Chương 15: Hay là... anh em thất lạc từ nhỏ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù bộ đồng phục kia đã được giặt sạch, nhưng mà Lệ Chanh vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để trả lại.


Cậu cũng không thể trực tiếp hiên ngang cầm một bộ đồng phục của alpha tìm tới lớp 12-1, đứng trước của hô: "Này Tiêu Dĩ Hằng, lần trước anh để quên áo khoác ở chỗ tôi, tôi tới trả lại!"Lệ ca cậu chẳng lẽ không cần mặt mũi hả?


Lệ Chanh vẫn luôn chờ Tiêu Dĩ Hằng chủ động tìm cậu lấy đồng phục, nhưng Tiêu Dĩ Hằng thế mà đặc biệt bảo trì yên lặng, món đồng phục kia cứ như vậy mơ mơ hồ hồ để ở trong ký túc xá Lệ Chanh.


Nhưng cuối cùng giấu ở ký túc xá của cậu cũng không phải là biện pháp tốt.


Lệ Chanh tính toán, vẫn là phải tìm một cơ hội, trả món đồ kia lại, cậu mới không muốn thiếu nợ ân tình với tên Tiêu Dĩ Hằng kia đâu!


Lại là một thứ hai khác.


Lúc Lệ Chanh đến lớp, tiết đầu tiên cũng bắt đầu được lâu rồi.


Chủ nhiệm thấy cậu xộc xệch đi tới, tức giận phạt cậu ra ngoài cửa phòng đứng.


Lệ Chanh lười biếng đáp lại, ra bên ngoài cửa sau phòng học tìm nơi hẻo lánh dựa vào tường chơi điện thoại.


Toàn bộ hành lang trống rỗng, một mình cậu đứng ở đằng kia, trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện.Bỗng nhiên, cửa sau phòng học lộ ra một khe nhỏ, bạn học ngồi ở cửa sau nháy mắt ra hiệu với cậu, sau đó ném cho cậu một bịch bánh bích quy vị sữa bò hình gấu nhỏ.


"Đại ca" bạn học kia nhỏ giọng nói "Ngài còn chưa ăn sáng đâu nhỉ, đây là hiếu kính ngài."


Lệ Chanh có chút ghét bỏ, nhưng quả thật bụng đói sôi ục ục, chỉ có thể nhận lấy.


Cậu mở bịch ra, một cỗ mùi ngọt ngào của sữa bò rực lên, Lệ Chanh cho tới bây giờ vẫn chưa ăn qua bánh bích quy hình gấu nhỏ đâu, cậu ném một viên vào trong miệng, lạch cạch lạch cạch cắn rất thơm.


Cậu vừa ăn, vừa nhìn về phía hành lang ngoài cửa sổ.


Lầu dạy học lớp 11 bọn cậu cách bãi tập rất gần, mỗi lần ra chơi giữa giờ lớp 10, lớp 12 đều phải chạy tới,còn bọn lớp 11 cậu cứ ung dung tản bộ mà tới.


Bây giờ trên bãi tập, có một lớp đang học thể dục.


Lớp Lệ Chanh ở lầu hai, cậu vừa ăn bánh bích quy nhỏ, vừa tựa vào cửa sổ nhìn cảnh tưởng náo náo nhiệt nhiệt dưới lầu.


Giáo viên thể dục thổi một tiếng còi, các học sinh đứng ở phía sau liền xông ra ngoài. Rất nhanh, dựa vào tốc độ khác nhau của đám người mà chia làm ba đội.


Mà người đứng đầu đội thứ nhất___lại là Tiêu Dĩ Hằng.


Lệ Chanh sững sờ, bánh bích quy trong tay cũng quên ăn.


Tiêu Dĩ Hằng không hổ là học sinh ưu tú toàn năng, không chỉ làm bài tập giỏi, ngay cả khảo sát thể năng cũng rất giỏi. Anh một ngựa đi đầu chạy ở phía trước đội ngũ đầu tiên, tay áo bay phấp phới, đồng phục ngắn tay mùa hạ màu trắng phản quang dưới ánh mặt trời.


Anh chạy rất nhanh, mái tóc ngắn được làn gió hôn qua, sợi tóc trong suốt, lộ ra mặt mày anh tuấn.


Trên mặt cỏ ở giữa bãi tập, có mấy học sinh omega đang làm nóng người đứng đó, bọn họ phải chạy vòng tiếp theo. Mỗi người bọn họ đều không nhàn rỗi chút nào, nhảy ngót liên hồi rồi vẫy tay, lớn tiếng hô hào tên Tiêu Dĩ Hằng để cổ vũ cho anh.


Lệ Chanh: "..."


Bánh bích quy nhỏ vị sữa bò trong tay tự nhiên hết thơm, chỉ còn lại ván sữa đầy miệng, giống như là đang nhai sợi gỗ.


Mấy phút ngắn ngửi lại dài dằng dặn trôi qua, cuối cùng cuộc thi chạy bộ cũng kết thúc, Tiêu Dĩ Hằng xông qua điểm đích đầu tiên, theo đó là mấy tiếng la hét đâm thét bầu trời của omega."Không tệ." Giáo viên thể dục thỏa mạn với thành tích ghi lại một con số: "Tiêu Dĩ Hằng, với thành tích này của em có thể đứng trước mấy bạn ghi danh tranh tài điền kinh ở trường học. Nếu như bây giờ em chỉ riêng ba buổi học, có thể xếp hạng thứ hai."


Tiêu Dĩ Hằng vẫn đang bình phục hô hấp, anh gật đầu, không có thời gian nói. Chạy vài vòng với tốc độ nhanh như vậy, sau lưng anh sớm đã bị mồ hôi thấp ướt, áo đồng phục mỏng dính vào thân, phác họa ra dáng người trẻ tuổi.


Lớp trưởng Lưu Khả chạy theo đội thứ hai xông qua vạch, vừa qua khỏi, anh ta ngồi phịch trên bãi cỏ giống như cục bùn, bên trong miệng la hét muốn uống cocacola. Phía sau anh ta vẫn đang nghe giáo viên thể dục nói chuyện, cũng không đoái hoài gì tới cocacola, trở mình, tò mò hỏi: "Thầy ơi, thế ai đứng nhất vậy?"


Giáo viên thể dục: "Đứng nhất mấy đứa chắc là đều đã nghe qua, Lệ Chanh lớp 11-13"


Tiêu Dĩ Hằng không nghĩ tới ở ngay lúc này sẽ nghe được cái tên này, anh hạ mí mắt, che khuất lấp lóe trong mắt.


Lưu Khả nghe xong địa danh Lệ Chanh, lại nằm trở về, cảm thán nói: "Không so được! Người ta là học sinh năng khiêu thể dục."


Giáo viên thể dục: "Tại sao em không nói cậu ấy còn là omega chứ? Chỉ biết kiếm cho bản thân. Lại nói, hạng mục của cậu ấy là bơi lội, cũng không phải là chạy bộ,"


Lưu Khả lăn một vòng trên bãi cỏ, một bộ lớn chết không sợ nước sôi: "Ây da, cậu ta chạy trên mặt nước với chạy trên mặt đất cũng có khác gì lắm đâu? Lại nói, Thượng Để tạo ra con người vẫn rất là công bằng, 99% tinh lực của em đều muốn ném vào học tập, làm sao còn thời gian vận động? Em đây không phải mỡ mà là trọng lượng của trí tuệ ~"


Nói xong, Lưu Khả lại ném trọng tâm qua người Tiêu Dĩ Hằng trầm mặc: "Lão Tiêu, cậu cảm thấy thế nào?"


Tiêu Dĩ Hằng không biết đang nghĩ gì, thất thần trong chốc lát, hỏi: "Cậu vừa nói gì vậy?"


Lưu Khả lặp lại một lần nữa: "Tui nói, ông trời rất là công bằng, trí tuệ cùng thể lực không thể đều có được!"


"Ừm, cậu nói đúng." Tiêu Dĩ Hằng nhếch miệng, " Tên ngốc ngơ Lệ Chanh kia, thượng đế chỉ có thể bù đắp cho cậu ta ở mặt thể chất nhiều một chút."


Lưu Kha:"..."


Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn không nghĩ tới, bên trong lầu dạy học lớp 11 sau lưng anh, người bị anh nhắc tới Lệ Chanh ghé vào trên cửa số, mỗi một lời anh nói đều nghe không xót một chữ!Xung quanh Lệ Chanh toàn là áp suất thấp, đỉnh đầu cậu u ám, tùy lúc đều có thể đổ xuống muốn một trận mưa rào tầm tã.


Thiếu niên tóc vàng cắn răng nghiến lợi nhìn xuống bên trong bãi tập Tiêu Dĩ Hằng cùng bạn học nói chuyện vui vẻ, cậu bóp năm ngón tay lại, bánh bích quy nhỏ vị sữa bò trong tức khắc biên thành một đám bột phấn.


____Tiêu Dĩ Hằng, tên khốn kiếp này vĩnh viễn đừng nghĩ tới muốn lấy lại đồng phục.! ! !Trong hồ bơi, Lệ Chanh một đầu đâm vào nơi nước sau, hai chân xen kẽ đá mạnh phao cầu.Đá phao cầu là một hạng mục huấn luyện cơ bản của đội bơi lội : Bơi lội là cần tay chân đồng thời phối hợp vận động, có một số đội viên hai tay rất linh hoạt nhưng chân không theo kịp động tác đá nước, thế nên cần phải đặc biệt tập trung vào sức mạnh của chân.


Chỉ là, xưa nay Lệ Chanh không cần làm loại tập huấn sơ cấp này, nhưng hôm nay không cậu xảy ra chuyện gì, vừa vào bể bơi liền đá phao cầu liên tục.


Đội viên khác trong đội bị dọa tới nhanh chóng dời sang một bể bơi khác.


Lệ Chanh một bên vừa đá, một bên vừa hùng hùng hổ hổ lẩm nhẩm.


Tiêu Dĩ Hằng, Tiêu Dĩ Thụ, Tiêu Dĩ Phiết, Tiêu Dĩ Nại....Sao họ Tiêu khốn nạn thế chứ?


Là ai nói tên alpha kia là "Nam thần nổi tiếng"?


Rõ ràng là một tên "Nam thần khó ưa"


Hoàng Diệp Luân cả gan đi qua nghe lắn cậu đang mắng gì, kết quả cái gì cũng chưa nghe lén xong đã bị Lệ Chanh tóm được, xém chút mất nửa mạng.


Lệ Chanh đen mặt nói: "Hoàng Diệp Luân, qua đây, chúng ta thi 200 quả."


Hoàng Diệp Luân vẻ mặt cầu xin: "Lệ ca, chuyên hạng của em không phải 200 quả mà!" Cậu ta là chuyên bơi ngửa, có cho mượn 10 lá gan cậu ta cũng không dám so tốc độ với tuyển thủ lặn toàn năng Lệ Chanh đâu.


Lệ Chanh không chút hoang mang nói: "Không sao, chúng ta tùy tiện chơi thôi, Mày thì đưa tao 100 tệ là được rồi."


Hoàng Diệp Luân: "Vậy nếu em thắng thì sao?"


Lệ Chanh: "Tự tin ở đâu ra đấy, cảm thấy có thể thắng tao cơ à?"


Hoàng Diệp Luân: "..."


Cuối cùng là, Hoàng Diệp Luân thua ba trận liên tục liền, mất 300 tệ.


Lúc Hoàng Diệp Luân ủ rũ cuối đầu rời khỏi bể bơi, Lệ Chanh vẫn còn tự mình tiếp tục luyện trong bể bơi.


Hoàng Diệp Luân vừa đến phòng thay quần áo, liền bị các đội viên khác quay quanh.


Đội viên hỏi: "Mày nghe ngóng được gì không, Lệ ca đến cùng là tức giận vì gì á? Cậu ta trong khoảng thời gian quá thất thường, mỗi ngày đều luyện ác hơn người khác, tùy tiện tóm được người là muốn tranh tài, một tháng tiền tiêu vặt của tui cứ như vậy mà bị cậu ta thắng đi."


Hoàng Diệp Luân lắc đầu: "Cụ thể vì chuyện gì thì tao không hỏi ra, nhưng mà nãy lúc tao tới, thấy ảnh vừa đá phao cầu vừa nhẩm tên của Tiêu Dĩ Hằng."


Mọi người nghe được cái tên này, đều trao cho nhau một ánh mắt hiểu ngầm.


Hoàng Diệp Luân nhẹ giọng: "Tụi mày nói Lệ ca và Tiêu Dĩ Hằng, có thể hay không.."


Đội viên khác: "Không thể nào? Không phải hai người đó ở cái hôm mà thu nhận tiểu Hổ đội đánh nhau một trận hả?"


"Tụi mày ăn nhiều bột protein nên trong đầu cũng toàn là cơ bắp đấy à?" Hoàng Diệp Luân nói: "Tụi mày quên cái lần ở quán nét à, Lệ ca đánh xong thế nhưng mà lại báo tên Tiêu Dĩ Hằng!"


"Hả? Chuyện này giải thích thế nào?"


"Tao sao mà biết giải thích thế nào." Hoàng Diệp Luân vò đầu bứt tai, đến cuối cùng là Lệ ca và họ Tiêu là quan hệ gì chứ?


Đối thủ một mất một còn?


Đơn giản chỉ là ngứa mắt hắn ta?


Hay là... anh em thất lạc từ nhỏ?


Sao mà thấy cái nào cũng có khả năng hết á!


____Hôm nay, Hoàng Diệp Luân, lại thông mình mà né được sự thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro