Sáng Sớm Tốt Lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng reng reng, reng reng reng.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên phá vỡ buổi sáng an tĩnh, thông báo một ngày mới chính thức bắt đầu.

Nhấn tắt thứ đang không ngừng kêu kia đi, Jisung mơ mơ màng màng từ giường bò dậy. Trải qua hai tháng sinh hoạt trong ký túc xá, tật ngủ nướng của anh đã bất tri bất giác cải thiện hơn nhiều, dù cho buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn sẽ buộc mình giữ vững tinh thần, bởi một khi anh ngủ quên, cũng sẽ dẫn tới việc trì hoãn thời gian thức dậy của các thành viên khác.

Che miệng ngáp đi tới bên cửa, Jisung bật điện phòng, ánh sáng đâm thẳng vào mắt gây cảm giác cực kỳ khó chịu.

"... Seongwu, Seongwu, rời giường." Trở lại giường gấp chăn, Jisung đẩy đẩy Seongwu đang ngủ ở phía trên, nhẹ giọng gọi.

Toàn thân phủ một lớp chăn bông chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, Seongwu hai mắt nhắm chặt, không thoải mái mà nhíu mày.

"Sáng rồi, Seongwu." Jisung rất có kiên nhẫn mà tiếp tục gọi.

"Ư..." Seongwu mơ hồ đáp lại một tiếng, miễn cưỡng mở một mắt, môi mỏng vô thức có chút cong lên, thoạt nhìn có vẻ không hài lòng.

Không nhắm vào bất kỳ người nào, chỉ đơn thuần là ngủ chưa đủ giấc mà thôi.

"Tỉnh nào, sáng sớm tốt lành a."

"...Sớm, anh." Seongwu không chút khí lực trả lời.

"Daniel phải phiền em rồi. Anh đi gọi những đứa khác dậy." Giao phó xong, Jisung tóc tai loạn xoạn đi ra ngoài, chuẩn bị tới từng phòng đánh thức từng đứa một.

Trợn mắt nhìn cửa phòng đã đóng, Seongwu vẫn như cũ không chịu xuống giường, muốn ngủ tiếp nhưng lại cảm thấy lung lay vì trải nghiệm đầy thống khổ mỗi sáng Jisung ban tặng, thở dài, anh vùng vẫy bỏ cuộc, yên lặng ngồi dậy rồi bò xuống cầu thang, đứng trước chiếc giường đơn duy nhất trong căn phòng này.

Nhìn xuống chàng trai như con nít mà ôm gấu trắng say sưa ngủ trên giường, Seongwu duỗi tay phải ra, không khách khí nhéo cái mũi đẹp mắt kia.

5 giây, 10 giây, 15 giây, người đang ngủ say vì thiếu dưỡng khí rốt cuộc đã có phản ứng, vô thức mà đẩy tay Seongwu, Daniel áp má ôm chặt gối tiếp tục ngủ.

"Tới giờ dậy rồi."

Cướp đi gấu trắng yêu thích của Daniel, Seongwu cầm lấy chân mềm mại của nó vỗ vào đầu cậu, cố để cậu thanh tỉnh một chút, đáng tiếc không có tác dụng.

"Tỉnh, đừng ngủ nữa." Đem gấu trắng ném qua góc giường, Seongwu ngữ khí không tốt lắm nói.

Nằm trên giường, Daniel từ cổ họng phát ra một tiếng khàn khàn, quấn chặt chăn, bắt đầu co chân tay, không biết xấu hổ mà lắc đầu, ý nói không muốn rời giường.

"Daniel!"

Xoa xoa cái đầu loạn màu vàng kim, Seongwu cảm thấy Daniel thật như một chú cún khổng lồ.

"Tới giờ rồi."

"... Anh... Kéo em." Đưa tay trái ra trước mặt Seongwu, Daniel yêu cầu nói.

"Được rồi, em nhanh một chút... Oa nha!"

Cầm chặt tay Daniel, đang lúc Seongwu muốn dùng lực, chàng trai vốn còn nằm trên giường giở trò vô lại, đột nhiên bật dậy, cánh tay duỗi ra khóa chặt người anh, trực tiếp kéo anh lại gần mình hơn, sau đó nhanh chóng lật thân qua. Trong nháy mắt, Seongwu đã bị áp nằm dưới thân cậu.

Một chuỗi hành động quá mức trôi chảy, hoàn toàn không để người khác có cơ hội phản ứng lại.

Seongwu chỉ cảm thấy tầm nhìn trước mắt xoay chuyển, chờ tới khi bình tĩnh trở lại mới phát hiện mình bị đè rồi.

"Này, đừng nháo! Mau đi ra, em nặng quá..." Đẩy vai Daniel, Seongwu nói.

"Không muốn, em muốn ở thêm với anh một lát nữa." Không đoái hoài tới sự chống cự của Seongwu, Daniel nhanh chóng đè thấp thân, tay trái ôm chặt eo anh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Oa oa oa, không nói được!"

Sự chênh lệch thể chất đáng chết này thật đáng giận.

Thằng nhóc này không cần làm gì nhiều, cường tráng như vậy làm gì không biết.

Chỉ cần Daniel cả người đè xuống, anh căn bản không có chỗ để thoát.

"Anh." Giọng Daniel vừa ngọt vừa mềm.

"... Làm sao?"

"Sáng sớm tốt lành." Trên khuôn mặt mê hoặc vô số cô gái mang theo dáng vẻ tươi cười, Daniel không chút nào che giấu tâm tình đang cực kỳ tốt.

"... Sớm." Trong lòng Seongwu ngược lại cảnh báo chính mình tuyệt đối không thể tiếp tục bị lừa lần nữa.

"Seongwu hôm nay vẫn rất đẹp trai." Tay phải chạm vào khuôn mặt nhỏ của Seongwu, ngón tay cái không an phận mà vuốt ve ba nốt ruồi trên má, Daniel khen ngợi nói.

"Cảm ơn."

"Thật sự rất đẹp mắt..."

Cẩn thận ngắm nhìn ngũ quan tinh tế của anh, ánh mắt Daniel trở nên thâm trầm, nâng cằm Seongwu lên, thong thả tới gần.

"Ngừng ngừng ngừng, không được tới đây, anh chưa đánh răng đâu." Đoán được Daniel có ý đồ không tốt, Seongwu lập tức đưa hai tay lên chống giữa hai người, quả quyết cự tuyệt Daniel mơn trớn.

"Em cũng vậy nha." Ủy khuất mà bĩu môi, Daniel nói.

"Cho nên càng không được."

"Được rồi, vậy thì ít nhất để em ôm một cái." Cúi xuống, Daniel vùi đầu vào cổ ấm áp của Seongwu, dụi dụi rồi lại cọ xát, ngay lập tức nội tâm Daniel một trận chấn động, vật dưới bụng cũng nóng nảy đứng dậy.

Biết rõ thời điểm không đúng, nhưng thân thể phản ứng lại vô cùng thành thật.

Hơn nữa, nam nhân mới rời giường càng tương đối dễ dàng...

Hít sâu vài lần thử đè nén xúc cảm dưới hạ thân, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả gì, ngược lại càng lúc càng có tinh thần.

Daniel không an phận mà động động, còn suy nghĩ nên lên tiếng như thế nào, đã bị Seongwu giành trước một bước phát hiện điều khác thường.

"Đợi một chút, Daniel, em sẽ không..." Cảm nhận được rõ ràng vật nóng chống giữa chân mình dần ngẩng cao đầu, Seongwu trừng to mắt, không thể tin được nói.

"Khì khì khì..."

"Tất cả mọi người đều đã rời giường rồi, thực sự không đùa được đâu." Seongwu khóc không ra nước mắt, muốn né tránh lại không di chuyển được.

Không có biện pháp, bất quá thể lực không bằng đối phương, chỉ có thể dùng chiêu van nài này.

Mặc dù bình thường cũng không dùng được. ( =))))) )

"Một lần là được rồi, đi mà." Daniel làm nũng nói.

"Không được không được không được! Tuyệt đối không được!" Seongwu liều mạng lắc đầu, ánh mắt không ngừng hướng về phía cửa phòng, rất sợ một giây sau sẽ có người bước vào.

"Nhưng nếu không giải quyết, lát nữa sẽ không cách nào tập trung làm việc được. Anh cũng là nam, nhất định có thể hiểu a." Vừa nói, tay trái cũng đồng thời lặng lẽ trượt vào áo ngủ của Seongwu, Daniel vuốt ve làn da phía sau lưng có chút ẩm ướt, đôi môi dính thấp bên tai anh thì thầm.

"Đó là hai điều khác nhau, bây giờ thật sự..."

Seongwu thầm kêu không ổn, ánh mắt Daniel dán trên người mình không còn vẻ tinh nghịch nữa, cún con đáng yêu đã hóa thân thành sói ăn thịt, chỉ cần bị cậu bắt lại sẽ không còn đường thoát.

"Anh, đừng lo."

Cắn cắn tai hồng hồng của Seongwu, giọng Daniel lúc này đã nhiễm một tầng sắc tình.

"Em sẽ không làm đến bước cuối."

"... Tào lao..." Liếc nam nhân đang bá đạo đè trên người mình, Seongwu phảng phất cũng bị cuốn theo loại nhiệt khí này, khó có thể tiếp tục duy trì tỉnh táo.

"Ha ha, anh xem."

Nâng eo lên cố ý đỉnh đỉnh trên đùi anh, Daniel cúi đầu nhìn về phía nửa dưới hai người đang áp sát, chỗ đó của anh cũng cộm lên rõ ràng khiến cậu ngứa ngáy khó chịu, liếm liếm môi, cười nhẹ nói.

"Anh không phải cũng có phản ứng sao?"

"A... Còn không phải em làm hại sao, đừng đụng..."

"Đúng là lỗi của em."

Gặm lấy cằm xinh đẹp của Seongwu, Daniel không cho anh quyền nói không.

"Cho nên, chúng ta cùng thoải mái a."

Khóe môi nở một nụ cười câu dẫn, Daniel kéo quần mình xuống móc ra phân thân đã cương cứng, sau đó mới giật quần ngủ của Seongwu gạt tới bắp chân, lộ ra dục vọng hơi cứng rắn.

Tay trái nắm chặt phân thân trần trụi của hai người, bắt đầu khuấy động từ trên xuống dưới. Không có quần áo ngăn cản, mỗi lần va chạm đều vô cùng rõ ràng, máu toàn thân đều tập trung dưới hạ thân, lý trí còn sót lại cũng tan ra.

Đầu ngón tay linh hoạt mà khiêu khích đỉnh mẫn cảm, Daniel một bên quan sát phản ứng của Seongwu, một bên trước sau đung đưa thắt lưng càng tạo ra nhiều kích thích, động tác mạnh mẽ khiến giường phát ra âm thanh ọp ẹp, ngược lại trở thành thứ kích tình tốt nhất.

Tần suất tay phải ma sát ngày càng nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập, dịch thể trong suốt làm ẩm ướt lòng bàn tay, càng khiến cho hành động vỗ về thêm dễ chịu. Daniel không kìm được mà tốc độ nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng cao như muốn đốt cháy da, mồ hôi đọng lại, từng giọt từng giọt từ hai má chảy xuống, nhưng hai người không quan tâm.

Không thể dùng sức mút lấy, lưu lại dấu vết trên cổ Seongwu, Daniel chỉ có thể dùng đầu lưỡi nếm qua làn da mềm mại kia, một đường từ cổ hướng lên trên, ngậm chặt vành tai xinh xắn mềm mại, Seongwu cũng vì vậy mà run rẩy theo.

Môi mỏng không ngừng tràn ra âm thanh đè nén rên rỉ, lông mày nhíu lại, vẻ mặt ẩn nhẫn động tình. Mỗi chi tiết của Seongwu đều thành công kích động Daniel, muốn như vậy trực tiếp trút hết quần áo anh, liều lĩnh chiếm lấy nam nhân trước mắt này, thẳng đến khi anh hoàn toàn thuộc về mình mới thôi.

"Daniel..."

Seongwu than nhẹ một tiếng, muốn nói sắp đạt cao trào.

"... Anh!"

Cuối cùng, cùng ma sát nặng nề dưới hạ thân, hai người cùng nhau bắn ra, dịch thể nồng đậm dấy bẩn lòng bàn tay Daniel cùng phần bụng Seongwu, chút trắng đục này lộ ra hình ảnh vô cùng sắc tình.

Daniel nằm trên người Seongwu thở dốc, tiếp theo từ gầm giường rút khăn giấy ra, giúp mình cùng Seongwu lau sạch sẽ.

Im lặng nhìn thân ảnh bận rộn của Daniel, Seongwu lần nữa mặc quần lại, đợi tới khi hô hấp bình phục, anh liền đẩy Daniel ra, rời khỏi giường.

Nhìn thấy Seongwu cầm khăn mặt chuẩn bị ra khỏi phòng, Daniel vội vàng đuổi theo sau.

"Anh, chờ em một chút."

Hai người một trước một sau đi tới trước cửa phòng tắm, vừa vặn gặp Jihoon cùng Guanlin đã làm vệ sinh cá nhân xong. Hai đứa em dù mới tỉnh ngủ nhưng vẫn vừa đơn thuần vừa đẹp trai, Daniel nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.

"Không vào, anh đóng cửa bây giờ." Seongwu quay đầu nói.

"Đến đây!"

Vai sóng vai đứng trước bồn rửa tay đánh răng rửa mặt, Seongwu lau khô hai bàn tay, bỗng nhiên quay người sang Daniel mặt đang đều là nước, không hề báo trước mà dùng môi đỏ hồng của mình hôn lên.

Daniel sửng sốt hai giây ngay lập tức phản ứng lại, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng Seongwu, một tay kia giữ chặt sau gáy anh, đưa đầu lưỡi mềm mại đẩy sâu vào, làm nụ hôn này càng sâu hơn.

Đầu lưỡi say sưa mà quấn quít lấy nhau, hai người không ngừng đổi góc độ, tham lam muốn nhiều hơn nữa... cho tới khi sắp hết dưỡng khí mới lưu luyến mà tách ra.

"... Em cho là anh tức giận." Daniel dè dặt mà lên tiếng.

"Ừ... Không phải giận, là lo lắng."

"Sợ anh Jisung trở về?"

"Cái kia đương nhiên, nhưng không chỉ vậy."

"Ừ?"

"... Vì anh luôn muốn hôn em."

Nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, Seongwu ghé vào tai Daniel, hóm hỉnh nói.

―― Đúng vậy... Vừa rồi vô cùng thoải mái.

―― Anh rất vui.

Cầm khăn bông lau loạn khuôn mặt đang cười đến vui vẻ của Daniel, đáy mắt Seongwu tràn đầy ôn nhu.

Khoảng cách giữa anh và cậu lại càng gần hơn nữa, không nhớ là ai đã nhắm mắt trước.

Chỉ biết hơi thở lại lần nữa hòa làm một, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.

Cùng với sự ngọt ngào không thể ngọt ngào hơn nữa.

i

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro