chap 77: Luôn bên cạnh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chaeyoung...cô...

   Kim Soojin ngửi thấy mùi lạ trên chiếc khăn thì hoảng hốt.

   Càng khiến ả hoảng hơn là ánh mắt giễu cợt của Chaeyoung...

   Quãng thời gian này, mỗi lần ả gặp Chaeyoung thì Chaeyoung đều không để lộ chút sơ hở nào, luôn cười với bài ngốc, giống hệt như không hiểu gì về mọi chuyện đang diễn ra xung quanh.

   Bỗng nhìn thấy bộ dạng này của Chaeyoung, Kim Soojin hoàn toàn không chút phòng ngự nào, ả sợ hãi lắp bắp:

- Vết thương ở đầu cô...khỏi rồi?

- Nhờ cô giúp đấy!

   Chaeyoung mỉm cười, ra tay mạnh hơn...

   Kim Soojin hít phải xuân dược vào mũi, đầu óc bắt đầu mơ mơ màng màng...

   Ả loạng choạng đứng không vững, vẫn cố biện bạch:

- Chaeyoung, hãy tha thứ cho mình, mình và Jungtae chỉ phát sinh quan hệ đúng một lần đó thôi, do anh ấy uống rượu sau...nên mới làm vậy với mình, xin cậu, xin cậu hãy tha thứ cho mình...

- Cẩu cắn tôi một miếng, tôi tất nhiên sẽ không cắn lại rồi. Nhưng, tôi có thể đánh cẩu.

   Chaeyoung bình thản đáp lại, hất văng tay Kim Soojin ra.

   Kim Soojin ngã bệt xuống đất...

   Đúng lúc này, một ghiền xe màu đen dừng lại ngay cạnh Chaeyoung, cửa kính hạ dần xuống, là Jeon Jungkook...

- Lên xe...

   Jungkook nhẹ ngàng nói với cô.

   Cô mở cửa xe, bước lên.

   Cô vừa ngồi lên xe, Jungkook cầm mấy tay cô.

   Chaeyoung nở nụ cười dịu dàng, cô biết Jungkook cả buổi tôi nay đều ở gần đây...bên cô.

   Nếu không phải hắn ra tay thì chiếc màn hình kia cũng sẽ không thể lắp đặt một cách kiên cố như vậy, đập không vỡ, lại còn không thể ngắt nguồn điện, khiến cho quan khách có mặt trong bữa tiệc được chiêm ngưỡng vở kịch quá hay giữa Jungtae và Kim Soojin.

   Hắn lúc nào cũng vậy, luôn ở bên cô.

   Khi mà Chaeyoung có thể tự giải quyết được thì hắn sẽ không nhúng tay vào.

   Cô muốn chơi trò mèo vờn chuột, chơi chán rồi mới nuốt tươi con chuột đó, hắn cũng ở bên cô mặc cô thoả sức làm những gì cô muốn.

   Trừ khi cô gặp nguy hiêm còn không hắn sẽ không xuất hiện làm mất hứng của cô.

   Chaeyoung nhìn cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài cửa xe.

   Kim Soojin ngã nhào ra nền đất, thuốc bắt đầu phát tán, ả bắt đầu kéo quần kéo áo, sắc mặt đỏ ửng, miệng liên tục kêu nóng.

   Ngay lúc này, Jungtae vội vàng chạy tới...

   Vừa xong nghe những gì Kim Soojin nói, hắn cũng vẫn muốn nắm lấy cái cớ hội cuối cùng này, thế nên hắn đã đến với tốc độ nhanh nhất có thể.

   Đến đây, không thấy Chaeyoung đâu mà chỉ thấy Kim Soojin nằm lăn trên đất, dáng nằm đầy phóng túng, khêu gợi...

   Hắn hoảng hốt bên vực Kim Soojin dậy, có chút cau có:

- Kim Soojin, Chaeyoung đâu?

- Ha...ha...

   Miệng Kim Soojin phát ra tiếng cười lớn, dựa vào người Jungtae, vòng ngực bự, căng tròn, áp sát vào ngự Jungtae...

- Jungtae...Jungtae...

   Ả vội vàng tìm đến bờ môi Jungtae, ả muốn hôn hắn...

   Jungtae đang đau đầu sốt ruột, có chút bực mình liền vung tay tát ả một cái:

- Kim Soojin, tôi hổi Chaeyoung đâu rồi? Nếu đêm nay tôi không thể chiếm đoạt được cô ta thì cô nghĩ sau này chúng ta còn cơ hội ra tay sao?

   Ngồi trong xe nghe rõ những lời hắn nói, ánh mắng Chaeyoung lạnh hơn vài phần...

   Đến tận lúc này mà Jungtae vẫn muốn lợi dụng cô để chiếm lấy gia sản của Park gia...

   Người đàn ông này, ít tuổi mà dã tâm không nhỏ, tâm tư xảo quyệt đến tối đến đáng sợ...

   Cô tiếp tục ngồi đó quan sát hành động của bọn chúng...

   Kim Soojin bị ăn cái tát thì cũng tỉnh táo một chút, hàm hồ mắng chửi Jungtae:

- Jungtae anh vẫn mơ tưởng tới con tiện nhân đó...tôi...tôi

   Ả lao lên người Jungtae... Vì thuốc đã phát huy tác dụng quá mạnh ả thật không còn hơi sức cũng như tâm trạng mà tranh cãi với hắn nữa...


______________________🌸
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro