541-560

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 541: Cô Vẫn Không Học Được Cách Bảo Vệ NhữngNgười Mình Yêu Mến

Lần này chỉ là bị thương, nhưng lần sau, liệu có... may mắn đến thế không?

Sinh mệnh của con người là thứ yếu ớt đến thế nào chẳng lẽ cô lại không biết, chỉ thoáng một cái, bảo không có là không có.

Cô có thể giở những thủ đoạn hèn hạ với những người mà cô căm hận, hưng tại sao cô vẫn không học được cách bảo vệ những người mình yêu quý?

Cô không có năng lực bảo vệ bọn họ, vậy thì cô dựa vào cái gì mà nhận sự yêu thương ấm áp từ họ?

Yến Thanh Ti mấp máy đôi môi: "Em... em..."

Nhưng mà, sao có thể không trách cô được, làm sao có thể không trách cô được đây? Rõ ràng... tất cả đều là do cô, căn nguyên đều từ cô mà ra mà?

Bọn họ nói không trách cô cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Yến Thanh Ti đến bây giờ mới thực sự tin tưởng hoàn toàn rằng Nhạc Thính Phong yêu cô rất sâu đậm. Tình cảm của hai mẹ con nhà họ Nhạc sâu sắc đến đâu, cô chỉ cần nhìn một cái thôi cũng có thể cảm nhận ra, nhưng Nhạc Thính Phong dù biết rõ rằng đây là một biến tướng của việc cô đã hại Nhạc phu nhân, nhưng anh vẫn có thể khoan dung, nhẫn nhịn cô, sợ rằng anh đã thực sự yêu đứa con gái xấu xa đến cùng cực như cô rồi.

Trong lòng Yến Thanh Ti đang run rẩy, tay cô cũng đang run lên, cô sợ... cô thực sự không chịu nổi.

Nhạc Thính Phong biết chuyện này chắc chắn là một sự đả kích vô cùng lớn đối với cô, anh cũng muốn an ủi cô, nhưng Nhạc phu nhân giờ vẫn đang hôn mê, anh phải ở bên cạnh để trông nom bà. Đợi sang ngày mai bà tỉnh lại, anh sẽ đi an ủi Yến Thanh Ti, hơn nữa, anh cảm thấy bây giờ cái Yến Thanh Ti cần nhất chính là nghỉ ngơi, cô cần phải nghỉ ngơi.

Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: "Về đi, ngoan, nghe lời anh, ngày mai mẹ tỉnh rồi em lại vào thăm bà sau. Mẹ rất thương em, bà cứu em là vì muốn em được bình an, nếu bà biết em biến thành như thế này, bà sẽ buồn lắm đấy... Tiểu Từ, hai người đưa Thanh Ti về đi, bảo cô ấy nghỉ ngơi, ngày mai nếu có lịch quay thì cũng không cần quay, cô ấy cần phải nghỉ ngơi."

Tiểu Từ cùng Quý Miên Miên vội vàng bước lên phía trước.

Quý Miên Miên nhỏ giọng nói: "Chị, chúng ta về trước đã, đi nào..."

Hai người mỗi người cầm một tay Yến Thanh Ti kéo cô đi nhưng lại không dám quá mạnh tay.

Yến Thanh Ti không hề giãy giụa, cô giống như một con rối gỗ bị kéo về phía trước, cô nghiêng đầu quay lại nhìn, nhìn thấy y tá đẩy Nhạc phu nhân ra khỏi phòng cấp cứu, cô không nhìn rõ dáng vẻ của bà, cô bị kéo đi càng lúc càng xa.

Cơn đau nhói liên hồi trong tim cô dường như biến mất, trong đầu cô lướt qua những hình ảnh khi cô và Nhạc phu nhân ở bên cạnh nhau.

Chút giúp đỡ bé nhỏ mà cô đã làm cho Nhạc phu nhân không đủ để so sánh với sự ấm áp mà bà đã mang lại cho cô. Nếu như không có Nhạc phu nhân, thì đó có lẽ cả đời này cô sẽ không biết đến sự ấm áp của tình người là như thế nào.

Vào thang máy rồi, Yến Thanh Ti vẫn cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối không nói một câu nào. Tiểu Từ và Quý Miên Miên đều lo lắng, nhưng hai người bọn họ lại không biết nên nói cái gì.

Quý Miên Miên lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không biết nên làm thế nào, cô quenYến Thanh Ti chưa được bao lâu nhưng nữ thần của cô không nên như thế này!

Ra khỏi thang máy, Quý Miên Miên và Tiểu Từ không dám thả lỏng tay của Yến Thanh Ti ra, hai người trực tiếp đưa cô lên xe, đóng cửa lại.

Tiểu Từ lái xe, Quý Miên Miên ngồi cùng với Yến Thanh Ti ở ghế sau, cô mở bình nước ra đưa cho Yến Thanh Ti: "Chị, uống ngụm nước đi."

Yến Thanh Ti vẫn cúi đầu bất động, không nói gì cả.

Quý Miên Miên chỉ đành rụt tay lại, cô liếm môi ảo não vò đầu, nếu như cô thông minh hơn một chút thì tốt rồi, thông minh hơn sẽ biết an ủi chị ấy thế nào.

Sắc trời bên ngoài cũng đã sáng dần lên, Hải Thành - thành phố to lớn này đang trở mình thức giấc, trên đường xe cộ bắt đầu dần dần tấp nập lên.

Yến Thanh Ti ngẩng đầy nhìn những cao ốc san sát phía xa, thành phố to lớn đến thế, người người qua lại đông đúc đến vậy, nhưng cô lại... vẫn không thể hòa nhập được vào trong đó.

--- O ---

Chương 542: Em ThíchChị, Cực Kỳ Thích Luôn

Về đến khách sạn, Quý Miên Miên muốn vào phòng cùng với Yến Thanh Ti, nhưng Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên nói: "Chị ở một mình là được rồi."

Giọng nói của Yến Thanh Ti khàn đặc, dường như có một nắm cát đang kẹt ở trong cổ họng cô, rất khó nghe. Quý Miên Miên kích động sắp khóc đến nơi, cô lắc đầu quầy quậy: "Chị, em ở đây với chị thì hơn."

Quý Miên Miên bây giờ rất hối hận vì lúc trước đã rời khỏi Yến Thanh Ti. Cô vẫn cứ nghĩ rằng nếu như cô đi cùng với Yến Thanh Ti, cô nhất định sẽ không để tên hung thủ đáng chết đó lại gần nữ thần.

Yến Thanh Ti đẩy cửa phòng ra: "Tùy em vậy."

Tiểu Từ ra hiệu với Quý Miên Miên, Quý Miên Miên vội vàng vào theo: "Chị đi ngủ đi, em ở đây với chị."

Yến Thanh Ti vào phòng vệ sinh, mở vòi nước ra, nước ào ảo chảy xuống, tay cô bị nước xối ướt đẫm, vết máu khô trong lòng bàn tay dễ dàng bị rửa sạch.

Yến Thanh Ti cứ rửa mãi, rửa mãi, chà xát lòng bàn tay đến nỗi đỏ hết lên mà cô vẫn không ngừng lại.

Quý Miên Miên đứng bên cạnh nhìn mà phát hoảng, cô vươn tay khóa vòi nước lại, lấy một cái khăn lông đưa cho Yến Thanh Ti, "Chị lau tay đi."

Yến Thanh Ti lầm bầm: "Lau tay? Lau cũng không sạch nổi..."

"Chị..." Quý Miên Miên nghe thế mà không hiểu ra làm sao. Yến Thanh Ti đột nhiên hỏi cô: "Miên Miên, em có thích chị không?"

Gương mặt Quý Miên Miên bỗng đỏ bừng có chút xấu hổ nói: "Thích chứ, em thích chị cực kỳ."

Môi của Yến Thanh Ti lại mấp máy, thích... có đôi lúc cái chữ "thích" này nói ra thật dễ dàng.

Cô nói: "Nhưng em có biết chị là loại người như thế nào không? Em có biết chị đã từng làm ra những chuyện gì không?"

Những gì mà Yến Thanh Ti đã từng làm có đôi khi cô còn không dám nghĩ lại, cô đã từng ăn trộm, ăn cắp, từng đi lừa đảo, bàn tay này của cô đã từng vấy máu, cả người cô toàn là tội lỗi, cô không bao giờ tẩy sạch được những tội lỗi đó.

Quý Miên Miên vò đầu dứt tóc, nói:" Em... em không biết. Có thể em vẫn không hiểu chị lắm, nhưng em sẽ cố gắng để tìm hiểu. Em không để ý trong quá khứ chị đã từng làm những chuyện gì, nhưng em biết những chuyện chị làm bây giờ đều là chuyện tốt. Em biết chị không phải là loại người như trên mạng đã đồn thổi, em chỉ tin tưởng những gì mà em nhìn thấy. Em nhìn thấy Yến Thanh Ti chị chính là nữ thần hoàn mĩ nhất trong lòng em."

Nói xong Quý Miên Miên lại lại ngùng nói thêm: "Em không biết ăn nói, từ trước đến giờ em vốn rất tồ. Bố mẹ em bảo em từ nhỏ thiếu mất dây thần kinh, nếu như em nói gì sai thì chị đừng chấp nhặt em nhé."

Yến Thanh Ti muốn cười nhưng lại không thể cười được: "Không, em tốt lắm... em thế này là tốt rồi... không cần phải thay đổi cái gì cả, không thông minh chính ra lại tốt."

Ngây thơ, không phiền não, vui vẻ, tâm địa lương thiện.

Đây chính là kiểu người mà Yến Thanh Ti khát khao nhất trở thành nhất, nếu có thể cô muốn mình được như bọn họ!

Yến Thanh Ti cầm lấy cái khăn mà Quý Miên Miên đưa, từ từ lau tay.

Quý Miên Miên thấy thế nhanh chóng nói tiếp: "Chị, chị đi nghỉ đi, chị xem mắt chị đã đỏ hết lên rồi kìa, mau nằm xuống chợp mắt một chút."

Yến Thanh Ti không nói gì, cô nghe lời Quý Miên Miên nằm xuống, nhắm mắt lại.

Quý Miên Miên thở phào một hơi, nằm xuống rồi là tốt, bên ngoài mặt trời đã lên rồi, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, Quý Miên Miên kéo rèm cửa lại, cầm lấy điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ xuống 25 độ.

Làm xong tất cả mọi thứ, Quý Miên Miên chuyển một cái ghế dài đến cạnh giường, cô bé nhìn Yến Thanh Ti, thấy cô đã nhắm mắt, không biết đã ngủ hay chưa, Quý Miên Miên nghĩ, nữ thần cả một đêm không ngủ lại còn xảy ra nhiều chuyện như thế, dù có muốn cố gắng chịu đựng đi chăng nữa, nằm xuống giường rồi chắc cũng sẽ ngủ được thôi nhỉ?

Quý Miên Miên không dám lơ là sơ ý, may mắn là hôm nay Yến Thanh Ti không phải đóng phim nếu không trạng thái này của nữ thần làm sao có thể vào vai được.

Quý Miên Miên nghĩ ngợi mãi, cô cũng nửa đêm rồi không ngủ, ngồi bên cạnh giường, canh chừng được một tiếng đồng bắt đầu ngủ gật, mới đầu cô còn cố gắng tỉnh táo, đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.

--- O ---

Chương 543: KhôngThấy Chị Thanh Ti Đâu Nữa Rồi

Nhưng sau khi ngồi xuống chưa được bao lâu cô lại bắt đầu thấy buồn ngủ, cuối cũng lại ngủ từ lúc nào không biết, ngay cả điện thoại rơi trên mặt đất cũng chẳng hay.

Cũng không biết đã qua bao lâu, người Quý Miên Miên từ từ trượt khỏi cái ghế, oạch một cái ngã trên mặt đất, lúc đó cô nàng mới tỉnh lại.

Quý Miên Miên buồn ngủ mơ mơ màng màng, xoa đầu, lại leo lên, cô muốn xem xem Yến Thanh Ti ngủ như thế nào, có đá chăn ra hay không, nhưng mà... người ở trên giường đâu rồi?

Cơn buồn ngủ của Quý Miên Miên lập tức bay biến, thoáng chốc cô nàng đã bị dọa cho tỉnh cả người, cô vội vã đứng dậy, "Chị ơi, nữ thần..."

Quý Miên Miên sợ đến mức vội vàng ra ngoài tìm, trong phòng căn bản là không có, cô toát hết cả mồ hôi hột.

Cô vội vã gọi điện cho Tiểu Từ.

"Cậu có nhìn thấy chị Thanh Ti không?"

Tiểu Từ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe giọng nói vô cùng lo lắng của Quý Miên Miên, bật dậy vội hỏi: "Không thấy, làm sao thế?"

Quý Miên Miên lo lắng sắp khóc đến nơi: "Không thấy... không thấy chị Thanh Ti đâu cả."

Tiểu Từ nghe thấy vậy cũng sốt ruột: "Làm sao lại không thấy đâu nữa? Trước tiên cậu đừng có vội, không phải cậu ở với chị ấy suốt à?"

Quý Miên Miên khóc nói: "Đúng là như thế, mình kê ghế ngồi cạnh giường canh chừng, nhưng mà, nhưng mà... sau đó không biết thế nào mình lại ngủ gật mất, mình... đều do mình cả, mình quá vô dụng."

Tiểu Từ cũng không nhẫn tâm trách móc Quý Miên Miên: "Cậu đừng có lo lắng vội, đi tìm chị ấy trước đã, để mình gọi điện đến đoàn làm phim hỏi thử xem chị ấy có ở đó không? Cậu xuống quầy lễ tân hỏi thử nhân viên khách sạn xem có thấy chị ấy đi ra ngoài không?"

Quý Miên Miên nhanh chóng gật đầu: "Được, mình đi tìm xem."

Cô chạy thẳng xuống tầng một, tìm lễ tân ở sảnh, quả nhiên bọn họ nhìn thấy Yến Thanh Ti đi ra ngoài, còn giúp cô ấy gọi một chiếc xe taxi nữa.

Tiểu Từ cũng nhanh chóng có mặt ở dưới tầng một, cậu nói với Quý Miên Miên: "Không có ở studio, hay là chị ấy đến bệnh viện rồi?"

"Đi, chúng ta đến bệnh viện xem nào." Quý Miên Miên kéo Tiểu Từ đi ra xe. Hai người không nghĩ ra Yến Thanh Ti có thể đi đâu nữa...

Một chiếc xe taxi đỗ trước cửa cục cảnh sát của thành phố, bác tài xế nói: "Cô ơi, đến nơi rồi đó!"

Yến Thanh Ti cảm ơn một câu rồi trả tiền xuống xe.

Yến Thanh Ti bước vào nói luôn với một viên cảnh sát mặt cảnh phục: "Tôi đến để lấy lời khai, là vụ việc xảy ra vào 4 giờ sáng nay ở trước cửa khách sạn Vạn Đô."

"Ồ, tôi biết rồi, cô đi theo tôi." Viên cảnh sát đó đánh giá Yến Thanh Ti một lượt từ trên xuống dưới, "Cô chính là nữ nghệ sĩ đó à?"

"Cứ coi là thế đi."

Thái độ của cảnh sát đối với Yến Thanh Ti khá là ôn hòa, không có ai lại cự tuyệt, lạnh lùng đối đãi với một mỹ nữ cả, huống hồ Yến Thanh Ti còn là người bị hại.

Yến Thanh Ti thuật lại thật chi tiết tình huống lúc xảy ra vụ việc.

"Cám ơn đã phối hợp, sau này việc điều tra có tiến triển mới, chúng tôi sẽ kịp thời báo lại cho cô."

Yến Thanh Ti không động đậy, cô nói: "Tôi muốn gặp hung thủ một lát có được không?"

"Cô..."

"Đó là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, tôi muốn biết tại sao cô ta muốn giết tôi? Chắc cô ta vẫn đang trong quá trình bị giam giữ thẩm vấn, đúng chứ?"

Viên cảnh sát đó kinh ngạc, gật đầu, "Cái này thì... thôi được rồi, nhưng tôi phải đi xin ý kiến cấp trên đã, nếu cấp trên đồng ý cô có thể gặp, nếu không đồng ý thì tôi cũng không có cách nào..."

Yến Thanh Ti: "Cám ơn."

Viên cảnh sát đó trực tiếp gõ cửa văn phòng của phó cục trưởng cục cảnh sát: "Cục phó, chính chủ của vụ án cô anh bị đâm đó đã đến cho lời khai rồi, cô ta yêu cầu được gặp người hành hung."

Tô Trăn ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, một gương mặt cực kỳ sáng sủa đẹp trai, tràn đầy anh khí như một thanh kiếm sắc bén tuốt khỏi vỏ, anh ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Cho cô ta gặp."

"Vâng."

Tô Trăn do dự một lát rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

--- O ---

Chương 544: Mày ChỉMang Đến Tai Họa Cho Người Khác Mà Thôi

Cuối cùng thì Yến Thanh Ti cũng gặp được Yến Minh Châu. Cô ta ngồi dựa trên cái ghế đặc biệt chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân, hai tay bị khóa vào cái ghế, cả người bị cố định lại không thể cựa quậy.

Cô ta vẫn còn đang mặc bộ quần áo của bệnh viện tâm thần, chân để trần không đi giày, đầu óc rối bù như tổ quạ, vết thương trên trán được băng quấn quanh đầu trắng xóa, ánh mắt của cô ta dại ra, cả người vẫn cứ run lên, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Cái dáng vẻ này của Yến Minh Châu thật thảm hại, dù sao cô ta đã từng mà một tiểu thư cao quý xinh đẹp của một gia đình giàu có. Cô ta thành ra như thế này là do một tay Yến Thanh Ti tạo thành, Yến Thanh Ti không hề hối hận vì đã làm vậy, cô chỉ hối hận sao lúc đó không giết quách cô ta đi cho xong.

Yến Thanh Ti bước đến trước mặt Yến Minh Châu: "Yến Minh Châu, có còn nhận ra tôi là ai không?"

Yến Minh Châu dường như không nghe thấy gì, bất động, cũng chẳng nhìn Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti đột ngột giơ tay ra túm tóc Yến Minh Châu kéo xuống, bắt cô ta phải ngẩng đầu lên nhìn cô.

Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm vào mắt của Yến Minh Châu, thấy rõ rành rành ánh mắt của cô ta đang từ từ thay đổi.

Yến Minh Châu bắt đầu giãy giụa: "Mày... mày... Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti... mày chết rồi, mày chết rồi... mày đừng có đến tìm tao, mày nên đi chết mới phải, mày sống chỉ mang đến tai họa cho người khác mà thôi, mày khiến cho tất cả mọi người không được hạnh phúc, mày nên xuống địa ngục... Tao giết mày rồi... giết mày là làm việc tốt, tao giết mày là làm việc tốt..."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Đúng, tao sống đích thực sẽ khiến tất cả các người không được chết tử tế, mày giết tao chính là đang làm việc tốt. Nhưng... mày không nên làm tổn thương đến bác ấy..."

Không ai có thể biết được cảm giác Yến Thanh Ti khi nhìn thấy tay của Nhạc phu nhân dính đầy máu là cảm xúc như thế nào, dường như lúc đó cả thế giới của cô lại sụp đổ thêm một lần nữa.

Khoảnh khắc mẹ cô chết chính là lúc thế giới tuổi thơ của Yến Thanh Ti sụp đổ, cô dùng khoảng thời gian mười năm từng bước từng bước một bò lên, cắn răng xây dựng nên thế giới của hiện tại. Vào lúc nhìn thấy Nhạc phu nhân bị đâm, nó lại sụp đổ lần nữa.

Cô thật sự rất rất muốn tận hưởng chút ấm áp đó, nhưng mà... vào những lúc cô cho rằng mình có thế giống như người bình thường, thì thực tế lại giáng lên trái tim cô một đòn, như nói với cô rằng: vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có một cuộc sống hạnh phúc.

Yến Minh Châu đau đến mức mặt mũi méo xệch, đầy dữ tợn, cô ta cười to nói: "Ha ha ha... Yến Thanh Ti, mày cũng biết đau lòng cơ à? Mày cũng biết sợ à? Hay lắm, người như mày không xứng có được bất kỳ một cái gì đâu, mày chỉ mang đến tai họa cho người khác thôi..."

Yến Thanh Ti cười: "Bảo mày điên rồi nhưng mày nói đúng lắm, tao đúng là chỉ mang lại tai họa cho người khác. Cho nên... tao đến tìm mày đây... Em gái ngoan của tao!"

Yến Thanh Ti móc một viên thuốc từ trong túi quần ra, bóp cằm Yến Minh Châu, muốn nhét viên thuốc đó vào, tay trái của cô sắp đưa đến gần miệng của Yến Minh Châu, thì lại bị túm chặt lại.

Sức lực của người đó rất lớn, siết chặt xương cổ tay của Yến Thanh Ti, dường như sắp bóp gãy xương cô đến nơi.

Yến Thanh Ti hình như không cảm thấy đau, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người nọ: "Buông ra."

Tô Trăn cướp lấy viên thuốc màu trắng trong tay Yến Thanh Ti, anh ta đẩy Yến Thanh Ti ra: "Cô tôi cứu cô không phải là để cô giết người rồi ngồi tù đâu."

Tô Trăn là bộ đội chuyển ngành cảnh sát, cực kỳ khỏe, anh ta không khống chế được, đẩy cô ra hơi xa, cả người Yến Thanh Ti đập lên tường.

Yến Thanh Ti nghe thấy từ "cô" thoát ra khỏi miệng của Tô Trăn thì ngây ra, cô ngẩng đầu mở to mắt nhìn Tô Trăn.

Tô Trăn rất cao, dáng người vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt đẹp trai khôi ngô, góc cạnh rõ, những năm nay đã rất ít khi nhìn thấy người đàn ông nào có khí chất oai hùng như thế này.

--- O ---

Chương 545: Chỉ CầnTôi Vẫn Còn Sống Sớm Thì Muộn Gì Tôi Cũng Sẽ Giết Cô Ta

Sự áp bách tỏa ra từ trên người Tô Trăn rất kinh khủng, bộ cảnh phục trên người anh ta lại càng khiến anh ta có khí thế, tràn đầy cảm giác cấm dục.

Anh ta lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti, gương mặt không nhìn ra cảm xúc.

Tô Trăn nhìn Yến Minh Châu, cô ta co cụm lai một góc, hoảng sợ nhìn Yến Thanh Ti.

"Hôm nay tôi tới đây mục đích không phải là để lấy lời khai mà là đến để đầu độc, nếu đã bị anh bắt gặp, anh muốn làm gì thì tùy."

Yến Thanh Ti giơ hai tay ra, nếu đã là cháu của Nhạc phu nhân, vậy cô cũng không biện minh, không phản kháng gì nữa hết.

Tô Trăn cau mày, túm chặt lấy cổ tay của Yến Thanh Ti, kéo cô lên trên tầng, đi tới văn phòng của phó cục trưởng. Tô Trăn đóng cửa lại, hất tay Yến Thanh Ti ra: "Nể mặt cô tôi và Nhạc Thính Phong, chuyện hôm nay tôi sẽ không tính toán gì với cô. Nếu đã ghi xong lời khai rồi thì lập tức rời khỏi đây, đừng có đến cục cảnh sát nữa, nếu còn dám làm chuyện phám pháp nữa, tôi sẽ đích thân còng tay cô lại đấy."

Hôm nay Tô Trăn đã coi là phóng túng nhân nhượng rồi, anh ta làm như vật hoàn toàn là vì nể mặt Nhạc phu nhân.

Dù sao thì... Yến Thanh Ti làm như vậy là vì muốn báo thù cho Nhạc phu nhân.

Cô ta làm như vậy ít nhất còn được coi là có lương tâm.

Chính vì cái lương tâm này của cô ta nên Tô Trăn mới buông tha cho cô ta.

Yến Thanh Ti không động đậy, sắc mặt của cô rất tệ, làn da không trang điểm trắng bệch, quầng mắt thâm đen nặng nề, đôi mắt đỏ hồng vằn tia máu, dáng vẻ nhìn trông rất gầy yếu, nhưng trong cô ta lại có thể bộc phát ra sức lực kinh người.

Yến Thanh Ti hỏi: "Xác nhận cô ta có đúng là bị bệnh tâm thần hay chưa?"

Tô Trăn do dự một lúc rồi nói: "... Đã xác nhận rồi."

Yến Minh Châu bị tâm thần, đã được xác nhận hơn nữa còn là tâm thần dạng nặng.

Yến Thanh Ti nói: "Như vậy là nhát đâm này cũng bằng không, đúng không?"

Tô Trăn...

Anh ta cũng rất muốn khởi tố Yến Minh Châu, khiến cho cô ta phải chịu sự trừng phạt nên có, nhưng... trên thực tế thì, cách xử lý của luật pháp trong nước với những đối tượng bị bênh tâm thần quả đúng chỉ có thể như thế mà thôi.

Yến Thanh Ti cười lên: "Nếu cô ta đã là một người điên, làm thế nào mà cô ta từ Lạc Thành đến được Hải Thành? Cô ta bị nhốt trong bệnh viện tâm thần của Lạc Thành đấy, cô ta là

một người điên, làm sao cô ta biết được chúng tôi đang ở đâu? Cô ta lấy đâu ra được tin tức?"

Tô Trăn có chút kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, những điều mà cô ta nhắc đến anh đều đã nghĩ tới, cũng đã cho người đi điều tra, nhưng nghe được những điều này từ miệng của Yến Thanh Ti, anh ta vẫn rất kinh ngạc.

Cô gái này cũng được tính là có đầu óc ấy thế mà vẫn dám chạy đến cục cảnh sát để giết người?

Cô ta đến để tự sát đấy à?

Yến Thanh Ti bình tĩnh nói: "Yến Minh Châu xuất hiện ở thành phố này chỉ có hai tình huống có thể xảy ra, một là cô ta giả điên, hai là có người đưa cô ta từ bệnh viện tâm thần của Lạc Thành đến Hải Thành."

Ánh mắt Tô Trăn nhìn Yến Thanh Ti có chút thay đổi nhỏ: "Cô nói rất đúng, còn gì nữa không, nói tiếp đi."

Những gì Yến Thanh Ti phân tích đều rất chính xác, những thứ này có thể chứng minh cô ta là người cực kỳ lý trí, cực kỳ bình tĩnh, cô ta không nên làm ra những hành vi kích động như thế này mới phải.

"Nếu như là tình huống đầu tiên, vậy thì rất đơn giản, nếu như là tình huống thứ hai, vậy tình cảnh giống như ngày hôm nay có thể phát sinh thêm lần thứ hai bất kỳ lúc nào."

Nếu như rơi vào tình huống thứ hai thì có nghĩa Yến Thanh Ti đang gặp phải nguy hiểm, có người muốn giết cô, mà cô thì không biết đối phương là ai.

Tô Trăn nói: "Tôi sẽ phái lực lượng cảnh sát đặc biệt đến bảo vệ cô."

"Tôi không cần, tôi chỉ cần các anh trước khi làm sáng tỏ vụ án này thì phải canh chừng chặt chẽ Yến Minh Châu, đừng để cô ta được bảo lãnh hay bị diệt khẩu. Đương nhiên ngoại trừ việc tôi diệt khẩu cô ta ra thì lại khác..."

Tô Trăn nheo mắt lại.

Yến Thanh Ti bước lên phía trước một bước, tới gần sát với Tô Trăn, khi cô đứng trước mặt anh càng để lộ ra dáng vẻ gầy gò, ánh mắt kiên nghị lạnh lùng, cô nói: "Anh cản được lần thứ nhất, không cản được lần thứ hai, chỉ cần tôi còn sống, sớm muộn gì tôi cũng giết chết cô ta."

--- O ---

Chương 546: Con CốThêm Chút Nữa, Để Cô Ấy Ngủ Với Con Nhiều Thêm Mấy Lần

Tô Trăn nhìn theo bóng lưng Yến Thanh Ti đang rời khỏi nơi này, cau mày thật chặt.

Câu cuối cùng của Yến Thanh Ti khiến anh ta thật sự chấn động.

Cô ta dám nói ra những lời như thế với một người làm cảnh sát như anh, liệu cô ta có biết, cho dù sau này Yến Minh Châu xảy ra bất kỳ chuyện gì, thì cô ta đều sẽ bị liệt vào danh sách những kẻ tình nghi?

Cô ta là một người bình tĩnh lại nhạy bén, không thể không biết được điều này được, nhưng cô ta lại vẫn nói như vậy trước mặt anh, thế có nghĩa là trong lòng cô ta đã không để ý đến chuyện sống chết nữa rồi, cô ta đang tuyệt vọng.

Yến Thanh Ti ra khỏi cục cảnh sát, đi dọc theo con đường lớn dưới ánh nắng chói chang rất lâu, dường như cô không cảm thấy nóng cũng không biết nên đi về đâu.

Mãi cho đến khi một chiếc taxi xuất hiện, hạ cửa kính xuống: "Cô ơi, có muốn đi xe không?"

Yến Thanh Ti do dự một lát mới ngồi lên xe.

Tài xế là một người đàn ông trung niên yêu nói chuyện, vẫn cứ luyên thuyên suốt với Yến Thanh Ti, nói về chuyện thời tiết, chuyện giao thông, chuyện thị trường chứng khoán, chuyện chính trị...

Yến Thanh Ti yên tĩnh lắng nghe, từ trong những lời kể của người lái xe, cô nghe ra được cuộc sống của ông, chuyện củi gạo dầu muối của ông, nghe được khói lửa nhân gian.

"Ôi trời, tôi chỉ mải nói mà quên mất không hỏi, cô định đi đâu vậy?"

"Tôi... tôi... không biết nữa."

"Cái này... cô không biết thì làm sao tôi chở cô về được? Cô dù gì thì cũng phải nói ra một địa điểm chứ?"

Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Đến bệnh viện trung tâm đi."

"Được rồi."

Lúc sắp đến nơi, tài xế xe taxi đột nhiên nói: "A, cô là cái cô... cô là cái cô... ngôi sao đó đúng không?"

Yến Thanh Ti cúi thấp đầu xuống: "Chắc bác nhận nhầm người rồi."

"Đúng là cô rồi, đúng là cô rồi... tôi không nhận nhầm đâu mà. Yến Thanh Ti, cô Yến, cô ký tên cho tôi nhé? Con gái tôi thích cô lắm đấy, nó in ảnh của cô ra dán lên cửa, tạp chí có hình cô nó đều mua hết. Cô Yến, cô ký cho tôi một chữ nhé, tiền xe hôm nay tôi sẽ miễn phí cho cô..." Yến Thanh Ti ngẩn ra, xe đã đến nơi rồi, Yến Thanh Ti móc túi rút ra một tờ tiền, ký tên mình lên trên đó rồi đưa cho bác tài xế.

Không đợi tài xế trả lại tiền lẻ, Yến Thanh Ti liền mở cửa xuống xe...

Yến Thanh Ti đi đến trước cửa phòng bệnh của Nhạc phu nhân, cô muốn vào nhưng lại không dám, đã từ rất lâu rồi cô chưa từng sợ hãi như thế, đối mặt với những kẻ hung ác tàn bạo cô cũng chưa bao giờ sợ hãi như vậy, nhưng bây giờ tay cô đang run lên.

Khẽ khẽ mở hé cánh cửa phòng, tiếng nói chuyện của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân truyền ra.

"Mẹ... mẹ cảm thấy thế nào rồi, có đau không?"

Tiếng nói của Nhạc phu nhân yếu ớt: "Đau chứ, nhưng mà vẫn không đau bằng lúc sinh con."

"Mẹ, con vẫn rất nghe lời mẹ mà, là mẹ không nghe lời con đấy chứ, con chưa thấy một ai thích gây chuyện ầm ĩ như mẹ đấy, tiểu lão thái thái ạ! Mẹ nói xem, mẹ bằng ngần này tuổi rồi mà vẫn còn thức đêm với bọn con làm gì, nếu tối hôm qua mẹ không thức đêm về ngủ sớm thì có phải là không có chuyện gì rồi không."

Nhạc phu nhân hừ một tiếng: "Mẹ mà không sao, Thanh Ti sẽ gặp chuyện đấy, biết không?"

"Vậy không phải là vẫn còn con à? Mẹ xem mẹ đã cướp mất cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân của con trai mẹ rồi đây này. Nếu bây giờ nằm đây mà là con, tất cả mọi việc đã được giải quyết rồi, chắc chắc con đã ôm được mỹ nhân về rồi..."

Nhạc phu nhân tức thở phì phì: "Cái gì mà mẹ cướp mất cơ hội của con hả? Nếu con cố gắng lên thì còn phải dựa vào cơ hội à? Ai ui, số của tôi sao mà khổ thế, tôi chỉ muốn có thể sớm có cháu nội bế, tối đến ôm nó đi ngủ.

Thanh Ti thông minh như thế, IQ đời thứ ba của nhà chúng ta nhất định sẽ được nâng cao. Có gen của Thanh Ti, đánh bài chắc chắn sẽ giỏi..."

Nhạc Thính Phong cười nói: "Được được được, đợi mẹ khỏe lại rồi, con cố thêm chút nữa, để cô ấy ngủ với con thêm vài lần nữa. Mẹ nằm yên, đừng động đậy, thực ra cũng không đau lắm đúng không?"

--- O ---

Chương 547: Mẹ Là MẹChồng Quốc Dân

Nhạc phu nhân đau kêu ai ái: "Đau nha... mày cứ để cho người ta chọc một cái lỗ trên bụng mình thử xem, cái thằng nhóc thối tha bất hiếu này..."

Nhạc Thính Phong dùng tăm bông thấm ướt nhẹ nhàng chấm lên môi bà. Tuy trạng thái tinh thần của bà sau cuộc phẫu thuật rất tốt, nhưng bây giờ bà vẫn không thể ăn uống gì cả. Nhìn thấy môi Nhạc phu nhân khô khốc bong tróc, Nhạc Thính Phong lại đau lòng.

"Bà ngoại bảo là mẹ từ bé đã sợ đau rồi, tối hôm qua lúc lao ra tại sao lại không sợ?"

"Sợ chứ, mẹ nhìn thấy con dao đó là chân mềm như bún rồi, nhưng lúc đó mẹ nghĩ, nếu Thanh Ti có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ con trai mẹ lại độc thân cả đời..."

Tay Nhạc Thính Phong run lên, "Mẹ không nghĩ đến... nhỡ đâu mất mạng thì sao?"

"Ôi chao ơi, lúc đó ai có thể nghĩ được nhiều như thế cơ chứ, mẹ nhìn thấy, mẹ có khả năng, mẹ đâu thể khoanh tay đứng nhìn không làm gì được cơ chứ? Mẹ thích Thanh Ti, nếu mẹ cứ trợn tròn mắt nhìn con bé bị thương, sau này mẹ làm sao mà đối diện với nó được nữa?"

"Vậy đợi Thanh Ti đến, mẹ nói với cô ấy đi, mượn cái cớ này để cô ấy gả vào nhà chúng ta luôn. Một bà mẹ chồng quốc dân như mẹ đi đâu để tìm bây giờ?"

"Đúng rồi đúng rồi... đợi con bé đến, mẹ sẽ nói với nó... con trai, con cho mẹ ngụm nước đi..."

"Không được, bác sĩ bảo là không được."

"Bác sĩ đâu có ở đây đâu, chỉ một ngụm thôi mà, một ngụm thôi..."

"Một ngụm cũng không được."

"Hừ, mẹ tức rồi, mẹ tức thật rồi đấy..."

Yến Thanh Ti nghe hai người ở trong đó nói chuyện, đôi mắt trở nên mơ hồ, cô giơ tay lên chạm vào, bàn tay ướt đẫm, đầy nước mắt, Yến Thanh Ti lau thật mạnh, nhưng nước mặt càng lau thì càng nhiều.

Cô dựa vào cái gì mà ích kỷ đi hưởng thụ tình yêu chân thành đến như thế của người khác chứ?

Đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, Yến Thanh Ti quay lại nhìn thấy ba anh em họ nhà họ Tô cùng nhau đánh bài tối hôm qua.

Tô Tiểu Lục nhìn thấy Yến Thanh Ti nước mắt giàn giụa, ngại ngùng vò đầu: "Chị d... cô Yến..."

Tim Yến Thanh Ti nhói lên, cô là một người cực kỳ nhạy cảm. Tô Tiểu Lục xưng hô với cô từ chị dâu giờ đã đổi thành cô Yến xa cách, điều đó nói lên, bọn họ đã không chấp nhận cô nữa rồi. Nguyên nhân cụ thể là gì, cô nghĩ rằng mình cũng biết, cô không có tư cách để nói cái gì, bởi ngay cả bản thân cô còn cảm thấy, bọn họ làm thế là đúng.

Tô Tiểu Tam nói nhỏ: "Tôi muốn nói chuyện một lát với cô Yến, có thể không?"

Yến Thanh Ti đi với Tô Tiểu Tam xuống dưới lầu.

Đứng dưới tán của một cây đa nhỏ, nghe tiếng ve kêu râm ran, Tô Tiểu Tam thở dài nói: "Chuyện xảy ra buổi sáng nay tình hình cụ thể chúng tôi cũng đã được biết rồi. Ông bà nội tôi cũng đang trên đường đến đây, hai đời nhà họ Tô chúng tôi chỉ có duy nhất một cô con gái, nhưng vì chuyện hôn nhân bất hạnh của cô tôi, ông bà nội tôi vẫn cứ ân hận mãi. Tuổi tác của các cụ đã rất cao rồi, bọn họ không mong gì hơn, chỉ mong cô tôi ít nhất có thể trường mệnh trăm tuổi, bình an khỏe mạnh..."

Yến Thanh Ti dùng tay trái giữ chặt lấy tay phải cố hết sức để tay mình không run rẩy nữa, cô cố gắng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tôi... biết anh muốn nói gì, tôi... tôi sẽ..."

Yến Thanh Ti muốn nói: tôi sẽ tránh xa bọn họ ra.

Nhưng câu nói này, cô không tài nào mà thốt ra nổi, cô rõ ràng biết rằng là không thể nào, lại vẫn cứ ích kỷ muốn có được nó.

Trong mắt Tô Tiểu Tam hiện lên vẻ không đành lòng, anh ta còn nói: "Cô Yến, tôi nghĩ cô nên về trước thì hơn. Anh Hai của tôi chính là người mà cô gặp ở cục cảnh sát, anh ấy đã nói rõ tình hình với tôi, anh ấy sẽ phái cảnh sát âm thầm bảo vệ cô."

--- O ---

Chương 548: Tôi SẽKhông Bỏ Cuộc, Tôi Lại Càng Không Bỏ Qua Cho Bọn Họ Được

Yến Thanh Ti cúi đầu, "Xin lỗi..."

Lời nhắc nhở của Tô Tiểu Tam lại một lần nữa vạch trần thực tế tàn nhẫn mà Yến Thanh Ti luôn không muốn đối mặt.

Bản thân cô đang trong tình cảnh nguy hiểm, mỗi bước đi đều là cạm bẫy, không phải bị người khác hủy hoại thì cũng chính là cô tự hủy hoại chính mình, cô sao có thể lôi kéo người khác đi chết cùng cô.

Thực ra, Tô Tiểu Tam cũng cảm thấy một thằng đàn ông mà đi nói những chuyện này với Yến Thanh Ti đúng là có phần không chính đáng, nhưng anh ta không thể không nói được.

"Nếu như những gì tôi nói làm tổn thương cô Yến thì tôi rất xin lỗi, nhưng mà cũng xin cô hiểu cho tâm trạng của những người thân chúng tôi. Cô tôi thực sự rất thích cô Yến, nhưng chính bởi vì thích cho nên hy vọng cô có thể suy nghĩ vì bà."

Tô Tiểu Tam muốn nói gì Yến Thanh Ti đều biết cả, cô cũng có thể hiểu hết, đây là chuyện thường tình, bất kỳ ai đều không thể nói được cái gì cả.

Nhưng, Yến Thanh Ti nghe sao mà thật khó chịu quá!

Cô ngắt lời Tô Tiểu Tam, "Anh không cần nói nữa, tôi biết rồi... là do bản thân tôi đã quá tham lam..."

Yến Thanh Ti quay người đi khỏi, bóng dáng nhỏ gầy dưới ánh nắng chói chang của mùa hè lại càng thêm yếu đuối.

Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục đi đến bên cạnh Tô Tiểu Tam.

Tô Tiểu Lục cau mày nói: "Anh Ba, có phải chúng ta đã quá đáng rồi không? Thực ra thì chuyện này cũng không trách cô ấy được mà? Cô ấy cũng đâu có mong chuyện này sẽ xảy ra."

Tô Tiểu Tam nhún vai: "Thân thế của cô ấy quá phức tạp, cũng quá nguy hiểm... không thích hợp đâu."

"Có thích hợp hay không đâu phải do chúng ta quyết định được, cô và anh họ đều thích, thế là đủ rồi."

"Lẽ nào em muốn trơ mắt nhìn cô ta không ngừng mang đến nguy hiểm, mà hậu quả của sự nguy hiểm đó lại rơi vào người cô và Thính Phong?"

"Dù sao thì em cũng cảm thấy bất kể là thế nào đều không phải là do chúng ta quyết định."

"Anh cũng có muốn nói với cô ấy những chuyện đó đâu, nhưng mà..." Nhưng mà bọn họ biết đây là ý của ai.

... "Cut... Yến Thanh Ti, cô làm sao thế hả? Cảnh này đã diễn đến bốn lần rồi mà vẫn chưa xong, cô đừng có để chuyện riêng tư của bản thân làm trễ nải tiến độ của mọi người." Đạo diễn vứt quyển kịch bản xuống đất, người trong đoàn làm phim ai cũng biết chuyện Yến Thanh Ti bị tấn công trước cửa khách sạn.

Cảnh này là cảnh quay trong nhà, trong phòng nóng nực bức bối, tóc mái của Yến Thanh Ti đã ướt đẫm mồ hôi dán lên mặt.

Tống Thanh Ngạn thấy trạng thái của cô phải nói là cực kỳ cực kỳ tồi tệ, quầng thâm dưới mắt dù có dùng bao nhiêu phấn cũng không che được hết.

"Nghỉ ngơi một lát trước đi đã, không cần cưỡng ép bản thân."

Yến Thanh Ti gật đầu, Quý Miên Miên vội vã cẩn thận từng ly từng tý một theo sát từng bước Yến Thanh Ti.

Còn chưa đi đến chỗ nghỉ ngơi, Quý Miên Miên trợn to mắt, cô nhìn thấy tên yêu nam họ Diệp kia.

Yến Thanh Ti nhìn Diệp Thiều Quang mà coi như không thấy nhắm mắt đi thẳng.

Giọng nói của Diệp Thiều Quang vang lên đằng sau lưng cô: "Yến Thanh Ti, cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ, nếu như cô không dồn Yến Minh Châu vào đường cùng, cô ta sẽ không hận cô thấu xương. Tôi nói có đúng không?"

Yến Thanh Ti đứng lại, cô cười nhạo: "Đúng, tôi nên nhẫn nhịn chịu đựng, coi như mối thù giết mẹ là không có, để bọn họ hết lần này đến lần khác tính toán tôi, khi nhục tôi, đuổi giết tôi, vẫn cứ nhẫn đến khi nào tôi bị giết chết, có đúng không?"

Diệp Thiều Quang cau mày, anh ta vốn định mượn cơ hội này khiến cho Yến Thanh Ti bỏ đi ý định đối phó với Diệp Linh Chi... nhưng Yến Thanh Ti nói một câu đã khiến cho anh ta đột nhiên không biết phải nói gì nữa.

Yến Thanh Ti quay lại, đôi mắt của cô giống như một con thú hoang điên cuồng, "Diệp Thiều Quang, loại người mà tôi ghê tởm nhất, chán ghét nhất, chính là loại người như anh. Anh có tư cách gì mà phê bình soi xét tôi? Anh bảo tôi ép người quá đáng, vậy thì tay anh có sạch sẽ không? Đều là những kẻ giết người với nhau cả, đừng có giả vờ giả vịt với tôi làm gì. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, càng sẽ không bao giờ buông tha cho bọn họ."

--- O ---

Chương 549: Tôi HốiHận Nhất Là Ngay Từ Đầu Đã Không Giết Quách Cô Ta Đi

"Cô..."

Đứng trên góc độ cá nhân mà nói, Diệp Thiều Quang tán đồng với những gì Yến Thanh Ti làm, thậm chí còn thưởng thức con người cô.

Báo thù không sai, không có bất kỳ ai có quyền chỉ trích cả, nếu như Yến Thanh Ti chỉ biết nhượng bộ, thì cô ta đã sớm bị xé xác, ngay đến cả xương cốt cũng chẳng còn.

Diệp Thiều Quang có chút hối hận, hình như anh ta đã sai rồi.

Hoặc có lẽ ngay từ đầu căn bản anh ta không nên nhúng tay vào chuyện của Diệp Linh Chi.

Lúc đầu đồng ý với bác cả nhúng tay vào chuyện này, anh ta không ngờ nó sẽ phức tạp như thế.

Diệp Thiều Quang thản nhiên nói: "Tôi biết cô rất hận nhà họ Diệp. Cái chết của mẹ cô, nhà họ Diệp đích xác không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng nếu cô còn tiếp tục theo đuổi đến tận cùng, đối với cô mà nói, nó không phải là kết cục hay ho gì đâu."

Chuyện cũ năm xưa, Diệp Thiều Quang biết cũng không nhiểu, dù sao lúc mẹ của Yến Thanh Ti chết, anh ta mới có mười tuổi.

Điều duy nhất Diệp Thiều Quang có thể khẳng định là cái chết của mẹ Yến Thanh Ti không hề đơn giản, chỉ là anh ta không muốn biết cũng lười đi hỏi.

Chuyện này nói tới nói lui chẳng quan hệ gì đến anh ta cả.

Yến Thanh Ti thật sự muốn lao lên tát cho Diệp Thiều Quang một cái: "Diệp Thiều Quang, anh đừng có ở trước mặt tôi mà giả vờ làm thánh mẫu, tay của anh còn dơ bẩn hơn tay tôi nhiều, anh có tư cách gì mà dạy dỗ tôi? Anh nói tôi dồn Yến Minh Châu vào đường cùng, đúng, tôi ép cô ta đấy thì sao? Lần này tôi không dồn cô ta vào chỗ chết, tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu. Có biết tôi hối hận cái gì nhất không? Tôi hối hận trong một phút mềm lòng mà đã nương tay tha cho cái mạng chó của Yến Minh Châu, nếu như lúc đó tôi bắt cô ta phải chết, thế thì... chuyện ngày hôm qua đã không xảy ra."

Từ khi bắt đầu, Yến Thanh Ti đã biết bản thân mình sẽ không có kết quả tốt, cô cũng chẳng nghĩ đến kết quả.

Diệp Thiều Quang đối diện với ánh mắt rừng rực lửa giận của Yến Thanh Ti, cũng cảm thấy có chút vô lực.

"Hôm nay, có lẽ tôi không nên tới, nhưng một người khư khư cố chấp từ trước đến nay chưa bao giờ có kết quả tốt, cho dù tôi có không ngăn cản cô động đến Diệp Linh Chi, cô cũng chưa chắc có thể tổn thương đến bà ta... Yến Thanh Ti, Yến Tùng Nam đã chết rồi, cô cũng nên dừng tay lại thôi.

Hung thủ lớn nhất hại chết mẹ cô cũng đã chết rồi, cô cần gì phải đi dồn ép người ta như thế? Mỗi người lùi lại một bước, tất cả mọi người đều bình an vô sự."

Những gì Diệp Thiều Quang biết được nhiều hơn rất nhiều so với những gì Yến Thanh Ti biết. Chính bởi vì biết càng nhiều, cho nên anh càng hiểu rõ hơn so với Yến Thanh Ti, dưới chân cô ta chỉ cần bước lệch một bước thôi đó chính là vực sâu thăm thẳm.

Diệp Thiều Quang khó có được chút đồng tình với Yến Thanh Ti, anh ta muốn nhắc nhở cô một câu.

Yến Thanh Ti bật cười, cười nhưng nước mắt lại trào ra, cô nhìn Diệp Thiều Quang như đang nhìn một trò đùa.

"Mỗi người đều lùi một bước ư, ha ha... anh bảo với tôi là mỗi người đều nhượng bộ? Diệp gia nhà các người vô sỉ đến trình độ này, coi như tôi cũng được mở mang tầm mắt. Lúc đầu, nhà họ Yến từng bước từng bước một dồn ép tôi, ba năm tha hương lần nào cũng suýt chết, Diệp Linh Chi tại sạo lại không nhượng bộ? Bây giờ anh bảo tôi bỏ qua cho bọn họ, anh hiểu thế nào là nằm mơ giữa ban ngày không?"

Thiều Quang cau mày nói: "Chuyện ban đầu tôi không biết, nhưng sau này tôi có thể đảm bảo, Diệp Linh Chi tuyệt đối sẽ không..."

Yến Thanh Ti ngắt lời anh ta: "Còn cả Yến Tùng Nam nữa, lúc anh giết ông ta, tốt nhất đừng để tôi tìm được bất kỳ chứng cứ nào. Anh mà nhúng tay vào sự báo thù của tôi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu."

Yến Thanh Ti không cần biết Diệp Thiều Quang muốn nói cái gì, con đường mà cô đã xác định, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Diệp Thiều Quang không nói gì nữa, cau mày nghĩ cái gì đó, qua một hồi lâu, anh ta mới trả lời: "Cô có thể không tin, nhưng tôi vẫn cảm thấy nên nói với cô chuyện này thì tốt hơn. Yến Tùng Nam không phải do tôi giết, đúng là tôi có dự tính giết ông ta để bịt miệng, nhưng người của tôi chưa kịp ra tay thì ông ta đã chết rồi."

--- O ---

Chương 550: Muốn NgủVới Tôi, Tôi Rất Hoan Nghênh

Lúc đầu Yến Tùng Nam chết, Diệp Thiều Quang cũng rất kinh ngạc, anh ta lập tức bảo Diệp Linh Chi đến lĩnh thi thể của Yến Tùng Nam về, sau khi khám nghiệm tử thi, kết quả hình như là cắt cổ tay tự sát.

Diệp Thiều Quang lúc đó liền biết Yến Thanh Ti nhất định sẽ cho rằng anh ta giết Yến Tùng Nam, lúc đó anh ta nghĩ, hiểu lầm thì cũng chẳng sao, hy vọng mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Nhưng đến hiện tại, Diệp Thiều Quang mới phát hiện có lẽ còn lâu mới kết thúc được chuyện này.

Cái chết của Yến Tùng Nam, có lẽ không chỉ để bảo vệ Diệp Linh Chi mà còn vì che đậy những bí mật khác.

Những gì Diệp Thiều Quang nói mang đến cho Yến Thanh Ti một chấn động vô cùng to lớn, cô kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Quang.

Diệp Thiều Quang nói: "Nhạc phu nhân xảy ra chuyện đối với cô mà nói chắc là một đòn cảnh cáo. Mỗi một người bên cạnh đều có vài người mà mình trân trọng quý mến, hoặc thứ mà mình để ý, lần này là may mắn, lần sau, nếu như đã mất đi thì làm sao có thể tìm lại được? Yến Thanh Ti, tôi không muốn làm kẻ địch với cô, nhưng... thù hận trong lòng cô, lệ khí trên người cô cũng nên tán đi đôi chút rồi."

Yến Thanh Ti không nói gì, trong đầu cô không ngừng lặp lại câu nói đó của Diệp Thiều Quang, Yến Tùng Nam không phải do anh ta giết, vậy thì là ai?

Lần này Yến Minh Châu được thả ra khỏi bệnh viện tâm thần rồi đưa đến Hải Thành lại là ai làm?

Diệp Thiều Quang thấy Yến Thanh Ti căn bản không để những gì anh nói vào trong lòng, anh ta lắc đầu, thôi, những gì nên nói thì đã nói rồi, nếu như cô ta còn muốn đi đến tận cùng, vậy thì mặc kệ cô ta thôi.

Diệp Thiều Quang muốn quay đi, đúng lúc anh ta nhìn thấy Quý Miên Miên đang lườm anh ta, cả người đang trong tư thế đề phòng, giống như một con sư tử con, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị lao lên, cắn cho anh một phát.

Khóe miệng của Diệp Thiều Quang khẽ cong lên, cảm giác về nụ hôn tối ngày hôm đó bỗng nhiên trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tâm tình có chút buồn bực của Diệp Thiều Quang đột nhiên có đôi chút vui vẻ.

"À đúng rồi, cô trợ lý này của cô cũng thú vị lắm."

Diệp Thiều Quang rút từ trong túi áo một cái danh thiếp, mặt sau có viết số phòng trong khách sạn, đi đến trước mặt Quý Miên Miên, nhét vào trong cái túi nhỏ trước ngực áo phông của cô, anh ta ghé sát vào tai cô thì thầm: "Tôi đã đổi phòng rồi, muốn đến ngủ với tôi, tôi rất hoan nghênh."

Quý Miên Miên trừng mắt lườm anh: "Anh... anh..." Diệp Thiều Quang giơ tay lên vuốt vuốt sợi tóc rơi xuống bên thái dương của Quý Miên Miên, đôi môi mỏng nhếch lên, quay người đi mất.

Khuôn mặt Quý Miên Miên bắt đầu hồng rực lên, nhưng xung quanh đều có người, cô không tiện động thủ.

Nữ thần dạy làm chuyện xấu, không thể để người ta biết được.

Quý Miên Miên nhìn thấy Diệp Thiều Quang nghênh ngang đi mất, cô siết chặt nắm đấm. Mẹ nó, cô đã bảo là khi nào gặp lại anh ta sẽ quật cho anh ta một phát nữa, lần trước thế mà dám đuổi cô đi.

Quý Miên Miên thấy Yến Thanh Ti vẫn cứ đứng đó nghĩ ngợi, Tiểu Từ chạy đi mua nước chưa về.

Quý Miên Miên nói với Yến Thanh Ti: "Chị, chị đi nghỉ ngơi một lát trước đi đã, một chốc nữa em sẽ về."

Quý Miên Miên nghĩ, đạo diễn bảo nghỉ ngơi một lát, không bao lâu sau sẽ lại tiếp tục quay tiếp, chị Thanh Ti nhất định không đi đâu cả đâu, cô phải đi dạy cho cái tên yêu nam họ Diệp đó một bài học mới được.

Quý Miên Miên vội vã đuổi theo Diệp Thiều Quang.

Đuổi đến nơi thì vừa hay thấy Diệp Thiều Quang lên xe, cô nhanh chóng chạy thêm vài bước cản xe của anh ta lại.

Diệp Thiều Quang nhìn nhìn, khuôn mặt của Quý Miên Miên vì chạy vội càng trở nên đỏ hồng, chỉ cần cử động, bộ ngực lại đong đưa, anh ta đưa tay lên sờ sờ khóe môi, không ngờ cô nàng này cũng nóng bỏng phết. Quý Miên Miên giơ tay lên gõ cửa kính xe.

Qua một lúc lâu sau Diệp Thiều Quang mới từ từ hạ kính xe xuống, anh ta lạnh nhạt liếc Quý Miên Miên một cái: "Có việc gì?"

Quý Miên Miên ngoắc ngoắc tay: "Anh xuống đây, tôi có chuyện muốn nói với anh."

--- O ---

Chương 551: Nói VớiCô Ta, Tôi Để Ý Tới Tiểu Trợ Lý Của Cô Ta Rồi

Diệp Thiều Quang vẫn ngồi im: "Tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta thế này là an toàn và tốt nhất rồi, hoặc cô có thể lên đây, tôi đưa cô đi ngủ một giấc."

Quý Miên Miên nhíu mày, những lời này của hắn, sao cô cứ cảm thấy như bản thân mình đang bị đùa giỡn thế nhỉ?

Quý Miên Miên cố nén giận, cô nói với Diệp Thiều Quang: "Ngủ, cũng được thôi, có điều, anh xuống đây đi với tôi, tôi phải được chọn chỗ."

Khóe miệng Diệp Thiều Quang giật giật mấy cái: "Cô cũng... thật là..."

"Đừng có phí lời với tôi nữa, anh chỉ cần nói anh có dám đi theo tôi không thôi, là đàn ông thì đừng có lề mà lề mề."

Lời khiêu khích này không thể khiến Diệp Thiều Quang nhất thời kích động mà nhảy xuống xe ngay tức khắc được, anh gõ ngón tay lên vô lăng, hỏi: "Cô đi với ai cũng đều tùy tiện thế hả?"

Quý Miên Miên bĩu môi, cười nhạo: "Tất nhiên là không rồi. Tôi cũng có nguyên tắc của mình, anh tưởng tất cả đàn ông đều lưu manh giống anh chắc?"

Diệp Thiều Quang ngừng gõ tay lên vô lăng, mở cửa xe bước xuống.

Diệp Thiều Quang đứng trước mặt Quý Miên Miên, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết tiếp theo cô sẽ làm gì, nhẹ tay thôi, tôi sợ..."

Chữ "đau" cuối cùng còn chưa nói xong, Quý Miên Miên đã nhanh gọn quật Diệp Thiều Quang qua vai, ngã xuống đất, rồi chỉ vào mặt anh ta mắng: "Lần trước tôi đã nói rồi, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không, gặp anh lần nào tôi sẽ quật ngã anh lần đấy cơ mà, hứ..."

Quý Miên Miên trút được cơn giận rồi chuẩn bị đi khỏi đó, Diệp Thiều Quang vịn vào xe từ từ đứng dậy, đau đến nỗi hít sâu một hơi, dựa vào cửa xe, nói: "Tôi có một câu có liên quan tới nữ thần của cô, cô có muốn nghe không?"

Quý Miên Miên dừng lại, ngoảnh lại nhìn anh ta với ánh mắt phòng bị: "Câu gì?"

Diệp Thiều Quang ho khan mấy tiếng, phía sau lưng vẫn còn đau, chỗ ngã xuống lúc nãy còn có một hòn đá gồ lên nữa, Diệp Thiều Quang cố gắng nhịn không kêu thảm đã là giỏi chống đỡ lắm rồi.

Anh ta thở hổn hển, nói: "Cô không qua đây thì sao tôi nói với cô được?"

Quý Miên Miên nheo mắt lại, cô sẽ không tùy tiện tin lời Diệp Thiều Quang nữa đâu, tên này đúng là một con yêu quái.

"Tôi đã bị cô đánh thành cái dạng này rồi rồi, chẳng lẽ cô vẫn còn sợ tôi à?"

Quý Miên Miên khinh bỉ bĩu môi: "Sợ anh... ha ha... cười chết tôi mất, tôi mà thèm sợ một kẻ bệnh tật như anh chắc?"

Quý Miên Miên đi tới trước mặt Diệp Thiều Quang: "Mau, nói đi, tôi đang nghe đây, đừng có lãng phí thời gian của tôi, tôi bận lắm."

Khóe miệng Diệp Thiều Quang hiện lên một tia cười nhạt, anh ta kéo tay Quý Miên Miên, ép cô vào lòng, cúi đầu hôn lên, còn cắn vào môi cô nữa.

Trước khi Quý Miên Miên kịp phản ứng lại, anh ta đã đẩy cô ra, mở cửa trèo lên xe, động tác nhanh chóng dứt khoát, căn bản không hề giống một tên vừa bị đánh ngã chút nào.

Khởi động xe, kéo cửa kính xuống, Diệp Thiều Quang để lại một câu cho Quý Miên Miên còn đang ngây ngốc: "Nói với Yến Thanh Ti, tôi để ý tới tiểu trợ lý của cô ta rồi..."

Quý Miên Miên há hốc mồm, hít trọn luôn khói xe.

Đợi xe chạy xa rồi, Quý Miên Miên mới dùng sức tóm chặt tóc mình: "Không ngờ anh còn dám cướp Tiểu Từ của mình với nữ thần nữa..."

Nếu Diệp Thiều Quang nghe được lời này của Quý Miên Miên, chắc hắn sẽ lao xe vào trụ cầu mất.

Quý Miên Miên vân vê môi mình, Diệp Thiều Quang cắn có chút đau, cô chửi thề: "Thằng khốn nạn, đáng ra vừa xong phải quật ngã hắn thêm mấy cái nữa!"

Quý Miên Miên về đến phim trường, bên trong đang chuẩn bị cảnh sau, cô tìm một vòng vẫn không thấy Yến Thanh Ti đâu, vội kéo một người lại hỏi xem có thấy Yến Thanh Ti đâu không.

Người nọ nói với cô, Yến Thanh Ti hình như về phòng trang điểm rồi.

Quý Miên Miên vội vàng qua đó tìm, chuyện lần trước dọa cô sợ chết đi được, cô rất lo Yến Thanh Ti sẽ xảy ra chuyện.

--- O ---

Chương 552: Tôi KhôngChấp Nhận Lời Xin Lỗi Của Cô

Lúc này, Yến Thanh Ti đang đứng trước cửa phòng hóa trang, nghe xong những gì Diệp Thiều Quang nói, đầu óc cô cứ loạn như ma, cô cảm thấy tất cả những gì trước đây cô tưởng là sự thật, có vẻ như đều là giả dối.

Yến Thanh Ti thấy đầu đau buốt, cô muốn nghỉ ngơi, cô về phòng hóa trang, đang định vào lại nghe thấy mấy nữ diên viên nghỉ ngơi trong đó đang nói về cô.

"Haizz, rốt cuộc cái con Yến Thanh Ti kia đã làm ra bao chuyện thất đức thì mới bị người khác truy sát thế chứ?"

"Ai mà biết, ngủ với nhiều đàn ông như vậy, người muốn giết cô ta chắc phải xếp thành hàng luôn chứ đùa."

"Phải đó, thật tiếc cho người che chắn cho cô ta. Chậc chậc, ngu quá! Nghe nói đó còn là mẹ của bạn trai cô ta nữa đấy, không biết con trai bà ấy bị cắm bao nhiêu cái sừng rồi?"

"Cái bà ấy ngốc thật, lại còn cứ coi Yến Thanh Ti như bảo bối, thật đúng là ngu ngốc..."

Xoạch, cửa phòng bị đẩy ra, mấy nữ diễn viên đang buôn dưa lê thấy Yến Thanh Ti một cái liền sợ tới nỗi im bặt, mặt biến sắc: "Chị Thanh Ti, bọn em... bọn em không phải..."

Yến Thanh Ti lạnh mặt: "Nói tiếp đi."

"Em... Bọn em... Xin lỗi chị, tại bọn em lắm mồm, chị độ lượng, đừng chấp nhặt một đứa kém hiểu biết như em. Bọn em... không bì được với chị, nên bọn em... mới nói năng tạp nham thôi..." Sắc mặt cô diễn viên kia trắng bệnh, cô ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti đi tới trước mặt cô ta, nhấc tay đập vỡ hộp cơm trước mặt cô ta, thức ăn bên trong rơi hết xuống đất.

Yên Thanh Ti chỉ vào đống thức ăn bị dính bụi, nói: "Ăn đi, ăn hết đống này, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy."

"Em... xin lỗi, em chỉ nhất thời hồ đồ, em xin lỗi chị không phải được sao?" Yến Thanh Ti mặt không chút thay đổi: "Không được, tôi không chấp nhận."

Lần trước bọn họ nói xấu cô trong nhà vệ sinh, cô đã không thèm chấp rồi, cô chẳng quan tâm người khác có nói cô thế nào, cô cũng đều có thể làm như không thấy. Thế nhưng, lần này, bọn họ không nên kéo cả Nhạc phu nhân vào, không nên lấy Nhạc phu nhân ra làm trò cười trong cuộc trà dư tửu hậu của bọn họ.

Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn cô gái kia: "Ăn mau... lời đã nói ra như bát nước đổ đi, cơm đổ xuống, nếu cô có thể ăn được, tôi sẽ coi như cô chưa nói."

"Cô... Bẩn hết cả rồi, tôi làm sao mà ăn được?"

"Lời cô nói cũng bẩn thỉu vậy mà cô vẫn nói, cô không chê miệng cô thối, thế cơm bẩn một chút thì có sao?"

Yến Thanh Ti nhếch mép cười tàn nhẫn: "Hôm nay, hoặc là cô tự ăn, hoặc... tôi sẽ bắt cô ăn."

Một nữ diễn viên khác nghiến răng, nói: "Yến Thanh Ti, cô đừng có mà ức hiếp người quá đáng, bọn này nói vài câu thì làm sao, nếu cô trong sạch thì cô sợ cái quái gì?"

"Phải đấy, chẳng phải chỉ là nói nhau vài câu thôi sao, hà tất phải bức người ta đến mức này?"

"Ức hiếp người, cũng không..."

Yến Thanh Ti cười, lại có người nói cô bức người quá đáng, là cô đang ức hiếp người ta, gần đây hình như cô toàn nghe thấy mấy câu kiểu như vậy thì phải.

Nhưng rốt cuộc là ai đang bức ai cơ chứ?

Cô có muốn vậy không? Từ nhỏ tới lớn, cô bị hiện thực, bị sự thật tàn khốc, vô liêm sỉ bức ép để trưởng thành, một mình đối diện với tất cả những bất kham trên thế gian này.

Giờ đây, cô chỉ muốn những người đã làm tổn thương cô nếm trải những đau khổ mà cô đã phải trải qua, thì lại có người không đồng ý.

Ai cũng ép cô phải tha thứ cho những người đã từng làm hại cô, tất cả mọi người đều chỉ trích, trách móc cô không nể tình thân, quá độc ác. Ai cũng tới chỉ vào cô rồi nói: Cô không nên như vậy, cô nên buông tay đi, cô nên độ lượng, nếu cô không ép người ta, người ta cũng sẽ không thế này thế nọ.

Giống hồi đó, tất cả mọi người đều chửi cô là hồ ly tinh, nói cô là kẻ thứ ba, nhưng người đàn ông mà cô từng ngủ cùng, từ trước tới giờ cũng chỉ có một mình Nhạc Thính Phong mà thôi.

--- O ---

Chương 553: Dựa VàoCái Gì Mà Tôi Phải Tha Thứ Cho Các Người?

Giờ hình như ai cũng có thể đứng ra trách móc cô, nói cô làm liên lụy tới người khác.

Nhưng rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ? Mẹ mất rồi, cô trả thù cũng là sai sao? Bị ức hiếp, cô phản kháng cũng là sai à?

Chẳng lẽ chỉ bị bắt nạt, không phản kháng, không oán trách, không nói "không" với thế giới này thì mới gọi là đúng?

Tại sao không trách những kẻ đã làm hại cô, tại sao từng người một lại chạy tới để chỉ trích cô vậy?

Yến Thanh Ti thật sự rất chán ghét thế giới này, chán ghét những người lấy danh nghĩa vì chính nghĩa mà chỉ trỏ cô.

Cô không cần ai phải dạy cô làm thế nào, không cần chấp nhận những đề nghị rẻ tiền đó.

Cô chỉ muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì mà tôi phải tha thứ cho các người?

Từ những lời mà Tô Tiểu Tam đã nói với Yến Thanh Ti, tới Diệp Thiều Quang, lại tới những người này, cảm xúc mà cô vẫn cố gắng chịu đựng cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.

Yến Thanh Ti tóm lấy cô diễn viên kia, quăng cô ta xuống đất, ấn đầu cô ta xuống đống thức ăn vãi hết trên sàn.

Nữ diễn viên kia sợ tới mức hét ầm lên, mặt dính đầy rau và thức ăn: "Cứu với... Cứu tôi với, con điên này..."

"Tao bảo mày ăn, thì mày ăn hết cho tao... Chẳng phải mày thích nói này nói nọ? Thế tao sẽ để mày ăn nhiều một chút rồi cho mày nói thoải mái."

Yến Thanh Ti nắm đống rau đã dính đầy bụi đất nhét vào mồm nữ minh tinh kia.

Tất cả mọi người đều sợ đến nỗi nhao nhao hét lên: "Con điên, con này điên rồi, mau báo cảnh sát, gọi đạo diễn nhanh lên..."

Quý Miên Miên xông vào thì thấy Yến Thanh Ti đang hung bạo nhét thức ăn vào mồm cô gái kia, cô gái kia mặt mũi biến dạng, miệng đã không nhét được thêm thứ gì nữa.

Quý Miên Miên hoảng loạn: "Chị Thanh Ti... Chị buông cô ta ra trước... nếu phải đánh cô ta thì để em..."

Quý Miên Miên vừa dứt lời, đạo diễn đem theo vài người nữa vội vàng chạy tới.

Thấy Yến Thanh Ti cầm một chai nước, mở nắp, không ngừng đổ vào mồm cô gái kia, cô nói: "Mồm mày bẩn quá, phải rửa cho sạch vào."

Vẻ mặt Yến Thanh Ti tàn nhẫn, cô ra tay độc ác, khiến tất cả đàn ông bước vào nhìn thấy cũng phải lạnh toát hết cả sống lưng.

Sự tàn nhẫn phát ra từ người Yến Thanh Ti rất ít người có thể có được, cô giống một cỗ máy không có tình cảm, máu lạnh, tàn nhẫn đến chết lặng.

Đạo diễn sau cơn bàng hoàng liền gào lên: "Yến Thanh Ti, cô muốn làm gì? Cô thật quá đáng... mau buông cô ấy ra."

Yến Thanh Ti như không nghe thấy, cô cứ đổ mãi, nước lẫn với thức ăn từ miệng nữ diễn viên kia rơi ra, chảy dọc xuống cổ cô ta, thấm ướt đẫm quần áo, cô ta bị nghẹn tới mức mặt mũi tím ngắt, trông vô cùng đáng sợ,

Đạo diễn thấy sắp xảy ra chuyện, liều nói với người bên cạnh: "Mau, mau kéo cô ta ra cho tôi."

Mấy nhân viên đi theo đạo diễn, do dự một hồi mới tiến tới.

Quý Miên Miên chắn trước mặt Yến Thanh Ti, "Các người không được qua đây, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu."

Đám người kia mặc kệ, cứ xông tới, cứ ai bước tới đều bị Quý Miên Miên quật ngã.

Yến Thanh Ti coi thường đạo diễn như vậy, đồng nghĩa với việc đang thách thức quyền hạn tuyệt đối của ông ta trong đoàn làm phim. Ông ta tức điên lên, ông ta vốn dĩ đã có chút bài xích cô, giờ càng không thể thích nổi.

Đầu óc nóng lên cũng quên mất việc có Nhạc gia chống đỡ sau lưng Yến Thanh Ti, ông ta chửi ầm lên: "Yến Thanh Ti, đoàn làm phim không phải cái nơi để cô giương oai. Cô không muốn quay nữa thì cút, sẽ có người đóng thay cô, giờ cô cút ngay khỏi đoàn làm phim cho tôi."

Yến Thanh Ti không nhúc nhích, chai nước đầy giờ đổ hết chỉ còn lại cái vỏ rỗng, cô đẩy nữ diễn viên kia ra, đứng dậy.

Quý Miên Miên vội rút vài tờ giấy ăn ra đưa cho cô: "Chị..."

Yến Thanh Ti từ tốn lau tay, vẻ mặt tàn nhẫn khiến kẻ khác phẫn nộ cũng dần bình tĩnh trở lại.

--- O ---

Chương 554: Con DâuCủa Con Tốt Lắm

Hiện tại, Yến Thanh Ti đang rất bình tĩnh, dường như cơn điên vừa rồi của cô chỉ như một ảo giác, căn bản không phải sự thật.

Nếu không phải nữ diễn viên kia đang ngã dưới đất, ho khù khụ, tất cả mọi người có lẽ sẽ chỉ cho rằng đây là một trò đùa.

Nhưng lúc này Yến Thanh Ti càng bình tĩnh lại càng khiến mọi người cảm thấy đáng sợ.

"Yến Thanh Ti, giờ tôi chính thức thông báo với cô, đoàn làm phim của tôi chấm dứt hợp đồng với cô. Từ nay về sau, tất cả phim của tôi đều sẽ không tìm cô đóng nữa."

Đạo diễn Quách bị tức đến hồ đồ, không thấy phó đạo diễn ở bên cạnh đang nháy mắt ra hiệu với ông ta.

Hậu đài của Yến Thanh Ti, các người có đắc tội nổi không?

Sau khi Yến Thanh Ti lau sạch tay, cô vứt giấy, ngẩng đầu nhìn đạo diễn: "Vậy ông cứ thử xem, ông dám đá tôi, có tin tôi có thể khiến bộ phim này của ông vĩnh viễn không thể lên sóng được không?"

"Cô... Cô..." Đạo diễn bị Yến Thanh Ti nói vậy, nghẹn lời.

Quả thật, ông ta là một đạo diễn rất có tiếng trong giới, có cũng sức kêu gọi, nếu Yến Thanh Ti không có chống lưng, chỉ cần bên phía ông ta nói ông ta "phong sát" Yến Thanh Ti, những người cùng ngành cũng sẽ nể mặt ông mà cạch mặt cô.

Nhưng sau lưng Yến Thanh Ti có hậu đài, cô ta có đàn ông nâng đỡ.

Một người là Thái tử gia của nhà họ Nhạc, một người là Diệp công tử, không thể dây được với bên nào hết.

Hiện tại đạo diễn mới bắt đầu thấy hối hận, không khác gì bị người ta tát cho mấy phát vào mặt.

"Còn nữa, đừng có mà nghĩ tới việc cắt cảnh quay của tôi, trừ khi, ông không muốn lăn lộn trong cái giới này nữa! Để tôi tặng ông một câu, đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy."

Sắc mặt đạo diễn thay đổi liên tục, không biết ông ta đang nghĩ gì trong lòng.

Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên, cô vội vàng thu dọn túi cho Yến Thanh Ti rồi rời khỏi đó.

Phó đạo diễn vội vàng chạy tới giảng hòa: "Thanh Ti à... em bớt giận bớt giận, hôm nay còn cảnh quay của em cơ mà."

Yến Thanh Ti đeo kính râm lên, khinh khỉnh nói: "Quay cái gì mà quay, hôm nay tôi không vui, không muốn quay nữa."

Yến Thanh Ti tự hỏi, từ lúc cô bước vào quay phim tới giờ vẫn luôn cẩn thận, nghiêm túc, bất kể hoàn cảnh quay có tồi tệ thế nào cô cũng không nói một lời, nhưng hôm nay... cô thật sự muốn kênh kiệu một lần, cô sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Yến Thanh Ti dẫn Quý Miên Miên đi, để lại cả đám người đang ngơ ngác nhìn nhau.

Tống Thanh Ngạn lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn, anh ta phát hiện ra, Yến Thanh Ti dám làm như vậy không phải vì hậu đài của cô vững chắc đến thế nào, mà là vì cô không thèm quan tâm.

Cô không quan tâm có thể lăn lộn được trong giới này bao lâu, không quan tâm tới danh tiếng, ngay đến cả chính bản thân mình cô cũng mặc kệ.

Một người phải sống trong bao tuyệt vọng mới có thể được như vậy đây!

...

Trong viện, Nhạc phu nhân nằm trên giường cảm thấy thật nhàm chán, được chăm sóc nghỉ ngơi hai ngày, bà đã cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, bà u oán nói: "Haizzz, Thanh Ti nhà chúng ta sao vẫn chưa đến thăm mẹ nhỉ?"

Tim Nhạc Thính Phong khẽ thắt lại, hai ngày nay anh vẫn luôn ở trong viện chăm sóc Nhạc phu nhân, anh không tới xem Yến Thanh Ti, anh tưởng Yến Thanh Ti sẽ tới đây nhưng không ngờ cô vẫn không chịu vác mặt tới.

Nhạc Thính Phong lo rằng Yến Thanh Ti sẽ xảy ra chuyện, nhưng anh vẫn an ủi mẹ: "Con không cho cô ấy tới đấy, mẹ vì cứu cô ấy mà bị thương, cô ấy đang rất tự trách mình, con sợ cô ấy tới viện, thấy mẹ sẽ càng đau lòng hơn."

Nhạc phu nhân đang định nói gì, cửa phòng mở ra, một cặp vợ chồng tóc tai bạc trắng bước vào, vừa thấy Nhạc phu nhân đã hô lên: "Mi Mi à."

Nhạc phu nhân kinh ngạc: "Ba mẹ, sao hai người lại tới đây? Xương cốt già cả rồi, không sợ bị gãy à?"

Tô lão thái thái nghe thấy thế liền rơi nước mắt: "Con bị thương nặng như vậy chúng ta có thể không đến được sao?"

Nhạc phu nhân khua tay: "Con không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, có điều, ba mẹ tới cũng tốt, vừa hay để hai người xem con dâu của con luôn, con bé tốt lắm!"

--- O ---

Chương 555: Hai NgườiSẽ Thích Con Bé Như Con Thôi

Nhạc phu nhân bị thiếu máu nên sắc mặt tái nhợt, nhưng hai mắt bà vẫn sáng như sao.

Khi nói chuyện với hai cụ nhà mình, bà chẳng kiêng kỵ gì, vẫn như một cô gái chưa từng gả đi vậy, nói chuyện thì ngẩng cao đầu, đó là vẻ mặt khoe khoang tự hào không gì sánh được.

Trong lòng Nhạc phu nhân, những gì mà bà thích đều sẽ là tốt nhất.

Con trai bà tuy không có ưu điểm gì, nhưng vì đó là con trai bà, nên anh là tốt nhất, Thanh Ti giỏi như vậy, nhiều ưu điểm như vậy, sẽ càng tốt hơn.

Vành mắt hai lão nhà họ Tô đỏ hết lên, hai người nhìn nhau, ánh mắt không tránh khỏi lo âu.

Con gái hai người, họ hiểu hơn ai hết, được chiều chuộng từ nhỏ, ngây ngô không hiểu sự đời, tuy từng trải qua đả kích hôn nhân, nhưng tấm lòng son kia vẫn chưa từng thay đổi, họ đều chưa gặp Yến Thanh Ti bao giờ, nhưng họ lo rằng con gái họ sẽ bị lừa.

Chỉ cần thấy con gái mình đỡ một dao cho cái cô Yến Thanh Ti kia thôi cũng có thể thấy, đó hẳn là một cô gái rất tâm cơ.

Hai cụ đều cảm thấy người vừa tâm cơ, vừa phức tạp như vậy đều không hợp với Nhạc Thính Phong.

Giờ tất cả những gì cô làm, nếu đều là để được gả vào nhà họ Nhạc, vậy tới khi kết hôn rồi, bộ mặt thật của cô mới lòi ra, con gái họ sẽ bị đì không dậy nổi mất.

Suy nghĩ của hai người không hề sai, Nhạc phu nhân là con gái duy nhất của họ, bà là người mà họ thương yêu và thấy áy náy nhất.

Cuộc hôn nhân của bà, là sai lầm lớn mà hai người phạm phải, tại họ không nhìn rõ bộ bặt thật của tên khốn Nhạc Bằng Trình kia.

Họ không muốn thấy con gái họ giờ tuổi tác lớn rồi lại bị con dâu chèn ép, nếu không hai người sẽ không thể yên tâm nhắm mắt mất.

Tô lão thái lau nước mắt, nói: "Mi Mi, cái này không vội, con phải tĩnh dưỡng để cơ thể khỏe lên trước đã."

Nhạc phu nhân lắc đầu: "Con không sao, ba mẹ đến rồi, con ngược lại phải chăm sóc cho ba mẹ chứ."

Nhạc Thính Phong ở bên cạnh nói: "Ông bà ngoại, bác sĩ bảo mẹ con đã không còn vấn đề gì nữa rồi, không bị thương vào chỗ yếu hại, ông bà đừng lo lắng quá!"

Tô lão thái thay đổi sắc mặt, bà gắt: "Sao có thể không lo được hả? Con nhìn mẹ con xem, sắc mặt kém như vậy mà còn kêu chưa bị thương tới chỗ nguy hiểm. Đó là vì Mi Mi mạng lớn, có phúc khí, chứ không phải hung thủ hạ thủ lưu tình."

Tô lão thái giận cá chém thớt với Nhạc Thính Phòng, nếu không phải vì Nhạc Thính Phong không nhìn rõ người, để ý tới cô gái Yến Thanh Ti kia, cũng sẽ không mang đến tai họa này cho con gái bà.

Nhạc Thính Phong vừa nghe đã thấy có gì đó không ổn, rõ ràng bà ngoại anh đang giận.

Anh nghĩ một hồi cũng hiểu, con gái mình yêu thương nhất bị thương, hai cụ tất nhiên phải quan tâm rồi, có giận cũng là chuyện bình thường.

Không đợi Nhạc Thính Phong lên tiếng, Nhạc phu nhân đã nói: "Mẹ, sao mẹ lại mắng con trai con thế, cũng có phải Thính Phong làm con bị thương đâu mà."

Tô lão gia giảng hòa: "Mẹ con chỉ hơi nóng ruột tí thôi..."

Nhạc phu nhân tất nhiên sẽ không so đo với mẹ mình, bà nói với Nhạc Thính Phong: "Con trai, ông bà ngoại con cũng đến rồi, con về khách sạn một chuyến, thu dọn đồ đạc rồi xem xem Thanh Ti thế nào đi, bảo con bé đừng lo, mẹ sẽ xuất viện nhanh thôi, mẹ còn đang đợi nhà mình ba người cùng đi du lịch đây này."

Nhạc Thính Phong cười nói: "Vâng, thế con về trước đã."

"Ông ngoại, bà ngoại, con đi trước đây."

Nhạc Thính Phong còn chưa bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy Nhạc phu nhân nói với hai cụ nhà: "Ba mẹ, hai người không biết đâu, Thanh Ti nhà chúng ta giỏi lắm đấy nhé, cái gì cũng biết, đợi ba mẹ gặp con bé rồi, nhất định cũng sẽ thích con bé như con."

Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên, anh bước ra khỏi phòng bệnh.

--- O ---

Chương 556: Ngủ VớiTôi, Cô Cũng Đồng Ý Sao?

Tô lão thái càng lo lắng hơn, bà hỏi: "Mẹ nhớ là trước đây chẳng phải Thính Phong có một cô bạn gái rồi sao?"

Nhạc phu nhân khua tay: "Haizz, cô gái đó có là gì chứ, Thính Phong từ trước tới giờ cũng chưa từng thừa nhận, cô ta lại ra ngoài nói cô ta là bạn gái của con trai con. Hồi đó con cũng ngớ ngẩn, có điều giờ không ngốc như thế nữa rồi, Thanh Ti mới là bạn gái của con trai con. Sau này Thính Phong hoặc không lấy vợ, nếu có lấy thì chính là cô gái này."

Nhạc phu nhân nói vậy khiến hai lão nhà họ Tô chấn động, cô gái Yến Thanh Ti kia phải giỏi giang đến mức nào mới khiến con gái hai người khăng khăng chỉ có mình cô là con dâu vậy chứ.

Hai cụ bỗng thấy sợ hãi, còn chưa kết hôn mà đã điều khiển "mẹ chồng" tốt vậy rồi, lỡ kết hôn xong, chẳng phải cô ta sẽ nắm giữ mọi chuyện trong nhà họ Nhạc sao? Con gái hai người còn có chốn dung thân nữa không đây?

Hai cụ lại càng cảm thấy phản cảm với Yến Thanh Ti hơn.

Tô lão thái đau lòng vuốt ve gương mặt Nhạc phu nhân: "Mi Mi, con tin người quá rồi."

Nhạc phu nhân nhíu mày: "Không đâu, con chỉ tin vào người đáng tin thôi, con cũng đâu phải như hồi nhỏ, người ta nói gì thì biết thế đấy cơ chứ."

Tô lão thái bỗng nghĩ tới hôn sự của Nhạc phu nhân, khi ấy, họ cũng quá tin người, kết quả lại hại con gái mình cả một đời.

Tô lão thái thương con, "Mi Mi... Chuyện của Nhạc Bằng Trình..." Tô lão gia quát lên: "Nhắc tới nó làm gì?"

Nhạc phu nhân chẳng hề để tâm, bà nói: "Không sao, con hả giận lâu rồi, con không thèm cứ phải để tên chó đó vào mắt đâu."

Hai lão nhà họ Tô thấy con gái mình hoàn toàn khinh bỉ khi nói tới Nhạc Bằng Trình, không hề có chút đau lòng nào, lúc này họ mới thấy yên tâm.

...

Yến Thanh Ti không tới phim trường nữa, cô lén tới viện, đứng dưới sân bệnh viện, cô không dám lên, cô đã hứa với anh em nhà họ Tô là sẽ không tới đây nữa. Nhưng, cô không kiềm chế được, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã đỗ xe ở viện rồi.

Yến Thanh Ti không muốn lại gặp anh em Tô gia, cô càng không biết nên đối diện với Nhạc phu nhân thế nào?

Việc trả thù, cô không thể từ bỏ được.

Cô sợ sẽ càng mang lại nhiều thương tổn hơn cho Nhạc phu nhân, Yến Thanh Ti cảm thấy ngổn ngang trăm bề, có quăng vào ngọn lửa cũng đốt không sạch được.

Cô nhìn thấy Nhạc Thính Phong đi ra từ tòa nhà, cô run bắn lên, rồi nấp sau một cây đại thụ.

Nhạc Thính Phong đi ngang qua cái cây đó liền dừng lại, nhìn qua, dừng vài giây rồi mới rời đi.

Sau khi Nhạc Thính Phong rời khỏi đó, Yến Thanh Ti dựa vào cây từ từ trượt xuống, cô ngồi bệt xuống đất.

Có lẽ cô thích Nhạc Thính Phong hơn mình tưởng. Có lẽ cô... Yến Thanh Ti bịt mắt, mắt cô khô khốc, mắt cô rưng rưng như cái ngày cô thấy Nhạc phu nhân bị thương vậy, nhưng hiện tại có thế nào cô cũng không khóc nổi.

Yên Thanh Ti ngồi xổm ở đó rất lâu, cô máy móc lấy điện thoại ra, ấn gọi. "Lạc Cẩm Xuyên, giúp tôi một việc."

Yến Thanh Ti phải biết là ai là người đã giết Yến Tùng Nam, là ai đã thả Yến Minh Châu ra khỏi nhà thương điên kia.

Yến Tùng Nam chết rồi, Yến Minh Châu vẫn còn sống, trên đời này nếu ai có thể khiến Yến Minh Châu mở miệng, vậy... chỉ còn có Lạc Cẩm Xuyên mà thôi.

"Yến Thanh Ti, hóa ra cô còn có lúc tới cầu tôi cơ đấy? Tôi có nên thấy mừng không nhỉ, mừng vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng trong mắt cô?"

Lời chế giễu của Lạc Cẩm Xuyên nghe rất chói tai.

"Phải, không có giá trị lợi dụng, tôi sẽ không tìm đến anh."

"Nhưng dựa vào cái gì tôi phải giúp cô?"

"Anh có thể đưa ra một điều kiện."

Lạc Cẩm Xuyên: "Ngủ với tôi, cô cũng đồng ý?"

--- O ---

Chương 557: Ngoài NgủVới Cô Ra, Không Còn Yêu Cầu Gì Khác

"Ngoài việc đó ra, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý."

Yến Thanh Ti không hề do dự, không chần chừ. Kỳ thật, từ trước tới giờ cô hoàn toàn không phải là người tùy tiện, dù cho miệng cô có nói bản thân đê tiện đi nữa, nhưng trong lòng cô vẫn giữ vững giới hạn của mình, kể cả khi khó khăn nhất cô cũng không vứt bỏ giới hạn đó.

Nếu là trước đây, có lẽ Yến Thanh Ti cũng sẽ giả vờ đồng ý ngay. Nhưng hiện tại, cô không muốn làm lấy lệ như vậy nữa.

Không liên quan tới bất cứ ai, nhưng giờ, cô ở gần Nhạc phu nhân như vậy, nếu cô nói đồng ý, vậy chính là đang bôi nhọ Nhạc phu nhân.

"Điều kiện của tôi chính là cô ngủ với tôi một lần, tôi chỉ có một yêu câu này, nếu cô muốn tôi giúp cô thì đồng ý, còn không thì đừng phí lời với tôi nữa."

Yến Thanh Ti lạnh nhạt nói: "Vậy tôi cũng nói rõ cho anh biết, ngoài cái này ra, những cái khác, tôi đều có thể đồng ý."

Lạc Cẩm Xuyên cười, chuyện này với hắn mà nói hình như là một chuyện rất nực cười: "Buồn cười ghê, Yến Thanh Ti, một kẻ đê tiện như cô mà cũng có lúc rụt rè vậy à? Tôi còn tưởng cả đời này cô không biết cái gì là vô liêm sỉ nữa chứ?"

Yên Thanh Ti dựa người vào gốc cây, thân cây thô ráp, lồi lõm, mùa hè mặc mỗi chiếc sơ mi đơn bạc, dựa vào có hơi đau, Yến Thanh Ti không muốn động đậy nữa, cô nhìn xa xăm, có một gốc bồ công anh trong bụi cỏ.

Yến Thanh Ti lộ ra một tia cười nhạt, cô nói: "Phải, tôi là một kẻ tùy tiện, nhưng tùy tiện thì cũng phải nhìn người, người có thể khiến tôi tùy tiện lại không phải là anh."

Lạc Cẩm Xuyên châm chọc: "Không phải tôi, là Nhạc Thính Phong sao?" Một cơn gió nhẹ thổi tới, đóa bồ công anh hơi lay động, Yến Thanh Ti nói: "Phải... Là anh ấy, không phải anh, cũng vĩnh viễn không thể là anh."

Giờ thái độ của Yến Thanh Ti đối với Lạc Cẩm Xuyên khác xa với trước đây. Trước đây, cô luôn bày ra dáng vẻ quyến rũ với Lạc Cẩm Xuyên, lúc nói chuyện càng câu dẫn lõa lồ, nhưng hiện tại, cô nói chuyện với anh ta như nói chuyện với một kẻ xa lạ.

Giọng điệu lạnh nhạt, cứng nhắc, không có chút tình cảm nào hết, nghe vào sẽ thấy rất lạnh lẽo.

Lây là lần đầu tiên Lạc Cẩm Xuyên thấy Yến Thanh Ti dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, anh ta bỗng phát hiện, hóa ra giọng của Yến Thanh Ti có thể lạnh như vậy. Anh ta nói: "Cô xin tôi giúp cô mà còn dám nói như vậy, Yến Thanh Ti, rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi nhất định sẽ giúp cô chứ?"

Lòng dạ Yến Thanh Ti hiện tại hoàn toàn trống rỗng, bỗng dưng cô thật sự không muốn nói chuyện với người khác nữa. Cô cảm thấy rất mệt, nặng nề, như thể không thể ngẩng được đầu lên, lời từ miệng như trở thành một thứ gì đó có trọng lượng, nặng trịch, không thốt ra khỏi miệng được.

Một lát sau, Yến Thanh Ti nói: "Tôi xin anh giúp đỡ, anh đưa yêu cầu, nghiêm túc mà nói thì đây là một cuộc giao dịch. Anh đồng ý thì chấp nhập, không đồng ý thì từ chối, chứ chẳng phải là tôi cầu xin anh..."

Vốn dĩ Yến Thanh Ti nghĩ, dù có phải làm thế nào cũng nhất định phải khiến Lạc Cẩm Xuyên đồng ý với cô, hy vọng duy nhất của cô lúc này chính là có được tin tức liên quan tới kẻ đứng đằng sau từ miệng con điên Yến Minh Châu. Nhưng... sau khi gọi điện cho Lạc Cẩm Xuyên, Yến Thanh Ti lại cảm thấy hình như cô cũng không thật sự cứ phải chấp nhất như vậy!

Không, không phải là không chấp nhất, cô vẫn không hề từ bỏ việc truy ra sự thật, chỉ là cô không muốn dùng cách bẩn thỉu này, dùng cơ thể để đổi lấy một cuộc giao dịch.

Nếu như cô từ chối Nhạc Thính Phong ngay từ đầu, từ chối lại gần Nhạc phu nhân, từ chối mọi ám áp và thiện ý từ họ. Có lẽ cô sẽ đồng ý, vì cô chẳng coi nó là gì cả, cô không quan tâm...

--- O ---

Chương 558: Yến ThanhTi, Cô Yêu Nhạc Thính Phong Rồi Phải Không?

Nhưng hiện tại, từ sau khi mẹ mất, Yến Thanh Ti lại một lần nữa có người mà cô quan tâm.

Cô không thể để người mà cô quan tâm lại chịu tổn thương thêm nữa.

Yến Thanh Ti là một cô gái đã mất hết hy vọng vào cuộc sống, cô đã chắc chắn phải trả thù thì không ai có thể cản được cô.

Người mà cô đã muốn bảo vệ, không ai tổn thương đến họ được hết. Ai dám làm hại họ, cô sẽ liều mạng với kẻ đó! Cô nhất định phải tóm được kẻ sau lưng Yến Minh Châu, không giết được kẻ đó, cô có chết cũng không nhắm mắt.

Yến Thanh Ti cự tuyệt không chút do dự, khiến Lạc Cẩm Xuyên cảm thấy như bị tát một cái: "Được... Yến Thanh Ti, cô thật sự là người phụ nữ... mặt dày vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp đấy."

Yến Thanh Ti nhổ một cọng cỏ lên: "Quá khen rồi, cảm ơn đã coi trọng. Tôi không cảm thấy một cuộc giao dịch công bằng thế này có chỗ nào vô liêm sỉ cả. Nếu như anh đã không có hứng thú vậy coi như tôi chưa từng nói với anh đi. Tạm biệt."

Yến Thanh Ti dập điện thoại, cô không tin ngoài Lạc Cẩm Xuyên ra, cô không tìm được cách khác khiến Yến Minh Châu khai ra kẻ ác đứng phía sau màn đen kia.

Yến Thanh Ti cắn răng, khi còn nhỏ, những ngày tháng khó khăn tới vậy cô còn có thể vượt qua, giờ có tính là gì? Cùng lắm thì lại trở về những ngày tháng không còn ai yêu thương nữa thôi, chẳng có gì to tát cả.

Từ chối Lạc Cẩm Xuyên xong, tâm trạng Yến Thanh Ti bỗng tốt hơn một chút, vì cô nghĩ cô đã làm đúng một chuyện.

Yến Thanh Ti định đứng dậy, điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhìn điện thoại, là Lạc Cẩm Xuyên gọi tới.

Sau một hồi chần chừ, Yến Thanh Ti áp điện thoại lên tai: "Alo?"

Lạc Cẩm Xuyên nghe thấy tiếng Yến Thanh Ti trong điện thoại thì cười khổ một tiếng, anh ta đang ở nước ngoài, giờ ngoài cửa sổ đã là cả một màn đêm đen.

"Chuyện gì?"

"..." Yến Thanh Ti ngẩn ra, nhất thời cô không phản ứng lại kịp, Lạc Cẩm Xuyên... rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Lạc Cẩm Xuyên: "Cô không nói, vậy xem như tôi chưa gọi cuộc điện thoại này đi."

"Đợi đã, tôi nói... Tôi đang quay phim ở Hải Thành. Hơn 4 giờ sáng hai ngày trước, Yến Minh Châu tấn công tôi tại khách sạn, cô ta muốn giết tôi. Tôi muốn nhờ anh hỏi Yến Minh Châu xem là ai đã đưa cô ta ra khỏi nhà thương điên, là ai... đưa cô ta từ Lạc Thành tới Hải Thành?" Yến Thanh Ti nói liền một mạch.

Lạc Cẩm Xuyên cười giễu một tiếng: "Chẳng trách... chẳng trách mà cô lại gọi điện tìm tôi. Yến Thanh Ti, cô thật sự rất, rất biết cách lợi dụng người khác."

Vũ khí tốt nhất để Yến Thanh Ti đối phó với Yến Minh Châu chính là Lạc Cẩm Xuyên. Còn anh ta, rõ ràng biết, lại hết lần này tới lần khác cam tâm tình nguyện để cô lợi dụng.

Lạc Cẩm Xuyên thậm chí còn không nói được rốt cuộc mình có tình cảm gì với Yến Thanh Ti, chắc là kiểu càng không thể có được lại càng muốn chiếm hữu.

Lạc Cẩm Xuyên bỗng nhiên hỏi Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, cô yêu Nhạc Thính Phong rồi phải không?"

Yến Thanh Ti lại nhìn bông bồ công anh kia, sự tồn tại của nó trong đám cỏ kia thật đặc biệt, trong mắt người khác có lẽ nó chỉ là một nhánh cỏ dại, hoặc sẽ nhanh chóng bị người khác nhổ mất.

Yến Thanh Ti thản nhiên đáp: "Chắc thế."

Lạc Cẩm Xuyên cười lớn: "Thật không ngờ, một cô gái máu lạnh, vô tâm như cô mà cũng biết thích một người. Tôi thật muốn xem xem hai người sẽ có kết thúc tốt đẹp gì?"

"Chúng tôi có kết thúc tốt đẹp gì hay không anh không cần phải quan tâm, điều kiện của anh là gì?"

Nếu như có thể, cô nghĩ, cô sẽ rất cố gắng để...

Lạc Cẩm Xuyên: "Đợi khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói với cô."

"Được, nếu là chuyện tôi không muốn làm hoặc không thể làm được, tôi sẽ không đồng ý đâu."

"Yến Thanh Ti, đôi khi giới hạn của cô rất nực cười."

"Tôi biết, tạm biệt." Yến Thanh Ti dập điện thoại, vịn vào cây đứng dậy.

--- O ---

Chương 559: Mẹ ChồngEm Nhớ Em Rồi

Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế, sau khi đứng dậy cô bị choáng váng kịch liệt, Yến Thanh Ti tựa vào thân cây, đợi khi cô thấy khá hơn mới mở mắt ra, cô muốn nhổ bông bồ công anh kia.

Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn qua đó, lại thấy một bàn tay đang nhổ đóa hoa ấy lên.

Yến Thanh Ti sững sờ, cô lập tức nấp vào.

Dưới ánh nắng chói trang, nụ cười của anh sáng ngời, như có thể xuyên qua mây đen, chiếu xuống vực thẳm tối tăm vĩnh viễn không thấy đáy, đem tới cho cô một cảm giác rung động trước nay chưa từng có.

Anh cầm bông bồ công anh xanh ngắt đi tới, đứng trước mặt Yến Thanh Ti, vươn tay gõ lên trán cô một cái: "Anh biết ngay ban nãy anh không nhìn nhầm mà, em ở đây thật. Đợi em cả hai ngày trời mà em cũng không đến, muốn tạo phản hả?"

Trán Yến Thanh Ti bị đánh đau, mới định thần lại được. "Anh... sao..."

Nhạc Thính Phong không cho cô cơ hội nói, ôm lấy vai cô: "Nếu anh không qua chắc sẽ không phát hiện ra việc em đang làm biếng ở đây đấy. Đi nào, lên với anh, mẹ chồng em đang nhớ em sắp chết rồi kìa."

Yến Thanh Ti kéo Nhạc Thính Phong lại: "Em... đợi đã..." Cô không thể đi gặp Nhạc phu nhân được.

Nhạc Thính Phong véo mặt Yến Thanh Ti: "Đợi cái gì mà đợi? Mẹ chồng chuẩn mực của em giờ đang đợi em, đợi sắp thành oán mẫu tới nơi rồi. Nếu em còn không chịu đi, nói không chừng bà ấy mắc bệnh tương tư mất."

"Anh... giờ... em... đoàn làm phim có việc, em phải mau trở về, hai ngày nữa em sẽ tới."

Yến Thanh Ti muốn trốn tránh, cô không dám nhìn mặt Nhạc phu nhân, cô không biết nên đối mặt thế nào với chuyện tiếp theo nữa.

Nếu cô lý trí một chút, giờ cô nên nói thẳng với Nhạc Thính Phong, cô không muốn tới tìm bà, không muốn có bất cứ quan hệ gì với bà nữa, cô phải tránh xa bà càng xa càng tốt.

Nhưng cô cứ khăng khăng không muốn lý trí đấy, cô khăng khăng ích kỷ muốn hưởng thụ sự ấm áp đó nhiều hơn đấy. Đã bao nhiêu năm cô phải một mình đi trên con đường chông gai này rồi, khó khăn lắm mới có thể gặp được chút ôn tồn này, cô thật sự không nỡ buông tay!

Yến Thanh Ti đấu tranh lịch liệt trong lòng, cô nên rời đi hay vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục ở lại đây.

Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra, xoay mình muốn đi.

Giọng Nhạc Thính Phong từ phía sau sắc nét truyền tới: "Em đang trốn tránh cái gì chứ?"

Yến Thanh Ti dừng bước, tay dần nắm chặt lại. "Em có vướng mắc trong lòng đúng không?"

"Em cảm thấy em đang liên lụy tới anh phải không?"

"Em cảm thấy, nếu không phải là em, tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra, phải vậy không?"

Nhạc Thính Phong hỏi liền tù tì ba câu khiến Yến Thanh Ti bắt đầu run lên, anh như con sâu chui ra từ trong lòng cô vậy.

Yến Thanh Ti đã bước ra khỏi bóng râm của cây đại thụ, đứng dưới ánh nắng chói chang, ánh nắng chiếu xuống, cô không cảm thấy nóng, chỉ cảm thấy từng trận lạnh toát tỏa ra từ tim mình.

Nhạc Thính Phong bước tới, lại đứng trước mặt Yến Thanh Ti.

Anh ở trong viện chăm sóc cho Nhạc phu nhân vài ngày, mắt đã hơi thâm quầng, còn có râu lún phún. Anh xắn tay áo, cánh tay lộ ra, tóc tai có chút hỗn loạn, nhưng mắt anh vẫn đen và sáng ngời, sâu thẳm, khi nhìn Yến Thanh Ti, dường như có thể cào hết mọi bí mật trong lòng cô ra, đặt dưới ánh mặt trời chói chang kia.

Nhạc Thính Phong nhếch cằm Yến Thanh Ti lên, ép cô nhìn anh.

Anh nói: "Yến Thanh Ti mà anh quen biết trước giờ không phải là người như vậy, cô ấy sẽ không bao giờ trốn tránh."

Môi Yến Thanh Ti run lên, tự giễu chính mình, cô nhìn Nhạc Thính Phong: "Phải, người trước đây anh quen không phải như vậy, nếu tôi còn là Yến Thanh Ti như khi anh vừa mới quen biết, tôi sẽ không chút do dự mà lợi dụng anh."

--- O ---

Chương 560: Em KhôngCó Trái Tim, Anh Chia Cho Em Một Cái

Yến Thanh Ti cười khổ: "Sau đó sẽ hưởng thụ sự quan tâm, săn sóc mà Nhạc phu nhân dành cho tôi, còn không chút cảm giác tội lỗi, khiến hai người phải chịu đựng những nguy hiểm mà đáng ra hai người không phải gánh chịu."

"Nhưng hiện tại..." Cô không làm được.

Con người ta khi có vướng bận thì sẽ mềm lòng, sẽ trở nên do dự thiếu quyết đoán, sẽ không còn là chính mình.

Đây là những thứ mà trước đây Yến Thanh Ti ghét nhất, vì cô cảm thấy nó thật vô dụng và có thể sẽ trở thành gánh nặng trên con đường trả thù của cô.

Nhạc Thính Phong bỗng ôm lấy Yến Thanh Ti, anh cười nói: "Anh rất vui... thật sự rất vui!"

Hình như một chữ vui không thể diễn đạt được hết tâm trạng của anh lúc này, anh lại phải nói thêm lần nữa.

Đối với Nhạc Thính Phong mà nói, có thể nghe được những lời này từ miệng Yến Thanh Ti, mọi thứ đều đáng giá hết. Nnếu như để mẹ anh nói, chắc chắn bà sẽ bảo: Đỡ một dao này hời thật.

Nhạc Thính Phong luôn biết Yến Thanh Ti vẫn cứ vô tâm khi ở bên anh cả một khoảng thời gian dài như vậy. Trước đây anh nghĩ, không sao, em vô tâm, nhưng anh có là được, anh chẳng những có tâm, anh còn có kiên nhẫn và lòng kiên trì nữa.

Anh có nhiều trái tim như vậy, sớm muộn gì cũng có thể trao cho em một cái.

Sớm muộn gì anh cũng có thể trồng một trái tim vào lòng em. Giờ thật tốt, anh đã đúng.

Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Nhạc Thính Phong, người anh rất nóng, nhiệt độ lại cao, cơ thể anh vốn đã ấm, dưới ánh nắng, lại như bị nướng lên, người anh nóng như thiêu như đốt. Yến Thanh Ti bị anh ôm vào lòng, như bị ném vào một cái lò, toàn thân như sắp bị hòa tan.

Nhạc Thính Phong cúi xuông hôn mạnh một cái lên gương mặt ngốc nghếch của Yên Thanh Ti: "Anh rất vui, sự cố gắng của anh và mẹ cuối cùng cũng không vô ích rồi. Tốt lắm, quả nhiên là người một nhà."

Yến Thanh Ti cảm thấy mình như sắp bị tan rã, cô rất lo, điều này sẽ khiến cô đưa ra quyết định không lý trí, cô gắng sức đẩy Nhạc Thính Phong ra.

"Nhạc Thính Phong, anh chẳng biết gì hết, anh vui vẻ cái gì? Anh có gì đáng vui hả? Anh có biết là tôi..."

Cơn tức giận của Yến Thanh Ti vừa bùng lên, cô lại không kịp nói hết câu đã bị Nhạc Thính Phong ôm lấy, cúi đầu hôn chặt lên môi cô, vừa mạnh bạo, lại rất chuyên tâm.

Môi anh còn ấm hơn cả nhiệt độ trên người, Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô không tự chủ được mà dựa gần vào Nhạc Thính Phong, tay cô bất giác ôm lấy cổ anh.

Nhạc Thính Phong như thể đã học được các chiêu thức của Yến Thanh Ti, khi bạn không thuyết phục được một cô gái, vậy hãy "ngủ phục" cô ấy, tất nhiên hiện tại anh không thể nào mà ngủ được, nhưng không cần nhiều lời cứ hôn trước đã, điều này ngược lại vẫn có thể làm được.

Nhạc Thính Phong hôn Yến Thanh Ti tới nỗi khiến cô thở hổn hển, hôn cho cô toàn thân mất hết sức lực, phải tựa vào anh.

Nhạc Thính Phong nhếch cằm Yến Thanh Ti lên: "Anh biết em làm gì, anh biết em nghĩ thế nào, anh còn biết em đang chuẩn bị làm gì nữa cơ. Nhưng... tốt nhất em-đừng-có-nói- ra-những-lời-tuyệt đối không thể nói ra, vì nói với anh cũng bằng thừa thôi. Anh sẽ càng không thừa nhận, em nói rồi cũng chỉ tự tìm phiền phức cho mình, càng cho anh một lý do tốt để ngủ với em thôi."

Thật ra Nhạc Thính Phong biết hết, anh biết rõ mọi chuyện, anh rõ hơn bất cứ ai, thậm chí anh còn hiểu rõ hơn cả bản thân Yến Thanh Ti nữa.

Từ hôm Yến Thanh Ti thấy Nhạc phu nhân bị thương tới giờ, cô không hề xuất hiện, Nhạc Thính Phong biết cô đang đi vào ngõ cụt, cô đang tự đào một cái hố cho chính mình.

Vốn dĩ Nhạc Thính Phong muốn cho Yến Thanh Ti thời gian để cô một mình suy nghĩ thật kỹ, nhưng giờ anh thấy, cô gái ngốc nghếch này vào lúc quan trọng lại chẳng trông cậy được gì.

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai