Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Ở tuổi ba mươi lăm, đạt đến đỉnh cao là...

Sống một mình trong một căn hộ rộng đủ cho năm người. Là nhắm mắt lại, hít thở không khí trong lành của mùa xuân, chỉ để nhớ về bầu trời bị chiến tranh thiêu rụi và mùi máu tanh. Đi ngang qua một nhóm người lạ đang cười đùa, chỉ để nghe thấy những tiếng la hét cầu cứu. Nhìn đồng nghiệp của mình lần lượt kết hôn hoặc tan vỡ—không có khoảng cách nào ở giữa cả. Đó là cảm giác ngứa ngáy mà bạn không thể gãi ra khỏi làn da, nơi những vết thương cũ chồng chất lên lớp biểu bì. Là tiếng ù trong tai không bao giờ biến mất, dù đã thay trợ thính biết bao nhiêu lần.

Là sự mất ngủ ngay cả khi cơ thể bạn đã mệt nhoài, vì tâm trí vẫn còn đang hoạt động quá tải. Những thất bại của ngày hôm qua như những con quái vật thở bên dưới gầm giường của bạn. Những người bạn mà bạn đã để vụt mất, những sinh mạng mà bạn không thể cứu.

Cậu bé với đôi mắt xanh.

---

Hai mươi năm sau, Katsuki cứu Izuku khỏi một cuộc tấn công của tên tội phạm. Khi họ xây dựng lại tình bạn từ con số không, anh dần hiểu được ý nghĩa của việc trở thành một anh hùng.

*

Cảm giác đứng trên đỉnh cao là gì?

Lúc bốn tuổi, đó là mùi nitroglycerin—thơm ngọt như kẹo bơ cứng—khi lòng bàn tay của bạn bừng sáng với những vụ nổ nhỏ, trong khi mọi người xung quanh nhìn bạn với vẻ kinh ngạc. Đặc biệt là cậu bé có mái tóc xanh và đôi mắt cùng màu. Cậu bé ấy nhìn chằm chằm vào bạn nhiều nhất.

Lúc mười tám tuổi, đó là khi bạn tốt nghiệp với vị trí đứng đầu lớp, trong khoa anh hùng nổi tiếng nhất cả nước. Là vô số lời mời từ các cơ quan anh hùng danh tiếng sẵn sàng chờ đợi bạn. Là nhận được những tràng pháo tay từ bố mẹ, thầy cô, những người mà bạn thực sự có thể gọi là bạn bè. Chẳng sao cả khi trong số những khuôn mặt trong đám đông, bạn không thể tìm thấy đôi mắt xanh lục quen thuộc ấy.

Lúc hai mươi sáu tuổi, đó là khi bạn giành được vị trí anh hùng số một trên bảng xếp hạng sau bảy năm miệt mài chiến đấu trên chiến trường. Là gương mặt rắn rỏi và đôi mắt đỏ của bạn xuất hiện trên mọi trang báo và màn hình TV. Những hộp đậu phụ mapo ăn liền và lon bia gừng. Đôi khi, bạn tự hỏi liệu cậu bé với mái tóc xanh có cầm tờ báo lên và nghĩ về bạn không.

Lúc ba mươi lăm tuổi, đạt đến đỉnh cao là...

Sống một mình trong một căn hộ rộng đủ cho năm người. Là nhắm mắt lại, hít thở không khí trong lành của mùa xuân, chỉ để nhớ về bầu trời bị chiến tranh thiêu rụi và mùi máu tanh. Đi ngang qua một nhóm người lạ đang cười đùa, chỉ để nghe thấy những tiếng la hét cầu cứu. Nhìn đồng nghiệp của mình lần lượt kết hôn hoặc tan vỡ—không có khoảng cách nào ở giữa cả. Đó là cảm giác ngứa ngáy mà bạn không thể gãi ra khỏi làn da, nơi những vết thương cũ chồng chất lên lớp biểu bì. Là tiếng ù trong tai không bao giờ biến mất, dù đã thay trợ thính biết bao nhiêu lần.

Là sự mất ngủ ngay cả khi cơ thể bạn đã mệt nhoài, vì tâm trí vẫn còn đang hoạt động quá tải. Những thất bại của ngày hôm qua như những con quái vật thở bên dưới gầm giường của bạn. Những người bạn mà bạn đã để vụt mất, những sinh mạng mà bạn không thể cứu.

Cậu bé với đôi mắt xanh.

(Đó là cảm giác vũ trụ như nhỏ bé lại, duy nhất trong lồng ngực bạn—như một hố sâu vô tận không thể nào lấp đầy được.

Một cảm giác quá giống cô đơn.)

Hai mươi năm sau, Katsuki gặp lại Izuk.

Bốn giờ chiều, một vụ cướp tại Ngân hàng Shinsei. Tên tội phạm dường như được tăng cường năng lực của mình, qua những lời kể của nhân chứng mô tả hắn có đôi mắt đỏ viền, cơ bắp căng phồng, và làn da tím tái nơi các mạch máu dường như sắp vỡ ra. Trong khoảnh khắc, Katsuki lao mình đến hiện trường, anh ghi nhận tất cả thông tin được cung cấp cho mình.

Khi đến nơi, anh nhìn thấy những mảnh kính vỡ và một đống đổ nát. Lối vào của ngân hàng đã bị phá tan hoàn toàn, và Katsuki xông thẳng vào, để lại những người dân thường bị thương bên ngoài cho các anh hùng khác đang trên đường đến. Anh mất mười lăm phút để thổi bay tên tội phạm ra một bãi cỏ trống phía sau thành phố, bắt hắn mà không làm hư hại các tòa nhà xung quanh, anh giao hắn cho cảnh sát, rồi quay lại giúp đỡ công tác cứu hộ.

Đó là một con phố nhộn nhịp, nơi ngân hàng Shinsei tọa lạc, và nhiều người đi đường đã bị cuốn vào cuộc tấn công, cơ thể họ bị mắc kẹt dưới những mảnh vỡ rải rác. Sự chú ý của Katsuki dừng lại ở một tảng đá lớn, nơi có một bàn chân ló ra bên dưới.

Chiếc giày màu đỏ tươi. Màu đỏ chói lóa, với dây buộc đen và đế màu trắng ngà, bị dính đầy vết bẩn và bùn đất. Anh nín thở, vì anh nhận ra đôi giày đó ngay lập tức.

Katsuki lắc đầu. Không thể nào. Izuku đã biến mất khỏi Musutafu quá lâu rồi, không đời nào em lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Chàng trai tóc vàng nhanh chóng lật tảng đá ra, những cơ bắp như hét lên phản kháng vì sức nặng của nó. Cơn đau dữ dội xuyên qua cánh tay của anh—chắc chắn anh đã dùng quá sức khi chiến đấu với tên tội phạm trên không—nhưng anh chỉ cắn chặt môi, giữ đôi mắt trống rỗng. Không muốn để lộ nó trên khuôn mặt. Xung quanh anh còn có những anh hùng chuyên nghiệp trẻ tuổi khác đang nhìn.

Khi cuối cùng anh cũng nhấc được tảng đá ra, hình ảnh trước mắt khiến trái tim anh như ngừng đập.

Vì ngay đó, là cậu bé với đôi mắt xanh lục. Giờ em đã là một người đàn ông.

Thật kỳ lạ, hai thập kỷ—có thể thay đổi một người rất nhiều, nhưng cũng không thay đổi họ bao nhiêu. Midoriya Izuku vẫn giữ mái tóc xoăn xanh rêu đó, giờ đã rối bù, những ngọn tóc hơi sờn và xơ xác. Katsuki nhìn người kia chớp chớp mắt trong cơn mê, hé lộ đôi mắt xanh lục từng dõi theo anh mọi nơi khi còn nhỏ. Có thêm những nếp nhăn mới trên khuôn mặt, dấu hiệu rõ ràng của thời gian, nhưng vẫn còn đó những đốm tàn nhang mà Katsuki đã từng mơ về rất nhiều đêm liên tiếp, rải rác trên làn da hồng như những hạt đường.

Được bảo vệ bên dưới người Izuku là một đứa trẻ, không bị thương bởi tảng đá đè lên. Dĩ nhiên, ngay cả trong những khoảnh khắc như thế này, Izuku vẫn đang cứu người. Izuku—một thường dân không có quirk, người không biết cách làm ngơ với những người cần được giúp đỡ. Katsuki hẳn sẽ cười phá lên vào lúc đó, nếu như trái tim anh không đập dữ dội trong lồng ngực, nhấn chìm và lấn át mọi thứ âm thanh xung quanh thành một mớ hỗn loạn.

Người đàn ông tóc xanh bối rối ngẩng đầu lên nhìn Katsuki.

"Ka- Dynamight?"

Kacchan.

"Chào."

Katsuki không thể nào ngừng nghĩ về Izuku.

Từ khoảnh khắc anh phát hiện ra Izuku dưới đống đá, mọi thứ diễn ra như một làn sương mờ ảo.

Dường như, Izuku chỉ là một người qua đường và đã nhận ra tảng đá đang rơi, chỉ còn cách vài phân là đập trúng đứa trẻ phía dưới. Không suy nghĩ gì, em lao tới và che chắn cho đứa bé bằng cánh tay của mình, gần như chôn vùi cả hai dưới đống đổ nát. Đứa trẻ không bị thương gì, còn Izuku thì được đưa vào bệnh viện vì có thể bị gãy xương.

Trong suốt quá trình ghi lại lời khai, Katsuki không nói một lời nào với em.

Giờ đây, anh đang lật xem hồ sơ vụ án, nhìn chằm chằm vào số điện thoại và địa chỉ mới ghi trên thông tin cá nhân của Izuku. Từ rất lâu rồi, cậu bé với đôi mắt xanh chỉ còn là một ký ức, không thực đến mức Katsuki đã coi sự tồn tại ấy như một điều gì đó trừu tượng. Như trôi tuột qua từng kẽ tay, giống như bàn tay mà anh đã không nắm lấy bên dòng sông năm xưa. Bây giờ, khi biết rằng Izuku đã trở lại, ngay trong thành phố và trong tầm với, khiến anh nghẹt thở.

Tội lỗi không phải là thứ dễ dàng mất đi theo thời gian. Nó chỉ ngày càng trở nên nhức nhối, phát triển dưới làn da khi năm tháng trôi qua. Nó là một con dao cắm sâu vào da thịt đến mức khiến anh lạc lối. Katsuki không còn biết đào nó ở đâu ra.

Anh xem hồ sơ vụ cướp một lúc, rồi ngay sau đó anh chạy đến căn hộ của Izuku, nhịp tim anh rối loạn đập mạnh trong từng mạch máu. Khi cánh cửa mở ra và đôi mắt xanh kia nhìn lại anh, chúng mở to đầy bất ngờ và trái tim Katsuki lại vỡ vụn thêm một lần nữa.

"Làm sao cậu—"

"Tao đang xem hồ sơ vụ cướp. Trong đó có thông tin của mày." Katsuki giải thích, giọng anh nghe như một tiếng gào thét chói tai trong tai mình. Anh đưa tay lên điều chỉnh máy trợ thính. "Tao biết, điều này hoàn toàn không hợp pháp. Tao chỉ cần... gặp mày. Nếu mày cảm thấy không thoải mái, tao có thể rời đi ngay bây giờ. Tao sẽ không quay lại nữa."

Khoảnh khắc im lặng dường như kéo dài, rồi từ từ, ánh mắt của Izuku dịu lại, sự bối rối biến thành một thứ gì đó dịu dàng hơn.

"Kacchan," em khẽ gọi. Nghe lại biệt danh đó, đắm chìm trong kỷ niệm tuổi thơ, khiến lồng ngực Katsuki như bị siết chặt. Kacchan, không phải Dynamight.

"Cậu không nên để người khác biết rằng cậu đã tìm đến tớ bằng cách này. Cậu sẽ gặp rắc rối đấy."

"Mày vẫn không thay đổi gì cả, đúng không?"

"Tớ đã trưởng thành rồi," Izuku nói, nụ cười của em vẽ nên một nét gì đó u buồn, "và cậu cũng vậy. Vào đi."

Căn hộ của em hoàn toàn khác với căn hộ của Katsuki, chúng tràn ngập sắc xanh nhạt và xanh cây xô thơm, với những chi tiết trang trí ấm áp, cùng những bức ảnh và tranh nghệ thuật được gắn khắp nơi. Nó nhỏ nhưng ấm cúng, có dấu hiệu của một không gian sống—giấy tờ vương vãi trên bàn ăn, bát đĩa còn để trong bồn rửa, và một chiếc máy khuếch tán tỏa hương sả chanh khắp nơi. Trong khi đó, căn hộ của Katsuki quá rộng đối với một người ở. Đơn sắc, tối giản. Anh chỉ treo một vài bức ảnh của đội và đồng nghiệp của mình, nhưng không gian thừa vẫn còn trống rất nhiều.

"Mày trở về bao lâu rồi?"

"Mới chỉ vài tháng thôi." Izuku trả lời, đặt hai tách trà gạo lên bàn. "Tớ tìm được công việc lương cao hơn ở đây, nên tớ mới quay lại."

Lần cuối cùng Katsuki nghe về gia đình của Izuku là hai mươi năm trước, ngay trước khi vào cấp ba. Mitsuki đã nói với anh rằng họ sẽ chuyển đến Kansai, và từ đó anh không gặp lại họ nữa.

"Mày đang làm nghề gì?"

"Tớ là kỹ sư cấp cao tại một công ty hỗ trợ. Cậu đã nghe về Fujitsu chưa?"

"À, đó là nơi Hatsume làm việc."

"Cậu quen Mei à?!"

"Tụi tao học cùng khóa." Katsuki đáp, nhấp một ngụm trà, "con nhỏ đó điên thật."

"Điên theo cách tuyệt nhất," Izuku thêm vào với một nụ cười rạng rỡ, ngồi xuống cạnh anh trên ghế sofa. Trong khoảng cách gần này, Katsuki để ý đến những điểm mới trên cơ thể Izuku mà trước đó anh chưa nhận ra—đôi chân săn chắc, bờ vai em rộng hơn, và những quầng thâm dưới mắt. Trông em có vẻ ổn hơn so với lúc được Katsuki cứu, nhưng khắp cơ thể vẫn còn những vết xước trên da và một miếng băng quấn quanh đầu gối trái.

"Vết thương của mày thế nào rồi?"

"Chúng đang hồi phục rất tốt. Quirk chữa trị ngày nay phát triển tiên tiến thật." em suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Còn cậu, Kacchan?"

"Vẫn vậy thôi." chàng trai tóc vàng cộc lốc đáp, khuôn mặt ửng đỏ khi không thể kiểm soát cảm xúc trước sự gần gũi của họ.

"Anh hùng số một, hả. Cậu thực sự đã đạt được ước mơ mà cậu từng nói hồi nhỏ."

Katsuki không biết phải nói gì với điều đó. Đó không chỉ là giấc mơ của anh—mà đó là giấc mơ của cả hai. Một ký ức mờ nhạt về hai cậu bé đi dọc con suối, hát theo một bài hát tự chế về Cơ quan Anh hùng Bakugou lướt qua tâm trí anh. Lồng ngực anh thắt lại.

"Tớ nhìn thấy khuôn mặt cậu ở khắp nơi," Izuku tiếp tục trêu, "và bây giờ tớ được thấy cậu trong nhà của mình. Thật điên rồ. Mà này, sao cậu lại muốn gặp tớ?"

"Chỉ là—" Katsuki nghẹn lời, không thể đối diện với ánh mắt của người kia, "tao đã không thấy hay nghe tin gì về mày trong suốt một thời gian dài. Nên khi biết mày trở lại, tao nghĩ chúng ta có thể—tao không biết nữa, gặp gỡ và hàn huyên chăng?"

Izuku mỉm cười nhẹ nhàng, "Nghe hay đấy."

Katsuki không khỏi chú ý đến sự trống vắng trong căn phòng. Anh hỏi, "Mày không sống cùng dì à?"

Có một khoảng dừng ngắn ngủi khi mắt Izuku ánh lên vẻ buồn bã, và Katsuki biết mình đã nói sai điều gì đó. Nỗi lo âu tràn ngập trong từng mạch máu anh, Izuku cắn môi, khẽ đáp, "À, bà ấy mất cách đây hai năm trước rồi."

Trái tim Katsuki thắt lại, những ký ức về người phụ nữ lớn tuổi ùa về trong tâm trí anh. Những bữa tối với món katsudon, bàn tay mẹ hiền tỉ mỉ đắp chăn cho họ, hình ảnh Izuku phản chiếu trong đôi mắt bà.

"Chết tiệt, tao thực sự xin lỗi—"

"Không có gì phải xin lỗi cả. Chuyện đó đã qua lâu và giờ tớ cũng ổn hơn rồi." Izuku nhanh chóng đáp lại, nở một nụ cười đau đớn. "Ba mẹ cậu sao rồi?"

"Họ đã nghỉ hưu." Katsuki trả lời một cách cẩn trọng. "Chuyển ra ngoại ô cách đây một thời gian."

"Có lẽ chúng ta nên tụ họp vào một ngày nào đó."

"Có lẽ vậy."

Càng nói chuyện, Katsuki càng cảm thấy đầu mình như một bãi chiến trường. Quá khứ và hiện tại đối đầu nhau, xung đột dưới làn da anh. Ngồi bên cạnh anh là cậu bé năm xưa, nhưng đồng thời cũng là một người đàn ông hoàn toàn khác. Thật khó để theo kịp sự thay đổi này, khi Katsuki vẫn còn mắc kẹt trong những sai lầm của quá khứ.

Cảm giác như khi Izuku rời khỏi Musutafu năm ấy, em đã mang theo một phần của Katsuki. Và Katsuki không biết liệu mình có thể lấy lại được nó hay không.

Anh kể với bác sĩ tâm lý của mình về Izuku.

Cảm xúc rối rắm như những sợi dây điện chằng chịt, sắc bén như những lưỡi dao. Thật khó để tháo gỡ từng mảnh và nối chúng thành một thứ gì đó mạch lạc mà không tự làm đau mình, nhưng Katsuki vẫn cố gắng. Anh đã gặp bác sĩ Yukio được hai năm và đủ tin tưởng để thảo luận về những vấn đề mà anh không bao giờ nhắc đến với ai. Đến một lúc nào đó, Katsuki cảm thấy mệt mỏi với việc sống mỗi ngày như thể đang mang một gánh nặng không thể nào nhúc nhích trong lồng ngực. Nó không bao giờ rời đi, nhưng việc nói ra những lời đó, ít nhất, khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Tôi đã gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình," anh nói khẽ, "người mà tôi...từng bắt nạt."

"Mọi chuyện như thế nào?"

"Tôi đã cứu cậu ấy trong một cuộc tấn công của tội phạm. Sau đó tôi đến tìm cậu ấy ở căn hộ. Cậu ấy bảo rằng đã chuyển về đây được vài tháng rồi."

"Và điều đó khiến cậu cảm thấy như thế nào?"

"...Tôi không biết. Tôi thực sự rất bối rối. Cảm giác vừa quen thuộc, lại vừa khác biệt."

"Kể cho tôi nghe thêm đi, Bakugou-san. Giống ở chỗ nào và khác biệt ở chỗ nào?"

Katsuki đưa những ngón tay thô ráp lên tóc, kéo mạnh da đầu. Rất khó để diễn đạt cảm xúc của chính mình. Trên thế giới này không có đủ từ ngữ để mô tả nhịp tim run rẩy, những cơn rung chuyển dưới làn da. Áp lực trong lồng ngực anh chìm xuống như một tảng đá rơi vào đại dương không đáy.

"Giống ở chỗ—tôi nhìn thấy cậu ấy và nhớ về khu rừng nơi chúng tôi từng chơi đùa khi còn nhỏ. Tôi nhớ những con bướm chúng tôi đã cố bắt mà không thành. Tôi nhớ dòng sông và... cái bàn tay chết tiệt mà tôi đã không nắm lấy."

Yukio bóp nhẹ vai anh một cách an ủi, chỉ khi đó Katsuki mới nhận ra có những giọt nước mắt đang rơi từ mắt mình. Anh cảm thấy thật thảm hại trong bộ dạng này—người anh hùng số một bị giam cầm trong một phòng khám tâm lý, với những cảm xúc như đàn chim di cư vỡ òa bay khỏi lồng ngực.

"Và khác ở chỗ... chúng tôi đã thay đổi. Tôi đã sống hai mươi năm mà không có cậu ấy bên cạnh, và cậu ấy cũng đã sống hai mươi năm mà không có tôi. Có một khoảng cách nào đó mà tôi cảm thấy rất khó để lấp đầy."

"Việc cảm thấy như vậy là hoàn toàn bình thường." Yukio trấn an, và Katsuki nhìn qua hàng mi ướt đẫm nước mắt bắt gặp đôi mắt hiền từ của cô, trái tim anh thắt lại. "Lịch sử giữa hai người từng có thật phức tạp. Việc gặp lại nhau chắc chắn sẽ gợi lên những cảm xúc phức tạp này."

"Tôi chưa bao giờ muốn cảm thấy như thế này." anh tức giận, nắm chặt tay thành nắm đấm.

"Chúng ta không thể kiểm soát cảm xúc của mình," cô nhẹ nhàng nói, "nhưng chúng ta có thể kiểm soát cách phản ứng. Cậu có muốn gặp lại cậu ấy không?"

Katsuki nghĩ về cậu bé có đôi mắt xanh lục, đôi tay nhỏ bé nắm chặt chiếc vợt bắt bướm, lạc trong khu rừng tràn ngập những đôi cánh nhiều màu sắc. Rồi anh lại nghĩ về người đàn ông có đôi mắt xanh, kỹ sư hỗ trợ từ Fujitsu, người có mẹ đã qua đời vào hai năm trước, người nhấm nháp tách trà genmaicha trong căn hộ có mùi sả. Deku, Izuku.

"Tôi không biết." anh trả lời.

"Vậy thì tôi nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để cậu biến điều này—thứ mà cậu đang gặp khó khăn để vượt qua—thành một hành động thực tiễn."

"Tôi không thể- gặp cậu ấy với cái cớ là để tìm kiếm sự tha thứ."

"Chuộc tội không phải là tìm kiếm sự tha thứ từ người khác." Yukio giải thích. "Quyết định tha thứ nằm ở cậu ấy. Nhưng còn cậu thì sao, Bakugou-san? Trong những năm qua, cậu là anh hùng hoạt động nhiều nhất trong các nhiệm vụ liên quan đến những nạn nhân không có quirk. Cậu đã quyên góp rất nhiều cho các tổ chức hỗ trợ người không có quirk. Cậu có thể tha thứ cho chính mình không?"

Katsuki nghẹn lời. Anh không biết phải nói gì. Trong im lặng, Yukio tiếp tục, "Cậu còn nhớ bài tập mà chúng ta đã làm không? Khi tôi bảo cậu viết một lá thư."

Anh nhớ. Cô đã yêu cầu anh viết ra những điều mà anh muốn nói với Izuku, rồi đọc chúng cho cô trong một buổi trị liệu. Đó là một trong những việc khó khăn nhất mà Katsuki từng phải hoàn thành—xé toạc trái tim mình ra trên những trang giấy, rồi trao những mảnh vỡ đó cho Yukio để cô diễn giải. Nhưng việc diễn đạt những cảm xúc đó bằng lời cũng đem lại một cảm giác giải tỏa, giống như tháo gỡ một trong những sợi dây rối trong đầu anh. Anh gật đầu.

"Có lẽ cậu nên cân nhắc việc đọc nội dung của lá thư đó cho cậu ấy nghe."

"Tôi không thể làm điều đó được."

"Không cần phải đọc từng từ một. Chỉ cần ý chính là đủ rồi. Cậu không thể giam giữ cảm giác tội lỗi này mãi trong lòng được."

Yukio ấn ngón tay mạnh hơn vào miếng đệm vai của Katsuki, ra hiệu cho anh ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của cô.

"Nếu điều đó giúp cậu có thêm động lực, hãy nghĩ rằng cậu nợ cậu ấy một lời giải thích. Nhưng thực ra, Bakugou-san, cậu đang nợ chính bản thân mình."

Katsuki đắm chìm vào dòng suy nghĩ.

Anh đã lấy lá thư ra, đọc từng từ cho đến khi những chữ kanji như khắc vào phía sau mí mắt. Anh đã cân nhắc việc đọc nó như một kịch bản, rồi lại cân nhắc việc xé nát tờ giấy thành từng mảnh. Mọi thứ dường như quá nhiều, nhưng đồng thời dường như cũng chẳng đủ.

Khi anh đến căn hộ của Izuku lần thứ hai trong tuần, anh được chào đón bởi mùi sả đặc trưng. Izuku ngước đôi mắt xanh lục của mình lên nhìn anh, em trông rất bối rối. Bên ngoài, mưa lớn như trút nước, từng giọt mưa rơi xuống mặt đất như đá. Những đám mây giông và tia chớp phản chiếu như những cảm xúc hỗn loạn trong lòng Katsuki.

"Tao cần nói với mày điều này." anh bắt đầu, một mớ cảm xúc hỗn loạn và nhịp tim anh đập mạnh như loài chim ruồi. Những câu từ trong bức thư mà anh đã đọc và vò nát liên tục hiện lên ngẫu nhiên trong đầu. Sự thật là anh không biết bắt đầu từ đâu, anh chỉ biết rằng anh cần nói với Izuku.

"Kacchan?"

Katsuki đã gặp rất nhiều cơn ác mộng. Anh không kể chúng với ai ngoài Yukio, nhưng chúng là điều không thể tránh khỏi trong công việc của anh. Những trận chiến đã cướp đi quá nhiều sinh mạng, từng cái chết như khắc họa nghĩa trang trong đầu anh. Nhưng dù sao, điều ám ảnh anh nhất vẫn là những năm trung học. Anh thường mơ về cậu bé có đôi mắt xanh lục. Xô cậu bé ấy vào tủ đồ, đốt cháy da thịt cậu bằng những vụ nổ. Nói rằng cậu ấy vô dụng khi không có quirk, và khuyên cậu ấy nên nhảy xuống từ mái nhà.

"Mày là điểm yếu của tao." Katsuki thở ra, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. "Khi biết mày không có quirk, tao nghĩ mày nên đứng dưới thấp kém hơn tao. Nhưng rồi, tao lại cứ có cảm giác mày ở trên tao."

Izuku mở to mắt, miệng em há hốc. Tiếng duy nhất mà Katsuki nghe thấy là nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực và tiếng ù tai dai dẳng, thứ âm thanh luôn hiện diện trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời anh.

"Tao ghét điều đó kinh khủng. Tao không thể chịu nổi khi nhìn thấy mày. Tao không thể chấp nhận con người của mày. Nên tao đã đối xử với mày như địa ngục chỉ để quên đi việc tao nghĩ mày hơn tao."

Nước mắt bắt đầu đọng lại trong mắt Izuku. Vẫn là cậu bé mít ướt ngày nào, huh? Katsuki không có quyền nói bất cứ điều gì, vì chính anh thực sự cũng muốn khóc.

"Khi mày rời đi và tao vào U.A, lần đầu tiên trong đời tao phải đối diện với việc sống mà không có mày bên cạnh. Điều đó làm tao nhận ra rất nhiều điều, nhưng trên hết, tao nhận ra tao đã tệ hại đến mức nào. Và tao vẫn là một thằng khốn nạn."

"Kacchan—"

"Tao không nói điều này để mày tha thứ cho tao. Tao nói điều này vì tao cần mày biết rằng tất cả những lời khốn nạn tao nói ra đều bắt nguồn từ sự yếu đuối của tao, không phải của mày. Mày không có quirk nhưng mày lại là người mạnh mẽ nhất mà tao biết. Những điều tao làm với mày không định nghĩa con người mày. Nó định nghĩa con người tao. Vì vậy... tao xin lỗi vì tất cả, Izuku."

Izuku nấc lên – nghẹn ngào và đau đớn, phá tan bầu không khí như mảnh thủy tinh vỡ - và Katsuki cắn chặt môi để ngăn nước mắt rơi.

"Kacchan, tớ đã tha thứ cho cậu từ lâu rồi."

"Không, Izuku, điều này không—"

"Im đi mà." Izuku ngắt lời, em giơ tay ra và Katsuki loạng choạng ngã vào trong vòng tay ấy. Cái chạm này khiến toàn bộ cơ thể anh như bốc cháy.

"Tớ có quyền quyết định mình sẽ tha thứ cho ai." chàng trai tóc xanh nói, khiến Katsuki nhớ đến Yukio. "Cảm ơn vì đã nói với tớ tất cả những điều này. Chắc hẳn cậu đã rất khó khăn."

"Đây không phải là về tao."

"Tớ biết. Nhưng tớ nói thật đấy, tớ đã tha thứ cho cậu." giọng Izuku nhẹ nhàng, sự dịu dàng ấy như một cơn đau âm ỉ bên trong lồng ngực Katsuki. "Tớ vẫn luôn dõi theo cậu, Kacchan. Cơ quan của cậu có tỷ lệ tuyển dụng người không có quirk cao nhất. Cậu là một trong số ít anh hùng chuyên nghiệp đã vận động chống lại sự phân biệt đối xử với người không có quirk. Cậu đã giúp giải cứu những trẻ em không có quirk bị buôn bán. Đây là cách cậu chuộc lỗi, đúng không?"

Anh cảm thấy như điều này sẽ không bao giờ đủ, nhưng Katsuki không nói ra điều đó. Izuku tiếp tục, một nụ cười mỏng manh nở trên môi, "Tớ không thể diễn tả được điều này có ý nghĩa như thế nào với tớ. Khi quay trở lại đây, tớ đã rất sợ hãi. Nhưng thật tuyệt khi được nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đặc biệt khi đó là cậu."

Katsuki ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Izuku, một tia hy vọng lóe lên trong lồng ngực anh.

"Chúng ta có thể bắt đầu lại không, Kacchan?"

"Được."

Học lại cách làm bạn với ai đó quả là một điều kỳ lạ.

Người ta đã lâu lắm rồi không thấy Katsuki xây dựng lại một tình bạn từ con số 0, ngoài những lần gặp gỡ với các anh hùng tại các buổi gala hoặc khi có nhân viên mới thỉnh thoảng được thuê. Anh vẫn gặp lại các bạn học cũ, dù các cuộc tụ họp đã ít dần qua năm tháng. Ai cũng quá bận rộn, kể cả anh. Vì thế, nói thẳng là anh không biết bắt đầu lại với Izuku như thế nào.

Izuku là người nhắn tin cho anh trước. Em hỏi thăm về một ngày của Katsuki và gửi những thứ gợi nhớ về thời thơ ấu của họ. Những chiếc máy gacha đồ chơi anh hùng mà họ từng chơi, tiệm bánh góc phố đã tồn tại từ khi họ sinh ra. Izuku cũng chia sẻ những mẩu chuyện nhỏ về cuộc sống của mình, từ những câu chuyện hài hước về công việc đến hình ảnh của những chú mèo hoang mà em tình cờ gặp trên đường.

Izuku kể cho Katsuki về sở thích của mình. Ví dụ như em thích vẽ tranh, và điều đó giải thích cho những bức tranh treo đầy trên tường nhà em. Izuku vẫn là một fan cuồng của các anh hùng và sưu tập các sản phẩm liên quan. Vào thời gian rảnh rỗi, hoạt động yêu thích của em là xem phim.

Sau đó Katsuki nhận ra ngoài công việc, anh chẳng còn gì khác. Trước đây, anh từng chơi trống nhưng ban nhạc đã không gặp nhau hơn một thập kỷ. Anh thậm chí không nhớ lần cuối cùng mình leo núi, một việc từng mang lại cho anh sự bình yên là khi nào. Katsuki vẫn tập thể dục để giữ dáng, nhưng đó là vì công việc chứ không phải vì anh thực sự thích nó.

So với tất cả những bức ảnh của Izuku, Katsuki cảm thấy mình chẳng có gì thú vị để chia sẻ.

Một ngày nọ, anh quyết định gửi một bức ảnh về bữa tối của mình.

Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là thịt lợn xào gừng với cơm, kèm theo nanohana và súp miso còn thừa. Nấu ăn là một trong những điều không thay đổi trong cuộc sống của Katsuki. Nó cho phép anh kiểm soát những gì anh nạp vào cơ thể. Hơn nữa, việc thái và khuấy nguyên liệu có tác dụng gì đó khiến anh rất thư giãn, giúp anh quên đi công việc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Từ: Izuku

wow, Kacchan, trông món đó tuyệt vời quá!!!

Từ: Katsuki

tch, cũng không có gì đặc biệt

Từ: Izuku

tớ không thể tự làm được món như thế này đâu

Từ: Katsuki

chỉ là xào thịt lợn và rau thôi mà, có gì khó chứ?

Từ: Izuku

cậu sẽ ngạc nhiên đấy. tớ đã làm cháy nhà ở chỗ cũ khi cố gắng nấu ramen

Từ: Katsuki

mày đang đùa à?

Từ: Izuku

tớ ước là tớ đang đùa

Từ: Izuku

liệu một ngày nào đó cậu có thể nấu ăn cho tớ không?

Từ: Katsuki

điều đó còn tùy thuộc vào mày. Mày vẫn còn thích katsudon chứ?

Và thế là họ tìm thấy mình ở căn hộ của Katsuki vào một tối thứ Sáu, mùi thịt lợn chiên tỏa ra khắp bếp. Sau nhiều năm không làm katsudon, Katsuki ngạc nhiên khi thấy công thức nấu món này lại dễ dàng như vậy, từ việc đánh trứng đến chiên thịt. Izuku tò mò đứng nhìn trên bếp như thể Katsuki đang nấu ăn là hiện tượng thú vị nhất thế giới.

"Tớ ngạc nhiên là cậu không nhúng nó vào ớt bột đấy." Izuku bình luận. Katsuki chỉ ậm ừ. Một phần là vì cân nhắc đến khẩu vị của Izuku, nhưng sự thật là gần đây anh đã cắt giảm gia vị. Những thứ đó khiến anh bị ợ nóng.

Izuku hết lời khen ngợi món ăn của Katsuki. Cách mắt em sáng lên khiến bụng Katsuki cảm thấy lạ—những cơn thắt chặt và cảm giác bối rối.

"Một ngày nào đó cậu phải dạy tớ cách làm món này đấy nhé!"

Và thế là, việc nấu ăn hàng tuần ở bếp của Katsuki bắt đầu. Izuku gửi cho anh những công thức nấu ăn mà em muốn thử, và Katsuki sẽ hướng dẫn chàng trai tóc xanh nấu ăn trong khi hét vào mặt em ấy rằng không được phá hỏng bếp.

"Có thằng điên nào lại cầm dao như vậy đâu!"

"Tớ sẽ cho cậu biết rằng bạn cùng phòng đại học của tớ đã làm vậy—không, Kacchan, đừng giết tớ! Họ sẽ biết là cậu làm đó!"

Ở tuổi ba mươi lăm, Izuku vẫn khiến Katsuki cảm thấy như mình mới mười lăm tuổi. Có điều gì đó rất... tự nhiên về cách họ xây dựng lại tình bạn. Cảm giác như sống lại tuổi trẻ, điều mà anh không nghĩ là có thể ở độ tuổi ba mươi, biến một hoạt động bình thường như nấu ăn thành thứ anh thực sự háo hức. Trong thời gian rảnh, anh thậm chí còn lướt web để tìm các công thức thân thiện phù hợp với Izuku, hoặc ít nhất họ nói đùa như vậy.

Ngược lại, Izuku đưa Katsuki đến một hoạt động mà em yêu thích—vẽ tranh. Họ không đi học ở bên ngoài vì Katsuki có thể sẽ bị nhận ra và bị quấy rối bởi đám đông. Thay vào đó, Izuku biến phòng khách của mình thành một xưởng vẽ, với giá vẽ và tranh được đặt sau ghế sofa, nơi bàn ăn được đẩy sang một bên. Chàng trai tóc xanh kẹp tóc lên bằng một chiếc băng đô, và lúc này, Katsuki có thể nhìn rõ những nếp nhăn trên trán em, những chồi râu mọc dọc theo quai hàm. Đôi mắt sáng và chiếc tạp dề em đang mặc đối lập hẳn với những dấu hiệu của tuổi tác, tạo nên một hình ảnh đáng yêu đến mức Katsuki không muốn thừa nhận.

Thực ra, Yukio đã từng khuyên Katsuki thử vẽ tranh, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến những lời khuyên của cô ấy. Anh không thể tin rằng phải đến khi gặp Izuku anh mới thử làm điều này.

"Mày quyết định vẽ cái quái gì bằng cách nào thế?"

"Khi tớ mới bắt đầu, tớ chỉ tái tạo những vật thể hoặc phong cảnh mà tớ thích. Cậu có thể thử như vậy! Sẽ dễ dàng hơn khi hình dung những gì cậu muốn tạo ra theo thời gian."

Katsuki dừng lại để nghĩ về một hình ảnh mà anh thích để vẽ. Vì một lý do nào đó, mái tóc và đôi mắt màu xanh lá cây của Izuku lại hiện lên trong đầu anh, và anh phải chống cự cơn đỏ bừng đang dần lộ rõ trên khuôn mặt mình. Anh không định nói với Izuku điều đó, nên anh quyết định lấp đầy toàn bộ canvas bằng màu xanh lá trước. Cụ thể là màu xanh lá cây xô thơm, hoặc ít nhất là theo nhãn trên tuýp màu nói vậy. Mỗi nét vẽ đều vụng về và lúng túng, nhưng lại có gì đó rất thư giãn. Những ngón tay chai sạn cuốn quanh chiếc cọ, dặm màu và trải chúng lên giấy, một động tác quen thuộc làm tâm trí anh tập trung vào khoảnh khắc hiện tại. Trong những phút dài này, Katsuki quên hết công việc.

Anh chấm thêm một ít màu pastel vào nền—xô thơm xen lẫn với những đợt sóng của màu xanh thông sẫm bằng phấn màu. Izuku nhìn qua vai, cố đoán xem Katsuki đang vẽ cái gì.

"Đó là một cánh đồng sao? Với những bông hoa dại à?"

Thực ra, Katsuki đang nghĩ về những con bướm, nhưng cũng gần giống vậy.

"Lo chuyện của mình đi." anh càu nhàu đáp lại.

Để trả đũa, Izuku quẹt cọ dính màu lên má Katsuki, để lại một vệt vàng trên làn da anh.

"Tao sẽ giết mày!" Katsuki gào lên, đuổi theo Izuku quanh căn hộ. Những tiếng cười rộn ràng cắt ngang bầu không khí, và nếu hàng xóm của em không biết rõ điều đó, có thể họ nghĩ rằng họ đang sống cạnh một đám thanh thiếu niên. Katsuki tiếp tục thoa thêm màu lên mặt, cánh tay và tạp dề của Izuku, nhuộm người Izuku xanh hơn sắc xanh trong những giấc mơ của mình.

Kế bên Katsuki, bức tranh của Izuku dần hoàn thành. Nó trông giống một tác phẩm nghệ thuật từ một phòng triển lãm—những hình dạng bầu dục màu vàng chanh miêu tả một loài hoa mà Katsuki không thể nhớ tên, với vành hoa được vẽ bằng những nét rực rỡ màu cam tuyệt đẹp. Những sắc thái ấm áp này được bổ sung bởi màu xanh của thân và lá hoa, rất giống màu mắt của Izuku.

"Bức tranh của mày khiến cho bức tranh của tao trông như rác rưởi vậy."

"Tớ nghĩ cậu làm rất tốt trong lần thử đầu tiên đấy, Kacchan."

"Rốt cuộc những bông hoa đó là gì vậy?"

"Chúng là hoa thủy tiên vàng." Izuku trả lời, "Tượng trưng cho sự tha thứ."

Katsuki không biết họ đã chuyển từ những bữa tối hàng tuần sang gặp nhau gần như mỗi ngày như thế nào. Đã vài tháng trôi qua kể từ lần xin lỗi dưới cơn mưa, và những buổi tối sau khi tuần tra giờ đây trông như thế này—má đỏ bám đầy màu vẽ, những đêm xem phim và những bữa ăn do chính tay họ nấu. Mảnh sáng ấm áp và an lành này đối lập hoàn toàn với những tàn khốc trong công việc của anh. Nó khiến anh nghẹt thở, ngay cả sau cả một thập kỷ, khi biết mình có thể là một con người khác ngoài danh hiệu anh hùng chuyên nghiệp Dynamight.

Khi Katsuki đi gặp bạn bè tại buổi tụ tập nửa năm một lần, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Có một niềm vui, phấn chấn trong từng bước đi và điều đó không qua được mắt Mina.

"Trông cậu rất hạnh phúc." cô ấy nói. Tim Katsuki vẫn đập bình thường trong lồng ngực—đúng vậy, nhưng anh không biết liệu anh có xứng đáng với điều đó không.

Vào sinh nhật lần thứ ba mươi sáu của Katsuki, Izuku đưa anh đi leo núi.

Đứng ở độ cao 3.015m là Tateyama, một trong ba ngọn núi linh thiêng ở Nhật Bản. Katsuki đã leo núi ở đây từ khi còn học trung học, nhưng ký ức về chuyến đi này thì mơ hồ như những hình ảnh dưới nước. Anh dậy vào lúc bình minh để gặp Izuku tại ga tàu. Thực ra, họ có thể đi taxi—đó là một trong những tiện nghi mà tiền bạc của người trưởng thành có thể mang lại—nhưng có điều gì đó rất trẻ trung về việc đi đến vùng nông thôn bằng tàu hỏa, với đôi mắt còn ngái ngủ và một người bạn bên cạnh. Katsuki không thể nhớ anh đã đánh mất niềm đam mê leo núi từ khi nào—hoặc nhiều thứ khác, nhưng khi anh nhìn ra cửa sổ, những cánh đồng xanh mướt lướt qua, trái tim anh bay bổng. Đây là cảm giác mà anh nghĩ rằng đã mất đi theo dòng chảy của thời gian.

Khác với núi Phú Sĩ, Tateyama yên tĩnh hơn nhiều. Vì là ngày trong tuần, chỉ có vài người dân địa phương đi dạo ở quanh con đường mòn. Tuy nhiên, Katsuki vẫn cúi đầu dưới mũ của mình. Đôi khi anh không thể không tự hỏi cảm giác rời khỏi nhà mà không lo lắng bị nhận ra là như thế nào. Trên đầu họ, bầu trời mùa xuân trong xanh như ngọc. Ánh sáng mặt trời phủ lên mặt đất, chiếu rọi những cánh đồng cỏ bằng màu vàng óng. Đó là một buổi sáng tuyệt đẹp.

"Thực ra, tớ đã không leo núi từ rất lâu rồi." Izuku than thở khi họ bắt đầu lê bước trên con đường mòn.

"Tao cũng vậy."

"Thật sao? Cậu rất thích nó khi chúng ta còn nhỏ, và tớ nhớ cậu đã nói leo núi là sở thích của cậu trong một cuộc phỏng vấn cách đây nhiều năm. Tớ xin lỗi vì đã cho rằng—"

"Không, chỉ là- tao quá bận bịu với công việc. Không có thời gian cho nó."

Cho nhiều thứ khác, Katsuki không nói.

Izuku gật đầu hiểu biết. "Công việc của cậu thật nặng nhọc."

Một cơn gió thổi qua, làm rối tung mái tóc của Izuku. Cơn đau ở khớp của Katsuki bắt đầu gia tăng với thời tiết lạnh, nhưng anh kiềm chế, không để nó phá hỏng sự yên tĩnh giữa họ.

"Cậu có kế hoạch gì khác cho sinh nhật của cậu không?"

"Sinh nhật không phải là chuyện gì lớn," Katsuki nói với một cái nhún vai, "nhưng tao đã ăn tối với bố mẹ tuần trước. Tao cũng sẽ gặp một số bạn học của tao vào thứ Sáu này. Cả đám đó đều là những thằng ngốc."

"Có phải là Red Riot và những người khác không?"

Trái tim của Katsuki đập rộn ràng. Vẫn thật kỳ lạ khi nghe bạn bè của anh được gọi bằng tên anh hùng ngoài công việc, nhưng Izuku không hề biết họ ngoài đời.

"Đúng vậy. Tụi nó muốn tổ chức một bữa nhậu nhẹt thả ga như thể gan của tụi nó có thể chịu đựng nổi."

Chàng trai tóc xanh cười một cách sảng khoái. Âm thanh của nó giống như tiếng chuông gió kêu leng keng.

"Trước đây tớ đã làm việc với Chargebolt. Cậu ấy là một anh chàng rất hài hước!"

"Mày đã gặp thằng Mặt Đần rồi sao?! Thằng đó thực sự như một thằng ngốc."

"Kacchan, đừng gọi bạn bè của cậu như vậy!"

"Tao làm vậy với tất cả mọi người. Tóc Chỉa, Mặt Đần, Mắt Gấu Trúc và danh sách còn rất dài."

"Vậy cậu sẽ gọi tớ là Deku à?" Izuku trêu chọc mà không có ý gì xấu. Nhiệt độ trong bụng Katsuki dâng lên khi nghe thấy cái tên đó—từng được nói với rất nhiều ác ý, nhưng giờ chỉ là sự trìu mến—anh búng ngón tay vào trán của Izuku để chống lại vẻ ửng hồng đang lan dữ dội lên má mình.

Khi họ trèo lên cao hơn, Katsuki có thể nhìn thấy thung lũng mà họ đã đi qua quanh co như một dòng sông phía sau họ. Những thảm cỏ xanh rậm rạp kéo dài vô tận trước mắt, những hình dạng núi điểm xuyết xung quanh, một số đỉnh còn phủ tuyết mặc dù thời tiết đã ấm áp hơn. Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Gần đến đỉnh, địa hình trở nên dốc hơn nhiều, hai bên được bao phủ bởi những viên đá lớn đòi hỏi họ phải bò qua bằng tay. Vào thời điểm này, khó có thể lờ đi cơn đau ở đầu gối, Katsuki thở ra một tiếng rên rỉ đau đớn khi leo lên một viên đá sắc nhọn. Ngay lập tức, Izuku xuất hiện bên cạnh anh, ánh mắt em sáng lên vì lo lắng. Katsuki co rúm người lại. Anh vẫn đang học cách không ghét sự quan tâm—thật khó để không làm vậy khi tâm trí của anh đã được lập trình để cảm nhận nó như một sự thương hại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Đau đầu gối." anh trả lời, cố giữ giọng nói của mình bình thản. "Không có gì to tát, tuổi già thôi."

Katsuki là một anh hùng chiến đấu và vận động cơ thể hàng ngày—một việc đơn giản như leo núi không nên gây ra nhiều đau đớn như vậy. Nhưng đồng thời, tuổi tác cũng giống như một cái cớ để biện minh. Ở tuổi ba mươi sáu, bạn vẫn nên có cả cuộc đời trước mắt. Bạn không nên thức dậy với những cơn đau cảm giác như đã ăn sâu vào khắp cơ bắp của bạn. Bạn không nên cảm thấy như bạn luôn đứng trên bờ vực của cái chết.

Izuku không nói gì khiến Katsuki rất biết ơn. Họ dành thời gian để bò lên những viên đá cuối cùng, trước khi cuối cùng lên đến đỉnh. Đứng trên đỉnh, Katsuki được chào đón bởi những cảnh đẹp tuyệt vời của những ngọn núi xung quanh. Gần đến mức chạm vào những đám mây, anh cảm thấy mình như đang bơi giữa bầu trời. Anh thậm chí còn nhìn thấy đỉnh của núi Phú Sĩ ở đằng xa. Một cảm giác gì đó như sự huy hoàng tràn ngập phổi anh, bơm đầy hơi ấm ngọt ngào vào máu của anh, và mặc dù cuộc leo núi vất vả, anh vẫn cảm thấy như mình có thể thở được. Ở đây, vũ trụ chính là thiên đường của anh.

Katsuki mỉm cười quay sang nhìn Izuku. Nhưng anh thấy rằng Izuku không nhìn vào cảnh vật—em ấy đang nhìn vào anh. Khoảng cách gần khiến anh hụt hơi, khi anh nhìn vào ánh mắt của Izuku—chúng long lanh, mờ ảo nhưng cuối cùng là khó đoán. Thế giới của Katsuki dừng lại khi đôi mắt xanh lướt xuống, dõi theo đôi môi của anh, và Katsuki không thể không nhìn vào đôi môi đỏ hồng của Izuku. Trong một khoảnh khắc im lặng, anh tự hỏi liệu đôi môi căng mọng đó có ngọt ngào như vẻ ngoài của chúng không.

Và sau đó, như phá vỡ sự thôi miên, Izuku nói, "Chúc mừng sinh nhật, Kacchan."

Sau khi làm lễ tại đền trên đỉnh núi, Izuku trải một chiếc thảm nơi họ ngồi để ăn bữa trưa. Khi miệng đầy cơm nắm, em đột nhiên hỏi, "Kacchan, cậu có đang hẹn hò không?"

Katsuki bị sặc, anh phun nước ra khắp mọi nơi. Điều đó khiến Izuku bật cười.

"Không, tao không hẹn hò! Tại sao mày lại hỏi tao điều đó?"

"Chỉ là tò mò thôi." Izuku nói, mặc dù Katsuki không thấy có gì đáng để tò mò cả.

"...còn mày thì sao?" Katsuki cẩn thận hỏi, gần như sợ phải biết câu trả lời.

"Tớ cũng không. Tớ dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình cho cậu." Nghe điều đó khiến trái tim anh đập mạnh, và anh cũng cảm thấy má mình ủng đỏ.

"Nhưng trước đây, những người bạn đời của cậu thế nào? Ý tớ là, nếu cậu cảm thấy thoải mái khi chia sẻ."

"Tại sao mày lại cho rằng tao đã từng hẹn hò?"

"Bởi vì cậu là Kacchan, đó là lý do tại sao. Người đàn ông quyến rũ đáng mơ ước nhất Nhật Bản." Izuku trêu chọc. Katsuki lầm bầm dưới hơi thở, khiến người kia bật cười.

Trái tim anh hoàn toàn tan chảy khi nghĩ rằng Izuku vẫn thấy anh hấp dẫn.

"Tao đã gặp một số người ở đây và ở đó. Nhưng chưa bao giờ là nghiêm túc. Lần cuối cùng tao hẹn hò là ba năm trước."

Katsuki không nói thêm rằng có lẽ tình yêu chưa bao giờ nằm trong số những lá bài của anh. Có quá nhiều thứ để mất khi bạn quan tâm đến một người. Katsuki biết điều đó—từ khi mới 4 tuổi, cậu bé với đôi mắt xanh đã trở thành điểm yếu lớn nhất của anh. Trong công việc, Katsuki cảm thấy mình quen thuộc với sự mất mát hơn là giữ ai đó bên cạnh mình.

(Nhưng có lẽ, là vì không ai khác có thể sánh bằng. Màu xanh lá đã thấm vào trái tim anh, nhuộm các van và mao mạch của anh với màu xanh viridia đến mức khó nhìn thấy bất kỳ điều gì hay ai đó khác ngoài sắc thái của đôi mắt xanh của Izuku.)

"Còn mày thì sao?"

"Tớ đã có hai mối quan hệ nghiêm túc, nhiều nhất là vậy. Chỉ là... tớ chưa gặp ai khiến tớ cảm thấy hoàn toàn đúng đắn, nếu cậu hiểu ý tớ."

Katsuki hiểu ý mà người kia muốn nói.

Tối đó, khi cả hai đã trở về nhà, Katsuki không thể gạt bỏ hình ảnh đôi môi của Izuku ra khỏi đầu mình, gần như chạm vào nhau, chỉ một lớp da mỏng giữa những trái tim đang đập. Có một cảm giác kéo căng trong lồng ngực khi anh nghĩ rằng đây là một trong những sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh đã có trong một thời gian dài. Nhưng thực sự thì còn hơn thế nữa. Những tháng vừa qua khi hàn gắn lại với Izuku đã khiến anh cảm thấy trẻ trung, nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn nhiều so với nhiều năm trước.

Hình ảnh ánh mắt của Izuku, có phần gần gũi lạ thường, lấp lánh trong đầu Katsuki, và một điều gì đó vỡ ra trong lồng ngực anh, ấm áp và đầy hy vọng—

Nhưng rồi anh nhớ lại. Đã có một thời điểm, nỗi đau đã được phản chiếu trong đôi mắt xanh lá đó. Bởi vì Katsuki đã đẩy Izuku vào tường, đốt cháy làn da của em bằng chính đôi tay của mình. La hét với em để em tự sát.

Sức nặng của tội lỗi lần nữa kéo anh trở lại với thực tại. Thực tại này, nơi anh không xứng đáng với thứ gì đó như tình yêu.

Thật buồn cười làm sao thế giới vẫn tiếp tục xoay vần bất chấp sự mất mát rõ ràng.

Trên đầu Katsuki, mặt trời lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng của nó trải dài qua thành phố. Từ xa, anh nghe thấy những âm thanh mờ ảo của giao thông, tiếng người trò chuyện ồn ào, một con chim hót líu lo bài ca của mùa hè. Mùi bánh nướng và thức ăn đường phố bay thoang thoảng trong không khí. Cảm giác nóng hầm hập đọng lại trên làn da anh như một lớp mồ hôi nhớp nháp.

Trên tay anh là một cậu bé đầy máu mà anh không thể cứu được.

Trụ sở nhận thông tin về cuộc tấn công của tội phạm muộn một phút. Khi anh gỡ đống đổ nát và lấy thi thể bên dưới, đứa trẻ đã ra đi rồi.

Là một anh hùng, cái chết luôn theo sát Katsuki. Nó tích tụ như một khối lượng trong lồng ngực anh, xích chân anh, bóp nghẹt cổ họng anh. Làm nghẽn phổi anh bằng chất lỏng như bùn khi các sự kiện của ngày trôi qua trong đầu anh. Anh đáng lẽ nên di chuyển nhanh hơn. Anh đáng lẽ nên chiến đấu mạnh mẽ hơn.

Là lỗi của anh vì đã để họ ra đi.

Katsuki nghỉ làm một tuần. Anh che giấu nỗi đau—sục sôi và âm ỉ trong bụng—bằng một khuôn mặt lạnh lùng, khi anh làm các thủ tục, thu thập các báo cáo của nhân chứng và làm giấy tờ. Ngay khi về nhà, anh đập mạnh đôi găng tay của mình vào tường.

Sức lực của cú đấm tạo ra một vết lõm trên bề mặt và dù vậy, Katsuki cảm thấy nó vẫn chưa đủ. Anh tiếp tục tung ra những cú đấm và quăng bất kỳ đồ vật nào gần đó—những giải thưởng anh nhận được tại buổi lễ anh hùng năm ngoái, bình hoa mà anh đã mua như một cố gắng tồi tệ để làm đẹp cho ngôi nhà của mình. Những hơi thở run rẩy thoát ra từ đôi môi anh và không khí bị ép ra khỏi phổi anh nhanh hơn tốc độ anh có thể hít vào. Đầu óc anh quay cuồng, da anh ướt đẫm mồ hôi, Katsuki thậm chí không nhận ra mình đang khóc. Anh không thể cảm nhận được khuôn mặt mình, nơi những giọt nước mắt chảy dài, và không nghe thấy gì ngoài tiếng ù trong tai. Anh kéo thiết bị hỗ trợ thính giác của mình ra, ném chúng ra sàn. Có máu trên tay anh nơi những mảnh kính đã cứa vào da và ngay cả vậy, điều đó cũng không đau đớn bằng việc ôm thi thể cậu bé trên tay.

Anh không biết mình đã ngồi khóc trên sàn bao lâu. Thế giới tan biến thành một đống màu sắc trừu tượng, và tất cả những gì Katsuki thấy là tương lai mà cậu bé sẽ không bao giờ có được. Buổi lễ tốt nghiệp trung học mà cậu ấy sẽ không bao giờ được tham dự, người yêu mà cậu ấy sẽ không bao giờ được ôm, những giấc mơ mà cậu ấy sẽ không bao giờ có thể đạt được. Chúng đã bị tàn phá, trong khoảnh khắc mà Katsuki đến quá muộn.

Đến một lúc nào đó, điện thoại của anh liên tục rung lên, tràn ngập cuộc gọi và tin nhắn từ đồng nghiệp và bạn bè. Katsuki tắt máy. Anh biết rằng cái chết của cậu bé có thể đã được đưa lên mọi bản tin. Truyền thông luôn khắc nghiệt và không bao giờ thiếu cơ hội để nhắc nhở Katsuki về những thất bại của mình. Bỏ lại đống lộn xộn mà mình đã gây ra, Katsuki lảo đảo về phòng ngủ và ngủ thiếp đi.

Khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Izuku đang đứng ở trước cửa nhà anh.

Katsuki nghĩ rằng anh hẳn đang mơ. Người đàn ông tóc xanh trông thật mềm yếu. Izuku không nhắc gì về những mảnh kính vỡ và đồ đạc bị hỏng trong phòng khách mà Katsuki chưa dọn dẹp.

"Kacchan, cậu có muốn đi đâu đó không?"

"Có."

Izuku đưa anh đến một ngọn đồi nhìn ra thành phố. Bên trái họ là một khu rừng dày đặc mà Katsuki nhớ đã từng chơi khi còn nhỏ. Đó là nơi họ đã đuổi bắt bươm bướm với những cái lưới trên tay. Người đàn ông tóc xanh trải một chiếc thảm picnic với chủ đề Ingenium trên cỏ và cảnh tượng đó khiến Katsuki khịt mũi.

"Tao không biết mày lại là fan của thằng Mắt Kính đấy."

"Tớ thực sự là fan của tất cả mọi người trong lớp của cậu."

"Đồ mọt sách."

"Câum đi."

Izuku bày ra những hộp bento mà em đã chuẩn bị, đầy ắp saba nướng và tamago trên cơm. Katsuki nhướn mày trước sự tiến bộ rõ ràng trong kỹ năng nấu ăn của em.

"Có vẻ như những lần mày đốt nhà bếp của tao đã có tác dụng."

Họ ăn trong im lặng. Giống như ngày hôm qua, thời tiết rất đẹp, mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời xanh biếc, chiếu sáng mặt đất bằng ánh sáng ấm áp của nó. Vào giờ này trong ngày, trời vẫn chưa quá nóng. Có một làn gió ấm áp lướt qua không khí, cuốn theo mép áo của Katsuki. Anh nhìn chằm chằm vào một nhóm trẻ con đang chạy quanh dưới chân đồi, những ngọn cỏ kêu lạo xạo dưới chân chúng.

Cuộc sống thực sự vẫn tiếp tục.

Izuku kiên nhẫn và không ép Katsuki phải nói bất cứ điều gì. Em chỉ đề nghị đồng hành mà không có sự phán xét nào. Nhưng có điều gì đó đang dâng lên trong lồng ngực Katsuki—lắng đọng trong các đốt xương sườn, chạm vào đáy phổi bị bầm tím. Chúng đang đe dọa vỡ ra, thoát ra khỏi cổ họng anh. Lần đầu tiên trong đời, Katsuki mở lòng với một người không phải là nhà trị liệu của mình.

"Tên của cậu bé là Ishikawa Kaito. Mười lăm tuổi. Năm nhất trung học."

Izuku mở miệng một chút, dịch chuyển gần hơn về phía Katsuki trên thảm. Katsuki không nhìn vào mắt em, giữ mắt mình cố định vào nhóm trẻ con đang chơi đuổi bắt.

"Tao đã đến muộn một phút. Khi tao gỡ bỏ đống đổ nát thì cậu bé ấy đã được xác nhận đã chết. Tao có thực sự là anh hùng số một không?"

Mắt Katsuki cay cay. Anh ngạc nhiên—anh nghĩ rằng mình đã khóc hết nước mắt vào đêm qua rồi. Những cơn co giật lan rộng dưới làn da anh, và anh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng mặc dù thời tiết đang giữa mùa hè, khuôn mặt Ishikawa cháy bỏng trong mắt anh.

"Tao nên học cách vô cảm với điều này đúng không? Chuyện này xảy ra liên tục và không bao giờ làm tao bớt đau hơn. Sau bao nhiêu năm tao vẫn để người khác chết ngay trước mắt mình."

"Kacchan..."

"Có phải là ngu ngốc không? Mọi người luôn hình dung về việc một anh hùng nên như thế nào và tao đã dành quá nhiều thời gian để tin vào điều đó. Tao nghĩ rằng nếu tao thuyết phục bản thân đủ mạnh mẽ, tao có thể quên đi những nỗi kinh hoàng khủng khiếp mà tao phải chứng kiến mỗi ngày." 

Izuku lắc đầu, em áp sát vào bên cạnh Katsuki. "Không hề ngốc chút nào. Kacchan, cậu đã là một anh hùng suốt hơn một thập kỷ rồi. Cậu hiểu rõ cách mà ngành công nghiệp này được tôn vinh."

Anh chàng tóc vàng cười khẩy, không hề có một chút hài hước nào. "Thật buồn cười khi tao đã dành cả tuổi trẻ của mình để mơ về điều này. Tao tưởng mình đã chuẩn bị cho mọi thứ xảy đến với mình. Nhưng mười tám năm trôi qua và tao vẫn còn cảm thấy đau khổ về điều đó."

Khi nghe Katsuki nói vậy, Izuku siết chặt quanh cổ tay của người cao hơn, kéo nó lại để Katsuki nhìn thẳng vào đôi mắt của mình. Đôi mắt màu xanh lục của Izuku sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, rực rỡ tràn đầy cảm xúc. Hơi thở của Katsuki nghẹn lại trong cổ họng.

"Cậu biết cậu là gì vào cuối ngày không? Kacchan, cậu là một anh hùng tuyệt vời. Cậu là biểu tượng của chiến thắng trong mắt tớ. Nhưng nếu gỡ bỏ lớp vỏ đó, tớ nhìn thấy cậu là một con người. Và con người không thể hoàn hảo. Họ được phép sai lầm. Cậu không phải là một cỗ máy chiến tranh, Kacchan. Cậu có thể tan vỡ, bị thương và điều đó cũng không sao cả. Bởi vì ngày mai, cậu sẽ lại bước ra chiến trường và cứu sống mọi người như cậu vẫn luôn làm. Bởi vì anh hùng cũng là những con người."

Anh đắm chìm trong lời nói của Izuku. Những từ ngữ của Izuku như xé nát Katsuki từng lớp—da, mỡ, thịt, cơ bắp, cho đến tận xương. Trái tim của Katsuki như được lột trần, lơ lửng giữa khoảng cách gần gũi của họ.

"Nếu- nếu việc ra chiến trường không khiến tao cảm thấy mình như một anh hùng thì sao?"

Nếu tao không muốn làm điều này nữa thì sao?

Izuku bỗng nở nụ cười. Thật khó hiểu khi một nụ cười đẹp như vậy lại khiến trái tim Katsuki như bị vỡ tan thành từng mảnh.

"Đây là vẻ đẹp của cuộc sống, Kacchan. Dù anh hùng cũng giống như con người, con người cũng có thể trở thành anh hùng. Giáo viên, nhân viên y tế, cô gái đã giúp ông lão băng qua đường. Tớ, một kỹ sư hỗ trợ. Không bước ra chiến trường không khiến cậu trở nên kém cỏi hơn một người hùng. Có rất nhiều cách để cứu người, công việc của cậu chỉ là một trong số đó."

Khởi đầu của một sự giác ngộ bắt đầu xuất hiện trong tâm trí Katsuki. Chúng lấp đầy những khe hở trong cơ thể anh, thắp sáng anh từ đầu ngón tay đến tận đầu ngón chân. Nhưng anh sẽ để cảm xúc này lại cho sau này. Bây giờ, khi anh khẽ chạm vào khuỷu tay Izuku—những thất bại như những chiếc vòng sắt đeo quanh cổ tay anh cuối cùng đã được tháo ra—anh thật lòng khi nói, "Cảm ơn mày." với Izuku.

Anh hùng cũng chỉ là con người, và con người có thể trở thành anh hùng.

Sự mất mát không chỉ đến từ những mạng sống mà bạn không thể cứu kịp.

Mất mát cũng có thể là tai bị tổn thương, cơ bắp bị đứt, cơ thể quá mệt mỏi đối với một người ba mươi sáu tuổi. Nó có nghĩa là sự trống rỗng trong lồng ngực khi bạn trở về từ một ngày dài làm việc và nhận ra rằng không có gì bạn muốn làm và không có ai bạn muốn gọi. Nó có nghĩa là nhìn vào thế giới—cảnh vật, vũ trụ—và chỉ thấy máu đổ và sự tàn phá.

Nó cũng nghĩa là mất đi đồng đội trên chiến trường.

Katsuki nghe tin từ Denki trước khi thấy trên bản tin. Anh chưa bao giờ nghe thấy người kia khóc như vậy kể từ sau chiến tranh. Eijirou bị thương nặng, Denki nói thế. Dù còn sống, nhưng chân của cậu ấy bị thương không thể chữa lành.

Cậu ấy sẽ phải nghỉ việc.

Katsuki vội vã chạy đến bệnh viện. Khi cánh cửa mở ra và anh thấy Eijirou nằm trên giường—một mớ hỗn độn của những giấc mơ bị nghiền nát và đôi chân bị gãy—trái tim anh như bị xé thành hai nửa.

"Katsuki," người đàn ông tóc đỏ gọi và Katsuki chỉ nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói khi cậu ấy cố gắng giữ nụ cười. Một tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng anh không thể kiềm chế được.

"Anh bạn, tớ là người nằm đây mà cậu lại khóc à? Này, không sao đâu."

"Chết tiệt, tao xin lỗi—"

"Không có gì phải xin lỗi cả. Kats, tớ thề là không sao đâu. Lại đây nào."

Katsuki lảo đảo bước đến bên giường, cảm thấy như mình là một kẻ tồi tệ nhất trên thế giới. Ở đây, người bạn thân nhất của anh đang trải qua khoảng thời gian có lẽ là tồi tệ nhất trong đời nhưng cậu ấy vẫn là người an ủi Katsuki. Eijirou luôn là chỗ dựa của Katsuki, từ khi họ gặp nhau ở trường trung học.

"Quả là một chặng đường dài, nhỉ?" Eijirou suy tư, đôi mắt đỏ của cậu cũng tràn đầy nước mắt. "Gần hai mươi năm rồi. Tớ thực sự đã cố gắng hết sức mình."

"Mày đã làm được. Mày là người tuyệt vời nhất, Eijirou."

"Có vẻ nghiêm trọng khi cậu không gọi tớ là Tóc Chỉa nhỉ?"

Katsuki lại khóc và Eijirou nhẹ nhàng xoa đầu anh bằng những ngón tay phồng rộp.

"Sẽ khó khăn trong một thời gian dài. Tớ thừa nhận điều đó," Eijirou thở ra một hơi thở yếu ớt. Những giọt nước mắt rơi xuống đỉnh đầu Katsuki. "nhưng đó không phải là tận thế. Tớ sẽ tiếp tục tự nhủ với mình cho đến khi tớ tin vào điều đó."

"Mày không cần phải thuyết phục bản thân vì điều đó không phải như vậy."

"Có lẽ vậy." cậu thở dài, nghiêng đầu Katsuki lên để hai người chạm mắt nhau. "Này Kats, tớ có thể hỏi cậu một câu không?"

"Bất cứ điều gì."

"Sau khi chạm đến đỉnh cao, cậu sẽ đi đâu tiếp theo?"

Hơi thở của Katsuki ngừng lại. Anh nghĩ về những bữa ăn nhà làm chia sẻ cùng nhau bên chiếc bàn gỗ hồng; xem lại những bộ phim yêu thích thời thơ ấu với một cơ thể ấm áp tựa vào bên cạnh; đứng trên đỉnh núi và cảm giác như mình gần chạm đến thiên đường. Anh nghĩ về những bức tranh về hoa—hoa thủy tiên tượng trưng cho lời xin lỗi, hoa hồng vàng tượng trưng cho tình bạn và hoa cúc cam tượng trưng cho tình yêu.

Katsuki nghĩ về cậu bé có đôi mắt màu xanh lá. Giờ người đó đã trưởng thành.

"Về nhà," anh trả lời, "đi về nhà."


Sự giác ngộ hình thành trong đầu Katsuki, định hình thành một thứ hữu hình-cụ thể hơn—một giấc mơ mới mà anh có thể nắm giữ trong lòng bàn tay. Trái tim Katsuki như vỡ ra khi anh chạy đến căn hộ của Izuku. Khi cánh cửa mở ra, Izuku chào đón anh bằng ánh mắt bối rối. Râu của Izuku đang mọc ra, và những đường nhăn trên mặt em cũng kéo căng làn da. Nhưng em vẫn là cậu bé đã làm cho Katsuki bốn tuổi cảm thấy yếu đuối.

"Kacchan?"

"Gần đây tao đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nọ."

"Thế thì sao?"

Katsuki hít thở sâu, những tiết lộ làm rung chuyển khắp cơ thể anh như động đất. Đầu gối anh run rẩy, anh cố gắng không nghĩ về sự mất cân bằng dưới chân mình. Thay vào đó, anh tập trung vào những gì trái tim anh muốn. Những gì trái tim anh cần.

"Điều đó làm tao nhận ra rằng tao không muốn trở thành một anh hùng nữa."

Hàm của Izuku rơi xuống và trong một khoảnh khắc im lặng đáng sợ, Katsuki tự hỏi liệu mình có đưa ra quyết định sai lầm không. Nhưng sau đó Izuku di chuyển gần hơn, em nhìn Katsuki với ánh mắt ngạc nhiên.

"Tao mệt mỏi với việc giả vờ rằng tao ổn với điều này." anh thú nhận một cách run rẩy. "Sức khỏe của tao ngày càng yếu đi và tâm trí tao cũng vậy, tao mệt mỏi với việc giả vờ rằng công việc này làm tao hạnh phúc khi nó không phải vậy. Tao mệt mỏi với việc đi làm chỉ để bị ám ảnh bởi các sự kiện trong ngày vào ban đêm và rồi tỉnh dậy để làm lại tất cả. Tao mệt mỏi với việc chứng kiến bạn bè mình tan vỡ xung quanh mình. Tao cực kỳ mệt mỏi với việc cảm thấy mình là một người hoàn toàn khác bị mắc kẹt bên trong cơ thể này."

"Kacchan..." Izuku hít một hơi, đưa tay lên ôm lấy mặt Katsuki. "Cậu muốn làm gì?"

Katsuki nắm chặt tay, luồng điện chạy dọc qua làn da anh.

"Hôm đó mày đã nói... rằng con người cũng có thể trở thành anh hùng. Tao—tao không thể nào gạt bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu mình. Tao đã gặp một giáo viên tuyệt vời ở trường cấp ba. Mày có biết Eraserhead không?"

"Tất nhiên là biết. Một trong những anh hùng tuyệt vời nhất mọi thời đại."

"Ông ấy thực sự là như vậy. Aizawa-sensei đã giúp tao ổn định lại mọi thứ. Ông ấy đã đặt tao đúng vị trí của mình. Tao luôn được truyền cảm hứng bởi ông ấy." Katsuki nói, sự tự tin dần tăng lên khi anh nhìn thấy ánh nhìn chân thành trên mặt Izuku. "Tao đang nghĩ... về việc trở thành một giáo viên giống như ông ấy. Liệu có điên không?"

Izuku cười, đôi mắt xanh lấp lánh nước mắt. "Không, không đâu, Kacchan. Trời ơi, tớ nghĩ điều đó sẽ tuyệt vời lắm, Kacchan. Khoa anh hùng sẽ rất vui khi có cậu."

Nhưng Katsuki lắc đầu. "Không, không phải khoa anh hùng. Tao muốn dạy học các môn học chung. Con người cũng có thể trở thành anh hùng. Tao muốn những đứa nhóc đó học được điều đó."

Một tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi của Izuku, mắt em mở to. Những ngón tay nhuốm màu vẽ của em ấn sâu hơn vào má Katsuki, làm đỏ làn da của anh.

"Tớ—tớ không biết phải nói gì. Tớ rất tự hào về cậu. Tớ có thể tự hào về cậu không? Trời ơi, Kacchan, chắc hẳn phải rất khó khăn để đưa ra quyết định này. Để nhận ra rằng điều gì đó khiến cậu đau đớn, và rồi rời bỏ nó với một giấc mơ mới để làm tốt hơn. Trái tim tớ nhẹ nhõm khi biết cậu đã trưởng thành thành một người như thế nào."

Trái tim Katsuki đập thình thịch trong lồng ngực khi anh cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Izuku. Cả cơ thể anh như bốc cháy.

"Chính mày." anh thừa nhận, "Mày đã khiến tao nhận ra tất cả điều này. Tao—tao không thể biết mình là ai nếu không có mày, Izuku."

Katsuki nhìn thấy hõm cổ của Izuku đông cứng lại khi em nín thở. Rồi người đàn ông tóc xanh nghiêng người về phía anh, thu hẹp khoảng cách giữa họ, gần hơn cả ngày hôm đó trên núi. Thế giới xung quanh họ biến mất, chỉ còn lại hình ảnh hai người đàn ông đứng bên ngoài một căn hộ nhỏ—những người bạn thời thơ ấu, con người và là anh hùng. Từ cách Izuku nghiêng đầu, Katsuki biết em sắp hôn mình. Và trời ơi, anh muốn điều đó đến phát điên. Nhưng, những sai lầm của quá khứ vẫn còn đè nặng lên tâm trí anh và khi Izuku gần đến—chỉ cách một hơi thở nữa là họ sẽ chạm môi—Katsuki nhớ lại cách anh đã bắt nạt Izuku. Những lời lẽ vô tâm tàn nhẫn mà anh đã thốt ra. Anh nhanh chóng quay đầu đi.

Izuku nắm lấy mặt anh một lần nữa, xoay anh lại để họ nhìn vào nhau.

"Cậu sợ hôn tớ," anh nói, "cậu nghĩ rằng cậu không xứng đáng với tớ?"

Katsuki nuốt khan. "Tao không có."

"Nhưng cậu xứng đáng," Izuku khăng khăng, vuốt một ngón tay lên má của Katsuki, "cậu đã chuộc lỗi và còn hơn thế nữa. Kacchan, tớ chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế sau khi chúng ta hàn gắn lại mối quan hệ này. Cậu cũng cảm thấy như thế mà, đúng không?"

"Nhưng nếu tao làm tổn thương mày một lần nữa thì sao?"

"Cậu có thấy tớ bây giờ không? Cậu không thể làm tổn thương tớ như thế một lần nữa. Tại sao cậu không để bản thân mình được hạnh phúc? Chúng ta có thể hạnh phúc cùng nhau."

"Tao không biết liệu mình có xứng đáng được hạnh phúc hay không."

Izuku bóp má Katsuki dịu dàng đến nỗi làm anh cảm thấy đau lòng. "Cậu rất xứng đáng. Chúng ta đã bắt đầu lại như những người bạn và chúng ta cũng có thể bắt đầu lại như thế này. Kacchan, còn nhớ khi tớ nói tớ cần một ai đó có thể làm cho tớ cảm thấy hoàn toàn đúng đắn và trọn vẹn không? Cậu chính là người đó. Luôn luôn là cậu."

"Izuku..."

"Tớ yêu cậu, Katsuki. Hãy để em yêu anh."

Tâm trí Katsuki tan nát. Xấu hổ không phải là điều mà anh có thể rửa sạch khỏi máu của mình chỉ trong một đêm—anh đã có những cơn ác mộng và liệu pháp để chứng minh điều đó. Nhưng, hy vọng hiện rõ trong đôi mắt Izuku rất thật, và trái tim Katsuki cũng phản chiếu nó, rung động như một con chim ruồi. Không thể phủ nhận rằng anh đã trở thành một người tốt hơn nhờ tình bạn được hàn gắn của họ. Lần này, có lẽ anh có thể giữ được tình yêu của đời mình trong tầm tay.

Sự tha thứ bắt đầu từ đây, khi mà môi họ chạm vào nhau. Izuku nhón chân, hôn anh sâu hơn, ngọt ngào mềm mại và dịu dàng hơn cả trong giấc mơ. Katsuki biết rằng anh sẽ tỉnh dậy vào ngày mai và phải đối mặt với sự hối tiếc, nhưng như Yukio đã từng nói, việc chữa lành không bao giờ là tuyến tính. Đó là một bước tiến và ba bước lùi, nhưng ít nhất anh đang tiến về phía trước, những ngón tay nhuốm màu acrylic của Izuku đan vào những ngón tay thô ráp của anh.

"Tao cũng yêu em."

Cảm giác ở trên đỉnh cao là gì?

Katsuki không quan tâm. Ở tuổi ba mươi sáu, anh trở về nhà với Midoriya Izuku.


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku