CHAP 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8th SHOT

PART 1:

*reng reng reng*

Tiếng điện thoại đánh thức tôi dậy…

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài căn phòng hắt vào, một màu vàng dịu nhẹ làm ấm cả không gian.

Đã là hôm sau rồi sao?

Mình đã ngủ bao lâu rồi? Phát hiện cả người mình đã đổ mồ hôi ướt cả người… Cơn ác mộng đêm qua đã làm tôi hoảng sợ đến thế này sao?

Tôi kéo cái áo choàng ngủ che cơ thể mình lại và nhấc điện thoại.

Đầu dây bên kia im lặng. Khó hiểu, tôi cúp máy.

*cộc cộc cộc*

Lần này là tiếng gõ cửa.

Tôi rời khỏi phòng ngủ và chạy ra mở cánh cửa gỗ…

“Xin lỗi thưa quý cô, đây là món quà bất ngờ dành cho cô, của một vị khách...” Một giọng tiếng Anh ngượng nghịu, tôi không nghĩ người Ý lại nói tiếng anh tệ như thế. Nhưng tôi không quan tâm cho lắm, bó hoa hồng choáng hết cả một bên cánh cửa tôi mở ra.

Ai có thể tặng hoa cho mình vào lúc này chứ? Chắc chắn không phải là Yuri, ngoài cậu ra thì còn ai khác tặng hoa cho mình?

Tôi chần chữ không nhận bó hoa. Phía sau bó hoa choáng hết tầm nhìn, tôi nghĩ là phải có ít nhất hơn 5 người nữa. Tiếng hơi thở giúp tôi biết được điều này.

“Xin lỗi thưa cô Jung, đây là lòng thành của chúng tôi nhưng cô không nhận nên…” Đột nhiên hắn lại giở giọng nói tiếng Hàn sành sỏi, một tên tây âu biết tiếng hàn và nói tệ tiếng anh sao? Hài hước thật.

Tôi chưa kịp nghĩ nhiều thì bó hoa bị bắn tung ra thành một cơn mưa những đóa hoa hồng rơi rớt khắp nơi…

*Click* tiếng lên đạn…

Quay đầu chạy khỏi cánh cửa, tôi lao thẳng vào phòng ngủ, nơi tôi cất khẩu súng.

Bọn chúng tràn vào phòng và nả súng liên tục phía sau tôi. Một bọn mặc vest đen, trông có vẻ như là mafia.

Tôi nhảy thật nhanh tránh đạn của bọn chúng và luồng tay xuống gối, hai khẩu súng vẫn ở đó.

Có tiếng kim loại vang lên…và một loạt người tràn vào phòng tôi từ cánh cửa mở ra ban công…

.

.

.

Sau một đêm nhão người vì thứ rượu chết tiệt của bọn Trung Quốc, tôi thức dậy và phát hiện ra rằng đoạn video vẫn replay trên laptop cả đêm. Đưa tay lên mặt, chỉ còn hai dòng nước mắt đã khô cứng và mi mắt tôi dường như mở không lên…

“Yul đến tìm em đây, Sica.” Tôi lầm bầm như kẻ điên rồi tắt máy, cho nó vào cái balo, thứ duy nhất tôi đem ra khỏi phòng khách sạn kia.

Tôi đã có quyết định của riêng mình, tôi sẽ làm điều đó. Dù rằng đó là việc duy nhất tôi không nên làm…

Nhưng biết sao được khi đây là việc mà tôi phải làm, vì tôi, vì em… Và vì cả tập đoàn Kwon…

Danh tiếng của gia đình tôi…

Còn 2 tiếng nữa chuyến bay sẽ cất cánh, tốt nhất là mình đến sân bay và ăn sáng ở đó.

Từ nơi tôi ở đêm qua đến sân bay hoàn toàn bình yên, chẳng mảy may có tên nào tấn công, cả bóng dáng một tên mặc đồ như mafia cũng chẳng xuất hiện.

Bước lên máy bay, lần đầu tiên tôi thấy chuyến bay tôi đi lại có nhiều doanh nhân đi đến như thế, toàn những người mặc vest lịch lãm nhưng chẳng có phong thái nào của một doanh nhân cả, trông họ giống như một đoàn vệ sĩ hay là mafia, đại loại thế. Nhưng nếu là mafia thì đã nhào lên tấn công tôi ngay khi tôi vừa đặt chân vào khoang máy bay rồi.

Ngồi vào vị trí của mình, tôi lấy laptop ra và chơi game, một cách để giải trí và cũng không buồn ngủ trong tình cảnh có cả tá tên mặc vest và lực lưỡng bảnh bao ngồi quanh.

Không ngoài dự đoán của tôi, ngay khi vừa xuống máy bay, bọn chúng lập tức đi thành một đoàn cùng nhau.

Tôi chạy nhanh lên một chiếc taxi, việc bắn nhau ở sân bay là một việc tệ hại. Với thân phận của mình, chỉ cần cái kính mát và khẩu trang này rơi xuống, tôi biết chắc mình sẽ bị phát hiện ngay. Việc này sẽ làm cho lão bà bà lên máu mất.

Bọn chúng liền leo lên hai chiếc vans và theo sau tôi, sát nút.

Điều kì lạ là bọn chúng chỉ đuổi theo chứ không hề có bất cứ một hành động nào khác.

Tạm yên tâm sau khi đã đi được một quãng đường dài từ sân bay, tôi thả hồn mình ngắm nhìn khung cảnh hoàn hảo bên ngoài, cổ kính và trang trọng…

Từng nhịp cầu bắc ngang sông hiện ra… Và chiếc xe đi vào một đoạn đường nhỏ hẹp.

Khi chợt phát hiện ra điều này, tôi liền quay lại nhìn phía sau, hai chiếc vans đã không còn theo sau từ lúc nào. Thay vào đó là ba chiếc Mercedes màu đen bóng.

“Cái quái gì đây? Diễn lại Bố già của Mario Puzo à?” Tôi làu bàu.

“Xin lỗi thưa cô?” Người tài xế hỏi tôi bằng tiếng Ý.

“Không sao.” Tôi trả lời anh ta, dường như bọn chúng đã thay chỗ của bọn kia.

Chiếc taxi dừng trước khách sạn. Tôi trả tiền rồi đi nhanh vào bên trong. Ba chiếc Mercedes thì đi thẳng về phía bến tàu.

Nhận phòng, tôi được một vé mời đến vũ hội nhân dịp Valentine vào ngày mai. Buồn cười thật…

Cô đơn như tôi cũng được vé vũ hội…

.

.

Tôi đi lên lầu hai, và là một căn phòng nhìn ra dòng sông. Bên dưới tôi là những chiếc tàu nhỏ trôi chậm chạp theo dòng nước, những cặp tình nhân bên nhau và dường như mọi thứ đều rực lên màu đỏ của Valentine…

Thật buồn cười khi mà Valentine lại không thể ở bên cạnh người mình yêu, không lẽ chúng tôi thật sự phải giết nhau hay sao?

Điện thoại trong túi tôi rung lên.

Không biết em đang ở đâu, nếu như có em ở đây, tôi nhất định sẽ dành một bất ngờ lãng mạn nhất cho em.

Cái hợp đồng quỷ quái, cung cấp địa điểm mới cho tôi.

Bloody Valentine à? Giết người mình yêu trong ngày Valentine, cũng là một điều lãng mạn đấy…

Bỏ cái mắt kính xuống, màu sắc có vẻ tươi tắn hơn nhưng dường như vẫn quá ảm đảm so với Trung Quốc và Hàn Quốc.

Mặc dù ánh nắng ảm đảm đang làm cho mọi thứ mờ nhạt trong mắt tôi, nhưng một đoàn người mặc vest đen thì không. Từ bên dưới dòng sông, trên một chiếc thuyền nhỏ, bọn chúng phóng dây cáp lên căn phòng bên dưới tôi và leo lên đó.

Từng tên từng tên một nhảy vào, có vẻ như cánh cửa mở ra ban công ở dưới đó không khóa thì phải.

“Trò gì đây.” Bọn chúng lần lượt rút súng ra và lên đạn.

*pang pang pang*

Tiếng súng nổ phát ra làm tôi tò mò.

Đây không phải là chuyện của mày Kwon Yuri, đừng lắm chuyện. Việc của mày là tìm Jessica!

“Giết nó!” Tôi nghe thấy từ đó bằng tiếng Ý.

Quả thật là diễn lại Bố già của Mario Puzo à?

Lấy mấy món đồ chơi trong balô, tôi giắt vào sau thắt lưng, Tôi canh thật cẩn thận khoảng cách từ ban công phòng mình với mặt nước và ban công tầng dưới.

Khẩu súng như một thứ thuốc kích thích con người khát máu trong tôi sống dậy. Mùi máu tanh từ căn phòng xộc vào mũi tôi, dẫn dụ cảm giác hăng máu đến…

Tôi lia súng bắn gãy chân hai trong số 8 tên vừa nhảy vào căn phòng đó.

Những tên còn đang ở căn phòng bên ngoài, liền quay sang chỉa súng vào tôi. Không để bọn chúng có thời gian nổ súng.

Với chính xác 5 phát súng, tôi bắn nát đầu gối 5 tên và tên còn lại, do một sơ suất nhỏ, tôi phải bắn vào mắt cá chân của hắn.

Tiếng rên la gào thét vang ầm ỉ, tiếng súng ở bên trong cũng vang lên liên tục.

Cánh cửa phòng để mở, một căn phòng ngủ rộng lớn và nhiều đồ vật. Hai tên đang nấp sau một cái tủ nhỏ, ba tên nằm trên mặt đất và bốn tên khác nấp sau một cánh cửa.

Một bóng người nhảy ngang giường thu hút sự chú ý của tôi.

Jessica!

Dường như tôi làm cho người đó bị phân tâm, cô gái đó ngã xuống đất và bắn trật một tên, một viên đạn vào cổ, giết chết hắn.

Một họng súng lạnh áp vào gáy, tôi khẽ nhếch miệng cười và bắn nát bàn chân hắn.

*cách* Tiếng bóp cò vang lên, viên đạn ghim thẳng vào trần nhà thay vì ghim vào gáy tôi.

Cô gái với mái tóc nâu kia ngồi dậy, trong bộ áo choàng ngủ khá mỏng, rất giống Jessica!

Tôi hạ luôn 2 trong số 4 tên kia, hai tên còn lại đã bỏ chạy và kéo theo tất cả đồng bọn què quặt. Chỉ còn mỗi cái xác do cô gái kia bắn trật đang nằm đó.

Cô ta đứng bật dậy…

“Sica…” Tôi bàng hoàng nhìn theo…

.

.

.

“Sica…” Giọng nói này… Tôi quay người lại nhìn. Yuri!

“Yul…” Nhưng thay vì nụ cười vui mừng, nét mặt cậu lạnh tanh, ánh mắt sắc như dao và cậu giương súng về phía tôi.

*cách* Tiếng cò súng, và tiếng vỏ đạn rơi xuống.

Vẻ lạnh lùng của cậu đã nói lên tất cả, tôi chỉ cam chịu… Chờ cho viên đạn đó cắm thẳng vào hộp sọ mình.

Tôi im lặng, cố ghi nhớ hình dáng cậu, gương mặt cậu và cả vẻ lạnh lùng này, vẻ lạnh lùng khiến cho tôi yêu cậu đến không thể chối cãi được…

Viên đạn đã đến rất gần…

Nhắm mắt, em chờ đợi nó, kết thúc vòng luẩn quẩn rượt đuổi nhau giữa hai ta… Cám ơn Yul vì đã chịu đưa ra quyết định…

Nhưng không…nó lướt qua mang tai tôi, một tiếng thét vang lên, tôi quay lại và một cái xác co giật liên tục trên sàn nhà, đẫm máu.

Lực của khẩu súng đó mạnh thế sao?

Cậu hạ súng và đi vào trong phòng. Lôi cái xác lúc nãy do tôi lỡ tay bắn chết ra, hất thẳng nó xuống con tàu của bọn kia, cả cái xác vừa bị cậu đốn gục…

“Yul…” Tôi thả cho khẩu súng rơi xuống mặt đất. Chầm chậm, tôi tiến tới, ôm lấy lưng cậu, tựa đầu lên vai cậu.

“Không sao chứ?” Giọng cậu lạnh băng, như lần chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh. Cậu đứng im không chạm vào tôi, cứ như một bức tượng. Một bức tượng có hơi thở và nhịp tim, có hơi ấm mà tôi yêu và cả mùi hương khiến tôi không thể rời bỏ.

Dụi mặt mình vào lưng cậu, tôi khẽ lắc đầu. Không thể tin được trong lúc đó cậu lại xuất hiện, cứ như một bộ phim cổ tích vậy.

“Vậy thì tốt.” Cậu đưa tay gạt phăng hai cánh tay tôi ra và quay đi.

“Yuri-yah…” Tôi thì thầm, gọi với theo cậu… Cậu quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu, vằn vện những vệt máu. Nhưng tại sao tôi lại không sợ?

“Đừng ăn mặc như thế nữa.” Ánh mắt cậu lóe lên tia giận dữ. Tôi nhìn lại chính mình, vai tôi đã lộ ra ngoài, lớp vải mỏng bám sát vào da thịt, từng đường nét của cơ thể tôi đều lộ rõ lên.

“Đừng đi, Yul-ah.” Tôi cầu xin cậu, tại sao tôi lại thay đổi ý định một cách nhanh như thế, mới ngày hôm qua, cậu là người nói câu đó với tôi. Nhưng hôm nay tôi lại là người nói câu đó với cậu.

Một cái cười khẩy đáp lại, cậu bước ra khỏi phòng và đóng sập cánh cửa lại sau lưng. Bầu không khí im lặng trở về trong căn phòng. Một bãi chiến trường bừa bộn. Không một vết máu. Làm sao cậu có thể bắn gục bọn chúng mà không để lại bất cứ vệt máu nào?

.

.

.

Cảm thấy mình vẫn còn đang muốn giết người, tôi không thể ở lại đó cùng Jessica, tôi có thể sẽ thực hiện cái hợp đồng của mình bất cứ lúc nào. Thứ rượu đêm qua quả thật kì lạ. Tôi bất ngờ khi mình có thể giải quyết một cách nghiễm nhiên bọn đó mà không chớp mắt, thậm chí tim tôi còn chẳng trật một nhịp khi giết tên định bắn Jessica.

Cái vé vũ hội đập vào mắt… Vũ hội, đêm mai…

Tôi ném bỏ khẩu súng trở lại phòng và đi ra khỏi khách sạn. Tôi phải đi mua vài thứ, đêm vũ hội, tôi muốn thử xem Venice phồn hoa là thế nào, lãng mạn là thế nào…

Tôi cảm thấy tức giận khi thân thể Jessica lại bị lộ ra như thế trước mặt một đám đàn ông.

Jessica Jessica!!! Càng ngày tôi càng điên đầu vì em, càng không kiểm soát bản thân vì em.

Tôi kiểm tra cái điện thoại của mình, lại một tin nhắn về hợp đồng khác nữa.

Tôi sẽ giải quyết…

Te Amo, Jessica, Te Amo…

.

.

.

“Hello?”

“Jessica, tôi có một thứ này dành cho cô…có lẽ cô sẽ có hứng thú…” Một giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia…

“Cái gì?”

“Quán bar Te Amo, đêm nay. Cô sẽ gặp người đó, một cơ hội nữa dành cho cô… Một mục tiêu mới…”

.

.

.

Bầu không gian quen thuộc như lần đầu tôi gặp em… Một quán bar nóng bức và đầy thân người nhễ nhại mồ hôi.

Len lỏi, tôi tìm được một khoảng trống… Một bộ ghế rộng, một luồng khí lạnh sống lưng thu hút tôi đến đó. Cảm giác giống như lúc tôi vừa gặp em ở Vegas…

Tôi ngồi xuống, đối diện với em, trong bộ tóc giả thẳng mượt màu vàng nhạt xen lẫn line tóc đen, vẻ sexy không thể cưỡng lại được.

“Không khí này quen nhỉ?” Tôi ngồi xuống, lấy một cái li cao và rót thứ rượu trong chai của em ra.

Em mỉm cười lại với tôi…

“Dường như chúng ta lại có cùng một mục tiêu.” Nụ cười trên môi em nhạt đi, nó lạnh hơn và không còn tự nhiên…

“Để xem ai trong chúng ta giành được món hàng này?” Tôi đứng dậy khi vừa xác định được mục tiêu, đưa tay ra cho em nắm lấy. “Thử nhé…”

Nụ cười tự hào, em nắm lấy tay tôi và cùng bước ra sàn nhảy, giống như ngày đầu tiên tôi lợi dụng em làm bằng chứng ngoại phạm cho vụ giết Ok Taec Yeon.

.

.

.

Những bước nhảy của em quyến rũ và đầy sức hút, vẫn như lúc trước. Chúng ta dần tiến về phía mục tiêu, quanh hắn là 8 cô gái khác đang cùng hắn nhảy điên cuồng. Tên biến thái đó nhìn cơ thể các cô gái với vẻ mặt thèm thuồng, bàn tay hắn liên tục sờ soạng lên cơ thể họ.

“Hay là chúng ta hợp tác nhé…” Em vuốt nhẹ lên gò má tôi và kéo tôi sát vào, “vụ này chia đôi?”

Tôi chưa kịp trả lời thì em đã tiến về phía hắn, tách những cô gái đó ra khỏi hắn. Em vờn nhau với hắn, tên đó đứng dậy và đuổi theo em…

JESSICA JUNG! Em đang chọc tôi điên đây.

Tôi bước đến trước mặt hắn và em, rút con dao găm trong ống tay áo ra.

Nụ cười của em như mời gọi tôi… Bảo tôi hãy giành lại em.

Bàn tay bẩn thỉu đó sắp chạm vào người em. Tôi kéo tay em, đưa em trở về vòng tay mình, đâm con dao vào bên sườn, nhếch nhẹ mũi dao lên, tôi chọc thủng phổi của hắn rồi rút nhanh con dao ra. Không có máu chảy ra.

Tôi cảm thấy máu mình đang sôi sùng sục lên vì giận dữ, kéo nhanh em ra khỏi cái quán bar đông đúc phức tạp này.

Cơn giận của tôi sắp không thể kiềm chế được nữa. Em để cho tên đàn ông khác chạm vào người mình sao? Nụ cười trên môi em vẫn giữ nguyên.

Chạm vào bàn tay em, tôi tìm cảm giác quen thuộc...

“Nhẫn của em đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro