1901-1920

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1901: Bọn Họ Thật Sự Không Thể Cho Ai BiếtBí Mật Sao?

Quý Miên Miên cúp điện thoại liền vội vàng chạy về bên giường bệnh, cô nhìn Mộ Dung phu nhân, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ. Cô và Mộ Dung Miên là tới giúp gia sản nhân lên nhiều hơn, hôm nay gia sản cũng đã trong tay, nếu người này chết, bọn họ phải làm sao bây giờ? Làm không tốt là sẽ bị người ta hiểu lầm, nếu như người ta nói hai vợ chồng bọn họ cùng nhau mưu hại Mộ Dung phu nhân thì thật đúng là hết sức oan uổng.

Quý Miên Miên mắt nhìn thấy Mộ Dung phu nhân đang khó thở, tim với mạch đang đập chậm lại, trong lòng cô gấp gáp vô cùng.

Quý Miên Miên lo lắng, ở trong phòng bệnh đi tới đi lui, "Bác sĩ, có biện pháp gì hay không, làm cho bà ấy có thể tỉnh lại một chút không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Không có cách nào, bà ấy đã lỡ mất thời gian giải độc tốt nhất."

Vốn là sau khi giải quyết phu nhân Jones, nếu Mộ Dung Miên nhanh chóng mang theo bà rời khỏi phòng dưới đất thì vẫn là có thể cứu về, thế nhưng Brown lại tới, bị hắn trì hoãn lâu như vậy, thời gian trị liệu tốt nhất sẽ không còn.

Trong lòng Quý Miên Miên hận không thể đem Brown chặt thành tám mảnh, sớm biết vậy, lúc dưới tầng ngầm nên kiên quyết trừng trị bọn họ, chỉ tại bản thân cô mềm lòng.

Trên giường, Mộ Dung phu nhân mở mắt ra một lần, chỉ có điều ý thức lại không tỉnh táo, trong miệng cô vẫn kêu: "Randy... Randy... Con trai của mẹ..."

Quý Miên Miên vội vàng nói: "Người cố gắng chống đỡ thêm một chút, rất nhanh sẽ về tới nơi, rất nhanh... Anh ấy lập tức sẽ trở về..."

Hiện tại Miên Miên vô cùng đồng cảm với Mộ Dung phu nhân, chồng và con trai đều chết hết, hôm nay bà cũng đang đứng trên bờ vực tử vong, mặc dù Mộ Dung Miên không phải là con ruột nhưng với tình hình ý thức bà không còn tỉnh táo thì khi nhìn thấy khuôn mặt đó, đoán chừng cũng sẽ không nghĩ nhiều như thế.

Đợi khoảng nửa giờ, Mộ Dung Miên mới trở về, trong lúc đó, Mộ Dung phu nhân nhiều lần hấp hối, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tới bây giờ.

Bác sĩ thở dài nói: "Trong lòng bà ấy đang cố gắng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng, bà ấy còn có tâm nguyện vẫn chưa xong, cho nên chưa không muốn đi, chỉ là cũng không chống đỡ được bao lâu."

Ánh mắt Quý Miên Miên đỏ lên, như thế này thật sự là không có biện pháp gì sao?

Thật ra, Mộ Dung phu nhân là một người rất tốt, bà ấy không đáng chết. Đang lúc Quý Miên Miên lo lắng vạn phần, Mộ Dung Miên trở lại. "Ông xã, ông xã, anh mau... anh mau tới..."

Mộ Dung Miên cúi đầu, liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân, trong mắt của anh vẫn như trước lạnh như băng, trên tóc cùng bả vai đều bị sương mù làm ướt.

Anh mở miệng: "Tôi đã trở về."

Mộ Dung phu nhân phảng phất nghe được thanh âm của anh, chưa tới một hồi liền mở mắt ra, bà nhìn mặt Mộ Dung Miên, hốc mắt đỏ bừng, hai giọt lệ rơi xuống, run rẩy nói: "Randy..."

Mộ Dung Miên không nói gì, một lát sau, mới nói: "Thực sự bà cũng hiểu rõ, tôi không phải là hắn."

Quý Miên Miên sửng sốt, cô ở phía sau nhẹ nhàng chọc chọc Mộ Dung Miên, cho dù không phải nhưng lúc này cũng phải giả dạng làm con trai hiếu thảo chứ, đừng làm cho bà ấy ra đi trong tiếc nuối.

Vẻ mặt Mộ Dung phu nhân buồn bã đau thương đến cùng cực, khóe mắt lặng lẽ chảy nước mắt.

"Nhưng con... con... chính là con trai của mẹ..."

Quý Miên Miên chớp mắt mấy cái, lúc này Mộ Dung phu nhân thật sự là thần trí đã không còn minh mẫn ư?

Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Tôi không phải."

Sắc mặt Mộ Dung phu nhân tái nhợt, trong hốc mắt hết thảy đều là nước mắt, bà khóc lóc nói: "Mẹ biết... Con hận mẹ, nhưng có thể... có thể... tha thứ cho mẹ hay không? Mẹ thật sự không cố ý..."

Quý Miên Miên kinh ngạc, đây là có ý gì a, chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có bí mật gì không thể cho ai biết sao?

...

--- O ---

Chương 1902: CuộcĐời Này, Người Thua Thiệt Nhiều Nhất Là Con!

Cô vội vàng nhìn về phía Mộ Dung Miên, chỉ thấy anh vẫn không biến động, trên mặt phảng phất yên ả như gương.

Mộ Dung Miên bình tĩnh nói: "Bà trúng độc nên đầu óc có thể có chút không minh mẫn lắm, còn có điều gì chưa làm được, có thể nói cho tôi biết, tôi giúp bà làm, còn tài sản Mộ Dung gia, nếu như bà chết mà chưa tìm được người muốn giao cho, tôi có thể giúp bà toàn bộ."

Quý Miên Miên (⊙o⊙)!

Cô kinh ngạc không phải vì Mộ Dung Miên hào phóng như vậy, cô kinh ngạc chính là tại sao Mộ Dung Miên có thể nói với một người sắp chết như vậy, đây không phải là có chút tàn nhẫn sao?

Bất kể là nói thế nào, Mộ Dung phu nhân cũng không phải là người xấu, không cần kích động bà ấy như vậy?

Quý Miên Miên liếm khóe miệng chọc chọc Mộ Dung Miên, nhỏ giọng nói: "Anh nói chuyện cũng nên chú ý suy nghĩ một chút."

Mộ Dung Miên hướng cô mỉm cười, dùng ánh mắt nói cho cô biết, anh cực kỳ tỉnh táo, không có gì phải chú ý.

Mộ Dung phu nhân run rẩy vươn tay ra bắt được hai ngón tay Mộ Dung Miên, "Thiều... Quang..."

Bà kêu lên cái tên này khiến cho Quý Miên Miên chợt giật mình một cái, Thiều Quang?

Như thế này giải thích được trong lòng Mộ Dung phu nhân thật ra vẫn luôn biết Mộ Dung Miên hiện tại là Thiều Quang, bà rất tỉnh táo, bà chưa từng nhận lầm, vậy, lúc nãy... bà ấy lại gọi con trai?

Quý Miên Miên cảm giác mình thật giống như mình vừa nghĩ thoáng qua cái không nên nghĩ tới, cô thấy Mộ Dung Miên không nói gì.

Mộ Dung Miên vô thanh vô tức yên đứng ở đó một hồi lâu, nói: "Miên Miên, em cùng bác sĩ đi ra ngoài trước một chút đi?"

Quý Miên Miên dĩ nhiên rất muốn ở lại nghe xem lúc trước giữa bọn họ rốt cuộc có bí mật gì khó lường, nhưng Mộ Dung Miên lại không để cho cô nghe, cô có chút không tình nguyện, "Ông xã..."

Mộ Dung Miên siết chặt tay cô, nhìn ánh mắt của cô: "Miên Miên, đi ra ngoài trước chờ anh một lát, chỉ một lát..."

Trong ánh mắt của anh mang theo khẩn cầu, Quý Miên Miên thở dài: "Vậy, được rồi."

Thấy anh thật sự không muốn mình ở đây, cô đi ra ngoài trước.

Mộ Dung phu nhân nói với bác sĩ vẫn chưa nhúc nhích: "Kính nhờ... xin đi ra ngoài một chút."

Bác sĩ gật đầu, lúc này mới rời đi.

Hai người rời đi, đóng cửa lại, Mộ Dung Miên đứng ở bên giường, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ, giữa chúng ta thật ra thì không cần phải nói nhiều nữa, cũng đã sớm không thể thay đổi gì nữa rồi."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Thật xin lỗi..." Mộ Dung phu nhân nằm thẳng không thể động, chỉ có thể khóc, vẫn nói xin lỗi.

Trên máy móc, dấu hiệu sinh tồn lúc cao lúc thấp, thoạt nhìn thì cao cao thấp thấp, cũng giống như là cáp treo, bất cứ lúc nào cũng có thể chệch đường ray.

Thật ra, trong lòng Mộ Dung phu nhân hay ai cũng đều hiểu rõ rằng mình đã sắp đi, và sống đến bây giờ chỉ bởi vì bà muốn gặp anh, đây là tâm nguyện duy nhất của bà, tiếc nuối duy nhất.

Bí mật bà che giấu hơn hai mươi năm, người mà đời này bà mắc nợ nhiều nhất, cũng là quá khứ nhiều năm mà bà không nghĩ có ngày phải đối mặt như vậy.

Nước mắt Mộ Dung phu nhân dường như chảy mãi không ngừng, ánh mắt của bà thủy chung nhìn Mộ Dung Miên, không rời đi nửa tấc: "Mẹ lúc đầu... Thật không phải cố ý, mẹ cũng muốn mang con đi, mẹ thật sự muốn mang con đi..."

Mộ Dung Miên cười chế nhạo một tiếng: "Thế nhưng, cuối cùng bà vẫn không làm thế, không phải sao?"

"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Thật sự tôi đã nghe lời xin lỗi cả chục năm nay rồi, hơn hết bản thân tôi phải cảm tạ bà, nếu không tôi làm sao có thể gặp cô ấy."

Gặp được Quý Miên Miên, đây chính là ân huệ mà ông trời đã ban cho anh cả đời này.

Nếu như không có cô, có lẽ anh lúc này cũng đang vô tri vô giác, vĩnh viễn không biết mình sống vì cái gì?

--- O ---

Chương 1903: Bí MậtGiấu Giếm Nhiều Năm!

Giờ phút này, Quý Miên Miên ở bên ngoài vẫn dựng tai dán vào cửa, mơ hồ vẫn có thể nghe rõ lời nói bên trong, vừa lúc nghe thấy những lời nói này của anh.

Trong nội tâm cô ấm áp, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

Thật ra thì cô đã nhanh chóng đoán ra được quan hệ bên trong của hai người, nhưng chưa có nghe bọn anh chính miệng nói ra, cô cũng là không muốn nghĩ quá nhiều.

Bên trong vẫn còn tiếp tục nói chuyện, cô suy nghĩ một chút, dù sao đã nghe vậy thì nghe nghe hết xem sao.

Thanh âm của Mộ Dung phu nhân càng ngày càng yếu, ánh mắt của bà đã không còn chút tia sáng, mỗi một giây đều là cố gắng chống đỡ.

"Miên Miên là một cô gái tốt, con có thể cùng nó ở bên nhau, rất tốt... Mẹ biết trong lòng con vẫn hận mẹ, nhưng khi xưa mẹ cũng là..."

Trên mặt Mộ Dung Miên hiện lên sự mất kiên nhẫn: "Được rồi, bà không cần nói với tôi ban đầu bà có nhiều thống khổ, cái này không liên quan đến tôi, bà cũng không cần lấy cái chết ra để uy hiếp tôi khiến tôi phải tha thứ cho bà, lại càng không cần phải nói nguyện vọng cuối cùng của bà là gì.

Trong lòng bà nghĩ gì tôi đều hiểu, bà chẳng qua là muốn trước khi chết được nghe chính tôi nói ra miệng để cho trong áy náy lòng bà biến mất, bà cũng chỉ là nghĩ có thể yên tâm thoải mái đến khi chết, thế nhưng... Tại sao phải vậy?"

Đôi môi Mộ Dung phu nhân lay động, bà nhìn khuôn mặt lạnh lùng Mộ Dung Miên, nỗi khổ trong lòng nói không ra lời.

Trong cổ họng bà giống như là có tảng đá ngăn lại, nức nở nói: "Mẹ... mẹ vẫn muốn bù đắp, mẹ thật sự muốn đền bù lại cho con..."

"Cảm ơn, nhưng mà không cần. Còn nữa, chuyện giữa chúng ta, trừ chúng ta ra, tôi không hy vọng người ngoài biết, dù sao đây cũng không phải quá khứ vẻ vang gì." Mộ Dung Miên mặt lạnh, lời nói ra nửa điểm cũng không khách khí.

Anh vốn như một tảng đá lạnh lùng, thế nhưng hiện tại lại bắt đầu có chút trở nên hấp tấp.

Mộ Dung phu nhân vươn tay: "Mẹ... Mẹ..."

Mộ Dung Miên ngắt lời: "Bà muốn giao Mộ Dung gia cho ai, nếu như không chọn được người, chờ sau khi ngươi chết, tôi liền giúp bà đem đi làm từ thiện."

"Thiều Quang... Thiều Quang..."

Mộ Dung Miên đột nhiên quát lạnh một tiếng: "Đủ rồi, không nên gọi tên của tôi nữa, cái tên này đã chết, hiện tại không phải gọi là Mộ Dung Miên sao? Bà thật đúng là người mẹ tốt, cho dù là con của bà đã chết, bà vẫn muốn để cho mặt của nó, tên của nó tiếp tục sống sót. Một chút nữa, đợi bà chết đi rồi, xuống đến dưới đất sẽ nhìn thấy nó, các người tiếp tục mẹ con yêu thương nhau, thật tốt a. Yên tâm, tôi sẽ đem các người chôn ở chung một chỗ."

Ánh mắt của anh hùng hổ dọa người, hung ác nham hiểm, lời của anh cũng cực kỳ sắc bén, thậm chí cay nghiệt vô cùng.

Mộ Dung phu nhân sửng sốt, thiết bị trợ tim của bà bỗng nhiên đập rất nhanh.

Bà nhìn Mộ Dung Miên đột nhiên tức giận, tựa hồ thoáng cái hiểu được, thì ra là bà khiến cho anh hận không chỉ một lần.

"Có phải con... Có phải con... Hận mẹ, ban đầu, ban đầu... đem..."

Mộ Dung Miên vẻ mặt phiền chán: "Quên đi, bà không cần phải nói, tôi cũng không muốn nghe. Sau khi bà chết, tôi sẽ an bài cho bà một tang lễ náo nhiệt, sẽ đem bà cùng Mộ Dung Chí Hoành hợp táng, bà an tâm đi đi."

Mộ Dung Miên vừa nói vừa xoay người muốn đi.

Mộ Dung phu nhân vùng vẫy muốn đứng lên, bà khóc ròng nói: "Randy, không phải là mẹ chỉ muốn cứu nó, không phải là mẹ muốn biến con thành một cái xác phòng bị, không phải là mẹ chỉ suy nghĩ vì một mình nó... Mẹ chỉ nghĩ, hai anh em các con, bất kể là ai, chỉ cần một người có thể sống, cho dù là một người sống cũng tốt a..." Mộ Dung phu nhân đang nói liền không có thanh âm, ngã xuống giường, suy yếu không phát ra được thanh âm nào nữa.

Quý Miên Miên ở ngoài cửa nghe thấy lời nói như thế, trong lòng run lên, suy đoán lúc trước trở thành sự thật.

--- O ---

Chương 1904: Tôi SợĐối Mặt Với Bà!

Diệp Thiều Quang, Mộ Dung Miên thật sự là... anh em ư?

Quý Miên Miên rụt rụt cổ, chuyện này... Thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng qua là chuyện bọn họ là anh em cũng không phải là chuyện không thể tồn tại, tại sao anh vẫn không chịu nói ra?

Xem ra, lúc này vẫn còn nhiều ẩn tình khác.

Cô muốn tiếp tục nghe, nhưng bên trong thật lâu cũng không có động tĩnh.

Quý Miên Miên trong lòng lo lắng nhưng lại không dám đi vào, ở bên ngoài lo lắng suông.

Cuối cùng cô cũng nghe thấy được tiếng cười của Mộ Dung Miên.

Tiếng cười kia cô nghe như trẻ nhỏ đang run rẩy, khí lạnh dường như có thể tiến vào trong xương.

Mộ Dung Miên xoay người, nhìn Mộ Dung phu nhân sắp chết.

"Bây giờ nói những lời này đã muộn rồi, tôi nghĩ bà đã quên lúc đó bà đã nói gì, thế nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ."

Ban đầu anh vừa tỉnh dậy phát hiện mặt mình thay đổi, ngay cả thân phận cũng đã không phải là của mình, anh đã biết tất cả những gì xảy ra trong lúc hôn mê, những thứ này cũng không phải là anh mong muốn, anh phải về, anh muốn đi tìm Quý Miên Miên.

Nhưng lúc đó, Mộ Dung phu nhân lại quỳ trước mặt anh, không để cho anh đi.

Lời bà nói, đến bây giờ anh vẫn nhớ được rõ ràng.

Lúc đó bà nói: "Chí Hoành không biết Randy đã chết, cũng không thể để ông ấy biết, nếu như ông ấy biết thì coi như kết thúc."

Lúc ấy, anh còn châm chọc nói: "Nếu như ông ta chết thì Mộ Dung gia cùng sản nghiệp lớn này đều không thể về trong tay bà đúng không?"

"Không phải vậy, trong lòng mẹ mặc dù có nghĩ như vậy, nhưng mẹ lo lắng ông ấy sẽ không chịu nổi nhiều hơn. Con không biết em trai con đối với ông ấy mà nói rất quan trọng, nó là sinh mạng của Mộ Dung gia, nếu biết nó đã chết, chỉ sợ Chí Hoành cũng sẽ không chịu được mà đi cùng nó.

"Thiều Quang, mẹ van con... Van con..."

Anh vốn là loại người có máu lạnh, cho dù là Mộ Dung phu nhân quỳ xuống đất van xin, anh cũng không có mềm lòng nửa phần, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, trở về, trở về, trở về...

Thế nhưng sau đó Mộ Dung phu nhân đã tàn nhẫn nói: "Mặt của con, trái tim của con, giác mạc của con đều là của em trai con, con phải dùng thân phận em trai con để sống cho mẹ, sống cho Mộ Dung gia, đây là con mắc nợ nó... Con phải luôn luôn nhớ rõ là mẹ sinh ra con, cho ngươi một mạng, là em trai con tặng cho con mạng thứ hai, con đừng nghĩ trở lại như trước kia nữa, đừng nghĩ muốn tiếp tục làm Diệp Thiều Quang, con còn có cái gì không yên tâm thì thoải mái khi dùng mặt của nó để sống tiếp."

Cho nên, anh đồng ý từ Diệp Thiều Quang biến thành Mộ Dung Miên. Bởi vì đây là anh thiếu nợ Mộ Dung Miên.

Trên người anh có quá nhiều thứ là của hắn, anh muốn lấy xuống trả lại cũng không thể, cho nên anh chỉ có thể giữ lấy.

Những lời nói trước đây của Mộ Dung phu nhân nói với Mộ Dung Miên tới giờ vẫn rõ mồn một.

Sắc mặt Mộ Dung phu nhân đã lộ ra màu tro tàn, bà yếu ớt nói: "Mẹ nói như vậy là bởi vì mẹ không muốn để cho con nhìn thấy mẹ không vững tâm, mẹ không muốn để cho con cảm thấy mẹ áy náy... Mẹ sợ... Sợ đối mặt với con..."

Mộ Dung Miên châm biếm: "A, cần gì kiếm cớ cho riêng mình? Hơn nữa là bà sợ tôi không đồng ý, đúng lúc bà ở Mộ Dung gia này đang có cuộc sống tốt, trong khoảnh khắc sẽ trở thành đống tro tàn ngay lập tức? Bà lần đầu tiên vì mình mà bỏ lại tôi, lần thứ hai vẫn là vì mình."

"Bà để cho tôi thay thế Mộ Dung Miên, khiến cho sau khi nó chết cũng không có một cái bia mộ một cách quang minh chính đại, cho dù là chôn cất cũng phải lén lén lút lút. Bà lại khiến cho Diệp Thiều Quang thành một người chết, thật ra thì, nói chính xác, một lúc bà đã hại chết hai người, cho tới bây giờ bà lại đem trách nhiệm đổ trên thân người khác, bà chưa từng cảm thấy mình đã sai sao?"

--- O ---

Chương 1905: Anh LàNgười Duy Nhất Còn Sót Lại

Dường như Mộ Dung Miên muốn đem tất cả oán hận chất chứa trong lòng anh một lần duy nhất phát tiết ra ngoài.

Mỗi một câu anh nói đều như là những mũi châm nhỏ dày đặc, toàn bộ đâm vào trong lòng Mộ Dung phu nhân. Anh không vì hôm nay bà suy yếu sắp chết mà hạ miệng lưu tình, bề ngoài anh bình tĩnh, phát tiết ra dòng nước lũ dường như thoáng cái có thể nhấn chìm Mộ Dung phu nhân.

Mộ Dung phu nhân mở miệng muốn giải thích nhưng lại nói không ra lời, trong mắt bà toàn là nước mắt, bà khẩn cầu anh, van xin anh không cần nói thêm gì đi nữa.

Thế nhưng, đều không có tác dụng, Mộ Dung Miên vẫn không ngừng lại.

Anh châm chọc nói: "Bà luôn mồm nói là bị dồn ép không biết làm sao, bà cũng nói bắt buộc phải làm như vậy, thế nhưng... bà không làm như vậy thật sự sẽ chết sao? Sẽ không! Ích kỷ chính là ích kỷ, không nên cứ mãi đặt mình ở vị trí người bị hại, bà bày ra một bộ dạng yếu đuối, bà làm bất cứ chuyện gì người khác cũng phải nhân nhượng ngươi, tôi có thể giúp bà đến lúc này là đã hết lòng rồi, không nên yêu cầu tôi làm thêm nhiều điều gì nữa. Bà cũng không cần kết thúc bằng một người mẹ có trách nhiệm, dựa vào cái gì yêu cầu tôi làm người con có hiếu với bà?"

Mộ Dung phu nhân đã không cách nào phát ra âm thanh nữa, chỉ có thể mở miệng nói thầm: "Thật xin lỗi..."

Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Nếu như ban đầu tôi và Mộ Dung Miên, hai chúng ta đều có được tỷ lệ cứu sống, nếu như Mộ Dung Miên chỉ cần duy nhất một trái tim là có thể sống rồi, tôi nghĩ bà sẽ không chút do dự lựa chọn tôi làm vật hy sinh, bà sẽ nói, bà muốn cứu cả hai, nhưng bà không có cách nào. Mộ Dung Miên sống sót đối với tất cả mọi người đều tốt, bởi vì Mộ Dung gia cần nó, mà tôi làm anh trai của nó, phải đem cơ hội sống nhường cho em trai, đúng không? Bà chưa từng nghĩ tới có người cũng cần tôi đúng không?"

Mộ Dung phu nhân yên lặng rơi lệ, không nói gì, bà đại khái là muốn phản bác, bà có lẽ cũng muốn phủ nhận.

Thế nhưng, trong lòng bà hiểu rõ điều anh nói đều đúng, bởi vì đấy chính là điều lúc đầu bà tính toán, bà xác thực đúng là người như vậy.

Thật sự Mộ Dung Miên còn sống là điều tốt đối với rất nhiều người, bà sẽ không vì mất đi đứa con trai này mà bị những thân thích kia ức hiếp, Mộ Dung Chí Hoành cũng sẽ không vì mất đi con trai mà chống đỡ không nối.

Mà Diệp Thiều Quang rời Diệp gia xong, bên cạnh anh cũng không còn người thân nào khác, anh sống hay chết có lẽ cũng không có gì ảnh hưởng quá lớn.

Cho nên, Diệp Thiều Quang hoàn toàn xứng đáng là một vật hy sinh.

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác trời không chiều lòng người, thật sự Mộ Dung Miên đã chết.

Mộ Dung phu nhân đang rơi vào đường cùng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, bà lựa chọn biện pháp rút lui và van xin tiếp.

Bà cho rằng mình làm như vậy cũng đủ bày tỏ tấm lòng, cho nên bà sẽ không có bất cứ cảm giác áy náy gì, ngược lại bà cảm thấy là bà đã cho Diệp Thiều Quang tính mạng lần thứ hai, anh là phải cảm tạ bà.

Chẳng qua là lần này anh mang theo Quý Miên Miên trở lại giúp bà, từng ngày tiếp xúc làm cho bà cảm thấy áy náy đối đứa con trai này, năm qua năm khác cộng dồn lại.

Nhất sau khi Mộ Dung Chí Hoành chết đi, bà mới phát hiện bên cạnh chỉ còn lại có một người thân này, đây là chống đỡ duy nhất của bà.

Thật ra thì, cho dù là đến bây giờ, Mộ Dung phu nhân cũng không có đối đãi với anh như một người con trai.

Bà chẳng qua là cần một điểm chống đỡ trong cuộc sống, mà anh vừa vặn là người còn sót lại duy nhất mà bà có thể tìm tới.

Mộ Dung Miên nhìn thấu Mộ Dung phu nhân, đáng tiếc anh đối với bà chỉ có nỗi hận, bà hiện tại có bao nhiêu hèn mọn thì lúc đầu bà có bấy nhiêu chán ghét, bà hôm nay đáng thương, cũng là trên cơ sở đã từng thương tổn người khác thật sâu.

--- O ---

Chương1906: Em Còn Sống, Anh Còn Có Em!

Mộ Dung Miên khóe môi gợn lên, mỉm cười nói: "Bà xem bà lại thế rồi, vừa nói không xứng đáng với tôi, lại năm lần bảy lượt muốn đòi lấy từ trên người của tôi, cho nên bà dựa vào cái gì yêu cầu tôi tha thứ cho bà?"

Đúng vậy, dựa vào cái gì đây?

Người bị thương tổn là anh, có muốn tha thứ hay không, còn phải xem anh có nguyện ý hay không.

Thật sự cho là sau khi bà chết, tất cả sai lầm đều có thể xóa bỏ sao? Đừng có nằm mơ.

Tại sao anh phải làm cho bà ấy yên tâm thoải mái chết đi?

Thật ra thì Mộ Dung Miên cũng không hận, anh sớm đã không cần mẹ, anh chính là đặc biệt chán ghét loại như bà, rõ ràng là bà làm sai rồi nhưng vẫn còn muốn ra vẻ cao thượng, sau đó tới bắt anh đi làm chuyện mà anh không muốn làm.

Anh trước kia đặc biệt chán ghét bị uy hiếp, hiện tại vẫn vậy.

Huống chi, nếu hiện tại gọi anh là Mộ Dung Miên, nếu Diệp Thiều Quang trước kia đã chết, vậy anh cũng nên làm chút gì vì cái tên này, cũng nên để Mộ Dung phu nhân biết, Diệp Thiều Quang năm đó hận bà bao nhiêu.

Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Tôi có thể làm cho bà chính là sau khi bà chết, tôi sẽ an táng cho bà. Đừng nói nhiều yêu cầu quá đáng với tôi nữa, bà muốn an tâm chết đi là không thể nào, tôi bây giờ không phải là Diệp Thiều Quang, cho nên tôi không có lý do gì giúp hắn quyết định tha thứ cho bà. Bà thật lòng muốn van xin, đợi bà chết xem có thể tìm được hắn hay không, chính miệng hỏi hắn một câu rằng có nguyện ý tha thứ cho bà hay không."

Mộ Dung phu nhân há mồm, cũng không biết rốt cuộc nên gọi anh cái gì. Anh nói rất đúng, bà ích kỷ, cùng một lúc thương tổn cả hai đứa con trai.

Bà khiến cho Randy sau khi chết cũng không thể quang minh chính đại có phần mộ của mình, bà khiến cho Diệp Thiều Quang vĩnh viễn biến mất.

Những năm này, bà làm sai quá nhiều chuyện, thế nhưng... bà vẫn luôn tự nói với mình bà không sai, sai đều là người khác, bà là bị ép, bị ép...

Bà động động đôi môi, muốn nói chuyện, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng kia của Mộ Dung Miên nên làm sao cũng không thể nói ra.

Bà muốn anh gọi bà một tiếng mẹ, thế nhưng... bà dường như đã không còn tư cách.

Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn thời gian, nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, bà đi đi."

Bà đi đi, bà đã có thể chết!

Lời này từ trong miệng anh nói ra giống như là nói đến giờ rồi phải ăn cơm, bình tĩnh yên lặng như vậy làm cho lòng người lạnh giá.

Mộ Dung Miên xoay người, cũng không liếc nhìn bà một cái, đi tới cửa, mở ra.

Thân thể Quý Miên Miên mất đi chống đỡ, nghiêng vào trong một chút.

Mộ Dung Miên vươn tay ra đón được cô, Quý Miên Miên va vào trong ngực của anh thật mạnh, lúc này cô cực kỳ khó xử, nghe lén còn bị bắt được, cô cúi thấp đầu cũng không dám ngẩng lên đầu nhìn ánh mắt của anh.

"Miên Miên..."

Quý Miên Miên hai tay đều xoắn thành bánh quai chèo rồi, nhỏ giọng nói: "Em... Cái kia, thật xin lỗi, em sai rồi..."

Quý Miên Miên vốn định nói, em không phải cố ý muốn nghe nhưng lại nuốt xuống, nói những lời này vô dụng, vốn dĩ cô đúng là cố ý nghe lén a.

Mộ Dung Miên xoa xoa đầu của cô, "Không sao."

Quý Miên Miên nhớ tới vừa rồi anh và Mộ Dung phu nhân nói chuyện với nhau, không nhịn được đau lòng, cô len lén ngẩng đầu, muốn nhìn anh một chút, vừa lúc anh cũng đang nhìn cô, cho nên ánh mắt của hai người đối diện với nhau.

Quý Miên Miên: "Em..."

Mộ Dung Miên sắc mặt giống như ngày thường, thật sự không gì bất thường, anh mỉm cười: "Anh không sao."

Trong lòng Quý Miên Miên đột nhiên khó chịu tựa như kim châm, anh cười nhưng cô lại nhìn không ra anh có nửa điểm vui mừng.

Cô dang hai tay cánh tay ôm chặt lấy anh: "Em còn ở đây! Anh còn có em!"

--- O ---

Chương 1907: KhôngDám Yêu Cầu Xa Vời Con Tha Thứ

Cho dù tất cả mọi người rời bỏ anh, cô cũng sẽ không, cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Cánh tay mảnh mai của Quý Miên Miên ôm lấy eo Mộ Dung Miên, cô dùng hết sức, cô hy vọng có thể truyền cho anh sức lực cùng tình yêu của cô, cô hy vọng anh có thể cảm thấy ý nghĩ của cô.

Vẻ mặt Mộ Dung Miên từ từ ấm áp đứng lên, anh ôm lấy Quý Miên Miên: "Đúng, vẫn còn em."

Có cô ở đây, anh có thể quên tất cả những người khác bên cạnh, có cô ở đây, anh liền cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất.

Hai người ôm một lúc, Mộ Dung Miên buông Quý Miên Miên ra, xoa xoa đầu cô, cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán cô: "Gọi bác sĩ tới đây đi."

"Dạ, được..." Quý Miên Miên vội vàng gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ đã tới, vừa lúc thấy tình trạng Mộ Dung phu nhân đã không thể xoay chuyển.

Nhưng rõ ràng Mộ Dung phu nhân còn có chuyện muốn dặn dò, dường như muốn nói bà còn cần thêm một chút thời gian, bác sĩ cắn răng suy nghĩ một chút rồi tiêm cho bà một liều thuốc nặng.

Chỉ chốc lát sau, thuốc đã có tác dụng, Mộ Dung phu nhân tốt hơn một chút, bà để cho thầy thuốc làm chứng, để cho ông ghi âm lại lời bà nói: "Sau khi... tôi... chết..., hết thảy toàn bộ, đều... để lại cho, con... con tôi... Tôi hy vọng nó có thể hạnh phúc..."

Mộ Dung Miên đứng ở bên cạnh, nói: "Biết rồi, có Miên Miên ở bên cạnh tôi, trên cõi đời này, tôi chính là người hạnh phúc nhất."

Anh đã không phải là đứa bé, trong cuộc sống của anh trừ Quý Miên Miên ra đã sớm không cần những người khác.

Ánh mắt Mộ Dung phu nhân đã mập mờ, nhìn về anh nói: "Con... quản lý tốt công ty... Làm, làm một... người đứng đầu chân chính, mẹ... tin tưởng con."

Sắc mặt Mộ Dung Miên trầm xuống, anh không thích di chúc này của Mộ Dung phu nhân, anh muốn trở về nước, muốn về nhà.

Mộ Dung phu nhân nhớ tới lúc trước anh nói, nếu như bà không có toan tính chọn người thì sẽ đem Mộ Dung gia đi làm từ thiện.

Bà biết, anh không cần những thứ tài sản kia, anh khinh thường, chính anh có năng lực, có lẽ sẽ rất nhiều tiền tài.

Thế nhưng, bà cũng không có gì để lại cho anh, làm một người mẹ, lúc bà sống đã không cố gắng lấy một chút trách nhiệm, sau khi chết, bà cũng muốn cho anh một ít đồ vật, chỉ sợ... anh không muốn, vẫn là muốn để lại cho bà.

Sắc mặt Mộ Dung Miên không tốt, Mộ Dung phu nhân cười khổ, bà lại làm chuyện khiến cho anh không vui.

"Miên... Miên Miên..."

Quý Miên Miên vội vàng tiến lên: "Con ở đây."

Lúc trước cô từng nói, Mộ Dung phu nhân là mẹ chồng giả của cô, nhưng kết quả, người ta thật sự mẹ chồng thật.

Sau khi mới vừa nghe được bí mật, bây giờ đối mặt Mộ Dung phu nhân, trong lòng Quý Miên Miên liền có một loại tư vị không thể nói ra lời.

Không thể nói được là đồng cảm với bà nhiều hơn, hay là tức giận nhiều hơn.

Nếu như ban đầu bà có thể cứu sống đứa con nhỏ, thì chồng cô cũng sẽ bị coi như là kho lưu trữ cơ quan hay không, bất cứ lúc nào cần là lấy anh ra?

Nghĩ tới đây, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy Mộ Dung phu nhân thật là tàn nhẫn đáng sợ, lại vừa đáng thương vô cùng.

Nếu như đứa con nhỏ của bà ấy không xảy ra chuyện, bà ấy có thể vĩnh viễn cũng không nghĩ tới mình còn có người con lớn này sao?

Mặc dù Quý Miên Miên không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, cô chính là đau lòng cho chồng của mình, cô cảm thấy anh làm không sai.

Mộ Dung phu nhân ngón tay run rẩy, bà muốn nắm lấy tay Quý Miên Miên.

Quý Miên Miên do dự hai giây, vẫn là cầm lấy, quên đi, dù sao cũng là người sắp chết, vẫn là đừng quá so đo, điều cô có thể làm có lẽ chỉ có bấy nhiêu thôi.

--- O ---

Chương1908: Xin Con, Nhất Định Phải Làm Cho Nó Hạnh Phúc

Mộ Dung phu nhân mở miệng, đầy mặt thống khổ, bà đã không thể hít dưỡng khí vào, cô khó khăn nói: "Con... con hãy... Thương nó, hãy... săn sóc... nó..."

Quý Miên Miên vẻ mặt trịnh trọng, nói: "Người yên tâm, con nhất định sẽ làm thế, anh ấy là chồng của con, là người duy nhất con yêu, dĩ nhiên con sẽ thương anh ấy thật nhiều, chăm sóc cho anh ấy, con sẽ vĩnh viễn cùng anh ấy ở bên nhau."

Thống khổ trên mặt Mộ Dung phu nhân cuối cùng cũng dịu xuống một chút, lời mà Quý Miên Miên nói... chính là lời bà muốn nghe thấy nhất.

Đó là người bà nhớ thương cuối cùng, là người bà cảm thấy có lỗi, chỉ là bà không cách nào bù đắp lại nữa.

Quý Miên Miên nhìn bộ dáng thống khổ của Mộ Dung phu nhân, nhìn tính mạng bà ở một khắc cuối cùng vẫn cứ nhìn Mộ Dung Miên, cô biết, bà ấy hy vọng anh có thể nói chuyện với anh, nhưng anh cũng không có tiến lên.

Trong lòng Quý Miên Miên yên lặng thở dài, cuối cùng cô gọi một tiếng: "Mẹ."

Cô muốn từ trong miệng Mộ Dung Miên nghe được một chữ như thế, nhưng không thể nào, vậy để cô giúp anh gọi đi.

Bất kể như thế nào, dù sao cũng coi như là mẹ con.

Huống chi, đây là thật sự là mẹ chồng, cô cũng là có thể gọi.

Nếu như, một tiếng "mẹ" này, có thể làm cho bà ấy đi an tâm một chút, coi như là đáng giá.

Con ngươi Mộ Dung phu nhân từ từ lớn hơn, khóe môi khẽ giơ lên, tay buông xuống.

Thiết bị tim mạch ở đầu giường cũng từ cuộn sóng biến thành một đường thẳng tắp, Mộ Dung phu nhân đã chết!

Trên mặt của bà, hình ảnh cuối cùng chính là nụ cười, nhợt nhạt, ôn nhu như vậy.

...

Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung phu nhân điềm tĩnh trước mặt, trong lòng bình tĩnh không có nửa điểm rung động, sống chết của Mộ Dung phu nhân đã sớm không còn ảnh hưởng tới anh.

Trong lòng Quý Miên Miên có chút buồn bã, Mộ Dung phu nhân cả đời này không coi là khá dài, những việc trải qua thực tại cũng không ít, cũng có thể nói là nửa đời gập ghềnh, ân oán ở giữa bà cùng Mộ Dung Miên, theo cô chết, cuối cùng là quy về cát bụi.

Trong lòng Quý Miên Miên thở dài, cô không nghĩ tới, đến cuối cùng hai người bọn họ lại có loại quan hệ này.

Thật ra thì cô nên sớm nghĩ đến, nếu không phải loại quan hệ này, Mộ Dung phu nhân đối với anh sao có thể tin tưởng và nương tựa vào như vậy?

Nhưng mà, lúc ban đầu đúng là bà đã tàn nhẫn làm tổn thương anh, đến cuối cùng bà lại muốn cầu xin anh tha thứ, anh cũng không muốn để ý tới.

Bụi về với bụi, đất về với đất, hết thảy đều không có ý nghĩa gì.

Quý Miên Miên lo lắng trong lòng Mộ Dung Miên khó chịu, cầm tay của anh, ngẩng đầu lên nhìn gò má của anh.

Anh không có động tĩnh, ánh mắt dường như đang nhìn Mộ Dung phu nhân trên giường đã đắp vải trắng lên.

Anh rất bình tĩnh, Mộ Dung phu nhân chết đi, dường như không gây ra ảnh hưởng gì nhiều đối với anh.

Quý Miên Miên nắm chặt tay của anh, mặc dù thoạt nhìn anh thật giống như máu lạnh vô cùng, thế nhưng kia dù sao cũng là mẹ đẻ của anh, sao có thể thật sự vô tình được.

Nếu như anh thật sự lạnh lùng, làm sao lại không quản xa vạn dặm chạy tới giúp Mộ Dung phu nhân đoạt được gia sản, làm sao sau khi cô bị bắt cóc, không sợ nguy hiểm, một mình một người đi đối mặt phu nhân Jones?

Anh nói là đi nhặt xác giúp Mộ Dung phu nhân, nhưng thật sự là vậy sao? Có lẽ chỉ có anh mới hiểu trong lòng mình.

Quý Miên Miên vẫn đứng ở bên cạnh Mộ Dung Miên, không có rời đi cũng không nói gì, yên lặng phụng bồi anh.

Một lúc lâu sau, Mộ Dung Miên mới xoay người nói với Quý Miên Miên: "Lại phải chuẩn bị tang lễ rồi, trở về có thể sẽ nhiều việc bề bộn."

Anh mang trên mặt nụ cười, nụ cười sạch sẽ, trong đôi mắt không có bất kỳ sương mù, đen nhánh sâu xa, trong suốt sang ở, dường như đã gột rửa đi tất cả bụi bặm.

Quý Miên Miên nắm chặt tay Mộ Dung Miên, không nhịn được gọi một tiếng: "Ông xã..."

--- O ---

Chương 1909: Tự TửVì Tình

Mộ Dung Miên cười nói: "Yên tâm, anh rất khỏe." Anh cũng không có đau lòng, anh rất nhẹ nhàng.

Có lẽ, Mộ Dung phu nhân đã chết, anh có thể từ từ quên đi.

Bà ấy đã chết, hết thảy chuyện hôm qua cũng hóa thành gió, đem sương mù bao phủ trong lòng anh nhiều năm thổi tan toàn bộ.

Anh cuối cùng cũng thể buông xuống một chút, sống tốt cuộc sống của mình, không còn bí mật nữa, cùng Quý Miên Miên đi qua cuộc sống của bọn họ.

Quý Miên Miên đưa tay bám lấy cánh tay của anh, không nói gì, đầu tựa vào trên bả vai anh.

Một lát sau, cô nói: "Em sẽ giúp anh."

"Ừ, đợi tang lễ xong xuôi, chúng ta trở về nhà." Mộ Dung Miên nhẹ tay khẽ vuốt phía sau lưng cô.

"Được, trước khi trở về, em sẽ đi mua quà cho chị Thanh Ti và Hạnh Nhân, còn phải mua một chút đặc sản nơi này cho ba mẹ..." Quý Miên Miên cùng anh chậm rãi vừa trở về vừa nói xem chuẩn bị mua cái gì.

Chỉ là mặc dù cô nói như vậy nhưng trong lòng lại muốn hỏi, Mộ Dung phu nhân đem toàn bộ đều giao cho Mộ Dung Miên, vậy... anh làm sao bây giờ? Một gia sản lớn như vậy, làm sao trở về nước đây?

Quên đi, bất kể anh quyết định làm gì, cô cũng sẽ ủng hộ.

Nếu như anh như lựa chọn tiếp nhận cả tập đoàn, cô cũng sẽ theo anh làm Tổng tài phu nhân.

Anh nếu không muốn, bọn họ sẽ trở về nước, làm người bình thường, nói không chừng lại còn chạy theo chị Thanh Ti, làm một người tài xế, làm một thợ trang điểm.

Cho tới bây giờ Quý Miên Miên cũng không phải là người có tâm tư phức tạp, đi đến chỗ nào mưu tính chỗ đó là được.

...

Ngày thứ hai bắt đầu chuẩn bị tang lễ, so với tang lễ lần trước của Mộ Dung Chí Hoành, tang lễ Mộ Dung phu nhân lần này anh vẫn làm long trọng như cũ không giảm đi một chút.

Người đã chết, đối với bên ngoài chung quy phải có một lý cho, Mộ Dung Miên vì để tránh phiền toái, công bố ra bên ngoài rằng Mộ Dung phu nhân sau khi chồng mất ưu tư thành bệnh, cuối cùng không thể địch nổi bi thương nên đã uống thuốc độc đi theo chồng rồi. Tuyên bố này rất đáng tin, cộng thêm có cả đoạn video kia làm chứng Mộ Dung phu nhân trước khi chết đã nói giao công ty cho Mộ Dung Miên, đúng là không có người nào hoài nghi gì.

Người tới phúng viếng đều an ủi Mộ Dung Miên, cha vừa mới mất đi, hôm nay mẹ cũng đã chết, trong thời gian ngắn như vậy anh bỗng chốc mất đi "Cha mẹ", thực làm cho người ta rất đồng cảm.

Chỉ là nhìn họ lại có chút hả hê nhiều hơn, một người tuổi còn trẻ ở hoàn cảnh cha mẹ đều qua đời, nếu như nắm giữ tập đoàn lớn, không ít công ty đối thủ ở thương trường với Mộ Dung gia nghe tin đã bắt đầu hành động.

Nhưng sau khi bọn họ động thủ mới phát hiện, sau khi hai người kia chết thì tập đoàn Mộ Dung vẫn không có bất kỳ chỗ sơ hở. Công ty cũng như nhân viên vẫn cần cù đi làm, bận rộn vì công ty gia tăng công trạng, cổ phiếu vẫn rất vững chắc, nhóm cổ đông cao cấp của tập đoàn cũng rất là bình thường, không có người nào có tâm tư bất chính.

Cho nên, những người vốn có tâm tư muốn phá bỏ kia, tạm thời từ bỏ.

Tang lễ tiến hành êm xuôi, cùng lúc đó, một nhà phu nhân Jones, Brown trong một đêm bê bối kinh động đến toàn bộ quốc gia.

Hai vợ chồng kết phường nhận hối lộ, hơn nữa còn là trùm một tập đoàn buôn bán thuốc phiện, gần đây nhất trên thị trường thành phố có lưu hành ma túy kiểu mới, chính là do bọn họ chế tạo. Bọn họ chẳng những buôn lậu thuốc phiện, lại lén lút bắt cóc nam nữ thanh niên trên đường về phòng thí nghiệm, dùng thân thể để làm thí nghiệm. Đặc biệt, bọn họ còn nghiên cứu thực nghiệm tính chất của thuốc để chế tạo thêm thuốc mới.

Có một người lợi hại ẩn danh nắm giữ hết thảy, chuẩn bị vạch trần diện mục thật của bọn hắn, trong lòng bọn họ biết sắp bại lộ danh tính, muốn chạy cũng chạy không thoát, cho nên liền sợ tội mà tự sát, phóng hỏa thiêu phòng ốc, đem chính mình thiêu chết cháy ở bên trong.

--- O ---

Chương 1910: Bí MậtCủa Anh Muốn Nói Cho Em Nghe

Những thứ này đương nhiên là do Mộ Dung Miên thu xếp thỏa đáng sau đó, tận lực làm cho mọi thứ thoạt nhìn đều hợp lý rõ ràng.

Túy rằng bên trong còn có bao nhiêu lỗ hổng, nhưng mà người cạnh tranh của Brown cũng ngăn cản hết những cuộc điều tra, dù sao Brown sợ tội tự sát so với anh bị oan uổng mà chết hoàn toàn khác nhau.

Một nhà phu nhân Jones chết liền trở đã thành đối tượng người người nhà nhà nhổ nước miếng, tuy rằng chết rồi, thế nhưng hành vi phạm tội lại không thể tha thứ.

Không chỉ như thế, còn có người lần lượt điều tra ra, bọn họ phạm thêm vàocác tội danh khác nữa.

Mấy năm trước, phu nhân Jones tham gia một vụ lừa bịp, còn có thời điểm tham gia tiệc rượu, trộm của công tước phu nhân vòng cổ 10 cara kim cương, vân vân và vân vân...

Tuy rằng con gái bọn họ Jessica không chết trong vụ hỏa hoạn thế nhưng thanh danh cha mẹ cô ta đã thối thành như vậy, càng tăng thêm tiếng xấu cho chính cô lan xa, càng thêm không dám xuất hiện ở trên đường phố, về sau có mấy lần bị cục cảnh sát gọi đến, rồi không còn có người nhìn thấy cô ta nữa.

Về sau, nghe người ta nói, cô ta không có tiền, lại không muốn chịu khổ, chạy đi làm cave, về sau liền không còn tin tức.

Khi Quý Miên Miên biết được những tin tức này, chạy tới hỏi Mộ Dung Miên, hỏi có phải là do anh làm không?

Mộ Dung Miên cười cười, "Đúng vậy, anh cũng không muốn vợ của anh bị bắt đi cục cảnh sát."

Quý Miên Miên vẻ mặt sùng bái nhìn anh: "Anh làm sao làm được vậy, đây dù sao cũng là nước ngoài, anh ở đây có thế lực của mình à?"

"Không có, tìm người hỗ trợ."

"Người nào thế?"

Mộ Dung Miên xoa xoa đầu của cô: "Trước kia, ở nước ngoài có quen biết một người bạn."

"A, em quen sao?"

"Không, anh không có ở Anh, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu để hai người làm quen."

"Được, được..."

Quý Miên Miên một mực nhớ kỹ chuyện này, hôm nay giải quyết viên mãn như thế, cô rốt cuộc có thể nhả ra tức giận, toàn tâm tập trung vào trong tang lễ Mộ Dung phu nhân.

Ngày hạ táng, thời tiết rất tốt, sáng sớm mặt trời đã ló ra.

Mộ Dung Miên đem bà cùng Mộ Dung Chí Hoành chôn cất tại một chỗ, đợi tang lễ chấm dứt, sau khi mọi người rời đi, chính anh cầm lấy xẻng, đào một cái hố bên cạnh hai người, đem tro cốt Mộ Dung Miên thật bỏ vào.

Mộ Dung Miên thật đời này đã không có khả năng có bia mộ.

Vì vậy, anh chỉ có thể dùng loại phương thức này làm cho cả nhà bọn họ cùng chôn cất một chỗ.

Quý Miên Miên giúp anh, đem hộp tro cốt mai táng, không có để lại phần mộ, mặt đất đè cho bằng.

Làm xong tất cả, Quý Miên Miên thở phào một hơi: "Có vẻ, cuối cùng cũng kết thúc."

Mộ Dung Miên ôm bờ vai của cô, "Đúng vậy, kết thúc rồi."

Quý Miên Miên ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt anh có chút xa xăm, nhìn ảnh chụp trên bia mộ của Mộ Dung phu nhân, suy nghĩ có chút xa xôi.

Những ngày này, cô vẫn luôn muốn hỏi, năm đó Mộ Dung phu nhân và anh đến cùng là có chuyện gì xảy ra, thế nhưng... cô không nỡ hỏi, dù sao một người mẹ bỏ con, loại chuyện này, cô không đành lòng làm cho anh nhớ tới một lần nữa.

Thế nhưng cô không ngờ tới, cô không hỏi, Mộ Dung Miên lại đột nhiên tự mình bắt đầu nói.

Anh nói: "Trước kia, lúc anh còn rất nhỏ, con cái Diệp gia không ít, ngay cả người đi đường đều có thể chạy đến bắt nạt anh, nói anh là đứa không có cha mẹ."

Quý Miên Miên nghe đau lòng, vội vàng nói: "Ông xã..." Cô thật sự không biết.

Mộ Dung Miên lại cười với cô nói: "Không sao, anh không có buồn, thật sự đó! Cái này với anh mà nói cũng chính là một đoạn trí nhớ không thể nào sáng rọi, anh muốn nói cho em nghe."

--- O ---

Chương 1911: MộtĐoạn Nghiệt Duyên Phủ Đầy Bụi!

Thời gian trải qua lúc nhỏ đối với anh mà nói, vẫn luôn là một màu xám xịt, cho tới bây giờ Diệp gia vẫn luôn là nơi thị phi, tuyệt đối sẽ không bởi vì ai còn nhỏ tuổi, không có cha mẹ, mà sẽ có người chiếu cố hơn với mình.

Trong đại tộc giàu có, bề ngoài càng vinh quang, bên trong lại càng mục nát.

Cho dù thật sự đau ốm ảnh hưởng tới tính mạng, một đứa bé không cha mẹ như anh thì ai sẽ làm chủ?

Anh đối với cha mẹ của mình không có chút ấn tượng, sau khi lớn lên cũng từ tấm ảnh còn sót lại mới thấy qua bộ dáng hai người.

Khi còn bé, anh cũng từng nghĩ đến, từng hận, từng mơ ước xa vời, nếu như mình có cha mẹ thì tốt rồi, như vậy thì sẽ không bị người ta khi dễ, bị khinh bỉ, bị xem thường.

Thế nhưng lần lượt bị người ta đánh ngã, từ những âm thanh nhục mạ cùng đau xót ở bên trong, anh rốt cuộc cũng học được một đạo lý, không ai có thể cứu mình, có thể ký thác hy vọng vào, chỉ có bản thân trở lên cường đại mới không còn phát sinh những chuyện trên.

Vì vậy, anh học được dùng đầu óc, học được tính toán.

Khi anh thông minh tài trí thì không có người nào có thể che đậy, khi anh đem những kẻ đã từng bắt nạt mình từng người thu thập, Diệp gia không còn người nào dám làm gì với anh, ít nhất, ngoài sáng không ai dám.

Khi Quý Miên Miên nghe những chuyện Mộ Dung Miên nói khi anh còn nhỏ, trong nội tâm đủ các loại cảm xúc, cảm thấy tê dại cả người, cô không cách nào nghĩ ra lúc còn nhỏ anh lại có thể bị như vậy. Cô là con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ của cô, người nhà đều cưng chiều cô, chính vì vậy cô lại càng đau lòng thay anh.

Quý Miên Miên nắm chặt tay anh, nhẹ giọng nói: "Ba của anh... như thế nào?"

Cô vẫn luôn không biết chuyện gì xảy ra với ba anh, là chết sao? Hay giống như Mộ Dung phu nhân rời đi?

Anh khẽ cười một tiếng, trên mặt là trào phúng không nói ra được.

"Sau khi anh lớn lên, Diệp gia không ít người nói với anh, ba anh năm đó kinh tài tuyệt diễm như thế nào, năng lực xuất chúng như thế nào, nếu như ông có thể sống đến khi anh lớn lên, ở đâu đến phiên Diệp Kiến Công làm chủ nhân. Nhưng chính một người tuổi còn trẻ như vậy liền được nhận định là chủ nhân kế tiếp của Diệp gia, người đàn ông đã được định trước hào quang vạn trượng, lại cứ thế bị một cô gái làm hỏng cả đời."

Anh cúi đầu nhìn về phía Quý Miên Miên: "Em có lẽ cũng đoán ra cô gái kia là ai."

Quý Miên Miên gật gật đầu, cô gái kia, chính là Mộ Dung phu nhân, xem ra bà không chỉ hủy đi tuổi thơ của anh, còn có cả đời của ba anh.

Mộ Dung Miên nhìn bia mộ thật lâu mới mở miệng: "Nói đến, ba anh cùng bà coi như là một đoạn nghiệt duyên."

Quý Miên Miên nuốt nước miếng, cái này tựa hồ là bí mật nhiều năm phủ đầy bụi, ân oán tình thù của ba mẹ chồng!

Anh chỉ vào ảnh chụp Mộ Dung phu nhân nói: "Sau khi lớn lên, anh điều tra chuyện năm đó, ba anh ngẫu nhiên quen bà, vừa thấy đã yêu, tình ý sâu sắc, trong nhà bà, em trai cũng không chịu thua kém, ở bên ngoài bừa bãi, ăn cắp chưa đủ còn đánh người ta bị thương, cha mẹ của bà không biết từ đâu biết được ba anh thích con gái họ, liền đem bà bán cho ba anh, cầu ba anh hỗ trợ."

"Ba anh năm đó coi như là cố chấp lấy bà, sau khi kết hôn, bà một mực hậm hực, một mực hận ba anh, bởi vì trước kia bà có một người bạn trai. Bà cảm thấy ba anh chia rẽ bọn họ, vì vậy mặc kệ ông đối xử tốt với bà, bà đều không vui vẻ, về sau sinh anh ra, ba anh nghĩ là có con, bà sẽ toàn tâm toàn ý ở bên ông. Thật không ngờ đến, có một ngày, bà cuối cùng vẫn rời bỏ ba anh, rời bỏ anh."

--- O ---

Chương 1912: Bà Ấy Chết Đáng Đời, Một Chút CũngKhông Đáng Thương

Trong lòng của Quý Miên Miên run lên, cô nhìn thấy khuôn mặt anh âm trầm, nghĩ thầm, có lẽ không chỉ là những thứ này?

Anh tiếp tục nói: "Em biết bà đi cùng với ai không? Là bạn trai cũ của bà, bà đi theo kẻ đó, bà coi ba anh không bằng một sợi tóc của người đàn ông ấy.

Trời mưa to, ba anh chạy ra ngoài tìm bà, gặp tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ. Diệp gia cảm thấy loại việc xấu này trong nhà không thể để người ngoài biết rõ, liền công bố ra ngoài, ba mẹ anh gặp tai nạn xe cộ chết."

Anh dùng ngữ khí nhẹ nhàng lạnh lùng, đem ân oán của ba mẹ anh năm đó nói ra, đơn giản nhưng đủ để cho Quý Miên Miên nghĩ đến những chuyện xưa năm ấy xoắn xuýt như thế nào.

Nghe xong tự thuật của anh, Quý Miên Miên lập tức cảm thấy Mộ Dung phu nhân đến lúc chết thật đáng thương, làm cho người ta căm hận, bà làm sao có sắc mặt đi cầu người khác tha thứ.

Là người làm mẹ, làm vợ, rồi lại bỏ trốn cùng người khác, người phụ nữ bình thường ai lại có thể làm ra loại sự tình này.

Lúc trước ba chồng dĩ nhiên là không đúng, nhưng người bán bà đi chính là cha mẹ của bà, nói thẳng ra thì người ta giúp nhà bọn họ giải quyết xong một vấn đề lớn. Bà không biết cảm ơn, không đi tìm "hung phạm" ngược lại trách tội ba chồng, cái này thật là không có đạo lý rồi.

Bà ta vẫn còn có mặt mũi trách người khác chia rẽ bà cùng bạn trai, đừng làm người ta cười được không?

Nếu yêu như vậy, sao không dám bỏ trốn trước khi kết hôn, vì sao phải chờ tới sau khi kết hôn, đã có con lại bỏ trốn?

Quý Miên Miên thậm chí có lý do hoài nghi, bà là cố ý đợi đến lúc chuyện của em trai bà được giải quyết, sau đó mới cùng người đàn ông kia bỏ trốn, bà căn bản chính là lợi dụng người ta.

Ghê tởm hơn chính là bà vẫn còn bày ra bộ dạng tôi là bị người ta hại, mặt mũi tôi bị ảnh hưởng nhất.

Ngày Mộ Dung phu nhân chết, Mộ Dung Miên nói cũng đúng, bà dù sao vẫn là đem lỗi của mình đổ lên người khác, sau đó nói mình bất đắc dĩ, lại còn đem phẩm hạnh ở trên cao đè xuống bắt người khác tha thứ.

Quý Miên Miên cũng muốn nói một câu, dựa vào cái gì chứ.

Mộ Dung phu nhân không phải là người vợ tốt, cũng không phải là người mẹ tốt.

Ít nhất đối với anh và ba anh mà nói thì là như vậy.

Có thể nói, bà là người trực tiếp hại chết ba chồng, là bà làm cho Diệp Thiều Quang còn bé đã không có mẹ, lại mất đi ba. Bà làm cho đứa con của mình từ nhỏ sống trong bóng ma tối tăm.

Thời điểm khi bà ở bên ngoài chạy theo tình yêu, con của bà ở Diệp gia, bị người ta bắt nạt, bị người ta nhục nhã.

Bà căn bản không có tư cách để yêu cầu Mộ Dung Miên làm thêm chuyện gì.

Hiện giờ Quý Miên Miên nhìn Mộ Dung phu nhân, chỉ cảm thấy gương mặt bà thật sự càng nhìn càng đáng giận.

Cô đau lòng nhìn Mộ Dung Miên, trách không được tại sao anh không muốn nói qua đoạn chuyện cũ này, bất luận đối với ai.

Có một người mẹ như thế, thật không biết kiếp trước anh đã tạo nên cái nghiệt gì.

Quý Miên Miên so với Mộ Dung Miên còn muốn căm giận hơn, cô hỏi: "Bạn trai cũ của bà đâu?"

Mộ Dung Miên châm chọc cười lạnh: "Bà cầm đi tiền mang theo từ Diệp gia, cùng người đàn ông kia đến Anh, sau đó người đàn ông ấy cướp đoạt tiền của bà, liền đem bà từ bỏ."

Về sau bà lại hai bàn tay trắng, quen Mộ Dung Chí Hồng, gả cho ông ấy, rồi yên tâm thoải mái làm Mộ Dung phu nhân hơn hai mươi năm.

Quý Miên Miên đột nhiên cảm giác vô cùng tức giận, người phụ nữ này cả đời thật may mắn.

Thế nhưng ngẫm lại, con trai mất sớm, chồng cũng qua đời sau đó, bà không được chết yên lành, đó chính là báo ứng.

Quý Miên Miên lý sự nói: "Đáng đời, phí công trước đây em còn cảm thấy bà ấy đáng thương, chính là đáng thương vô ích."

--- O ---

Chương 1913: Có VợCủa Anh Ở Đây, Anh Chỉ Thấy Rất Hạnh Phúc

Mộ Dung phu nhân cả đời này đều vì khi chính mình còn sống ích kỷ đến tột cùng, bản thân lại còn không thấy mình sai. Trước kia có lẽ bà cảm thấy toàn bộ mọi người trên thế giới đều phải xin lỗi bà, bà là người bị hại đáng thương nhất.

Thế nhưng trên thực tế, bà mới là kẻ đầu sỏ ghê tởm nhất.

Trong cả sự tình, cuối cùng người vô tội chẳng lẽ không phải chồng bà, người đáng thương nhất chẳng lẽ không phải là người ba chồng toàn tâm toàn ý yêu bà rồi lại không được nửa điểm đáp lại sao?

Đáng đời Mộ Dung phu nhân bị cái tên bạn trai cũ vứt bỏ, đáng đời bà cuối cùng con trai lẫn chồng đều chết hết, đây đều là do chính bà tự tìm đường chết.

Quý Miên Miên đau lòng cho ông xã của mình, cũng cảm thấy không đáng cho ba chồng, tại sao phải thích một người phụ nữ như vậy, loại người này, căn bản không đáng để yêu.

Quý Miên Miên nghĩ tới đã cảm thấy tức giận, nếu cô sớm biết những chuyện này, lúc trước căn bản cũng sẽ không đối với Mộ Dung phu nhân có nửa điểm đồng tình.

Bà thật sự sống không bằng chết, năm đó nếu như bà ấy thật sự chết, ông xã của cô lúc nhỏ bị tổn thương tuyệt đối sẽ không sâu như vậy, ít nhất trong tâm hồn anh có thể tự an ủi nói với mình, ba mẹ là có yêu thương anh.

Mộ Dung Miên ấn chóp mũi của cô, cười nói: "Anh còn chưa có tức giận, em đã tức giận rồi."

Năm đó, lúc vừa biết được những chuyện này, anh thật sự phẫn nộ, anh lúc ấy nghĩ nếu tìm được người đàn bà kia, anh nhất định sẽ giết bà.

Thế nhưng về sau chậm rãi lớn lên, trong lòng của anh hận ý liền biến thành khinh thường.

Khi người không thèm để ý đến một người, liền hận anh cũng không muốn cho bà ấy.

Quý Miên Miên tức giận nói: "Em chính là tức giận, bà là loại phụ nữ ích kỷ, đáng đời bị báo ứng, lúc trước em đối với bà ấy quá khách khí rồi."

Mộ Dung Miên ôm lấy cô, hôn lên gương mặt cô: "Anh tuy rằng lúc nhỏ không vui, thế nhưng bây giờ anh rất tốt, đời này bà ấy duy nhất làm được một chuyện tốt, đó là bởi vì bà ấy rời đi, gián tiếp giúp anh gặp được em."

Quan hệ mẹ con giữa anh và Mộ Dung phu nhân, đến hôm nay coi như là triệt để kết thúc, hôm qua dù có sao anh cũng không muốn tới.

Có điều, nên cảm tạ bà ấy, ít nhất đã sinh ra anh, làm cho anh có thể có cơ hội gặp được Quý Miên Miên.

Quý Miên Miên ôm lấy mặt anh, chân thành nói: "Ông xã, anh về sau sẽ càng hạnh phúc hơn."

Sau này cô nhất định phải làm cho anh mỗi ngày đều hạnh phúc hơn so với ngày hôm qua, cô sẽ đem anh lúc nhỏ không từng được nếm trải yêu thương bù đắp đến nửa đời sau.

Anh không có ba mẹ, không quan hệ, cô có. Ba mẹ cô, chính là ba mẹ anh.

Người nào cũng không thể lại khi dễ anh.

Mộ Dung Miên gật đầu, cười nói: "Đúng... có vợ của anh ở đây, anh chỉ thấy hạnh phúc hơn."

Cuộc sống của anh nửa đoạn trước u ám, phần sau này, sẽ được cô chiếu sáng toàn bộ.

Có lẽ cuộc sống chính là như vậy, không có khả năng mười phân vẹn mười, người thiếu thốn thứ gì, sau đó sẽ được đền bù tổn thất trở về ở chỗ khác.

Tổn thất được đền bù này anh đã nắm vào trong lòng bàn tay, vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.

Quý Miên Miên liếc mắt nhìn lên ảnh chụp Mộ Dung phu nhân trên bia mộ, nói: "Chúng ta trở về đi, sớm biết bà ấy là loại người này, em không nên giữ đạo hiếu cho bà ấy, hừ... nên làm tang lễ qua loa cho bà ấy mới đúng. Nhiều ngày qua anh bởi vì làm tang lễ cho bà ấy đều không có nghỉ ngơi tốt, trên mặt vốn chẳng có nhiều thịt lại gầy đi rồi."

Cô ôm cánh tay Mộ Dung Miên rời khỏi nghĩa trang, đây là lần cuối cùng bọn họ đến, về sau vĩnh viễn sẽ không tới nữa, cả nhà bọn họ dưới mặt đất tự đoàn tụ đi.

Mộ Dung Miên trên mặt mỉm cười, thuận theo cô cùng đi. Sau lưng bia mộ dần dần bị bỏ xa...

--- O ---

Chương 1914: Cô MuốnThương Yêu Anh Thật Tốt

Anh tuy rằng dùng thân phận Mộ Dung Miên, dù không thể khôi phục lại thân phận Diệp Thiều Quang, thế nhưng mộ địa của Mộ Dung gia, cho dù về sau anh có chết cũng sẽ không tiến vào.

Có điều chờ cái ngày chết đấy của anh, bị chôn xuống đất không có bia mộ Mộ Dung Miên, ngược lại có thể dựng lên một khối văn bia chính thức rồi.

Thời tiết vừa vặn, ánh mặt trời ấm áp, những bia mộ kia dần dần sẽ bị phong hóa theo thời gian, theo bọn họ đi xa rốt cuộc biến mất sau lưng.

Trên đường trở lại Mộ Dung gia, Mộ Dung Miên nói: "Cuối tuần về nhà như thế nào đây?"

Quý Miên Miên nghe xong vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, "Thật sao?"

Thế nhưng vừa nghĩ bên này giống như còn có rất nhiều việc, cô cau mày nói: "Cuối tuần liền đi sao, thế nhưng bên này chẳng phải là có rất nhiều việc chưa giải quyết mà."

Mộ Dung Miên một tay nắm lấy tay lái, một tay cầm lấy tay Quý Miên Miên, cùng cô mười ngón tay đan xen.

"Có anh ở đây, nhưng chuyện kia đều không là vấn đề, em đừng lo lắng."

"Công ty kia anh muốn xử lý như thế nào?" Quý Miên Miên tuy tin tưởng anh, nhưng vẫn nhịn không được liền mở miệng.

Mộ Dung Miên hỏi cô: "Em muốn sao?"

Quý Miên Miên gãi gãi đầu: "Tuy rằng tiền không ít, thế nhưng em trước sau vẫn cảm thấy, đây không phải đồ của mình, em tất cả đều nghe theo anh, anh muốn thì em sẽ theo, nếu như anh không muốn, chúng ta cũng đừng lấy."

Quý Miên Miên yêu tiền, nhưng không tham tiền, không nên muốn thì cô chưa từng nghĩ tới, cũng không nghĩ tới chiếm món lợi nhỏ.

Mộ Dung Miên nói: "Trong thời gian ngắn bán ra mà nói, cũng không tìm được người thích hợp tiếp nhận, ở lại đây cũng tốn thêm thời gian mà thôi, không bằng về trước đi."

Anh ở chỗ này nán lại đã đủ rồi, nơi đây không phải là nơi mà anh ưa thích. Quý Miên Miên gật đầu: "Vậy chúng ta hãy đi về trước."

Đột nhiên, trong đầu cô toát ra một ý nghĩ, cô sốt ruột nói: "Muốn, chúng ta phải muốn, vì sao lại không muốn chứ, tại sao phải để người khác tiện nghi."

"Lúc trước bà ấy cầm tiền của ba anh phản bội ba con anh, hôm nay cũng nên thu lại vốn lẫn lời rồi, cái này vốn chính là bà ấy thiếu nợ ba con anh, có lẽ nên thay ba của anh, ba chồng em đòi lại công bằng."

Quý Miên Miên vừa rồi thình lình nhớ tới, bà ấy chưa từng gặp ba chồng, từ đầu tới cuối, ông mới là người đáng thương nhất.

Lúc trước chỉ là dùng sai phương thức yêu, kết quả lại còn trẻ đã mất sớm.

Mộ Dung phu nhân năm đó dường như ly hôn cũng không đề cập qua với ông, nếu là bà thật sự kiên trì ly hôn, ba chồng cũng chưa chắc sẽ không đồng ý, nhưng bà ấy lại bỏ đi bằng một cách ích kỷ.

Điểm này, tuyệt đối không thể được tha thứ.

Tuy rằng nhiều tiền hơn nữa cũng không thể làm cho người chết sống lại, thế nhưng Quý Miên Miên cảm thấy, đây coi như là chút an ủi đi?

Cho dù dùng số tiền này đi làm từ thiện, cũng tốt hơn là cho những người khác.

Mộ Dung Miên gật đầu, nói: "Được... anh sai người giúp anh tìm người quản lý chức nghiệp, chúng ta về nước trước, cho anh quản lý thay, qua một thời gian đem tổng công ty chuyển đến trong nước chúng ta."

"Hay lắm, trở về giúp đỡ đất nước chúng ta tăng trưởng GDP."

Vừa nghĩ tới sắp được trở về nước, rất nhanh có thể gặp ba mẹ, gặp chị Thanh Ti, Quý Miên Miên tâm tình liền trở nên khá hơn, lo lắng trong lòng lúc trước bởi vì Mộ Dung phu nhân liền quét sạch.

Những người chết kia, cứ cho qua đi, bọn họ cũng nên sống cuộc sống của mình rồi.

Cô quay đầu nhìn khuôn mặt Mộ Dung Miên, nghĩ thầm về sau muốn thương yêu anh thật tốt, bởi vì anh chỉ có cô.

...

Nếu như dự định về nước, hai người ngày hôm sau liền chuẩn bị.

Quý Miên Miên chuẩn bị rất nhiều lễ vật, nếu như đã đi một chuyến, cũng không thể đi không được gì.

--- O ---

Chương1915: Đông Qua Xuân Tới Quay Trở Về Nhà

Mộ Dung Miên trong mắt người ngoài là một tổng giám đốc trẻ tuổi vừa mới kế thừa Mộ Dung gia, thời điểm này không toàn tâm ổn định tập đoàn, mà lại rời đi, chung quy có chút không hài hòa, lý do anh nói với bên ngoài đặc biệt đơn giản, về nước cùng bà xã gặp ba mẹ vợ.

Mặc kệ người khác nói như thế nào, dù sao anh chính là muốn về nhà cùng bà xã, về phần người khác, anh mới chẳng muốn quản.

Hơn nữa, anh đã quyết định, đợi sau khi về nước làm xong các thủ tục, liền chầm chậm đem tổng bộ chuyển đến trong nước.

Anh chắc chắn sẽ không sống ở Anh cả đời, anh vẫn thích sống ở trong nước hơn.

Ngày về nhà rất nhanh đã đến, Mộ Dung Miên đem người làm nữ ở khu nhà tổ tiên cho nghỉ, chỉ còn lại quản gia là người làm việc lâu năm, lưu lại quét dọn kiểm kê trạch viện.

Cuối cùng đã tới thời gian nên trở về nhà, chỉ là trước lúc xuất phát từ nhà đến sân bay, đột nhiên xuất hiện bốn người cảnh sát cục địa phương.

Quý Miên Miên nhìn qua lúc ấy trong lòng liền bắt đầu thấp thỏm không yên, suy nghĩ đầu tiên của cô là bọn họ tới đây vì chuyện cái chết của Jones phu nhân.

Mộ Dung Miên để cô đi thu dọn đồ đạc, không cho cô ở đây, một mình anh ngồi cùng bốn người cảnh sát kia trong phòng khách nói chuyện mười lăm phút.

Đợi Quý Miên Miên xuống, vừa vặn trông thấy Mộ Dung Miên đứng dậy tiễn bọn họ rời đi.

Cô nhìn biểu lộ của mấy cảnh sát, cả đám đều tươi cười trên mặt, tuy rằng không biết bọn họ đến cùng là nói chuyện gì, nhưng nhìn họ đứng lên giống như cùng Mộ Dung Miên nói vô cùng vui sướng, trong lòng cô hơi an tâm, có lẽ tình huống cũng không có tệ như cô tưởng tượng.

Sau khi bọn họ rời đi, Mộ Dung Miên vẫy tay với cô.

"Thu dọn xong rồi sao?"

Quý Miên Miên gật đầu: "Vâng, xong rồi, bọn hó tới làm gì vậy, có phải..."

"Đại khái là hoài nghi anh cùng cái chết của hai vợ chồng Jones phu nhân có liên quan."

"Vậy bọn họ..."

Mộ Dung Miên xoa xoa đỉnh đầu của cô: "Yên tâm, nhiều lắm là chỉ hoài nghi, không có bất kỳ chứng cớ nào, bọn họ có thể bắt anh như thế nào được, đi, chúng ta tới sân bay."

Quý Miên Miên trong lòng có chút bất an: "Bọn họ sẽ để cho chúng ta đi sao?"

"Chúng ta bây giờ vẫn là công dân hợp pháp, bọn họ có thể làm gì chứ."

Chẳng là chỉ có một chút ít hoài nghi mà thôi, hôm nay mấy cảnh sát tới đây chính là muốn nói suông, có một người trong bốn cảnh sát có hơi biểu lộ là chuyên viên, bọn họ chính là xem anh đến cùng có nói gì sai không, có phải người có hiềm nghi hay không.

Có điều bọn họ không có chứng cứ, quan sát của họ cũng chỉ hữu hiệu với người bình thường mà thôi.

Lái xe đưa bọn họ đến sân bay, trên đường đi Quý Miên Miên trong lòng thấp thỏm không yên, sợ sẽ bị cản lại.

Mãi cho đến khi lên phi cơ, máy bay bay lên, lòng Quý Miên Miên mới thả lỏng.

Cô nhìn thấy thành thị càng ngày càng xa, nhẹ nhõm thở dài: "Chuyến này đến Anh, thực sự như là một giấc mộng."

Mộ Dung Miên đắp lên cho cô một cái chăn nhỏ: "Tỉnh mộng rồi chúng ta về nhà sẽ trải qua thời gian chân thực."

"Vâng..."

Máy bay chui vào tầng mây, thành thị phía dưới rốt cuộc không còn nhìn thấy, Quý Miên Miên trong đầu thoáng hiện qua lần lượt từng khuôn mặt người.

Những người kia cuối cùng trở nên giống nhau, cũng chỉ là trong cuộc sống của bọn họ lướt qua ngắn ngủi như khách qua đường.

Đột nhiên tay bị Mộ Dung Miên nắm chặt, cô quay đầu, đáp lại ánh mắt của anh.

Hai người nhìn nhau cười cười.

...

Trải qua chuyến bay dài buồn chán, rốt cuộc lúc chạng vạng tối đáp xuống sân bay thủ đô.

Bọn họ lúc rời đi là mùa đông, lúc trở lại, mùa xuân cũng đã chuẩn bị kết thúc rồi.

Sau khi lấy hành lý, Mộ dung Miên một tay đẩy hai cái vali, một tay lôi kéo tay Quý Miên Miên.

--- O ---

Chương 1916: CầmTay, Hôn Mặt, Vứt Ra Một Loạt Thức Ăn Cho Chó

ói bụng sao? Có mệt hay không? Chúng ta tối nay trước tiên ở khách sạn một đêm, ngày mai sẽ trở về gặp ba mẹ vợ."

"Không mệt, cũng không đói, anh không cần lo lắng cho em, đưa một cái hành lý em xách cho."

Mộ Dung Miên xoa bóp lòng bàn tay của cô: "Anh là chồng em, bình thường em chịu trách nhiệm bảo hộ anh là được rồi, những việc này để anh làm."

Anh nắm tay Quý Miên Miên, không hề kiêng kỵ cùng cô hành động thân mật, dù là có người trông thấy vụng trộm chụp được ảnh của anh cũng không thèm để ý, dù sao lúc trước, anh đã làm minh tinh, đóng phim cũng được khen ngợi, hơn nữa bộ phim Điệp Chiến Kịch không nhầm cũng sắp truyền bá rồi, khó tránh khỏi có người sẽ chú ý đến anh.

Có điều, anh cũng sẽ không bởi vì những người khác chú ý, liền thay đổi cuộc sống của mình.

Ảnh hai người được chụp bởi người qua đường, lập tức đem ảnh phát tán trên mạng.

Fan Mộ Dung Miên kích động, Miên thần biến mất yên lặng mấy tháng rốt cuộc lộ diện, tuy rằng vừa lộ mặt đã vung thức ăn cho chó, nhưng có thức ăn cho chó ăn, còn hơn là không được ăn nha.

Miên thần của tôi, vẫn đẹp trai như vậy. Miên thần của tôi, thân thể như thế nào vậy?

Tôi muốn trở thành vật trang sức của Miên thần, tôi muốn trở thành hành lý trong tay Miên thần.

Hai người ra sân bay, leo lên một chiếc taxi.

Mộ Dung Miên xác định khoảng cách sân bay đến khách sạn, có hơn một giờ đường xe.

Ngồi trên xe được một lúc, điện thoại Quý Miên Miên liền vang lên, nhìn qua là số điện thoại của Yến Thanh Ti, cô tranh thủ thời gian nhấc máy: "Chị Thanh Ti..."

"Bé con này, trở về nước vậy mà cũng không nói với chị một tiếng."

Quý Miên Miên cười hắc hắc nói: "Em là muốn cho chị bất ngờ, ài, mà sao chi lại biết được vậy?"

"Em cũng không nhìn một chút trên mạng, còn chưa ra sân bay, ảnh chụp hai người đã bị truyền lên rồi, fan Mộ Dung Miên phát tin rất nhanh."

Quý Miên Miên sững sờ, mau để cho Mộ Dung Miên xem điện thoại, quả nhiên hot tag Mộ Dung Miên xuất hiện, Miên thần ẩn giấu nhiều ngày rốt cuộc lộ diện, ở sân bay đối với vợ yêu chăm sóc tỉ mỉ, cầm tay, hôn mặt, bản thân đẩy toàn bộ hành lý, một đường vung thức ăn cho chó, hoàn toàn không có kiêng kỵ.

Trực tiếp xem những bình luận kia, mặt cô đỏ rần, cô cùng Yến Thanh Ti nói mấy câu hẹn thời gian gặp, liền cúp điện thoại.

Thế nhưng sau khi tắt điện thoại không lâu, Quý Miên Miên đã cảm thấy có chút không thoải mái, cô nhẹ nhàng che lại mũi, muốn đem chút cảm giác buồn nôn đè xuống.

Mộ Dung Miên rất nhanh liền phát hiện ra sắc mặt cô có chút trắng bệch, vội hỏi: "Làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm."

Quý Miên Miên lắc đầu: "Có thể đây là xe mới, trong xe mùi có chút nặng, hơi không thoải mái..."

Tài xế lái xe nghe xong, vội vàng nói: "Cô có thể là say xe rồi, đem cửa sổ hạ xuống một chút, xe tôi là xe mới, mùi có thể hơi nặng chút."

Mộ Dung Miên đem cửa sổ xe hạ xuống một chút, may mắn hôm nay không quá nóng.

Quý Miên Miên hít hai ngụm khí lạnh, cảm giác tốt hơn một chút.

"Làm sao vậy? Khá hơn chút nào không? Nếu không chúng ta xuống xe, em nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lại đi."

"Không có việc gì, em ổn rồi."

Trong lòng cô buồn bực, cô cho tới bây giờ cũng là người không say xe, trước kia cũng không phải chưa từng ngồi qua xe mới, thế nào mà lần này liền khó ở như vậy.

Mộ Dung Miên cau mày nói: "Tại anh, vừa rồi xuống phi cơ, có lẽ ở sân bay nghỉ ngơi một chút hãy đi."

Quý Miên Miên chọc chọc anh: "Vừa rồi chỉ là có chút buồn nôn, trước kia ngồi xe chưa bao giờ như vậy, lần này là ngoài ý muốn."

Mộ Dung Miên thân thể chấn động mạnh một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn Quý Miên Miên, vù vù lóe ánh sáng.

--- O ---

Chương 1917: Ông Xã,Anh Đừng Làm Loạn

Mộ Dung Miên mắt thật sự là sáng chói rồi, Quý Miên Miên nhìn thấy toàn thân đều không được tự nhiên, cảm giác trong ánh mắt anh như muốn xảy ra hỏa hoạn, làm cho cô có một cảm giác kinh hãi, quả thật có chút kỳ lạ.

Cô liếm liếm khóe miệng: "Anh làm sao vậy, làm gì mà nhìn em như thế, có phải là... có vấn đề gì không?"

Mộ Dung Miên vội vàng lắc đầu, giọng anh khôi phục lại bình thường: "Không có, không có... Em vẫn ổn chứ? Không thoải mái thì nhất định phải nói với anh, xe này thật sự mùi có chút nặng, hơn nữa, không dễ chịu, nếu không chúng ta trước đi mua một cái xe."

Khóe miệng Quý Miên Miên co giật một cái, cô có cảm giác, hiện giờ Mộ Dung Miên nói chuyện với cô có một chút dè dặt mặc dù che giấu rất tốt, nhưng cô cảm nhận được, anh dường như rất cẩn thận với cô.

"Không đáng đâu, chúng ta mua xe vậy về nhà phải làm sao? Anh đừng làm loạn."

Hơn nữa mua xe ở thủ đô làm sao trở về, huống chi ngày mai đã về nhà rồi.

Cô thấy rõ, Mộ Dung Miên hình như có chút gì đó không được bình thường, thật không biết anh là nói giỡn hay là thật.

"Anh không làm loạn, chúng ta đi mua một chiếc xe thoải mái hơn." Mộ Dung Miên nói vô cùng nghiêm túc, anh thề tuyệt đối không có chút ý đùa giỡn.

Quý Miên Miên vỗ anh một cái: "Được rồi, sắp tới khách sạn rồi, em nghỉ ngơi một đêm liền không sao."

Mộ Dung Miên nắm chặt tay của cô: "Em thật sự không sao?"

"Không sao mà, vừa rồi cũng chỉ là có chút buồn nôn mà thôi, hiện tại

thoáng gió, đã thoải mái hơn, cũng không phải là việc gì lớn, thân thể của em vẫn luôn rất khỏe mạnh mà."

"Một chút nữa nếu vẫn cảm thấy không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết, hiểu không?"

Quý Miên Miên cảm thấy có chút kinh ngạc với Mộ Dung Miên, say xe không phải là chuyện quá bình thường sao, tuy rằng trước kia cô cũng không say xe, thế nhưng người nào đó cứ làm quá, cô gật đầu: "Hiểu rồi, em cũng không phải là trẻ con, nếu không thoải mái em nhất định sẽ nói ra."

Mộ Dung Miên sau khi xác nhận một lần nữa, mới hướng tài xế lái xe nói: "Xin lái chậm cho một chút."

"Được rồi..."

Rốt cuộc xe cũng đến khách sạn, Mộ Dung Miên vô cùng cẩn thận dìu Quý Miên Miên xuống.

Lái xe sau khi mở cốp, đem mấy vali hành lý khuân ra, Quý Miên Miên ở phía sau cũng muốn di chuyển một cái khác, Mộ Dung Miên trông thấy, sợ tới mức trong lòng lộp bộp, tranh thủ thời gian ngăn lại: "Anh, để anh... một cô bé như em không cần làm loại chuyện lặt vặt này."

Quý Miên Miên cảm thấy Mộ Dung Miên hôm nay có phần kỳ lạ, cô cười nói: "Anh bị sao vậy, em chỉ là ngồi xe chóng mặt chút, cũng không phải có bệnh nặng, sức khỏe em anh cũng không phải không biết, một tay em có thể xách hai cái vali này đấy."

Mộ Dung Miên không tranh luận với cô, liên tục gật đầu: "Được, anh biết rõ em lợi hại, có điều loại việc tốn thể lực này là của đàn ông, em đừng tranh giành với anh, nhanh đi vào, hôm nay mệt rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe."

"Vậy anh đưa cho em một cái vali, em giúp anh xách." Quý Miên Miên thò tay giúp Mộ Dung Miên kéo vali.

Có điều Mộ Dung Miên lại giữ chặt, nói: "Không cần, anh tự mình xách."

Đúng lúc này nhân viên khách sạn tới, hỗ trợ đem hành lý mang đi, Quý Miên Miên mới không nói gì.

Làm xong thủ tục cầm thẻ mở cửa phòng, sau đó tiến vào thang máy. Mộ Dung Miên hỏi: "Vẫn ổn chứ? Còn chóng mặt nữa hay không?"

"Không sao, em chỉ bị một lúc thôi mà, bây giờ ổn rồi."

Mộ Dung Miên cẩn thận quan sát sắc mặt Quý Miên Miên một chút, phát hiện cô có vẻ thật sự đỡ hơn so với lúc trước.

--- O ---

Chương 1918: NamThần Sủng Cô Đến Tận Trời

Mộ Dung Miên trong lòng hơi an tâm, lúc này mới nói: "Lát đi lên, chúng ta nghỉ ngơi một chút, rồi xuống ăn cơm tối sau, hay là cho người mang lên đây?"

Quý Miên Miên vốn là muốn xuống lầu ăn, thế nhưng cô cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, nói: "Cho người mang lên đi, không muốn vận động chút nào, hôm nay có phần lười."

Mộ Dung Miên gật đầu liên tục, đúng, lười là được rồi, như vậy rất tốt.

Anh đè xuống nội tâm đang vô cùng kích động, nói: "Được, vậy ăn tại phòng, em muốn ăn gì?"

Anh vuốt khuôn mặt Quý Miên Miên, nhìn ánh mắt của cô, lóe ra ánh sáng không giống bình thường.

Quý Miên Miên cảm thấy có chút lạ, trên đường anh nhìn mình có chút không đúng, "Tùy tiện ăn một ít là được rồi, ngược lại anh... anh làm sao vậy, em cứ có cảm giác anh nhìn em rất lạ đó?"

Nếu đây không phải là ông xã của mình, đổi lại là người khác tùy tiện nhìn mình cô như vậy, Quý Miên Miên đều cảm thấy, cái người này khẳng định lòng có ý xấu đối với mình, nói không chừng, cô liền đạp một cước, đá cho anh bay rồi.

Dám nhìn cô như vậy, muốn bị đánh hả.

Mộ Dung Miên lắc đầu, vẻ mặt tươi cười: "Không có việc gì, anh chỉ là lo lắng cho em."

Đúng lúc thang máy đến, Quý Miên Miên không hỏi nhiều nữa. Hành lý của bọn họ, nhân viên phục vụ đã đưa đến phòng.

Mộ Dung Miên đặt một phòng dành cho tổng thống, trong phòng đầy đủ hết các loại thiết bị, anh rất vui mừng, may nhờ bản thân không có vì bớt việc mà tùy tiện chọn một cái khách sạn, bằng không chẳng phải đã khiến bà xã ủy khuất.

Vừa vào cửa, anh liền tranh thủ thời gian cho Quý Miên Miên ngồi xuống trước, sau đó rót cho cô một cốc nước ấm.

"Em uống trước một cốc nước ấm, nghỉ ngơi một chút."

Quý Miên Miên vừa nhận lấy, Mộ Dung Miên liền ngồi xuống, đưa tay cởi giày cho cô, đổi cho cô một đôi dép lê: "Ngồi máy bay lâu như vậy, chân khẳng định sưng vù rồi, đau chân không? Có muốn anh xoa bóp cho em không?"

Quý Miên Miên ôm cốc nước, vẻ mặt cười ngọt ngào, chồng cô đúng là chăm sóc nhất đó.

Cô nhớ tới bây giờ trên mạng có bức ảnh fan hâm mộ nữ đang ôm Mộ Dung Miên gào khóc thảm thiết, khiến trong lòng cô có chút chua khó hiểu, nam thần của họ mang dép lê cho cô, rót nước cho cô, đem cô sủng đến tận trời.

Tưởng tượng như vậy, Quý Miên Miên rất có cảm giác mình là người thắng cuộc.

Cô thò tay kéo anh, "Em không sao, rất khỏe mà, anh cho em là kiểu người yếu ớt sao? Anh mau đứng lên, em mệt rồi, anh cũng không tốt hơn so với em, đừng bận rộn, tới đây ngồi đi."

Mộ Dung Miên ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô cười ngây ngô.

Quý Miên Miên sửng sốt nghĩ anh có phải là bị người nào thay tim hay không.

Ông xã yêu nghiệt giảo hoạt của cô, có lúc nào từng ngốc như thế này?

Buổi tối, lúc tắm rửa, Mộ Dung Miên vào cùng cô, Quý Miên Miên cho là anh muốn cùng cô tắm uyên ương, cùng cô kịch liệt trong nước một phen, thật không nghĩ đến, anh chỉ hôn nhẹ, chạm một chút tiện nghi, khiến cho Quý Miên Miên có chút giật mình.

Lúc nằm trên giường, anh cũng không có làm gì khác.

Quý Miên Miên trong đầu có chút buồn bực, có điều nhìn ánh mắt nhẹ nhàng của Mộ Dung Miên, cô có chút đau lòng, anh nhất định là ở trên máy bay tối qua không có nghỉ ngơi tốt, nên bây giờ mệt mỏi.

Anh so với mình vất vả hơn nhiều, hầu như tất cả đều là anh làm, cô việc gì cũng không phải lo.

Quý Miên Miên vuốt ve gương mặt của Mộ Dung Miên: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ngủ đủ rồi chúng ta sẽ về nhà."

Mộ Dung Miên ôm cô, trong miệng nói vài câu thay đổi chủ đề.

Anh một mực đè nén kích động hưng phấn trong lòng, anh muốn hy vọng trong lòng của mình sẽ thành sự thật, anh chờ mong, hết sức khát vọng việc kia có thể đã tới.

--- O ---

Chương1919: Anh Đừng Ôm Em, Tự Em Đi Được

"Trở về nước, cảm giác cơ thể đều thật nhẹ nhõm." Nghe quốc ngữ quen thuộc, văn tự quen thuộc, xung quanh đều là người trong nước cùng màu da, Quý Miên Miên cảm thấy cả người đều thoải mái hơn.

Lúc trước cô thực sự rất để ý, khi cùng người giúp việc Mộ Dung gia nói chuyện đều hết sức nghe chăm chú, bọn họ nói quá nhanh khiến đôi khi cô không nghe rõ lắm.

Đi trên đường lớn xung quanh đều là người da trắng tóc vàng mắt xanh, cô lại cảm thấy có chút xa lạ.

Ăn uống hoàn toàn bất đồng như thế nào cũng không quen được.

Đến cùng vẫn là nước mình tốt nhất, dù ở đó có khói bụi, có cống bẩn, thế nhưng vẫn thấy yêu thích.

Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng cô: "Về sau chúng ta không đi đến đó nữa."

"Vâng."

Hai người khẽ nói, không bao lâu Quý Miên Miên liền ngủ.

Tinh thần cô hôm nay cũng không tốt, cũng là do cảm giác chênh múi giờ khiến không thích ứng được.

Đợi sau khi Quý Miên Miên ngủ say, Mộ Dung Miên ôm cô, nhẹ tay vuốt phần bụng bằng phẳng của cô, tâm tình lại bắt đầu kích động khiến anh mãi không thể ngủ.

Anh đã đợi ngày này thật lâu, trong lòng vẫn luôn chờ mong khao khát. Anh hy vọng, ý nghĩ của mình có thể trở thành sự thật.

Mãi cho đến lúc trời sắp sáng Mộ Dung Miên mới cảm thấy một chút buồn ngủ, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán Quý Miên Miên rồi đứng dậy.

...

Ngày hôm sau, Quý Miên Miên tỉnh lại người bên cạnh đã không còn ở đây, cô dụi mắt ngồi dậy, hít hít cái mũi, ngửi thấy mùi thức ăn đầy cám dỗ.

Quý Miên Miên liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại, đã đến 9 giờ, thật sự là không còn sớm.

Mộ Dung Miên đẩy cửa ra trông thấy Quý Miên Miên muốn rời giường, anh đi tới cúi người hôn lên trán cô một cái: "Tối qua có ngủ ngon không?"

Quý Miên Miên có chút ngượng ngùng, cô tỉnh dậy quá muộn rồi, "Rất ngon, em vốn đang lo lắng chênh lệch múi giờ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã ngủ mất."

Mộ Dung Miên nhìn sắc mặt cô, trong sáng ửng hồng, lộ ra vẻ lười biếng mới tỉnh ngủ, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh.

Quý Miên Miên lại ngửi thấy mùi cơm chín, cô cảm giác bụng mình càng lúc càng đói, "Món gì vậy, ngửi thấy thơm quá."

Mộ Dung Miên ôm cô hướng đến toilet: "Nếu em thích ăn thì mau đi đánh răng rửa mặt."

Quý Miên Miên bị anh ôm như trẻ nhỏ, cô liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, trên người anh vặn vẹo hai cái, "Anh đừng ôm em, tự em đi được."

"Ngoan, chớ lộn xộn, đã đến rồi."

Đá văng cửa phòng toilet, Mộ Dung Miên thả cô ra, lấy kem đánh răng cho cô.

Quý Miên Miên nhận lấy, cô phát hiện Mộ Dung Miên dựa vào bồn rửa mặt không đi, đứng đó nhìn chằm chằm cô cười.

Cô cầm bàn chải đánh răng không nhúc nhích, nhìn anh mấy lần, phát hiện ánh mắt của anh nhìn không giống bình thường, cảm giác hôm nay anh vẫn có chút không đúng lắm.

Quý Miên Miên hỏi: "Anh có phải đang giấu giếm em chuyện gì không?"

Từ hôm qua sau khi máy bay hạ cánh, cô đã cảm thấy Mộ Dung Miên có gì đó không đúng, vốn tưởng hôm qua mình suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay thấy anh vẫn như vậy, Quý Miên Miên liền cảm thấy có vấn đề.

Mộ Dung Miên mỉm cười: "Cũng không tính là giấu giếm, qua mấy ngày chờ anh xác định, sẽ nói cho em biết."

Trong lòng của anh cho tới bây giờ vẫn còn là suy đoán, chưa có chứng minh được là đúng, thực sự rất thấp thỏm không yên.

Quý Miên Miên nhún nhún vai: "Nhìn anh như vậy chắc không phải là chuyện gì xấu, được rồi em sẽ không hỏi nữa."

--- O ---

Chương 1920: Anh SợNói Ra, Kỳ Vọng Không Thành

Rửa mặt xong từ toilet đi ra, Mộ Dung Miên nắm tay của cô đi ăn, "Bữa sáng ở đây mùi vị cũng bình thường, nếu em muốn ăn gì nói cho anh biết, anh mượn phòng bếp của bọn họ làm cho em."

Quý Miên Miên không lên tiếng, cô hiện đang sững sờ.

Cô nhìn thấy trên mặt bàn món ăn rực rỡ đủ loại, không khỏi cảm thấy khiếp sợ, một hồi lâu cô mới nói: "Sáng sớm anh đã làm cho phòng bếp náo loạn rồi sao? Anh sao lại làm nhiều như vậy chứ, hai ta có thể ăn được bao nhiêu đâu, anh quá lãng phí rồi."

Mộ Dung Miên đỡ Quý Miên Miên ngồi xuống, trong tâm lặng lẽ trả lời một câu: Cái này không phải chỉ hai chúng ta ăn, còn có một vật nhỏ có thể đang lớn lên trong bụng của em nữa.

Đúng vậy, Mộ Dung Miên hoài nghi có phải Quý Miên Miên đã mang thai hay không.

Từ hôm qua trên xe, lúc cô nói mình say xe buồn nôn, Mộ Dung Miên đã hoài nghi rồi.

Anh biết rõ Quý Miên Miên chưa bao giờ bị say xe, bởi vì cô từ nhỏ đã tập võ, cơ thể phi thường khỏe, say xe say tàu hay say máy bay với cô đều không quan hệ, cho dù là xe chạy nhanh, tài xế lẫn lái xe đều choáng thì cô cũng sẽ không say xe.

Ngày hôm qua người tài xế kia, lái cũng không nhanh, xe mặc dù là xe mới bên trong mùi không dễ chịu lắm, nhưng cũng không quá nặng, hoàn toàn có thể chịu được.

Mặc dù bọn họ ở trên máy bay mãi mới xuống, thế nhưng tinh thần Quý Miên Miên cũng không kém, ở trên máy bay còn ngủ rất lâu.

Lúc xuống máy bay hoàn toàn tốt, tinh thần tràn đầy, không có chuyện ngồi trên xe một lúc lại say xe.

Vì vậy trong đầu Mộ Dung Miên bắt đầu hoài nghi, Quý Miên Miên có phải đã mang thai không, bởi vì anh nhớ kỹ chu kỳ tháng trước tựa hồ... chưa có tới.

Nội tâm Mộ Dung Miên càng ngày càng kỳ vọng nhưng anh không dám nói, chỉ sợ vạn nhất sớm nói ra, cuối cùng... kỳ vọng lại không thành thì phải làm sao?

Sự thật chưa được chứng minh, anh không muốn làm cho Quý Miên Miên lo lắng quá nhiều, anh nói: "Đây cũng không có gì nhiều, chúng ta ở nước ngoài lâu như vậy anh cũng nhớ đồ ăn trong nước, vì vậy liền đi mua một ít."

Quý Miên Miên nhìn trên mặt bàn đầy ắp: "Nhưng đây cũng quá nhiều rồi."

Mộ Dung Miên gắp cho cô một cái bánh bao hấp: "Cho nên, em ăn nhiều một chút, những thứ này đều là món em thích ăn."

Quý Miên Miên nhìn qua, quả nhiên trên bàn đều là món cô thích ăn, tất cả những thứ cô yêu thích, anh đều nhớ kỹ. Nhớ lại trước kia cô từng xem qua trên mạng, nếu như một người đàn ông không thương bạn, vậy thì sẽ không dùng thêm một giây đồng hồ nào để quan tâm bạn yêu thích bất kể là cái gì.

Quý Miên Miên trong lòng liền thấy ấm áp, "Anh cũng thế, ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta liền ra sân bay đi?"

Mộ Dung Miên dừng một lúc, nói: "Miên Miên, chúng ta hai ngày nữa trở về được không?"

Anh lo lắng, hôm qua vừa về nước, mới nghỉ ngơi một đêm, lại phải quay về quê nhà, Quý Miên Miên thân thể sẽ không chịu đựng nổi. Vì vậy dự định ở thêm vài ngày, đợi Quý Miên Miên nghỉ ngơi đủ mới trở về.

Quý Miên Miên còn chưa có cắn được bánh bao, nghe anh nói xong lời này, lập tức kinh ngạc đứng lên: "Tại sao vậy, không phải đã nói hôm nay trở về sao?"

Mộ Dung Miên do dự sau đó nói: "Là như thế này, anh cảm thấy nên nghỉ ngơi thêm một chút, hai ngày nay lên đường có chút vội vàng, anh không có nghỉ ngơi đủ."

Anh cũng không nói là mình lo lắng cho Quý Miên Miên, chỉ nói thân thể của mình chưa nghỉ ngơi đủ, như vậy có thể không phải giải thích quá nhiều.

Quý Miên Miên nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, lập tức để đũa xuống liền thò tay sờ trán Mộ Dung Miên...

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai