#18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói với mẹ rồi?" Minhyun suýt nữa nhảy dựng, rồi kìm lại được. Jonghyun đang lau dở cái bàn, mặt vẫn bình thản gật đầu.

Thằng Minhyun lập tức động dồ, ôm mặt nhảy tưng tưng như một đứa con gái. Jonghyun mặt ghét bỏ nhìn nó, rồi hất nó ra để đi lau cái bàn khác. Minhyun high tận năm phút vẫn chưa ngưng, lập tức lôi điện thoại ra gọi facetime.

"Ê Seongwoo! Tao ra mắt gia đình vợ rồi!"

/ Đù mẹ Jonghyun biết chuyện chúng mày rồi à? Có như trên phim không, kiểu quỳ xuống trước mặt mẹ bảo chúng con yêu nhau xong bị úp cái vỉ nướng vào đầu ấy xong ném quần áo đuổi ra ngoài ấy xong chúng mày dắt nhau bụi đời hai đứa nuôi nhau học hết đại học ấy?/

Cái giọng phấn khích của thằng Seongwoo là thế đếch nào??

"Mày xem nhiều phim quá rồi đấy, đồ con khỉ! Jonghyun vô tâm vê lù không để tao biết, tự nói với mẹ trước! May mà mẹ cậu ấy không bảo gì không tao hối hận chết mất."

/Anh dốt lắm đấy là bình yên trước cơn bão đấy Hwang Minhyun ạ./ Cái giọng cười khinh bỉ của Daniel vọng qua loa làm Minhyun điên máu. Minhyun vênh mặt:

"Còn đỡ hơn cái bọn chưa cả công khai đã đi du lịch với nhau!"

/ Ơ thì người ta đợi học hết Đại học mới công khai chứ không nhỡ đâu bị cắt trợ cấp thì chết ngắc ngoải còn yêu đương được gì nữa! Anh phải biết nghĩ cho đại cục chứ!/

"Thôi im đi bọn nhát cáy còn bày đặt. Đang ở đâu đấy?"

/ Biển, đẹp không?/ Màn hình của Minhyun không hiện hình ảnh Seongwoo nữa mà thay vào đó là một màu xanh dương trải dài tới tận chân trời. Bãi cát trắng mịn, nắng vàng rực rỡ, hàng cây dừa rì rào trong gió - có vẻ hai thằng kia sợ nắng không dám tắm mà chỉ đang ngồi trong bãi dừa. Seongwoo cầm máy, Daniel dứ dứ quả dừa xiêm của mình trước camera điện thoại, cười sảng khoái.

Minhyun nhăn tít hết mặt lại, đậu, nhìn xem có khác gì đi tuần trăng mật không?

.

.

Trong khi các ông anh đang tận hưởng kì nghỉ hè dài hơi của mình, bọn Woojin, Hyungseob, Jihoon lại không còn được sung sướng như thế nữa, kì học hè ác mộng đã bắt đầu.

Ngày đầu tiên đến lớp, mặt thằng Hyungseob còn sưng vù vì hôm trước đấy nó đã ngủ thẳng một mạch từ năm giờ chiều đến tận sáng hôm ấy mới tỉnh dậy. Woojin bước vào lớp sau nó, ngáp dài một cái. Nó phải cố gắng lắm mới đèo được Hyungseob tới trường, mặc dù cũng lạng tay lái mấy lần vì buồn ngủ quá (Hyungseob cấu cho nó một cái đau điếng người xong thì tỉnh hẳn rồi). Thằng Jihoon nhìn cũng siêu thảm, mặt nó lúc nào cũng hiện trạng thái loading, mà chẳng biết đang load cái vẹo gì nữa.

Rốt cục được nửa tiết thì tất cả chúng nó gục sạch.

Giờ ra chơi, Jinyoung đi một vòng đánh thức cả lũ dậy, mặt mày sảng khoái phơi phới. Woojin vò mớ tóc đã rối tung của nó, lè nhè:

"Thằng Jinyoung mày uống doping à? Sao mày có thể tỉnh táo vượt qua cái tiết toán vừa rồi cơ chứ hả?"

"Tao chẳng buồn ngủ vê lù." Jinyoung ngồi phịch xuống cái ghế cạnh Woojin. "Nhưng em nhà tao bảo không được ngủ, phải học hành chăm chỉ, nên tao ngồi nhắn tin với em nhà tao."

"Vãi lều." Jihoon ngồi bàn trên quay xuống, bĩu môi nhìn Jinyoung. "Còn gọi là em nhà tao? Chúng mày sến đến mức sởn cả da gà! Đừng để tao bị lây nhiễm cái thứ virus sến của mày, tránh xa tao ra Bae Jinyoung."

"Thằng Hyungseob ngồi cạnh mày lại không? Mà Jihoon mày có suy nghĩ đến việc xuống đây ngồi cùng với Seonghyuk và để cho đôi chim cu về với nhau không? Mày nhìn xem cái kia" Jinyoung chỉ lên cái bóng tuýp ngay trên đầu chúng nó." Mày xem nó có giống mày không?"

"Sao tao phải làm thế?" Jihoon hếch mặt. "Bố mày đã không có người yêu thì chúng mày đừng có hòng được thỏa nỗi lòng nhé! Tao không ăn được thì đạp đổ đấy, tao là con kỳ đà to nhất cái địa cầu này đấy, sao nào?"

"Xấu tính vãi." Jinyoung làm mặt xấu. "Em nhà tao bảo Samuel học xa nó lắm, từ hồi lên thành phố cũng không gặp. Mà em nhà tao ở kí túc, thằng kia ở nhà nó, gặp thế quái nào cơ chứ."

"Ơ vãi cả liên quan? Ừ mày nói nữa đi xong làm sao nữa? Mày trông xem tao quan tâm à?" Jihoon nhún vai. "Ơ mà hôm nay mấy ông bà 12 có điểm thi đại học đúng không? Sáng nay tao đi qua nhà ông Daniel, thấy đang dâng hoa quả rồi cầu khấn thành tâm lắm."

"Mày lái lụa lắm Jihoon." Woojin cười. "Trưa nay về để tao đi qua hỏi thử xem sao, ông Seongwoo mà không đỗ thì ông Daniel cũng có cái vẹo gì để buồn? Đỗ rồi lại yêu xa à, như Jinyoung đây này!"

"Đừng có động vào nỗi đau của tao!"

.

.

Seongwoo rất bình thản đăng nhập vào hệ thống, rất bình thản gõ mật khẩu. Daniel bên cạnh thì sắp phát rồ lên rồi.

"Ơ Daniel nay không đi học mà sang chơi với anh hả cháu?" Mẹ Seongwoo cầm cốc nước chanh mát lạnh vào đưa cho thằng bự kia, cười vui vẻ. Nhưng mà bà cũng không nhịn được ngó vào màn hình máy tính của Seongwoo - chuyện, đã phải nghỉ cả một buổi dạy để ở nhà xem kết quả của con trai cơ mà! Bà cũng nghe thấy tiếng hắng giọng rất to của ông chồng đang ngồi đọc báo ngược ngoài phòng khách kia nữa.

Thí sinh: Ong Seongwoo

SBD: 950002508

Điểm số: 8 9 8

"Seongwoo con search nhầm người khác hay sao mà cao thế!" Mẹ Seongwoo tròn mắt thốt lên. Bố cuối cùng cũng không thể đừng được nữa, quăng phắt tờ báo mà chạy vào nhìn điểm ông con trai. Daniel ôm ngực thở đánh phào một cái, giọng vui vẻ:

"Chắc chắn là thừa điểm luôn. Em đọc báo thấy bảo năm nay có rất nhiều người được điểm cao, còn mưa điểm 10 các kiểu, nhưng anh như thế này là được lắm rồi ấy! Tối nay ra quán nhà anh Jonghyun ăn đi, em mời!"

"Ai lại làm thế." Mẹ Seongwoo cười. "Mấy đứa còn đi học, mời mọc gì. Tối mẹ cho tiền, Seongwoo dẫn em ra ngoài đấy ăn đi."

Mặt Daniel ngắn tũn lại. Nói nghe cứ như hai đứa là trẻ con ấy - nhưng mà cũng chẳng sai. Daniel tan nát vì đã to cao thù lù thế này mà còn bị mẹ người yêu kêu người yêu dẫn đi ăn, thảm đời hết sức. Anh người yêu còn chẳng cả cất lời bảo vệ mình lấy một câu. Sầu đời ngó Seongwoo, Daniel tròn mắt.

Seongwoo nãy giờ vẫn cứ ngồi trân trân nhìn điểm của mình chẳng nói được lời nào, rồi một lúc sau dường như bừng tỉnh khỏi cơn mê, tay lập tức múa trên bàn phím, mở thêm hai tab tra cứu điểm thi.

95000908

95000806

End #18.
Tặng mọi người 2 chương làm quàaaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro