os

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em gặp anh có lẽ là một chiều nắng hạ, cái oi bức của phố thị vọng vào cảng biển, soi vào tóc em rực rỡ cứ ngỡ là tuổi trẻ cuộc đời đều ở trước mắt

Anh đứng trên thuyền, nhìn về phía thành phố anh yêu, sau này sẽ còn có em nữa

Vị đô đốc hải quân ấy không biết ánh mắt anh trao cho chàng thợ may trong nắng chiều mùa hè năm đó đã gieo vào lòng ta một hạt giống đau thương, đang bén rễ vào từng giây từng phút của hiện tại và tương lai, chỉ chờ mà nở hoa

Bài ca em hát vang ra giữa biển khơi, như cầu cho mây thuận gió hòa, cho những người con đi xa biết đường trở lại, cho những cha mẹ là người thân của sóng biển nơi đây, còn cho những chàng trai cô gái để lại mảnh tình yêu trên bờ cát chờ ngày tái ngộ, cầu cho người em yêu nghe được câu ca mà mãi nhớ về em

Chỉ xin đừng kết thúc là "biển cả"

Gió và mây đưa lối ai đi rồi sẽ có ngày về

Biển trả anh nguyên vẹn như ngày đầu gặp gỡ

Trả cho những đứa con nghĩa tình chưa xong

Trả cho những cha mẹ sinh mạng đổi bằng sinh mạng

Trả cho những phu thê kết tóc nửa đời người

Trả cho Hải Yến tiếng ca vọng mãi từ nơi xa

Chỉ xin sóng biển đừng mang đi câu hát

Để nơi đây vẫn chào đón anh về

Tiếng ca của Choi Wooje năm đó cất lên vô tình giữa cảng lớn, cũng lại vô tình thổi vào trái tim Moon Hyeon Joon một ngục tù chẳng có ngày ra
---

"Anh có ghét chiến tranh không?"

"Ghét chứ em, chiến tranh, anh đã sống nửa đời trong chiến tranh. Chẳng biết nó có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn sẽ chiến đấu cho nó"

"Anh nói xem tại sao chứ?"

"Anh không biết? Có thể là vì anh muốn bảo vệ cái đất chôn nhau cắt rốn này, muốn bảo vệ bờ biển ôm lấy anh từ những ngày còn ngây dại. Hay là anh muốn giữ lại mùi gỗ cũ ở sau bếp nhà em, tiếng vải mới được giao đến mỗi chiều, muốn giữ lại nắng chiều năm đó chiếu vào tóc em ngỡ như sẽ không thấy lại được nữa. Có lẽ anh muốn giữ lại tất cả những gì thuộc về nơi này, thuộc về em"

"Cả em nữa sao? Sao anh không bảo vệ thứ gì đó của anh đi"

"Không cần, anh là đang bảo vệ cho thứ duy nhất còn lại của anh. Bảo vệ cho Choi Wooje nguyên vẹn hạnh phúc một đời, để khói lửa ngoài kia không ám vào vạt áo trắng tinh em vừa may xong, không nhuốm màu cuộc đời em xám xịt như bom đạn vô tình"

"Chiến tranh có cướp đi cái gì từ anh không?"

"Anh không biết, nhưng anh biết rằng chiến tranh đã mang Choi Wooje đến cho anh"

"Chiến tranh...

Cướp đi của anh một gia đình 4 người hạnh phúc

Cướp đi tuổi trẻ còn những hoài bão đang dở dang

Cướp đi đôi mắt nhìn ngắm cuộc đời còn nhiều điều anh chưa thấy

Cướp đi đôi chân để đứng trên con tàu anh trân quý nhìn em như buổi chiều hôm đó

Chiến tranh đã cướp đi của anh quá nhiều thứ, xin đừng cướp cả anh đi"

Moon Hyeon Joon nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Choi Wooje vẫn luôn thủ thỉ vào tai anh

Đôi mắt mất đi ánh sáng, nhưng anh biết em nhỏ của anh đang khóc. Anh muốn vươn tay lau đi giọt nước đắng chát rơi trên má em, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy em nữa rồi

Moon Hyeon Joon ở đây, nơi dành cho những người không còn có thể chiến đấu. Nhưng may ra, Wooje còn đây, Wooje còn là linh hồn anh còn mãi

Chỉ tiếc rằng anh không còn nhìn được mặt trời của anh nữa, chỉ lo sợ rằng biển lớn ngoài kia mang em đi mất

Nhưng có lẽ cuộc đời anh trốn không khỏi hai từ "chiến tranh". Tiếng bom dội vào lồng ngực đưa anh về những ngày lênh đênh trên biển chực chờ nghe tiếng nổ. Anh năm đó có thể mặc kệ mọi thứ mà chiến đấu, nhưng giờ đây bên cạnh là Choi Wooje, bé nhỏ của anh

Mưa bom bão đạn đem hai con người cách biệt hai thế giới gặp được nhau, cũng dễ dàng đem họ chia lìa

Là duyên số, là an bài. Đều không quan trọng, đến cuối cùng cũng có thể gặp lại là được

Em đến, viết lên tay anh hai từ "hạnh phúc". Moon Hyeon Joon giờ đây đang hạnh phúc, tiếc rằng không thể đứng dậy ôm lấy em, không thể nhìn tinh anh trong mắt em lấp lánh, giờ lại chẳng thể nghe em gọi lại ba từ "Moon Hyeon Joon"

Choi Wooje có biết không, chiến tranh không mang người em yêu đi. Chỉ là cướp đi đôi tai để nghe tiếng gió biển rì rào anh dùng cả đời để bảo vệ. Nhưng chỉ cần là còn Choi Wooje bên cạnh, đều không quan trọng nữa

Nhưng em đem cho anh hạnh phúc, cũng biến mất cùng nó

Nửa đời sau Moon Hyeon Joon vẫn ở nơi cảng biển đó, cầu nguyện trước Chúa rằng "mong cho Choi Wooje được hạnh phúc, không cần ở bên con"

Nửa đời sau moon Hyeon Joon cũng không biết rằng, năm đó người để lại cho anh hai từ "hạnh phúc" là Ryu Minseok

Choi Wooje, đã về cùng với gió và biển nơi này. Ngỡ như em đã trở lại mùa hè năm đó, đứng dưới nắng vàng ngân khúc hát vang vào lòng anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro