Chương 79: Em chính là vợ của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



An Nhiên không đẩy cửa vào, hiện tại trong lòng của cô rối bời, chính cô còn không rõ cảm giác của mình hiện giờ ra sao, cô cần một chút thời gian bình tĩnh lại.

Khi An Nhiên trở lại đội ngũ, tầm mắt mọi người dừng trên người của cô, trong mắt của các cô có nhiều sự đồng tình…?

An Nhiên cảm khái trong lòng, những người này làm sao vậy?

“ Nữ thần, không có chuyện gì, một lần bất lợi không là gì, chúng ta tiếp tục nỗ lực.”

An Nhiên có chút hiểu chân tướng, nhìn khuôn mặt lo lắng của Lí Vi, ngay khi không có biết nên phản ứng thế nào, thì Ngốc Ưng bình tĩnh đi tới.

“Phó An Nhiên, cô đi theo tôi một chút.”

Trong lòng An Nhiên cảm thấy kì quái, trong lòng trầm xuống, lập tức bước đuổi theo.

Ngốc Ưng mang cô đến trường bắn, các thành viên thi đấu vẫn còn không có rời khỏi, An Nhiên tiến vào bãi bắn, cơ hồ là mọi tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào người của cô.

“ Thế nào?” An Nhiên nhìn Cố Hữu trong đám người, hỏi cậu.

Sắc mặt Cố Hữu có chút khó coi, sắc mặt của cậu trầm xuống, nghiên đầu tránh né, cậu cũng không biết nói cái gì.

Ngốc Ưng ho nhẹ ra tiếng, “ Sự việc này có liên quan đến trận đấu, bởi vì ở trên bia ngắm chỉ có một vết đạn, cho nên…”

“ Cho nên chỉ trúng một phát?” An Nhiên giật giật khóe môi, cười như không cười nhìn Ngốc Ưng.

Đáy lòng Ngốc Ưng run lên, nếu hắn không tin Tiểu quái vật mười phát chỉ trúng một điểm duy nhất, thì hắn cũng sẽ không kêu người tới? CÒn có, ánh mắt này là gì? Mẹ nó! Thật dọa người!

“ Khụ! Chúng tôi không phải có ý này, chính là…”

“ Để tôi lại bắn một lần nữa?” Ngữ khí của An Nhiên lạnh hơn, trong lòng của cô cất giấu hỏa khí rất lớn, cô luôn kiềm chế không phát ra, “ Không có hứng thú.” Nói xong, An Nhiên xoay người muốn đi.

Nhưng cô mới đi được vài bước, thì bị Cố Hữu bắt được.

An Nhiên nhíu mày quay đầu, bỏ tay Cố Hữu ra, “ Quả bưởi nhỏ, cậu điên hả?” Tiếng nói rất nhạt, nhưng ánh mắt khó chịu bị Cố Hữu nhìn thấy hết.

Hiện tại An Nhiên rất bực bội, cô làm như không biết, bản thân lại buồn bực không chịu nỗi.

Không phải là bên người của Phó Quân Hoàng có một người phụ nữ không minh bạch hay sao? Không phải là Phó Quân Hoàng không có cự tuyệt người đó sao? Cô đến cuối cùng là đang khó chịu cái gì!

Phó Quân Hoàng là loại người thế nào chẳng lẽ cô không rõ? Phó Quân Hoàng làm sao có thể có quan hệ với người phụ nữ kia?

Nhưng trong lòng cô mặc dù hiểu rõ, nhưng hỏa khí trong lòng không thể tán đi.

Tay bị bỏ lại thả lỏng để về bên người, Cố Hữu có chút ngơ ngác nhìn An Nhiên “Tôi biết cậu có thể lại bắn được vào một chỗ.”

“ Sau đó thì sao?”

“ Thắng trận đấu đầu tiên này, tôi không cần.” Cô tặng cho cậu đầu tiên, cậu không cần.

Nếu An Nhiên được xác định là mười phát trúng mười, như vậy trận đấu bắn bia thứ nhất người thắng là Cố Hữu.

An Nhiên cười nói, “ Quả bưởi nhỏ, sao cậu ngốc thế? Vì sao không cần? Cũng không phải là tôi nhường cho cậu, đây là quy tắc trận đấu, ai bảo tôi bắn như vậy?”

Ngốc Ưng nhất thời mở to hai mắt.

Hôm nay tiểu quái vật làm sao vậy.

“ Huấn luyện viên, việc này còn muốn đợi tới khi nào, thành tích không phải đã đều thông báo rồi sao?” Âm thanh không kiên nhẫn trong đám người vang lên, đó là tiếng nói của Quý Yến.

Trong lòng của Quý Yến rất hưng phấn, ả so với An Nhiên là trúng tứ hoàn, ả có 14 điểm thành tích, may mắn của ả thật lớn.

Phó An Nhiên chính là quá cao ngạo, nên thử cảm giác bị người khác dẫm dưới chân.

Tầm mắt của An Nhiên nhìn trên mặt còn đang hưng phấn của Quý Yến.

Bạn xem, có được bao nhiêu người chủ động đứng ra để giúp cô giải buồn đây, cô có phải nên cảm tạ người này hay không?

Tầm mắt của Cố Hữu dừng trên người Quý Yến, ánh mắt xẹt qua một tia châm chọc, bất quá là trong đó có sự may mắn.

Tốt xấu gì cũng có người tìm việc.

Nếu có người chủ động tìm việc này, An Nhiên sẽ không hờn dỗi nữa.

“ Cô rất vội?” An Nhiên nhìn Quý Yến, biểu cảm nhàn nhạt, ngay cả khẩu khí cũng rất nhạt.

“ Rất vội.” Quý Yến hừ lạnh, “ Nếu không phải vì cô, chúng tôi cũng sẽ không đợi ở trong này.”

Khi huấn luyện viên công bố thành tích, mọi người rất sửng sốt.

Lần trước lúc bắn bia, thành tích của Phó An Nhiên mọi người ở đây đều biết, bởi vậy khi nói cô mười hoàn, biểu cảm của mọi người đều rất kì quái.

Nhưng, không ai nghĩ dến, Cố Hữu đang trầm mắt vậy mà đoạt lấy phiếu kết quả trong tay của huấn luyện viên, hơn nữa chắc chắn là thành tích của An Nhiên có vấn đề, hơn nữa còn yêu cầu chờ Phó An Nhiên trở về rồi nói.

Lúc đó không có người nào phản đối, tất nhiên, chuyện này là trừ bỏ Quý Yến.

Lúc này, các giáo quan giám thị đều biết được Phó An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng có quan hệ, càng biết Phó An Nhiên rất bưu hãn, cho nên, như này thấy thành tích mười hoàn, biểu cảm cũng mất tự nhiên, bọn họ cũng không tin tiểu quái vật này chỉ có thể bắn mười hoàn!

Bất quá có người đề nghị như vậy, vậy thì bọn họ sẽ chờ, chờ đến khi rõ ràng.

Nhưng Phó An Nhiên này đang làm cái gì? Thờ ơ? Cô không xem trọng những việc này?

Hiện tại, Ngốc Ưng rất muốn chạy đến văn phòng của Phó Quân Hoàng, kéo huấn luyện viên đến chỗ của Tiểu quái vật. hiện tại cũng chỉ có huấn luyện viên hiểu được tiểu quái vật đang suy nghĩ cái gì.

Đối với Cố Hữu làm cái gì, An Nhiên tất nhiên cũng không biết, cô hiện tại chỉ nhìn Quý Yến, nhẹ giọng hỏi, “ Cô bắn được bao nhiêu?”

“ Hả?” Quý Yến nhất thời không theo kịp tiết tấu của An Nhiên.

“ Cô ta hoàn bao nhiêu?” An Nhiên hỏi Cố Hữu.

“ Mười bốn.” Không biết có phải mọi người nhìn lầm, bọn họ nhìn hấy trên mặt Cố Hữu có nét vui sướng khi có người gặp họa.

An Nhiên gật đầu, tiện đầu quay đầu, nhìn Quý Yến, cười nói, “ Cảm thấy khi vượt qua tôi rất vui vẻ? Vậy, tôi có thể có cô càng vui vẻ hơn.”

An Nhiên tiếp nhận súng mà Cố Hữu đã chuẩn bị cho cô, cô không có nằm xuống đất mà đứng trên mặt đất, khi mọi người còn đang kinh ngạc, nâng tay, nhắm, bắn liền hai phát súng.

Mọi người không rõ tại sao đột nhiên lại ngừng, An Nhiên đã thả khẩu súng ra, cô nhìn gương mặt của Quý Yến đang xanh xao, cười nói, “ Cô đã là 14 hoàn, vậy tôi 15 đi.” Cô cũng không xem đến thành tích, quả quyết khẳng định điểm của bản thân.

An Nhiên ném súng vào tay của Cố Hữu, trực tiếp xoay người đi.

Cô chỉ nổ hai phát súng!

Sắc mặt Ngốc Ưng có chút khó coi, tâm tình của tiểu quái vật dị thường không tốt.

Một tiểu binh cầm tấm bia thành tích đi đến, biểu cảm rất thú vị, “ Mười lăm điểm.”

Hắn bỗng chốc tin tưởng, chỉ trúng một nơi, mười phát của Phó An Nhiên đều dừng lại một chỗ.

Nghe được tiểu binh nói, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Mẹ nó! Phó An Nhiên, có phải cô có thói xấu như vậy.

Lúc này sắc mặt của Quý Yến cũng đen xuống.

Chiến thắng trận đầu tiên là Cố Hữu, Cố Hữu không thích chuyện này, nếu như chuyện này bị ông nội biết, cậu nhất định sẽ bị chê cười.

Cố Hữu ném súng vào tay Ngốc Ưng, sau đó đuổi theo An Nhiên.

Ngốc Ưng nhìn súng trong tay, hắn có phải là người dễ bị người khác khi dễ sao? Cậu ấy là Cố thiếu của họ Cố thì thế nào! Bây giờ chẳng phải chỉ là một học sinh đang thi đấu hay sao, không phải thí sinh thi đấu nào cũng như vậy.

Khi Cố Hữu đuổi theo An Nhiên, sát khí của An Nhiên so với vừa rồi đã giảm đi rất nhiều.

Cố Hữu không có đi song song với An Nhiên mà đi sau lưng cô, tầm mắt cẩn trọng nhìn An Nhiên.

Đi tới phía trước thì dừng chân lại.

“ Quả bưởi nhỏ, cậu muốn hỏi cái gì?” An Nhiên xoay người, nhìn mặt rối rắm của Cố Hữu.

“ An Nhiên, cậu vì sao lại không vui?” Cố Hữu lo lắng nhìn An Nhiên, gương mặt nhàn nhạt mang theo chút sầu nhàn nhạt.

An Nhiên dừng lại một chút, cô đột nhiên bật cười, cười càng đậm, “ Nha? Quả bưởi nhỏ, mỗi ngày cậu đều quan sát tôi như vậy hả?”

Mặt của Cố Hữu đột nhiên đỏ lên, “ An Nhiên!” Cậu cảm thấy rất khó thở.

An Nhiên cười, “ Bình thường tôi rất vui vẻ hay sao?”

“ Cậu…” Trong thời gian ngắn cậu không biết trả lời cho An Nhiên thế nào,bình thường tuy rằng An Nhiên không cười, cả người đều nhàn nhạt, nhưng khi trên người cô băng hàn không làm người khác cảm thấy khiếp sợ, hiện tại quanh thân cô đều có hàn khí che kín, làm cho người ta không thể tới gần.

“ Có thể, tôi không sao.” Mặt cho sắp tới có xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại đã không có.

An Nhiên biết bản thân mình mạnh bao nhiêu, bằng không đời của cô đã sớm kết thúc.

Đối với Phó Quân Hoàng, An Nhiên luôn tin tưởng. Làm cho cô phiền nhất là bên người của Phó Quân Hoàng đều có nhiều ruồi bọ. ( Ôi.. An Nhiên tưởng Hoàng ca ca là gì a… nhiều ruồi bọ… )

Lại nghĩ, một người như Phó Quân Hoàng, nếu không có người thích, vậy cũng thật kì quái.

Cố Hữu vẫn lo lắng, ngay lúc cậu muốn nói thêm cái gì đó, tầm mắt của cậu hướng đến một người, ánh mắt người nọ giống như một thanh kiếm lợi hại xuyên thẳng qua ngực của cậu, cậu không có biện pháp dể theo kịp người nọ.

“ Quả bưởi nhỏ, cậu rất khó chịu?” Làm sao mà sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Cố Hữu lắc đầu, cậu phải lách người đi? Bằng không cậu sẽ bị Phó Quân Hoàng trực tiếp liệt vào sổ đen.

“Tôi nói này quả bưởi nhỏ, cậu…” Lời nói của An Nhiên chưa nói hết, cô đã bị một người ôm vào ngực!

An Nhiên dừng lại một chút, theo phản xạ muốn đẩy người đó ra khỏi!

Nhưng khi ngửi thấy hương vị quen thuộc, cô bỗng chốc đứng yên.

Cố Hữu nhìn An Nhiên như thế, khỏe môi cười nhưng mang theo tia chua sót.

Một ánh mắt uy hiếp lẫn băng hàn dừng trên người, Cố Hữu nếu không biết ánh mắt kia xuất phát từ ai, thì cậu liền cảm thấy đã sống uổng phí mấy năm nay.

Phó Quân Hoàng dẫn An Nhiên đến văn phòng của bản thân.

Anh gắt gao nắm chặt tay của cô, giống như sợ cô chạy đi.

An Nhiên không nói gì, chỉ đi theo.

Lúc này Phó Quân Hoàng không đi đến phòng làm việc của bản thân mà mang An Nhiên trực tiếp đến kí túc xá của mình.

An Nhiên không nói một lời, an vị ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, tầm mắt nhìn chỗ khác, không nhìn Phó Quân Hoàng.

Phó Quân Hoàng đứng ở cửa, cặp mắt tối đen nhìn An Nhiên không hề chớp mắt.

An Nhiên không biết bản thân làm sao lại kì quái, cô đã sống hai kiếp, rất nhiều chuyện có thể hiểu rõ ràng, nhưng hiện tại càng ngày càng quái lạ, thậm chí còn cảm thấy mình hẹp hòi.

Cuối cùng, vẫn là Phó Quân Hoàng xuống nước.

Anh từ cửa đi đến, ngồi phía đối diện với An Nhiên, lấy bàn tay lạnh của An Nhiên đặt lên đùi, tầm mắt gắt gao nhìn An Nhiên, “ Vì sao?”

Lúc này An Nhiên không hiểu ý của anh.

Phó Quân Hoàng nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh hỏi nguyên nhân, nhưng không nghe thấy bảo bối trả lời.

Phó Quân Hoàng nghĩ nghĩ, một lần nữa hỏi: “ Tại sao, không bước vào.”

An Nhiên nhíu mày, anh biết cô đến đó?

Phó Quân Hoàng tin rằng An Nhiên sẽ bước vào, nhưng lại không nghĩ ra chuyện là An Nhiên chỉ đứng trước cửa phòng làm việc của anh.

Một tiểu binh khi đưa báo cáo đến, thuận miệng hỏi anh một câu Phó An Nhiên đến tìm anh có việc gì, anh mới biết là bảo bối có đi đến chỗ của anh.

Nhưng cô không đến tìm anh.

Anh hỏi tiểu binh về thời gian cô đến, vào lúc này trong phòng làm việc của anh có người, là một phụ nữ.

Bỗng chốc anh đứng lên, dưới ánh mắt của tiểu binh anh xông ra ngoài.

Anh không biết tại sao bản thân lại hoảng, anh cảm thấy bảo bối sẽ tức giận, tuy rằng chính anh cũng không biết tại sao tức giận.

Nhưng khi anh tìm thấy được bảo bối của mình, thì nhìn thấy bảo bối cùng tiểu tử họ Cố đó nói nói cười cười, đáy lòng của Phó Quân Hoàng đã tràn hỏa khí, tất nhiên anh sẽ không phát hỏa với bảo bối nhà mình, bởi vậy anh đem lửa giận đẩy vào Cố Hữu.

“ Đột nhiên có việc, nên chưa tiến vào.” An Nhiên thấy người đối diện phiền muộn mà cảm thấy buồn cười.

Phó Quân Hoàng biết An Nhiên không nói thật lòng, nhưng nhìn thấy môi cô xuất hiện một độ cong, anh không kiêng dè nói, “ Bảo bối, em là của anh!”

An Nhiên nhíu mày.

“Ngô… Ùm…Anh cũng là của em.”

An Nhiên tiếp tục nhíu mày, lão soái ca muốn nói cái gì?

“ Cho nên, không cần người khác.”

An Nhiên vui vẻ, lão soái ca có phải muốn nói cho cô là không cần tìm người khác phải không?

“ Lão soái ca, anh có biết, chúng ta có mối quan hệ gì không?” Đây là lần đầu tiên An Nhiên hỏi Phó Quân Hoàng.

Phó Quân Hoàng có chút không rõ chân tướng nhìn An Nhiên, “ Chúng ta không phải là mối quan hệ vợ chồng hay sao?”

Phốc---

May là An Nhiên không uống nước, nếu không cô sẽ sặc nước đến mất cái mạng nhỏ này.

“ Vợ chồng? Lão soái ca, anh biết là vợ chồng là làm cái gì không?” An Nhiên bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của Phó Quân Hoàng.

Phó Quân Hoàng nhíu mày, “ Bảo bối, anh biết là hiện tại em rất vội, nhưng hiện tại anh không muốn có cục cưng, cục cưng sẽ không tốt cho bảo bối.” Con người tối đen bình tĩnh nhìn An Nhiên, trong con người đầy sẽ nghiêm cẩn.

Khóe miệng của An Nhiên bỗng chốc co lại, ai có thể nói cho cô, cái gì mà hiện tại cô vội? Cái gì tên là không muốn có cục cưng?

“ Lão soái ca, anh…”

Phó Quân Hoàng lại sát An Nhiên, hai tay đặt bên hông của cô, đặt một bên mặt lên đùi của An Nhiên, một bên mặt đặt ở bụng của cô, anh nhẹ giọng nói, “ Bảo bối, sau này chúng ta sẽ tốt thôi, em không cần gấp gáp, chúng ta từng bước từng bước một mà bước.”

Tâm của An Nhiên bỗng chốc mềm mại, tuy rằng trong lòng câu tràn ngập kinh ngạc, nhưng không thể không nói, trong lòng của cô tràn đầy ngọt ngào.

An Nhiên lại không nghĩ đến, lão soái ca định nghĩa về mối quan hệ của bọn họ.

Vợ chồng?

Là vợ chồng…

“ Em chính là người anh yêu.” Tiếng nói của anh mềm nhẹ.

“ Ân, em là người anh yêu.” Biểu cảm của cô cũng nhu hòa.

“ Bảo bối..”

“ Dạ?”

“ Vì sao em lại không biết chúng ta có mối quan hệ như vậy?” Lời nói này tựa như Phó Quân Hoàng suy nghĩ thật lâu mới nói, tim của anh đang nhảy kịch liệt, chẳng lẽ trong lòng bảo bối chưa đem quan hệ của bọn họ đặt cao hơn? Hay là, bảo bối chưa từng nghĩ đến sẽ ở cùng anh cả đời?

Càng suy nghĩ, Phó Quân Hoàng lại càng sợ hãi, hai tay đặt bên hông của không khỏi nắm chặt.

“ Bởi vì, em không xác định được.” An Nhiên cười cười, bọn họ đã ở trước mặt của Phó lão gia nói qua quan hệ của hai người, Phó lão gia không phản đối, thậm chí còn vui vẻ khi đã thành việc, nhưng ai biết trước được về sau sẽ có chuyện gì sẽ phát sinh?

“ Hiện tại nhớ cho kĩ, em là người anh yêu, anh sẽ là người em yêu.” Một chuỗi câu dài, Phó Quân Hoàng nói hoàn toàn thuận lợi, hẳn là đã luyện tập qua nhiều lần.

“ Dạ, được.” Sẽ không quên.

Đáy lòng của Phó Quân Hoàng mềm mại, giống như là được cho kẹo.

Mấy ngày gần đây, bảo bối giận anh rất nhiều, anh biết là anh đã sai ở chỗ nào, nhưng mặc kệ là sai ở đâu, anh đã đâm lao thì phải theo lao, hoàn toàn không nhận là bản thân mình sai.

Anh không muốn đám ruồi bọ kia ngắm nhìn bảo bối của anh.

Bảo bối của anh rất hoàn mĩ, tuy rằng bảo bối đã đáp ứng với anh sẽ không tìm bạn trai, nhưng không có nghĩa là bạn trai gì gì đó sẽ không đến tìm bảo bối nhà anh.

Bảo bối nhà của anh rất chói mắt, chỉ cần là người có mắt nhìn, đều sẽ thích bảo bối của anh.

Hiện tại bảo bối của anh đã trưởng thành, anh phải chú ý hết sức đến bảo bối. Tất nhiên An Nhiên không biết, ý thức của Phó Quân Hoàng “ Phạm sai lầm”, tất cả đều do anh cố ý.

“ Lão soái ca, có người muốn đối phó với họ Phó.” Đột nhiên An Nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói.

“ Vâng.” Anh biết.

Quả nhiên mọi chuyện anh đều biết.

An Nhiên giật giật khóe môi.

“ Anh không thể xảy ra chuyện gì được.”

“ Sẽ không, anh sẽ bảo vệ em.”

“ Được.”

Các trận đấu sau An Nhiên không tham gia, hoàn toàn tự đồng từ bỏ quyền tham gia, nhưng kì quái là, mọi hạng mục An Nhiên không tham gia, thì Quý Yến lại tham gia toàn bộ, khi luận võ xong, cả người của Quý Yến giống như bị hỏng.

Khi luận võ qua đi, mọi học sinh đều muốn nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, các giáo quản không có huấn luyện, cho mọi người ( học sinh Ngân Dực) một ngày nghỉ ngơi, là cả một ngày, tất cả mọi người đều vui vẻ như điên.

Một tháng huấn luyện, bọn họ đều mệt cả rồi, nhưng tinh thần của bọn họ đều tốt, không ít học sinh học võ tìm đến các tiểu binh để đối luyện, bên trong binh đoàn không ít tân binh mới vào, tuổi tác giữa họ và đám học sinh không chênh lệch nhiều, rất nhanh đã hòa mình.

Lúc này, ánh mắt Ngân Lang tỏa sáng nhìn An Nhiên, chỉnh quân phục một chút.

An Nhiên trực tiếp ra đòn, “ Dừng lại! Là không được!” Ngân Lang đang chiến tranh buôn lậu, chỉ nghĩ đến An Nhiên cùng hắn đối luyện.

Ngốc Ưng cùng Liệp Ưng ( có ai nhớ lúc ta edit Liệp Ưng này tên gì không nhĩ… Ta đang xài máy khác nên không có bản raw lại quên mất có phải là edit Liệp Ưng không nữa.. Có ai còn nhớ cmt cho ta sửa lại nhà… Đa tạ) đang đợi bộ dáng của An Nhiên khi diệt đoàn người đó, nhìn An Nhiên thì cả người cảm thấy rất hoảng.

Nếu cô tiếp nhận khiêu chiến của đám người này, thì cô không chỉ sẽ nổi tiếng ở Ngân Dực mà còn cả Hoa Hạ.

Một thiếu nữ một mình đấu với đoàn người huấn luyện viên!

Ngẫm lại, tiêu đề này thật kính bạo, đến lúc đó đến đám người huấn luyện viên của bọn hắn hẳn chỉ là một đám tiểu tử.

Khi thấy An Nhiên không có ý muốn cùng nhóm bọn hắn đánh nhau, trên mặt mọi người xuất hiện thất vọng.

“ Phó An Nhiên, hiện tại tôi lệnh cho cô, theo tôi đến một nơi.” Một mắt của Khỉ Ốm phát ra một tia sáng, hắn nhìn An Nhiên, nhíu mày, cười.

Nghe được âm thanh của Khỉ Ốm, nhất thời ánh mắt của mọi người sáng lên, ôi uy. Xem ra nhóm của bọn hắn có người có đầu óc, thế nào lại không nghĩ đến điểm này? Muốn ở trước mắt của đám tiểu gia hỏa là bị đánh bại bởi An Nhiên, như vậy hình tưởng của bọn họ trước đám gia hỏa này sẽ bỗng chốc biến mất.

Thật là không hổ là Khỉ Ốm!

Nếu Khỉ Ốm biết được những suy nghĩ của đám người này, hắn nhất định sẽ bắt từng người từng người đụng chết, cái nhóm này đúng là không có đầu óc nha!

An Nhiên không thể trốn tránh được nữa, cũng chỉ có thể đi theo.

Cách đó không xa đám tiểu binh đang nói cái gì đó với Phó Quân Hoàng, anh nhìn thấy An Nhiên đi theo nhóm người của Khỉ Ốm, mày hơi nhíu lại.

Sau khi bàn giao công việc xong, Phó Quân Hoàng nhanh chóng đuổi theo bước chân của nhóm người Phó An Nhiên, sau đó tự nhiên bước đến gần An Nhiên, dưới ánh mắt của mọi người mà nắm lấy tay của An Nhiên, khóe môi của Khỉ Ốm mỉm cười bước đi.

Mà lúc này, đám người U Linh đi phía sau lưng Phó Quân Hoàng, biểu cảm rất quái dị.

Mẹ nó, quả nhiên khi nói đến tình ái thì rất là dọa người, huấn luyện viên của bọn họ đã triệt để bị ma nhập rồi.

Khỉ Ốm mang An Nhiên đến sân huấn luyện của binh đoàn Lưỡi Lê, bên trong đó có sân bóng rỗ rất lớn, trong phòng không có người nào, chỉ có mấy binh lính đang huấn luyện bên ngoài.

Những binh lính đang huấn luyện lại không nghĩ đến có nhiều người đến như vậy, mà khi bọn họ nhìn thấy đám người của U Linh, biểu cảm đều quái dị, lập tức, bọn họ kích động vọt tới, tùy tiện kéo một cái:

“ Đến đến đến, nhóm tiểu tử U Linh, chúng ta đến luyện, xem giữa chúng ta người nào lợi hại.”

Mấy người của binh đoàn Lưỡi Lê này được xem là những người có thủ pháp tốt, thủ trưởng của bọn họ mỗi này đều hô to rằng người của U Linh thế này người của U Linh thế kia, không ít thuộc hạ cũng những người đó đều đến U Linh thỉnh giáo.

Nhìn xem, này là thủ trưởng của bọn họ! Chí hướng hào phóng đến cỡ nào! Làm cho bọn họ liều chết tiến vào U Linh, nhưng chỉ vì là các nhà tư bản khoác lác!

Ngân Lang bị đám người kia lôi kéo, khách khí đẩy tay người đó ra, cười nói, “ Thật có lỗi, hôm nay chúng tôi không có thời gian.” Thật vất vả mới bắt được Tiểu quái vật, bọn họ làm sao có thể buông đây?

Đám người của binh đoàn Lưỡi Lê không đồng ý, “ Này, tôi nói các người làm sao không chịu? Chính là khinh thường chúng tôi sao?”

“ Không, không, làm sao có thể? Chúng ta không phải là người ngoài.” Khỉ Ốm khôn khéo nói, “ Chờ lần sau, lần sau chúng tôi nhất định sẽ tiếp đến cùng.”

Người ta đã nói như vậy, bọn họ không thể nói gì khác. Khi bọn họ nhìn thấy người người đứng phía sau, chỉ biết chuyện này không thể coi thường, Phó Quân Hoàng, thủ trưởng của bọn họ ngày nào cũng mở miệng nói là một quân nhân tốt, là truyền kì bất bại.

Khỉ Ốm cũng không có tìm An Nhiên đấu súng, khi ở bãi bắn thì Khỉ Ốm đã biết, bản thân không phải là đối thủ của Tiểu quái vật, chính hắn cũng không biết bản thân mình có thể bắn trúng hết mười phát súng hay không, còn là chỉ trúng ngay hồng tâm, bởi vậy, Khỉ Ốm chỉ đứng một bên nhìn.

Ngân Lang cởi áo khoát quăng xuống đất, chỉ có một lớp áo thun mặc bên trong, hắn nghiêm túc nhìn An Nhiên, nói, “ Tôi đã chuẩn bị tốt!”

Ngân Lang hô to, ở bên trong còn vọng lại tiếng nói.

Người của Lưỡi Lê không rõ, nghe nói Ngân Lang là một người lợi hại nhất của đám người U Linh, tất nhiên là trừ bỏ Phó Quân Hoàng, nhưng hiện tại Ngân Lang đang làm cái gì? Khiếu chiến Phó Quân Hoàng sao?

Mẹ nó, lúc này có chuyện hay để coi.

Ngân Lang một mình chiến đấu, nhất định là một trận chiến đẹp mắt.

Nhưng, ngoài dự kiến của mọi người, trong đám người đi ra không phải là Phó Quân Hoàng, mà một học sinh đang trong thời gian quân huấn, hơn nữa chỉ là một nữ sinh nhỏ!

“ Tôi khinh, Ngân Lang cậu, tôi không còn gì để nói.” Một người trong binh đoàn Lưỡi Lê lên tiếng.

“ Cái này, không phải là cậu đang khi dễ một cô gái nhỏ hay sao?”

“Em gái nhỏ, nếu em sợ hãi, thì anh trai sẽ giúp em.”

Đoàn người của Lưỡi Lê không người nào không chỉ trích Ngân Lang, ngay cả ánh mắt nhìn Ngân Lang cũng thay đổi.

Ánh mắt người của U Linh cũng muốn rớt ra, nhìn xem, nhìn xem, Tiểu quái vật đã nổi tiếng, bề ngoài của cô rất dễ lừa gạt người khác, người khác nhất định sẽ đối với cô rất nương tay, nhưng ai mà biết, nhìn thì giống như một cô gái ôn nhu, nhu nhược, làm cho Ngân Lang trở thành người xấu?

Bọn họ cũng lười giải thích với người của Lưỡi Lê, chính là để bọn họ chính mắt nhìn.

Sắc mặt của Phó Quân Hoàng cũng không thay đổi, ánh mắt có ý cười, ngay cả khóe môi cũng cong lên.

Hiển nhiên, hiện tại tâm tình của Phó Quân Hoàng rất tốt.

Ngay cả đám người xung quanh cũng nhìn thấy được.

“ Cảm ơn các vị.” An Nhiên tháo nón, buộc chặt lại mái tóc, làm cho khí chất của An Nhiên trở nên thay đổi.

Cô đứng trước mặt của Ngân Lang, biểu cảm bất động, ánh mắt thanh lãnh, trong nháy mắt, ánh mắt của binh đoàn Lưỡi Lê cho rằng đã nhìn thấy một cường địch.

Ngân Lang hít một hơi thật sâu, ánh mắt xẹt qua một tia kiên định, bước nhanh đến chỗ của An Nhiên mà ra đòn----!

An Nhiên nghiêng người, nâng tay cản! Ngân Lang nhường như đã biết chiêu tiếp theo của cô là gì, hắn ra tay trước một bước, xoay người đá chân, hướng đến bả vai của An Nhiên mà đá ----!

An Nhiên đột nhiên lui về sau, mày hơi nhếch lên, Ngân Lang đã lợi hại lên không ít.

Đáy mắt của Ngân Lang hơi kinh ngạc, quân chủ quả nhiên là quân chủ!

Hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục xông lên, nắm đấm nhanh chóng hướng đến An Nhiên ra quyền, An Nhiên ứng phó rất tự nhiên, nhưng nắm đấm của Ngân Lang rất mạnh, đối với chiêu pháp của hắn An Nhiên đều rất rõ ràng, hóa giải cũng thật dễ, nhưng mỗi khi hóa giải chiêu thức, trên tay cô đều truyền đến một cảm giác run run.

Lực đạo của hắn quả nhiên tăng lên không ít!

Mọi người xung quanh xem đến kinh hãi, căn bản là Ngân Lang không che giấu thực lực, đây là hắn toàn tâm công kích!

Khi Ngân Lang đánh nhau với bọn họ, bọn họ đều biết Ngân Lang chỉ xuất 8 phần lực, mặc dù hai phần lực không xuất ra nhưng Ngân Lang đã đánh bọn họ đến đầu đau máu chảy, nhưng hiện tại Ngân Lang không giấu hai phần lực kia mà toàn lực công kích An Nhiên, một cô gái nhìn nhu nhược nhưng lại là một người rất bưu hãn!

“ Mẹ nó, người kia thật sự chỉ là một học sinh đang quân huấn hay sao?”

Người của Lưỡi Lê không nhịn được, lên tiếng.

“ Này, cậu có thể khi cùng Ngân Lang đánh nhau, có thể chống đỡ đến lúc này sao?”

“ Nếu hắn vẫn không xuất ra hai phần lực cuối thì tôi nhất định sẽ chống đỡ đến lúc này.”

Nếu dùng toàn lực, hắn cũng không biết bản thân có thể chống đỡ được bao lâu.

Cô gái này, quả nhiên rất cường hãn!

Đám người Ngốc Ưng đứng bên ngoài xem náo nhiệt, bọn họ chỉ hận không thể xông lên, để cùng đánh với Tiểu quái vật một hồi.

Nhưng hiện tại Ngân Lang đang đánh, mặt của hắn đang rất hưng phấn, nắm đấm cũng rất hung hãn, ngay cả tốc độ cũng rất nhanh.

Càng lúc hắn càng nhanh, An Nhiên cũng không chậm lại, tốc độ của cô cũng nhanh dần.

Chiêu thức của hắn phức tạp, cô gặp chiêu phá chiêu.

Ngân Lang luôn là người tấn công, chưa bao giờ phòng thủ, An Nhiên thì bất đồng, cô chỉ phòng thủ, năng lực công kích cũng lợi hại như vậy.

Khi mọi người nhìn thấy, chỉ nghe bịch một tiếng, Ngân Lang bị té lăn xuống mặt đất!

Đây không phải là lần đầu tiên hắn ngã, nhưng lần này hắn ngã sấp xuống sàn, không có đứng lên.

Cả người của hắn cơ hồ đã mệt mỏi, nằm trên mặt đất mà thở dồn dập, đã là cuối tháng 12, nhưng hắn lại đổ mồ hôi đầy đầu, ngực của hắn lại phập phồng lợi hại, trên mặt cũng mang theo ý cười.

Quân chủ rất lợi hại, hắn đều luôn biết quân chủ rất lợi hại.

Đột nhiên, có một bàn tay chìa ra trước mặt, là một bàn tay trắng nõn mà mềm mại.

Ngân Lang ngẩng đầu, là khuôn mặt mỉm cười của quân chủ.

An Nhiên cũng đang thở gấp, nếu như kiếp trước cô không dũng mãnh, có lẽ cô đã sớm thua, chiêu thức của Ngân Lang đều là cô dạy, còn cô coi như chỉ đối phó.

Mặt của Ngân Lang mang ý cười rất đậm, tay của hắn muốn bắt lấy tay của cô, thì bị một bàn tay to lớn thay thế, khi Ngân Lang chưa kịp phản ứng thì bị bàn tay kia nắm lên.

“ Mệt thì đi trở về.” Đây là lần đầu tiên Phó Quân Hoàng thô bạo nói với Ngân Lang, một tay của anh đặt bên hông của An Nhiên, ánh mắt uy hiếp trừng Ngân Lang.

Ngân Lang sửng sốt.

Vậy mà người của U Linh đang xem xung quanh không chút khách khí cười phá lên.

Quả nhiên, chỉ khi có tiểu quái vật, huấn luyện viên mới giống người bình thường.

Bị Ngân Lang tiêu phí thời gian, hiện tại sức lực của An Nhiên đều bị cạn kiệt, mọi người đều muốn xông đến chỗ của An Nhiên để tỷ thí, nhưng không biết có bị huấn luyện viên trả thù không.

Suy nghĩ như vậy, làm bọn họ không dám bước lên.

Lúc này, người của binh đoàn Lưỡi Lê cũng xem An Nhiên giống như một tiểu quái vật, “ Cái này, chính là một cô gái kim cương nha!”

“ Theo tôi được biết, trong bộ đội người có thể đánh bại được Ngân Lang là không bao nhiêu người.”

“ Kim cương, cùng tôi đánh một trận đi!” Một người trong binh đoàn Lưỡi Lê đứng lên, vẻ mặt tỏa sáng nhìn An Nhiên.

“ Kim cương,em gái nhỏ!” Ngốc Ưng bước ra, “ Cậu có ý tốt nha,người ta đã cạn kiệt sức khi đánh nhau với Ngân Lang? Đến đến, gia sẽ chơi với cậu.”

Người trong binh đoàn Lưỡi Lê mà một người đàn ông nhỏ tuổi, chỉ mới 20 mấy tuổi, hắn sớm tham gia quân ngũ, trong binh đoàn Lưỡi Lê được xem là một người tương đối xuất sắc, nhưng khi Ngốc Ưng nói thế, sắc mặt của hắn đỏ lên, hiển nhiên hắn đã quên hiện tại An Nhiên rất mệt, hắn chỉ nghĩ muốn cùng cô gái này tỉ thí.

Nhưng có thể cùng Ngốc Ưng của U Linh tỷ thí, hắn cũng rất cao hứng, hắn hưng phấn nhìn Ngốc Ưng, “ Vậy xin mời chỉ giáo.”

Hàn khí quanh thân của Phó Quân Hoàng không tự chủ lan ra.

Trong lòng An Nhiên buồn cười, nhóm người này quả nhiên bao che khuyết điểm.

Người trong bộ đội là vậy, tuy nhanh miệng nhưng không có ác ý.

Ngốc Ưng cùng người kia tỷ thí, không có gặp khó khăn, Ngốc Ưng thắng.

Ngốc Ưng cười nói, “ Đánh không lại tôi, mà muốn khiêu chiến tiểu quái vật.”

An Nhiên dựa lên người Phó Quân Hoàng, đối với An Nhiên mà nói, cô không kiêng kị người nào, lúc trước sở dĩ cô bận tâm khi thể hiện tình cảm với Lão soái ca ra bên ngoài, sợ sẽ đem đến bất tiện cho lão soái ca, nhưng lão soái ca chẳng phân biệt thời điểm nơi chốn đều ôm cô, nắm tay cô, cô cũng trở nên bình thường, anh đã không sợ, vậy cô còn sợ cái gì!

Mọi người còn đang ở đây, không biết thế nào lại bước lên sân để đối luyện, không quản là người của Lưỡi Lê hay người của U Linh, chỉ cần là đối thủ, liền tùy tiện đánh, ra tay đều mau chuẩn ngoan, hoàn toàn không nhìn ra là những chiến hữu tốt.

“ Lão soái ca, đám binh của anh rất tuyệt.”

“ Ừ. Của em.” Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng vuốt tay của cô, cơ của cô hiện tại đang rất căng, nếu không thả lỏng, ngày mai nhất định sẽ rất đau.

An Nhiên cười, “ Đúng vậy, cũng là của em.” Suýt nữa cô quên cô là phó đội trưởng của U Linh.

“ Quân Hoàng, các anh ở trong này à.” Tiếng nói mềm nhẹ vang lên.

An Nhiên hơi nhíu mày, Khúc Tuệ Tuệ.

An Nhiên muốn rời khỏi người của Phó Quân Hoàng, nhưng tay vòng bên hông cô không cho cô rời khỏi, thậm chí còn kéo cô sát người, “ Dựa vào, em đang mệt.”

An Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục dựa vào người Phó Quân Hoàng.

“Chuyện gì?” Tầm mắt của Phó Quân Hoàng dừng trên người Khúc Tuệ Tuệ, còn tay của anh tiếp tục vuốt ve An Nhiên.

Tầm mắt lơ đãng nhìn tay của Phó Quân Hoàng đặt bên hông của Phó An Nhiên, ánh mắt của Khúc Tuệ Tuệ mỉm cười, nhu hòa nói, “ Không có gì, ngày mai phải rời khỏi, cho nên muốn hỏi anh có cái gì cần sửa hay không.”

Phó Quân Hoàng nhíu mày, “ Không có.”

“ Lúc trước không phải đều do em sửa lại cho mọi người hay sao?” Khúc Tuệ Tuệ mỉm cười nói.

“ Bọn họ.” Lời nói này là Phó Quân Hoàng nói với An Nhiên.

An Nhiên nhìn con người nghiêm cẩn của Phó Quân Hoàng, đáy lòng xẹt qua tia buồn cười, khi tầm mắt của cô dừng trên người Khúc Tuệ Tuệ, đáy lòng của cô thở dài, người này, không bình thường.

Bên hông bị nắm chặt, An Nhiên ngẩng ra, chỉ thấy Phó Quân Hoàng tiếp tục nói, “ Tự biết chăm sóc bản thân.” Bản thân của anh nếu muốn sửa sang thì không cần mượn tay người khác.

Sắc mặt Khúc Tuệ Tuệ khẽ biến, ả chưa từng gặp vẻ mặt quật cường của Phó Quân Hoàng như vậy, thậm chí còn nhìn ra được Phó Quân Hoàng đang bực mình.

An Nhiên vỗ nhẹ đầu của anh, buồn cười nói, “ Em có nói cái gì sao?”

Phó Quân Hoàng nhíu mày, “ Em đang mất hứng.”

An Nhiên nhíu mày, a, năng lực của Lão soái ca ngày càng lợi hại.

“ Không phải mất hứng, là mệt.” Cô thật mệt, lúc đầu không cảm thấy, nhưng càng nghỉ ngơi lại càng mệt, hơn nữa Lão soái ca mát-xa cho cô, làm cho cô cảm thấy thoải mái rất muốn ngủ.

Trên mặt của Khúc Tuệ Tuệ luôn mang theo ý cười, cười thật tự nhiên, không có một tia giả vờ nào.

“Cô ấy là…?” Khúc Tuệ Tuệ đã muốn hỏi Phó Quân Hoàng từ khi còn ở trong văn phòng nhưng không mở miệng, lúc này ả có cảm giác, cô gái nhỏ đó không bình thường.

An Nhiên cười cười không nói, ả ta không trực tiếp hỏi cô, không phải sao?

Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên, bên môi mang ý cười càng đậm, mặt nhu hòa, “ Vợ tôi.”

Lần đầu tiên An Nhiên nghe chân chính một từ như vậy ----- “ Vợ”

Anh không dùng từ người yêu, mà trực tiếp gọi là “ Vợ”

Quả nhiên, ý cười trên mặt của Khúc Tuệ Tuệ không bảo trì được, nụ cười cứng ngắc, ả không cuồng loạn, không có chất vấn, chỉ an tĩnh nhìn An Nhiên, nhìn nhìn, ả liền bật cười.

“ Cô rất xinh đẹp.”

“ Cảm ơn.” An Nhiên điềm đạm cười, người phụ nữ này không phải là một người phụ nữ thông thường, lão soái ca anh thật là trêu chọc hoa đào, thật đúng là đào hoa.

Phó Quân Hoàng không được tự nhiên khi ánh mắt của An Nhiên nhìn Khúc Tuệ Tuệ, một tay nắm lấy cằm của cô, xoay lại, đối diện với bản thân, “Nhìn anh.”

An Nhiên đột nhiên bật cười, “ Được, nhìn anh.” Hành động ngây thơ làm cho cô muốn cười to.

Đối với hành vi ngây thơ này Phó Quân Hoàng hoàn toàn không biết, rất hài lòng khi tầm mắt của cô chỉ nhìn anh, tiếp tục vuốt ve bả vai của cô.

Mà lúc này ở giữa sân mọi người còn đang đánh nhau.

Tầm mắt của Khúc Tuệ Tuệ dừng trên gương mặt nhu hòa mà thỏa mãn của Phó Quân Hoàng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Ở một bên khác.

Ngân Dực.

Đám học sinh trao đổi đang ngồi vây quanh nhau, biểu cảm ngưng trọng nhìn văn kiện.

“ Tin tức bị lộ, làm sao đây?” Một âm thanh sốt ruột trong phòng vang lên.

“ Bọn họ còn đang quân huấn, cũng không thể trở về.”

“ Chúng ta chỉ có thời gian là ba ngày.”

Âm thanh bực bội vang lên trong phòng: “ Chúng ta cũng không trực tiếp đem người mang đi?” Đang nói chuyện mà một nữ sinh, ả ta tên là Catherine.

“ Cô cho rằng là bộ đội của Hoa Hạ là dễ dàng đi vào?” Một nam sinh thanh tú cười xuy ra tiếng.

“ Vậy thì làm sao bây giờ? Á lực cậu không có biện pháp, sẽ không nói lời vô nghĩ trong này!” Catherine một mặt tức giận.

“ Mặc dù tôi không có biện pháp cũng không giống cô không có đầu óc.” Nam sinh tên Á Lực tiếp tục cười lạnh.

“ Đủ!” Người lên tiếng là một gã nam sinh tóc vàng, hắn tên Tư Đế Phu, “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, có những thứ chúng ta không tra ra được. Hiện tại chúng ta chỉ có thể sửa mục tiêu.”

“ Nhưng mà Tư Đế Phu, căn bản là chúng ta không thể vào được.” Á Lực cười khổ.

“ Không, chúng ta đi vào, chẳng lẽ cậu quên? Hiện tại chúng ta là học sinh của Ngân Dực.”

Lời nói này của Tư Đế Phu làm cho mọi người sủng sốt, lập tức nở nụ cười, đúng rồi, bọn họ làm sao có thể quên, hiện tại bọn họ là học sinh của Ngân Dực.

“ Không, chúng ta không cần đi, vừa mới nhận được tin, ngày mai bọn họ sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta ở….”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro