P7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoon ?"

Choi Minki dừng bước chân lại, khẽ chau mày nhìn sang con người đối diện.

Park Jihoon chỉ mặc trên người chiếc áo mỏng tanh, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cậu rùng mình, hướng Choi Minki vẫy vẫy tay :

"Minki hyung"

Y vội vàng đi lên phía trước, cởi áo ngoài khoác lên người trước mặt, rồi ôm cậu vào lòng hỏi han:

"Hoon, mấy ngày nay em đã ở đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không bắt máy. Em mà không về anh sẽ đi báo cảnh sát đấy."

Lời nói ấm áp truyền đến bên tai, toàn thân cứng đờ ngay tức khắc thả lỏng không ít, cậu thoải mái nhắm mắt lại.

Trên người Choi Minki luôn toát ra một mùi hương dịu nhẹ, từ trước đến giờ vẫn không thay đổi. Park Jihoon vùi đầu vào cổ y hít hà hương thơm quen thuộc ấy :

"Minki, Hoon......nhớ anh..."

Cậu muốn khóc, muốn nói với Choi Minki rằng cậu rất oan ức và bất lực như thế nào.

Nhưng cậu không muốn khiến người anh cậu yêu thương phải lo lắng, cậu không muốn y biết bản thân đã không còn trong trắng.

Chỉ như vậy thôi, để cậu được ôm y một chút, một chút là được rồi.

"Hoon, em sao thế ?"

Choi Minki phát hiện người trong lòng có điểm bất thường, cái ôm càng lúc càng siết chặt, như muốn đem cậu sát nhập vào người mình :

"Có chuyện gì cứ nói ra, chẳng lẽ em xem anh là người ngoài ?"

Park Jihoon vừa nghe xong liền thoát khỏi người Choi Minki :

"Minki, anh nghe em nói, em......"

Muốn giải thích cho y, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nên nói như thế nào?

Chẳng lẽ nói rằng mình được bao dưỡng rồi?

Thật nực cười !!

Choi Minki cười tươi nhìn người trước mặt, hận không thể ôm chặt cậu vào lòng mà hung hăng hôn lên đôi môi cậu, nhưng cuối cùng y cũng đã làm thế.

"Ưm......Min..."

Đối với hành động bất ngờ này, Park Jihoon bị doạ cho một phen, còn chưa kịp phản ứng, tiếc rằng toàn thân đã bị Choi Minki cố định lại.

Dần dần cậu cũng bắt đầu thả lỏng, đôi tay vòng ra sau gáy Choi Minki, tình cảm đáp trả y.

Thời gian như ngưng đọng, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

Lần cuối cùng, hãy để cho cậu buông thả một lần đi...

Park Jihoon, qua ngày hôm nay, anh ấy có lẽ...

Sẽ chán ghét mày đấy.

#@#@#@#@#@#@#@#@#@#@#

"Hoon tìm được việc tốt mà không báo anh sao?"

"Còn bảo là anh em tốt?"

"Sao lại có thể quên anh chứ?"

"Hoon, em làm ở đâu? Anh có thời gian sẽ đến tìm em."

"Anh nhớ em rồi, phải làm sao đây ?"

......

@_@_@_@_@_@_@_@_@_@_@

Cuối cùng bản thân vẫn phải lê tấm thân mệt mỏi về cái nơi được gọi là nhà kia.

Lộ trình vỏn vẹn mười mấy phút, cậu đã đi suốt hơn nửa tiếng đồng hồ.

Não bộ không ngừng tua đi tua lại những lời dặn dò của Choi Minki.

Cậu ngồi dựa vào cổng trước biệt thự, để đầu vùi vào trong khuỷu tay, lưng dán chặt vào cánh cổng lạnh băng, nước mắt ngay tức khắc rơi trên khuôn mặt và tí tách xuống nền đất lạnh lẽo.

Cậu đã nói dối Choi Minki, nói dối người yêu thương mình nhất.

Lúc Park Jihoon tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cậu chỉ nhớ mình đã ngồi khóc trước cổng biệt thự rất lâu...

Những chuyện sau đó cậu hoàn toàn không thể nhớ nổi, khi tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường kingsize thoải mái rồi.

Người hầu cẩn thẩn đẩy cửa, thấy Park Jihoon đang ngồi trên giường ngẩn ngơ liền bưng bát cháo cho cậu :

"Thiếu gia cậu dậy rồi ? Mau ăn tí cháo đi, chắc cậu đói lắm phải không ?"

Park Jihoon gật đầu, hỏi :

"Tôi vào đây bằng cách nào vậy ?"

Người hầu cười cười trả lời :

"Tối qua thiếu gia ngủ quên ở ngoài, là tổng tài bế cậu vào đây đó !" Vừa nói vừa đưa cháo cho cậu, "Ngài ấy bảo tôi nếu cậu dậy rồi thì cho cậu ăn sáng, sợ đợi lâu sẽ đói."

Park Jihoon nhận lấy bát cháo, bụng liên tục kêu gào đói lắm rồi, cậu ngửi qua hài lòng cười híp mắt lại.

"Là cháo sườn, thơm quá !"

"Nếu thích thiếu gia cứ ăn nhiều một chút, đây là do chính tổng tài nấu, ngài cũng gần nửa năm không xuống bếp rồi."

Park Jihoon suýt nữa thì sặc :

"Ong... Ong Seong Woo sao ?"

Cậu mở to mắt như không tin vào tai mình.

Tên ác ma đó cũng biết nấu cơm sao ?

Nhưng mà không thể phủ nhận mùi vị thật sự rất thơm, không lâu sau bát cháo đã được cậu húp sạch sành sanh.

Xoa xoa cái bụng no nê, những điều không vui sớm đã hồn tiêu phách lạc rồi.

Park Jihoon vốn là một người không giận dai, kẻ khác tát mình một cái, sau lại đưa một viên kẹo, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra.

Vài giây trước có thể vẫn còn đang buồn bực, nhưng sau một hai phút não bộ liền xoá sạch hết không để lại dấu vết nào.

Chỉ là Ong Seong Woo, anh tuyệt đối là ngoại lệ.

Park Jihoon ghét anh từ tận đáy lòng, thậm chí còn sản sinh hoảng sợ khi đối mặt anh.

Trên người nam nhân luôn có tồn tại một năng lực mạnh mẽ, giống như đoá hoa ăn thịt người vậy.

Với ngoại hình tuyệt đẹp, nó mê hoặc cậu, câu dẫn cậu, đến cuối cùng bản thân lại là người bị hại đến thương tích đầy mình...

Mốt sống sai tiếp :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro