chap 59: Mèo khóc chuột...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Soojin vẫn cố cãi:

- Không phải! Vệt máu ấy chẳng qua là bị bắn từ ngoài vào trong mà thôi!

- Sao thế được chứ? Khi nãy Chaeyoung lôi ngăn kéo ra, ngăn kéo hở có chút ít thôi, sao mà máu bắn bào như thế được?

- Nếu như Chaeyoung đã cất gọn đồ trong ngăn kéo rồi thì hiển nhiên là sẽ không gây hại cho ai cả. Có người bị kẹp phải thì cũng chả thể trách Chaeyoung được!

- Tớ...tớ...

Kim Soojin sao đủ sức để nói lại với đống người như vậy, ấp a ấp úng nói chẳng thành lời...

- Kim Soojin sao cậu lại đi lilucj ngăn kéo của Chaeyoung chứ?

- Không phải là muốn trộm đồ gì của Chaeyoung đấy chứ?

Mọi người xung quanh thích xem náo nhiệt nên càng thổi gió cho lửa bung to... Họ bắt đầu đồn đoán...

Đến đây thầy giáo cũng coi nhue hiểu rõ mọi chuyện rồi...

- Thì ra chỉ là việc xảy ra ngoài ý muốn, vậy cũng không thể trách ai được. Vậy thì, Soojin em về chỗ ngồi đi...

- Thưa thầy, em thật không có lấy đồ của Chaeyoung mà...

Ả vẫn ngoan cố...

- Cũng có thể là do em nhớ nhầm, định mượn vở của Chaeyoung nên mở ngăn kéo ra nên mới bị thương như vậy.

Giờ đây Kim Soojin có cố giải thích thế nào thì cũng vô ích, mọi người đều nhìn ả với ánh mắt khác lạ...

Thầy giáo nhìn Chaeyoung, hỏi đầy quan tâm:

- Chaeyoung, em không bị mất món gì chứ?

- Dạ không ạ!

Chaeyoung lắc đàu, cô vốn định nói sợi dây chuyền của mình biến mất rồi...

Sau suy nghĩ lại, cả lớp còn cần phải tiếp tục học, làm to chuyện ra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần mọi người nghi ngờ Kim Soojin có thể là kẻ chuyên trộm đồ là đủ rồi...

- Đã như vậy thì, mọi chuyện đến đây là chấm dứt.

Thầy giáo tiếp lời:
.- Nhưng, nặc dù các bạn sinh viên ở đây đều rất thông minh, cũng rất có tài, sau này nhất định sẽ trở thành những người có địa vị trong xã hội, nhưng đừng để cái tấm ác làm huỷ hoại tiền đồ, hãy giữ cho mình cái tâm an để phấn đấu thự hiện hoài bão của mình. Rồi bây giờ bắt đầu học!

Lời nói của thầy vừa nghiêm khắc vừa đầy hàm ý, mọi người đều tự nưa sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng...

Kim Soojin khuông mặt đầy tức giận trở về chỗ ngồi, đón tiếp ả là những ánh mắt đầy hoài nghi và bất mãn... Có vài người thậm chí còn vội vàng cất những món đồ có giá trị của mình vào trong balo rồi ôm chật trong lòng...

Tất cả mọi người đều tin tưởng Chaeyoung, nghi ngờ Soojin.

Kim Soojin ngồi xuống vị trí của mình, Chaeyoung quan tâm mà hỏi:

- Soojin, tay cậu không sao chứ?

Dù sao cô vẫn đang giả vờ thì giờ cô lại tiếp tục làm ra vẻ như một đứa trẻ, tựa như vừa bóc mẽ ả không phải là cô vậy.

Thấy bộ dạng này của Chaeyoung, ả lại tức tối lên quát lớn:

- Đừng giả vờ mèo khóc chuột nữa!

Ả không tiết chế nổi âm lượng phát ra, lập tức thầy giáo và các sinh viên khác đều dồn ánh nhìn về phía ả.

- Kim Soojin, Chaeyoung đã đại lượn không chấp tội cô cố ý trộm đồ của bạn ấy rồi, cô còn muốn thế nào nữa?

Có nam sinh không que. Thái độ của ả nên lớn tiếng nói lời công đạo.

- Soojin cậu nên biết đều một chút đi, Chaeyoung đâu có làm gì cậu đâu chứ!

Thầy giáo cũng lên tiếng:

- Kim Soojin nếu em cần thời gian nghỉ ngơi thì hãy về đi. Bao giờ nghỉ đủ rồi thì tiếp tục lên lớp.

Kim Soojin chỉ đành nằm bò ra bàn, giấu đi mọi uất ức mọi sự xấu hổ bằng cách gầm mặt xuống...

Cả một tiết học ấy ả đều không ngẩng đầu dậy...

Hết giờ học, thầy giáo rời đi...

Chaeyoung nhờ người đi gọi Jungtae đến...

Jungtae không hề hay biết chuyện gì, còn nghĩ Chaeyoung có việc gì đó bên mới đến tìm hắn.

- Soojin có người tìm cậu kìa!

Chaeyoung đứng ngoài cửa nói lớn.

Mọi người đều nhìn thấy Jungtae tới tìm Soojin.

Jungtae trước nay đều giấu diễn chuyện giữa hắn và Kim Soojin...

Mặc dù quan hệ giữ hắn và Chaeyoung cũng không hề công khai...
.
.
.
.
._________________🌸

Hi lại là tui đây....!><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro