thứ phiền phức kia được gọi là phiền phức sao? Chẳng qua là người không muốn động đến bọn chúng, nếu như người thật sự muốn ra tay, nơi này còn đến lượt bọn chúng nhảy loạn sao?"

Từ trước đến nay Tần Vô Song đối với Tần gia đều là phục tùng mù quáng. Đối với cô mà nói, da.nlze.qu;ydo/nn Tần gia chính là mục tiêu cả đời của cô, vì vậy trên đường, cô làm rất nhiều cách, rất nhiều thủ đoạn khiến cho mọi người không khỏi nghĩ đến Tần Lam mười mấy năm trước.

Nham hiểm sắc bén, vô tâm vô tình.

An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ tôi chỉ là người của nhà họ Phó, còn lại không là gì cả."

"Gia, người đừng xem bọn con là kẻ ngu." Bạch Bân đẩy mắt kính trên sống mũi của mình một cái, yên lặng nói: "Đừng nói với bọn con Vô Xá đột nhiên xuất hiện không có quan hệ với người."

Bọn họ không có bất cứ tài liệu gì của cấp trên Vô Xá, lúc tổ chức Vô Xá mới xuất hiện, bao nhiêu người đều bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên, Tần Môn cũng từng điều tra sâu về Vô Xá, nhưng bọn họ cũng chẳng cha ra chút nào, thậm chí người đứng đầu Vô Xá là nam hay nữ, là già hay trẻ cũng không lọt ra ngoài.

Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy An Nhiên, đáy lòng Bạch Bân đều rõ ràng, anh không tin Vô Xá này không phải là sản nghiệp của gia.

An Nhiên thở dài, quả nhiên muốn lừa gạt đám người này không phải chuyện dễ dàng gì.

"Gia, mặc kệ bây giờ người nói gì, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh người." Tống Hâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tôi sẽ không làm loạn, tôi sẽ âm thầm bảo vệ gia."

An Nhiên thật muốn đá một cái lên người mấy đứa nhóc này.

Đối với bọn họ cô thật là vừa yêu vừa hận: "Mấy người thích thế nào thì làm thế ấy thôi." Cô lười phải quản, cho dù là muốn quản cũng không quản được.

Nghe được những lời này của An Nhiên, bọn họ lập tức hưng phấn, Điền Huy lau nước mắt còn đọng trên khóe mắt, anh muốn cười, muốn lớn tiếng cười to, nhưng không biết vì sao càng cười nước mắt lại càng tuôn ra ngoài.

"Huy Tử, cậu khóc cái rắm mà khóc!" Đường Mộc liền đập một cái lên ót Điền Huy.

Điền Huy vốn vẫn còn đang nỗ lực kìm nén, ngay sau khi Đường Mộc vỗ một cái kia, anh liền ôm cái ót của mình, khóc thành tiếng, vừa khóc vừa không quên kêu:

"Đường Mộc, anh thật quá đáng lại ra tay nặng như thế, muốn chết à! Làm tôi đau không ngừng được nước mắt đấy biết không hả!"

Bạn xem, kỹ xảo diễn kém cỏi đến cỡ nào chứ!

Nếu là lúc bình thường, đám người bọn họ nhất định sẽ cười đùa anh, nhất định sẽ không chút do dự mở miệng chửi anh, nhưng lần này lại không thế, thậm chí Đường Mộc còn ôm Điền Huy cùng khóc tại chỗ.

Tần Vô Song quỳ gối trên mặt đất, vừa lau nước mắt trên khóe mắt vừa cười, bọn họ đã thật lâu không cùng khóc thành tiếng như thế.

Cho dù là ở trong tang lễ của Tần gia, cho dù là khi bọn họ nghe tin Tần gia chết, bọn họ cũng không khóc, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.

Bọn họ đang đợi, đang tích tụ, bọn họ chỉ muốn mượn cái này để tự nói với chính mình, Tần gia vẫn chưa chết, bọn họ vẫn còn hi vọng, chỉ cần bọn họ không khóc, không rơi nước mắt thì bọn họ sẽ có hi vọng, sẽ có thể tìm được gia của bọn họ.

Nhưng mà sau lưng, nào ai biết chính bọn họ trốn trong phòng bí mật của mình, tự cắn cánh tay, đau khổ khóc đến mức run rẩy đâu?

Không ai có thể biết được bọn họ đau khổ, không ai có thể hiểu được tình cảm của bọn họ đối với Tần Lam.

Bây giờ thật tốt!

Bọn họ có thể ở nơi này cùng nhau, trước mặt những người anh em bọn họ tin tưởng khóc thành tiếng, bọn họ không cần lo lắng có ảnh hưởng đến tâm tình của nhau hay không, không cần lo lắng bọn họ có thể giống anh hay không đau lòng khóc lớn.

Cũng không sao cả, khóc đi, đều khóc đi, gia của bọn họ, ràng buộc của bọn họ, nhân vật mạnh mẽ trong lòng bọn họ đã không bỏ mặc bọn họ, cũng không hề rời bỏ bọn họ mà đi.

Một ngày này, ngày ấy ở tầng chót của Phúc Mãn Lâu đối với nhân viên phục vụ mà nói, quả là một ngày thần kỳ nhất.

Bọn họ nghe thấy tiếng khóc thất thanh trên tầng cao nhất kia, trên đó có hạng người gì họ đều biết, quyền thế lớn đến nỗi bọn họ không theo kịp, nhưng chính là hình ảnh như thế: một nhóm người khóc như những đứa bé, mà người thiếu nữ bị họ vây ở giữa chỉ mỉm cười mà đứng.

Thậm chí bọn họ còn thấy được cảnh tượng ông chủ của mình dựa vào tường, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cỡ nào làm người ta khiếp sợ, da.nlze.qu;ydo/nn cỡ nào làm người ta có cảm giác khó có thể tin được.

Người thiếu nữ ấy rốt cuộc là ai, tại sao lại có năng lực như thế? Đây là vấn đề trong đáy lòng mỗi nhân viên trực ngày đó.

Nhưng cũng chẳng ai có lá gan đi hỏi, cũng chẳng ai dám nói lung tung về việc này ra ngoài, người phục vụ có thể làm ở tầng này đều là nhân viên lâu năm của Phúc Mãn Lâu, đương nhiên bọn họ biết nên nói cái gì và không nên nói cái gì.

Bọn họ dám tin chắc: Nếu như bọn họ tiết lộ chuyện này ra ngoài, bất kể là nói cho ai, bọn họ chỉ có con đường chết.

Ông chủ của bọn họ là một người giết người không chớp mắt, thoạt nhìn chất phác đàng hoàng nhưng thủ đoạn đen tối muốn chết, nếu không mọi người cũng sẽ không gọi anh ta một tiếng Bàn gia rồi.

"Được rồi được rồi, vẫn còn khóc cái rắm! Này, mười hai giờ cmn cũng đã qua, cmn năm cũ cũng qua rồi! Mấy người chỉ biết khóc, nhìn xem Bàn gia tôi này, lúc ấy tôi nhìn thấy gia còn bình tĩnh hơn mấy người nhiều." Mặc dù cũng khóc, mặc dù cũng kêu rên một chút nhưng cuối cùng so với đám người kia thì đúng là trò hề hơn.

An Nhiên bất đắc dĩ đỡ trán, cô cũng không biết nên dùng lời gì đi nói cái thằng nhóc đần này, không phải là đang ở đây kéo thù hận thì là cái gì?

"A đúng rồi, cậu không nói suýt chút nữa tôi quên mất." Ngô Chấn đứng dậy, tháo kính gọng đen của mình xuống, lau lau rồi bỏ kính ra sau, yên lặng tới chỗ Tần Triết Vũ.

"Phải đấy, cậu xem một chút cậu đã sớm biết gia còn sống." Triệu Tưởng cũng muốn đứng lên, sau đó bóp nhẹ nắm đấm của mình, chậm rãi tới chỗ Tần Triết Vũ.

Tống Hâm cũng theo chân Triệu Tưởng muốn cùng đi tới.

"Cậu nói xem, chúng tôi nên làm gì để báo đáp cậu đã chăm sóc gia khi không có chúng tôi đây?" Bạch Bân cứ đứng tại chỗ như vậy, anh không đi tới, theo ý anh, chỉ cần ba người kia thôi cũng đã đủ cho thằng nhóc kia ăn đủ, không cần thiết phải tiếp tục nhúng tay vào.

Tần Vũ Triết nhìn tình hình này cũng biết sẽ gặp phải chuyện gì, chân anh lùi về sau xoay người định chạy, nhưng mà đường lui của anh đã sớm bị Triệu Tưởng ngăn chặn phía sau, tiếp đó anh định chạy đến bên người An Nhiên, nhưng trước mặt đã bị Ngô Chấn và Tống Hâm chặn lại gắt gao.

Tần Vũ Triết cảm giác được tính mạng mình gặp nguy.

"Thật ra thì, thật ra thì tôi biết cũng không lâu, mấy người xem, hôm nay tôi nói cho mấy người biết, gia cũng không muốn, nếu như tôi nói sớm cho mấy người biết, nhất định gia sẽ lột da tôi."

Đầu ngón tay Triệu Tưởng ma sát ra tiếng vang: "Không sao, bây giờ để cho chúng tôi lột da cậu cũng giống nhau."

Chửi thề một tiếng!

Đáy lòng Tần Vũ Triết mắng đám cầm thú này một lần nhưng cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của bọn họ, vậy thì chỉ có thể cầu cứu thôi.

"Gia ơi, gia à phải cứu con nha! Người không thể trơ mắt nhìn con bị ba tên cầm thú làm......."

Câu nói tiếp theo đã hoàn toàn không thốt ra được, bởi vì miệng anh đã hoàn toàn bị Tống Hâm chặn lại.

"Cầm thú đúng không? Hả? Vậy thì chúng tôi sẽ thật sự cầm thú cho cậu xem." Đường Mộc nắm lấy gương mặt mũm mĩm của Tần Vũ Triết, cười nham nhở.

Tần Vũ Triết bị anh nắm mặt, nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu An Nhiên.

Nhưng lúc này An Nhiên đã bị Tần Vô Song lôi kéo nói chuyện.

"Gia, chúng ta đi về trước, con thấy phải một thời gian ngắn nữa thì bọn họ mới có thể xong." Cho chết cái tên Bàn Đôn dám gạt bọn họ, cho dù là gia không để anh nói cho bọn cô biết, anh cũng không biết len lén nói tin tức cho bọn cô à? Đến lúc ấy bọn cô nói là do mình điều tra được thì chẳng phải là xong chuyện sao?

Lại còn muốn gọi mọi người đến đây đủ rồi mới thả ra tin tức động trời, thế không phải muốn chết thì là gì nữa?

An Nhiên có chút đồng tình nhìn Tần Vũ Triết, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bây giờ bản thân cô còn có chút khó bảo toàn, cho nên Bàn Đôn cậu cố gắng tự mình cầu nhiều phúc đi.

Bạch Bân và Tần Vô Song, còn có Điền Huy, Tống Hâm che chở An Nhiên hướng đến sảnh lớn.

Nếu Bàn Đôn nếu không được chỉnh đốn tử tế một chút, ai mà biết về sau anh có còn ngu ngốc tiếp như vậy hay không chứ?

"Gia, có phải người nhà họ Phó đều đối với người rất tốt hay không?" Cả người Tần Vô Song dường như đều dán chặt lên người An Nhiên, cô đi chân không, An Nhiên nhìn cau mày, cô liếc mắt nhìn Điền Huy bên cạnh, Điền Huy lập tức hiểu rõ, đi tìm giày cho Tần Vô Song.

"Phải, bọn họ đối với tôi rất tốt."

"Cũng đúng, bây giờ người bên ngoài gọi người là Phó An Nhiên - tiểu thư nhà họ Phó gì đó, nghe nói ông cụ Phó rất thích người." Tần Vô Song gật đầu một cái, nếu như người nhà họ Phó không thích gia, chẳng phải sẽ không có danh hiệu đó sao?

"Chẳng qua là nghe nói gần đây có không ít người đều đối địch với nhà họ Phó, chúng ta có cần hay không..." Lúc này Bạch Bân thân ở thương giới, mặc dù là ông chủ phía sau màn, nhưng anh cũng nghe nói trận thảm bại của nhà Bách Lý, gia tộc lớn Bách Lý cứ như vậy dễ dàng bị nhà họ Từ thao túng, hoàn toàn tan rã.

Hành động của Từ Tĩnh Ngưng hơi lớn, hiện giờ có không ít người muốn tìm sơ hở của Từ Tĩnh Ngưng, muốn thông qua bà để đả kích nhà họ Phó.

"Tiểu Bạch, cậu không cần phải nhúng tay vào, tôi biết nên làm thế nào để đối phó với đám người đó. Yên tâm đi, mấy người đó chưa đủ để tạo thành mối đe dọa." Bạch Bân được coi là tân quý của thương giới, thời gian anh tiếp xúc với thương giới cũng không lâu, có thể có được thành tựu như bây giờ, không thể không nói anh cũng được coi là kỳ tài của thương giới.

Từ trước đến giờ Bạch Bân luôn cực kỳ tỉnh táo, trên rất nhiều quyết sách, anh cũng đều cho cô trợ lực không nhỏ, da.nlze.qu;ydo/nn chỉ là lần này, cô không cần bất kỳ người nào trong số họ tham gia. Cô đã nói: chỉ cần bọn họ vẫn tốt, còn đâu đối với cô mà nói đều là chuyện nhỏ.

Nếu An Nhiên đã nói là chuyện nhỏ, dĩ nhiên bọn họ không có bất kỳ ý kiến gì, trong mắt bọn họ, gia chính là một sự tồn tại đặc biệt, dĩ nhiên cô nói gì thì chính là cái đó.

"Mặc dù đã qua 29 rồi, nhưng hôm nay chính là 30." An Nhiên cười, cùng lúc cô nói những lời này, Tần Vũ Triết khập khiễng đi vào, mà phía sau anh còn có Ngô Chấn, Triệu Tưởng và Tống Hâm ba người đi theo.

Lần này Tần Vũ Triết không đánh trả, dù nói thế nào đều là anh đuối lý, để cho bọn họ đánh xả một chút tức cũng tốt.

"Gia, chắc chắn người càng ngày càng tệ rồi, sao người có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ bắt nạt một mình con chứ? Con vẫn là Bàn Đôn của người, người chính là gia của con sao?"

Tần Vũ Triết vừa bước đến liền lên án An Nhiên, mặc dù anh nói vậy, nhưng vừa đến gần An Nhiên, hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng, đặt mông ngồi bên chân An Nhiên, ôm lấy bắp chân cô trước mặt mọi người.

"Tránh ra." An Nhiên khẽ cau mày.

Tần Vũ Triết trực tiếp dán cả người mình lên, còn lâu anh mới đứng lên, nếu như sau này anh muốn ôm bắp đùi cũng sẽ rất khó khăn.

"Gia, chỉ có người là thiên vị, người xem một chút ban đầu con tìm người giải thích, người không nói cho con biết gì hết, bọn họ vừa hỏi thì người..... người đã nói hết ra rồi, người có biết lòng của con đau đớn bao nhiêu không?" Tần Vũ Triết hoàn toàn bắt đầu chơi xấu rồi.

Tần Vô Song không nhìn nổi, không chút lưu tình đá một cước lên Tần Vũ Triết cả người đầy thịt béo. "Anh nói xem anh có lòng sao? Mau cút đi cho bà! Bằng không, đừng trách bà đây không khách khí!" Thật may là trên chân cô không còn giày cao gót, nếu không người Tần Vũ Triết còn không phải thủng lỗ rồi sao?

Tần Vũ Triết lục đục bò dậy, anh đứng ở bên cạnh An Nhiên, dùng đôi mắt tràn ngập u oán nhìn Tần Vô Song.

"Được rồi đừng làm rộn nữa." An Nhiên hơi nhức đầu: "Bây giờ tôi không thể ở lại đây quá lâu."

Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Bọn họ suýt chút nữa quên mất, bây giờ gia còn có một thân phận khác, bây giờ cô là Phó An Nhiên, tiểu thư nhà họ Phó, dĩ nhiên cô không thể nán lại bên ngoài quá lâu.

"Bây giờ đã là đêm ba mươi rồi." An Nhiên lặp lại lời nói lúc trước: "Tôi không thể ở lại với mọi người, nguyên nhân vì sao không cần tôi nói mọi người cũng hiểu. Nếu buổi tối tôi không thể tới, vậy bây giờ chúng ta cùng nhau đi." Nói xong lời cuối cùng, An Nhiên bật cười, ý cười kia bọn họ chưa từng thấy - nụ cười chân thật, tinh khiết nhất.

Bọn họ làm việc bên cạnh Tần Lam bao lâu cũng chưa từng thấy gia cười như vậy, cô vẫn luôn cười như không cười nhìn người khác, chính là tất cả đều là cười lạnh, cười châm chọc hoặc là cười nhạo, nhưng không có một lần nào chỉ cười vì muốn cười.

Xem ra, gia sống rất tốt.

"Được! Hôm nay chúng ta không say không về!" Điền Huy cầm lên ly rượu trên bàn đã sớm được rót đầy, giơ ra giữa cao giọng nói.

"Không say không về!" Mọi người phụ họa.

"À gia, người có thể tùy ý." Cuối cùng Bạch Bân tặng thêm một câu như vậy, bây giờ gia là người nhà họ Phó, đương nhiên bọn họ phải quan tâm đến thân phận và hình tượng của gia hơn.

Đột nhiên bọn họ quên mất vừa rồi còn nghĩ Tần Vũ Triết đột nhiên làm việc cho người nhà họ Phó cảm thấy khinh bỉ, thậm chí không hiểu, bây giờ? Bây giờ bọn họ đã thành người bảo vệ trung thành của Phó An Nhiên, bọn họ vừa mới nói cái gì chứ?

Ngày đó An Nhiên và đám người kia chơi đùa đến rất khuya, chờ cô đi ra từ Phúc Mãn Lâu đã là bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối đen, chẳng qua lại không biết vì sao, An Nhiên cảm thấy hôm nay trời đêm đặc biệt nhiều sao.

Tám người kia đã ngủ như chết, mặc dù An Nhiên uống không nhiều lắm, vẫn có cảm giác có chút say rồi, cô được nhân viên phục vụ đưa xuống tầng, chẳng qua vừa mới ra khỏi cửa lớn, tầm mắt của cô liền đặt vào chiếc xe màu đen dừng trước cửa Phúc Mãn Lâu.

Một người đàn ông đang kẹp điếu thuốc trong tay, anh dựa vào cửa xe, đầu hơi nâng lên, dường như đang nhìn bầu trời sao đêm.

An Nhiên nhìn tàn thuốc đầy dưới đất, có lẽ anh ở đây chờ đã lâu?

Cô không nhớ rõ anh có thói quen hút thuốc lá.

An Nhiên lắc lư lảo đảo bước đến bên người nọ.

Người đàn ông dựa ở trước cửa xe nghe được tiếng vang, đồng tử thâm thúy giống như đêm khuya nhìn người An Nhiên, lúc thấy thân hình cô hơi lay động, ánh mắt tức thì trầm xuống, bước nhanh đến bên cô.

An Nhiên thấy anh đón, dang hai tay, cười khúc khích với anh, liền trực tiếp nhào tới.

Người đàn ông thấy hành động của cô, trái tim anh như sắp ngừng đập, anh gần như là vọt tới trước mặt cô, lúc cô sắp ngã xuống đất, vững vàng ôm lấy cô!

Sau khi ôm cô vào trong ngực mình, trái tim của anh mới khôi phục nhịp đập.

Nhân viên biết người đàn ông kia, anh nhìn nhìn An Nhiên được người đàn ông kia ôm vào trong ngực, sau đó gật đầu một cái liền xoay người lại.

Theo anh, nơi này cũng chả còn gì để anh giúp đỡ.

An Nhiên cọ cọ trong ngực người đàn ông, thỏa mãn cười, cô nói: "Lão soái ca, hôm nay em rất vui rất vui."

"Ừ." Phó Quân Hoàng bế ngang cô lên, ngửi thấy được mùi rượu trên người cô, sau đó đồng tử càng trầm xuống, bước chân càng nhanh chóng đi tới xe của mình.

Đặt An Nhiên ngồi lên ghế phó lái, thắt chặt dây an toàn cho cô, bảo đảm cô không có việc gì, sau đó Phó Quân Hoàng mới quay lại ghế lái ngồi.

An Nhiên không nhắm mắt ngủ, cô chỉ yên lặng nhìn Phó Quân Hoàng, cô cười với anh: "Lão soái ca, sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?"

Tay khởi động xe thoáng dừng lại.

Phải rồi, tại sao anh lại phải đột nhiên xuất hiện ở đây?

Sau khi bọn họ ngủ không lâu, An Nhiên liền nhẹ nhàng rời giường, anh không biết cô muốn đi làm gì, anh đứng dậy theo cô, đi sau cô, muốn biết cô muốn làm gì, nếu là đói bụng, anh đi làm cho cô một chút đồ ăn.

Nhưng không nghĩ đến, anh sẽ nghe thấy cô gọi điện thoại cho người khác, anh còn nghe thấy cô phải cùng người khác đón tất niên, sao anh có thể không kinh hãi? Làm sao anh có thể yên tâm? Anh không nói cho An Nhiên, anh nhẹ nhàng về phòng, tiếp tục giả vờ ngủ.

Quả nhiên, sau khi An Nhiên trở lại, cẩn thận ở bên giường một lúc, anh chỉ cảm giác trán mình bị một cảm giác ướt át nhẹ nhàng chạm vào rồi hạ xuống, rồi sau đó cô liền cẩn thận rời đi.

Phó Quân Hoàng sờ vào trán mình, da.nlze.qu;ydo/nn anh bật cười, chỉ cần bảo bối còn yêu thích anh, cô đi gặp người nào cũng không quan trọng, anh chỉ lo sợ cô gặp nguy hiểm gì mà thôi. Anh dựa vào phía sau cẩn thận đi theo, cho đến khi cô đến Phúc Mãn Lâu.

Phó Quân Hoàng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào với An Nhiên.

Mặc dù An Nhiên đang hơi say, nhưng cô cũng không có say lắm, lúc này đầu óc cô cực kỳ tỉnh táo, chính vì đầu óc tỉnh táo, cô mới có thể hỏi.

"Lão soái ca, em có một chuyện xưa rất dài rất dài muốn kể cho anh nghe, anh sẽ nghe sao?" An Nhiên tính toán ngửa bài với anh, cô không biết anh sẽ có bao nhiêu phản ứng, thậm chí, không biết sau khi anh biết thì có còn đợi cô như thế hay không.

Phó Quân Hoàng nghiêng đầu, hơi nghi hoặc nhìn An Nhiên.

An Nhiên chỉ cười: "Đi thôi, chúng ta đi tìm một chỗ ngồi nói." Chuyện như thế, cuối cùng vẫn là không thể nói ở nhà họ Phó.

Phó Quân Hoàng gật đầu, lái xe đến một cửa hàng Starbucks phục vụ 24h.

Phó Quân Hoàng dắt tay An Nhiên đến, lúc rạng sáng bốn giờ, chính là lúc mọi người đều mệt mỏi, lúc nhân viên phục vụ đi lên, đều là dáng vẻ mông lung, thoạt nhìn rất mệt nhọc.

An Nhiên gọi một ly cà phê lại bị Phó Quân Hoàng bác bỏ, đổi thành một ly sữa tươi, còn anh không gọi gì cả.

Trong khoảng thời gian ngắn, An Nhiên không biết phải mở miệng nói như thế nào với Phó Quân Hoàng, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, bên môi An Nhiên mang theo nụ cười:

"Lão soái ca, chúng ta đã từng nói, giữa chúng ta sẽ không có bí mật."

Nét mặt Phó Quân Hoàng có một chút căng thẳng, nhưng lúc này An Nhiên cúi thấp đầu, cô cũng không nhìn thấy nét mặt của anh, cô chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay mình, tiếp tục cười:

"Vì vậy, liền để em kể chuyện xưa cho anh đi."

Cùng lúc An Nhiên vẫn còn ở Starbucks kể chuyện xưa với Phó Quân Hoàng, lúc này ở một chỗ bên trong căn phòng u ám.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, bóng dáng bên trong nhà hơi run một cái, rồi sau đó tiếng gõ cửa lại nhẹ nhàng chậm chạp mà tăng tần suất lên, bóng dáng kia lập tức đứng lên, mở cửa khóa trái ra.

Người đàn ông ngoài cửa nhanh chóng chạy vào, bóng dáng ấy lập tức đóng cửa phòng lại.

"Sao rồi, có tin tức về chị của tôi không?" Thiện Vũ kỳ vọng nhìn người tới.

Thiện Vũ đã ở đây đợi tin tức rất lâu, ban đầu là chị ấy bảo anh ở đây tránh một chút, chị nói cô sẽ đưa An Nhiên tới đây tìm anh, anh vẫn ở đây chờ, nhưng đợi lâu như thế, chị vẫn chưa tìm anh, An Nhiên cũng không.

Anh nghe nói gần đây có nhiều người đang tìm anh, anh biết không phải người của chị, nếu như ám hiệu gõ cửa không đúng, anh sẽ kiên quyết không mở cửa.

Người tới tên là A Phúc, là ông lão làm việc bên cạnh Bách Lý Lan, ông ta trầm mặt nói: "Thiếu gia, mời lập tức đi theo tôi."

"Chị tôi đâu?"

"Bây giờ tiểu thư đang ở nước ngoài chờ cậu rồi, tiểu thư nói chờ máy bay cậu hạ cánh, tự nhiên cô ấy sẽ đưa người cậu muốn thấy theo tìm cậu." Lúc A Phúc nói những lời này đều đưa lưng về phía anh nói, vì vậy anh không nhìn thấy nét mặt của ông ta.

Thiện Vũ nghe nói thế liền lập tức hưng phấn, anh nhanh chóng dọn dẹp hành lý của mình: "Được, chúng ta đi ngay bây giờ."

A Phúc nhìn dáng vẻ bận rộn của Thiện Vũ, trong mắt đều là vị đắng.

Bây giờ ông có thể làm..... cũng chỉ là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tiểu thư.

Bảo vệ thiếu gia thật tốt, chỉ có sau khi xác nhận thiếu gia an toàn, mới có thể nói ra toàn bộ sự thật cho cậu ấy.

"Đi thôi A Phúc, tôi thu dọn xong rồi."

"Chúng ta đi."

Sở dĩ A Phúc chờ ngày này là bởi vì trong hai ngày đêm ba mươi và tết ông Táo, ông không tin người nhà họ Phó vẫn còn tiếp tục tìm kiếm bọn họ, ông nhất định phải đưa thiếu gia rời khỏi nơi này ra nước ngoài trong thời gian ngắn.

Thiện Vũ hưng phấn một đường.

Lúc trước Bách Lý Lan đã sắp xếp Thiện Vũ ở một thôn núi nhỏ, chỗ không có bất kỳ thiết bị hiện đại nào, vì vậy đối với chuyện xảy ra với gia tộc Bách Lý, anh không biết gì cả, thậm chí cũng không biết chuyện Bách Lý Lan đã chết.

Không biết có phải Bách Lý Lan đã sớm đoán được cô sẽ xảy ra chuyện, cô bảo vệ Thiện Vũ quá tốt, cho tới sau này anh cũng không phát hiện ra có vấn đề gì.

Đến sân bay, A Phúc làm xong tất cả thủ tục thay Thiện Vũ, trên mặt Thiện Vũ đeo một cái mắt kính to lớn, lúc qua cửa kiểm tra an ninh, A Phúc cũng không để cho anh tháo xuống, Thiện Vũ biết nếu An Nhiên đã ở nước ngoài chờ anh, như vậy bây giờ nhà họ Phó nhất định sẽ nhanh chóng nổi giận, anh rất hiểu chuyện A Phúc cần làm, vì vậy anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

A Phúc yêu cầu anh làm cái gì thì anh làm cái đấy, da.nlze.qu;ydo/nn chỉ cần ra khỏi nước, dù Phó An Nhiên cô có bao nhiêu năng lực cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh!

"A Phúc A Phúc, có phải chị đã ở bên kia đợi chúng ta hay không?"

"Phải." A Phúc trầm giọng đáp lại.

"An Nhiên của tôi, An Nhiên của tôi." Thiện Vũ nghĩ không bao lâu nữa, anh sẽ gặp được bảo bối của anh, tâm tình của anh liền vui đến không có ngôn từ nào có thể diễn tả được, cho dù là ngồi ở vị trí trên cao, trái tim anh cũng vẫn đập một cách nhanh chóng.

A Phúc không nói gì, chỉ đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.

"Đường chủ! Chúng ta bị Bách Lý Lan chơi!" Một người đàn ông áo đen đẩy cửa phòng làm việc của Lam Nhược Khê ra, trầm giọng nói.

Lam Nhược Khê sững sờ: "Có ý gì?"

"Tập đoàn Bách Lý sớm đã bị Bách Lý Lan đào rỗng, nếu nói phá sản cũng chỉ là bởi vì tập đoàn Bách Lý đã sớm trở thành cái vỏ rỗng, tập đoàn Bách Lý cho dù bị nhiều nhà xí nghiệp liên hiệp chèn ép cũng không thể bại nhanh như thế. Đây là số liệu mới vừa lấy được." Nói xong, anh đưa toàn bộ tài liệu đặt lên bàn làm việc của Lam Nhược Khê.

Mấy ngày nay, dường như người của Vô Xá làm việc không hề nghỉ ngơi, Lam Nhược Khê càng thêm không ngừng xử lý chuyện nhà họ Bách Lý, đối với cô mà nói, chuyện nhà Bách Lý không sáng tỏ thì chính cô càng không có cách nào yên tâm.

Nhìn số liệu trên tay, sắc mặt Lam Nhược Khê tối lại: "Vậy có biết cô ta chuyển tiền bạc tới chỗ nào không?"

"Tạm thời chưa tra ra được." Người tới trầm giọng nói: "Hơn nữa em trai Bách Lý Lan - Thiện Vũ giống như bốc hơi khỏi thế giới này, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được bóng dáng của cậu ta."

"Đào sâu ba thước cũng phải tìm được cậu ta!" Thiện Vũ là một mối đe dọa tiềm ẩn, nhất định phải diệt trừ.

Nếu như không phải vì lời nói của Thiện Vũ, Bách Lý Lan sẽ không chống lại quân chủ, tất cả ngọn nguồn của phiền phức đều bắt đầu từ Thiện Vũ.

Nếu như Thiện Vũ không giống như trước, ai biết được lúc nào kẻ điên kia sẽ tự mình tới đây? Bách Lý Lan đã chết, nhưng Thiện Vũ vẫn chưa chết!

"Rõ."

Vẻ mặt Lam Nhược Khê nặng nề nhìn số liệu trên tay, nếu như tập đoàn Bách Lý chỉ là một cái vỏ rỗng, vậy thì có phải Bách Lý Lan đã sớm biết mình sẽ xảy ra chuyện? Hay là nói, cái chết của cô ta hoàn toàn là tự biên tự diễn?!

Vậy nói cách khác, Bách Lý Lan thật ra vẫn chưa chết?!

Khi ý nghĩ này hình thành trong đầu cô thì Lam Nhược Khê chợt bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhất định cô phải tự mình đi tra, vấn đề này vô cùng nghiêm trọng!

"Boss, Thiện Vũ đã ngồi trên máy bay." Bọn họ vẫn là chậm một bước.

Phịch một tiếng, ly rượu thủy tinh tinh xảo bị hung hăng ném xuống đất, "Ngồi lên máy bay rồi, các người không biết lên máy bay cũng phải cào cho người xuống sao?" Trong giọng nói tràn ngập tức giận.

Thân thể Trương Tuấn bất giác cứng ngắc, anh không có cách nào phản bác lời của Boss nói, đúng vậy, lúc cần phải có thủ đoạn, bọn họ biết nên làm thế nào, nhưng mà..... Lúc bọn họ chạy tới thì máy bay đã cất cánh, bọn họ làm sao để bắt người đây?

Nhưng mà bây giờ hiển nhiên Boss đang lên cơn thịnh nộ, nếu anh dám mở miệng giải thích một câu thôi, trừ chết vẫn là chết, cần gì phải mở miệng giải thích đây?

"Bay đến nơi nào?" Lâu sau, người đàn ông mới hỏi.

"Italy."

"Tiếp tục tìm. Sau khi tìm được người, bất kể làm thế nào, trực tiếp giết chết người cho tôi." Anh sẽ không để lại cho nhóc con một ngọn nguồn nguy hiểm.

Nếu như chưa diệt trừ Thiện Vũ này, đến lúc đó nhất định là mối họa lớn.

"Vậy Triêu Thánh bên kia........"

"Giữ lại một ít người bên kia, đến lúc đó nhóc con sẽ có hứng thú đi chơi."

"Nếu lúc đó cô ấy biết Triêu Thánh bên kia tìm cái gì, đến lúc đó....."

"Yên tâm đi, con bé sẽ không biết quá nhiều." Người đàn ông đi tới trước bàn làm việc, nhìn màn hình trước máy vi tính, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt nhòa: "Cô ấy, lúc đó còn quá nhỏ."

"Vậy tôi sẽ đi làm."

Mà lúc này bên trong Starbucks.

Tầm mắt Phó Quân Hoàng vẫn luôn nhìn An Nhiên, chỉ là An Nhiên bình tĩnh kể lại, cô kể lại một cô bé ra đời như thế nào, như vậy làm sao có thể lớn lên dưới sự che chở của mẹ, làm sao có thể dưới ánh mắt lạnh lẽo của cha học được cách giết người, nổ súng giết chết mẹ của mình như thế nào, làm sao từng bước từng bước đi lên con đường cường giả, làm thế nào tự tay giết chết cha mình.... Còn nói đến cô gái kia chết.

"Cô ấy bị nổ chết sao?" Từ nãy tới giờ, Phó Quân Hoàng hỏi vấn đề đầu tiên.

"Đúng vậy, bị nổ chết." An Nhiên trả lời nhẹ nhàng bình tĩnh, năm đó, chính xác là cô đã bị nổ tung ở chỗ đó.

Trái tim Phó Quân Hoàng bỗng nhiên đau nhói, không biết tại sao, trái tim cứ như vậy co thắt một cái, không có dấu hiệu báo trước nào, đau.

Chân mày khẽ nhướng lên, anh có chút không rõ nhìn An Nhiên, anh không hiểu, tại sao cô phải kể chuyện xưa này cho mình.

Anh lại càng không hiểu, tại sao tim của mình lại đau.

An Nhiên không biết làm sao để tiếp tục nói, nhưng đã nói đến đây, cô vẫn muốn tiếp tục nói tiếp, cô nhìn đôi đồng tử Phó Quân Hoàng, gằn từng chữ một:

"Sau vụ nổ lớn, khi cô ấy lần nữa mở mắt ra, đầu tiên lọt vào mắt cô ấy chính là một hang động, sau đó là một thiếu niên khắp người đầy vết máu....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro