cướp dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        đám cưới diễn ra ngày một linh đình trọng thể. mọi người tất bật sửa soạn, người may áo, người nấu ăn. vào ngày như thế này, sunoo không cần làm gì. nó chỉ ngồi ngắm trời ngắm mây.

        nó đã chấp nhận sự thật. rằng rồi tình yêu của nó sớm chốc cũng sẽ héo tàn. nếu như nó không cưới ở tuổi này thì cả đời này sẽ chẳng bao giờ cưới được nữa. ông thầy bói lỗ vốn đã bảo thế. 

        tình, thứ khiến sunoo héo kho héo quắt giờ đây, sau khi vắt kiệt đi nước mắt và sức sống nơi sunoo đã thành công dưỡng ra một chàng trai nào đó khác. một chàng trai nào đó khác, ngoan ngoãn, nghe lời ông bà cha mẹ, nghe lời cô dì chú bác. một chàng trai nào đó khác, dịu dàng, hiền lành với vợ chưa cưới. một chàng trai nào đó khác bằng lòng với mối duyên tơ đứt lìa. một chàng trai nào đó khác có hiếu, biết điều, không phụ công sinh thành.

        sunoo cười.



        "cảm ơn anh nhé, sunoo. em thích hoa này."

        cô ta cười thật tươi, giơ tà áo váy lên. chiếc váy cưới trắng toát, xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với một người như cô. cô mỉm cười thật dịu dàng. môi cô đỏ thắm, mắt cô nồng nàn và lời nói cô ngọt như rót mật vào tai. sunoo chỉ biết nhìn cô ta đầy thương cảm. hóa ra là thế. hóa ra là người nào đang thất tình rồi trông cũng giống nhau. 

        "sunoo, em gọi anh là 'mình' được không?"

        "... được chứ."

        "mình ơi... hai tiếng đó mới ngọt ngào làm sao... em thích được gọi mình như thế... cảm giác như gọi ai đấy khác chứ không phải là gọi mình..."

        "mợ."

        "mình cũng gọi em là mợ đấy ư? ngạc nhiên thật đấy, mình ạ. em cứ tưởng mình đã chết rồi."

        cô ta nói như thế khiến sunoo giật nảy.

        "mợ nói gì thế?!"

        "trông mình như đã chết rồi."

        "mợ cứ nói linh tinh chứ tôi nào có đâu."

        cô ta cười khúc khích suốt, có lẽ do còn trẻ nên bất cần đời. cô ta bất cần là bởi cô ta còn trẻ. còn trẻ thật hạnh phúc. còn trẻ thật sung sướng. còn trẻ thật tuyệt vời, thật vui vẻ, thật hoàng dại... sunoo nhớ mình cũng từng còn trẻ.

        "mình, mình cho em hôn mình có được không?"

        bối rối, nó nhìn cô ta. cô ta không nói đùa. ánh mắt cô rực lửa.

        sunoo cúi xuống, buồn bã hôn cô, phủ màu tang tóc nên bộ váy, khuôn mặt, làm màu môi của cô ta úa tàn đi một chút. nó nhớ lão.

        "sao mợ không chờ ra sân khấu rồi hôn luôn?"

        "vì em biết sẽ không có đám cưới nào."

        "mợ nói sao?"

       cô ta đứng dậy, phủi sạch đi cái mầu bi thương huyền diệu ấy, khoác lên mình không phải là nỗi buồn của ai khác mà là nỗi buồn của chính cô. 

        "em sai rồi. anh chẳng phải mình của em. em cũng chẳng phải mợ của anh. chúng ta chỉ là hai kẻ xa lạ. em chẳng mưu cầu tình yêu hay hạnh phúc nơi anh. em chỉ muốn anh hôn để lần đầu tiên và duy nhất em biết mình có chồng. em chẳng cần gì từ anh cả. em sai rồi. anh chẳng giống em. anh chẳng phải người dễ dàng từ bỏ chữ tình. anh không sống để làm theo nghĩa vụ. anh sống cho anh. em sống cho người khác. nên anh cứ đi đi, cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ."

        sunoo im lặng.

        "anh sẽ cưới em."

        cô ta quay đầu.

        "anh sẽ cưới em. nhưng đúng, anh sẽ không bao giờ ngừng yêu anh ấy. anh sẽ cưới em, vì mọi sự đã rồi. bỏ em bây giờ, dễ thường em chết. anh không muốn em chết thay anh."

        "em không còn và cũng không cần danh dự nữa. sao anh không đi..."

        "vì anh cũng thương em như em thương anh. nếu như cưới ai đó không phải người tình, anh sẽ cưới người bạn mà anh cho là thân nhất, hòa hợp nhất. chúng ta hiểu cho nhau. anh không muốn em hay người con gái nào khác khổ. giờ gả em cho người khác, em sẽ buồn và đau khổ, phải sống trong sự khinh miệt đến chết. còn nếu em cô đơn suốt đời, em sống như là đã chết rồi. anh không muốn thế."

        cô ta nhìn sunoo bằng đôi mắt ướt rượt, lấp loáng, trông như mặt hồ dưới đêm trăng. mặt hồ khuấy động, mắt cô ta chớp chớp, nhòe nhoẹt và dập dình. cô chạm lên má sunoo.

       "anh lớn rồi, có phải không?"

        sunoo nắm lấy tay cô, trao cho cô bó hoa nó cầm. một bó hồng tươi thắm được điểm xuyến với những cành cỏ may sắc nhọn. nắm chặt bó hoa, tay cô ta rướm máu.

        mọi người reo hò, chúc phúc khi thấy sunoo. nó đứng trên sân khấu, quay lưng lại, nín thở. cô dâu ra, mọi người reo hò, chúc tụng ầm ĩ. cảm giác như cả cuộc đời mình thu vào một giây phút ấy. 

        nó đón lấy cô ta trong vòng tay. những lời mc nói, tai sunoo ù hết cả. nó thấy lão, nó thấy mọi thứ hai người từng trải qua với nhau. hình như một chuyện tình cũng có lồng đèn kéo quân của riêng nó. giống như một kiếp người.

        tiếng xe máy từ xa vọng lại gần, mỗi lúc một to... rồi ầm một cái, lão xông vào lễ cưới. hoa có bao nhiêu đổ ập xuống, tấm ảnh cưới mất công cắt ghép cũng nằm gọn dưới bánh xe. heeseung cởi mũ, đưa tay ra, gào lên thật to.

        "SUNOO, ĐI VỚI ANH...!"

        không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy heeseung, trong nó có một cái gì đó thoáng lưỡng lự. tại sao đến giờ lão mới ở đây? nhưng cũng không lâu lắm, sunoo tìm được cho mình câu trả lời: heeseung đã chuẩn bị cho tất cả mọi thứ. nhưng còn cô ta, giờ bỏ đi biết làm thế nào? cô ta sẽ sống sao? cô ta có hạnh phúc không nếu giờ đây sunoo đi mất biệt...?

        nhưng cô ta dúi bó hoa vào tay sunoo. gai nhọn của cỏ may khiến tay sunoo chảy máu. nó nhìn cô ta. còn cô ta, cô đẩy sunoo lên phía trước. mc đang nói say sưa, đang hào hứng ba hoa bốc phét cũng im bặt.

        sunoo sải chân chạy vượt lên phía trước, nhảy lên sau lưng heeseung ngồi. ngay lập tức, lão phóng xe đi thật nhanh. mọi người nháo nhào cả lên, chạy đuổi theo lão, xô đẩy, dẫm đạp vào nhau trông đến là tức cười. 

        dù tiếng xôn xao đã càng ngày càng xa, hai tay của sunoo vẫn ôm chặt lấy heeseung không rời.

        "anh xin lỗi, anh xin lỗi em... đáng lẽ anh nên đến sớm hơn và báo cho em biết... nhưng báo em, anh lại sợ hỏng chuyện... anh xin lỗi, sunoo..."

        những lời xin lỗi của gió tựa hồ bay biến hết đi trong cái lạnh thấu xương. cảm giác đã bao mùa trôi qua rồi mới gặp lại nhau. sunoo ôm chặt thế vì nó sợ. nó sợ hai người lạc mất nhau. nó sợ đám đông người kia gièm pha lão. nó sợ mảnh đời người con gái bất hạnh. nó sợ không cưới bây giờ thì chẳng còn khi nào cưới nữa.

        nhưng rồi heeseung khiến nó hết sợ. lão sẽ không bao giờ để lạc mất sunoo. lão sẽ không bao giờ để vào tai những lời gièm pha sáo rỗng. lão không tin cô ta sẽ hạnh phúc khi cưới sunoo về. và dù có thế nào, dù có bao năm, dù có muôn ngàn kiếp người trôi qua đi chăng nữa, heeseung cũng không để sunoo một mình.

        lão ta không phải kiểu người sẽ hứa chuyện trăm năm. nhưng heeseung sẽ làm tất cả. lão sẽ làm tất cả cho sunoo.

        gió vẫn thổi, những con đường vẫn xao xác heo may. ngón tay sunoo quặn và đau thắt. cái lạnh ngoài trời dù có giá rét tới mức nào, vẫn không thể bì được cõi lòng hai người đang lửa cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro