Phần 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 03: Không ổn, hội trường không khác gì chiến trường mới chết.

◇Offline◇

Tại sao đến kì nghỉ hè thì tôi lại có cảm giác một ngày ngắn một cách lạ thường?

Ôm trong lòng nổi lo âu, ngày diễn ra Comica cuối cùng cũng đã đến.

Đi Comica cùng với con gái ở ngoài đời thực, đây là một sự kiện trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến. Nhưng tôi hoàn toàn chẳng hạnh phúc. Chẳng hạnh phúc chút nào cả.

Thân thiết với các cô gái trong SWO là đủ lắm rồi. Nói đúng hơn là tôi không cần.

Bởi nếu là ngoài đời thực thì sẽ xảy ra sự việc cực kì tồi tệ.

Nhưng vì đã nói một điều quá rõ ràng nên tôi không thể phớt lờ được.

Thế nên tôi bất đắc dĩ đến gặp các guild member tại địa điểm gần nhà ga vào lúc sáng sớm.

Tuy nói là vậy nhưng các member tham gia chỉ có Hime, Mashu và tôi, tổng cộng 3 người.

Shizuku quả nhiên là không tới.

Còn Rio thì, "nhóm đích của em tới ngày thứ 3 mới mở hàng lận nên hôm nay em không đi đâu nyan", sáng nay đột nhiên nói như vậy. Vì nghĩ rằng cho dù không có thứ để mua thì nhỏ cũng tham gia tất cả các ngày một cách bình thường nên tôi có hơi ngạc nhiên một chút.

Nói chung là hình như nhỏ có việc gì đó cần nhanh chóng hoàn thành ở nhà, không có thời gian rảnh.

Nếu là mọi khi, dù cho có bận chuyện gì thì nhỏ vẫn bám dính vào tôi, cho nên tôi cảm thấy hơi lạ.

Rốt cuộc thì nhỏ đang làm gì vậy?

Thế là, ngoài dự đoán, số người tham gia khá ít.

"Chào buổi sáng, Keita-san. Hôm nay ta hãy cùng nhau cố gắng nhé."

Mashu nắm chặt hai bàn tay lại và nói một cách dễ thương.

Không biết có phải do tưởng tượng ra hay không nhưng tôi cảm thấy cách ăn mặc của cô ấy có vẻ nhiệt huyết hơn mọi khi.

Hime cũng tương tự.

Có lẽ đấy là một trong những trang phục tốt nhất còn ít ỏi của cô ấy. Tôi chưa nhìn thấy trang phục đó bao giờ, có cảm giác rằng độ phơi bày của nó cao một cách tinh tế.

"Nhìn chằm chằm cái gì hả?"

Hime đỏ mặt trong lúc dùng tay che ngực lại.

Nếu không muốn như thế thì chi bằng cô ấy đừng mặc nó ngay từ đầu có phải hơn không.

Bởi vì việc đó khiến tôi cảm thấy lúng túng.

"Đâu có nhìn gì đâu!"

Tôi khó chịu đáp.

Khi ấy, đến bên cạnh tôi, Hime ngại ngùng trong lúc thì thầm vào tai.

(Không cần phải gượng ép bản thân đâu, lát nữa tôi sẽ cho cậu xem mà.)

(Phụt!? Tôi có gượng ép bản thân đâu!)

Mashu lén lút nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thắc mắc.

"Có chuyện gì vậy?"

"A, không, không có gì hết! Nhân tiện, Mashu có vẻ chuẩn bị kĩ càng quá nhỉ."

"À, cái này ấy hả?"

Mashu nhận thấy ánh mắt của tôi đang chú ý vào chiếc xe đẩy trong tay mình.

Nó được gọi là carry cart. Bình thường có thể nhìn thấy các nhóm tham gia dùng nó để đưa hàng bán đến hội trường. Vì có gắn bánh xe nên rất tiện lợi trong việc vận chuyển hàng hóa.

Cơ mà, cô ấy định mua bao nhiêu vậy...

Tuy tôi cũng đến với một cái balô cỡ bự nhưng nhưng không thể sánh bằng.

Trong khi đó Hime... sắp bước ra chiến trường mà trông bộ dạng thật đáng lo.

Chân mang giày cao gót thì miễn bàn rồi, đã vậy còn chẳng có mang theo gì như túi xách để đựng hàng mua cả.

Đồ dùng cá nhân chỉ là một cái giỏ đan bằng sợi mây.

Bên cạnh đó, ờm... trong đó là một lunch box như loại mang theo khi đi picnic.

Khi ánh mắt của tôi nhìn cái hộp ấy, Hime nói,

"À, c-cái này là bentou. Siêu kém cỏi vào buổi sáng, tôi đây đã thức dậy sớm để làm đấy, cho nên đừng quên cám ơn. Maa, cậu nên mong chờ buổi trưa đi."

"Hô, tuyệt thật đấy."

Tôi chỉ nói ra ấn tượng thật lòng, nhưng chỉ nhiêu đó cũng khiến mặt Hime đỏ lên, trông có vẻ rất hạnh phúc.

Thức sớm như vậy để làm hẳn là vất vả lắm—tuy cho là vậy nhưng tôi thắc mắc rằng bộ có không gian để ăn trưa trong cái hội trường đó sao?

Nhưng Mashu như chẳng để ý đến tiểu tiết đó, chỉ đơn giản,

"Wa— Đồ tự làm của Hime-chan à? Mong chờ quá đi♪"

Ôm ấp sự kỳ vọng.

Tuy nhiên, đối với việc đó, Hime,

"Đừng có hiểu lầm. Bentou này chỉ được làm đủ phần cho tôi và Keita thôi."

"Eeeeeeeeeeeh!?"

Hime... như thế là tàn nhẫn quá đấy...

"Chuyện đó là tất nhiên thôi, phải không? Tại sao tôi phải làm luôn cả phần cho cô chứ?"

"Uuuuuuuuu... Phải rồi nhỉ, nghĩ rằng ngay từ đầu mình cũng có phần đúng là lố lăng, ti liện nhỉ... Aa... Bị Keita thấy bộ dạng xấu hổ này, tớ không thể tiếp tục sống nữa. Nên làm gì đây... Quả nhiên chỉ có sự lựa chọn là chết thôi nhỉ... ừ, chỉ có chết..."

Xe đẩy ngã xuống mặt đất, Mashu rủ vai.

Lại bắt đầu nữa rồi. Vì không chịu nổi sự đả kích nên cô ấy phát ngôn thếu suy nghĩ.

Dù vậy, Hime vẫn không nói một lời nào.

Rốt cuộc thì người phục hồi tâm trạng cho cô ấy vẫn chỉ có tôi.

Tôi nhẹ nhàng đỡ Mashu dậy.

"Chuyện đó có gì mà xấu hổ, đâu đáng để chết chứ?"

"Vậy... chỉ một chút thôi, cậu ôm tớ thật chặt có được không? Như thế tớ sẽ cảm thấy khỏe lại."

"Tại sao!?"

Có quá nhiều chuyện đáng lo. Bởi vì cứ có chút lộn xộn như vầy là lại xảy ra chuyện gì đó.

Và như thế, trong lòng ôm ấp cảm giác bảy nổi ba chìm, chúng tôi bước lên tàu điện.

X X X

«Comica – ngày thứ nhất – genre@manga_hướng _nữ_giới»

Sau khi đến thủ đô, chúng tôi hướng tới Tokyo Big Sight, nơi tổ chức Comica, bằng hệ thống giao thông mới [có thể là không thể].

Khi vừa bước xuống nhà ga Kokusai Tenjijou, trạm gần nhất, thì trước mắt chúng tôi là—

Người, người và người!

Vô số người đang chen chúc.

Một dòng người đen khịt chảy dài đến tận hội trường.

Tôi và Mashu đã quen rồi nên không sao, nhưng Hime, người mới đi lần đầu, thì hoàn toàn choáng ngợp trước cảnh tượng ấy.

Cho đến khi xếp hàng để vào hội trường, cô ấy không nói lời nào một cách hiếm thấy.

Và rồi,

Sau vài giờ xếp hàng—

Mặt trời đã lên cao, lúc cái nắng mùa Hè trở nên mãnh liệt, giờ mở cửa cuối cùng cũng đã đến.

Nhóm cú đêm phía trước bắt đầu tràn vào mà không thèm quan tâm đến lời nhắc nhở của nhân viên.

Chúng tôi cũng chậm rãi bước theo hàng.

"Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao? Mồ, chân tôi nhức quá rồi... đi hết nổi rồi."

Hime bắt đầu phàn nàn.

Trong lúc phàn nàn, biểu hiện của cô ấy cũng đau khổ không kém.

Chuyện đó là lẽ dĩ nhiên thôi. Mang giày cao gót đứng lâu như vậy, ai mà không nhức chân cơ chứ.

Mặc dù trong lòng khiển trách nhưng chẳng hiểu sao tôi lại muốn làm gì đó cho cô ấy.

Ngặt nổi là tôi không có mang theo giày để thay........... tính sao đây?

Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi tiến gần đến bên trong hội trường—

Ngay sau khi vừa bước vào trong, nhóm người đằng sau chúng tôi hò hét.

"Uoooooo! Phải nhanh chóng có được ấn phẩm mới của Purukuma mới đượợợợợc!"

Tiếng hét đó như một mắc xích, những người xung quanh cũng trở nên sôi động.

"Nhà sáng lập Douhatsu nơi cuối con đường ở đâu!!"

"Chippai mouse pad Mansel-chan chỉ giới hạn có 20 cái thôi ư!? Phải mau chóng giành lấy mới được!"

*Chú thích: Chippai = chisai oppai = ngực nhỏ.

"Xin thông báo! Thảm thêu Mamika-chan đã bán hết!! Xin nhắc lại—"

"Aa!? Sketchbook của tôi bị dẫm lên rồi!"

"Bỏ mẹ, ví rơi đâu rồi!"

Giọng nói vang lên từ bốn phương tám hướng, mọi người ai nấy đều bắt nhắm đến món hàng đích của mình. Đám đông luồn lách như các tế bào máu chảy đến mao mạch.

"G-gì thế này!? Thế này là sao??"

Hime choáng ngợp giữa đám đông. Trông cứ như bị say bởi bầu không khí nóng bất thường xung quanh.

Tuy nhiên, bị say không chỉ có mỗi cảm giác.

Chỉ mới dừng chân một chút thôi mà đã,

"Aa!? Này, ơ?? L-làm sao..."

Bị dòng người cuốn đi, không còn nhìn thấy hình bóng nữa.

"A...... bị lạc nhau mất rồi... có sao không nhỉ?"

"Arara, nguy thật."

Khi Mashu nói như vậy, tại sao tôi chẳng nghe ra rằng cô ấy đang hốt hoảng vậy?

Thôi gác chuyện đó sang một bên, cho dù bây giờ có đi tìm Hime đi nữa thì với số lượng người nhiều như thế này cũng phải bó tay.

Chắc không sao đâu nhỉ... có thể là sẽ gặp nhau ở đâu đó thôi.

Trước hết thì tôi và Mashu tiến vào góc hành lang để thoát khỏi đám đông.

Tại đó, tôi nhắn tin cho Hime bằng điện thoại.

Tuy nhiên, không có hồi âm.

Có vẻ như cô ấy đang trong tình trạng không thể móc điện thoại ra được.

Có lẽ hiện giờ cô ấy vẫn đang bị hành bởi cái nóng của hội trường ở đâu đó.

Dù thế nào đi nữa, chúng tôi không thể di chuyển nếu không liên lạc được với cô ấy.

Tuy là thế nhưng khi thấy chúng tôi đứng một chỗ quá lâu, nhân viên đã nhắc nhở "làm ơn đừng đứng lại ạ".

"Chẳng còn cách nào khác. Ta vừa đi vừa chờ hồi âm vậy."

"Vâng♪"

Mashu trông rất hạnh phúc. Nhưng,

"Vậy, ta chia nhau ra hoạt động tại đây nhé?"

"Eeh!?"

Ngay lập tức chuyển thành biểu cảm buồn hiu.

"C-coi nào... tớ thì có chỗ muốn đến như gian hàng mình thích, và Mashu cũng có nhiều chỗ muốn đi mà phải không? Nếu đi cùng nhau thì ta không thể ghé hết chỗ được. Vì Hime đã lạc mất rồi nên sau cùng chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở đâu đó thôi mà."

"Ph-phải rồi nhỉ... vâng... Vì tớ cũng không muốn quấy rầy Keita-san... Cách đó đúng là hữu hiệu nhỉ. A, không lẽ, là 'như thế' sao? Đi riêng hai người với tớ rất phiền hà sao? Là như thế nhỉ? Xin cứ nói thẳng ra đi. Cậu nghĩ tớ là một cô gái phiền phức có phải không? Tớ hiểu cảm giác đó mà. Tớ cũng hiểu bản thân tớ mà. Chẳng hạn như ở trọ lại hotel hai người cùng với Keita-san. Tại đó, sau một đêm nóng bức, sáng hôm sau, khi bữa sáng của hotel là nattou được dọn đến, tớ sẽ mất cả giờ đồng hồ để quyết định xem nên chan nước sốt hay xì dầu nhưng rồi rốt cuộc là ăn không mà chẳng chan gì. Trước phong thái như vậy, Keita-san sẽ bị sốc. Sốc đến độ mỗi lần thấy mặt tớ là thở dài. Nếu là như thế thì tớ...... thì tớ.....

MUỐN CHẾT!"

"Rồi rồi, chúng ta sẽ hoạt động cùng nhau! "

Nói kiểu đó thì ai dám bỏ cô ấy một mình cơ chứ!

Tôi không biết liệu Mashu sẽ bắt đầu làm gì khi cô ấy lo lắng quá nữa.

Chẳng còn cách nào khác. Đi hai người một chút rồi tìm thời cơ chuồn vậy...

Còn nữa, không liên quan nhưng nattou thì tất nhiên phải chọn xì dầu rồi!

"Thật không!?"

"À, ừm..."

"Wa—♪"

Mashu tươi cười trở lại.

"Thế, chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"

"Về chuyện đó, tất nhiên là...... fufu"

Tất nhiên là tôi không hiểu nguyên nhân của nụ cười đó.

Và như thế, chúng tôi hướng đến khu vực bên Đông tòa nhà, nơi có có dãy gian hàng thể loại BL, nhưng...

Tại lối vào của khu vực, tôi chợt phát hiện một nhân vật đáng quan tâm.

Một cô gái cosplay đang ngồi co rúm sát tường và run rẩy.

Trong hội trường nóng như thể máy điều hòa không bật, nếu xuất hiện người tham gia được đưa đến phòng cứu hộ thì cũng không có gì là lạ.

Có thể là người đó đang đi dạo xung quanh thì cảm thấy trong người không được khỏe đây.

Được rồi, tôi sẽ gọi nhân viên ở gần đây để cứu hộ.

Ấy không, trước đó phải xác nhận xem bản thân y có ổn không đã chứ?

Nghĩ như vậy, tôi bắt đầu hành động, nhưng tự dưng tôi cảm thấy bộ trang phục đó quen quen.

Lúc đầu cứ nghĩ là cosplay, nhưng khi nhìn kĩ thì đó—

Chẳng phải là pajamas parka sao? Hơn nữa... còn là hình Gorochu.

Vóc người cũng khá nhỏ...

'Không lẽ...' – tôi suy nghĩ trong lúc đến trước Gorochu và xác nhận gương mặt của nhân vật đang co rúm.

Quả nhiên, là Shizuku.

"Cậu đang làm gì ở đây vậy!?"

"Shizuku-chan??"

Nối tiếp tôi, Mashu tròn xoe mắt.

Khi nhận thấy chúng tôi, đầu tiên Shizuku biểu hiện gương mặt kinh ngạc, ngay sau đó thì chuyển thành nụ cười nhẹ.

"Sắc mặt tệ quá đấy? Đứng dậy được không? Để tôi dẫn cậu đến phòng cứu hộ."

Lúc tôi nói như vậy và thúc đẩy cô ấy.

『Tôi ổn』

Dù đang trong tình trạng như vậy, cô ấy vẫn đàm thoại bằng bảng trắng một cách mạnh mẽ.

"Không, trông hoàn toàn chẳng ổn chút nào cả."

『Vì đã trang bị Anti-dark Material nên không sao hết』

"Anti-dark?? Àà, Gorochu ấy hả? Nhưng mà này..."

『Vì đã tiến hóa nên không sao hết』

"Tiến hóa?? Cái gì tiến hóa cơ?"

Khi ấy, Shizuku đột nhiên đứng dậy,

『Gorochu, tiến hóa—!』

Sau đó đứng trụ một chân và xoay vòng.

『Gorotigimon!』 (Gorochu + Tigimon [Nhái Digimon])

"Trộn hai tác phẩm khác nhau một cách tinh tế á? Mà ngoại hình cũng có thay đổi cái gì đâu!"

Khi đó, cô ấy chỉ vào sợi ribbon đỏ ở tai phải của Gorochu.

"Cái đó mà cũng có thể gọi là tiến hóa á?"

Cô ấy gật đầu.

"......"

『Weregororomon!』 (Nhái Weregarurumon)

"Vấn đề không phải ở cái tên! Ngay từ đầu, chỉ bằng một sợi ribbon... hm?"

Khi tôi thoáng nhìn lại Shizuku, sắc mặt của cô ấy rõ ràng đã trở lại bình thường.

Thế là thế nào??

Khi tôi nhìn liên tục vì cảm thấy quá kì lạ, nó chuyển tiếp thành màu đỏ luôn.

Cô ấy kéo mũ trùm đầu xuống.

"Thật sự là không sao đấy chứ?"

*Gật* *gật*.

"Thật hết biết... nếu có chuyện gì thì hãy nói ra ngay nhé?"

*Gật* *gật*.

"Quan trọng hơn, cậu đến đây bằng gì vậy?"

『Tàu điện』

"Dám luôn à?"

『Sức mạnh tình yêu』

"Hả?"

『Sức mạnh tình yêu được sinh ra từ mối quan hệ lõa thể』

"Không cần phải viết rõ ràng ra đâu!"

"Lõa thể tức là sao?"

Thấy chưa, Mashu chộp lấy rồi kìa.

Chắn chắn là Shizuku đang đề cập đến chuyện cùng nhau vào phòng tắm để sửa ống nước bị rò rỉ, nhưng phóng đại quá đi.

"À không, chuyện đó..."

『Cậu thích lõa thể nhỉ?』 (裸、好きだもんね? – Hadaka, suki da mon ne?)

"Tất nhiên so với mặc thì không mặc hơn là cái chắc rồi? Cơ mà cậu hỏi cái gì thế hả!"

『Cậu thích Hakata nhỉ?』 (博多、好きだもんね? – Hadaka, suki da mon ne?)

"Phải phải, mentaiko ở đó ngon tuyệt. Còn ramen thì sợi rất dai."

『Cậu bị dính dấu răng nhỉ?』 (歯形付きだもんね? – Hagaka tsuki da mon ne?)

"Mới bị dạo gần đây. Nè, nhìn dấu vết này xem. Trông đau lắm có phải không?"

『Cậu đã bóc vết thương ra nhỉ?』 (はがした傷だもんね? – Hagashita kizu da mon ne?)

"Đúng thế, biết là bóc ra sẽ đau nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn muốn bóc."

『Cậu muốn một nụ hôn mãnh liệt nhỉ?』 (激しいキスが欲しいもんね? – Hagheshii kisu ga hoshii mon ne?)

"Hưm... thay vì mãnh liệt, tôi thích một nụ hôn dễ thương như chim non—ớ mình đang nói cái gì thế nààààààààààày!!"

Hừ, lại là cái pattern này.

Dù đã xuất hiện nhiều lần nhưng tôi vẫn không né được.

Nhưng, cái giọng điệu như mọi khi này chứng tỏ tình trạng của cô ấy khá ổn nhỉ.

"Vâng vâng, tôi mệt với cái trò đùa này rồi. Dừng lại đi nhé. À, Mashu, như mọi khi, Shizuku chỉ đang cố biến tớ thành một tên biến thái thô..."

Vừa nói, tôi vừa quay mặt sang Mashu, nhưng cô ấy đang duỗi hai tay ra đằng sau và chu môi về phía tôi.

Đây không lẽ là... tư thế tư thế hôn chim non!?

Nhắm mắt đỏ mặt, trông cô ấy như đang chờ đợi cái gì đó.

"Ano... Mashu-san? Cậu đang làm gì vậy?"

Không có hồi âm.

Trong lúc đó, từ bên cạnh, một chú chim non khác nhảy đến, số lượng lại tăng thêm một con.

Là Shizuku.

Đứng bên cạnh Mashu, cô ấy chu môi về phía này trong tư thế tương tự.

Khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm đầu còn đỏ hơn Mashu.

"Ooooooooooooooooooi! Cả cậu cũng làm cái gì vậy!?"

Tôi lo lắng về nơi chốn.

Cho dù không, việc này vẫn khiến tôi cảm thấy bối rối.

Tôi biết là dòng người qua lại xung quanh đang dõi theo.

Không thể nào chịu đựng được tình trạng này, tôi chuồn từ trước mặt các cô gái như lẫn tránh, cứ thế mà hướng chân về phía khu gian hàng.

"Hai người cũng đi chứ? Thời gian có hạn đấy."

Khi tôi nói như vậy, các cô gái mở mắt ra và biểu hiện bất mãn.

Uầy, đừng có làm gương mặt như thế chứ...

Bởi vì như vậy khiến tôi cũng cảm thấy khó xử nên...

"A, đằng kia có vẻ hay ho đấy."

Tôi nói như vậy, mặc dù không hứng thú nhưng tôi vẫn nhanh chóng tiếp cận gian hàng.

Các cô gái lảo đảo theo sau.

Tất nhiên, vì khu này toàn thể loại BL nên tôi cảm thấy não nề là lẽ thường tình.

"Etou... đây là?"

"Mời xem qua."

Tôi bối rối trước cuốn BL Ono Piece (nhái One Piece). Nụ cười của nữ bán hàng cắm vào ngực.

Ừ thì tôi có thích Ono Piece. Nhưng đây là...

"Ara, đây là sở thích của Keita-san à? Choppor (nhái Chopper) x Nai sừng tấm (đực), chẳng phải là thú x thú sao? Cậu thích thể loại kỳ quái một chút nhỉ."

Mới vừa rồi còn bất mãn, Mashu lộ ra gương mặt mỉm cười.

"A, không, cậu hiểu lầm rồi. Do nhìn từ xa nên tớ có biết gì đâu! Haha..."

Trong lúc nói, tôi nhanh chóng rời khỏi gian hàng, mắt ngó xung quanh đánh trống lảng.

Xung quanh đông nghẹt người.

Dãy bàn được xếp hàng ngay ngắn. Một hàng dài từ đầu đến cuối hội trường. Tất cả đều là gian hàng của các nhóm bày bán doujinshi.

Khách tham gia qua lại nhiều đến nổi cứ hở chút là bá vai.

Nhiệt khí nặng nề... thật là oi bức.

Tuy nhiên, dù cho đang ở trong một nơi như thế này, Mashu yêu thích BL lại trở nên hào hứng.

"A, sách của nhóm đằng kia cảm động lắm đấy. Keita-san cũng đến mua một quyển chứ?"

"Eh, chắc thôi..."

"Vậy bên này thì sao? Vì nguyên tác cũng là shounen manga như Ono Piece vừa rồi nên tớ nghĩ Keita sẽ dễ hiểu."

"V-vấn đề không phải ở đó..."

Mỗi lần đi ngang trước một gian hàng là cô ấy dừng lại khuyến khích cái gì đó.

Trước hành động kinh doanh như vậy, người bán cũng cảm thấy bối rối.

Tuy nhiên, mấy tấm bìa vẽ hình đực rựa, đối với tôi là thế giới không liên quan—tôi nhận thức lại.

Trong lúc đó, đứng trước một gian hàng, Mashu cất tiếng vui sướng.

"Wa—đây là Initial D sao–!? Tớ đã xem qua nhiều thể loại BL nhưng thể loại máy móc là main thì đây là lần đầu tiên đấy–. Sự kết hợp giữa FG3S và Pachiroku, dễ gì mà kiếm ra chứ–♪ Thật đúng với cụm từ 'giao thông' nhỉ!"

Cô ấy có vẻ rất hào hứng với nội dung cuốn sách của gian hàng đó.

"Bumper, bumper, a——!!"

Và nói như vậy trong lúc đọc ngấu nghiến cuốn sách mẫu.

Trái lại, những người có cùng sở thích thì lại bắt đầu nói dồn dập với nữ bán hàng như giao thoa bước sóng.

Tuy tinh thần đã được giải phóng khỏi cô ấy nhưng xung quanh toàn là gian hàng BL nên tôi vẫn chẳng cảm thấy dễ chịu.

Trong lúc muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này,

Ủa, Shizuku đâu rồi nhỉ?

Tôi nhìn xung quanh.

Và phát hiện cô ấy đang trước gian hàng thứ 6 của hàng đối diện.

Cô ấy đang đọc thử ở gian hàng đó.

Cô ấy cũng hứng thú với mấy thể loại này sao?

Trong lúc nghĩ vậy, tôi quan sát từ đằng xa.

Đứng từ đây cũng có thể hiểu rằng mặt cô ấy đang đỏ như cà chua. Dù vậy cô ấy vẫn không rời tay khỏi cuốn sách và lật sang trang tiếp theo.

Gì chứ, thích à?

Shizuku và Mashu, hai người họ đang chú tâm đọc sách BL.

Trong lúc này, tôi không có gì để làm.

Tôi đang tự do.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro