chapter 1: Chẳng Mấy Chốc Cái Mùa Trong Năm Lại Thay đổi, Tuyết Tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đã quen với cái lạnh kể từ khi sinh ra đến bây giờ. Thành phố này là nơi duy nhất mà tôi sống. Theo tôi thì mùa đông ở nơi này khá giống ở Tiba, không mấy dễ chịu, những cơn gió khô lạnh luồng vào chân tôi lạnh cóng. Nhưng tôi chưa bao giờ ghét nó. Nó mang đến cho tôi thứ gì đó thật khó có thể phàn nàn. Nói chung là, chỉ có duy nhất một vấn đề, sẽ ra sau nếu bạn có kinh nghiệm trải qua cái lạnh âm độ vượt trội hơn những người quen của bạn. Do đó tôi cảm thấy khó mà thích nghi với nhiệt độ ở những nơi khác .

Ví dụ nhé, hà một hơi thở ấm áp vào các đầu ngón tay dường như tê cóng vì lạnh của bạn, âm thanh ma sát phát ra từ chiếc khăn quàng cổ trên áo ấm của bạn . Hoặc là cú chạm đầu gối với người ngồi cạnh trên băng ghế. Thứ mà bạn cảm nhận được là sự ấm áp. Nó trở nên hơi đáng báo động về ý nghĩ tôi có thể tiếp cận với sức nóng này, tôi di chuyển một chút và bây giờ ở giữa tôi ngồi cạnh Yukinoshita và yuigahama đặt hai lòng bàn tay vào nhau.

Buổi tối trong công viên nằm cạnh biển này không có ai ngoài ba người chúng tôi. Đến bây giờ tôi mới nhận thấy rằng từ đây tôi có thể thấy được toà nhà hai thân, nơi ở của yukinoshita. Nó đủ gần để đi từ khu mua sắm đến nhà ga nằm ngay trong công viên Kaihin, qua khu đường lớn. Tại đó bạn có thể có được một giấc ngủ yên tĩnh.

Chúng tôi đang ở ven biển và rừng phòng hộ đã cản được phần nào luồng không khí lạnh thổi vào. Có lẽ, chúng tôi cảm thấy lạnh bởi vì chẳng có bóng người nào ở đây. Xung quanh chỉ toàn là tuyết bao phủ.

Hôm nay cũng giống ngày 14 tháng 2. Ngày mà người ta vẫn hay thường gọi là valentine, ngày lễ tình nhân của Nhật Bản. Và hôm nay cũng là ngày em gái tôi Komachi dự thi kỳ thi tuyển sinh vào trung học. Và tất nhiên hôm nay chúng tôi đã đến Thủy Cung sau bữa trưa và cho đến khi trời tối. Tuyết rơi bám rất nhiều trên các bụi cây nhưng vẫn có thể thấy được màu xanh lấp ló đâu đó.

Tuyết hấp thụ âm thanh. Tôi không nghĩ nó có thể hấp thụ hầu hết âm thanh. Chỉ là không ai trong chúng tôi thốt ra bất kì từ nào, chúng tôi chỉ ngồi cạnh nhau nhìn vào khoảng không của 1 đêm yên tĩnh.

Ánh trăng cùng ánh sáng của đèn đường được phản chiếu bởi màu sắc trắng xoá của tuyết nơi này trông sáng hơn đáng có vào thời điểm này. Nó sẽ lạnh hơn nếu đèn quỳnh quanh là nguồn sáng nhưng vào lúc này tuyết đã mạng lại chút chút ấm áp. Tuy nhiên nó vẫn chưa có giá trị.

Chạm vào nó và nó sẽ biến mất như sương. Nhưng thứ ánh sáng giả mạo này làm cho chúng tôi hiểu rằng những đóm lửa rơi xuống biển là thật. Vâng, tuyết rơi. Đúng như vậy, chúng tôi đã dành cả ngày ở cùng nhau và cảm nhận về sự ấm áp của khoảng thời gian bất định này.

Chạm nhẹ vào nó và nó sẽ tan chảy, cho dù ngay cả khi bạn âu yếm, dõi theo nó - cuối cùng nó vẫn sẽ biến mất không sớm thì muộn. Tôi nghĩ, tuyết có thể sẽ không tan nếu cái lạnh vẫn còn đó. Trong khoảnh khắc, ý nghĩ vô dụng này xuất hiện trong đầu tôi, tôi rùng mình. Một đám tuyết nhỏ đã vừa trả lời câu hỏi này.

Tôi lắc đầu và đứng dậy khỏi băng ghế. Từ đây bạn có thể nhìn thấy máy bán hàng tự động màu đỏ và xanh ở rìa công viên. Quyết đinh tới đó, tôi quay đầu lại.

" Hai người có muốn uống chút gì đó không?"

Họ nhìn nhau rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Gật đầu như một dấu hiệu cho thấy tôi hiểu họ. Lấy ra vài đồng lẻ đút vào khe hở được thiết kế riêng cho việc này của chiếc máy. Tôi chọn coffee lon như thường lệ cùng với 2 chai trà đen. Tôi ngồi xuống và bỏ chúng vào túi áo khoác của tôi. Tách cà phê lần cuối cùng mà tôi uống đều rất nóng, nóng đến nỗi tôi có thể bị bỏng nếu sơ ý. Nhưng hiện tại nó lại lạnh như băng. Cầm lon nước trên tay tôi tự hỏi. Nếu cầm nó với một bàn tay ấm thì sẽ ra sao? Câu hỏi này sẽ từ đó mà biến mất. Nhiệt độ bên ngoài cũng chỉ là một con số và ý nghĩa của những số liệu này đã được xác định trước. Nhiệt độ và nóng ở đây có một ý nghĩa hoàn toàn khác nhau và bây giờ tôi đã nhận ra nó.

Mặc dù, thực tế là tôi nhận ra điều này. Chỉ có bây giờ nó không có nghĩa là một lời xin lỗi mà là niềm tự hào.

Cái ví 100 Yên mà tôi đã mua từ lâu lúc này nó đã tăng khoảng 36°C khi bị kẹp giữa đầu gối và lòng ngực của tôi. Tôi cất ví của mình vào và quay lại băng ghế. Tôi đoán rằng mình sẽ không bao giờ cảm nhận được sức nóng này nữa, vì vậy tôi đi chậm nhưng không dừng lại. Nhìn về chỗ ngồi của tôi, nó thật ấm. Tôi vẫn không biết làm cách nào mà tôi có thể tiến lại gần đó. Tôi bước tới.

Thật chậm, từng bước từng bước. Tôi có nên bước thêm bước nữa không? Câu hỏi này cũng giống với năm ngoái.

Khi tôi đã tiếp cận gần hơn với họ và quay mặt nhìn lại khoảng cách của mối quan hệ giữa chúng tôi. Khi mà tôi chẳng nhận ra bất cứ điều gì và hành xử một cách lệch lạc và khi tôi nhận thấy giới hạn của mình. Nhưng khi tôi nhận ra tôi chẳng biết gì về mọi thứ. Tôi dừng lại

Một bước nữa, thật tốt, ít nhất nửa bước...
Chân tôi ngừng đi chuyển.


Chiếc băng ghế đặt dưới bóng đèn đường như thể đang được ánh đèn sân khấu rọi xuống. Hai bóng người ngồi đó dần trở nên mơ hồ. Nhìn họ, tôi lặng lẽ lấy hai chai nước mà tôi vừa mua lúc nãy từ túi áo khoác và đưa cho họ. Hai người họ vụng về cảm ơn tôi và đưa tay lấy một trong số chúng. Để ngón tay của chúng tôi không chạm vào nhau tôi đút tay mình vào trong túi áo khoác. Một cách ngẫu nhiên âm thanh túi giấy bóng kín vang lên. Tôi nhìn vào túi áo của mình. Vâng, bánh qui mà Yuigahama tặng cho tôi vẫn còn đó không nhiều cũng không ít và có lẽ nó vẫn không bị vỡ ngay cả khi chịu nhiều tác động.

Thật vậy, hạnh phúc vẫn cứ như thế, không tăng lên hay giảm đi, dường như nó có nói lên điều gì đó, cho dù là Peter hay là Carouse 1... Những rắc rối có thể tăng lên hoặc giảm xuống. Nó quá dễ nứt và vỡ vụn, vậy nên tôi lấy nó ra và kiểm tra. Nhưng lớp vỏ bọc màu hồng đã bảo vệ nó an toàn. Khi tôi định bỏ nó lại vào vị trí cũ thì Yukinoshita nhìn thấy nó.

" Đóng gói đẹp thật!" - cô ấy nói với ánh mắt trìu mến

Yuigahama bất ngờ trong giây lát và ngay lập tức nghiêng người về phía trước.

"Aha, tôi đã chọn Masha từ lâu."

" gì thế? Mast? Nó một kiểu chào của người Ấn Độ?"

"Không, nó là Namaste. Masta là tên của một loại băng đóng gói." - Yukinoshita nói.

"Mặc dù cậu có rất nhiều kiến thức vô dụng, nhưng cậu lại không biết cách chào người khác"

"Ngu ngốc, lời chào là tất cả những gì cô cần để mở đầu cuộc trò chuyện. Việc chuẩn bị lời chào là một việc rất quan trọng." Tôi nói và Yukinoshita cười ảm đạm.

" Vậy đối với cậu, ngay cả một lời chào cũng là một cuộc trò truyện."

"Aha, vì thế nên tôi đã cố gắng vẫy tay ít nhất có thể."

"Hikki! Cậu không thích trò chuyện?"

Vâng, tôi là 'Hikki', tôi không biết phải làm gì với nó. Tóm lại cái tên đã nói lên ý nghĩa của nó, sự khôn ngoan và tôi cũng đã quen với cái biệt danh mà Yuigahama nghĩ ra, là ' Hikki'... Nhưng có một lần tôi xấu hổ, đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác thì thầm nói rằng tôi không biết người đàn ông nào có cái tên đáng xấu hổ đến vậy, mặc dù trong trí nhớ của tôi. Tôi đã cam chịu nó từ đầu.

Ý nghĩa của nó, từ "Masters" là chữ viết tắt trên miếng băng keo để đóng gói. Tôi sẽ ghi nhớ nó trong trường hợp này. Mặc dù, tôi thậm chí cũng không biết tại sao nó lại cần thiết. Nhưng Yukinoshita-san, người rất thành thạo những thứ hiện đại.

Văn hoá, tôi nghĩ và nhìn về phía cô ấy. Dường như những ý nghĩ trong đầu tôi đã thông suốt, tôi mỉm cười.

" Nó là một loại băng keo để đóng gói ban đầu nó được dùng cho những bức tranh vẽ nhưng giờ thì phần lớn chúng được sản xuất với thiết kế dùng để trang trí."

"Chính xác! Chúng đúng là những dải ruy băng thực sự đẹp, được sử dụng cho bao bì, sổ tay..." Yukinoshita nhiệt tình nói với Yuigahama. Tôi nhìn vào cái bao bì một lần nữa và bị thu hút bởi một cái viền. Nó thật hấp dẫn, dảy băng vàng mỏng với hoa văn lòng bàn chân của một chú chó. Vô cùng đẹp.

Có vẻ như Yuigahama đã tỏ ra lo lắng khi tôi chú ý đến nó và không biết nhìn vào đâu.

" Tất nhiên là, tớ không chắc cho lắm về mùi vị của nó... Nhưng tớ đã nếm thử." Như thể tất cả ý chí của cô ấy nằm gọn trong nắm tay của cô, Yuigahama kiên quyết nhìn vào tôi trong khi nói. Làm sao tôi có thể phớt lờ cảnh tượng này? Tôi vỗ nhẹ vào gói bánh quy.

"Ưm, Điều này tôi có thể hiểu được."

Đó là lời nó thật lòng của tôi. Nhưng tôi chưa nếm thử chúng. Về hương vị tôi không thể nói bất cứ điều gì về nó. Nhưng những nỗ lực và cảm xúc của người đó gửi vào trong món quà này, đều được cảm nhận. Do đó, tôi cần chọn những từ ngữ phù hợp nhất cho câu trả lời. Không quá phô trương hay giễu cợt. Và mọi thứ điều rõ ràng ngày cả khi tôi không nói ra.

"Anou! Hikki, cậu đã từng nói một người đàn ông phải hành xử như thế nào..?" Yuigahama tự hào nói và lắc đầu ngón tay trong không khí.

" Nhớ nó có nghĩa là..." Tôi bất ngờ trong giây lát. Trí nhớ tốt đấy. Mặc dù, tôi cũng đã nhớ về nó. Vâng, đó không phải là một lời nói dối hay cái gì đó tương tự. Tôi thật tình nhớ về nó. Nhưng có hơi xấu hổ khi nghe điều này phát ra từ đôi môi của ai khác. Vì thế, tôi thường xuyên muốn chết ngay tại chỗ bởi vì những từ ngữ mà tôi vô tình thốt ra trong quá khứ. Mặc cho nó không đáng xấu hổ với tôi.

"Tất nhiên nó, thật khó quên... Tớ thậm chí đã ngạc nhiên ngay lập tức vào lúc đó" - Yuigahama mỉm cười lúng túng. Này! Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ rồi đấy. Nở một nụ cười ân cần, ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau. Yuigahama quay mặt đi.

"Mồ, Hikki cậu luôn như thế, nên tớ đã dần quen với nó"- Yuigahama nói đùa về bản thân cô, vì nụ cười của Yukinoshita.

" Thật vậy, những gì cậu ta làm ở một góc nào đó, khác so với những gì được mong đợi."

"Ukm ukm"- Yuigahama đồng ý. Dựa vào điều này tôi nghĩ mình sẽ phải tranh luận với Yukinoshita và nhìn về phía cô ấy.

(Đoạn này thật sự là mình ko không hiểu gì nốt. Bên eng sao thì mình dịch vậy nha.)

"Tôi không phải là người duy nhất như vậy đúng không Nanameshita-san?"

"Kiểu đối xử gì vậy?"- Nanameshita nhìn thẳng vào tôi cau mày. Một sự hiểu lầm đến từ góc nhìn của Yuigahama.
( "What kind of treatment is this?")

"A! Làm thế nào để chữa trị cho động vật?"
(" How on therapy with animals?")

" Chính xác! Mặc dù tôi không biết nó nghiêng xuống hay lên"- tôi đồng ý với Yuigahama và gãi vào má mình. Sau đó chúng tôi bất hoà tôi không chắc là có phải vậy không nhưng bây giờ thì có lẽ là như vậy.
("Exactly! Although I don't know if it's slanpting down or up")

"Nó có tác dụng gì?" Yuigahama có lẽ cũng hiểu điều này, gật đầu và suy nghĩ về nó.
("What does he bring?")

"  Tôi thậm chí không biết. Tôi nghĩ nó khá thông minh"
("I don't even know. I thought she was pretty smart.")

Ồ, và đây là danh tiếng, nhưng bạn chỉ có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này, và... Rất có thể, cô ấy chỉ muốn chơi với hải cẩu (Most likely. She just wanted to playing with the seals). Nhưng một người đàn ông lịch sự sẽ không nói như thế và cuộc trò chuyện sẽ kết thúc. Vì thế tôi cất nó vào sâu trong tim mình. Nhưng nó dường như không khả thi đối với Yuigahama trong một bộ ngực như vậy một cái gì đó!

"Hmmm, Yukinon cậu có hơi chút bọc trực thì phải?"- Yuigahama cố gắng bằng cách nào đó xoa dịu bầu không khí và nói to hơn một chút, Yukinoshita đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng của cô.
("Well Yukinon, you're still a little spontaneous person, right?")

"Hãy nói về bản thân cậu, ngay bây giờ?"

"À- ùm, ví như bản đồ trong trò chơi 'daihinmin' tớ thấy khá ổn" - Yuigahama cố gắng tự vệ.

Tôi cũng đã cố gắng thoát khỏi CLB game đó và kết quả là một trận đấu đen tối.

"Theo tôi, đó là tất cả của sự may mắn..."

"Vậy thì sao? may mắn cũng là một khả năng!
Sau đó là ngày tớ sinh ra, vì vậy thật tự nhiên khi may mắn đến với tớ và... Tớ chỉ vui nếu điều gì đó tốt đẹp xảy ra..."- Yuigahama bắt đầu nói to hơn nhưng đâu đó giữa cô ấy, và Yukinoshita đang cúi đầu của mình xuống. Này, bộ tai của cô có vấn đề à, nói to hơn nhỉ? Tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi cô ấy nói về món quà! Có lẽ tôi cũng nên bị thuyết phục.

"Vậy mối liên hệ giữa sinh nhật và may mắn là gì?" -Yukinoshita lầm bầm.

"Thôi nào dừng lại đi! Tất nhiên là có! Chúng ta vẫn chiến thắng." -Yuigahama nổi giận bởi sự hiểu lầm của Yukinoshita. Sau đó cả hai cùng nở nụ cười. Yuigahama nói đúng đến cuối cùng chúng tôi đã thắng, vì vậy bạn không thể nghĩ về nó.

" Thật vậy, nhân vật chính điều chiến thắng."

"Và lòng căm thù, mất mát của bạn lại xuất hiện." chạy trốn khỏi tôi, một cặp đôi với nụ cười. Yukinoshita bình tĩnh đáp lời tôi.

"Cậu thích thua cuộc."

"Tôi không nói vậy. Tôi muốn giành chiến thắng bất cứ lúc nào." -Tôi nói, nhưng tôi không còn nghe thấy. Dựa theo Yuigahama, cô ta thở dài.

"Nó tương tự như tennis và CLB judo "

"Cái này được gọi là vô ích"

Yukinoshita đưa ra một cảnh tượng thất vọng. Tôi cũng cũng đưa ra câu hỏi, trong thực tế, nó cần phải được làm rõ.

"Tôi đã không thực sự nghiêm túc, trong trường hợp của CLB judo, tôi chỉ nhận tổn thương một chút."

Yukinoshita cũng bùng lên để đáp lại.

"Đó chỉ là một ví dụ, nhân tiện cậu có đến bệnh viện sau đó không?" Chúng tôi thường phải quen với cơn đau như vậy và nó bắt đầu trở thành thói quen của chúng tôi.

"Oh! Cô lo lắng à? mặc dù tôi đã trải nghiệm một chút."

Yuigahama bất ngờ với sức ép của Yukinoshita và đồng thời sử dụng cơ hội cuối cùng của mình. Tôi muốn nghe lời khuyên của bạn và hỗ trợ khi họ cần. Có lẽ, tôi vẫn sẽ trả lời mối quan tâm của họ với một bài báo cáo.

"Và tôi đã ở trong bệnh viện trong khu nắn xương, thật vậy. Đánh bật hướng đi của mình để kiểm tra tổng quát." -Tôi tự hào tuyên bố.

"Thật là khôn ngoan! Tớ chỉ lo lắng vô ích " -Yuigahama bất ngờ. Này, tôi đã không nhớ rằng khi đó cô có lo lắng cho tôi? Tôi cau mày với cô ấy, cứ như hiểu những gì tôi nghĩ cô cố gắng đền bù bằng cách vỗ hai tay mình vào nhau.

"Nhưng tất cả chúng ta đều giống nhau cho dù ngu ngốc và cũng rất vui khi cùng nhau làm một cái gì đó."

"... Nó là?"  Về phần 'ngu ngốc' tôi đồng ý, nhưng cùng nhau làm, đó là niềm vui?... Tôi nghi ngờ nhìn Yuigahama đang ưỡng ngực tự hào.

"Tất nhiên là cả Yumiko, Hina, Hayato -kun, saya-chan, Komachi -chan, chúng ta, sau tất cả điều vui vẻ bên nhau. Và trong kì nghỉ hè là một ví dụ." - Yuigahama nói và nhìn xa xăm về đâu đó. Yukinoshita gật đầu.

"Trại hè... Tôi không thể nói thế nào là 'niềm vui', nhưng nó rất sôi nổi, cậu vẫn còn nhớ mọi thứ?" -Yukinoshita nghiêng đầu, tôi cũng bắt đầu nhớ nó, có bao nhiêu người trong chúng tôi ở làng Chiba và thấu hiểu.

"Hiratsuka -sensei là người lãnh đạo nên cô ấy hầu như không bao giờ vui."

"Tôi nghĩ rằng sensei trông khá hài lòng."

Yukinoshita nhíu mày, tôi hiểu những gì cô ấy nói, một người như sensei thì luôn vui vẻ. À, có
Tobe, ừ thì nó như là địa ngục với cậu ta và tôi chính là nguyên nhân.

Tôi nhớ. Nó vừa đủ. Yên nghỉ. Đó thực tế là Hayama đã cho cậu ta một yêu cầu lạ, tôi đã không thoải mái. Hãy để nó yên nghỉ trong trí nhớ của tôi. Mùa hè đó, có rất nhiều thứ chỉ còn tồn tại trong kí ức của tôi. Nó nằm quá lâu trong trái tim tôi và gần như hoá đá.

Tôi không thể để cho Tsurumi Rumi đi, bởi vì nhỏ đã nói với tôi là ai đó đã nhớ lại. Có lẽ nó quá đau đối với tôi, như một bức ảnh không rõ ràng của ' những người xung quanh ', mặc dù mờ, nó lại gây áp lực không thể cưỡng lại, hay đúng hơn là chỉ một lần phá vỡ nhỏ với sức nặng của nhỏ.

Tôi không thể nói đó là một kết quả tốt.

nhưng hình ảnh của cô gái đưa tay ra giúp đỡ, tôi nhận ra rằng nó không có thật, tôi đã có một hi vọng yếu đuối như một lời cầu xin, nó quá dễ nhớ. Nhưng kỷ niệm là điều mà tất cả những người ở đó có. Do đó có lẽ nhỏ cũng muốn nhớ về nó.

"Pháo hoa cũng rất vui" - Yuigahama nói và nhìn lên bầu trời đêm. Tôi cũng theo đó mà nhìn lên. Không có trăng , không có mưa từ những đóm lửa chỉ đơn giản là một bầu trời đen dày đặc.

"Pháo hoa..."

"Oh, tớ nhớ!"

" Như thường lệ. Tôi không làm gì khác vì vậy tôi có thể dễ dàng nhớ những ngày lễ."

Hình như Yuigahama có nói đùa một chút về tôi,
vì vậy tôi đã đáp lại với sự tự ti, hạ thấp vai tôi giấu những ký ức quan trọng sâu bên trong. Sau đó chúng tôi mỉm cười thở dài và im lặng để có lắp đầy khoảng lặng Yukinoshita thở dài và lớn tiếng.

"Nghĩa là cậu chỉ nhớ một vào ngày của hơn bốn mươi ngày nghỉ.."

"Tôi không có thời gian để nhìn lại, nó đã kết thúc như thế nào. Tuy nhiên ngay sau khi kì nghỉ bắt đầu mọi thứ lại bị xáo trộn nghiêm trọng."

"Luôn có rất nhiều việc trong giữa học kỳ hai của năm."

"Aha. Mặc dù tất cả là lỗi của người đứng đầu ban điều hành."

Tôi nhớ về ai đó và âm sắc trong lời nói của tôi trở nên mỉa mai.

Yuigahama cũng nhăn nhó trong khó chịu.

"Tớ sẽ không nói gì hết."

Waa! Yuigahama cô thật tốt bụng! Như một quy luật, cần có một phiên toà vắng mặt và một bản án cho biện pháp cao nhất! Yukinoshita hạ vai xuống. Dường như cô ấy muốn nói gì đó quá quán điểm khiêm tốn của tôi, đây có thật là Yukinoshita không?

"Không phải có mỗi mình Sagami-san là đáng bị khiển trách."

" Bất ngờ thật, cô nhớ tên cô ta."

"Cậu cũng không phải là ngoại lệ." -Yukinoshita liếc nhìn tôi và đặt ngón tay xoa lên thái dương như thể đau đầu. Tôi gãi đầu mình như thể xin lỗi và Yukinoshita họ nhẹ.

"Sau đó nhiều vấn đề khác nhau đồng thời sụp đổ."

Những gì cô ấy nói là những từ trừu tượng ở dạng đơn giản hoá. Mặc dù, làm thế nào khác để có thể nói lên điều này? Chúng tôi không quan tâm để hiểu những gì cô ấy muốn nói. Không thích hợp để gieo rắc lợi ích của họ, vô tư và trút bỏ trách nhiệm cho người khác và kết quả là sự bướng bỉnh cũng như những hành động trốn tránh v.v... Nhưng tôi nghĩ bằng cách lặp đi lặp lại điều này nhiều lần, nhìn nhận nhau, chúng ta có thể tìm thấy được cách trả lời thỏa đáng cho bản thân, nhưng kết quả là -.

" Và quan trọng nhất là lịch trình quá chặt chẽ." -Yukinoshita tóm tắt lại và Yuigahama gật đầu đồng ý.

"Aha, sau đó là một chuyến tham quan của trường."

"Và cũng có nhiều rắc rối xảy ra ở đó." Tôi nói và nhận ra rằng mình có lẽ không nên nói gì về nó. Tôi đã bị Yukinoshita và Yuigahama theo dõi.

"Chúng ta không thể tận hưởng được nó ở thành phố. Bọn tớ chỉ nhìn thấy Kiyomizu -dera và nhiều loại cổng Torii. Và hầu như không thử được gì từ đặc sản địa phương. Nhưng công viên giải trí thì rất hấp dẫn! Và nhà ma..."

"Nó thật sự đáng sợ."

Yuigahama trông thật năng động và Yukinoshita thì trái ngược hoàn toàn, mệt mỏi. Chúng tôi ở hai lớp khác nhau nên lịch trình cũng vậy, nhưng ngay cả nghĩ chúng tôi đi cùng nhau thì không chắc là Yukinoshita sẽ đến ngôi nhà với những con ma đó. Cô ấy không thích nó. Vâng, và tôi cũng sẽ như vậy nếu nó có thật.

"Vâng trên thực tế của chúng tôi đã nhìn thấy thành phố. Ryoan-ji, Fusimi Inari, Tofuku-ji, Kintano-Temagu... Và nhiều nơi khác. Một khách sạn phục vụ đậu phụ nấu chín và mì Udon trượt nước. Ngoài ra, bọn tôi đã ghé vào quán coffee mà chúng tôi cảm thấy thích."-Yukinoshita, cô ấy nói rất nhiều với tôi.

Đúng... Chính xác là như vậy, tôi vẫn còn nhớ hương vị của bữa sáng ở nơi đó. Và trong đó quán coffee ở đó rất đẹp và ngon nữa, không thể chê vào đâu được.

"Và Ramen..." -Yukinoshita cẩn thận thêm vào.

"Ramen?"-Yuigahama nghiên đầu ngạc nhiên, nhưng Yukinoshita không nói gì thêm. Tôi quyết định tiếp tục.

"Ừm, có rất nhiều quán coffee nổi tiếng ở Tokyo.
Đặc biệt là khu vực Kitashirakawa và Itigiuzzi, có rất nhiều cửa tiệm coffee khác nhau. Tôi ước mình có thể đến đó nếu có thời gian rảnh... Nào là Takayasu, Tentanya, YuMe about the Qatar..."

"Anou, đó là gì vậy?"

"Không, không có gì chỉ là tên của các quán coffee, những nơi mà tôi muốn ghé qua. Đừng để tâm đến nó."

"Uh-huh" với tông giọng hỏi sau khi cố gắng đưa cô ấy bình tĩnh trở lại. Và tiếp tục cuộc trò chuyện với một tốc độ tương tự.

" Chỉ có tôi là được giải thoát khỏi Sagami như Isshiki đã nói."

"Haha... Ừm, cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh thật khó khăn." Nở nụ cười Yuigahama nói. Từ khóe mắt tôi thấy Yukinoshita, tôi khẽ hạ vai xuống và thở dài.

"Và ngay khi cuộc bầu cử kết thúc, sự kiện giáng sinh lại bắt đầu với tất cả ' lodzukal-majikal', ' oh chắc chắn rồi!', đó cũng là một khoảng thời gian khó khăn."

"Tôi cũng không hiểu nổi những gì cậu ta nói. Mặc cho đến giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi."-Yukinoshita giận dữ, cười khúc khích và thẳng người lại do Yuigahama thúc vào khủy tay cô.

"Nhưng sau đó chúng ta đã tới Detiny -land! Đó không chỉ là một món quà cho chúng ta. Bọn mình đã đến đó và gặp Pan-san cùng những người khác."

"Vâng vâng, không phải tất cả mọi thứ điều tệ hại." -Yukinoshita mỉm cười, tìm đến nụ cười của Yuigahama làn tôi cũng muốn mỉm cười khi nhìn vào họ.

Thật vậy, không phải mọi thứ điều tồi tệ như tôi nghĩ, trong tất cả những gì chúng tôi đã làm, một trong số chúng điều có ý nghĩa. Tôi không biết liệu tôi có thể chịu trách nhiệm cho Isshiki Iroha hay không. Và liệu cuối cùng nó có đúng như những gì Tsurumi Rumi muốn hay không. Ngoài ra, tôi còn không biết nhỏ muốn ám chỉ điều gì bởi những từ nhỏ nói khi ấy. Nhưng ít nhất tôi nghĩ rằng tất cả không phải là vô ích. Đây là lí do tại sao chúng tôi có thể bình tĩnh tiếp cận sự suy tàn của năm đó.

Tôi tin rằng không chỉ có mỗi mình tôi cảm thấy ấm áp. Cả hai người họ cũng vậy. Do đó, Yuigahama đáp lại rất nồng nhiệt về khoảng thời gian đó.

"Bằng cách nào đó thời gian lúc đó trôi qua thật nhanh chóng. Chắc là vì nhiều việc đã xảy ra."

"Vâng, và vào đầu năm cũng vậy, cũng có rất nhiều việc phải làm. Đặc biệt là nhà tôi - Komachi bắt đầu tích cực chuẩn bị để nhập học."

Dường như sự bắt đầu của một học kì mới cũng không yên bình bởi những tin đồn ngu ngốc gây hoang mang. Bình tĩnh nào, chỉ là năm mới. Do đó tôi nghĩ về khởi đầu của năm và nghĩ về kì thi của Komachi.

"Tôi hi vọng chuyến thăm đầu năm đến đền thờ đã không lãng phí."

"Hể? À, chắc chắn, tôi đồng ý."

Có lẽ sự phấn khích về bài thi của Komachi hiện rõ trên gương mặt tôi. Nó thậm chí còn làm Yukinoshita phải trấn tĩnh tôi.

"Vì vậy, tôi không thể không lo lắng." - Tôi thay đổi chủ đề và Yuigahama gật đầu."

"Aha. Vậy thì, khi nó kết thúc, chúng ta hãy cùng nhau tổ chức một buổi tiệc!"

"Tất nhiên rồi, thật tuyệt vời khi được ăn mừng."

"Aha!"

Mặc dù tôi đang nói về sự xuất hiện của Komachi như thể đã là một trong số bọn họ, không phủ nhận nó - họ chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Cám ơn vì điều đó. Tôi đang mỉm cười thật tươi thì Yuigahama bỗng trở nên buồng bã.

"Chúng mình đã không còn xa lạ nữa."

"Đúng vậy. Chúng ta. Cũng chính xác là một năm nữa sẽ có một kì thi tuyển sinh vào đại học và sau đó..." -Yukinoshita nói và hạ mắt nhìn xuống. Và vì vậy rõ ràng việc này sẽ kết thúc Như thế nào. Sau kì thi chúng tôi sẽ đường ai nấy đi.

"Một năm thật ngắn ngủi..."

Những từ này chứa đầy tính chân thực mạnh mẽ hơn những gì tôi mong đợi. Trong thực tế, cuộc trò chuyện của chúng tôi không hơn gì một cách để giết thời gian. Chắc chắn là bọn họ cũng hiểu điều này.

"Đây là năm có thể nói là nhanh nhất trong cuộc đời của tôi." -Yukinoshita nói sau một hơi thở sâu, Yuigahama vỗ vào tay cô ấy.

"Tớ cũng nghĩ vậy! Tớ tự hỏi tại sao? Bản thân mình đã trưởng thành như thế nào khi nói tới tuổi của mình, thời gian bắt đầu trôi nhanh hơn? Tớ hoàn toàn hiểu điều đó."

"Vì vậy có rất nhiều việc cần phải làm. Tư vấn đặt hàng và tương tự như thế, không ngừng. Tất cả điều là rựu đối với Hiratsuka -sensei."

"A, Kẻ chủ mưu." -Yukinoshita cười khổ và gương mặt của Yuigahama cũng có cùng cảm xúc.

Và đó là sự thật. Tất cả bắt đầu bằng lời nói của cô. Mặc dù khá khiêm tốn, tôi nghĩ đó là ý tưởng tự phát của cô ấy và sớm thôi mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng kết quả của cuộc chiến vẫn chưa rõ ràng, mọi thứ cứ như trong sương mù. Nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ đi tiến tới một câu trả lời cụ thể, nếu làn sương mù này biến mất và ngay cả khi câu trả lời này không thỏa đáng, thậm chí ngay cả khi chúng ta mất đi một cái gì đó.

Quá khứ có thể được kéo dài mãi mãi. Đặc biệt là năm nay - nó có thể thảo luận mãi mà không dừng lại, mỉm cười và cười. Chúng tôi đã nói về những gì chúng tôi muốn. Mặc dù chúng tôi không thực sự muốn nói bất cứ điều gì thực sự muốn nói. Cố tình, với sự hiểu biết.

Nếu bạn cẩn thận tránh bất kì chủ đề nào, nó sẽ ngày lập tức trở nên rõ ràng rằng chủ đề này rất quan trọng.

Tôi nghĩ, mọi người ở đây đều biết điều đó.

Đó là lí do tại sao cuộc trò chuyện này kết thúc.

Chúng tôi đã ở bên nhau không quá một năm. Và năm nay có rất nhiều điều mà chúng tôi tưởng rằng chúng tôi đã quên mất nó, và chúng tôi đã giả vờ quên mất nó. Nói về quá khứ, về những kỉ niệm, sớm hay muộn gì cũng kết thúc. Từ quá khứ đến hiện tại, kết thúc là việc không thể tránh khỏi, vì vậy chúng tôi cần bắt đầu nói về tương lai.

Có lẽ, đó là lí do tại sao tất cả chúng tôi điều thở dài và im lặng.

Nó vô hình, không xác định, không toàn diện và đồng thời cũng không thể tránh khỏi. Chúng tôi không thể nhìn thấy hay xác định nó. Nhưng tiến về phía trước, chúng tôi không còn có thể quay lại.

"Tuyết đã ngừng rơi." -Yuigahama nói vào khoảng không, nhìn lên bầu trời đêm mơ hồ. Yukinoshita im lặng và khẽ mỉm cười nhìn lên. Nụ cười cứ cô ấy tựa như ánh trăng chiếu xuyên qua những đám mây.

Có lẽ là họ đang cùng nhìn vào cùng một mặt trăng. Vì nó vẫn còn đó.

Họ luôn ở đó, nhìn gần như vào cùng một thứ, giành rất nhiều thời gian với nhau. Nhưng rất có thể, cậu trả lời ở chính bản thân mỗi người. Tôi có thể nói với sự chắc chắn rằng câu trả lời này sẽ không thay đổi. Do đó, nói không thành tiếng, chúng tôi đã nói về một cái gì đó khác. Về thời tiết, về coffee và những kỉ niệm không đáng kể.

"Họ nói rằng tôi được sinh ra khi trời có tuyết. Đó là lí do vì sao họ gọi tôi là Yukino. Thật đơn giản phải không?" -Yukinoshita đột ngột nói như thể đang tự cười chính bản thân cô. Yuigahama mỉm cười trìu mến và đáp lại với một nói dịu dàng.

"Nhưng đây là một cái tên đẹp và nó rất tuyệt vời."

Nhận ra, không ai nói về niềm vui của tôi, tôi cũng gật đầu.

"Tên đẹp."

Yuigahama nhìn tôi với ánh mắt hơi ngạc nhiên, chớp mắt, và Yukinoshita sững người vì kinh ngạc và nhìn tôi, tôi mở to mắt mình vì phản ứng này của họ, cảm thấy khó chịu, tôi hướng ánh nhìn của mình ra nơi khác, đưa lon coffee lên miệng và uống nó để đánh lạc hướng.

Tôi thật sự tin rằng đó là một cái tên rất đẹp, vì vậy tôi phủ nhận, tôi sẽ không làm gì cả. Yukino là một cái tên rất hợp với cô ấy. Xinh đẹp với sắc thái yếu đuối và cô đơn nhưng lại không lạnh và băng giá như cách gọi của nó.

"Cảm ơn." -Yukinoshita nhỏ giọng nói, và một lần nữa tôi nhìn cô ấy. Cô nắm chặt tay vào váy và cúi đầu xuống.

Mái tóc dài của cô ấy giấu đi khuôn mặt cô như một tấm màng che mặt. Nhưng đôi má ửng hồng của cô vẫn hiện rõ. Có lẽ Yuigahama cũng nhìn thấy nó và mỉm cười trìu mến. Tôi nghe thấy một tiếng cười yếu ớt, Yukinoshita cẩn thận vặn lại thanh quản của mình ngẩng mặt lên và thẳng người dậy.

"Họ nói rằng chính mẹ đã đặt cái tên này cho tôi. Mặc dù chị là người nói điều này cho tôi biết." Giọng cô từ từ nhỏ dần và tan vào không khí. Sự khó chịu xuất hiện trên gương mặt của cô cùng một nụ cười nhăn nhó, căng thẳng. Khiến Yuigahama và tôi ngập ngừng trong giây lát.

Có lẽ nó đáng bị chìm đắm trong im lặng, ít nhất một cái gì đó? Ví dụ, tên của tôi, Hachiman, dễ dàng hơn nhiều hoặc mẹ và bố tôi từ lâu đã đặt một cái tên cho Komachi, không như tôi. Nghĩ ra thứ gì đó nhằm đánh lạc hướng... Hay là tốt nhất nên giao việc này cho Yuigahama và sau đó tham gia với cô ấy. Nhưng tôi và Yuigahama lại quyết định giữ im lặng, hít vào.

Mẹ của Yukinoshita và Haruno-san. Chúng tôi hầu như không biết gì về mối quan hệ giữa họ, tương tự như vậy, chúng tôi cũng không biết gì về gia đình của Yuigahama. Vâng và về gia đình tôi, họ cũng gần như không biết gì cả.

Do đó, sự hiểu biết chính là vấn đề. Tôi gần như không biết tí gì về họ. Vì vậy, tôi không biết cần làm thế nào để đưa ra một câu trả lời phù hợp. Khi tôi không biết gì cả - tôi vẫn được tha thứ. Nếu bạn không biết gì về người đó, không ai sẽ sẽ khiến trách bạn vì những từ ngữ không thích hợp của bạn, sự hiểu lầm và thậm chí là còn hơn thế. Nó hoàn toàn bình thường khi bạn giao tiếp với người lạ. Và nếu bạn gặp rắc rối - bạn có thể đơn giản là mặc kệ nó, bởi vì bạn chỉ là một người ngoài cuộc.

Tuy nhiên, chúng tôi đã biết (rõ) nhau đủ để bỏ qua và không cần giả vờ như không hiểu. Làm nó ngay bây giờ - không biết xấu hổ? Nhưng tôi không biết phải làm gì vào lúc này. Tôi có thể bắt đầu một cuộc trò chuyện với nhiều chủ đề khác nhau, điều chỉnh nó vào cùng một nhịp điệu, cởi mở, và gọn gàng, không ức chế, nói vài thứ, gợi nhớ, lời khuyên. Điều này giống như một quyết định đúng mực, một cách tự nhiên có khả năng. Nhưng sau tất cả, chúng tôi đã và với những gì đang diễn ra lúc này, chỉ vì sự giả tạo này. Tay tôi vô tình bóp mạnh vào lon coffee để vắt kiệt nó. Nhưng thép thì không cho vay chính nó .( but the steel bank doesn't lend itself.) Đổi lại là những ngón tay run rẩy và âm thanh của thứ chất lỏng màu đen được nghe thấy, chúng tôi lặng lẽ ngồi đó.

Lắc nhẹ lon coffee, kiểm tra lượng coffee còn lại. Tôi quyết định ngay sau khi uống nốt lon coffee này tôi sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện. Và nếu tôi đã quyết thì không còn cách nào khác ngoài thực hiện nó. Vì vậy nó luôn diễn ra.

Tôi luôn bị hút vào, bị lôi kéo, vướng vào và cuối cùng tôi vẫn phải đưa ra quyết định. Đây là con người của tôi. Sự quyết tâm không phải là thứ mà tôi có thể tự hào vì tôi có thể được khen ngợi, chỉ cần có thói quen. Tôi hầu như luôn một mình, cô độc, vì vậy tôi phải tự làm mọi thứ. Solo player - điều đó không có nghĩa là tôi tài giỏi, thậm chí là ngược lại - tôi gần như ghét mọi thứ. Điều duy nhất mà tôi thấy thật tốt là khi tự hạ mình và thuyết phục người khác đầu hàng.

Nhưng, dường như, bây giờ tôi không thể tự lừa dối bản thân mình. Đặc biệt là nếu cuộc trò chuyện này trở nên căng thẳng. Quá rõ ràng, tôi thực sự tránh việc suy nghĩ về tương lai. Có vẻ như từ ' bỏ chạy ' không hoàn toàn thích hợp ở đây. 'tránh xa' hợp hơn nhiều. Hãy nói cách khác là ' trốn tránh ' . Tôi nghĩ rằng điều này có thể gọi là thoát ly. Bởi vì tôi xem thường nó.

Cuối cùng, tôi đã không tìm thấy được bất kì giải pháp nào và trả lời để kết thúc tất cả. Bản thân câu hỏi là bản chất của sự phức tạp và không rõ ràng, và tôi đang chờ nó tan biến như một làn sương vào buổi sáng. Tôi tự ý quyết định rằng tất cả chúng tôi sẽ giải thể vào một ngày nào đó, vì tôi không thể hiểu được cảm giác của hai người họ, nhưng cũng không chắc là tôi đã lầm. Rốt cuộc, sau tất cả, tôi đã đi trên một chặng đường dài với họ, sau đó liệu có hạnh phúc, cho dù không, tương tự như giấc mơ giữa ban ngày, hay bị chết ngộp với bông (gòn).

Nhưng nó không diễn ra.

Yuigahama Yui đã đưa ra câu hỏi. Yukinoshita Yukino đã cho thấy một câu trả lời cho một câu trả lời khác. Và còn Hikigaya Hachiman thì sao? Cuối cùng tôi chỉ cười vào chuyện tình này.

Trong tương lai tôi sẽ không tha thứ cho cậu trả lời này, đây còn không thể được gọi là câu trả lời. Lúc này tôi chấp nhận sự thiếu hiểu biết của mình, đúng, và tôi đã phạm phải sai lầm. Đến lượt tôi phải nỗ lực để sửa lỗi. Tôi phải bắt đầu cuộc trò chuyện. Tôi uống cạn lon coffee đã nguội từ lâu.

"Yukinoshita, tôi có thể lắng nghe cô nói không?" - Tôi nói, cẩn thận chọn những từ ngữ phù hợp.

Tôi tự hỏi liệu cô ấy sẽ hiểu được những từ này? Tôi thậm chí còn không biết cô ấy muốn lắng nghe những gì từ tôi. Nhưng dường như chúng đã có đủ. Trong cụm từ này không có ẩn ý gì có thể trích ra từ nó. Mặc dù cô ấy có thể tạo ra một cái gì đó, bởi vì nó sẽ nói lên mong muốn thúc đẩy các mối quan hệ băng giá mà cô ấy có.

Yuigahama hồi hộp nhìn tôi, như thể tìm hiểu mục đích của tôi. Yukinoshita cũng căng thẳng không kém và cúi đầu xuống.

"Tôi... Có thể nói với cậu?"- Lặng lẽ với giọng thiếu quyết đoán cô ấy nói. Yuigahama và tôi bâng khuâng nhìn cô ấy, nhưng tiếp đó chỉ là một tiếng thở dài thoát ra. Thật thú vị, đó là một câu hỏi? Không, nó giống như là cô ấy muốn nói với tôi điều gì đó. Tôi cố gắng trả lời với một cái gật đầu cho câu hỏi khó nghe của cô ấy. Đáp lại, Yukinoshita cau mày và dừng lại. Cô ấy cũng giống như tôi, tìm kiếm những từ ngữ thích hợp. Yuigahama tiến lại gần hơn với cô ấy như thể từ phía sau và chạm vào cánh tay cô.

"Cậu biết không? Tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu nó đang để câụ chờ đợi, bởi vì tớ đã nghe được nhiều câu chuyện khác nhau." -Yuigahama nói và tự đầu vào Yukinoshita. Tôi không biết thứ gì đằng sau mí mắt khép kín của cô ấy, nhưng sự ấm áp, như thể vuốt ve một con chó nhỏ, đã làm việc của chúng. Nắm tay siết chặt trên váy của cô từ từ tách ra để nắm chặt vào tay của Yuigahama.

Họ nắm tay nhau như thể cảm nhận nhiệt độ của tay họ, Yukinoshita chậm rãi nói.

"Yuigahama-san, cậu hỏi tôi mong muốn điều gì ... Nhưng tôi không biết." - cô nói với giọng uể oải như một đứa trẻ lạc.

Có lẽ, chúng tôi, im lặng lắng nghe cô ấy - trông giống hệt như một đứa bé đang ở ngõ cụt - Yuigahama buồn bã nhìn xuống.

Yukinoshita nhận thấy điều này và như thể an ủi Yuigahama, hay khích lệ cô ấy, cô mỉm cười hài lòng.

"Nhưng tôi có những thứ tôi muốn làm. Có một cái gì đó, tôi muốn được đính hôn."

"Thật không?.." những một tiếng vang, liên quan đến Yuigahama. Yukinoshita với một chút tự hào gật đầu đáp lại.

"Để giúp cho việc làm ăn của cha."

"Ah ... Nhưng đây là..."

Tôi nhớ là bố của Yukinoshita là thành viên của hội đồng tỉnh và là quản lí của một công ty xây dựng. Haruno-san cũng có nhắc tới. Nhưng Yukinoshita tiếp tục nói mà không cho tôi thời gian để tập hợp lại trí nhớ của tôi.

"Đúng vậy, nhưng tôi vẫn còn một người chị gái... Và việc đó không phải cho tôi quyết định mà quyết định nằm ở mẹ." -Yukinoshita lạnh lùng nói, và nhìn về đâu đó vào một khoảng trống. Chúng tôi không dám ngắt lời cô ấy. Có vẻ như khi con người nói về quá khứ thì ánh mắt của họ sẽ nhìn về nơi nào đó xa xăm.

Yukinoshita nhìn lên bầu trời. Tôi cũng làm theo. Bí giống như ở trên, gió thổi, vì những đám mây mỏng bay đi không ngừng. Vì mặt trăng ánh sáng của chúng để có thể nhìn thấy được. Điều đó quá đủ để lo cho các đám mây? Những đám mây tuyết đã biến mất và các ngôi sao lấp lánh hiện lên. Ánh sáng của những ngôi sao đã tồn tại rất nhiều năm rồi, đấy là quá khứ. Có thể những ngôi sao này bây giờ, một trong số chúng thậm chí đã không còn tồn tại, làm cho ánh sáng này đẹp hơn. Dường như với con người những gì họ không có là đẹp và những gì họ có đã biến mất. Biết điều này, họ không thể đạt được mong muốn bởi vì trong khoảnh khắc, khi bạn chạm vào nó, nó sẽ mất đi màu sắc và phân rã. Trong tâm hồn, bạn biết rằng những gì bạn có thể đạt được - không quá tuyệt vời. Có lẽ Yukinoshita đang nói về ước muốn của cô ấy trong quá khứ, và Yuigahama cẩn thận lắng nghe cô ấy nói, việc này tôi có thể hiểu được.

"Mẹ luôn quyết định mọi thứ, bà ấy kiểm soát và chế chị gái tôi nhưng lại để tôi tự do. Vì vậy tôi tìm đến chị gái mình, không biết phải làm gì."

Trong tiếng thì thầm của cô, có thể nghe thấy sự khao khát về những ngày tháng xưa và sự hối tiếc về quá khứ. Sâu trong đôi mắt của cô chứa đựng nỗi cô đơn và cay đắng.

"... Và vào Lúc này tôi không biết nên làm gì cả. Sau tất cả, chị ta đã đúng." Chậm rãi, từng chữ một và nhìn xuống, trên những ngón chân của đôi chân xinh đẹp của cô, như thể đang kiểm tra liệu đó có phải là một bước tiến của cô ấy. Chúng tôi không có gì để nói. Yukinoshita, nhận thấy một sự im lặng đến đau lòng và mỉm cười như thể cố đánh lừa chúng tôi.

"Đây là lần đã tiên tôi nói với người khác về việc này." Đầu hàng với nụ cười của mình, cô thở nhẹ.

"Cô đã nói với ai về điều này chưa?" - tôi nói, chỉ để giữ cho cuộc trò chuyện này tiếp diễn.

"Cha và mẹ tôi đã nói bóng gió về nó, tôi cho rằng..." - cô ấy nói và nghĩ về nó, nó đã rất lâu rồi, cô còn nhớ không? Cô ấy suy nghĩ một chút nhưng rồi lại lắc đầu.

"Nhưng tôi không nhỉ rằng họ đã lắng nghe những gì tôi nói, họ nói cho tôi, vì vậy tôi không lo lắng, bởi vì người thừa kế là chị gái tôi."

"Cậu có nói chuyện này với Haruno-san không?" -Yuigahama nói.

"Tôi nghĩ là không." Nghiêng ngón tay lên cằm và nghiêng đầu, Yukinoshita trả lời mỉa mai và cuối khổ.

"Với tính cách của chị ta..."

Đánh giá trên việc em gái cô nói về Haruno-san. Yukinoshita, người bạn thời thơ ấu của Hayama, với Yukinoshita Haruno người khó nói về tương lai, về cuộc sống cá nhân, về những giấc mơ và hy vọng. Tôi nghĩ ai đó sẽ chính thức trao nó cho người khác. Một sự tín nhiệm, dựa trên những lời khuyên, giáo điều phổ biến, và không nghi ngờ gì, không có áp lực. Hoặc có lẽ cô ấy sẽ đồng ý bị điều khiển với cảm giác hài lòng và nhẹ nhõm tạm thời. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng ngay khi có ai có thân thiết, cô ấy sẽ đột ngột thay đổi thái độ. Chế giễu, đùa giỡn, chèn ép là chính mình nhưng sau đó cô ấy chỉ đang ở trong một trò đùa cho đến hết đời, ngay cả khi vấn đề được giải quyết. Hayama đã nói về điều này một lần.

Họ có nhiều kinh nghiệm hơn về vấn đề này, chắc chắn họ biết những gì họ nói. Có lẽ đó là lí do tại sao Yukinoshita không nói với Haruno-san về chủ đề này.

Mặc dù, tôi cũng không nói với gia đình về loài của mình ( thành niên muốn làm loài gấu) để tiếp tục sống và rèn luyện. Tôi không biết nó tốt hay xấu nhưng cho đến nay, trong cuộc đời tôi không cần phải đưa ra quyết định mà tôi không thể thực hiện một mình. Có vẻ như, vì điều này, tôi không thể hiểu bất cứ điều gì trong cuộc trò chuyện của gia đình tôi. Nếu gia đình tôi có một loại hình kinh doanh tại nhà thì có lẽ tôi có thể hiểu những quan điểm này, nhưng tôi lớn lên trong một gia đình làm việc văn phòng bình thường. Yuigahama, tôi nghĩ cô ấy cũng vậy. Cô có một cái nhìn buồn tẻ vào đâu đó. Yukinoshita nhìn thấy phản ứng của chúng tôi và bắt đầu nói nhỏ.

" Nhưng tôi nghĩ tôi nên nói với cô ấy. Ngay cả khi điều đó xảy ra ... Tôi đoán rằng tôi đã không hỏi vì tôi sợ phải đưa ra một câu trả lời rõ ràng." -Yukinoshita nói và nhớ về quá khứ.

Có lẽ đây là những gì được gọi là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra. Trong bất kỳ điều gì, quá khứ là thứ không thể nào quay lại. Nhưng cô ấy nhìn thẳng về phía trước, về phía Yuigahama và tôi.

"Vì thế, cho một sự khởi đầu, tôi sẽ xem xét lại nó ... Lần này tôi sẽ chấp nhận quyết định của mình, theo ý muốn và không phải theo lời khuyên của ai đó để thuyết phục bản thân tôi.... Và bỏ cuộc." -Yukinoshita khẽ thở dài và mỉm cười. Nói ' bỏ cuộc' với một giọng nói nhẹ nhàng ... Dường như suốt khoảng thời gian vừa qua Yukinoshita đã bị khuất phục trước số phận. Tệ hơn, vì không có gì rõ ràng.

Bạn sẽ không biết gì bên trong chiếc hộp cho đến khi bạn mở nó. Cho đến lúc đó bạn chỉ có thể suy đoán nhưng kết cục vẫn là không biết.

Tuy nhiên, tất cả sẽ kết thúc khi người tuân theo bỏ cuộc. Kết quả sẽ chỉ có một.

" Tôi luôn có một thỉnh cầu. Xem tôi đến cuối cùng. Thế là đủ." - cô ấy nói chậm, lắp bắp, nhưng từng chữ trong đó như thể là một lời tuyên thệ trước một vị thần.

Yukinoshita chạm lên chiếc khăn quàng cổ và nhắm mắt lại. Cô làm điều này không phải để đối phó với cái lạnh, mà là để sửa lại chiếc khăn quàng cổ cho ngay ngắn.

"Đây là câu trả lời của cậu, Yukinon?" -Yuigahama chậm rãi nói. Nhưng cô vẫn đang nhìn xuống đất chứ không phải là Yukinoshita. Nhưng Yukinoshita nhìn thẳng vào Yuigahama.

"Có thể là không." -Với một nụ cười căng thẳng cô ấy nói và nắm chặt tay Yuigahama rồi nhìn lên cô ấy.

"Nhưng sau đó..." Ngay khi đôi mắt họ chạm nhau. Yuigahama sững giữa câu và dừng lại. Tôi không thể nói gì. Tôi thậm chí còn quên cả cách thở vì nụ cười rất đẹp của Yukinoshita, cô ấy vén mái tóc đen dài của mình lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt đen huyền tựa pha lê của cô quyến rũ tôi. Cái nhìn của cô không dao động, không lạc lối nhưng chăm chú nhìn chúng tôi. Trong cái nhìn xanh thẳm của cô ấy, không chứa đựng sự dối trá, tôi nghĩ.

"Nhưng tôi muốn chứng minh khả năng của mình. Tôi nghĩ rằng sau đó tôi có thể bắt đầu mọi thứ theo một chiều hướng đúng đắn."

Không có sự trì trệ trong từng từ cô ấy phát ra. Cũng không phải trong đôi bàn tay siết chặt, đôi mắt quyết tâm, thẳng người.

"Bắt đầu như là nó phải như thế..."-Yuigahama lẩm bẩm giống như sức nóng của cô ấy, Yukinoshita gật đầu.

"Đúng vậy. Tôi sẽ về nhà và nói mọi thứ ngay từ đầu."

"Vì vậy đây có thể coi như là câu trả lời của cô." -tôi nói. Không có câu hỏi nào ở đây, điều đó có nghĩa là nó cũng được nói với bản thân tôi. Nhưng Yukinoshita đã nghe được lời thì thầm của tôi. Cô ấy nhẹ nhàng siết chặt nắm tay trên đầu gối.

"Rất nhiều thời gian đã trôi qua và tôi đã không bỏ cuộc, vì vậy tôi nhỉ đây là điều tôi thật sự muốn. Tôi không tin đây là sai." -Yukinoshita khẽ nói và nhìn tôi dò hỏi. Tôi có thể hiểu hay đồng ý nó ở một mức độ nào đó.

Ở đây bạn có thể đặt tên cho những gì không thể thay đổi, bất kể bao nhiêu thời gian trôi qua, nó vẫn không bị biến sắc cho dù có đóng bao nhiêu lớp bụi. Nó không phải là giả, nó sẽ hỏng nếu bạn chờ đợi hoặc cố gắng từ bỏ nó. Tôi nghĩ ham muốn thực sự sẽ không biến mất, ngay cả khi bạn quay lưng với nó, ngoảnh mặt đi, giả vờ không nhìn thấy, quên đi. Nếu đây là kết cục mà cô ấy muốn, thì tôi không có gì để nói.

Đối với tôi điều quan trọng nhất là Yukinoshita Yukino đã tự mình lựa chọn, đưa ra quyết định mà không dựa vào ý kiến hay quan điểm, bầu không khí áp lực của người khác. Phá hủy một cái gì đó là không đủ để làm mất niềm tự hào và đánh dự. Cô ấy khao khát điều này từ trái tim và không phải do ý người khác muốn.

"Thử làm đi, sao lại không chứ."- tôi nói, nhìn cô với một chút chần chừ và gật đầu Yukinoshita đứng dậy.

"Chắc chắn rồi. Tôi nghĩ đây cũng là một câu trả lời."

Yuigahama, người nãy giờ nắm chặt tay Yukinoshita, nhìn xuống và gật đầu nhiều lần.

"Cảm ơn" -Yukinoshita nhẹ nhàng nói và nhìn xuống. Do đó tôi không biết được biểu cảm trên gương mặt cô ấy, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ biết được, nhưng ngay cả khi tôi nhìn thấy thì chắc chắn tôi sẽ quên ngay lập tức, rõ ràng là khuôn mặt của Yukinoshita không nói thêm lời nào với tôi, cả với Yuigahama, đứng dậy và rời khỏi băng ghế.

"Đi nào, trời đã trở lạnh rồi." -Cô ấy nói và đi đến lối ra bên cạnh công viên. Và sau đó, tôi tin rằng, về gia đình cô ấy. Đi ra xa một chút, Yukinoshita ta quay về phía chúng tôi.

Mái tóc đen của cô ấy bay bồng bềnh trong gió, chiếc váy đung đưa và khăn quàng cổ... Nhìn cô ấy đẹp đến nỗi tôi không dám đến gần.

Nhưng tôi đã hứa là sẽ dõi theo cô ấy đến cuối cùng. Vì vậy tôi đi theo sao cô ấy.

Ngay cả khi tôi phải hối hận về điều này, tôi cầu nguyện vào sự trống rỗng để không có lời nói dối nào trong lời nói của cô ấy.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro