P14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn đau nhức dần dần lan khắp toàn thân, cậu miễn cưỡng mở mắt ra, người hầu bên cạnh vội vạng chạy đến hỏi han :

"Thiếu gia, cậu có sao không ?"

Park Jihoon lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Ong Seong Woo. Ong Seong Woo bây giờ không khác gì một con thú hoang, sốt ruột, tức giận đều hiện rõ trên gương mặt thanh tú.

Cậu chỉ thấy tức cười, thì ra bản thân trong mắt anh trước giờ không đáng để ngó tới sao?

Hiện trường rối tung lên, Park Jihoon khẽ gọi tên Min Yoongi, cậu ấy ngã lăn trên sàn hoàn toàn không còn ý thức.

"Mau lái xe, đi bệnh viện! Nhanh!!"

Anh thiếu điều muốn hét rống lên, bế Min Yoongi đang hôn mê lên chạy ra ngoài. Park Jihoon đứng dậy đi theo, mặc kệ đau đớn trên người, chỉ có điều cậu không hiểu, Min Yoongi làm như thế rốt cuộc là vì cái gì.

Bọn người hầu nhất thời hoảng hốt, tiểu tổ tông này thực sự ngay cả tính mạng mình cũng không cần nữa rồi, liền vội vàng đuổi theo, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện không hay.

Park Jihoon leo lên ghế phụ lái, trái lại người đàn ông ở hàng ghế sau hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của cậu.

Khoảng 10 phút sau xe mới đến bệnh viện, các y tá và bác sĩ đã đứng chờ sẵn rất lâu, thấy họ đến liền nhanh chóng đẩy Min Yoongi vào phòng cấp cứu.

Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không cho người khác cơ hội để phản ứng.

Ong Seong Woo ngồi trên băng ghế trước phòng cấp cứu, hàng lông mày chau chặt lại, bây giờ anh mới chú ý thân ảnh gầy gò bên cạnh.

"Park Jihoon, em đã làm gì ?"

Anh dùng chất giọng trầm khàn chất vấn cậu.

Park Jihoon im lặng không nói chuyện, máu trên trán từng giọt từng giọt chảy dài xuống khuôn mặt có phần xanh xao, cậu ngay cả hơi sức để mở miệng cũng không còn, cậu rất mệt, càng không muốn đưa ra lời giải thích.

Ong Seong Woo không hiểu tại sao Park Jihoon lại bướng bỉnh như vậy, chỉ cần cậu lên tiếng nhận lỗi anh có thể sẽ tha thứ cho cậu mà.

Sự tức giận lan toả khắp não bộ, anh đứng thẳng dậy, kéo cậu lên ghì chặt vào tường, tay cũng nắm chặt lấy cánh tay cậu, anh gằn giọng :

"Tôi hỏi em đã làm gì hả ?"

Park Jihoon ngước mặt nhìn anh, cơn đau nhức từ sau lưng truyền đến, cậu cắn chặt răng, từng chữ từng chữ thoát ra từ miệng cậu:

"Tôi nói tôi không có, anh......tin không ?"

Lực tay càng tăng mạnh, anh cao giọng :

"Tại sao em cứ bướng bỉnh như vậy, Ong Seong Woo tôi rốt cuộc đã làm cái gì hả ? Chỉ cần em xin lỗi, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, có được không ?"

Âm thanh dần dịu xuống, anh đang chờ, chờ cậu thoả hiệp.

Cả người Park Jihoon khẽ run lên.

Tại sao?

Rõ ràng mình cái gì cũng không có làm, cậu lắc đầu cực lực:

"Tôi không có làm, cái gì cũng không có làm!!!"

Ong Seong Woo lúc này hệt như con thú hoang bị chọc tiết, vung tay lên tát cậu một cái, lớn tiếng quát :

"Park Jihoon, đừng có đùa giỡn quá trớn với giới hạn của tôi."

Park Jihoon không kịp phản ứng, trên mặt đã in hằn năm ngón tay đỏ ửng.

Phía sau lưng càng đau đến tê dại, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng lại cố gắng mở to mắt nhìn thẳng vào ánh mắt hung tợn của Ong Seong Woo, như muốn nhìn xuyên thấu bên trong con ngươi anh.

Ong Seong Woo hoang mang, không dám nhìn đôi mắt cậu, buông lỏng tay.

Park Jihoon lúc này giống như một con rối, không có sự chống đỡ của dây liền ngã hẳn trên mặt đất.

Không lâu sau, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, vị bác sĩ đi ra, là một bác sĩ rất trẻ tuổi.

"Không có chuyện gì nghiêm trọng, cậu ấy lát nữa sẽ tỉnh."

Giọng nói vô cùng êm tai. Ong Seong Woo thở phào nhẹ nhõm, nộ khí trên mặt cũng giãn đi vài phần :

"Seok Jin, vất vả cho mày rồi."

Kim Seok Jin gật gật đầu, ánh mắt lướt qua con người gầy nhỏ đang thoi thóp trên sàn, từ tốn mở miệng :

"Tao thấy cậu ta cần cấp cứu hơn đó."

Kim Seok Jin nheo mắt, người bên trong căn bản không có thương tích gì lớn, chỉ là xây xát ngoài da, nếu như nói là té cầu thang thật sự rất khó tin.

Quả nhiên, thì ra là có người bảo hộ cho rồi.

Chuyện này càng ngày càng thú vị nhỉ ?

Ong Seong Woo ban nãy bị sự phẫn nộ chiếm trọn não bộ, không hề chú ý đến vết thương trên người Park Jihoon.

Nhìn cậu vẻ mặt thống khổ cuộn tròn trên sàn, trên trán vẫn còn chảy máu, chiếc áo sơ mi trắng tinh cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi, tim anh bỗng nhiên quặn thắt lại.

Kim Seok Jin đi vòng qua Ong Seong Woo, quỳ xuống trước mặt Park Jihoon, cẩn thận ôm cậu ngồi dậy dựa vào lòng mình, lúc này anh mới nhìn rõ gương mặt cậu, khẽ chau mày.

Park Jihoon bị động tác vừa rồi làm đau, mơ hồ mở mắt ra, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Ong Seong Woo một cái, sau đó liền rút sâu vào lòng Kim Seok Jin, giống như muốn trốn tránh điều gì đó.

Cậu thở hổn hển, khó khăn nói những câu chữ đứt quãng :

"Bác sĩ... cứu... tôi...... tôi... đau... lắm..."

Trái tim Ong Seong Woo như bị bóp nghẹn, anh bắt đầu thấy sợ rồi, anh hối hận bản thân đã không tin tưởng cậu, không nghe cậu giải thích.

Kim Seok Jin nhẹ nhàng bế cậu lên, nói với người bên cạnh :

"Tình trạng cậu ta rất nguy kịch, bây giờ hoàn toàn đã mất ý thức rồi, tôi phải tiến hành cấp cứu ngay lập tức, người trong kia có lẽ đã tỉnh, mày vào đó xem xem đi."

Ong Seong Woo gật đầu, trong đầu cứ ong ong câu nói của Park Jihoon, Kim Seok Jin vừa bảo gì, anh hoàn toàn không để lọt vào tai.

Con Quần mất nết~~~ xin cả mớ fic rồi ném cho Dép~~~
Dơ :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro