1421-1440

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1421: Đời Người Rất Ngắn, Ngắn Đến Nỗi Chỉ Đủ Yêu Một Người

Thuê hacker ngày nào cũng tấn công vào máy chủ của Tam Vương khiến toàn bộ máy tính công ty tê liệt, số liệu rối loạn, còn gửi vào di động của nhóm lãnh đạo cao tầng của Tam Vương những tin nhắn quấy rối.

Nhưng thủ đoạn của Khúc Kính cũng rất bí ẩn, cho dù là mất đi sinh ý cũng không phải rơi vào tay của Nhạc thị, mà là bị các công ty cấp dưới của Nhạc thị lấy đi.

"Các ngươi... Là các ngươi... làm..."

Uông Tích Vũ tất nhiên biết chuyện mấy ngày nay công ty của nhà cô ta như bị trúng tà, liên tiếp gặp chuyện không may, không thể nào phòng bị nổi, không ngờ là do Nhạc Thính Phong sai người làm.

Nhạc Thính Phong lau bàn tay tới đỏ ửng lên, chán ghét nói: "Cô cảm thấy tôi sẽ không phòng bị gì với một công ty bên này thì cướp đi mối làm ăn của tôi, bên kia thì sai một con dở hơi tới tán tỉnh mình sao?"

"Đừng lãng phí thời gian nữa." Nhạc Thính Phong đưa bình chất lỏng cho Giang Lai: "Thuốc này cho cô ta uống một nửa, để lại một nửa đi kiểm tra, xem bên trong là cái gì. Còn đoạn phim kia thì copy ra một bản gửi tới nhà họ Uông." Anh muốn xem Uông gia còn mặt mũi nữa không.

Giang Lai nói: "Nhưng cô ta đã nói uống xong thì sẽ..."

Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Cậu tin là trên đời này có cái loại thuốc như thế à? Cho người ta uống một ngụm người ta liền một mực yêu cậu ư?"

Anh chỉ tin tưởng thần trí người khác có thể bị thuốc khống chế, nhưng không tin thuốc có thể khống chế cả tình cảm.

Thuốc này tuyệt đối không có công dụng đó, chắc chắn có công dụng khác.

Uông Tích Vũ nói thuốc này là có người đưa cho cô ta, xem ra trên người cô ta còn có bí mật mà anh chưa moi ra được.

Giang Lai ngẫm lại cũng thấy đúng, làm gì có thuốc nào khiến người ta yêu sống chết chứ.

Uông Tích Vũ vừa nghe đã hoảng: "Không đươc... Các anh không thể làm như thế. Em xin anh đấy, anh Thính Phong."

Nhạc Thính Phong sửa lại caravat, bước ra ngoài cửa, sau lưng anh, Giang Lai mặt không biểu tình bóp cằm Uông Tích Vũ, đổ một nửa thứ nước trong bình vào miệng cô ta.

Sau khi chắc chắn cô ta đã uống xong, Giang Lai mới buông ra.

Uông Tích Vũ ho khan, ngã ngồi trên mặt đất, cả người tê liệt. Cô ta ngẩng đầu thì thấy Nhạc Thính Phong đã tới cửa phòng, chuẩn bị mở cửa ra, cô ta vừa khóc vừa kêu: "Anh yêu cô ta như thế, tai sao không thể nhượng cho em được một chút tình yêu đó? Em không cần nhiều, em chỉ cần một chút là đủ rồi."

"Cạch" một tiếng, Nhạc Thính Phong đã mở cửa.

Thanh âm của anh truyền vào tai Uông Tích Vũ: "Đời của tôi ngắn lắm, ngắn tới mức yêu một người cũng không thấy đủ, sao có thời gian mà để ý tới cô?"

Một buổi tối thế này, vốn anh phải ở nhà chăm sóc vợ con, kết quả lại bị con thần kinh này phá hỏng hết.

Tâm tình Nhạc Thính Phong cực kỳ kém.

Khúc Kính đuổi theo, hỏi: "Thế thôi à? Giờ xử lý cô ta thế nào?"

"Bỏ đi, sẽ có người tới mang cô ta đi."

Đêm đó, Hạ An Lan đã nói với Nhạc Thính Phong, bên người anh và Yến Thanh Ti lúc nào cũng có người bảo vệ. Vừa rồi nếu những người đó không âm thầm ra tay, chỉ với Giang Lai và Khúc Kính, sao có thể chống lại được nhiều người như thế?

Nhạc Thính Phong nói: "Thuốc này cũng bỏ lại, sẽ có người đem đi."

Khúc Kính nhún nhún vai: "Được rồi... Giải quyết nhẹ nhàng thế này nên cứ có cảm giác không đúng ở đâu đấy."

Nhạc Thính Phong cười cười, dù thế nào cũng được, Uông Tích Vũ chắc sẽ không dùng súng, cô ta cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi.

Bọn họ đi rồi, thủ hạ do Ngự Trì bố trí liền nhanh tiến vào đem cả Uông Tích Vũ và bình thuốc chỉ còn một nửa kia đi.

...

Chờ tất cả mọi người đi rồi, trợ lý của Uông Tích Vũ liền từ một gian phòng khác đi ra, hắn bấm điện thoại, nói: "Cô ta thất bại, thuốc cũng bị Nhạc Thính Phong lấy đi."

--- O ---

Chương 1422: Anh Mau Nằm Xuống, Ôm Em Ngủ

"Thế mà còn thất bại, ngu ngốc, một đám bỏ đi."

"Đối với thất bại lần này tôi thực có lỗi, xem ra Nhạc Thính Phong cũng không phải kẻ đơn giản. Chúng tôi còn tưởng lần này có thể nắm được hắn ta, đáng tiếc đã coi thường hắn rồi."

"Đương nhiên hắn không đơn giản rồi, một cơ hội tốt như thế mà còn bỏ lỡ, chắc chắn hắn sẽ cảnh giác, muốn tìm cơ hội khác cũng sẽ càng khó khăn hơn. Các anh đã làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi."

"Thật xin lỗi..."

...

Nhạc Thính Phong không về nhà ngay mà anh tới Bích Lan Đình trước, sau khi tắm rửa một hồi, xác định trên người không còn mùi gì liên quan tới Uông Tích Vũ nữa mới yên tâm rời đi.

Về nhà, Yến Thanh Ti đã ngủ, Nhạc phu nhân đang dùng kính mắt móc giầy cho trẻ con.

Giầy rất nhỏ, Nhạc Thính Phong đút hai ngón tay cũng không vào được, anh ngồi bên cạnh Nhạc phu nhân, hỏi: "Mẹ, mẹ làm cái này để làm gì?"

Nhạc phu nhân đáp: "Cho cháu trai nhà chúng ta, con xem, có đẹp không?"

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Đẹp lắm, nhưng nếu là con gái mẹ sẽ không thích sao?"

"Đương nhiên thích chứ, là con gái càng tốt, ngoan ngoãn đáng yêu, nghĩ tới thôi là đã thấy thích rồi. Thật mong bảo bối đáng yêu của nhà ta sớm ra đời."

Nhạc phu nhân cầm lấy một cái giầy đã làm xong, bà dường như nhìn thấy tương lai không lâu sau này, khi bảo bối của bà mang nó trên chân.

Nhạc Thính Phong nói: "Mẹ, khuya rồi, mai lại làm, mẹ nghỉ ngơi đi."

Nhạc phu nhân tháo kính mắt xuống: "Con còn biết muộn à, sao giờ này mới về hả? Sau này có ra ngoài xã giao, nếu không quan trọng thì khỏi cần đi, biết chưa? Nếu Thanh Ti không mang thai thì con về muộn cũng không nói làm gì, nhưng giờ nó đã là phụ nữ có thai rồi, con làm chồng sao lại không hiểu chuyện thế hả?"

"Vâng, sau này con nhất định sẽ chú ý, loại xã giao này sẽ không đi nữa."

"Nhớ kỹ, thế nào cũng không được đi."

"Vâng, mẹ, con nhớ rồi, mẹ mau đi nghỉ thôi."

Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón rén đi vào phòng, Yến Thanh Ti đã ngủ say trên giường, đèn trong phòng vẫn sáng, anh biết đây là mở để chờ anh.

Nhạc Thính Phong đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ ngắm gương mặt của Yến Thanh Ti, ngắm thế nào cũng thấy không đủ.

Trải qua đêm nay, Nhạc Thính Phong cảm thấy ánh mắt mình đúng là rất được, thật tốt, bằng không sao có thể mê hoặc được Thanh Ti chứ?

Yến Thanh Ti mơ màng mở mắt ra, nửa tỉnh nửa ngủ nhìn Nhạc Thính Phong rồi lại nhắm mắt lại, miệng lên tiếng hỏi: "Anh về rồi?"

"Ừ... Anh về rồi."

Yến Thanh Ti xoay người: "Mau đi ngủ đi, ôm em ngủ, anh không ở đây nên em ngủ không ngon."

"Ừ, chờ anh thay quần áo đã rồi sẽ vào ngủ với em."

Nhạc Thính Phong nhanh chóng thay quần áo rồi nằm xuống, Yến Thanh Ti chui vào lòng anh theo bản năng.

Anh ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa đầu cô, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của cô, trong lòng Nhạc Thính Phong nhanh chóng ấm áp.

Anh tắt đèn, nhắm mắt lại.

Trong lòng anh hẹp hòi tới mức chỉ có thể chứa được một mình Yến Thanh Ti, những người khác còn lâu mới chạm tới được.

...

Trời sáng, Nhạc Thính Phong tỉnh trước, cầm lấy di động xem giờ. Mới hơn 7 giờ, có một tin nhắn tới từ một số lạ, nội dung nói rằng đã kiểm tra được tác dụng của thuốc kia.

Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng rút tay ra khỏi đầu Yến Thanh Ti, cẩn thận rời giường rồi cầm di động vào toilet.

Tin nhắn xa lạ này anh biết là của ai gửi tới, tám chín phần là của Ngự Trì.

Nhạc Thính Phong lập tức bấm số gọi, quả nhiên, không bao lâu sau, Ngự Trì bắt máy.

--- O ---

Chương 1423: Sao Em Lại Đi Với Cậu Ta, Em Là NgườiCủa Chị Mà?

ó là thuốc gì?"

Ngự Trì nói: "Căn bản không phải kiểu thuốc mà uống vào thì người đầu tiên anh thấy sau khi tỉnh dậy là người anh yêu, đó là một loại độc dược đầu độc thần kinh, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng nhưng sau này sẽ biến thành ngu ngốc."

Nhạc Thính Phong nghe xong thì lòng run lên, mẹ nó, may mắn hôm qua anh chưa kịp uống, bằng không biến thành ngu ngốc rồi thì ai chăm sóc vợ con chứ?

"Con mụ kia thế nào?"

Ngự Trì đáp: "Đã đơ rồi, không hỏi được gì cả."

"Mẹ, biết thế không cho cô ta uống nữa." Nhạc Thính Phong muốn đá vào bồn cầu một cái nhưng sợ Yến Thanh Ti đang ngủ bên ngoài bị đánh thức nên vội vàng thu chân lại.

"Thế những kẻ đi theo cô ta đã bắt hết chưa?" Ngự Trì: "Bắt rồi, đang thẩm tra."

"Vậy nếu có tra ra cái gì thì gọi cho tôi."

Cúp máy xong, Nhạc Thính Phong ra khỏi toilet, Yến Thanh Ti vẫn chưa dậy, anh vội bỏ di động và chui vào chăn.

...

Sau khi mang thai, Yến Thanh Ti trở thành sủng vật được bao dưỡng, mỗi ngày trừ ăn và ngủ thì không hề được làm gì khác, cô có cảm giác nhân sinh càng lúc càng nhàm chán.

Cô gọi điện tới Dung Thành cho ông bà ngoại nói mình đã có thai, bà ngoại vô cùng vui vẻ, như một đứa trẻ vậy, cứ đòi tới Lạc Thành, nhưng Hạ An Lan không cho.

Ông nói với lão thái thái, ba mẹ giờ già rồi, cần phải có người thân chăm sóc, nếu ba mẹ tới Lạc Thành thì không những không chăm sóc được cho Thanh Ti mà còn hại cô phải chăm sóc lại họ.

Lão thái thái ngẫm nghĩ thấy có lý, mặc dù vẫn rất muốn nhưng... cũng không muốn Yến Thanh Ti vừa phải dưỡng thai vừa phải chăm lo cho mình, thế nên chỉ đành mỗi ngày gọi điện trò chuyện với cô.

Ở nhà dưỡng thai được vài ngày thì Yến Thanh Ti đã cảm thấy nhàm chán chết đi được. Thỉnh thoảng cô muốn đi gặp Quý Miên Miên nhưng đều bị Nhạc phu nhân ngăn cản, trời lạnh như thế, lần nào cũng là Quý Miên Miên chạy tới thăm cô.

Quý Miên Miên rất gầy, khuôn mặt tròn tròn của cô giờ đã gầy đi một vòng, thon nhỏ, đôi mắt to tròn. Trải qua một lần lột xác, trên người Quý Miên Miên có thêm một phần ý nhị, ngược lại càng đẹp ra.

Mỗi lần thấy cô, Yến Thanh Ti đều cố gắng làm cô vi vẻ, nhưng rốt cuộc cô không thể trở lại làm một người vô ưu vô lo như trước.

Việc tìm kiếm thi thể Diệp Thiều Quang đã dừng lại bởi vì không thể tìm thấy nữa, ngay cả các phần thi thể cũng không tìm được, giống như trên đời này chưa từng có một người như thế tồn tại.

Có đôi khi, Yến Thanh Ti nghĩ, có phải Diệp Thiều Quang vẫn chưa chết hay không?

Trong lòng Yến Thanh Ti cảm khái, vươn tay véo véo má Quý Miên Miên: "Sao lại gầy thế này hả? Em nói xem xem, không ở nhà nghỉ ngơi còn tới công ty làm gì? Em đi theo chị thì cứ vừa chơi vừa lĩnh lương thôi."

Quý Miên Miên cười hắc hắc: "Chị Mạch nói mặt em gầy rất đẹp, lúc nào cũng bảo cho em xuất đạo. Hơn nữa, em ở nhà cũng chẳng có việc gì, chị Mạch cho em đi theo hỗ trợ hóa trang cho Lãnh Nhiên, rất thoải mái. Hơn nữa em cũng rất tự do, chỉ cần có việc là đều tính vào giờ làm thêm, thế nên một tháng lương của em tăng rất nhiều. Em cảm thấy chờ chị sinh bảo bối xong thì em đã thành tiểu phú bà rồi."

Yến Thanh Ti vừa nghe đã sốt rột: "Sao em lại đi với cậu ấy, em là người của chị mà?"

"Chị, yên tâm đi, em chỉ đi tạm thời thôi. Giờ chị đang ở nhà dưỡng thai nên em cũng rất nhàm chán, chỉ cần chị có việc thì em sẽ mặc kệ chuyện của bọn họ ở bên kia mà."

Yến Thanh Ti sờ bụng: "Bụng còn chưa thấy, chờ bốn tháng nữa thì đúng là có làm gì cũng không làm nổi."

--- O ---

Chương 1424: Tiểu Tiện Nhân Rốt Cuộc Cũng Lộ Diện

Cô rất chờ mong sinh đứa con này ra, nhưng nghĩ tới công việc của mình, trong lòng cô vẫn thấy thực mất mát.

Phim Lãnh Hương sẽ ra rạp vào dịp Tết Nguyên Đán, cũng không còn vài ngày nữa. Ngày nào cô cũng đăng tin lên weibo, nhưng không tham gia các hoạt động truyền thông. Chị Mạch đã nói với người ngoài là cô không khỏe, đang trong thời giang nghỉ dưỡng sức.

Quý Miên Miên bóc cho Yến Thanh Ti một cái hạt dẻ đường, nói: "Chị, chị Mạch bảo em hỏi chị, lễ trao giải phim truyền hình chị có đi không?"

Điển lễ long trọng nhất của phim truyền hình được tổ chức vào cuối năm, năm nào cũng bình bầu ra những diễn viên truyền hình tốt nhất, những người mới xuất sắc nhất, là giải thưởng mà diễn viên nào cũng mong muốn đạt được.

Yến Thanh Ti gật đầu: "Đi chứ, giải thưởng diễn viên mới xuất sắc của chị, chị phải tự tới lấy thôi."

Cô đã được đề danh, tuy rằng giải thưởng luôn được giữ tới phút cuối cùng, Yến Thanh Ti cũng không cố đi tìm hiểu làm gì, nhưng cô cảm thấy nhất định là mình, cô rất tin vào điều đó.

Quý Miên Miên nhỏ giọng: "Nhưng... ông chủ có đồng ý không?"

Yến Thanh Ti nhớ tới Nhạc Thính Phong, cười nói: "Có chứ."

Người đàn ông của cô sao cô lại không hiểu, hơn nữa, cô cũng không yếu đuối tới mức ấy.

Quý Miên Miên ở lại Nhạc gia ăn tối xong mới về, nhưng cô không nghĩ tới vừa về nhà đã gặp một đống người đang ở trước cửa.

Quý Miên Miên hỏi: "Các ngươi làm gì vậy? Sao thế hả?"

Đám người tản ra, Quý Miên Miên thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé trai ngồi ở cửa nhà mình vừa khóc vừa kể lể cái gì đó.

Quý Miên Miên vẻ mặt mê man, hỏi: "Xin hỏi, cô là ai?"

Người kia vừa thấy Quý Miên Miên thì đứng phắt dậy, chỉ vào cô chửi ầm lên: "Tiểu tiện nhân mày rốt cuộc cũng lộ diện rồi. Mọi người hãy phân xử giúp, đây là một con đàn bà tâm địa như rắn rết, hại chết em họ của tôi, còn chiếm lấy nhà của chú ấy. Các người nói xem đã bao giờ gặp được một tiểu tiện nhân không biết xấu hổ như thế này chưa?"

Người đàn bà chanh chua đang kêu la này là vợ của Diệp Húc Quang. Diệp gia suy bại, cây đổ bầy khỉ tan, công ty bị niêm phong, đại biệt thự bị niêm phong, bọn họ từ một đám tiếng tăm lừng lẫy ở Lạc Thành trở thành một đám dân nghèo ngay cả mấy trăm đồng cũng không kiếm ra nổi.

Từ giàu hóa nghèo, chuyện này đối với bọn họ mà nói không khác gì từ trên trời cao bị đày xuống tận địa ngục.

Những cái gì tao nhã, cao quý lúc có tiền giờ cũng vô dụng hết, nghèo khó hoàn toàn có thể thay đổi một con người.

Hôm nay, có người nói với vợ của Diệp Húc Quang là Diệp Thiều Quang đã chết, nhà của anh bị một nữ nhân chiếm lấy, mà người phụ nữ đó không phải vợ của Diệp Thiều Quang.

Cô ta vừa nghe đã lập tức chẳng khác nào kẻ sắp chết đói gặp được một bàn tiệc, vội vàng chạy tới đây.

Diệp Thiều Quang không có anh em ruột thịt, cô ta và con của cô ta chính là người thân thuộc cuối cùng của anh. Tại sao nhà của Diệp Thiều Quang lại để một ngoại nhân ở cơ chứ. Anh ta đã chết, nhà phải thuộc về bọn hắn mới hợp lý.

Vợ của Diệp Húc Quang khóc lóc om sòm một hồi, biểu hiện vô cùng yếu đuối, chỉ thiếu nước chưa lấy dây thừng thắt cổ chết mà thôi.

"Mọi người mau đến xem đi, các người đã gặp ai ác độc như tiểu tiện nhân này chưa? Em họ đáng thương của tôi, em họ đáng thương của tôi ơi... Em chết oan uổng quá..."

Quý Miên Miên nghe tới từ "chết" thì tay không ngừng run rẩy, cô muốn nói nhưng lại không biết phải nói cái gì.

Nói Diệp Thiều Quang chưa chết? Hay nói đây là nhà của cô?

Quý Miên Miên bỗng thấy sợ hãi, chẳng lẽ... thứ cuối cùng thuộc về Diệp Thiều Quang mà cô cũng không bảo vệ được sao?

--- O ---

Chương 1425: Một Phân Tiền Tôi Cũng Không Có, XinHãy Tha Cho Chúng Tôi

Người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ Quý Miên Miên, khe khẽ bàn tán.

Vợ Diệp Húc Quang chỉ vào Quý Miên Miên mà mắng: "Các người nhìn cô ta đi, cô ta không nói được gì vì cô ta đang chột dạ... Tôi muốn kiện cô ra tòa..."

Con trai của cô ta lao tới, đánh Quý Miên Miên: "Đàn bà xấu, đàn bà xấu, hại chết chú của tôi, hại chết chú của tôi..."

Quý Miên Miên đột nhiên bùng nổ, cô đẩy thằng bé kia ra, hét lên một tiếng: "Đủ rồi..."

Đứa bé lùi về sau hai, ba bước, té ngã trên mặt đất, xoa mắt, há mồm gào lên: "Mẹ, cô ta đánh con, cô ta đánh con..."

Vợ Diệp Húc Quang thấy thế liền xông tới: "Tiểu tiện nhân, mày dám đánh con tao, tao liều mạng với mày."

Quý Miên Miên bắt lấy cánh tay cô ta: "Thừa dịp tôi còn chưa nổi giận thì lập tức cút ngay cho tôi. Nhà này các người đừng hòng bước vào nửa bước."

Vợ Diệp Húc Quang gào lên ăn vạ: "Đây là nhà của Diệp gia chúng tao, mày dựa vào cái gì mà đòi chiếm lấy nó, mày là đồ ăn cắp, tao phải báo cảnh sát, tao phải báo cảnh sát..."

Bỗng nhiên, vài nhân viên bảo an chạy tới: "Làm loạn cái gì đây hả?"

Bảo vệ khu chung cư còn chưa đi tới, vợ của Diệp Húc Quang giống như thấy hy vọng, cô ta sốt ruột trình bày: "Đây là nhà em của em họ tôi, giờ nó chết rồi, người đàn bà này lại chiếm lấy nhà của nó. Đây là nhà của chúng tôi, các anh mau đuổi cô ta đi, đuổi cô ta ra khỏi đây."

Nhân viên bảo an hỏi: "Em họ cô tên là gì?"

"Diệp Thiều Quang."

Nhân viên bảo an cười: "Bà thím này, đừng nói đùa như thế? Chủ nhà này tên là Quý Miên Miên, không phải Diệp Thiều Quang đâu."

Quý Miên Miên sửng sốt, của cô... Tên? Làm sao có thể, rõ ràng là...

Vợ Diệp Húc Quang sửng sốt: "Sao có thể thế được. Người đàn bà này sao có thể mua được căn nhà như thế này, các anh bị nhầm rồi, em họ tôi mới là chủ hộ, không phải các anh nhận tiền hối lộ của người ta đấy chứ? Các người đã thông đồng với nhau đúng không?"

"Thím này, đây là nhà của người ta, thím dựa vào cái gì mà chạy tới đòi nhà của người ta chứ? Mau ra khỏi đây, đây không phải chỗ các người có thể vào đâu."

Bảo vệ nhanh chóng đuổi người ra ngoài, chung cư cao cấp mà để loại người rách rưới này tiến vào, đúng là làm hạ cấp bậc của nơi này rồi.

Đám người vây xem náo nhiệt thấy không còn gì nữa thì tự động tán đi.

Quý Miên Miên gọi nhân viên bảo an lại: "Tôi muốn biết, phòng này... từ lúc nào đổi sang tên của tôi thế?"

"Đã một thời gian rồi, anh Diệp tự mình làm thủ tục, cô... không biết à?"

Quý Miên Miên lắc đầu, cô không ngờ Diệp Thiều Quang đã sớm chuẩn bị cho cô hết thảy.

...

Vợ Diệp Húc Quang và đứa con nhỏ bị đuổi ra khỏi tiểu khu, cô ta đứng ở cửa chửi mắng một hồi, không có ai quan tâm nên cô ta đành phải rời đi.

Trên người bọn họ không có tiền, đừng nói là taxi, cho dù là giao thông công cộng cũng không lên nổi.

"Mẹ, con không muốn về chỗ rách nát kia ngủ đâu, con muốn ngủ ở đây."

"Ngủ cái gì mà ngủ, mày với ba mày đều không có tiền đồ y như nhau."

"Mẹ... con đói..."

"Ha ha, chỉ biết ăn thôi, lão nương hôm nay cũng chỉ mới ăn một chút cơm đây..."

Hai mẹ con đi bộ về, đi cho đến lúc trên lưng như cõng cả một ngọn núi, chạm chạp di chuyển.

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một người, một tay xách con cô ta lên, bịt chặt lấy miệng nó, không để cho đứa bé kêu lên.

Vợ Diệp Húc Quang vừa thấy đã vội xin tha: "Không được, xin các người, tôi không có một phân tiền nào đâu, xin các người tha cho chúng tôi."

--- O ---

Chương 1426: Là Ai Có Thể Nhớ Rõ Được Sở Thích CủaCô?

Người nọ mặc một thân quần áo đen, đầu đội mũ căn bản không nhìn rõ mặt, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng của anh ta: "Ai cho phép cô tìm Quý Miên Miên gây sự?"

Vợ của Diệp Húc Quang chớp chớp mắt: "Không... không có ai cả..."

Người nọ cười lạnh một tiếng: "Ai nói với cô là Diệp Thiều Quang đã chết? Vấn đề này tôi chỉ hỏi một lần, nếu cô không trả lời thì tay của con cô sẽ vĩnh viễn tàn phế, cô có thể không tin lời tôi nói."

Vợ của Diệp Húc Quang vừa nghe đã sợ tới mức vội vàng nói: "Tôi nói, tôi nói... Hôm nay, đột nhiên có một người đàn ông đến nói với tôi rằng Diệp Thiều Quang đã chết, nhà của nó bị một nữ nhân tên Quý Miên Miên chiếm lấy. Vì tôi đã cùng đường rồi nên mới..."

"Từ nay về sau, cấm cô tìm Quý Miên Miên gây phiền toái, nếu không cô và con trai cô đừng nghĩ tới chuyện sống đến ngày mai."

"Vâng, vâng, vâng... Nhất định sẽ không, chúng ta nhất định sẽ không tìm cô gái đó gây chuyện đâu..."

Người kia liền vứt đứa nhỏ cho cô ta, cô ta vội vàng ôm con chạy thật nhanh.

...

Trời sáng, Quý Miên Miên vội vàng ra ngoài, hôm nay cô phải lên công ty, chị mạch nói sáng nay sẽ phỏng vấn hai người mới, sẽ để cô phụ trách trang phục cho họ.

Quý Miên Miên vừa mới mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người, trên cửa có treo bữa sáng còn nóng hổi, có nước đậu cô thích nhất, há cảo nhân tôm của Quảng Lâm Trai, còn có bánh bao chiên nữa.

Trước kia, Quý Miên Miên từng nói trước mặt Diệp Thiều Quang rằng nếu mỗi buổi sáng cô có thể được ăn những món này thì dù có cấp cho cô một phú ông cô cũng không đổi.

Quý Miên Miên run run tay... Ai treo ở đây? Lãnh Nhiên?

Không đâu, anh ta căn bản không biết cô thích ăn cái gì mà. Mà đây còn là những thứ cô thích ăn nhất.

Chị Thanh Ti?

Cũng không có khả năng, cô biết dù chị Thanh Ti có thể chạy từ nhà tới tận đây mua bữa sáng cho cô thì cũng không thể chỉ treo trên cửa mà không vào nhà.

Vậy rốt cuộc là ai đây?

Quý Miên Miên lấy một cái bánh há cảo cắn một ngụm, vẫn là hương vị trong trí nhớ.

...

Nháy mắt, Noel trôi qua trong bình yên. Thực ra Yến Thanh Ti cũng không để ý tới ngày này, nhưng Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong lại như trẻ con, mang về một cây thông Noel để ở phòng khách, còn treo đầy đồ trang trí nữa.

Hôm nay là tết Dương lịch, cả nước được nghỉ, Nhạc Thính Phong ở nhà với Yến Thanh Ti.

Quý Miên Miên đến thăm Yến Thanh Ti, cô phát hiện cô gái nhỏ này hôm nay tâm trạng rất vui vẻ, không phải kiểu ở ngoài vui vẻ nhưng ánh mắt lại đượm buồn như mọi lần mà là thực sự vui mừng, thậm chí còn sáng lên những ánh nhìn rạng rỡ.

Yến Thanh Ti hỏi cô có phải có chuyện gì tốt không, Quý Miên Miên lắc đầu.

Cô không nói, Yến Thanh Ti cũng sẽ không vặn hỏi, chỉ cần cô cao hứng thì chuyện gì cũng chẳng quan trọng nữa.

"Hôm nay cuối năm, hay là em ở lại đây đi, đừng về nữa."

Quý Miên Miên lắc đầu: "Thôi, em phải về, dù sao... đó cũng là nhà em."

Yến Thanh Ti thở dài một tiếng, Quý Miên Miên bỗng nhiên trưởng thành làm cô thấy rất đau lòng.

Trời còn chưa tối mà Quý Miên Miên đã về, Yến Thanh Ti gói ghém cho cô rất nhiều đồ mang về, hận không thể chuyển cả nhà sang cho cô được.

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti đứng ở cửa vào trong nhà: "Đi rồi, ở ngoài lạnh lắm, có lẽ sẽ có tuyết đấy."

Yến Thanh Ti nhìn cái bụng còn chưa nhô lên được chút nào của mình, lại nhìn Nhạc Thính Phong hầu hạ mình như hầu hạ lão Phật gia thì không khỏi thở dài một tiếng: "Anh nói xem, em mới mang thai chưa được bao lâu mà sao cứ có cảm giác lâu lắm rồi vậy?"

"Không có, mới có mấy ngày mà, còn lâu mới đến một năm."

Yến Thanh Ti cảm thán một tiếng: "Chính vì em nhàn quá nên mới có cảm giác một ngày dài như một năm đó."

--- O ---

Chương 1427: Mỗi Ngày Sau Khi Quen Em Với Anh ĐềuĐặc Biệt

Hiện tại Tết Dương Lịch long trọng hơn so với trước kia nhiều lắm, ở Nhạc gia thì không có gì thay đổi nhiều, chỉ là thức ăn càng thêm phong phú hơn mà thôi.

Trên bàn cơm, Nhạc phu nhân nói: "Đây là cái Tết đầu tiên trong suốt 30 năm mẹ sống ở Nhạc gia mà mẹ vui vẻ như thế này."

Yến Thanh Ti cảm thấy chua xót trong lòng, Nhạc Thính Phong cười nói: "Mẹ, mẹ đừng nói thế nữa, chờ qua năm cháu trai trưởng của mẹ ra đời, mẹ còn vui hơn cả năm nay."

Nhạc phu nhân cười híp cả mắt: "Đúng thế, đúng thế, sang năm chắc chắn còn vui hơn..."

Yến Thanh Ti nhìn hai người bọn họ, nói: "Đây cũng là năm con vui vẻ nhất từ sau năm 8 tuổi, có lẽ sau này sẽ càng vui hơn, nhưng năm nay vẫn là đặc biệt nhất."

Năm nay chính là năm cô có được hạnh phúc của mình, gia đình của mình. Đôi khi Yến Thanh Ti rất sợ, hạnh phúc này là một giấc mơ.

Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên trán cô: "Mỗi ngày sau khi quen em với anh đều đặc biệt."

Nhạc phu nhân quay đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã có tuyết rơi, đối với mỗi người bọn họ mà nói, đây là khoảnh khắc đáng giá ghi nhớ trong lòng, hơn nữa là ngày mà họ mãi mãi quý trọng.

Sau khi ăn cơm tối, mọi người cùng ngồi xem ga la cuối năm, Yến Thanh Ti nhìn thấy Cận Tuyết Sơ hát trên sân khấu, phía dưới fan vung gậy huỳnh quang làm cho cả một vùng như biển tuyết trắng vậy.

Cô cười nói: "Nếu không phải đang mang thai thì năm nay có khi em cũng tham gia tiệc cuối năm."

Chị Mạch nói năm nay có vài đài mời cô tới dự tiệc cuối năm, vốn định chọn cho cô một nhà đài có sức ảnh hưởng lớn nhất, nhưng hiện tại đừng có nghĩ tới mấy cái đó, thành thật ở nhà đợi đi thôi.

Sauk hi ăn cơm chiều, cô cảm thấy cho dù sang năm có được mời thì cô cũng sẽ không đi. Cuộc đời này, ai mà biết được mình có thể cùng đón với người thân bao nhiêu cái Tết chứ?

So với đứng ở trên sân khấu nhận những tràng vỗ tay hư ảo thì thà ở nhà ăn cùng người thân một bữa cơm chiều vẫn tốt hơn.

Yến Thanh Ti nhắn một tin Chúc phúc trên weibo, chụp đồ ăn do Nhạc phu nhân làm, cô ôm lấy Nhạc Thính Phong, chụp ảnh hai người hôn môi nhau, nhưng lại chèn một cái icon trái tim to đùng che hết mặt.

#nữ thần thật không yêu nghề nha, Lãnh Hương hôm nay bắt đầu công chiếu mà không tuyên truyền, lại ở đó đóng phim yêu đương? Nhưng thức ăn cho chó này tôi thích. #

#nữ vương đại nhân cứ việc cho chó ăn, việc tuyên truyền hãy để chúng em#

#vừa xem Lãnh Hương về, nữ thần của ta thật sự là diễn ai là giống người đó, ai nói chị diễn kém thì đúng là đã tự tát lên mặt mình rồi#

#Đã bao hết cả rạp, cầu nữ thần khen ngợi#

#thổ hào kìa, nữ vương đại nhân, người định thực sự không cho chúng em nhìn mặt hoàng đế bệ hạ sao? #

Hôm nay Lãnh Hương khởi chiếu, cộng thêm ảnh yêu đương của Yến Thanh Ti, vô tình lại làm nóng cư dân mạng, vào đọc bình luận thì thấy rất nhiều người nói về người đàn ông của nữ vương.

Có một người rất nổi tiếng trong làng giải trí có biệt hiệu là V, bình thường tin tức nào anh ta đưa ra cũng là sự thực, hôm nay anh ta đã đăng một tin: Có một nguồn tin nhỏ tiết lộ rằng chồng của nữ diễn viên Y là một siêu cấp phú hào trong nước, một người đàn ông kim cương, có tài có mạo, nếu người này tiến vào làng giải trí thì phỏng chừng rất nhiều ngôi sao nam sẽ mất đi bát cơm. Về phần đó là ai thì mọi người không nên hỏi, vì tôi không dám nói, hậu trường rất kinh khủng, thực không dám nói!

Sau khi anh ta đưa tin lên, một đám người đặt câu hỏi liệu diễn viên Y kia có phải là Yến Thanh Ti?

Vì thế, cái tên Yến Thanh Ti cứ thế lại được hâm nóng lên.

Trước khi ngủ, Yến Thanh Ti lại lướt weibo sau đó nói đùa với Nhạc Thính Phong: "Hiện tại anh đã thành hoàng đế bệ hạ rồi đấy."

--- O ---

Chương 1428: Em Là Nữ Vương Đại Nhân Của Anh

Nhạc Thính Phong đứng thẳng dậy, nửa quỳ trên giường, kéo mu bàn tay của Yến Thanh Ti ra hôn lên rồi nói: "Anh chính là nô tài của nữ vương đại nhân, không đúng, em chính là bà chủ đại nhân của anh."

Hai bàn tay siết chặt, Yến Thanh Ti nhìn hai chiếc nhẫn cưới giống hệt nhau trên ngón áp út, trong lòng dịu dàng: "Vậy anh phải bảo vệ em cả đời."

Nhạc Thính Phong giang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Yến Thanh Ti, mặt áp vào bụng cô, nói: "Em và cả con nữa!"

Yến Thanh Ti là phụ nữ là phụ nữ có thai nên không thể thức đêm, hơn nữa lại còn ngủ rất sớm. Không bao lâu sau, Nhạc Thính Phong ôm cô nhìn đồng hồ đếm thời gian.

Tích tắc, kim đồng hồ chầm chậm xoay vòng, dần dần nhích tới con số 12.

Nhạc Thính Phong thấy đã tới đúng 12 giờ, năm mới đã sang, anh liền cúi đầu hôn lên trán Yến Thanh Ti: "Bà xã, năm mới vui vẻ!"

Bàn tay nhẹ xoa lên bụng cô: "Con yêu, năm mới vui vẻ!"

...

Nhạc phu nhân cảm thấy mình có thể ngủ được, dù sao hôm nay bà cũng rất vui, thế nhưng trở lại phòng rồi, lăn đi lăn lại trên giường mãi mà chẳng ngủ được, cứ không ngừng lấy di động ra xem. Kỳ thực bà cũng chẳng biết mình nhìn cái gì, lướt tới lướt lui liền lướt tới một trang tin, trên bản tin là gương mặt của Hạ An Lan.

Nhạc phu nhân bĩu môi, tiện tay vứt luôn điện thoại đi. Hôm nay là Nguyên đán, thế mà ông ấy chẳng gọi một cuộc điện thoại này. Cả ngày nói thích bà, thích cái sợi len ấy, ngay cả đêm giao thừa cũng không gọi được một cú điện thoại, tin nhắn cũng không thèm gửi là sao?

Thế mà còn muốn viết tên bà lên hộ khẩu nhà ông ta nữa, nằm mơ đi.

Mắt thấy đã sắp 12 giờ, Nhạc phu nhân liếc nhìn cái di động vẫn không có gì nhúc nhích, sau đó bèn kéo chăn ngủ luôn.

Nhưng một lát sau, bà lại kéo chăn ra, để lộ mỗi cái đầu của mình, hay là... ông ấy bận nhiều việc nhỉ?

Nhất là hôm nay, chắc chắn ông ấy sẽ càng bận, mình không thể quá khó tính với ông ấy được.

Nhạc phu nhân lại cầ lấy điện thoại, đọc tin tức về Hạ An Lan, hành trình cả ngày hôm nay của ông ấy đúng là kín mít.

Bà thở dài một tiếng, thôi vậy... ai bảo ông ấy là tổng thống chứ?

Nhạc phu nhân khẽ cắn môi, không so đo với ông ấy nữa, gọi cho ông ấy một chút vậy.

Nhưng vừa mới mở danh bạ, còn chưa kịp tìm thấy số thì điện thoại đã vang lên, nhìn thấy số máy gọi tới, Nhạc phu nhân kích động ngồi dậy, lập tức bắt máy: "Alo..."

Nói xong, bà cảm thấy thanh âm của mình hình như hơi nóng ruột, như thể bà đang chờ mong cuộc điện thoại này lắm vậy.

Nhạc phu nhân cố ý hạ giọng, giả bộ không chút để ý: "Này... Trễ thế này rồi, còn có việc gì sao?"

Giọng Hạ An Lan mềm mại: "Còn chưa ngủ ư?"

Nhạc phu nhân bĩu môi: "Hôm nay cùng với hai vợ chồng Thính Phong ăn tất niên, nói chuyện cao hứng quá nên giờ vẫn chưa ngủ được."

"Anh cũng chưa ngủ."

"Đương nhiên tôi biết ông chưa ngủ, không thì ai đang gọi điện cho tôi chứ?"

Hạ An Lan cười nói: "Lạc Thành có tuyết rơi rồi."

"Đúng thế, tuyết rơi rồi, sao ông lại biết vậy?" Nhạc phu nhân hỏi xong liền cảm thấy mình ngốc, chắc chắn là ông ấy xem dự báo thời tiết rồi.

Hạ An Lan nói: "Còn rơi rất nhiều, rất lạnh..."

Nhạc phu nhân càng nghe càng thấy không thích hợp. Thanh âm của ông ấy sao lại như đang ở bên ngoài thế nhỉ? Không đúng, không phải vấn đề ở đây, quan trọng là sao ông ấy lại biết tuyết rơi rất nhiều, và trời rất lạnh?

Ôi trời, má ơi...

Nhạc phu nhân vội vàng nhảy khỏi giường, vọt tới bên cửa sổ, lập tức kéo rèm ra. Bên ngoài tối đen như mực, đèn trên đường chỉ có thể chiếu sáng một khoảng không gian rất nhỏ.

--- O ---

Chương 1429: Được Rồi, Em Thừa Nhận Em Thích Anh

Tuyết rơi xuống thật sự rất nhiều.

Bên tai bà lại vang lên tiếng của Hạ An Lan: "Anh nhớ rõ năm trước, lúc giao thừa, ở thủ đô cũng có tuyết rơi, nhưng năm nay lại không có, hình như anh chưa từng ngắm tuyết rơi bao giờ..."

"Anh... đang ở đâu?" Thanh âm Nhạc phu nhân hơi run run. "Anh..."

"Bỏ đi, anh không cần nói nữa..."

Nói xong, Nhạc phu nhân liền cúp máy, vứt di động sang một bên, xỏ đôi dép lê vào rồi chạy vụt xuống nhà.

Vừa mở cửa ra bà liền cảm nhận được gió lạnh và những bông tuyết lạnh thấu xương phả vào mặt.

Lúc ấy Nhạc phu nhẫn đã muốn quay vào mặc thêm quần áo, nhưng cuối cùng lại không đi nữa, bà cắn răng một cái rồi phi ra ngoài.

Đi qua con đường nhỏ đã phủ đầy tuyết dẫn ra cổng, Nhạc phu nhân nghe được cả tiếng dép bì bạch trong tuyết của mình. Tuyết cũng nhanh chóng bám vào hai chân làm bàn rét run.

Nhạc phu nhân mở cổng ra, quả nhiên thấy bên ngoài có một chiếc xe màu đen đang đỗ giữa trời tuyết rơi.

Trên cỏ có một người đang đứng, thân ảnh cao lớn, trong đêm tuyết càng thêm vĩ đại.

Ông thấy cổng mở ra, từ trong có một thân ảnh gầy nhỏ chạy vọt ra thì hơi sửng sốt một chút, sau đó chạy ngay tới trước mặt bà, cả giận mắng: "Sao em lại mặc áo ngủ mà chạy ra đây hả?"

Nhạc phu nhân lạnh run, hai hàm răng va vào nhau cành cạch: "Em... Em quên..."

Bông tuyết đậu trên lông mi của bà rồi nhanh chóng tan chảy.

Hạ An Lan lập tức cởi áo khoác của mình ra, phủ lên người bà rồi ôm bà ngồi vào xe.

Trên ghế lái và ghế phụ, Ngự Trì và lái xe yên lặng ra ngoài, bọn họ có chết cũng không muốn ngồi trên xe làm kỳ đà.

Lái xe cũng rất hiểu chuyện, trước khi xuống xe còn tăng nhiệt độ điều hòa lên.

Hạ An Lan nhanh chóng cầm lấy hai tay Nhạc phu nhân xoa xoa: "Anh chỉ muốn tới nhìn em một chút, không muốn làm phiền tới em."

Nhạc phu nhân vẫn rét tới phát run: "Lừa... Đồ lừa đảo... Không muốn... quấy rầy tôi, anh... Sao còn gọi cho tôi làm gì?"

Hạ An Lan đặt tay Nhạc phu nhân vào trong ngực áo của mình, sau đó ôm mặt bà, cúi đầu hôn lên hai cánh môi lạnh như băng: "Anh cũng không nghĩ giờ em lại thông minh thế này."

Nhạc phu nhân cảm giác nụ hôn nhanh chóng làm mình ấm áp trở lại.

Nhưng hôn một hồi, nhiệt độ trên cơ thể bà không những về như bình thường mà còn... dần nóng lên.

Đại khái là mấy ngày không gặp nên Nhạc phu nhân cũng rất nhớ Hạ An Lan, cho nên... hai người đều rất quấn quýt.

Cảm giác được bàn tay của Hạ An Lan tiến vào trong áo ngủ của mình, Nhạc phu nhân vội vàng đè tay ông xuống: "Không được đâu..."

Hạ An Lan để trán mình tì lên trán Nhạc phu nhân, thở dồn dập: "Anh biết không được, nhưng cứ nhìn thấy em... sao anh lại không thể khống chế được mình, làm sao bây giờ?"

Nhạc phu nhân đỏ mặt: "Thế cũng không được, không khống chế được cũng phải khống chế, nếu không em đi vào đấy."

Hạ An Lan cười nhẹ ra tiếng: "Được rồi, sẽ không dọa em nữa..."

"Mi Mi, thực ra em cũng thích anh, đúng không?"

"Em... Chuyện đó... Anh suy nghĩ nhiều rồi." Ánh mắt Nhạc phu nhân đảo xung quanh, không dám nhìn vào mặt Hạ An Lan.

Hạ An Lan giữ lấy cằm bà, để bà đối diện với mình: "Em đoán ra chuyện anh đang ở bên ngoài, em cũng rất muốn gặp anh, đúng không? Nên em mới vội vã như thế, ngay cả áo khoác cũng quên mặc vào."

"Nào có..."

"Em nhìn dép của em đi, đi ngược còn không biết."

Nhạc phu nhân cúi đầu thấy đúng là mình đi dép ngược thì nhất thời mặt đỏ tai hồng: "Được rồi, được rồi... Em thừa nhận... Em thừa nhận... Chính là... thích anh."

--- O ---

Chương 1430: Vừa Thấy Ông Ấy Cười Thì Lòng Bà LạiRục Rịch

Thanh âm của Nhạc phu nhân càng lúc càng nhỏ, ba tiếng cuối cùng gần như không nghe được.

Nụ cười trên mặt Hạ An Lan càng thêm rực rỡ: "Mi Mi... Hôm nay anh rất vui."

"Muộn thế này rồi, anh... còn tới đây làm gì? Ngày mai anh không có việc gì à?" Lúc đoán ra Hạ An Lan tới đây, tim Nhạc phu nhân đập thình thình, quả thực muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Lúc nhìn thấy ông, mũi bà hơi đau, không biết là do bị đông lạnh hay do cảm động nữa?

Bà không ngờ Hạ An Lan ở xa như thế, sau khi xong việc lại tới đây.

Bà giống như cô bé con mười tuổi, trong lòng cảm động tới rối tinh rối mù.

Hạ An Lan hôn lên gò má còn đang nóng của bà: "Anh sợ không đến sẽ có người tức giận."

"Ai tức giận, em là loại người nhỏ nhen như thế sao? Em rất dễ tính, một cuộc điện thoại thôi cũng thấy vừa lòng rồi." Nhạc phu nhân sốt ruột nói ra, nói xong lại thấy hối hận, trên mặt đỏ lại càng thêm đỏ.

Hạ An Lan không nói chuyện, yên lặng mỉm cười nhìn bà, trong ánh mắt của ông toàn là vẻ nhu tình, dường như có thể hòa tan cả băng tuyết ngoài trời kia.

Nhạc phu nhân thấy ông mãi không nói gì thì ngẩng đầu nhìn một cái, vào giây phút nhìn sâu vào mắt ông, bà đã mắng một câu, mẹ nó, ông có thể đừng nhìn thế không hả? Bởi vì vừa thấy ánh mắt của ông là người lão nương lại rục rịch rồi.

Khi Hạ An Lan đối đãi với một người dịu dàng, trên đời này tuyệt đối không một ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông.

Hạ An Lan ôm chặt bà: "Đối với em, anh không muốn chỉ dùng một cái điện thoại. So với việc chỉ nghe giọng nói, anh muốn nhìn thấy người thật hơn."

Trong lòng Nhạc phu nhân rên lên một tiếng, xong rồi, xong rồi, bà không thể trốn được một kiếp này rồi.

Hôm nay bà còn nói Thanh Ti và thằng con ngốc của mình buồn nôn, nhưng... hiện tại bà thấy mình còn đáng buồn nôn hơn.

Nhạc phu nhân hít vào một hơi, hỏi: "Thế sao anh không gọi cổng?"

"Nếu anh gọi cổng, nhỡ đâu gọi cả vợ chồng Thanh Ti dậy thì sao?"

"Vậy sao anh còn gọi điện thoại cho em, anh không sợ đánh thức em à?" Hạ An Lan dí tay lên trán bà: "Anh biết em chưa ngủ."

Nhạc phu nhân bĩu môi: "Sao anh biết được? Anh có phải em đâu, chẳng lẽ anh đặt máy quay lén trong phòng em à?"

Hạ An Lan gạt tóc mái của bà sang một bên: "Vì anh biết trong lòng em có anh."

Nhạc phu nhân nhìn ông một hồi, sau đó kêu một tiếng, đầu rúc vào ngực ông.

Một lát sau, bà ngẩng đầu, căm giận nói: "Anh đã ngần này tuổi đầu rồi, sao còn nói một câu dụ người như thế chứ? Anh nói xem, có phải lúc còn trẻ đã từng thử nghiệm với rất nhiều cô gái khác, đúng không?"

"Loại chuyện này khi gặp được người mình thích thì vô sự tự thông, không cần phân biệt tuổi tác."

Nhạc phu nhân lườm ông một cái, sao có thể vô sự tự thông được. Thằng con ngốc của bà lúc mới thích Thanh Ti thì ngu ngốc muốn chết, không biết phải làm thế nào, nếu không phải sau này bị Thanh Ti dạy dỗ, thêm bà hỗ trợ thì còn lâu nó mới cưới được Thanh Ti vào cửa.

Tuyết rơi rất lặng lẽ, Lạc Thành trong đêm thật yên lặng.

Mấy người Ngự Trì đứng bên ngoài, trên vai đã phủ đầy tuyết trắng. Bọn họ ngửa đầu nhìn trời, trong lòng đang nghĩ, không biết khi nào thì phu nhân và ngài tổng thống mới xuống xe chứ?

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hạ An Lan ôm Nhạc phu nhân, trong lòng yên tĩnh, mọi chuyện phức tạp, rườm rà giờ phút này đều bay biến cả. Nhưng mặc kệ thế nào, ông cũng phải đối mặt với nó.

Hạ An Lan hôn Nhạc phu nhân: "Anh phải về rồi." Ông thực sự lưu luyến bà, nhưng... ông phải trở về.

--- O ---

Chương 1431: Xoay Người Đi Rồi Vẫn Biết Anh ĐangCười Với Em

Nhạc phu nhân kinh ngạc: "Làm sao anh về được? Tuyết rơi nhiều thế này?"

"Không sao? Không phải bão tuyết, hơi nữa tuyết cũng rất nhỏ, không ảnh hưởng gì."

"Nhưng..." Nhạc phu nhân dừng một chút, lại nói: "Được rồi, thế anh về đi, trên đường đi cẩn thận, sau khi về tới nơi an toàn thì gọi điện cho em."

Bà biết công việc của Hạ An Lan thật sự có liên quan tới nhiều người, ông bỏ ra vài giờ chạy từ thủ đô tới đây thăm mình thật sự là đã bỏ thời gian đi làm việc riêng rồi.

Hạ An Lan vỗ lên lưng Nhạc phu nhân: "Được, anh biết rồi... Em vào đi."

"Áo của anh." Nhạc phu nhân cởi áo khoác ra trả lại cho Hạ An Lan nhưng bị ông ngăn lại.

"Anh ở trong xe, không cần đâu, em mặc nó vào, ở bên ngoài lạnh lắm." Hạ An Lan mở cửa xe ra, Nhạc phu nhân cắn môi bước xuống.

Hạ An Lan vươn tay, Ngự Trì đưa một cái ô cho ông.

Ông mở ô, đưa cho Nhạc phu nhân: "Vào đi, đừng đi nhanh quá!"

Nhạc phu nhân trong lòng mất mát, bà không cầm lấy ô mà giang hai tay ôm lấy ông.

Hạ An Lan trên mặt tươi cười ấm áp và dịu dàng: "Mau vào đi, vài ngày nữa anh lại tới thăm em."

Nhạc phu nhân gật đầu, cầm lấy ô, mặc áo khoác của Hạ An Lan, chậm rãi đi vào cổng Nhạc gia. Đi được vài bước, bà quay đầu thấy Hạ An Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ, Ngự Trì đã mở một cái ô khác ra che cho ông.

Tuy rằng không nhìn thấy mặt ông nhưng bà biết ông đang mỉm cười nhìn bà, ông luôn cười.

Người Nhạc phu nhân rất lạnh, nhưng lòng bà lại rất ấm áp.

Áo khoác của Hạ An Lan rất lớn, dài tới đầu gối bà, giống như trẻ con mặc áo của người lớn vậy, gió lạnh cuốn góc áo lên, lùa vào bên trong.

Nhạc phu nhân run run một chút, bà mặc áo của Hạ An Lan còn lạnh như thế, ông không mặc chẳng phải sẽ lạnh hơn sao?

Ông không vào xe, chắc chắn là ông muốn nhìn thấy bà đi vào trước, bà đi càng chậm thì ông càng phải ở ngoài trời lạnh lâu. Nhạc phu nhân giơ tay vẫy vẫy Hạ An Lan, sau đó xoay người chạy rất nhanh.

Nhìn Nhạc phu nhân đi vào, nụ cười trên mặt Hạ An Lan vẫn không biến mất.

Ông nhìn cánh cổng lớn của Nhạc gia, nói: "Ngay cả cổng cũng không biết đóng, sao không thể làm người ta bớt lo lắng được thế này. Ngự Trì, cậu vào trong khóa lại đi."

Ngự Trì: "Tiên sinh, tôi vào trong đó khóa cổng, sau đó... ra kiểu gì?"

Hạ An Lan ghé mắt ý bảo anh ta tự quyết đi, Ngự Trì lập tức cúi đầu: "Vâng, tôi biết rồi."

Chỉ trong chốc lát, Ngự Trì sau khi đóng cổng lại thì vượt tường ra ngoài.

Nhạc phu nhân trở lại phòng liền đứng ở chỗ cửa sổ, kiễng chân muốn nhìn xem Hạ An Lan đã đi chưa, nhưng bà không nhìn thấy gì cả.

Nhưng bà vẫn đứng bên cửa sổ rất lâu.

Đợi đến khi chân lạnh cóng rồi bà mới quay về giường, dép của bà đã ướt đẫm, trên sàn nhà đầy những dấu chân ẩm ướt. Hai chân Nhạc phu nhân rất lạnh, mãi không ấm lại, nhưng nhìn áo khoác đặt bên gối, bà liền cảm thấy ấm áp trong lòng. Bà vươn tay ôm áo vào trong lòng, hít hà chút hơi ấm còn vương lại của Hạ An Lan, nhắm mắt lại.

...

Đêm mới qua một nửa, tuyết vẫn tiếp tục rơi, Quý Miên Miên hơi mệt nhưng cô vẫn không muốn ngủ.

Cô đang đợi, cô hy vọng có thể đợi được.

Mấy hôm nay, từ sau buổi sáng thấy có người treo đồ ăn sáng trên cửa cho mình, Quý Miên Miên liên tục nhận được lễ vật.

Đêm Bình An, cô nhận được một quả táo.

Lễ Noel, cô nhận được một bộ đồ trang điểm.

Tất cả đều treo ở trên cửa, giống như quà của ông già Noel vậy, vừa thần kỳ lại vừa thần bí.

--- O ---

Chương 1432: Sao Anh Trở Lại Rồi Mà Không XuấtHiện?

Đêm nay là giao thừa, không biết... cô sẽ nhận được cái gì?

Quý Miên Miên đang chờ người kia tới, trong lòng cô rất khẩn trương và chờ mong, cô không biết mình đang chờ mong cái gì, giống như một người bị lạc giữa sa mạc, lúc tuyệt vọng nhất lại nhìn thấy một gốc cây màu xanh vậy.

Mà nơi có cỏ sẽ cách nguồn nước không xa, nước trên sa mạc là tất cả hy vọng mà người ta mong chờ.

Quý Miên Miên không biết vì sao, cô nghĩ không thể nào, không thể nào... nhưng cô lại rất chờ mong, cô hy vọng có thể thấy được kỳ tích.

Nhưng đôi lúc cô lại sợ hãi... cô sợ mình sẽ bị thất vọng.

Tất cả đèn trong phòng Quý Miên Miên đều tắt, chỉ để một cây nến. Cô cũng không xem ti vi, không xem di động, ngồi yên trên mặt đất, tựa lưng vào cửa.

Cô cuộn mình thành một đoàn, không biết một đêm dài này khi nào sẽ qua đi?

Đây là đêm duy nhất từ khi Diệp Thiều Quang ra đi, cô cảm thấy không đau đớn nhất.

5 giờ sáng, tuyết đã ngừng rơi, toàn bộ Lạc Thành bị một mảnh trắng xóa bao phủ, trời dù không có nắng như đã bị sắc trắng của tuyết làm cho sáng bừng.

Lạc Thành bước vào một năm mới, nhưng hết thảy không khác gì ngày hôm qua, mọi người vẫn bận rộn như thế.

Quý Miên Miên ngồi dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, thân thể của cô hơi nghiêng về bên trái, sau đó ngã xuống, đầu đập bịch xuống sàn.

Quý Miên Miên tỉnh lại, cô mở mắt ra, sau đó sửng sốt một chút, vội nhìn đồng hồ thì thấy đã 5 rưỡi sáng.

Trong lòng cô căng thẳng, vội vàng đứng lên. Vì đứng dậy quá nhanh nên bị choáng váng, trước mắt tối sầm lại, hai chân run lên, thân mình lung lay như sắp đổ. Quý Miên Miên vội vàng bám vào cánh cửa mới đứng vững được.

Một lát sau, cô mới có cảm giác khá hơn một chút, vội vàng mở cửa ra, ngoài cửa không một bóng người, nhưng trên cửa đã treo một túi giấy rất đẹp.

Quý Miên Miên lấy túi xuống, bên trong là một hộp trang sức, cô run run mở ra, ở trong có mấy cái vòng cổ.

Hôm qua, lúc ở công ty, khi cô và một nữ đồng nghiệp ăn trưa đã nói một câu, gần đây có mấy cái vòng cổ rất đẹp nhưng mấy cái vòng đó đều được bán trọn gói cùng với nhau như bán sỉ vậy.

Trái tim Quý Miên Miên run rẩy giống như bị một ly nước nóng rót vào.

Cô vội chạy ra ngoài, hành lang không có một bóng người, nhưng có thể thấy một chiếc thang máy đang đi xuống.

Nghỉ tết, người ở nơi này chủ yếu là thành phần tri thức cao cấp hoặc người có tiền, bình thường sẽ không có người đi lại sớm như thế. Ai đang đi xuống, là người đó sao?

Quý Miên Miên run run bấm thang máy, nhưng tốc độ thang lên quá chậm, Quý Miên Miên không muốn chờ mà vọt vào cầu thang thoát hiểm, liều mạng chạy xuống.

Một hơi chạy xuống hai mươi mấy tầng lầu, lúc xuống tới nơi cô đã thở hồng hộc, nhưng người trong thang máy đã sớm không thấy nữa rồi.

Cô thở hổn hển hai hơi, sau đó chạy tới hỏi người bảo vệ của tiểu khu: "Chú à... Vừa rồi... Vừa rồi có ai trong này đi ra không?"

Bảo vệ lắc đầu: "Không có."

Quý Miên Miên lạnh run: "Chú nghĩ lại xem thật sự không có ư?"

Bảo vệ lắc đầu: "Không có, thật sự không có đâu... Quý tiểu thư, cô mau đi lên đi, trời lạnh như thế, cô mặc mỏng manh quá."

Quý Miên Miên không cam lòng: "Cái đó... Có người đi vào không? Không phải người của tiểu khu chúng ta, là người lạ ấy."

"Không, bây giờ ở đây quy định nghiêm ngặt lắm, người xa lạ nếu không phải chủ nhà thì không thể đi vào đâu."

--- O ---

Chương 1433: Rốt Cuộc Anh Ở Đâu?

Quí Miên Miên nhìn hộp trang sức trong tay, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.

Cô cúi đầu cô đơn quay về, vừa mới bước vào cửa thì phía sau có người gọi: "Quý Miên Miên."

Quý Miên Miên xoay người lại thì thấy Lãnh Nhiên từ ngoài đi vào, trợ lý đưa anh ta tới cửa rồi để anh ta tự mang hành lý lên.

Diễn viên đôi khi là như thế, dù ngày Tết, chỉ cần anh hấp dẫn thì phim vẫn cứ phải quay đều thôi.

Lãnh Nhiên tháo khẩu trang xuống, sau đó chụp mũ của mình lên đầu Quý Miên Miên: "Hắc, đúng là cô rồi, cô đang... đi tập thể dục đấy à? Sao mặc ít như thế?"

Quý Miên Miên cố gắng nặn một nụ cười nhưng cười không nổi: "Đúng thế, ra ngoài... tập thể dục."

Lãnh Nhiên nhìn vẻ mặt mất mát của cô thì biết tâm tình của cô đang không tốt.

Cậu cười nói: "Quý Miên Miên, chúc mừng năm mới."

Quý Miên Miên gật đầu: "Anh cũng thế, chúc mừng năm mới. Lần này về nghỉ ngơi mấy ngày đấy à?"

"Phải, tôi đã nói với chị Mạch là tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày."

"Nghỉ ngơi? Đêm nay phải tham gia lễ trao giải Kim Phỉ mà?"

"Tham gia trao giải còn sướng hơn phải quay phim ngoài trời gió tuyết nhiều. Đúng rồi, tối nay chị Thanh Ti có tới không?"

"Có, có tham gia!"

"Vậy tốt rồi, mẹ tôi rất muốn xin chữ ký của chị ấy."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy. Quý Miên Miên nhìn vòng cổ trong tay, trong lòng rất cô đơn. Vì sao người đó không chịu lộ diện chứ?

Sau đó Quý Miên Miên đi tới phòng camera để xem lại băng ghi hình nhưng lại chẳng thấy gì, thậm chí một bóng người cũng không thấy.

Quý Miên Miên đứng ở trước gương đeo từng cái vòng cổ lên, chiếc nào cũng rất đẹp.

Nhưng... người đưa vòng cổ rốt cuộc đang ở đâu? Vì sao người đó không chịu xuất hiện?

...

Yến Thanh Ti nói với Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong là tối nay cô muốn đi tham gia lễ trao giải, nhận giải thưởng dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất. Đây là giải thưởng cả đời chỉ được lấy một lần, với cô mà nói nó chính là sự khẳng định.

Trong lòng Nhạc Thính Phong thực sự không muốn, tham dự lễ trao giải này phải mặc lễ phục, phải đi giày cao gót, anh chỉ sợ Yến Thanh Ti xảy ra chuyện không may.

Nhưng Yến Thanh Ti đã cam đoan với anh sẽ không đi dày cao gót, cũng không mặc lễ phục dạ hội, thế nên anh đành phải đồng ý.

Nhạc Thính Phong cũng biết Yến Thanh Ti rất thích nghề diễn của mình, cô đang ở giai đoạn bay lên, nhưng giờ lại mang thai nên phải bỏ qua cơ hội phát triển lên thời kỳ hoàng kim nhất.

Giữa gia đình và sự nghiệp, cô chỉ có thể lựa chọn một thứ mà thôi.

Người làm chồng như anh cũng nên ủng hộ một chút công việc của cô mới đúng.

Vì thế, 4h chiều ngày hôm đó, Nhạc Thính Phong tự mình lái xe đưa cô tới địa điểm hóa trang. Anh mặc quần áo rất bình thường, là một chiếc áo lông màu đen, đội mũ, đeo khẩu trang, thoạt nhìn cũng chẳng khác nào những người qua đường khác. Anh nói với Yến Thanh Ti, hôm nay anh sẽ làm lái xe cho cô.

Nhưng khi đưa cô tới hậu trường rồi anh liền rời đi, dù sao người ở đây rất đông, vạn nhất bị người ta phát hiện ra thì không tốt lắm.

Chị Mạch vắt óc tìm mưu tính kế, cuối cùng cũng chọn được cho Yến Thanh Ti một bộ đồ để lên nhận giải. Đó là một cái quần đen, phía dưới đi giày đinh kỵ sĩ. Chị Mạch lại tìm cho cô một cái áo khoác ngắn, trên vai đính những cái đinh lòe xòe rủ xuống, rất hợp với vẻ đẹp bức người của Yến Thanh Ti, thoạt nhìn có chút tùy ý nhưng lại rất vừa mắt. Dù sao cũng không ai quy định là nhất định phải mặc váy, so với một đám minh tinh ăn mặc lòe loẹt thì ăn mặc cá tính thế này lại rất nổi bật.

--- O ---

Chương 1434: Lão Nương Đây Bị Cô Bức Đến Hết CáchRồi

Về phần Lãnh Nhiên, chị Mạch cũng không phí quá nhiều tâm tư, dù sao mặc đẹp người đẹp thì mặc thế nào cũng đẹp, hơn nữa đàn ông cũng dễ đối phó hơn.

Lúc trang điểm, Quý Miên Miên cũng tốn rất nhiều tâm tư, tận lực giảm ít đồ trang điểm lên mặt cô nhất, hơn nữa đồ trang điểm đều là chọn loại thích hợp với phụ nữ có thai.

Cô dựa vào kiểu quần áo hôm nay Yến Thanh Ti mặc mà dặm lông mi thật dày, đuôi mày xếch lên, khóe mắt cũng hơi xếch, môi lúc đầu dùng màu hồng nhạt, nhưng sau đó lại không thấy ổn lắm, nhìn thấy giống nữ sinh hơn, cũng không hợp với quần áo ngày hôm nay, vì thế chọn luôn màu tím mị hoặc. Sau khi thay đồ, quả nhiên khí thế toát ra hừng hực, đàng hoàng, mị hoặc nhưng không hề mất đi khí phách.

Chị Mạch bảo Yến Thanh Ti đứng lên, ngắm phải ngắm trái rồi gật gù: "Tốt lắm, sau này em nên theo đuổi thời trang trung tính kiểu này. Miên Miên, làm tóc cho Thanh Ti một chút."

Yến Thanh Ti mặc không phức tạp nhưng lại có tính công kích, tóc không cần làm quá cầu kỳ để tránh đoạt mất sự nổi bật của khuôn mặt. Quý Miên Miên kéo thẳng tóc của Yến Thanh Ti ra sau vai, cắt một ít, sau đó dùng keo xịt tóc cố định.

Yến Thanh Ti đứng lên nhìn chính mình trong gương rồi cười nói: "Đây là tạo hình mà cần ít thời gian nhất từ trước tới nay, tốt lắm, so với kiểu mặc váy của các em gái thì em cảm thấy chị Mạch đây rất tinh tế."

Chị Mạch thở dài một tiếng: "Lão nương cũng là bị cô bức cho không còn cách nào khác. Em có biết là chị tìm... Quên đi, không nói nữa, hôm nay giải thưởng này chúng ta chắc chắn phải giành lấy."

Yến Thanh Ti mỉm cười, nụ cười có thể dùng một từ kinh điển mà người ta hay dùng là "mê người" để miêu tả. Quý Miên Miên kích động nói: "Đẹp trai lắm."

Ngay cả Lãnh Nhiên đang ngồi hóa trang ở gần đó nhìn sang cũng nói: "May mắn hôm nay em không ra sân khấu cùng chị Thanh Ti, nếu không bị chị cướp hết mọi nổi bật rồi."

Chị Mạch cười nói: "Đừng có ngó nghiêng nữa, mau mau đi thay quần áo đi, em ra sân khấu sớm đấy."

Lãnh Nhiên ra một cái dấu OK, sau đó ngậm miệng không nói.

Chị Mạch nói với Yến Thanh Ti: "Lúc em ra ngoài là 6 giờ, cùng với Tần Ảnh Đế. Nếu mấy người tới trước không câu giờ thì chính là vào lúc đó."

Vì Yến Thanh Ti và Tần Cảnh Chi cùng diễn trong Tiêu Phòng Điện, mà năm nay bộ phim này lại đứng đầu trong danh sách các phim giật giải, thế nên hai người sẽ lên sân khấu cùng nhau. Lúc nãy Tần Cảnh Chi có đến chào hỏi cô, nhưng vì anh ta là diễn viên lớn nên ban tổ chức sắp xếp cho anh ta hẳn một phòng hóa trang riêng.

A, đúng rồi, hôm nay Yến Thanh Ti còn gặp được Hạ Lan Tú Sắc, cô ta cũng tới đây tham gia.

Lúc Hạ Lan Tú Sắc nhìn thấy cô thì tỏ ra cực kỳ thân thiết làm Yến Thanh Ti chịu không nổi. May là có chị Mạch nổi giận kêu người đuổi cô ta đi, bằng không ngày mai trên mặt báo sẽ lại có tin Yến Thanh Ti bắt nạt diễn viên mới.

Thời gian chờ đợi trong hậu trường rất nhanh, lần này lễ trao giải Kim Phỉ được tường thuật trực tiếp ở trên mạng, trở thành ngày hội lớn nhất Internet, fan ruột của các ngôi sao cũng không quên lên weibo kêu gọi, tất cả đều ngồi xem trực tiếp, sợ bỏ qua cơ hội thấy thần tượng của mình bước trên thảm đỏ."

Yến Thanh Ti không ngần ngại mở trực tiếp toàn cảnh mình hóa trang, Quý Miên Miên dẫn đầu cầu xin nữ hoàng được có thêm ảnh, cứ thế khiến cho nhóm fan rần rần kêu la.

Đến khi Tần Cảnh Chi gõ cửa tiến vào, thấy hóa trang của Yến Thanh Ti thì anh ta sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Cô nói xem... Cô như thế này, lát nữa lên thảm đỏ là cô ôm cánh tay tôi hay tôi ôm cánh tay cô đây?"

--- O ---

Chương 1435: Chồng Em Nói Phải Nghỉ Ngơi Cho Tốt

Yến Thanh Ti đưa cho anh ta một lựa chọn: "Anh có thể khoác tay tôi."

Hai người xuất phát. Lúc đi qua hành lang, gặp phải Ảnh Hậu Hướng Vãn Phong, cô thấy Yến Thanh Ti thì cười nói: "Ôi, Thanh Ti, hôm nay nhìn em được đấy. Trong tất cả các ngôi sao nữ thì em mặc ấp áp nhất rồi, thực hâm mộ em quá đi. Về chị cũng phải nói với người đại diện của chị chuẩn bị quần áo mới được, thế này lạnh chết mất."

Yến Thanh Ti có ấn tượng khá tốt về Hướng Vãn Phong, trước kia lúc hoạt động cũng từng gặp mặt, người này hiền lành hào phóng, tính tình dễ chịu, lúc mới vào nghề cũng bị dìm cho không thấy ánh mặt trời, sau đó dựa vào cố gắng của bản thân mà từng bước được tẩy trắng, thành tựu hiện nay không ai có thể lay động được. Hôm nay cô ấy tới đây để làm khách quý trao giải.

Yến Thanh Ti cười nói: "Vì hôm nay em biết chị Vãn Phong sẽ tới nên em biết mặc váy gì cũng vô ích, cho nên cứ mặc thế này thôi."

Đối với nữ diễn viên mình thích, Yến Thanh Ti thực sự tôn trọng. Hướng Vãn Phong cười nói: "Nói chuyện với em chị rất thích..."

Hai người cùng nhau ra ngoài. Hướng Vãn Phong hỏi cô gần đây đang nghỉ ngơi à? Cô ấy đang chuẩn bị đầu tư cho một bộ phim, muốn mời Yến Thanh Ti tham gia.

Yến Thanh Ti vừa nghe thì cúi đầu nhìn bụng mình, cười nói: "Đúng là em đang nghỉ ngơi, chồng em nói hiện tại em phải nghỉ ngơi đã."

Hưỡng Vãn Phong cười ha ha: "Đã hiểu, đã hiểu..."

Ngồi xe do Ban tổ chức sắp xếp đi tới cửa vào thảm đỏ, Yến Thanh Ti nhìn thời gian, quả nhiên đã hơn 6 giờ rưỡi, ngôi sao nào cũng không hề nghĩ tới chuyện buông tha cơ hội xuất hiện trên thảm đỏ, nhất là hôm nay lễ trao giải này có rất nhiều phóng viên đứng ở dọc hai bên đường thảm đỏ, còn có đội ngũ fan đông đảo đứng ở đằng xa nữa.

Cửa xe mở ra, Yến Thanh Ti bước xuống trước, sau đó gọi một tiếng, có tiếng đáp lại từ bên trong. Cô vươn tay ra như một vị hiệp sĩ, dìu Tần Cảnh Chi bước ra, một màn này gần như hút hết ánh mắt của mọi người.

Lúc đi qua thảm đỏ, Tần Cảnh Chi khoác tay Yến Thanh Ti, rất nhiều phóng viên chỉ hận không thể chụp được nhiều ảnh hơn.

Hai người ai cũng không ngờ rằng trời lạnh như thế, dù đường vào chỗ tổ chức lễ trao giải đã được che chắn kỹ càng nhưng vẫn rất lạnh, Yến Thanh Ti thực bội phục mấy nữ ngôi sao mặc váy hở ngực, hở lưng, dù giữa gió lạnh thế này mà vẫn cố mỉm cười.

Hai người dùng thời gian ngắn nhất bước qua thảm đỏ, ký tên lên ảnh lưu niệm sau đó nhanh chóng rời đi, vội vàng chạy vào trong.

Lúc trên mạng phát trực tiếp tới đoạn hai người xuất hiện thì mạng gần như đơ luôn, fan của Yến Thanh Ti, còn có những người ủng hộ cặp đôi này đều gần như phát điên lên.

Không bao lâu sau, có một bình luận rất nổi bật #đúng là một nữ vương rất có cốt khí#

Cuối cùng cũng được ngồi xuống, ngồi xung quanh Yến Thanh Ti và Tần Cảnh Chi không có người nào quen, nhưng cũng là những ngôi sao đã từng gặp mặt một, hai lần. Sau khi chào hỏi những người xung quanh xong, Yến Thanh Ti lấy từ trong túi ra điện thoại của mình.

Chị Mạch định làm cho cô một cái xắc cầm tay nhỏ, nhưng Yến Thanh Ti cảm thấy hôm nay mình mặc quần áo, nếu cầm xắc tay thì không hợp lắm.

Tần Cảnh Chi ở bên cạnh cũng lấy di động ra, nói với Yến Thanh Ti: "Nào, chụp chung một tấm ảnh đi."

Anh ta giơ điện thoại di động của mình lên, Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn vào màn hình, cười một cái thật tươi.

Nhưng Tần Cảnh Chi còn chưa kịp bấm chụp thì đã có thêm vài cái đầu ló vào.

Vốn Tần Cảnh Chi muốn cùng Yến Thanh Ti chụp riêng một tấm, kết quả, không ngờ lại thành một tấm chụp ảnh tập thể.

--- O ---

Chương 1436: Tôi Mặc Kệ, Lão Ta Không Thể Được

Anh up ảnh chụp đó lên weibo, còn add thêm một câu: "Ai giúp ta xóa hết những người phía sau đi, trẫm vốn chỉ muốn chụp riêng với mình Ái phi mà thôi.:):)"

Người khác đọc câu này thì cả thấy Tần Ảnh Đế chỉ đang nói giỡn, vì mấy người trong ảnh đều cười rất xán lạn, còn có chút khôi hài.

Nhưng không ai biết Tần Cảnh Chi đang nói thật.

Ngồi bên tay trái Yến Thanh Ti là một nhóm bốn anh chàng "tiểu thịt tươi", hôm nay là khách quý tới biểu diễn, là một nhóm nhạc rất nổi tiếng trong nước, tuổi còn nhỏ hơn cả Lãnh Nhiên, lúc xin Yến Thanh Ti ký tên còn đỏ mặt.

Yến Thanh Ti cảm thấy cậu nhóc ngồi cạnh mình rất đáng yêu nên còn chụp ảnh chung với cậu ta, cậu đỏ mặt nói lời cảm ơn.

Đại điển trao giải chính thức bắt đầu. Yến Thanh Ti biết chương trình này rất dài, bởi vì có rất nhiều tiết mục phải biểu diễn, trao giải nữ diễn viên mới xuất sắc sẽ ở khoảng giữa bữa tiệc, vì thế suốt quá trình cô đều phải giữ nụ cười trên môi, dáng ngồi cũng ngay ngắn, bởi ai mà biết được đám thợ ảnh lúc nào thì chĩa máy vào anh cơ chứ?

Trong suốt quá trình, Yến Thanh Ti nhắn tin cho Nhạc Thính Phong nhưng anh lại không hồi âm, điều này làm cho cô rất kinh ngạc.

Yến Thanh Ti không biết Nhạc Thính Phong hiện không tiếp điện thoại của cô là vì anh đang bận làm khó Giang Lai: "Hôm nay ai là người trao giải cho vợ tôi?"

"Là... Một đạo diễn phim điện ảnh rất nổi tiếng, nhưng..." Giang Lai dừng lại, muốn nói nhưng lại không dám nói.

Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Nhưng cái gì? Nói mau..."

Giang Lai nhỏ giọng nói: "Tuy rất nổi tiếng nhưng danh tiếng trong nghề lại không được tốt... Nghe nói... các nữ diễn viên hợp tác với ông ta đều bị ông ta... đưa lên giường."

Nhạc Thính Phong nhất thời tìm được lý do, cả giận nói: "Thế sao lại để ông ta trao giải cho vợ tôi? Không được, kiên quyết không được, bà chủ của các anh xinh đẹp như thế, sao có thể sắp xếp một người như lão ta lên trao giải cơ chứ? Vạn nhất ở trên sân khấu lão sàm sỡ cô ấy thì sao hả?"

"Nhưng mà sếp, đó là do ban tổ chức chương trình quyết định mà."

Giang Lai nói thầm trong lòng, nhỡ đâu... vạn nhất người đoạt giải không phải bà chủ thì sao đây?

Nhạc Thính Phong hất cằm, nheo mắt nhìn anh ta: "Tôi mặc kệ, lão ta không được là không được."

Giang Lai cẩn thận nói: "Nhạc tổng, đây là quyết định tốt, nhưng giờ chương trình đã bắt đầu rồi, sao có thể thay đổi được. Đạo diễn kia cho dù có gan bằng trời cũng không dám ở trên sân khấu động tay động chân gì đâu, ở dưới bao nhiêu người nhìn chằm chằm như thế, lại còn chiếu trực tiếp nữa chứ.

Nhạc Thính Phong âm trầm: "Lão tử sẽ đổi, cậu nói gì cũng vô nghĩa, có thể nói cái gì khác được không?"

Giang Lai run run, liên tục nói: "Cái này... cái này... Được rồi, ông chủ, nhưng mà... anh muốn đổi thành người nào?"

Nhạc Thính Phong cong môi cười: "Cậu lại đây."

Giang Lai cúi đầu, nghe thấy cái tên Nhạc Thính Phong nói thì mặt tái như đít nhái.

--- O ---

Chương 1437: Đẹp Hay Không Đẹp Thì Cũng Là ChồngTôi

"Bởi vì nghe nói người đoạt giải thưởng năm nay là hai vị có danh tiếng cực kỳ tốt, không biết các khán giả đang theo dõi trực tiếp chương trình có nghĩ tới thần tượng nhà mình không ạ? Tôi thật sự muốn biết, không thể chờ được nữa rồi."

Trên màn hình lớn xuất hiện vài tên nữ diễn viên, cuối cùng là tên của Yến Thanh Ti.

Màn hình chiếu đến tạo hình Chiêu Quý Phi, Yến Thanh Ti cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đó là nhân vật đầu tiên cô diễn sau khi về nước, đảo mắt một cái đã là chuyện của một năm về trước rồi.

Trong lúc đang bần thần, Yến Thanh Ti nghe thấy người ta xướng tên mình cho đề mục nữ diễn viên mới xuất sắc nhất.

Cô sửng sốt một chút, Tần Cảnh Chi ở bên cạnh vội vàng gọi cô: "Chúc mừng cô, mau lên sân khấu đi."

Giữa những tiếng vỗ tay, Yến Thanh Ti lấy lại tinh thần, mấy máy quay của nhà đài đã hướng sẵn về phía cô.

Cô hít sâu một hơi, đứng lên, nở nụ cười rực rỡ, hoàn mỹ nhất, xoay người ôm lấy Tần Cảnh Chi ở bên cạnh một cái ngắn ngủi.

Cô nghiêng người bước qua bốn cậu trai trẻ, bởi vì cô ngồi ở giữa nên cũng không tiện đi lại. Nhưng mấy đứa nhỏ này thực sự rất lễ phép, đều đứng dậy để cô bước ra ngoài. Yến Thanh Ti sau khi nói lời cảm ơn bọn họ bèn vẫy vẫy tay với xung quanh một chút rồi tiến lên sân khấu.

Vốn Yến Thanh Ti tưởng lúc nghe thấy tên mình cô sẽ rất khẩn trương, không ngờ sau khi hồi hộp một chút thì cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bởi vì cô tin tưởng vào năng lực của mình, cô cảm thấy diễn xuất của mình, nhan sắc của mình đều có giá trị, giải thưởng này thuộc về cô là lẽ đương nhiên, sao cô phải chột dạ chứ?

Yến Thanh Ti bước lên từng bước, mỗi một bước đều rất vững vàng, con đường phía trước, tương lai phía trước thế nào cô đều rất rõ ràng.

Nam diễn viên giành được giải thưởng này tên là Phong Tử Kỳ, hai người chưa từng gặp nhau, lúc đi lên sân khấu thì nắm lấy tay nhau.

Người chủ trì nói chuyện với cả hai một chút, hỏi bọn họ có hồi hộp hay không?

Phong Tử Kỳ nói anh ta rất hồi hộp, không ngờ mình lại được giải này, giờ anh ta rất vui vẻ.

Yến Thanh Ti lại nói mình không hồi hộp: "Tôi cũng tưởng mình sẽ hồi hộp tới phát run, nhưng khi nghe thấy tên mình được xướng lên, tôi lại rất bình tĩnh."

Người chủ trì nói đùa rằng hôm nay nhất định là do cô mặc quần áo nên lúc đi trên thảm đỏ không bị đông lạnh, cho nên mới không run rẩy, câu nói đùa này làm cho mọi người bên dưới đều cười to.

Cuối cùng, người chủ trì nói: "Giải diễn viên mới xuất sắc này chính là lời khẳng định tuyệt vời nhất dành cho hại vị, hiện tại chúng tôi sẽ mời lên vị khách quý trao giải ngày hôm nay. Hôm nay khách quý lên trao giải vô cùng, vô cùng đặc biệt, hơn nữa cũng cực kỳ, cực kỳ lợi hại, tuyệt đối không ai có thể tưởng tượng được... Tôi có dự cảm, người đó vừa xuất hiện thì cái tên được tìm kiếm nhiều nhất đêm nay sẽ thuộc về anh ấy, nói không chừng, anh ấy cũng sẽ đoạt luôn danh hiệu người có phong thái nhất đêm nay..."

Yến Thanh Ti vừa nghe thì trong lòng đã buồn bực, trời ạ, giỏi thế cơ à?

"Xin mời tổng tài Nhạc Thính Phong của tập đoàn Nhạc thị, mời ngài lên trao giải cho hai vị đây."

Nghe được cái tên kia, chân Yến Thanh Ti mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã oạch xuống.

Cô... không nghe nhầm đấy chứ?

Nhạc, Thính, Phong, đúng là ba tiếng này đấy chứ?

Yến Thanh Ti ngoáy ngoáy lỗ tai, cô nghe thấy dưới khán đài một trận hoan hô rền vang, quay đầu lại thì thấy một người từ sau cánh gà đi ra.

Nhìn anh, Yến Thanh Ti rất muốn nói một câu, rất sáng, giống hệt một người đàn ông luôn mang hào quang sau lưng vậy.

Giống như một ngôi sao, đi tới đâu cũng làm cho người ta chói mắt.

Vốn Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong đã quá quen mắt, chỉ cảm thấy đẹp trai hay không đẹp trai thì vẫn cứ là chồng mình thôi.

--- O ---

Chương 1438: Ngồi Xem Đôi Này Phát "Cẩu Lương"

Nhưng hôm nay anh lại đẹp trai quá mức, cô bỗng như nghe thấy thanh âm của vô số tình địch đang chạy tới.

Yến Thanh Ti sờ sờ bụng, may mà có con rồi! Con ngoan, con tới đúng lúc lắm.

Nhạc Thính Phong mặc một bộ đồ tây màu đen đơn giản, áo sơ mi trắng, không thắt caravat cũng không thắt nơ, áo trong mở hai cúc trên cùng, tất cả các cúc áo đều là vàng được khảm ngọc xanh ở giữa, người biết hàng sẽ cảm thán một câu, cái này mới gọi là giàu nha!

Dưới đài, những đạo diễn, diễn viên từng hợp tác với Yến Thanh Ti đều biết rõ, ai nấy cũng đang chửi thầm trong lòng, mẹ nó, thế này thì ăn "cẩu lương" đến nghẹn chết mất thôi. Thật muốn vạch mặt đôi vợ chồng nhà này.

Quên đi, ai mà dám vạch mặt chứ, thôi thì cứ xem họ hành người ta đi.

Người chủ trì biết người trao giải này vừa mới được đổi, tuy nhiên họ đều là những người tâm lý vững vàng, tuy rằng trong lòng buồn bực nhưng ở trên sân khấu cũng chẳng bộc lộ ra cái gì.

"Hôm nay Nhạc tiên sinh tới tham dự lễ trao giải này thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn. Dường như trước đây Nhạc tiên sinh chưa từng tham gia những hoạt động như thế này, không biết cơ duyên nào đưa ngài tới đây?"

Nhạc Thính Phong đứng ở trên đài, lúc anh nghiêm trang thì những người khác đều lác mắt.

Nhạc Thính Phong nói: "Hôm nay tới dự chương trình này là vì năm sau, không, chính là năm nay, Nhạc thị sẽ chính thức tiến quân vào ngành điện ảnh. Kỳ thật, năm ngoái tôi đã bắt đầu làm, kết quả thử nghiệm rất tốt."

Những người không biết rõ chân tướng, sau khi nghe những lời này sẽ nghĩ, a, thì ra là thế, người này xuất hiện là muốn phát ra tín hiệu Nhạc thị muốn tiến quân vào ngành giải trí, cũng như đang muốn nói, đều tránh ra hết, ông đây muốn giết người.

Lúc trao giải, Nhạc Thính Phong trao cho Phong Tử Kỳ trước, bắt tay một cái đơn giản và nói câu chúc mừng.

Sau đó, anh cầm lấy cái cúp dành cho nữ diễn viên, khi mắt anh và mắt Yến Thanh Ti gặp nhau, nhất thời lửa văng khắp nơi.

Yến Thanh Ti tiếp nhận giải thưởng từ tay Nhạc Thính Phong. [Sao anh lại tới đây? ]

[Để trao giải cho vợ anh! Có phải rất kinh ngạc hay không? ] [Kinh ngạc em gái anh ấy]

Yến Thanh Ti đột nhiên hiểu ra, cô nhắn tin cho anh mà anh không trả lời hóa ra là muốn làm chuyện này. Có chết cô cũng không tin người được ban tổ chức mời trao giải ban đầu là Nhạc Thính Phong, tên lưu manh này không biết đã làm gì nữa?

Nhạc Thính Phong vươn tay: "Chúc mừng, Yến tiểu thư."

Yến Thanh Ti hít sâu một ngụm, vươn tay, siết chặt: "Cám ơn!"

Nhạc Thính Phong còn muốn ở trên đài ôm Yến Thanh Ti một cái, nhưng bên dưới nhiều người như thế, còn có rất nhiều thợ ảnh, vì thế anh chỉ có thể nhẫn nhịn. Thời gian bắt tay giữa anh và Yến Thanh Ti dài hơn với Phong Tử Kỳ một chút, lúc buông ra, lòng bàn tay Yến Thanh Ti đã đỏ ửng.

Điểm động tác nhỏ ấy không ai phát hiện ra, chỉ có hai người họ biết. Ít nhất, ở trong mắt người ngoài, hai người quá bình thường.

Người chủ trì gọi Nhạc Thính Phong lại, vừa rồi bên phía đạo diễn chương trình có người người xem trực tiếp vừa tăng lên chóng mặt, hy vọng anh có thể ở lại thêm một chút.

"Xin Nhạc tiên sinh dừng bước, có thể ngài không biết, khi anh xuất hiện, số người theo dõi trực tiếp chương trình lập tức tăng vọt, rất nhiều khán giả trên mạng gửi câu hỏi tới ngài, chúng tôi có thể hỏi ngài hai vấn đề được không?"

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Có thể."

"Vấn đề thứ nhất, xin hỏi... Ngài còn độc thân ư?"

--- O ---

Chương 1439: Tôi Không Có Bạn Gái, Tôi Có Phu Nhân

Nhạc Thính Phong không hề suy nghĩ liền trả lời: "Thật xin lỗi, không phải."

Người chủ trì vẻ mặt ngoài ý muốn, dưới đài vang lên vài thanh âm đầy mất mát, anh ta hỏi: "Vậy bạn gái ngài là..."

Anh ta còn chưa hỏi hết câu, Nhạc Thính Phong đã trả lời: "Thật xin lỗi đã ngắt lời anh, ở đây tôi cần sửa lại một chút, tôi không có bạn gái nhưng đã có phu nhân, tôi đã kết hôn, hơn nữa... năm tới sẽ được làm cha."

Lần này, trên mặt người chủ trì vẻ ngoài ý muốn đã chuyển thành khiếp sợ, dưới đài vô số tiếng kinh hô vang lên.

Yến Thanh Ti cúi đầu nhìn chiếc cúp trong tay, trên mặt không giấu nổi nụ cười.

Máy quay quay cận cảnh chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Nhạc Thính Phong. Vì sợ bị nhận ra nên Nhạc Thính Phong đã mua thêm một đôi nhẫn tình nhân, anh đeo chiếc dành cho nam, chờ về nhà sẽ đeo chiếc nhẫn nữ cho Thanh Ti.

Một hồi lâu sau, người chủ trì mới nói: "Tôi thực sự đã nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng của vô số thiếu nữ, nhưng phải biết rằng, các cô gái tốt, những người đàn ông tốt đều luôn sớm được chú ý. Nhưng chúng tôi vẫn rất muốn biết, liệu cô gái như thế nào có thể cướp được trái tim của một người đàn ông xuất sắc như ngài?"

Khóe môi Nhạc Thính Phong gợi lên: "Là người tốt nhất trong mắt tôi."

Thanh âm của anh vừa dứt đã bị mấy tiếng thét chói tai lấn át, dưới đài và trên lầu có không ít fan đang gào thét.

Người chủ trì lại cười nói: "Lại nói tiếp, Nhạc tiên sinh và Thanh Ti của chúng ta có một điểm rất giống nhau, đó là... đều đã kết hôn rồi."

Yến Thanh Ti nói một câu: "Đành chịu thôi, cô gái tốt luôn sớm bị để mắt mà."

Người chủ trì liên tục gật đầu: "Lời này quá đúng."

Sau khi hỏi xong, Nhạc Thính Phong đi xuống, người chủ trì xin hai diễn viên đoạt giải phát biểu cảm nghĩ.

Yến Thanh Ti và Phong Tử Kỳ nhún nhường nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Phong Tử Kỳ mở miệng trước.

Anh ta nói thực ra rất chung chung, cũng không có gì sai sót trong lời nói cả.

Đến phiên Yến Thanh Ti, cô cười cười nói: "Từ năm ngoái xuất đạo cho tới bây giờ, tôi như người trải qua một giấc mộng dài, có tốt, có xấu, nhưng với tôi mà nói, thu hoạch một năm này của tôi so với 20 còn nhiều hơn rất nhiều. Tôi phải cảm ơn đoàn làm phim Tiêu Phòng Điện đã cho tôi có cơ hội được đứng ở đây, cảm ơn các fan thân yêu, cũng cảm ơn chính bản thân tôi. Còn nữa... Tôi cảm ơn chồng mình vì đã cho tôi một gia đình..."

Yến Thanh Ti nâng tay hôn lên chiếc nhẫn kim cương rồi giơ tay đang cầm cúp lên.

Dưới đài, tiếng vỗ tay như sấm, Yến Thanh Ti và Phong Tử Kỳ cùng nhau đi xuống.

Xong việc, Yến Thanh Ti không muốn ở lại nữa, muốn mau chóng ra về.

Nhưng cô vừa mới lấy được giải thưởng mà đã rời đi thì không tốt lắm, chỉ có thể ngồi lại xem tiếp.

Tần Cảnh Chi nói với cô: "Cô đừng đi, nhỡ sau đó cần tới cô nữa thì sao? Chờ thêm chút đi!"

Yến Thanh Ti cảm thấy làm sao có thể có thêm giải gì nữa chứ. Cô là người mới, có thể đoạt được một giải cũng là quá tốt rồi.

Kết quả anh ta lại nói rất chuẩn, cô có thêm một giải thưởng dành cho người mới được hâm mộ nhất.

Yến Thanh Ti cảm thấy giải thưởng này cứ như là bị người ta cố tình nặn ra ấy, nhưng còn tốt hơn là không có, thế là cô lại lên đài đi dạo một vòng nữa.

Trên mạng đã bùng nổ vô số tin tức về lễ trao giải Kim Phỉ, mấy cái tên Yến Thanh Ti, Tần Cảnh Chi, còn tên vài ngôi sao khác nữa cứ liên tục được tìm kiếm trên mạng, nhưng giống như người chủ trì nói, người được tìm kiếm nhiều nhất hôm nay chính là Nhạc Thính Phong, một người đàn ông nhiều tiền lại còn đã kết hôn, loại đàn ông tốt như thế này tìm ở đâu ra nữa đây?

--- O ---

Chương 1440: Cảm Giác Quen Thuộc

Toàn bộ lễ trao giải còn kéo dài thêm nửa giờ nữa, ngoại trừ một lần ra ngoài đi toilet thì Yến Thanh Ti vẫn không về. Mặc dù có nhiều ngôi sao đã về trước nhưng cô lại cảm thấy rời đi như thế là rất không tôn trọng người khác.

Cho nên cô vẫn chờ đến khi kết thúc buổi lễ.

Sau khi kết thúc, Yến Thanh Ti khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của vài người rồi vội vàng rời đi.

Quý Miên Miên thấy Yến Thanh Ti đi ra thì lập tức chạy tới khoác cho cô một chiếc áo lông dài từ cổ tới chân. Cả bọn đều lo lắng gần chết, chỉ sợ cô bị mệt mỏi.

Quý Miên Miên nhỏ giọng nói: "Chị, ông chủ ở trong xe chờ chị, chúng ta mau về thôi. Lên xe rồi em sẽ tháo trang sức ra co chị."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Được."

Tiểu Từ lấy ra một cái túi giữ nhiệt cho cô cầm.

Quý Miên Miên không dám để Yến Thanh Ti đi quá nhanh, nhưng phía trước có rất nhiều phóng viên, Yến Thanh Ti vẫn phải mỉm cười với họ và nói vài ba câu.

Đi được vài bước, Yến Thanh Ti nói: "Không được, chị phải vài toilet đã." Quý Miên Miên nói: "Em đi cùng chị."

Chỉ không ngờ, vào toilet lại gặp Hạ Lan Tú Sắc cùng Thân Tố Hi đang ở đó.

Hai cô gái này gần đây gây ra rất nhiều tranh luận, nhiều người ở trên mạng còn dè bỉu nói một cuộc thi Tìm kiếm tài năng cuối cùng toàn tuyển ra một đám đã đi phẫu thuật thẩm mĩ.

Thân Tố Hi khiếp vía thốt lên: "Xin chào... Tiểu thư Thanh Ti, em là fan của chị, chị có thể... ký cho em được không?"

Thanh âm của cô ta rất quen, Yến Thanh Ti vừa nghe đã run lên.

Cô nhìn Thân Tố Hi hai giây, muốn từ trên mặt cô ta nhìn ra điểm gì đó. Sau đó, cô nhận lấy cuốn sổ, ký tên của mình lên.

Thân Tố Hi tiếp nhận, cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn tiểu thư Thanh Ti, cảm ơn chị..."

"Đừng khách sáo."

Yến Thanh Ti đột nhiên hỏi: "Cô... trước đây đã tới Lạc Thành bao giờ chưa?"

Thân Tố Hi cười nói: "Có, từng tới rồi... Em tới đây du lịch với ba mẹ, Lạc Thành rất đẹp, em rất thích nơi này."

Yến Thanh Ti gật đầu không nói gì nữa.

Cô tạ lại nói: "Vậy em đi trước, hẹn gặp lại, sau này có cơ hội, hy vọng chị có thể chỉ điểm cho em vài điều."

Yến Thanh Ti: "Hẹn gặp lại."

Hôm nay Thân Tố Hi mặc một bộ dạ hội hở lưng, lộ ngực, bó sát mông, nhìn cô ta, Yến Thanh Ti cảm thấy lạnh hết cả người.

Cô ta thải đôi giầy phải cao tới 11cm, lắc môi rời đi. Yến Thanh Ti nheo mắt nhìn theo.

Quý Miên Miên nhìn Yến Thanh Ti thất thần, không biết đang nghĩ gì bèn gọi: "Chị, chị không đi sao?"

"Đi chứ, đang mải suy nghĩ mấy chuyện, đi thôi."

Yến Thanh Ti thở dài một tiếng, sau khi mang thai có phải cô trở nên đa nghi hơn rồi không?

Ra khỏi toilet, xuyên qua hành lang, lúc đi đến trước thang máy thì thấy một người đàn ông cúi đầu đi tới. Anh ta đi rất nhanh, mặc áo lông rộng, vóc dáng không thấp, mang khẩu trang nên không nhìn rõ mặt.

Quý Miên Miên vừa thấy liền giữ chặt lấy Yến Thanh Ti, lập tức tiến lên đứng chắn trước cô, thân hình nghiêng qua đón người đàn ông kia đi tới.

Hai người chạm vào nhau, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy bả vai như bị đập nát, người này sao lại khỏe như thế?

Quý Miên Miên cả giận mắng: "Anh đi thế nào đấy hả? Đi đường thì phải ngẩng đầu lên chứ?"

Người nọ liên tục nói: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Tôi đang vội nên không để ý..."

Nói xong bèn bước đi, Yến Thanh Ti không để ý tới hắn, chỉ hỏi xem Quý Miên Miên thế nào.

Quý Miên Miên xoa xoa bả vai: "Không sao, người này cũng khỏe thật, may mắn là em cũng khỏe không kém."

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai