Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buông môi cô ra, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô anh cười khẽ, ghé sát tai cô thầm thì.
"Bởi vì...có sự xuất hiện của em đó...bảo bối!"
Ánh mắt hai người giao nhau, cô chợt rùng mình không dám nhìn anh nữa, quay người chạy ra vườn.
Anh đút một tay vào túi quần, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy mà cười. Có phải anh cười nhiều quá không, đúng vậy...từ khi có cô anh cười rất nhiều hai năm trước cũng vậy mà bây giờ cũng vậy...chỉ có cô mới khiến anh vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc mà thôi.
Anh rút điện thoại ra, bấm số của Dương Thiên.
"Alo...Dương Thiên"
"Dạ anh hai..."
"Cậu không cần nói gì hết, chỉ cần nghe và làm theo thôi!"
"Hả...à vâng"
"Lập tức về nước...quản lý công ty giúp tôi một thời gian...vé máy bay tôi sẽ sai người đưa cho cậu...Tối nay phải có mặt ở đây cho tôi!"
Nói xong anh liền tắt máy. Dương Thiên ở bên kia trợn tròn mắt, cố gắng sắp xếp lại những gì anh hai vừa nói, rồi hét lên.
"Cái gì cơ......về nước sao!"
Cô gái nằm bên cạnh hắn mở mắt ra, yểu điệu nói.
"Anh à...có chuyện gì vậy?"
Dương Thiên thở ra một hơi, tức giận quát lây sang cô ta.
"Hỏi cái gì mà hỏi...từ khi nào lại nhiều chuyện đến vậy hả!"
Cô ta sợ khiếp vía, mặt tái đi rồi rưng rưng nước mắt.
"Em đã nói gì đâu! Sao lại mắng em...huhu"
Dương Thiên chán nản lắc đầu, chép miệng nhìn bảo bối.
"Cho anh xin lỗi...bảo bối à, anh phải về nước rồi...mình chia tay nhé! Em kiếm người khác mà yêu...anh không thể ở cạnh em rồi!" nói xong Dương Thiên trở dậy mặc quần áo vào.
Cô ấy trừng mắt kinh ngạc, rồi nước mắt dài nước mắt ngắn nhìn hắn.
"Anh nói cái gì? Dương Văn Thiên anh dám đá em..."
Dương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu rồi, quay người lại,hét vào mặt cô ấy.
"Này cô em...tôi là Dương Thiên chứ không phải Dương Văn Thiên...biết chưa! Tôi đá cô..."
Hừ, anh ghét nhất là đứa nào gọi nhầm tên....Đã vậy còn Văn Thiên nữa mới tức chớ
[...]
Khách sạn: Phòng 419!
"Dương...em về rồi đây, tình yêu của em...chờ em nhé!"
Nhã Nhu ngồi vắt chân trên ghế, tay phải cầm ly rượu tay trái cầm chiếc điện thoại bên trong có ảnh của anh, cô ta cười khiêu gợi nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Nhấp một ngụm rượu vang, cô ta bấm số gọi cho ai đó.
"Alo..."
"...."
"Chuyện tôi kêu anh làm...đã làm xong chưa?"
"..."
"Được...vậy gửi qua mail cho tôi..."
Nói xong Nhã Nhu tắt máy, mở máy tính đã đặt sẵn ở trên bàn lên, kíck chuột vào tin nhắn vừa tới.
Trên màn hình xuất hiện hàng loạt hình ảnh của anh và cô mấy hôm nay và một vài thông tin cá nhân.
Cô ta đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nhìn vào màn hình, nghiến răng nói.
"Trịnh Sảng...cô chưa chết sao? Con khốn...đáng lẽ ra 2 năm trước tôi nên cán nát người cô...để cô chết quách đi... Trịnh Sảng cô chờ đó...." nói xong cô ta vung tay lên gạt hết tất cả những gì có trên bà,rồi hét lên như một kẻ điên.
"Áaaaaaaaaaaa..... Trịnh Sảng...cô phải chết!"
Nhã Nhu điên cuồng gào thét,
[...]
Anh ngồi trên xích đu trước anh là cô đang ngồi ở đó, ôm cô chặt hơn bất chợt trong đầu anh liền nảy ra một ý định rất hay.
"Bảo bối à...em có muốn...có thêm một em bé không?"
Quay đầu lại, tò mò nhìn anh.
"Có em bé sao? làm sao để có em bé đây"
Anh cười gian, vờ vịt suy nghĩ một lúc liền nói.
"Anh giúp em tạo em bé...chịu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#face