Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa màu xanh nhạt, tràn đầy ánh sáng mặt trời, còn có ánh mắt sáng rực của người đàn ông đẹp trai bên cạnh...

Phong Nguyệt Nguyệt tỉnh dậy sau giấc ngủ, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Cô nhịn không được khẽ mỉm cười, sau đó chào hỏi người đàn ông: " A Trạch, Chào buổi sáng~"
"Chào buổi sáng~ Tỉnh ngủ rồi?"
"Ừm."
"Còn muốn ngủ nữa không?" Lý Dạ Trạch dịu dàng hỏi.
"Không ngủ nữa." Nguyệt Nguyệt cảm giác mình dường như đã ngủ lâu lắm rồi. Bởi vì hướng chiếu của ánh mặt trời hơi khác với buổi sáng thường ngày cô hay thấy.

Lý Dạ Trạch duỗi tay cầm lấy một lọn tóc của cô, vuốt ve trong tay, dịu dàng nói: "Nếu không ngủ nữa, vậy thì vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng với anh."
" Em biết rồi, anh xuống dưới trước đi nha."

Nhìn cô lon ton chạy vào phòng tắm, anh mỉm cười nhẹ nhàng đi xuống lầu.
(Nguyệt Nguyệt trong phòng tắm lúc này:" Xin thưa với những bạn đọc đầu óc ko đc trong sáng, tối qua ko có thịt đâu😐 bắp bắp qua ăn chay nên 2 đứa chỉ ôm nhau nằm ngủ thôi, CHƯƠNG 2 mới có thịt nha")

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô nhanh chóng xuống lầu ăn sáng với anh rồi đi làm. Anh và cô làm chung công ty, nói đúng hơn Lý Dạ Trạch nhà cô là đại boss, còn cô chỉ là thư ký be bé của anh mà thôi. Đến công ty thì mỗi người một phòng, ai nấy làm việc của mình.

Tới giờ nghỉ trưa, bình thường cô và anh sẽ đi ăn chung nhưng vì A Trạch hôm nay có cuộc hẹn ở ngoài nên cô phải tự xử. Mà cô thì cũng chẳng muốn ăn nên ngồi lì ở văn phòng, lấy laptop cá nhân làm một việc cực kì quan trọng~ cập nhật truyện.

Không biết mọi người sao chứ Nguyệt Nguyệt cô đây là một sắc nữ siêu cao cấp nha. Chưa kể truyện ' Tổng tài mau lại hôn (H,16+)!!!' đang hot cũng là cô chấp bút. Tất nhiên sở thích này của cô, A Trạch không hề hay biết. Có 2 lý do để cô che giấu, thứ nhất - A Trạch là hình mẫu của vị tổng tài ấy, anh mà biết được thì cô coi như xong. Nguyên nhân thứ hai, đơn giản là cô không muốn mất đi hình tượng của mình.

Trong văn phòng được lót một tấm thảm rất dày, vốn dĩ thật không dễ dàng để phát ra âm thanh khi bước trên mặt đất, cho nên Phong Nguyệt Nguyệt không hề chú ý đến một dáng người cao lớn đang đứng đằng sau cô.

Từng dòng văn bản lần lượt xuất hiện trên laptop.
[ Người đàn ông nâng cắm thanh tú của cô lên, ngón tay trượt xuống dưới cổ cô rồi chạy xuống vạt áo phía trước. Vạt áo cô hơi mở rộng, từng nút thắt bị hắn thả xuống sàn. ]
[ Dưới áo sơn mi đơn giản là chiếc áo lót hoa văn bằng ren, hai bầu ngực no đủ tràn ra, như thể đang sợ hãi, khẽ run rẩy run rẩy. ]
["Lý tổng" Cô gái cắn cắn môi], Nguyệt Nguyệt vẫn không để ý người đàn ông đứng phía sau, nhanh chóng gõ tiếp ["Nơi này.... Không được].

"Vì sao không được."Giọng nói trầm thấp chợt vang lên. Phong Nguyệt Nguyệt buột miệng thốt ra: "Bởi vì nơi này là văn phòng mà."

Nói xong, cả người cô cứng lại như đóng băng. Ngón tay đang gõ trên bàn phím cũng không dám động đậy. Lúc này cô mới cảm giác được có người đang đứng phía sau mình.

Người đàn ông dường như cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp khẽ lướt qua sau cổ cô, lạnh nhạt lại kéo dài, còn có mùi nước hoa phảng phất. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, cô nghe được một tiếng cười khẽ: "Anh cảm thấy không sao đâu. Ở trong văn phòng, cũng không phải không được."
Thôi xong đời cô rồi.......
~~~~~~~~~~~~
P/s: Mọi người ủng hộ mik nhoaa♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro