Chương 36: Rất khó để buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Lúc đó anh hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ anh lại cô đơn bấy nhiêu]

—–o0o—–


Thời tiết cuối thu bắt đầu sang đông thay đổi liên tục, mấy ngày nay bầu trời u ám, thỉnh thoảng sẽ có mưa nhẹ.

Sau khi trả lời tin nhắn WeChat lớp trưởng gửi đến, Trần Lạc Du quay đầu nhìn Chung Hàng: "Cậu vừa nói gì?"

Chung Hàng ôm một chiếc hộp lớn trong tay, vừa nhìn xuống cầu thang vừa hỏi anh: "Để tôi nói lại, tối nay cậu có về nhà bà ngoại ăn cơm không?"

Hai người vừa mới ra khỏi bưu điện bên cạnh trường học, Chung Hàng mang theo một cái hộp to là đồ từ quê y gửi đến, ngoại trừ một số nhu yếu phẩm hàng ngày còn lại là đặc sản.

"Ừm" Trần Lạc Du kéo y tránh đi xe điện bên phải: "Cậu muốn tới?"

"Tới chứ", Chung Hàng hất cằm chỉ vào trong hộp: "Tôi mang một số đặc sản cho bà ngoại, bà thích ăn táo đỏ Tân Trịnh (1)."

(1) Táo đỏ Tân Trịnh là đặc sản của Trịnh Châu, Hà Nam, Trung Quốc. Táo có vị ngọt, dịu mát, vỏ mỏng, thịt dầy, hạt nhỏ, làm đẹp da, bổ máu, chứa 18 loại axit amin cần thiết cho cơ thể con người, bao gồm protein, chất béo, đường, axit hữu cơ, phốt pho, canxi, sắt và vitamin B , C, P,...có giá trị dinh dưỡng cao, được người Trung Quốc rất yêu thích.

"Cậu không hẹn Nam Nam nữa?"

"Không hẹn. Gần đây tâm trạng của cậu không tốt, tôi ở bên cậu nhiều hơn, cô ấy có thể hiểu."

Gần đây, Chung Hàng đã giảm thời gian ở bên Nam Nam, Trần Lạc Du cảm giác y cố tình ở bên anh. Theo suy nghĩ của Chung Hàng, tình trạng của anh không khác gì thất tình, hôm trước còn lôi kéo anh tham gia câu lạc bộ đọc sách của Nam Nam.

Khi đó, bọn họ ngồi giữa bảy cô gái, Nam Nam vô tình cố ý giới thiệu anh, cảnh tượng muốn có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ.

Chung Hàng hỏi anh có muốn mua một ít thịt nướng để tối mai mang sang không, anh nghĩ gần đây huyết áp và lượng đường trong máu của Tôn Hồng rất cao nên anh nói không, Chung Hàng lại hỏi chuyện về Chu Nham.

Mấy ngày nay, Chu Nham dường như lại biến mất, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Chung Hàng không biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó, tự hỏi liệu Chu Nham lại chạy tới chỗ nào câu gái. Trần Lạc Du không nói lời nào, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời muốn nói lại thôi của Chu Nham đêm đó, cùng sắc mặt tái nhợt giải thích vào sáng hôm đó.

Kỳ thật anh có thể đoán được Chu Nham thực sự muốn nói gì, cũng vì đoán được, nên anh mới cảm thấy khó tiếp nhận.

Là bạn tốt nhiều năm như vậy, anh không ngờ Chu Nham một bên vẫn hẹn hò với con gái, một bên vẫn có tâm tư như vậy đối với anh.

Mặc dù tối hôm đó uống hơi nhiều nhưng cả hai đều rất tỉnh táo. Nghĩ đến vị trí Chu Nham chạm vào, anh không khỏi sờ khóe miệng.

Đêm đó anh thật sự quá sức chịu đựng, đến nỗi cưỡng hôn Trần Phi Lân.

Nghĩ đến mình cũng làm như Chu Nham, trong lòng rất khó chịu, không biết trong mắt Trần Phi Lân mình trở thành người như thế nào.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Ngày hôm sau, anh ở lại phòng thí nghiệm cho đến tối và một mình bắt taxi đến Hoa viên Đình Hồ.

Tôn Hồng đang làm cua trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại thì thấy anh đang ôm một bó hoa cẩm chướng màu cam và trắng, cúi người thay giày.

Tôn Hồng rửa tay, đi ra nhận lấy hoa, cười hỏi: "Con còn mua hoa nữa?"

Trần Lạc Du nói: "Con thấy đẹp nên mua, bà thích hoa."

Tôn Hồng vui vẻ gật đầu, đặt bó hoa cẩm chướng lên bàn cà phê, luôn khen ngợi vẻ đẹp của bó hoa.

Trần Lạc Du cũng cảm thấy hoa rất đẹp, khi anh ra khỏi cổng trường, nhìn thấy hai cô gái đang đứng bán ở quầy hàng ven đường, bó hoa này được đặt ở giữa, cách gói và màu sắc đều rất dễ chịu, khiến anh nghĩ ngay đến Tôn Hồng.

Tôn Hồng rót cho anh một cốc nước và hỏi: "Chung Hàng đâu?"

Trần Lạc Du uống một hớp rồi đặt xuống, đi tới tủ lạnh lấy Coca ra: "Chắc khoảng nửa giờ nữa mới tới."

Liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường, Tôn Hồng quay trở lại nhà bếp tiếp tục làm việc, dặn anh uống ít Coca một chút, nếu không lúc nữa ăn sẽ không ngon.

Anh ngoài miệng đồng ý, nhưng quay người uống hết lon Coca, nằm xuống sô pha nhìn điện thoại.

Nhóm trên WeChat tràn ngập các cuộc trò chuyện và thông báo thông thường, nhóm làm bài tập cách đây mười phút có tin nhắn mới, trưởng nhóm nói họ sẽ gặp nhau tại một khách sạn nào đó vào lúc 8 giờ tối nay, phòng đã được đặt trước.

Nhiệm vụ của nhóm lần này là báo cáo về các bệnh nan y, do nhiều bệnh nhân nan y thiếu dữ liệu lâm sàng hiệu quả để làm cơ sở nên việc lựa chọn ban đầu gặp nhiều khó khăn.

Trưởng nhóm yêu cầu mục tiêu phải được quyết định trước đêm nay, vì mục đích này, một phòng khách sạn đã được đặt để họ tập trung thảo luận và thu thập dữ liệu.

Trần Lạc Du trả lời bằng tin nhắn [Ok], và quay lại đọc những tin nhắn khác.

Khi anh kiểm tra WeChat, đài truyền hình địa phương đã phát xong bản tin về quân sự và bắt đầu phát sóng vụ thu hoạch lớn của năm nay.

Anh chưa bao giờ quan tâm đến những tin tức này, nhưng bây giờ anh ngồi dậy, không chớp mắt nhìn chăm chú vào màn hình.

Máy quay đi đến đâu cũng thấy một mảnh vàng óng. Khắp núi đồi là những cánh đồng lúa và lúa mì dài vô tận được điểm xuyết bằng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của những người nông dân. Giọng điệu nồng nhiệt của phóng viên rất giống với màn trình diễn trên cánh đồng thí nghiệm của Lão Viên (2). Năm nay lại là một năm được mùa.

(2) Giáo sư Viên Long Bình được mệnh danh là "cha đẻ" lúa lai thế giới, là người đầu tiên trên thế giới sử dụng thành công phép lai ưu thế để tạo ra giống lúa lai, qua đời ở tuổi 91.

Anh đã xem xét các khu vực được chọn làm đại diện, từ trung lưu và hạ lưu sông Trường Giang đến lưu vực Tứ Xuyên, lại đến sông Hoài Hà núi Tần Lĩnh, và cuối cùng là hồ Động Đình.

Quê của Trần Phi Lân là thôn Cảnh Hà, ở hạ lưu hồ Động Đình, bây giờ đang vào vụ thu hoạch, chắc hẳn rất bận rộn, không biết người đó có xin nghỉ để về nhà không.

Anh chăm chú xem tin tức, đợi đến khi quảng cáo xuất hiện cũng không thấy thôn Cảnh Hà.

Như một quả bóng xì hơi rơi xuống ghế sofa, anh muộn màng nhận ra rằng mình lại chờ mong những điều không có ý nghĩa.

Đã năm ngày trôi qua kể từ đêm hôm đó, Trần Phi Lân cho đến tận bây giờ vẫn không tìm anh, điều đó có nghĩa là người ấy hoàn toàn không muốn liên quan đến anh, anh nên học cách chấp nhận và buông tay.

Quay lưng về phía TV, anh cuộn tròn người định nhắm mắt một lúc nhưng rồi lại chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc ngắn.

Trong giấc mơ của mình, anh đã tốt nghiệp và trở thành bác sĩ khoa cấp cứu, còn Trần Phi Lân đã thuận lợi vào hệ thống an ninh. Họ đều thực hiện được ước mơ của mình, nhưng bên cạnh vẫn không có người phù hợp.

Anh nhận thức được tình huống của mình, nhưng anh không biết tại sao Trần Phi Lân lại độc thân. Cho đến khi một tin dữ truyền đến, anh loạng choạng đi đến nơi, chỉ kịp nhìn thấy bức chân dung đen trắng ở giữa đại sảnh tang lễ.

Người trong ảnh mặt mày tuấn tú, đội mũ công an, trên môi nở nụ cười dịu dàng quen thuộc. Đôi mắt ấy dường như đang nhìn anh qua mảnh kính, hệt như ánh mắt đã nhìn anh bằng cặp kính viễn thị đêm đó ở ký túc xá.

Trần Lạc Du đột nhiên tỉnh lại, trước mắt anh là mặt ghế sô pha bọc da đen, khẩu hiệu quảng cáo du lịch Tam Á phát ra từ TV, còn có tiếng nấu ăn trong bếp cùng tiếng máy hút mùi.

Trái tim anh như bị siết chặt, ở những kẽ hở ngón tay giãy giụa nhảy lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cả người không tự chủ được run lên bần bật.

Anh không biết làm sao mình có thể có một giấc mơ như vậy, một giấc mơ xui xẻo, không thể giải thích được. Nhưng giấc mơ này rất chân thực, chân thực đến mức khiến anh cảm thấy hoảng hốt và kinh hãi.

Cầm điện thoại lên, anh lướt mạnh trên trang WeChat, vì lo lắng nên anh đã vuốt trượt nhiều lần. Cuối cùng khi anh tìm thấy giao diện WeChat của Trần Phi Lân, anh dừng lại khi mở khung nhập văn bản.

Hiện tại anh đã tỉnh táo lại, cũng hiểu chuyện vừa rồi phát sinh chỉ là giấc mơ, anh có thể làm được gì đây?

Buông di động, anh dựa vào ghế sô pha, cố gắng bình tĩnh lại.

Khi Chung Hàng đến, y cũng mang cho Tôn Hồng một bó hoa, đó là hoa lan Nam Phi màu vàng. Tôn Hồng nói hai người bọn họ thật sự trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Chung Hàng cười khoác vai Trần Lạc Du ngồi xuống, cầm đũa lên, phát hiện sắc mặt Trần Lạc Du không được tốt lắm.

Thừa lúc Tôn Hồng vào bếp để lấy canh, Chung Hàng thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có việc gì, tôi đau đầu." Trần Lạc Du gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng nhai.

Anh thực sự trông không có sức sống, vì vậy Chung Hàng đề nghị anh ở lại đây ngủ thay vì trở lại ký túc xá.

"Buổi tối có buổi thảo luận bài tập, tôi phải đi."

"Đội trưởng của cậu là Trịnh Đào đúng không? Tên đó nổi tiếng lắm chuyện." Chung Hàng gắp một miếng gà ăn: "Lần này cậu cũng xui xẻo, rút thăm thế nào lại cùng với hắn vậy, chẳng phải là suốt đêm sao?"

"Không biết" Trần Lạc Du cũng cảm thấy bất đắc dĩ: "Hắn đặt trước phòng khách sạn, đêm nay phải tìm ra được bệnh tình".

"Cái này còn chưa quyết định sao?" Chung Hàng có chút kinh ngạc.

"Ừm, trước đây chúng tôi đã thảo luận hai lần, Vương Vũ cùng Trịnh Đào ý kiến ​​rất khác nhau."

"Hai người này không dễ nói chuyện, tối nay nhất định sẽ ầm ĩ lên." Chung Hàng thông cảm vỗ vai Trần Lạc Du, nhìn thấy Tôn Hồng bưng canh lên, liền vội vàng đứng dậy giúp đỡ.

Tôn Hồng nấu một bàn các món ăn, Chung Hàng đối với bữa cơm nhà ăn bụng no căng, không khỏi khen ngon, sau khi ăn xong còn hỗ trợ thu dọn chén bát đến phòng bếp để rửa, Trần Lạc Du một mình đi đến ban công, đóng cửa lại, lấy thuốc lá từ trong túi ra.

Anh không nên hút thuốc ở nhà, nhưng anh không nhịn được, mới hút được nửa chừng, Chung Hàng đã mở cửa đi ra.

"Tại sao cậu lại hút thuốc ở nhà?"

Chung Hàng đóng cửa ban công lại, làm bộ muốn lấy điếu thuốc trong tay anh, lại bị anh tránh đi: "Rửa bát xong chưa?"

"Chưa, bà ngoại không cho tôi giúp." Chung Hàng đưa cho anh một quả cam: "Muốn ăn không?"

"Không ăn." Trần Lạc Du lại hút một ngụm, xoay người, lười biếng dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn ban công trên lầu.

Gia đình trên lầu trồng rất nhiều chậu cây xanh, anh nhìn chằm chằm vào hình dáng của những chậu cây đó, hình dạng của một chiếc chậu khiến anh nhớ đến Trần Phi Lân.

Một chậu bạc hà được trồng trên bậu cửa sổ ký túc xá của Trần Phi Lân, chỉ mới xuất hiện vào cuối tháng 9. Lúc đó anh đã nhìn thấy nhưng không biết đó là loại cây gì, sau khi nghe Trần Phi giải thích, anh mới biết đó là lá bạc hà thường dùng để pha chế Cocktail.

Anh tò mò nhìn chậu bạc hà xanh dịu và hỏi: "Tại sao anh lại trồng cây này? Để tự pha chế rượu?"

Trần Phi Lân nói: "Không phải em nói Cocktail vị bạc hà rất ngon sao, kỳ thật, lá bạc hà làm đồ uống cũng rất tốt."

"Ví dụ?"

"Đơn giản nhất chính là thêm Sprite." Trần Phi Lân mở lon Sprite vừa mua ở tầng dưới, đổ vào cốc, hái vài lá bạc hà, mang đến nhà vệ sinh rửa sạch lá, chà xát rồi bỏ vào cốc Sprite, sau khi khuấy xong, đưa nó cho Trần Lạc Du.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Trần Lạc Du nhấp một ngụm, mở to hai mắt, vài hơi đã uống một nửa, nửa còn lại đưa cho Trần Phi Lân.

Khi đó thời tiết vẫn còn rất nóng, ly Sprite bạc hà mát lạnh này mỗi người họ giải quyết một nửa. Trần Lạc Du cảm thấy không tận hứng, đi xuống lầu mua một chai lớn Sprite mang lên.

Trần Phi Lân không để anh uống quá nhiều, nói rằng hai ngày nay dạ dày của anh không được tốt, uống nhiều sẽ thấy khó chịu. Anh cảm thấy đó không phải là vấn đề lớn, kết quả ban đêm anh bị đau bụng tiêu chảy, chân tay mềm nhũn.

Anh đã không nói điều đáng xấu hổ này với Trần Phi Lân, anh cũng thử một số đồ uống bạc hà khác do người ấy làm, bỏ cả trà xanh có thêm bạc hà Khang Sư Phó. Hương vị mát lạnh không thể tả, khoảng thời gian đó anh đều uống, thậm chí quên luôn cả trà sữa đậu đỏ Đơn Mỹ.

Lúc đó anh hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ anh lại cô đơn bấy nhiêu.

Giá như anh không chọc thủng giấy dán cửa sổ thì tốt biết mấy, bây giờ họ vẫn có thể là bạn, Trần Phi Lân vẫn có thể đối xử tốt với anh như cách hắn chăm sóc em trai mình vậy.

Thật đáng tiếc nếu không có được.

Bóp tắt tàn thuốc, Trần Lạc Du lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã đến giờ đi rồi.

Họ tạm biệt Tôn Hồng và bắt taxi trở lại cổng phía Đông của trường đại học y, Chung Hàng trực tiếp đi vào, anh đợi một nam sinh họ Hà ở cổng.

Lần này nhóm là 6 người một nhóm. Bạn học này của anh là người hướng nội, chưa lần nào đến khách sạn đó nên anh giúp đưa người đến đó.

Mang tai nghe đứng bên đường, đang đến đoạn cao trào của giai điệu , có người vỗ vai phía sau, nghĩ rằng đó là sinh viên cùng lớp họ Hà, anh quay đầu lại hoá ra lại là Thái Thơ Nghi.

—————–

Ji: Nhìn Trần Lạc Du thất tình thương mà cũng chả biết làm thế nào, khoảng cách giữa hai người quá lớn. Lạc Du quá yêu Phi Lân, nhiều đến mức bất kì điều nhỏ nhất nào cũng nhớ đến người đó, còn lý do Trần Phi Lân không nói gì, chẳng từ chối cũng chẳng đồng ý cũng có lý do...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro