Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đợi, đợi, đợi với ——" giọng nữ trong trẻo vang lên, Cố Niệm Kiều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nghiêng người chen vào thang máy. Thang máy chậm rãi khép lại, bạn đồng nghiệp bên cạnh chợt lấy cùi chỏ thọc vào cô một cái : "Niệm Kiều, nghe nói công ty thay tổnggiám đốc mới rồi, người đó cùng họ với cậu, cậu đoán xem hai người có quan hệ hay không?"

Cố Niệm Kiều véo lại đồng nghiệp đó :"Cậu không thấy mấy ngày gần đây tớ gặp xui xẻo sao? Tiền uống nước lạnh còn chưa đủ nhét kẽ răng, nếu tớ mà có thân quen với mấy BOSS, nhất định đã nịnh bợ để thăng chức lâu rồi"

Đồng nghiệp nghe cô nói vậy, cố ý bóp nhẹ eo cô một cái, hai người nghịch ngợm được một lát thì cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đi ra ngoài. Cố Niệm Kiều đi vào phòng làm việc của mình ngồi xuống, vuốt vuốt trán, sáng sớm hôn nay tỉnh dậy, trong lòng cô chợt cảm thấy bất an, lo lắng liên tục.

Vừa định bắt đầu công việc, điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên, tiếng chuông dọa cô giật mình.

Trợn mắt nhìn điện thoại một cái, cô đưa tay tiếp điện thoại, đầu dây bên kia là thanh âm của trợ lý tổng giám đốc: "Cô Cố, làm phiền cô tới phòng tổng giám đốc một chuyến"

Cố Niệm Kiều sửng sốt : "Tổng giám đốc tìm tôi?"

Tiếng nói bên kia 'Ừ' xong liền ngắt điện thoại, trong lòng cô bỗng nhiên khiếp sợ. Không phải là mới đổi tổnggiám đốc hay sao? Sao lại tìm mình? Chẳng lẽ không hài lòng với cách làm việc của mình?.

Trong đầu suy nghĩ lung tung , cuối cùng cô cũng đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi thang máy tới tầng chót.

Đứng ở trước cửa phòng, cô gõ cửa một cái, truyền đến là một giọng nam dễ nghe: "Vào đi!"

Giọng nói này. . . . . .

Cố Niệm Kiều chợt căng thẳng, trong lòng bất ổn. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?! Ba năm trước đây hắn chán ghét mình như vậy, sao lại có thể tìm đến đây?

Tự giễu cười một tiếng, cô đẩy cửa đi vào. . . . . .

Một bóng dáng cao to mạnh mẽ rắn rỏi đứng chắp tay ở trước cửa sổ. Còn chưa đến gần hắn mà Niệm Kiều đã cảm giác như bị áp bức trong lòng

"Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?" Cố Niệm Kiều cách hắn mấy bước, nhưng nhịp tim đập rất nhanh, đáy lòng bất an vọt đến cổ họng, nhưng giọng vẫn vững vàng như cũ, không kiêu ngạo không tự ti.

Đầu tiên là giọng nói, sau đó đến bóng lưng, cùng với hơi thở trên người của hắn.... ...

Không thể nào! Hắn đã từng nói, hắn đối với mình chỉ có hận! Hắn ước gì mình biến mất trên cõi đời này mới đúng! Làm sao có thể muốn gặp mình?

"Tổng giám đốc ?!" giọng nói của người đàn ông vang lên, thân thể chậm rãi quay lại "Em đã quên, trước kia gọi anh là gì hay sao?"

Trong nháy mắt, Cố Niệm Kiều như bị sét đánh, đứng yên bất động !

—— Cố Hành Sâm! Là hắn, thật sự là hắn ư ! ! !

Đôi môi của hắn nhếch lên, dời bước đi về phía cô. Cơ hồ như phản xạ có điều kiện, Cố Niệm Kiều xoay người liền muốn trốn !

Nhưng động tác của Cố Hành Sâm lại nhanh hơn, tay của cô còn chưa kịp chạm đến cửa, đã bị hắn bắt được.

Thân thể bị một lực lượng mạnh mẽ kéo về sau, hung hăng ép cô sát trên tường!

"Ba năm trước đây, em nhìn thấy anh liền dính như sam, hiện tại sao lại muốn trốn nhanh như vậy?" Cố Hành Sâm giơ tay lên chế trụ bả vai Niệm Kiều, một tay lấy hai tay cô giơ lên phía trên tường, dùng sức nắm chặt như thể muốn nghiền nát xương cô.

"Buông ra, anh buông ra! Tôi không biết anh!" Trên vai truyền tới đau nhức, Cố Niệm Kiều đau đớn hét lên.

"Oh? Không nhận ra anh sao?" Đối với việc cô phủ nhận quan hệ của hai người, Cố Hành Sâm giận quá hóa cười.

Cố Niệm Kiều căm phẫn nhìn hắn. Nếu như đôi tay không bị hắn cố định, cô nhất định cho hắn một cái tát!

"Em quên là chúng ta đã từng quan hệ sao. Được thôi, anh sẽ dùng cách thức mà em thích nhất để cho em nhớ lại!" Cố Hành Sâm ném ra lời nói đầy nguy hiểm

Cố Niệm Kiều cả kinh, đôi mắt trợn to, ngực bởi vì tức giận cùng khẩn trương mà phập phồng kịch liệt.

Bởi vì giãy giụa mà cúc áo sơ mi của cô tuột ra mấy nút. Đứng góc độ đó, Cố Hành Sâm vừa lúc có thể nhìn thấy một mảng hấp dẫn trong khe rãnh kia.

Khóe miệng hắn nâng lên độ cong tà ác, cúi đầu vùi mặt vào trước ngực cô, tham lam cảm thụ hương vị đặc biệt trên người cô. Ngay sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên nơi đẫy đà của cô, tiếp đó cắn nhẹ một cái.

Cố Niệm Kiều nhịn không được thấp giọng rên một tiếng, thật xấu hổ không chịu nổi. Ba năm trước đây cô đã biết hắn, Cố Hành Sâm. Hắn, thật ra chẳng khác nào cầm thú!

Đầu lưỡi chạm phải thứ ấy, khiến thân thể Cố Hành Sâm chợt căng thẳng, bàn tay hắn dò vào bên trong quần áo của cô. Từng chút, từng chút một nhào nặng vuốt ve nơi mềm mại.

Chợt hắn ngước mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngượng ngùng và sợ hãi của cô : "Em tự cởi, hay là để anh giúp em ?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro