Đen và Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phanh!"

Tiếng súng vang lên trong đêm tối, phá vỡ một mảnh tĩnh lặng. Tại một bến tàu vắng vẻ cách xa thành phố, một trận gió tanh mưa máu không người biết đang xảy ra.

Bến tàu này là nơi mà các phần tử bất hợp pháp thường hoạt động vì những bí mật được ẩn giấu. Hôm nay, không biết vì sao mà tin tức về một hắc đạo nổi danh sẽ thực hiện một vụ giao dịch buôn bán vũ khí ở đây lại truyền đến tai cảnh sát.

Trước khi giao dịch bắt đầu, cảnh sát đã phục kích bốn phía, trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngay lúc bữa tiệc giao dịch xuất hiện, một cuộc đấu tranh bắt đầu mở màn.

Bên trong mưa bom bão đạn, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, có đám côn đồ, cũng có cảnh sát, ban đầu bọn chúng vốn chuẩn bị giao dịch súng ống đạn, vừa mới thấy thế cục không đúng, vội vàng lái thuyền, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.

Hỗn loạn một hồi, một giọng nói sáng trong cùng mệnh lệnh rõ ràng vang lên trong tai mọi người, "Tổ A và tổ B! Nơi này giao cho tổ C, các cậu bắt toàn bộ người trên thuyền cho tôi! Chưa bắt được người thì đừng trở lại! Nhớ kỹ, phải bắt sống!"

"Vâng!"

Trong nháy mắt, người ở bến tàu bớt đi hơn phân nửa, đám côn đồ được hắc đạo phái tới thấy thế liền muốn nhân cơ hội đào tẩu.

"Mày định chạy đi đâu!" Người vừa ra lệnh cầm chặt dao, đem tên côn đồ chuẩn bị chạy trốn bổ cho chóng mặt.

Ong Seongwu bị đau, lắc lắc tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Mẹ, phiền toái muốn chết."

Lúc này, Lin chịu trách nhiệm của tổ A chạy về phía anh, "Ong đội trưởng, chúng ta rõ ràng nhận được tin đích thân Kang Daniel sẽ tới, nhưng mà nơi đây đều là vài tên oắt, không phát hiện người của hắn."

Lin là người mới tới tổ anh không đến một tháng, cả người tràn đầy nhiệt huyết, chỉ tiếc quá hấp tấp, làm việc thường thiếu kiên nhẫn.

Seongwu nhai nhai kẹo cao su trong miệng, vẻ mặt tràn đầy vô tình, đi lòng vòng với khẩu súng trên tay, "Lão hồ ly kia sẽ dễ dàng bị cậu bắt đến đấy sao?"

Dường như có chút bất mãn với thái độ như việc này không liên quan đến mình của Seongwu, Lin nghiêm mặt, "Kang Daniel là phần tử mà cảnh sát vẫn luôn muốn bắt được, hy vọng Ong đội trưởng có thể có một cái nhìn nghiêm túc."

Seongwu "hừ" một tiếng, đem khẩu súng thu vào trong bao, "Đã biết, cậu thật dài dòng. Chuyên tâm chỉ huy người trong đội cậu đi, tôi sẽ dẫn người của tôi tìm kiếm ở vùng phụ cận."

"Không, tôi đi cùng anh." Lin đội trưởng vẻ mặt kiên nhẫn.

Seongwu lạnh mặt, "Lin đội trưởng, đừng tưởng rằng tôi dễ dàng tha thứ nhiều lần là cậu có thể leo lên đầu tôi. Ở chỗ này, tôi mới là lão đại, cậu là rễ hành tây nào chứ?"

"Anh..." Lin đội trưởng tức đến đỏ mặt, nhưng cậu ta vẫn không cách nào phủ nhận, Ong Seongwu thực sự là một trong những nhân vật có uy tín nhất trong lực lượng cảnh sát, không chỉ hàng năm nhiều lần lập đại công, mà còn bắt được không ít tội phạm truy nã, cấp trên cũng phải nể anh ba phần.

"Thực xin lỗi, Ong đội trưởng, là tôi vượt quá giới hạn rồi." Cuối cùng, Lin đội trưởng lựa chọn cúi đầu, không tiếp tục đấu với người không thể đấu được nữa.

Seongwu không nhìn tới cậu ta nữa, triệu tập người của mình để họ đi quanh gần đó, chú ý quan sát cũng không có bất kỳ nhân vật khả nghi nào. Seongwu đi ở cuối, hai tay đút trong túi quần, nhìn xung quanh bốn phía xem thế nào.

Đột nhiên, anh đi qua một bụi cỏ, lơ đãng liếc qua bên trong, hai con ngươi thâm trầm rùng mình, Seongwu dừng bước.

Phát giác được Seongwu có chút khác thường, đội viên phía trước dần ngừng lại theo, "Ong đội trưởng, làm sao vậy?"

Seongwu lấy lại tinh thần, quay đầu nói, "Không có việc gì, các cậu tiếp tục đi lục soát phía trước đi, tôi sẽ tìm ở hướng này."

"Vâng!"

Nhận được lệnh, cảnh sát không dám làm ngơ mà tiếp tục tiến về phía trước, sau khi thân ảnh của bọn họ biến mất trong tầm mắt, Seongwu mới đẩy bụi cỏ ra, đi sâu vào trong.

Sau một đoạn đường dài, cỏ dại cùng cây cối dần dần ít đi, xuất hiện trước mắt là một con đường mòn ẩn nấp lầy lội, một chiếc xe ô tô màu đen đậu ở một bên.

Dưới ánh trăng, Seongwu mơ hồ nhìn thấy người bên trong cửa kính màu đen, anh nhếch miệng, đến gần chiếc RV đen, đưa tay gõ cửa kính.

Cửa xe mở ra, Seongwu cũng không thèm liếc một cái, xoay người ngồi xuống, người bên trong xe mở miệng, anh mở đầu liền ném một câu: "Không phải đã nói cho cậu biết hôm nay bọn tôi có việc, cậu đừng xuất hiện sao?"

Người bị chỉ trích nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực truyền tới, trong bóng đêm lộ ra gợi cảm êm tai.

"Bởi vì muốn gặp anh a."

"Kang Daniel, tôi không đùa với cậu." Seongwu tức giận nói. " Cậu không thể sửa cái tính táo bạo này đi được sao?"

Kang Daniel nghe xong không chỉ không phiền muộn mà vẫn sát vào Seongwu, vòng tay qua ôm eo anh, ghé vào tai anh thấp giọng nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Seongwu thụi Daniel một cú, hài lòng nghe thấy một tiếng kêu đau, sau đó quay đầu chuẩn xác mà tìm được môi người kia, hung hăng hôn lên.

Daniel cười khẽ, dùng lực một cái để Seongwu tiến vào lồng ngực của hắn, đoạt lại quyền chủ đạo hôn môi. Trong nháy mắt, môi lưỡi giao triền, tiếng nước tràn ngập trong không gian chật chội của xe, thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng hừ nhẹ thoải mái, đủ để cho người nghe xấu hổ tim đập.

Daniel hơi rời môi Seongwu, lưu luyến vuốt ve bên môi anh, "Đêm nay tới nhà em hay nhà tôi?"

Hơi thở Seongwu bình phục lại, lắc đầu nói: "Đêm nay không được, vừa bắt được một chiếc thuyền cấm, có lẽ sẽ thẩm vấn phạm nhân suốt đêm." Seongwu cuối cùng vẫn trừng mắt với Daniel. "Cảm ơn cậu đã ban tặng."

"Tôi giúp em lập công lớn, em liền thái độ nói chuyện với tôi như vậy?" Daniel nhíu mày.

Seongwu cũng không bị bộ dạng đó uy hiếp, "Đừng quên rằng chúng ta quan hệ đôi bên cùng có lợi, lần trước tôi cũng giúp cậu tránh được một chuyến qua mắt cảnh sát, nếu không cậu nghĩ rằng mình có thể chuồn một cách tốt đẹp qua mắt bọn tôi?"

Ngoại trừ trên giường, Daniel biết rõ cá tính Seongwu tuyệt đối sẽ không chịu thua, cũng không tiếp tục cùng anh múa mép khua môi nữa, chỉ thở dài nói: "Ài, Ong Ong lúc trước vẫn đáng yêu hơn, Ong Ong bây giờ chỉ biết châm chọc tôi thôi."

"Tôi không lấy khẩu súng đặt trên đầu của cậu, cậu nên cảm ơn tạ trời đất rồi." Seongwu liếc mắt. "Không nói chuyện này nữa, sắp tới có thể tôi sẽ thăng chức, đến lúc đó cần một chút thời gian để điều chỉnh môi trường mới, khả năng tạm thời không thể cung cấp tình báo cho cậu, chính cậu cẩn thận một chút."

Daniel gật gật đầu, cầm tay Seongwu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về, "Ừ, chính em cũng cẩn thận một chút, mọi người trong cục cảnh sát đều là cáo già, rất giả nhân giả nghĩa."

Seongwu dùng tay còn lại nhéo nhéo mũi Daniel, "Đâu thể gian xảo bằng cậu."

Hai người giương mắt nhìn nhau, ăn ý bật cười.

Một hồi lâu, Seongwu mới nói: "Tốt rồi, tôi phải đi, nếu không thì người trong đội sẽ nghi ngờ."

"Ừ."

Trước khi đi, Seongwu đột nhiên xoay người lại, hung hăng cắn một cái trên khóe miệng Daniel, Daniel trong nháy mắt nếm được vị tanh trong miệng, không hiểu nhìn về phía Seongwu.

"Em làm gì vậy?"

Seongwu hôn môi Daniel, mút khóe miệng đỏ tươi của hắn.

"Châm lửa cậu, để đêm nay cậu không ngủ được, chỉ có thể muốn tôi thôi."

Seongwu nói xong cũng phủi mông rời đi, lưu lại Daniel dở khóc dở cười chạm lên bờ môi bị cắn rách.

"Con mèo hoang này."

***

Trở lại cục cảnh sát, Seongwu loay hoay sứt đầu mẻ trán, thẩm vấn vụ buôn lậu súng ống đạn dược hết lần này đến lần khác, cuối cùng moi ra được lão đại cùng hang ổ từ trong miệng bọn hắn đã là rạng sáng ngày mới.

Seongwu cào cào mái tóc rối mù, mở to đôi mắt cá chết tiến vào phòng làm việc của mình, nặng nề thả người trên ghế, hít một hơi thật dài.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên, đến cả khí lực trả lời Seongwu cũng không còn nữa, tùy ý để người bên ngoài muốn làm thế nào thì làm.

Sau khi chờ đợi một lúc, không thấy động tĩnh gì, người kia do dự trong chốc lát mới mở cửa bước vào.

"Ong đội trưởng." Là cảnh sát viên trong tổ của anh, Bang.

"Chuyện gì?"

"Không có gì, Jin vừa đi mua cà phê cho mọi người trong tổ coi như lời an ủi, cậu ấy cũng mua một phần cho Ong đội trưởng." Bang cung kính đem cà phê đưa cho Seongwu.

"A, chính là thứ tôi cần, cảm ơn nhé." Seongwu ngẩng đầu đổ một miệng nước lớn, cà phê lạnh như băng chui lên đầu anh, lúc này mới khiến anh cảm giác thanh tỉnh một chút.

Điện thoại trên bàn vang lên, Seongwu cúi đầu, nhìn cũng không nhìn, nhấc điện thoại.

"Alô?"

"..."

"Như thế nào lúc này mới gọi cho tôi?"

"..."

"Cậu đi chết đi!"

"..."

"Lưu manh! Còn không mau câm miệng cho tôi!"

"..."

"Cmn! Liên quan gì đến tôi!"

Lần đầu tiên trông thấy Seongwu nói thô tục hết lần này đến lần khác, Bang kinh ngạc mà trợn lớn hai mắt, nghĩ đến đầu bên kia điện thoại rút cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho Ong đội trưởng luôn luôn tỉnh táo như vậy, không để ý hình tượng mà chửi ầm lên.

"Tôi không đi, cậu tự mình giải quyết, tự làm tự chịu."

"..."

"Chẳng muốn quản cậu, tôi phải về nhà để đi ngủ."

Seongwu trực tiếp cúp điện thoại, đẩy ghế ra, đem cà phê còn dư lại rót vào trong cổ họng, ném ly chuẩn xác vào trong thùng rác, sau đó dùng lực kéo cửa phòng ra.

"Ong đội trưởng, anh... anh đi đâu vậy?" Bang sững sờ nhìn hành động đột ngột của Seongwu.

"Về nhà ngủ!"

Seongwu sau khi nói xong liền thật sự vung hai tay áo lên, tiêu sái mà đem tất cả các công việc cần giải quyết ném cho cấp dưới, bản thân thật vui vẻ về nhà bổ sung giấc ngủ.

Vừa mở cửa, Seongwu liền nhận ra có điều không đúng. Cảnh giác làm cảnh sát nhiều năm rèn luyện mà ra khiến anh lập tức dừng lại bước chân, nín thở, lén lút sát lại cửa huyền quan, lấy khẩu súng ngắn trong túi quần ra.

"Là ai!"

Đột nhiên một cái bóng xuất hiện trong bóng tối, Seongwu ngay lập tức phản ứng, giơ súng lên, thế nhưng tốc độ của người kia nhanh hơn so với anh, dễ dàng ngăn lại động tác của anh, một mực giam cầm anh từ phía sau.

Seongwu bị ép đụng vào trong lòng ngực hắn, đồng thời, hơi thở cùng mùi hương nước hoa quen thuộc khiến anh đang căng thẳng, trong nháy mắt thả lỏng.

"Kang Daniel, cậu bị bệnh tâm thần sao? Làm gì mà không nói một tiếng? Thả tôi ra." Seongwu lạnh mặt nói.

"Không thả." Daniel vùi vào trong hõm vai Seongwu từ từ ngửi ngửi. "Seongwu hyung, nhiều năm như vậy, thân thủ của anh một chút cũng không tiến bộ là sao?"

Tự tôn nam nhân bị khiêu khích, Seongwu không giận mà ngược lại cười cười, đem họng súng trên tay vòng lại, chống về phía bảo bối dưới thân của Daniel, "Cậu thả tôi ra hoặc là tôi bắn chết nó, chọn một đi?"

Daniel một chút ý tứ sợ hãi cũng không có, ngược lại nhếch khóe miệng, nở một nụ cười ranh mãnh, "Hiểu rõ là bắn chết nó, tính phúc của em cũng biến mất mà."

Seongwu trầm mặc một giây, hậm hực mà buông súng, vỗ vỗ thứ giữa chân Daniel, "Được rồi, tính ra nó còn có một chút giá trị lợi dụng."

Daniel thoải mái cười to, dùng sức kéo cơ thể Seongwu, ấn anh vào bức tường bên cạnh huyền quan, nghiêng người hôn lên.

Daniel hôn không ôn nhu chút nào, Seongwu cũng không cam chịu yếu thế, quá trình hai người hôn môi giống như mãnh thú đang gặm cắn con mồi, xé rách môi đối phương, không hề có kỹ xảo nhưng cảm giác kích thích vụng trộm không hiểu sao lại càng khiến hai người hãm sâu trong đó, không cách nào kiềm chế được.

Daniel hơi rời khỏi môi Seongwu bị hôn đến sưng đỏ, "Tối hôm qua em khiến tôi choáng váng như vậy, làm hại tôi cả đêm không ngủ được, em nói xem, em muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"

Seongwu nhớ tới người này vừa mới nói mê sảng trong điện thoại cùng mình, trời vừa sáng đã muốn động dục, thoạt nhìn hắn thật sự đang ở trong trạng thái vô cùng chưa thỏa mãn dục vọng.

"Tối qua tôi không ngủ không nghỉ, liên tục thẩm vấn 30 tên buôn lậu thuốc súng."

Ngụ ý Seongwu chính là, tôi mệt mỏi, tôi mặc kệ, ngày mai mời tới sớm.

Daniel liếm liếm yết hầu Seongwu, hài lòng nghe được tiếng rên thoải mái phát ra từ miệng anh, thân thể hơi hơi trầm xuống, Daniel đem đầu gối cọ lên giữa hai chân anh, hữu ý vô ý toàn tâm toàn ý cọ xát hạ thân anh.

"Nhưng xem ra tiểu Ong Ong hình như rất có tinh thần."

"... Đcmm!" Seongwu thầm mắng một tiếng, bắt lấy cổ áo Daniel hôn lên, hai tay vội vàng giật áo sơ mi trên người Daniel ra, trầm thấp rống: "Làm xong liền nhanh cút!"

Khóe miệng Daniel nở một nụ cười ranh mãnh, cùng Seongwu xé rách quần áo trên người, một đường va chạm tiến vào phòng ngủ. Thời điểm hai người cùng ngã xuống giường, thân thể đã trần trụi gặp nhau.

Daniel đùa bỡn hai khỏa hồng trước ngực Seongwu, đầu lưỡi theo quầng vú hồng nhạt lười biếng chậm chạp vòng theo phía trên, đồng thời duỗi tay, thuần thục lấy ra một lọ dầu bôi trơn trong tủ, nghiêm túc hướng huyệt sau của Seongwu đổ gần nửa bình.

Hai người ở bên nhau đã nhiều năm, đối với đụng chạm của Daniel, cơ thể Seongwu có thể nói là vô cùng quen thuộc. Tựa hồ ngón tay vừa tiến vào trong nháy mắt, Daniel chưa đút vào vài cái, Seongwu cũng đã đủ ướt át để đón xâm nhập của hắn.

Nhưng Daniel lại tỏ ra giống như không khao khát muốn Seongwu lắm, đảo quanh cửa huyệt nóng rực rồi không tiến vào. Nhiều lần, hắn thoáng xâm nhập phía trước, bên ngoài nhẹ nhàng đút vào trong chốc lát, sau đó lại rút ra, chính là không muốn cho Seongwu dễ chịu hơn.

Bị tình dục quấy rầy, toàn thân Seongwu giống như hỏa thiêu khó nhẫn nhịn, mỗi một tấc da tấc thịt đều kêu gào muốn phóng thích, nhất là nơi phía sau giờ phút này vô cùng khát vọng người phía trên xâm phạm, khát vọng hắn va chạm, khát vọng hắn có thể mang đến cho anh khoái cảm cực lạc.

"Cậu muốn làm thì làm đi! Không làm cút ngay!"

Bị Daniel châm ngòi vài cái, Seongwu khó chịu, giơ chân lên đá vai của hắn một cái cho hả giận.

Daniel bắt lấy chân Seongwu đang nháo loạn gập trước ngực hắn, cự vật dưới thân không chào hỏi một tiếng liền xông thẳng vào huyệt sau, hòa hợp trong nháy mắt, hai người đồng loạt phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.

"Niel, nhanh lên, ô ô..."

Cảm nhận phía sau được lấp đầy quá đỗi chân thực, Seongwu thỏa mãn mà phát ra tiếng hừ lạnh thoải mái, bên hông cũng tự giác phối hợp với vật dưới thân của người bên trên luật động lên xuống.

Daniel ôm eo gầy của Seongwu rồi lại dùng sức đẩy hông bằng kích thước cường tráng về phía trước, cố ý đụng vào điểm mẫn cảm của Seongwu, khiến anh lơ lửng như trên mây, bị hắn ném lên lại rơi xuống, chậm rãi mà không thể giải thoát.

Biết rõ Daniel trả thù chuyện hôm qua, nội tâm Seongwu thầm mắng hắn là quỷ ngây thơ, quỳ một chân để hai người dễ dàng đổi vị trí, đổi thành anh ở phía trên. Seongwu đỡ lấy vật lớn của Daniel, ngồi xuống, hai tay khoác trên vai hắn, dùng tư thế cưỡi ngựa, chính mình tìm điểm thoải mái đút vào, trong lúc ấy vẫn không quên liếc mắt khiêu khích Daniel, ánh mắt giống như muốn nói cậu không cho tôi thoải mái, tôi tự làm.

Daniel cũng vui vẻ tới ung dung, hai tay gối trên gáy, híp mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mặt, tùy ý để Seongwu muốn làm gì thì làm. Một lát sau, Daniel cũng có chút không nhịn không được nữa, mỗi lần Seongwu ngồi lên thứ kia, không rõ là cố ý hay không mà co rút lại cơ vòng, đem kẹp chặt hắn thiếu chút nữa thoải mái đến ngất đi.

Trước khi khoái cảm sắp bộc phát, Daniel nắm chặt hai bờ mông tròn của Seongwu, đoạt lại chủ quyền, mỗi lần đều đem thân mình chuẩn xác đưa vào trong cơ thể anh.

"Mẹ nó, Seongwu, em thật giỏi, kẹp tôi thật chặt, ừ, a!"

"Niel, chỗ đó, lại dùng lực... A... Ô ô!"

Rốt cuộc, theo hai tiếng thỏa mãn rên rỉ cao vút, hai người cùng tới cao trào. Chất lỏng ấm nóng xông vào trong cơ thể, Seongwu thét chói tai đem thứ trắng đục xuất trên cơ bụng Daniel.

Một cỗ tanh nồng tràn ngập trong không khí mập mờ cho thấy nơi đây vừa trải qua một trận phát tình. Seongwu vô lực mà ngã trên người Daniel, hô hấp hỗn loạn dần hồi phục. Daniel chậm rãi rút tính khí ra, phía sau ngay lập tức chảy ra chất lỏng dính dính khiến Seongwu không khỏi nhíu mày.

Daniel kéo chăn bông qua phủ lên hai người, nhìn bộ dạng lười biếng tựa trên người hắn của Seongwu, dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, trầm thấp mà nở nụ cười.

"Nếu như các tiểu đệ trong đội chứng kiến Ong đội trưởng của bọn họ cả đời tên tuổi lẫy lừng nằm trong ngực của nam nhân, hơn nữa còn là trong ngực lão đại của tổ chức hắc đạo mà bọn họ cả ngày lẫn đêm muốn bắt được, họ sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?"

"Rất đáng tiếc, bọn họ không có thời gian phát biểu cảm tưởng rồi, vì đó sẽ là cảnh tượng cuối cùng họ nhìn thấy trên thế giới này." Seongwu miễn cưỡng ngáp một cái, nhưng lời nói vô tình lạnh như băng.

"Tôi thực sự đã khiến một cảnh sát chính nghĩa sa đọa tới mức này, tôi có nên suy nghĩ lại về bản thân mình không?" Daniel nâng tay Seongwu lên, đặt vào bàn tay hắn, mười ngón đan xen.

"Trên thế giới này không có công lý tuyệt đối, tôi chỉ làm những gì tôi cho là đúng." Seongwu nắm chặt bàn tay. "Nếu như hai chúng ta đều thể không thành thiên sứ, vậy cùng sa đọa thành ác ma đi."

Thiên đường, địa ngục, có anh ở bên em.

HOÀN.

Happy Valentine <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro