Otoya Eita và Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiều Hoa - Độc Chước
[Otoya Eita]

Bối cảnh: Tình xưa nhạt phai, lỗi gã hay lỗi em?

‘Chân tình em trao tôi cũng đang nguội dần, thực lòng tôi chỉ mong em một đời an nhiên’

Eita tâm trí vương vấn, tơ tình rối bời. Mối tình đầu thanh thoát nhẹ nhàng của gã mơ hồ trôi đi đã được bấy lâu. Ngày ấy, gã đơn thuần lướt vội qua em, lướt vội qua một thuở chân tình, vội vã mà đi theo thứ đam mê tuổi trẻ, vội vã mà bỏ lỡ mất em, ấy vậy mà giờ đây, khi nếm trải thêm bao đêm tàn suy giữa lạc mộng yên cảnh, đón lấy bao huân phong sơ tình, gã mới chợt vỡ lẽ, người con gái ngày ấy tựa hồ thiên chương xa xăm lại như khuynh xuyên trong lòng, cuồn cuộn mãi hồi chẳng khi ngơi nghỉ, cuốn trôi gã vào một cõi mộng mị mà càng vẫy vùng càng không có lối thoát, càng dụng tâm rời bỏ, càng vô pháp rời xa. Em như từng đợt hải miên trào dâng rồi tan mất, để gã mộng tâm đã thôi thương nhớ rồi lại hóa bạc ngàn trắng xóa, lấp đầy khắp tận tâm can. Hơi ấm em giờ chỉ còn trong hồi ức, gã càng không cam tâm, gã không cam tâm chấp nhận rồi càng kiếm tìm thêm bao bọc vỏ lụa tình ái, kiếm tìm thêm vạn vẻ ấm áp. Nhưng vẫn là có thứ gì đó khiến gã không vui, vẫn là thiếu sót không thể thay thế. Ngày ấy, gã một tâm phụ đi chân tình, giờ đây nào còn tư cách đòi hỏi, xa xăm bóng lưng, gã mãi hoài ngắm nhìn xinh đẹp ngày ấy, dịu dàng khi ấy.

Gã và em vô tình giao nhau nơi đầu mùa, cái mùa của luyến lưu nhung nhớ và của từng thoáng gió dịu êm, đem gã và em hòa quyện làm một. Thứ gã ân hận nhất, là rằng dẫu có nghĩ suy trong mộng mị thêm bao nhiêu thì cũng không thể quay lại cái ngày ấy, không thể nhắc nhở bản thân một tiếng. Và rằng, gã không thể, không bỏ lỡ mất em.

“Bé nhỏ à.. là tôi đây, chàng trai đã từng nếm trải bao vị ngọt bùi lẫn mặn đắng cùng em. Đôi ta giao nhau, ắt là túc duyên, nhưng nghiệt phận cũng chỉ dừng lại nơi tình ta chớm nở. Lắm khi tôi tự thấy bản thân như kẻ dại, đi qua bao cung đường, trải qua bao chuyến xe, vậy mà tới tận khi bỏ lỡ mất chuyến xe về nhà, lỡ bước rồi xa đến chẳng còn có thể trở lại thì mới nhận ra.. Từng nghĩ bản thân như kẻ xoay vần tình yêu, nhưng giờ tôi mới nhận ra bản thân cũng chỉ là kẻ khờ, kẻ khờ muộn ngu ngơ giữa từng mảnh tơ tình em trao. Có thể không, có thể hay không em ơi, xin em hãy giải thoát cho tôi khỏi từng quãng tơ vương em để lại, chúng vô hình mà siết chặt, khiến tâm can tôi như thiêu như đốt mà quặn thắt đau đớn. Ngày ấy, ngu ngơ mà dại khờ, ngỡ em chỉ là cơn huân phong, sẽ nhẹ thoáng rồi vụt tan, nào đâu đến tận bây giờ mới nhận ra, vốn dĩ em là thiên chương chạm nơi đáy mắt, là hiểu yên đọng nơi đầu môi chẳng thể mờ phai. Có những đôi mắt cười, có  những đôi mắt khóc, và trong tôi có ánh sáng, có dư huy của nụ cười em.. cái ban mai êm dịu ấy khắc sâu trong tâm hồn tôi mất rồi em ơi.. Giờ đây những cơn gió lạnh mang theo luyến lưu từ phương Nam đã thổi về nơi tôi, thổi về bên tôi nỗi mong nhớ lạc lõng chẳng thể kiếm tìm. Ngày tình ta chia xa, tôi chẳng thể nhớ là mùa đông hay mùa hạ, vì dẫu có nhớ ra được thì em cũng không thể về bên tôi.. Liệu em có còn nhớ đến tôi hay không.. Em ơi?”

Mộng mị trôi theo từng giọt rượu vơi, từng lời lẽ mèn say, cũng chỉ mỗi gã nghe được. Tình yêu khiến con người ta mụ mị trong hư ảo, đớn đau hay lạc lõng, tiếc nuối hay ân hận, đều trôi theo từng lời độc chước, trôi đi vào hư vô nơi tâm trí gã mù mịt.

Có những đôi mắt cười, có những đôi mắt khóc, và trong tôi có ánh sáng, có dư huy của nụ cười em. Cái ban mai êm dịu ấy khắc sâu trong tâm hồn tôi mất rồi em ơi..’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro