[onshot] Nếu có kiếp sau, Yoong sẽ không bao giờ yêu em - Yoonsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

p/s: truyện này lấy cảm hứng từ một chuyện mình đã từng đọc lâu rồi và mình cũng viết dở lâu rồi ^^. sắp tới mình bận ôn thi cuối kì nên sẽ tạm thời dừng viết fic một thời gian. định viết chap tiếp cho mấy cái fic kia mà sợ viết rồi rồi đến lúc thi xong viết cũng lâu nên thôi cái fic này coi như là tạm ứng trước :) sau khi thi xong sẽ trả nợ dần dần 

hẹn trở lại vào ngày 4/1 sau khi mình thi xong môn cuối giờ thì đọc vui vẻ ^^

----------------o0o------------------



Cậu - một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Còn cô - tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành lá cô cũng không phân biệt được

Họ gặp nhau lần đầu tiên trong ngày khai giảng.

flash

Cô cùng đám bạn ngồi dưới ghế đá dưới tán cây rợp mát vui vẻ cười nói, tay mỗi đứa mân mê cốc cafe ấm nồng bởi ngày đầu thu có chút gió khẽ lạnh, mải mê thế nào cô làm đổ cốc cafe lên chiếc váy trắng. Ngượng ngùng bởi vết loang rồi không biết cậu từ đâu đến đưa cho cô áo khoác che đi vết loang đó. Giây phút ấy hai ánh mắt khẽ chạm nhau và cô mãi không quên cậu. 

endflash

Trùng hợp cô và cậu lại cùng lớp. Nên thi thoảng cậu khẽ đưa mắt lén nhìn cô bạn nhỏ cùng lớp đôi lúc bất chợt bắt gặp phải ánh mắt cô thoáng đỏ mặt quay đi lảng tránh ánh mắt hút hồn ấy cậu lại chìm vào với bài giảng của thầy. Khi đó có một người khẽ mỉm cười trước hành động có chút ngờ nghệch của cậu.

Cậu hơi nhút nhát so với cái tuổi lẽ ra cần sự năng nổ và nhiệt tình còn cô lại có chút gì đó nghịch ngợm của một đứa trẻ. Nên cậu thường lặng im một góc nơi sân trường lặng nhìn mọi thứ đang diễn ra. 

- chào cậu mình ngồi đây được không

Cô chạy lại phía ghế đá có cậu ngồi, mỉm cười với đôi mắt híp mí khẽ làm tim ai đó xốn xang lỗi nhịp

- ờ... cậu ...cứ tự nhiên 

Cậu hơi ngập ngừng khi ngồi gần cô trong cái khoảng cách này " Ôi tim mình làm ơn đập khẽ một chút cô ấy có thể nghe thấy bây giờ " cậu thầm nhủ với cái vật đang ngự trị nơi ngực trái của mình.

- Mình là Jessica cậu có thể gọi mình là Sica rất vui được làm quen với cậu 

- ừm.. mình cũng vậy..mình là Yoona cậu cũng có thể gọi mình là Yoong

- Yoong

-

- Cậu sao thế? - Cô khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu khi cậu đang lơ mơ ở tận đâu đó

- ờm mình không sao?

'' đáng lẽ mình không nên cho cô ấy biết cái tên thân mật đó ... ôi cái tiếng gọi ngọt ngào đó làm mình chết mất"

Rồi cứ thế nhẹ nhàng họ yêu nhau hai người dường như ở hai thế giới khác nhưng rồi họ lại tìm về nhau dung hòa cho nhau.


Bốn năm học đại học, cô muốn giúp cậu nhiều lắm, muốn cuộc sống cậu đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm bởi cậu không may mắn như cô sinh ra trong một gia đình đầy đủ mọi thứ. Đưa tiền cậu đâu có nhận, cậu nói Yoong không làm được cho em thì thôi... Cô lại càng yêu cậu yêu cái tính chân thật thẳng thắn của cậu yêu sự giản dị của cậu. Bên cậu cô cảm thấy nhẹ nhàng và dễ chịu nó như một nốt trầm tĩnh lại trong bản nhạc cuộc đời cô. 

Bốn năm rồi cũng qua cô và cậu đều tốt nghiệp, đáng lẽ nên chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng cô đã quyết định theo cậu. Mặc cho gia đình cô phản đối quyết liệt, nhưng cô vẫn chọn cậu là người để cô dựa dẫm cả cuộc đời.



Thế rồi cô và cậu cũng nên vợ nên chồng, hai người trở về quê sống trong căn nhà tồi tàn của cậu. Tuy căn nhà không đầy đủ sung túc nhưng nó cũng làm cô hạnh phúc bởi ở đó có cậu - người cô yêu hơn mọi thứ trên đời. Rồi cô mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Cậu thương vợ mình muốn cô đỡ vất vả hơn một chút bởi cô lấy cậu thật sự quá đỗi thiệt thòi cho cô, nên đông cũng như hè cậu lăn lộn khắp nơi đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ và cả đứa con nhỏ sắp chào đời nữa.



Thế rồi ông trời như đùa cợt với cả cô và cậu khi mà trong một tai nạn xe, đã làm cậu liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào cô cảm giác mình thật bất lực khi làm vợ mình chịu khổ. Bố mẹ cô thương cô đến đón cô về nhưng cô một mực từ chối cô bảo cô là vợ cậu dù gì đi chăng nữa vẫn sẽ mãi bên cậu lòng cậu lại khẽ nhói đau. Để chữa bệnh cho cậu cô bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng thì những thứ hai vợ chồng chắt chiu tích góp rồi cũng hết. Bố mẹ cô thấy con khổ lại cho tiền.

Cứ thế cái cuộc sống nghèo ở một vùng quê vẫn tiếp diễn, cô làm giáo viên gõ đầu lũ trẻ lương ba cọc ba đồng, cậu nằm nhà viết sách. Cái hình ảnh tiểu thư lá ngọc cành vàng năm nào đã biến đâu mất nhường chỗ cho hình ảnh người vợ đảm đang. Cô đi chợ đã biết mặc cả, quần áo trên mình chỉ là những bộ cánh bình thường, cân đo đong đếm nhiều lúc còn tốt hơn những người phụ nữ khác.

Bác sĩ bảo cậu không còn đi được nữa, nhưng cô nhất định không tin, hàng ngày đi làm về cơm nước xong rảnh rỗi cô lại bóp chân cho cậu, hi vọng một ngày phép màu sẽ đến. Nghe người ta mách có một bác sĩ châm cứu giỏi. cô chẳng ngại vất vả vẫn kì cạch đèo xe 50km đưa cậu đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng.

Cậu chỉ biết nhìn cô khóc thầm nhủ: Nếu còn có kiếp sau, Yoong sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì Yoong rồi

Một năm sau phép màu đến thật, chân cậu hồi phục cũng là lúc cậu nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách mà cậu đã  viết. Không ai nghĩ sẽ rằng có ngày hôm nay

Rồi họ mời cậu sang Pháp thuyết trình ba năm, cậu do dự bởi bấy lâu nay không giúp được gì cho vợ con mới khỏe lại đáng lẽ nên là người cáng đáng mọi việc vốn trước đây trút lên đôi vai nhỏ của cô, nhưng cô nói:

- nhất định phải đi, cơ hội vốn không đến hai lần phải biết nắm lấy.

Nhìn lại quãng đời đã qua, cô đâu còn trẻ đẹp như xưa nữa cái sự vất vả in hằn rõ trên khuôn mặt cô...Vì chồng, vì con,cô đã chịu nhiều vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là vùng đất của tình yêu, nhiều người nói  với cô cậu đi sẽ không trở lại. nơi đó phồn hoa nó sẽ giữ chân cậu lại để rồi sẽ bỏ mặc cô với cái mảnh đất nghèo khó này. Cô chỉ mỉm cười đáp lại:

- em và Yoong đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất Yoong.

rồi thế cậu đi bỏ lại đằng sau là cô và đứa con gái nhỏ. 

Ba năm dài đằng đẵng với nỗi nhớ và sự chờ đợi mòn mỏi.

.

.

.

Ba năm sau cậu trở về, không báo trước, bởi cậu muốn dành cho cô một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe cậu đã thấy cô đứng đó đôi vai gầy mỏng manh yếu đuối. Cậu hỏi cô

- Sao biết Yoong về mà ra đón

Cô trả lời:

- Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.

Khi đó cậu chỉ biết khóc mà nói:

- Nếu còn có kiếp sau, Yoong sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm Yoong đau lắm đau lắm, tình yêu này cho em quá nhiều khổ đau...

Cô khẽ mỉm cười đáp trả lời cậu:

- Tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu Yoong...

Vòng tay cậu ôm ghì lấy cô tự nhủ rằng sẽ không bao giờ để cô phải khổ nữa sẽ bảo vệ chăm sóc cho cô điều mà trước đây cậu chưa làm được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic