CHƯƠNG 4 : BA NGÀY BA ĐÊM (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A...". Ong Seong Woo kêu thành tiếng, động tác của người đàn ông thật thô bạo, không có chút thương tiếc nào. Cậu nỗ lực muốn để ý thức mình được thanh tỉnh, mở mắt ra, muốn xem rõ người đàn ông ở trước mắt, nhưng mặc cho có cố gắng thế nào, trước mắt chỉ là một thân ảnh mơ hồ, cậu chỉ biết một điều, ở chung phòng với mình hiện giờ là một người đàn ông cứng rắn.

Thân thể bị thuốc khống chế, cậu đã không có biện pháp chống cự lại anh ta, cũng không có biện pháp chống cự với chính mình. Cậu chỉ có thể bất lực mặc cho anh ta hung hăng đùa bỡn, mặc cho tự ái của mình bị giẫm đạp, đồng thời cũng biết chờ đợi cậu, còn có nhục nhã vô tận từ người chồng mới cưới.

Kang Daniel gạt cà vạt của mình ra, để trói chặt hai cổ tay cô lại, thân hình cao lớn đồng thời cúi xuống đặt trên người cậu, không chút nào thương tiếc xỏ xuyên qua thân thể của cậu...

Khi cảm nhận được tầng trở ngại thật mỏng kia, thân thể Kang Daniel đột nhiên ngẩn ra, cậu ta. còn là xử nữ sao? *chứ con nghĩ sao con trai*

Trong mắt hiện ra vẻ tối tăm, không có người nào rõ ràng người này hơn anh, ngay từ thời cấp 3, cậu đã không còn là xử nữ. Ánh mắt khóa chặt gương mặt của cô, cô tựa hồ không có quá nhiều thống khổ, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc, xem ra người phụ nữ này tốn không ít công sức!

Cư nhiên dùng màng trinh giả để gạt anh, cho là anh sẽ dễ bị lừa sao?

Người đàn ông như một con thú cuồng bạo, tùy ý hành hạ trên người Ong Seong Woo, mà Ong Seong Woo bị thuốc khống chế, đã hoàn toàn không còn ý thức, cậu chỉ biết, thân thể của mình tựa hồ không còn là của mình nữa rồi!

Trong bóng tối, người đàn ông kia suốt đêm không hề dừng lại, mà tiếng rên của cậu cũng vang vọng cả đêm trong phòng.

Trận chiếm đoạt mang theo thù hận và âm mưu sắp đặt này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Sáng sớm ba ngày sau đó.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào gian phòng, Kang Daniel vẫn ở trong thân thể Ong Seong Woo, nhìn người đã bất tỉnh, mắt sắc bén của anh híp lại. Anh chưa bao giờ tham luyến thân thể người con trai nào như thế, nhưng người này lại tựa hồ khiến anh không thấy đủ.

Tóc của cậu tán lạc trên gối, ánh mặt trời vẩy vào trên người, giống như thiên sứ. Tầm mắt anh dần dần đi xuống, da thịt vốn là trắng như tuyết, giờ lại hiện đầy dấu răng cùng vết hôn, còn có dấu tay của anh, khiến anh không khỏi nghĩ tới ba ngày ba đêm mất hồn. Anh không thể không thừa nhận, Ong Seong Woo có một thân thể làm cho người ta như mất hồn. Ở trên giường, cho dù là bị thuốc khống chế, phản ứng của cậu cũng không lưu loát, chỉ là anh biết chắc cậu đang diễn trò!

"Đáng chết!" Kang Daniel khẽ nguyền rủa ra tiếng, cảm giác được dâng trào của mình ở trong cơ thể cậu lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, trong lòng thoáng vẻ không vui. Anh cố hết sức phủ nhận dục vọng của mình dễ dàng bị cậu khơi lên!

Vén chăn lên, đứng dậy xuống giường, vọt vào phòng tắm như trốn, mở vòi sen, không ngừng dùng nước lạnh cọ rửa thân thể của mình, cố gắng làm dịu dục vọng trong người xuống.

Nửa giờ sau, Kang Daniel từ trong phòng tắm bước ra ngoài, ánh mắt rơi vào trên người Ong Seong Woo trên giường, giờ phút này cậu bị mệt mỏi liên tiếp ba ngày, vẫn còn ngủ, dung nhan thiên sứ khiến khóe miệng anh nhếch lên vẻ tàn nhẫn.

"Ong Seong Woo, không biết khi cậu tỉnh lại, có còn biểu tình an bình như thế này không?" ánh mắt Kang Daniel trở nên tĩnh mịch. Anh rất tò mò muốn xem biểu tình đau đến không muốn sống của Ong Seong Woo. Chỉ là, lúc này, việc anh cần làm trước tiên là rời phòng trước khi cậu tỉnh lại, anh không thể để cho biết người đoạt lấy cậu là mình, nếu không tất cả sẽ không còn ý nghĩa gì.

Ánh sáng tà ác lóe lên rồi biến mất, người đàn ông mặc xong y phục của mình, kéo cửa phòng rời đi...

Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào, khiến người con trai ngủ trên giường không thích ứng cau lại lông mày.

Ong Seong Woo chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là căn phòng xa lạ khiến cậu giật mình, một giây kế tiếp, những trí nhớ không chịu nổi đánh úp về trong đầu của cậu như nước thủy triều, đêm tân hôn, Kang Daniel – chồng cậu đẩy cậu vào trong lòng một người đàn ông xa lạ, mà...

Trong đầu dâng lên toàn bộ những chuyện người đàn ông kia làm với mình, giờ phút này cảm giác của cậu không phải là ngượng ngùng vì mới biết mùi đời, mà là khuất nhục vô tận.

Nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, mùi hoan ái tỏa khắp không khí vẫn không có tiêu tán, càng thêm nhắc nhở cậu, tất cả những chuyện đã xảy ra đều là sự thật, không phải là ảo giác!

"Tại sao phải như vậy?" Ong Seong Woo vừa mở miệng, lại phát hiện thanh âm mình khàn khàn không nghe rõ, những chất nhớp nhúa khiến cậu cảm thấy ghê tởm, ánh mắt chạm đến cơ thể trần truồng ở ngoài chăn của mình, bộ ngực cánh tay đều là dấu vết xanh xanh tím tím, cậu không khỏi ngẩn ra, giờ phút này, trên người chỉ có thể dùng từ hoàn toàn thay đổi để hình dung.

Cái này gọi là gì? Cậu đã bị cường bạo sao?

Dấu vết trên người đều là người đàn ông kia lưu lại, đêm tân hôn này tuyên bố rõ cậu đã hoàn toàn bị đạp xuống địa ngục, thật sự không chịu nổi.

Cố nén sự khó chịu trong thân thể, Ong Seong Woo rời giường, hai chân mới vừa chạm mặt đất, thân thể đã mềm nhũn, mạnh mẽ ngã xuống sàn nhà cứng rắn.

"A..." Ong Seong Woo đau đến kêu thành tiếng, đầu gối bị cọ rách da, mơ hồ rỉ ra một ít máu, ánh mắt cậu chuyển lên, vừa lúc tiếp xúc được dấu đỏ tươi trên giường, lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Ong Seong Woo cười khổ, trong lòng giống như là bị từng đao từng đao cắt xuống, đau đớn không dứt.

Cậu cảm thấy thân thể mình rất bẩn thỉu, mạnh mẽ chống lên thân thể, cậu gần như là bò vào phòng tắm, cả người nhào vào trong bồn, không ngừng xoa xoa thân thể của mình. Giờ phút này, cậu chỉ muốn rửa sạch thân thể mình, trên da thịt trắng nõn bởi vì những dấu vết nhìn thấy mà ghê sợ. Vết tím bầm ban đầu cộng với những vết cào không cố kỵ càng thêm làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

"Tắm sạch thì có ích lợi gì?" Ong Seong Woo nỉ non ra tiếng, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, cậu làm sao cũng rửa không sạch những trí nhớ không chịu nổi kia, còn có nỗi đau triệt nội tâm khi Kang Daniel đẩy cậu từ trên giường rơi vào vực sâu.

Một khắc trước còn nói với cậu toàn lời ngon tiếng ngọt, nhận lấy cậu từ trong tay ba cậu, thề thốt yêu cậu một đời một kiếp trong nhà thờ thần thánh, nhưng chỉ trong chớp mắt lại nói cho cậu biết, sau mười hai giờ đêm, cậu bé lọ lem cần tỉnh mộng, rồi lại ném cho người đàn ông khác chà đạp!

Nếu như đoán không sai, bước kế tiếp, anh ta sẽ tận tình làm nhục mình!

Nhưng, tại sao anh ta lại hận cậu?

Bọn họ không phải mới quen mấy tháng trước, rồi mến nhau mới đi đến kết hôn sao?

"Kang Daniel, bất kể anh là vì cái gì? Tôn nghiêm của tôi đã bị anh chà đạp, tôi đã bị anh hủy rồi, nhưng chuyện đến đây cũng là chấm dứt!" trong mắt trống rỗng của Ong Seong Woo thoáng qua vẻ kiên định, ánh mắt của cậu rơi vào bồn rửa mặt bên cạnh, một con dao găm lẳng lặng nằm ở nơi đó, tựa hồ đang gọi cậu...

Ong Seong Woo gian nan đứng dậy, chỗ đó vẫn đau nhức không dứt, vừa rồi trong lúc đang tắm rửa, cậu vẫn cảm nhận được bên trong đang chảy máu. Cho dù có xa lạ với chuyện ấy, cậu cũng hiểu một chút, sự thô bạo của người đàn ông kia đã khiến cậu bị thương.

Nhưng mà bây giờ đã không sao rồi!

Cầm lấy dao găm, chậm rãi đặt lưỡi dao sắc bén ở trên cổ tay của mình, nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ...

Dùng xong bữa trưa, Kang Daniel cũng không đến công ty, nhìn đồng hồ, tầm mắt chuyển sang gian phòng ở lầu hai, lúc này, cậu nên tỉnh rồi chứ?

Khóe miệng nhếch lên vẻ tàn nhẫn, thân hình cao lớn sải bước đi đến lầu hai, nên đi xem 'cậu vợ nhỏ' đáng thương của anh rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro